Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Chương 210: Xem mặt
Editor: Nguyễn
“Đến nơi rồi, thấy em ngủ, anh tháo dây an toàn cho em." Lương Tư Văn che dấu rất tốt, may mắn vừa rồi hôn trộm không bị phát hiện. Nói xong, cong lưng thay Nhạc Tuyết Vi tháo dây an toàn.
Thì ra là cởi dây an toàn! Nhạc Tuyết Vi không rõ nguyên nhân, vừa rồi có điểm cảm giác khác thường, nhưng nghe Lương Tư Văn nói như vậy, lại nghĩ tới anh là gay…… Nhất định là cô ngủ đến mơ mơ màng màng nên mới có cảm giác khác thường.
Nhạc Tuyết Vi đẩy cửa xuống xe, Lương Tư Văn cũng đi theo xuống xe, “Anh đưa em lên nhé?"
“Không cần, anh trở về đi!" Nhạc Tuyết Vi chỉ đồng hồ, không còn sớm nữa.
Lương Tư Văn không kiên trì nữa.
“Tinh Tinh."
Lương Tư Văn cúi đầu, đột nhiên yên lặng kéo tay Nhạc Tuyết Vi.
“Sao vậy?" Nhạc Tuyết Vi bị anh làm cho không thể hiểu được, cười nói, “Sao đột nhiên lại trầm lắng thế?"
Lương Tư Văn cầm tay cô, lắc đầu cười nhạt: “Không có việc gì, chỉ là nhìn thấy cha mẹ vui như vậy, có chút xúc động."
“Ừm, đừng nghĩ quá nhiều." Nhạc Tuyết Vi cho rằng anh xúc động là do xu hướng giới tính của anh, đại thiếu gia như anh, trên lưng gánh vác sứ mệnh gia tộc, cũng không thể tùy ý theo đuổi hạnh phúc. Nhạc Tuyết Vi ôm Lương Tư Văn, vỗ bờ vai của anh, an ủi, “Anh sợ bọn họ biết chân tướng sẽ khổ sở sao, đừng nghĩ nữa…… Sớm trở về nghỉ ngơi đi!"
“Đúng rồi, vòng tay này, trả lại anh." Nhạc Tuyết Vi nhớ tới vòng kim cương phỉ thúy trên tay, cuống quít muốn gỡ xuống.
Lại bị Lương Tư Văn ngăn cản, “Em làm gì vậy? Bây giờ em không làm thế được, chúng ta còn phải đính hôn nữa. Em trả nó lại cho anh, là muốn nói cho cha mẹ anh, giữa chúng ta là giả sao?"
“A……" Nhạc Tuyết Vi bừng tỉnh đại ngộ, ngượng ngùng thè lưỡi, bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu, “Đúng vậy! Anh xem em này, chỉ nghĩ thứ này quá quý, không thể chiếm tiện nghi của anh.Vậy cái này, em thay anh bảo quản, về sau trả lại cho anh……"
“Tinh Tinh!"
Tring lòng Lương Tư Văn như bị đâm, nhăn mày, đột nhiên ngắt lời cô.
“Ừm?" Nhạc Tuyết Vi khó hiểu nhìn về phía anh.
“Em phải quen dần, chúng ta sắp đính hôn, em phải quen tất cả của anh, cũng bao gồm phú quý cùng quyền thế Lương gia, biết không?" Lương Tư Văn đột nhiên nghiêm túc lên, trên khuôn mặt tuấn tú không tìm thấy một tia bất cần đời lúc trước.
Nhạc Tuyết Vi ngây ngốc, chần chờ gật đầu: “Ừm, em biết rồi, sao đột nhiên anh lại nghiêm túc như vậy? Thật dọa người……"
“Haizz!"
Lương Tư Văn bất đắc dĩ thở dài, hận không thể đem nha đầu này ôm vào trong lòng ngực, muốn nói cho cô, anh căn bản không phải là gay! Thật là nha đầu ngốc, một lần ngẫu nhiên thấy anh cùng một người đàn ông khác ngủ chung, liền cho rằng anh là gay? Trời biết, anh chỉ là uống nhiều quá nên nằm chung với anh em! Trong lòng anh, từ bốn năm trước chỉ có nha đầu ngốc này!
