Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Chương 222: Giao chiến hết sức căng thẳng
Editor: Nguyễn
Bánh xe nhanh chóng chuyên động, giống như nghiền vào lòng Hàn Thừa Nghị. Yết hầu chuyện động trên cổ, Hàn Thừa Nghị bỗng dưng nắm chặt tay, bởi vì dùng sức, khớp xương kêu ken két.
“Tam thiếu, phía trước là xe của Lương thiếu gia."
“Chạy nhanh lên, ngăn lại!"
“Dạ!"
Hai siêu xe nhanh chóng chạy trên đường không có một bóng người, trong đêm tối thân xe vẽ ra đường cong sắc bén đáng chú ý.
Từ kính chiếu hậu, Lương Tư Văn thấy được xe Rolls-Royce đuổi theo, đột nhiên ngồi thẳng thân mình, xe này không phải của Hàn Thừa Nghị sao? Hàn Thừa Nghị đây là…… Nhìn dáng vẻ, hình như là đuổi theo xe mình? Đây là có ý gì?
Lương Tư Văn xoay tay lái, thả chậm tốc độ, dẫm phanh, chậm rãi ngừng xe ở ven đường. Chỉ nghe phía sau ‘kéttt’ một tiếng, Rolls-Royce dừng ngay phía sau, thân xe xinh đẹp ở cạnh xe Lương Tu Văn.
Không chờ Lương Tư Văn xuống xe, Hàn Thừa Nghị đã gấp không chờ nổi, đẩy cửa xe vọt đến.
“Lương Tư Văn! Xuống xe!"
Thân mình Hàn Thừa Nghị cao lớn đập vào cửa xe, một tay kéo cửa xe ra, túm Lương Tư Văn từ ghế điều khiển ra ngoài, mãnh mẽ ấn Lương Tu Văn vào thân xe, ánh mắt chim ưng dừng ở trên người Lương Tu Văn, khóe miệng châm biếm.
“Tôi thật không nghĩ tới, Hàn Thừa Nghị tôi oai phong ở đế đô, cuối cùng lại thua trên tay tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như cậu? Cậu giải thích cho tôi, cậu và Tiểu Tuyết là như thế nào?"
Lương Tư Văn mờ mịt nhìn Hàn Thừa Nghị, “Anh ba, anh nói gì thế? Cái gì mà Tiểu Tuyết? Em với cô ấy làm sao?"
“Cậu còn giả ngu sao?" Trên tay Hàn Thừa Nghị càng dùng sức, ánh mắt hung ác, “Viên Tinh Tinh! Nói như vậy cậu nghe đã hiểu chưa? Nói, chuyện cậu và Viên Tinh Tinh là như thế nào?"
Thì ra là có chuyện như vậy. Lương Tư Văn bình thường trở lại, không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt của Hàn Thừa Nghị, cong môi cười, “Anh ba, không có gì phải giải thích cả. Như anh đã nói, Tinh Tinh là bạn gái của em, đã gặp qua cha mẹ em, tình cảm của bọn em rất tốt, sắp đính hôn……"
“Ha?" Hàn Thừa Nghị không thể tin vào lỗ tai của minh, cao giọng nghi ngờ hỏi, “Tôi không nghe lầm chứ? Cậu gọi cô ấy là Tinh Tinh? Còn sắp đính hôn? Cô ấy rõ ràng là Nhạc Tuyết Vi, cậu dám nói không phải?" Vừa nói, vừa bóp cổ Lương Tu Văn.
“Lương Tư Văn! Cậu đừng ra vẻ, lúc tôi làm Hàn tam thiếu, cậu vẫn là một đứa trẻ đó! Muốn giả bộ với tôi?"
Hàn Thừa Nghị siết tay, cổ Lương Tư Văn bị bóp, hô hấp trở nên khó khăn.
Nhưng Lương Tư Văn cũng không phải người kém cỏi, giống như Hàn Thừa Nghị, thân là người thừa kế gia tộc, Lương Tu Văn cũng chịu huấn luyện hà khắc. Hai người đàn ông dường như đồng thời tấn công, rồi sau đó song song cúi người xuống, lăn đến giữa đường lớn, hai tay Hàn Thừa Nghị buộc chặt ở trước ngực, làm ra tư thế công kích, đôi mắt thâm thúy, một khắc cũng không thả lỏng, nhìn chằm chằm đối phương, vô cùng khiêu khích và có tính xâm lược.