Khóe miệng giật giật, Lương Tư Văn che dấu bực bội trong lòng: “Anh sợ lần sau em còn như vậy sẽ bị lộ tẩy mất. Em đi lên đi! Anh nhìn em lên rồi anh đi."
“Ừm."
Nhạc Tuyết Vi mang theo nghi hoặc, cảm giác Lương Tư Văn có điểm kì lạ, lại không nói rõ được lạ chỗ nào. Gật đầu đáp ứng rồi xoay người vào chung cư.
Mà Lương Tư Văn nhìn chăm chú vào bóng dáng của cô, thật lâu cũng không rời đi. Mặc kệ thế nào, một bước hôm nay xem như đã thành công. Nếu thuận lợi, Tinh Tinh chính là vị hôn thê của anh, chuyện này phát triển đúng như anh mong muốn……
Đế đô, phố buôn bán phồn hoa nhất, sừng sững một tòa Office building cao ngất tận trời, ánh mặt trời chiếu xuống, trên đỉnh cao nhất, kim loại nhãn hiệu D·S GROUP phản xạ ánh mặt trời chói mắt.
Văn phòng rộng lớn đủ để chứa trăm người, điều hòa mở vừa đủ, dù bên ngoài nắng gắt như lửa, bên trong lại cảm giác được một cổ lạnh lẽo thấm vào ruột gan, ở trong thế giới của kẻ có tiền, không có khái niệm mùa là gì.
Cửa kính sát đất phía trước cửa sổ, bày một bàn làm việc bằng gỗ lim. Lúc này, một người đàn ông vô cùng anh tuấn đang ngồi sau bàn làm việc, ngũ quan khắc sâu giống như đao khắc, đặc biệt sống mũi thẳng làm cho người ta cảm giác có một loại bá đạo không ai bì nổi.
Quần áo may vừa người, dán sát vào dáng người hoàn mỹ của anh, thập phần tương xứng với quý khí quanh thân.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi đi vào tới, trên mặt không có biểu tình gì, trên tay cầm văn kiện, thẳng tắp đi đến trước bàn làm việc, mở văn kiện ra, cung kính nói: “Tam thiếu, đây là kế hoạch thu mua Vân đồ, nếu không có gì vấn đề, kế hoạch này có thể chính thức bắt đầu rồi."
Tầm mắt Hàn Thừa Nghị dừng ở kế hoạch trước mặt, cầm lên nhìn kỹ, vừa nhìn vừa gật đầu.
“Những thứ khác, đều ok, nhưng phương diện đãi ngộ các công nhân viên chức, còn cần phải xem lại. Vân Đồ là công ty thiết kế lâu đời, D·S thu mua nó, đương nhiên là nhìn trúng thương hiệu của nó, nhưng hôm nay nó sở dĩ lưu lạc đến nỗi bị thu mua, cho thấy nội bộ vận hành nhất định có vấn đề. Ngươi cẩn thận nghiên cứu hồ sơ nhân viên của Vân Đồ một lần, nếu ai có tài, không tiếc số tiền lớn giữ lại, nếu có ai dựa vào quan hệ xin vào thì cho “rụng" hết. Còn nữa, tầng quản lý nhân viên, không cần van xin, không giữ lại một ai, cho “rụng" hết!"
“Dạ."
Nghê Tuấn sớm đã quen với phương thức làm việc quả quyết của Hàn Thừa Nghị, cũng không có bất kì dị nghị nào.
“Tam thiếu, buổi tối hôm nay phủ Tổng Thống có tiệc rượu, ngài đi không?"
Hàn Thừa Nghị nhíu mi, nâng đồng hồ lên nhìn, “Hôm nay không có chuyện gì khác sao?"
“Dạ, không còn chuyện gì khác……"
Không chờ Nghê Tuấn nói xong, Hàn Thừa Nghị đã vẫy tay, nói, “Lần này không đi, tiệc rượu phủ Tổng Thống, đi cũng không có tác dụng gì nhiều, đơn giản là muốn ta bỏ tiền, Hàn gia ta cho bọn họ còn ít sao? Bảo tài xế chuẩn bị xe, hôm nay ta muốn đi thăm phu nhân."
“Dạ, Tam thiếu."
Từ công ty đi ra, Hàn Thừa Nghị đi đến chỗ mẹ mình.
Xe chạy lên núi, vào cửa viện. Hàn Thừa Nghị thay giày ở cửa, nghe được thanh âm của me, “Đã về? Hôm nay về rất sớm, công việc không chuyện gì quan trọng sao?"
“Vâng, hôm nay không bận, cũng không có xã giao, cho nên liền sớm đến đây thăm mẹ."
Hàn Thừa Nghị bước vào bên trong, từ trước đến nay Hàn phu nhân đều từ bên trong đi ra, nhưng bây giờ đi ra cũng không phải chỉ có một người, ở bên cạnh, còn có một người con gái trẻ tuổi, bộ dáng tất nhiên không cần phải nói, tuyệt đối là xuất sắc bậc nhất, khí chất cũng rất dịu dàng, nhìn thoáng qua có vài phần giống Nhạc Tuyết Vi, đang kéo cánh tay Hàn phu nhân, cùng nhau đi ra tới đón Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị liền hiểu rõ vì sao mẹ ba lần bảy lượt dặn dò mình, hôm nay nhất định phải trở về ăn cơm với bà.
Đây lại là một lần xem mặt.
Những năm gần đây, mẹ sắp xếp như vậy cũng không phải một hai lần. Mỗi khi Hàn Thừa Nghị bảo bà đừng làm như vậy, nhưng căn bản bà không nghe anh, lần này không được thì lần tiếp theo, tin tưởng có thể thành công một lần.
“Mẹ……" Hàn Thừa Nghị xoa trán, đối với sự cố chấp của bà, anh thật không thể làm gì được.
Hàn phu nhân thấy sắc mặt con trai khó coi, sợ anh trở mặt, chạy đến kéo anh ngồi vào vị trí, “Aizz, có gì cần nói, chúng ta ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa nói, con ít khi đến đây nên mẹ bảo phòng bếp làm rất nhiều món ăn con thích."
Hàn Thừa Nghị liếc bà một cái, chịu đựng không vui, không nói gì.
Ba người ngồi xuống, Hàn phu nhân bắt đầu giới thiệu người con gái kia.
“Thừa Nghị, đây là Tử Đồng, con gái Triệu bá bá làm ở Sở Văn hóa, lúc còn nhỏ con đã gặp rồi, con còn nhớ không? Không nghĩ tới giờ Tử Đồng lại lớn như vậy, mới từ nước ngoài du học trở về…… Khi còn nhỏ còn còn mang theo Tử Đồng cùng nhau chơi. Con còn nhớ không?"
Chỉ có thể nói, Hàn phu nhân nói những lời này rất không thỏa đáng, ít nhất, ở trước mặt Hàn Thừa Nghị,những lời này rất không thỏa đáng.
Bởi vì, Hàn Thừa Nghị đang lo không biết từ chối như thế nào cho tốt, liền theo lời của mẹ nói tiếp: “Thật ư? Con không nhớ rõ, hoàn toàn không có ấn tượng."
Một câu nói, không khí trên bàn cơm lập tức lạnh xuống. Triệu Tử Đồng càng xấu hổ, trên mặt trắng đỏ đan xen.
“Con thật là!" Hàn phu nhân trừng mắt, căm tức nhìn con trai, vẫn không hài lòng sao? Bà cố tình dựa theo bộ dáng Nhạc Tuyết Vi mà tìm đó! Bộ dáng và khí chất đều rất giống, không nghĩ tới con trai vẫn có thái độ này.
Nhưng mà, vẫn chưa hết.
Khai tiệc, Hàn Thừa Nghị trầm trọng thêm, thái độ càng ác liệt.
“Triệu Tử Đồng đúng không? Năm nay bao tuổi rồi?"
Lần đầu tiên gặp mặt liền hỏi tuổi tác của phụ nữ, là hành vi rất thất lễ.