Lương Tư Văn kéo cà vạt, cởi nút thắt áo sơ mi, nâng cằm lên nói, “Anh ba, em rất xin lỗi, dù bất kính với anh, em cũng tuyệt đối không thể để anh làm thương tổn Tinh Tinh!"
Hai người đều là cao thủ đánh cận chiến, giao chiến hết sức căng thẳng.
Đột nhiên, Hàn Thừa Nghị nhảy dựng lên, một con dao hướng về phía Lương Tư Văn…… Lương Tư Văn ngã ngửa người về phía sau, eo gần chạm đất.
“Anh ba! Dù đánh tiếp cũng khó phân ra thắng bại! Không bằng nói cho rõ ràng!" Lương Tư Văn hai chân chạm đất, bởi vì Hàn Thừa Nghị vừa cầm dao cọ qua bụng, bị cắt qua quần áo.
Lương Tu Văn nhanh chóng ổn định lại, lòng bàn tay hạ xuống, một chưởng chạm đất, giương mắt nhìn về Hàn Thừa Nghị.
“Hừ!" Hàn Thừa Nghị khinh thường nói, “Với một đứa trẻ như cậu, tôi chả có gì để nói cả? Đơn giản mà nói, tôi muốn Nhạc Tuyết Vi! Cậu nên thức thời mà buông tay đi!"
Dường như Lương Tư Văn dự đoán được anh sẽ nói như vậy, cũng không kinh ngạc, kiên định lắc đầu: “Chuyện này không có khả năng. Anh ba, nói thật đối với anh, Tinh Tinh từng cứu mạng em, năm đó ở nước A, nếu không phải có cô ấy, em đã sớm bị đám mafia giết chết! Cho nên, anh ba, cho dù bốn năm trước, anh hạ ‘lệnh giết chết’, em cũng không thể nghe theo!"
‘Lệnh giết chết’?
Bốn năm trước Lương Tư Văn cũng nhận được ‘lệnh giết chết’? Như vậy, lúc ấy, có phải Tiểu Tuyết cũng ở bên Lương Tu Văn?
Hàn Thừa Nghị cảm giác được vừa biết một tin tức rất quan trọng, truy vấn hỏi: “Lương Tư Văn, bốn năm trước, chuyện ‘lệnh giết chết’, cậu có nói cho cô ấy không?"
Lương Tư Văn không rõ hắn vì sao Hàn Thừa Nghị hỏi như vậy, gật đầu, “Đúng, việc này có liên quan hệ đến cô ấy, Tinh Tinh đương nhiên là biết …… Anh ba, mặc kệ giữa anh và Tinh Tinh có ân oán gì, anh nể mặt em, tha cho cô ấy một con đường sống đi? Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, cô ấy chỉ là một người phụ nữ, có thể sống sót đã rất vất vả……"
“Ha?"
Hàn Thừa Nghị ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng châm biếm, híp mắt nhìn Lương Tư Văn: “Cậu cho rằng tôi muốn giết cô ấy? Cậu cho rằng, tôi và cô ấy có quan hệ gì? Tiểu tử thúi, tự cho mình là đúng! Nếu không phải cậu, sao tôi và cô ấy lại biến thành mối quan hệ như bây giờ! Nếu cậu không họ Lương, tôi sẽ dùng một phát súng bắn chết cậu ngay bây giờ!"
Nói xong, Hàn Thừa Nghị như là nói chuyện, chống tay từ trên mặt đất đứng lên.
Bây giờ anh cuối cùng cũng hiểu rõ, lúc Tiểu Tuyết vừa nhìn thấy anh, vì sao lại sợ hãi như vậy. Thì ra cô ấy đã biết ‘lệnh giết chết’ bốn năm trước, cho rằng anh muốn giết cô!
Cho nên, những năm gần đây, vẫn luôn mang hận ý, mai danh ẩn tích! Khó trách, Tiểu Tuyết không chịu nhận mình! Nhưng hiểu lầm này, anh phải giải thích rõ ràng như nào cho cô đây?
“Anh ba?"