Triệu Tử Đồng dù được dạy dỗ tốt cũng không nhịn được, thấp giọng nói: “Hai mươi lăm……"
“Ừm!" Hàn Thừa Nghị gật đầu, môi mỏng cong lên, cười, “Chỉ lớn hơn Thiên Lỗi một tuổi, nếu mẹ tôi nói hai nhà chúng ta rất quen thuộc, vậy không cần giữ lễ tiết nữa, cô cũng không cần phải ngại, có thể theo Thiên Lỗi cùng nhau gọi tôi một tiếng ‘Tam thúc’……"
Hàn Thừa Nghị nói xong, Triệu Tử Đồng hoàn toàn không nhịn được nữa! Đây rõ ràng chính là một cuộc xem mặt, nhưng Hàn Thừa Nghị lại nói như vậy, tương đương là nói với nhà gái, anh thấy cô không thú vị, chán ghét cô!
“Thừa Nghị!"
Hàn phu nhân thật tức giận, con trai càng lớn lại càng xấu tính, trước mặt con gái nhà người ta mà làm như vậy, làm cho người ta không xuống đài được.
Nếu Hàn Thừa Nghị có thái độ này, Triệu Tử Đồng cảm thấy mình cũng không nên tiếp tục ngồi đây nữa, đi là tất yếu, buông khăn ăn, đứng lên, khuôn mặt tươi cười nói, “Hàn phu nhân, cháu đột nhiên cảm thấy không thoải mái, cháu về nghỉ ngơi trước, ngại quá, làm mất hứng của cô."
“Aizz, cháu ngồi đây một lát, cơm cũng chưa ăn xong." Hàn phu nhân đứng lên giữ lại, một bên còn thúc giục con trai, “Thừa Nghị, con nói một câu đi!"
Hàn Thừa Nghị giả vờ không nghe thấy, nắm chiếc đũa trong tay, nhàn nhã gắp đồ ăn, ăn ngon lành, Hàn phu nhân quả thực bị anh làm tức điên!
Triệu Tử Đồng đâu chịu nổi khuất nhục như vậy? Đôi mắt đỏ lên, chạy ra ngoài cửa, Hàn phu nhân vội vàng tiễn người đi, không ngừng giải thích, cười nịnh nọt xin lỗi.
“Ai nha, Tử Đồng, cháu đừng tức giận, ngày thường Thừa Nghị không phải như vậy, nhất định là gần đây công việc bề bộn……"
“Đến nơi rồi, thấy em ngủ, anh tháo dây an toàn cho em." Lương Tư Văn che dấu rất tốt, may mắn vừa rồi hôn trộm không bị phát hiện. Nói xong, cong lưng thay Nhạc Tuyết Vi tháo dây an toàn.
Thì ra là cởi dây an toàn! Nhạc Tuyết Vi không rõ nguyên nhân, vừa rồi có điểm cảm giác khác thường, nhưng nghe Lương Tư Văn nói như vậy, lại nghĩ tới anh là gay…… Nhất định là cô ngủ đến mơ mơ màng màng nên mới có cảm giác khác thường.
Nhạc Tuyết Vi đẩy cửa xuống xe, Lương Tư Văn cũng đi theo xuống xe, “Anh đưa em lên nhé?"
“Không cần, anh trở về đi!" Nhạc Tuyết Vi chỉ đồng hồ, không còn sớm nữa.
Lương Tư Văn không kiên trì nữa.
“Tinh Tinh."
Lương Tư Văn cúi đầu, đột nhiên yên lặng kéo tay Nhạc Tuyết Vi.
“Sao vậy?" Nhạc Tuyết Vi bị anh làm cho không thể hiểu được, cười nói, “Sao đột nhiên lại trầm lắng thế?"
Lương Tư Văn cầm tay cô, lắc đầu cười nhạt: “Không có việc gì, chỉ là nhìn thấy cha mẹ vui như vậy, có chút xúc động."
“Ừm, đừng nghĩ quá nhiều." Nhạc Tuyết Vi cho rằng anh xúc động là do xu hướng giới tính của anh, đại thiếu gia như anh, trên lưng gánh vác sứ mệnh gia tộc, cũng không thể tùy ý theo đuổi hạnh phúc. Nhạc Tuyết Vi ôm Lương Tư Văn, vỗ bờ vai của anh, an ủi, “Anh sợ bọn họ biết chân tướng sẽ khổ sở sao, đừng nghĩ nữa…… Sớm trở về nghỉ ngơi đi!"
“Đúng rồi, vòng tay này, trả lại anh." Nhạc Tuyết Vi nhớ tới vòng kim cương phỉ thúy trên tay, cuống quít muốn gỡ xuống.
Lại bị Lương Tư Văn ngăn cản, “Em làm gì vậy? Bây giờ em không làm thế được, chúng ta còn phải đính hôn nữa. Em trả nó lại cho anh, là muốn nói cho cha mẹ anh, giữa chúng ta là giả sao?"
“A……" Nhạc Tuyết Vi bừng tỉnh đại ngộ, ngượng ngùng thè lưỡi, bộ dáng nghịch ngợm đáng yêu, “Đúng vậy! Anh xem em này, chỉ nghĩ thứ này quá quý, không thể chiếm tiện nghi của anh.Vậy cái này, em thay anh bảo quản, về sau trả lại cho anh……"
“Tinh Tinh!"
Tring lòng Lương Tư Văn như bị đâm, nhăn mày, đột nhiên ngắt lời cô.
“Ừm?" Nhạc Tuyết Vi khó hiểu nhìn về phía anh.
“Em phải quen dần, chúng ta sắp đính hôn, em phải quen tất cả của anh, cũng bao gồm phú quý cùng quyền thế Lương gia, biết không?" Lương Tư Văn đột nhiên nghiêm túc lên, trên khuôn mặt tuấn tú không tìm thấy một tia bất cần đời lúc trước.
Nhạc Tuyết Vi ngây ngốc, chần chờ gật đầu: “Ừm, em biết rồi, sao đột nhiên anh lại nghiêm túc như vậy? Thật dọa người……"
“Haizz!"
Lương Tư Văn bất đắc dĩ thở dài, hận không thể đem nha đầu này ôm vào trong lòng ngực, muốn nói cho cô, anh căn bản không phải là gay! Thật là nha đầu ngốc, một lần ngẫu nhiên thấy anh cùng một người đàn ông khác ngủ chung, liền cho rằng anh là gay? Trời biết, anh chỉ là uống nhiều quá nên nằm chung với anh em! Trong lòng anh, từ bốn năm trước chỉ có nha đầu ngốc này!
Khóe miệng giật giật, Lương Tư Văn che dấu bực bội trong lòng: “Anh sợ lần sau em còn như vậy sẽ bị lộ tẩy mất. Em đi lên đi! Anh nhìn em lên rồi anh đi."
“Ừm."
Nhạc Tuyết Vi mang theo nghi hoặc, cảm giác Lương Tư Văn có điểm kì lạ, lại không nói rõ được lạ chỗ nào. Gật đầu đáp ứng rồi xoay người vào chung cư.
Mà Lương Tư Văn nhìn chăm chú vào bóng dáng của cô, thật lâu cũng không rời đi. Mặc kệ thế nào, một bước hôm nay xem như đã thành công. Nếu thuận lợi, Tinh Tinh chính là vị hôn thê của anh, chuyện này phát triển đúng như anh mong muốn……
Đế đô, phố buôn bán phồn hoa nhất, sừng sững một tòa Office building cao ngất tận trời, ánh mặt trời chiếu xuống, trên đỉnh cao nhất, kim loại nhãn hiệu D·S GROUP phản xạ ánh mặt trời chói mắt.
Văn phòng rộng lớn đủ để chứa trăm người, điều hòa mở vừa đủ, dù bên ngoài nắng gắt như lửa, bên trong lại cảm giác được một cổ lạnh lẽo thấm vào ruột gan, ở trong thế giới của kẻ có tiền, không có khái niệm mùa là gì.
Cửa kính sát đất phía trước cửa sổ, bày một bàn làm việc bằng gỗ lim. Lúc này, một người đàn ông vô cùng anh tuấn đang ngồi sau bàn làm việc, ngũ quan khắc sâu giống như đao khắc, đặc biệt sống mũi thẳng làm cho người ta cảm giác có một loại bá đạo không ai bì nổi.
Quần áo may vừa người, dán sát vào dáng người hoàn mỹ của anh, thập phần tương xứng với quý khí quanh thân.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi đi vào tới, trên mặt không có biểu tình gì, trên tay cầm văn kiện, thẳng tắp đi đến trước bàn làm việc, mở văn kiện ra, cung kính nói: “Tam thiếu, đây là kế hoạch thu mua Vân đồ, nếu không có gì vấn đề, kế hoạch này có thể chính thức bắt đầu rồi."