Lương Tư Văn phát giác Hàn Thừa Nghị khác lạ, cũng đứng lên theo, truy vấn hỏi: “Anh ba, năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Tinh Tinh cô ấy……"
“……"
Hàn Thừa Nghị bỗng dưng nâng tay lên, ngăn Lương Tư Văn hỏi tiếp. Anh sẽ không trả lời Lương Tư Văn, bây giờ anh bị sự thật làm cho kinh sợ, Tiểu Tuyết lại hiểu lầm anh lớn như vậy!
Không phải vì anh cảm thấy oan ức, anh nghĩ, năm đó, biết được chồng mình hạ ‘lệnh giết chết’ với mình, Tiểu Tuyết sẽ thương tâm muốn chết! Lúc ấy Tiểu Tuyết mới trải qua nỗi đau mất con, lúc sau lại cho rằng anh muốn giết cô……
Hàn Thừa Nghị nhắm mắt lại, cảm thấy đau lòng khó chịu!
Anh là đàn ông gì chứ? Tự cho là một tay che trời thực ghê gớm, nhưng kết quả thì sao? Lại để vợ mình chịu nhiều đau khổ như vậy!
“Tam thiếu……" Nghê Tuấn gọi nhỏ, bộ dáng Tam thiếu, nhìn qua rất không thích hợp, giống như mất hồn vậy?
“Đến chung cư của Tiểu Tuyết."
Hàn Thừa Nghị vô lực dựa vào trên sô pha, phân phó tài xế lái xe.
“Dạ."
Rolls-Royce quay lại đường cũ, ngừng ở dưới lầu chung cư Nhạc Tuyết Vi ở. Hàn Thừa Nghị nhắm hai mắt, cũng không thấy có động tác gì.
“Tam thiếu, tới rồi." Nghê Tuấn nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ừm."
Hàn Thừa Nghị chậm rãi mở mắt ra, mở cửa xuống xe, nhìn về phía cửa sổ nhà Nhạc Tuyết Vi, cửa sổ ấm áp ánh đèn…… không biết Tiểu Tuyết đang làm gì? Nếu đi lên nói, cô ấy nhất định lại sẽ giận anh?
Nhưng, đây đều là trừng phạt anh đúng tội! Tiểu Tuyết bị ủy khuất lớn như vậy, dù đánh anh, mắng anh, cũng không có các nào bồi thường. Hàn Thừa Nghị nhìn chằm chằm cửa sổ lặng im, nhìn rất lâu, âm thầm thề, ngàn lần vạn lần phải đối tốt với cô, bồi thường như thế nào đều không đủ!
“Nghê Tuấn, trở về."
“Dạ."
Đế đô, lâu đài Trường Hạ.
Lâu đài Trường Hạ, bổn trạch ở đế đô của Hàn gia.
Tọa lạc tại trên núi, bố cục cùng tương tự bán hạ sơn trang ở thành phố T, một ngọn núi liền có một sản nghiệp hoàn chỉnh. Trên núi chỉ có một chủ nhà là Hàn gia, mặt khác trang bị nông trang, bãi cỏ xung quanh sản nghiệp, phóng tầm mắt nhìn, nơi ở của Hàn gia còn nhiều gấp mấy lần số lượng chủ nhân.
Quản gia là Thiệu thúc, bốn năm trước Hàn Thừa Nghị trở lại đế đô, cũng mang theo Thiệu thúc trở về.
“Tam thiếu, ngài đã trở lại."
“Ừm."
Hàn Thừa Nghị lên tiếng, nghe được phòng khách xa xa truyền đến giọng nữ sắc nhọn.
“Cô làm gì thế? Ngày cả ly trà cũng không pha được, nói với cô bao nhiêu lần rồi, nước trà lần đầu tiên không thể uống!"
Tiếng nói đặc biệt sắc nhọn, mang theo hương vị vênh mặt hất hàm sai khiến, không cần hỏi, cũng biết là Đại thiếu phu nhân, chị dâu Hàn Thừa Nghị, Tô Nhạc Quân.
“Thực xin lỗi, Đại thiếu phu nhân, tôi…… Đây đã là nước hai, nước đầu tôi đã đổ đi rồi."
Thanh âm ủy khuất này, Hàn Thừa Nghị vừa nghe, nhíu mày, là Kiều Vũ Vi, sao không ở viện điều dưỡng tĩnh dưỡng, chạy đến lâu đài này làm gì? Biết rõ chị dâu không thích, mỗi lần tới còn bị khinh bỉ.
Cất bước, Hàn Thừa Nghị vào phòng khách.
Quả nhiên, Tô Nhạc Quân đang chỉ trích Kiều Vũ Vi. Nhưng làm Hàn Thừa Nghị không ngờ được chính là Hàn Thiên Lỗi cũng ở đây.
Hàn Thừa Nghị đè nặng tức giận, trầm giọng nói: “Chị dâu, chỉ là việc pha trà nhỏ, nếu chị không hài lòng, có thể bảo giúp việc làm, thân thể cô ấy không tốt, chị cũng đừng trách móc cô ấy quá nặng nề."
“A!" Không chờ Tô Nhạc Quân phản bác, Hàn Thiên Lỗi đã nói trước, giọng nói quái dị, “Chú ba! Thật đúng là chú sẽ đau lòng a! Đây đúng là không phải chuyện lớn gì, nhưng ngay cả chuyện nhỏ như vậy, Kiều tiểu thư cũng làm không tốt, có thể thấy được là cố ý!"
“Thiên Lỗi! Không được nói bậy!"
Hàn Thừa Nghị không vui nhíu mày, nhớ tới bốn năm trước Tô Nhạc Quân hạ ‘lệnh giết chết’ Tiểu Tuyết, trong lòng như bị ngàn vạn cây kim đâm vào!
“Hừ!" Hàn Thiên Lỗi không biết nguyên do trong đó, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, trong miệng vẫn nói, “Chú ba, xin lỗi, cháu nhìn cô ta không vừa mắt! Về sau, nếu cháu thấy cô ta một lần, chắc chắn sẽ làm khó dễ một lần! Chú có bản lĩnh thì lần nào cũng che chở cô ta đi! Cháu thật muốn nhìn, cô ta có thể giả bộ điềm đạm đáng yêu này đến bao giờ!"
Nói xong còn cố ý đụng vào Kiều Vũ Vi, Kiều Vũ Vi vốn đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt ấm trà bị Tô Nhạc Quân đánh nghiêng, bị Hàn Thiên Lỗi đụng vào, thân mình lệch một cái, ngã trên mặt đất.
Bánh xe nhanh chóng chuyên động, giống như nghiền vào lòng Hàn Thừa Nghị. Yết hầu chuyện động trên cổ, Hàn Thừa Nghị bỗng dưng nắm chặt tay, bởi vì dùng sức, khớp xương kêu ken két.
“Tam thiếu, phía trước là xe của Lương thiếu gia."
“Chạy nhanh lên, ngăn lại!"
“Dạ!"
Hai siêu xe nhanh chóng chạy trên đường không có một bóng người, trong đêm tối thân xe vẽ ra đường cong sắc bén đáng chú ý.
Từ kính chiếu hậu, Lương Tư Văn thấy được xe Rolls-Royce đuổi theo, đột nhiên ngồi thẳng thân mình, xe này không phải của Hàn Thừa Nghị sao? Hàn Thừa Nghị đây là…… Nhìn dáng vẻ, hình như là đuổi theo xe mình? Đây là có ý gì?
Lương Tư Văn xoay tay lái, thả chậm tốc độ, dẫm phanh, chậm rãi ngừng xe ở ven đường. Chỉ nghe phía sau ‘kéttt’ một tiếng, Rolls-Royce dừng ngay phía sau, thân xe xinh đẹp ở cạnh xe Lương Tu Văn.
Không chờ Lương Tư Văn xuống xe, Hàn Thừa Nghị đã gấp không chờ nổi, đẩy cửa xe vọt đến.
“Lương Tư Văn! Xuống xe!"
Thân mình Hàn Thừa Nghị cao lớn đập vào cửa xe, một tay kéo cửa xe ra, túm Lương Tư Văn từ ghế điều khiển ra ngoài, mãnh mẽ ấn Lương Tu Văn vào thân xe, ánh mắt chim ưng dừng ở trên người Lương Tu Văn, khóe miệng châm biếm.
“Tôi thật không nghĩ tới, Hàn Thừa Nghị tôi oai phong ở đế đô, cuối cùng lại thua trên tay tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như cậu? Cậu giải thích cho tôi, cậu và Tiểu Tuyết là như thế nào?"