Tầm mắt Hàn Thừa Nghị dừng ở kế hoạch trước mặt, cầm lên nhìn kỹ, vừa nhìn vừa gật đầu.
“Những thứ khác, đều ok, nhưng phương diện đãi ngộ các công nhân viên chức, còn cần phải xem lại. Vân Đồ là công ty thiết kế lâu đời, D·S thu mua nó, đương nhiên là nhìn trúng thương hiệu của nó, nhưng hôm nay nó sở dĩ lưu lạc đến nỗi bị thu mua, cho thấy nội bộ vận hành nhất định có vấn đề. Ngươi cẩn thận nghiên cứu hồ sơ nhân viên của Vân Đồ một lần, nếu ai có tài, không tiếc số tiền lớn giữ lại, nếu có ai dựa vào quan hệ xin vào thì cho “rụng" hết. Còn nữa, tầng quản lý nhân viên, không cần van xin, không giữ lại một ai, cho “rụng" hết!"
“Dạ."
Nghê Tuấn sớm đã quen với phương thức làm việc quả quyết của Hàn Thừa Nghị, cũng không có bất kì dị nghị nào.
“Tam thiếu, buổi tối hôm nay phủ Tổng Thống có tiệc rượu, ngài đi không?"
Hàn Thừa Nghị nhíu mi, nâng đồng hồ lên nhìn, “Hôm nay không có chuyện gì khác sao?"
“Dạ, không còn chuyện gì khác……"
Không chờ Nghê Tuấn nói xong, Hàn Thừa Nghị đã vẫy tay, nói, “Lần này không đi, tiệc rượu phủ Tổng Thống, đi cũng không có tác dụng gì nhiều, đơn giản là muốn ta bỏ tiền, Hàn gia ta cho bọn họ còn ít sao? Bảo tài xế chuẩn bị xe, hôm nay ta muốn đi thăm phu nhân."
“Dạ, Tam thiếu."
Từ công ty đi ra, Hàn Thừa Nghị đi đến chỗ mẹ mình.
Xe chạy lên núi, vào cửa viện. Hàn Thừa Nghị thay giày ở cửa, nghe được thanh âm của me, “Đã về? Hôm nay về rất sớm, công việc không chuyện gì quan trọng sao?"
“Vâng, hôm nay không bận, cũng không có xã giao, cho nên liền sớm đến đây thăm mẹ."
Hàn Thừa Nghị bước vào bên trong, từ trước đến nay Hàn phu nhân đều từ bên trong đi ra, nhưng bây giờ đi ra cũng không phải chỉ có một người, ở bên cạnh, còn có một người con gái trẻ tuổi, bộ dáng tất nhiên không cần phải nói, tuyệt đối là xuất sắc bậc nhất, khí chất cũng rất dịu dàng, nhìn thoáng qua có vài phần giống Nhạc Tuyết Vi, đang kéo cánh tay Hàn phu nhân, cùng nhau đi ra tới đón Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị liền hiểu rõ vì sao mẹ ba lần bảy lượt dặn dò mình, hôm nay nhất định phải trở về ăn cơm với bà.
Đây lại là một lần xem mặt.
Những năm gần đây, mẹ sắp xếp như vậy cũng không phải một hai lần. Mỗi khi Hàn Thừa Nghị bảo bà đừng làm như vậy, nhưng căn bản bà không nghe anh, lần này không được thì lần tiếp theo, tin tưởng có thể thành công một lần.
“Mẹ……" Hàn Thừa Nghị xoa trán, đối với sự cố chấp của bà, anh thật không thể làm gì được.
Hàn phu nhân thấy sắc mặt con trai khó coi, sợ anh trở mặt, chạy đến kéo anh ngồi vào vị trí, “Aizz, có gì cần nói, chúng ta ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa nói, con ít khi đến đây nên mẹ bảo phòng bếp làm rất nhiều món ăn con thích."
Hàn Thừa Nghị liếc bà một cái, chịu đựng không vui, không nói gì.
Ba người ngồi xuống, Hàn phu nhân bắt đầu giới thiệu người con gái kia.