Lương Tư Văn mờ mịt nhìn Hàn Thừa Nghị, “Anh ba, anh nói gì thế? Cái gì mà Tiểu Tuyết? Em với cô ấy làm sao?"
“Cậu còn giả ngu sao?" Trên tay Hàn Thừa Nghị càng dùng sức, ánh mắt hung ác, “Viên Tinh Tinh! Nói như vậy cậu nghe đã hiểu chưa? Nói, chuyện cậu và Viên Tinh Tinh là như thế nào?"
Thì ra là có chuyện như vậy. Lương Tư Văn bình thường trở lại, không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt của Hàn Thừa Nghị, cong môi cười, “Anh ba, không có gì phải giải thích cả. Như anh đã nói, Tinh Tinh là bạn gái của em, đã gặp qua cha mẹ em, tình cảm của bọn em rất tốt, sắp đính hôn……"
“Ha?" Hàn Thừa Nghị không thể tin vào lỗ tai của minh, cao giọng nghi ngờ hỏi, “Tôi không nghe lầm chứ? Cậu gọi cô ấy là Tinh Tinh? Còn sắp đính hôn? Cô ấy rõ ràng là Nhạc Tuyết Vi, cậu dám nói không phải?" Vừa nói, vừa bóp cổ Lương Tu Văn.
“Lương Tư Văn! Cậu đừng ra vẻ, lúc tôi làm Hàn tam thiếu, cậu vẫn là một đứa trẻ đó! Muốn giả bộ với tôi?"
Hàn Thừa Nghị siết tay, cổ Lương Tư Văn bị bóp, hô hấp trở nên khó khăn.
Nhưng Lương Tư Văn cũng không phải người kém cỏi, giống như Hàn Thừa Nghị, thân là người thừa kế gia tộc, Lương Tu Văn cũng chịu huấn luyện hà khắc. Hai người đàn ông dường như đồng thời tấn công, rồi sau đó song song cúi người xuống, lăn đến giữa đường lớn, hai tay Hàn Thừa Nghị buộc chặt ở trước ngực, làm ra tư thế công kích, đôi mắt thâm thúy, một khắc cũng không thả lỏng, nhìn chằm chằm đối phương, vô cùng khiêu khích và có tính xâm lược.
Lương Tư Văn kéo cà vạt, cởi nút thắt áo sơ mi, nâng cằm lên nói, “Anh ba, em rất xin lỗi, dù bất kính với anh, em cũng tuyệt đối không thể để anh làm thương tổn Tinh Tinh!"
Hai người đều là cao thủ đánh cận chiến, giao chiến hết sức căng thẳng.
Đột nhiên, Hàn Thừa Nghị nhảy dựng lên, một con dao hướng về phía Lương Tư Văn…… Lương Tư Văn ngã ngửa người về phía sau, eo gần chạm đất.
“Anh ba! Dù đánh tiếp cũng khó phân ra thắng bại! Không bằng nói cho rõ ràng!" Lương Tư Văn hai chân chạm đất, bởi vì Hàn Thừa Nghị vừa cầm dao cọ qua bụng, bị cắt qua quần áo.
Lương Tu Văn nhanh chóng ổn định lại, lòng bàn tay hạ xuống, một chưởng chạm đất, giương mắt nhìn về Hàn Thừa Nghị.
“Hừ!" Hàn Thừa Nghị khinh thường nói, “Với một đứa trẻ như cậu, tôi chả có gì để nói cả? Đơn giản mà nói, tôi muốn Nhạc Tuyết Vi! Cậu nên thức thời mà buông tay đi!"
Dường như Lương Tư Văn dự đoán được anh sẽ nói như vậy, cũng không kinh ngạc, kiên định lắc đầu: “Chuyện này không có khả năng. Anh ba, nói thật đối với anh, Tinh Tinh từng cứu mạng em, năm đó ở nước A, nếu không phải có cô ấy, em đã sớm bị đám mafia giết chết! Cho nên, anh ba, cho dù bốn năm trước, anh hạ ‘lệnh giết chết’, em cũng không thể nghe theo!"
‘Lệnh giết chết’?
Bốn năm trước Lương Tư Văn cũng nhận được ‘lệnh giết chết’? Như vậy, lúc ấy, có phải Tiểu Tuyết cũng ở bên Lương Tu Văn?
Hàn Thừa Nghị cảm giác được vừa biết một tin tức rất quan trọng, truy vấn hỏi: “Lương Tư Văn, bốn năm trước, chuyện ‘lệnh giết chết’, cậu có nói cho cô ấy không?"
Lương Tư Văn không rõ hắn vì sao Hàn Thừa Nghị hỏi như vậy, gật đầu, “Đúng, việc này có liên quan hệ đến cô ấy, Tinh Tinh đương nhiên là biết …… Anh ba, mặc kệ giữa anh và Tinh Tinh có ân oán gì, anh nể mặt em, tha cho cô ấy một con đường sống đi? Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, cô ấy chỉ là một người phụ nữ, có thể sống sót đã rất vất vả……"
“Ha?"
Hàn Thừa Nghị ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng châm biếm, híp mắt nhìn Lương Tư Văn: “Cậu cho rằng tôi muốn giết cô ấy? Cậu cho rằng, tôi và cô ấy có quan hệ gì? Tiểu tử thúi, tự cho mình là đúng! Nếu không phải cậu, sao tôi và cô ấy lại biến thành mối quan hệ như bây giờ! Nếu cậu không họ Lương, tôi sẽ dùng một phát súng bắn chết cậu ngay bây giờ!"
Nói xong, Hàn Thừa Nghị như là nói chuyện, chống tay từ trên mặt đất đứng lên.
Bây giờ anh cuối cùng cũng hiểu rõ, lúc Tiểu Tuyết vừa nhìn thấy anh, vì sao lại sợ hãi như vậy. Thì ra cô ấy đã biết ‘lệnh giết chết’ bốn năm trước, cho rằng anh muốn giết cô!
Cho nên, những năm gần đây, vẫn luôn mang hận ý, mai danh ẩn tích! Khó trách, Tiểu Tuyết không chịu nhận mình! Nhưng hiểu lầm này, anh phải giải thích rõ ràng như nào cho cô đây?
“Anh ba?"
Lương Tư Văn phát giác Hàn Thừa Nghị khác lạ, cũng đứng lên theo, truy vấn hỏi: “Anh ba, năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Tinh Tinh cô ấy……"
“……"
Hàn Thừa Nghị bỗng dưng nâng tay lên, ngăn Lương Tư Văn hỏi tiếp. Anh sẽ không trả lời Lương Tư Văn, bây giờ anh bị sự thật làm cho kinh sợ, Tiểu Tuyết lại hiểu lầm anh lớn như vậy!
Không phải vì anh cảm thấy oan ức, anh nghĩ, năm đó, biết được chồng mình hạ ‘lệnh giết chết’ với mình, Tiểu Tuyết sẽ thương tâm muốn chết! Lúc ấy Tiểu Tuyết mới trải qua nỗi đau mất con, lúc sau lại cho rằng anh muốn giết cô……
Hàn Thừa Nghị nhắm mắt lại, cảm thấy đau lòng khó chịu!
Anh là đàn ông gì chứ? Tự cho là một tay che trời thực ghê gớm, nhưng kết quả thì sao? Lại để vợ mình chịu nhiều đau khổ như vậy!
“Tam thiếu……" Nghê Tuấn gọi nhỏ, bộ dáng Tam thiếu, nhìn qua rất không thích hợp, giống như mất hồn vậy?
“Đến chung cư của Tiểu Tuyết."
Hàn Thừa Nghị vô lực dựa vào trên sô pha, phân phó tài xế lái xe.
“Dạ."
Rolls-Royce quay lại đường cũ, ngừng ở dưới lầu chung cư Nhạc Tuyết Vi ở. Hàn Thừa Nghị nhắm hai mắt, cũng không thấy có động tác gì.
“Tam thiếu, tới rồi." Nghê Tuấn nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ừm."
Hàn Thừa Nghị chậm rãi mở mắt ra, mở cửa xuống xe, nhìn về phía cửa sổ nhà Nhạc Tuyết Vi, cửa sổ ấm áp ánh đèn…… không biết Tiểu Tuyết đang làm gì? Nếu đi lên nói, cô ấy nhất định lại sẽ giận anh?
Nhưng, đây đều là trừng phạt anh đúng tội! Tiểu Tuyết bị ủy khuất lớn như vậy, dù đánh anh, mắng anh, cũng không có các nào bồi thường. Hàn Thừa Nghị nhìn chằm chằm cửa sổ lặng im, nhìn rất lâu, âm thầm thề, ngàn lần vạn lần phải đối tốt với cô, bồi thường như thế nào đều không đủ!