“Thừa Nghị, đây là Tử Đồng, con gái Triệu bá bá làm ở Sở Văn hóa, lúc còn nhỏ con đã gặp rồi, con còn nhớ không? Không nghĩ tới giờ Tử Đồng lại lớn như vậy, mới từ nước ngoài du học trở về…… Khi còn nhỏ còn còn mang theo Tử Đồng cùng nhau chơi. Con còn nhớ không?"
Chỉ có thể nói, Hàn phu nhân nói những lời này rất không thỏa đáng, ít nhất, ở trước mặt Hàn Thừa Nghị,những lời này rất không thỏa đáng.
Bởi vì, Hàn Thừa Nghị đang lo không biết từ chối như thế nào cho tốt, liền theo lời của mẹ nói tiếp: “Thật ư? Con không nhớ rõ, hoàn toàn không có ấn tượng."
Một câu nói, không khí trên bàn cơm lập tức lạnh xuống. Triệu Tử Đồng càng xấu hổ, trên mặt trắng đỏ đan xen.
“Con thật là!" Hàn phu nhân trừng mắt, căm tức nhìn con trai, vẫn không hài lòng sao? Bà cố tình dựa theo bộ dáng Nhạc Tuyết Vi mà tìm đó! Bộ dáng và khí chất đều rất giống, không nghĩ tới con trai vẫn có thái độ này.
Nhưng mà, vẫn chưa hết.
Khai tiệc, Hàn Thừa Nghị trầm trọng thêm, thái độ càng ác liệt.
“Triệu Tử Đồng đúng không? Năm nay bao tuổi rồi?"
Lần đầu tiên gặp mặt liền hỏi tuổi tác của phụ nữ, là hành vi rất thất lễ.
Triệu Tử Đồng dù được dạy dỗ tốt cũng không nhịn được, thấp giọng nói: “Hai mươi lăm……"
“Ừm!" Hàn Thừa Nghị gật đầu, môi mỏng cong lên, cười, “Chỉ lớn hơn Thiên Lỗi một tuổi, nếu mẹ tôi nói hai nhà chúng ta rất quen thuộc, vậy không cần giữ lễ tiết nữa, cô cũng không cần phải ngại, có thể theo Thiên Lỗi cùng nhau gọi tôi một tiếng ‘Tam thúc’……"
Hàn Thừa Nghị nói xong, Triệu Tử Đồng hoàn toàn không nhịn được nữa! Đây rõ ràng chính là một cuộc xem mặt, nhưng Hàn Thừa Nghị lại nói như vậy, tương đương là nói với nhà gái, anh thấy cô không thú vị, chán ghét cô!
“Thừa Nghị!"
Hàn phu nhân thật tức giận, con trai càng lớn lại càng xấu tính, trước mặt con gái nhà người ta mà làm như vậy, làm cho người ta không xuống đài được.
Nếu Hàn Thừa Nghị có thái độ này, Triệu Tử Đồng cảm thấy mình cũng không nên tiếp tục ngồi đây nữa, đi là tất yếu, buông khăn ăn, đứng lên, khuôn mặt tươi cười nói, “Hàn phu nhân, cháu đột nhiên cảm thấy không thoải mái, cháu về nghỉ ngơi trước, ngại quá, làm mất hứng của cô."
“Aizz, cháu ngồi đây một lát, cơm cũng chưa ăn xong." Hàn phu nhân đứng lên giữ lại, một bên còn thúc giục con trai, “Thừa Nghị, con nói một câu đi!"
Hàn Thừa Nghị giả vờ không nghe thấy, nắm chiếc đũa trong tay, nhàn nhã gắp đồ ăn, ăn ngon lành, Hàn phu nhân quả thực bị anh làm tức điên!
Triệu Tử Đồng đâu chịu nổi khuất nhục như vậy? Đôi mắt đỏ lên, chạy ra ngoài cửa, Hàn phu nhân vội vàng tiễn người đi, không ngừng giải thích, cười nịnh nọt xin lỗi.
“Ai nha, Tử Đồng, cháu đừng tức giận, ngày thường Thừa Nghị không phải như vậy, nhất định là gần đây công việc bề bộn……"
Tác giả :
Diệp Vi Thư