“Nghê Tuấn, trở về."
“Dạ."
Đế đô, lâu đài Trường Hạ.
Lâu đài Trường Hạ, bổn trạch ở đế đô của Hàn gia.
Tọa lạc tại trên núi, bố cục cùng tương tự bán hạ sơn trang ở thành phố T, một ngọn núi liền có một sản nghiệp hoàn chỉnh. Trên núi chỉ có một chủ nhà là Hàn gia, mặt khác trang bị nông trang, bãi cỏ xung quanh sản nghiệp, phóng tầm mắt nhìn, nơi ở của Hàn gia còn nhiều gấp mấy lần số lượng chủ nhân.
Quản gia là Thiệu thúc, bốn năm trước Hàn Thừa Nghị trở lại đế đô, cũng mang theo Thiệu thúc trở về.
“Tam thiếu, ngài đã trở lại."
“Ừm."
Hàn Thừa Nghị lên tiếng, nghe được phòng khách xa xa truyền đến giọng nữ sắc nhọn.
“Cô làm gì thế? Ngày cả ly trà cũng không pha được, nói với cô bao nhiêu lần rồi, nước trà lần đầu tiên không thể uống!"
Tiếng nói đặc biệt sắc nhọn, mang theo hương vị vênh mặt hất hàm sai khiến, không cần hỏi, cũng biết là Đại thiếu phu nhân, chị dâu Hàn Thừa Nghị, Tô Nhạc Quân.
“Thực xin lỗi, Đại thiếu phu nhân, tôi…… Đây đã là nước hai, nước đầu tôi đã đổ đi rồi."
Thanh âm ủy khuất này, Hàn Thừa Nghị vừa nghe, nhíu mày, là Kiều Vũ Vi, sao không ở viện điều dưỡng tĩnh dưỡng, chạy đến lâu đài này làm gì? Biết rõ chị dâu không thích, mỗi lần tới còn bị khinh bỉ.
Cất bước, Hàn Thừa Nghị vào phòng khách.
Quả nhiên, Tô Nhạc Quân đang chỉ trích Kiều Vũ Vi. Nhưng làm Hàn Thừa Nghị không ngờ được chính là Hàn Thiên Lỗi cũng ở đây.
Hàn Thừa Nghị đè nặng tức giận, trầm giọng nói: “Chị dâu, chỉ là việc pha trà nhỏ, nếu chị không hài lòng, có thể bảo giúp việc làm, thân thể cô ấy không tốt, chị cũng đừng trách móc cô ấy quá nặng nề."
“A!" Không chờ Tô Nhạc Quân phản bác, Hàn Thiên Lỗi đã nói trước, giọng nói quái dị, “Chú ba! Thật đúng là chú sẽ đau lòng a! Đây đúng là không phải chuyện lớn gì, nhưng ngay cả chuyện nhỏ như vậy, Kiều tiểu thư cũng làm không tốt, có thể thấy được là cố ý!"
“Thiên Lỗi! Không được nói bậy!"
Hàn Thừa Nghị không vui nhíu mày, nhớ tới bốn năm trước Tô Nhạc Quân hạ ‘lệnh giết chết’ Tiểu Tuyết, trong lòng như bị ngàn vạn cây kim đâm vào!
“Hừ!" Hàn Thiên Lỗi không biết nguyên do trong đó, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, trong miệng vẫn nói, “Chú ba, xin lỗi, cháu nhìn cô ta không vừa mắt! Về sau, nếu cháu thấy cô ta một lần, chắc chắn sẽ làm khó dễ một lần! Chú có bản lĩnh thì lần nào cũng che chở cô ta đi! Cháu thật muốn nhìn, cô ta có thể giả bộ điềm đạm đáng yêu này đến bao giờ!"
Nói xong còn cố ý đụng vào Kiều Vũ Vi, Kiều Vũ Vi vốn đang ngồi xổm trên mặt đất nhặt ấm trà bị Tô Nhạc Quân đánh nghiêng, bị Hàn Thiên Lỗi đụng vào, thân mình lệch một cái, ngã trên mặt đất.
Tác giả :
Diệp Vi Thư