Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh
Chương 197: Sevin văn nhã
Editor: Nguyễn
“Xuống xe! Suýt nữa đụng vào người ta còn không xuống xe xin lỗi à?"
Nhạc Tuyết Vi tức giận đập cửa xe.
Tài xế bị mắng toát mồ hôi, quay đầu nhìn về người ngồi sau, do dự hỏi: “Thiếu gia …… Đây là người ngài muốn tìm sao?"
Chỉ thấy trên ghế sau là một người đàn ông ưu nhã, tôn quý, mặc âu phục màu xám bạc, một tay để ở trước trán. Lúc này, nghe tài xế nói, mới bỏ tay ra, lộ ra khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, làn da màu mật ong, ngũ quan khắc sâu lập thể, mang theo từng trải. Tóc ngắn màu nâu hơi xoăn, đặc biệt là một đôi mắt xanh biếc thu hút người nhìn.
Lương Tư Văn nhìn ra ngoài cửa sổ, sủng nịch cười, nói: “Tình tính của cô ấy thật đúng là…… Mỗi lần thấy cô ấy đều sinh động như vậy! Tính cách này, tuyệt đối không sai được."
Nói rồi, mở cửa xe, hai chân thon dài thẳng tắp chạm đất.
“……"
Thấy cửa xe mở ra là một soái ca thượng hạng, Nhạc Tuyết Vi đang hùng hùng hổ hổ đột nhiên dừng lại, cô không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mắt rất đẹp trai, làm cô dững sờ mất hai giây.
Lương Tư Văn ung dung đóng cửa xe, cất bước đứng yên trước mặt Nhạc Tuyết Vi, khóe miệng cười sủng nịch.
Nhạc Tuyết Vi sờ cổ, cảm thấy nụ cười này thật kỳ lạ! Bọn họ quen nhau sao? Sao lại cười như bọn họ quen nhau vậy? Đừng tưởng rằng tùy tiện cười là có thể đem chuyện vừa rồi đụng phải của cô xóa bỏ toàn bộ, cần phải xin lỗi! Trịnh trọng xin lỗi!
“Khụ khụ……" Nhạc Tuyết Vi ho nhẹ hai tiếng, nhặt nhạnh ý chí chiến đấu, mạnh mẽ nói, “Anh! Tài xế anh lái xe như nào vậy? Anh có biết suýt chút nữa là đâm vào tôi rồi không?"
Nhìn bộ dáng oán giận của cô, Lương Tư Văn muốn cười thành tiếng, phải cố gắng lắm mới nhịn xuống được. Gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi biết, cho nên không phải tôi đã xuống xe rồi sao? Xin lỗi cô, thực xin lỗi ‘trụ cột tương lai’."
Lời này rõ ràng là Nhạc Tuyết Vi vừa mới nói, nhưng bây giờ, từ trong miệng Lương Tư Văn nói ra, không biết là châm chọc hay trêu chọc, tóm lại đều làm Nhạc Tuyết Vi nghe xong không được tự nhiên.
Nhạc Tuyết Vi đỏ mặt, nghĩ thầm nếu đối phương đã xin lỗi, liền bỏ qua, xua tay nói: “Được rồi, lần sau chú ý, không thể lái xe nhanh như vậy. Gặp tôi là người dễ nói chuyện đó."
“Aizz, đừng đi!"
Lương Tư Văn duỗi cánh tay dài ra, ngăn cản Nhạc Tuyết Vi.
“Làm gì vậy?" Nhạc Tuyết Vi cảnh giác lùi hai bước, cảm thấy người này thật kỳ quái, cười kỳ quái, nói chuyện cũng kỳ quái.
“Không làm cái gì cả, cô xem xe tôi đụng phải cô, cũng không biết có làm cô bị thương không, tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra nhé?" Lý do của Lương Tư Văn hợp tình hợp lý, hơn nữa biểu hiện nho nhã lễ độ, giống người lễ nghĩa chu toàn, có tu dưỡng.
Nhưng Nhạc Tuyết Vi lại cảm thấy kỳ quái, nói: “Không, không cần! Tôi không có sao, cũng không thật sự đụng vào tôi. Không cần kiểm tra, tôi còn có việc, tôi đi trước!"
“Từ từ đã." Lương Tư Văn vẫn không chịu buông tha cô, cánh tay lù lù bất động ngăn ở trước người Nhạc Tuyết Vi.
“Anh muốn làm gì? Tôi phải đi, nếu không sẽ trễ mất!" Nhạc Tuyết Vi nhíu mày không vui, có cảm giác bị quấy rầy.
Lương Tư Văn nhướng mày, cười: “Tức giận? Tôi không có ý gì khác, nếu cô không muốn kiểm tra thì thôi. Vậy cô đi đâu, tôi đưa cô đi."
“Không!" Nhạc Tuyết Vi hừ hừ, càng không thể lý giải hành vi của anh ta, “Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh? Vì sao anh muốn đưa tôi đi? Tôi quen anh sao?"
Nói rồi, vòng qua Lương Tư Văn bước nhanh về phía bến xe bus, thân thể nhỏ lay động, ở trong mắt Lương Tư Văn, ngây thơ, trẻ con, đáng yêu không chịu được.
Lương Tư Văn bật cười, tiểu nha đầu hôm nay thật cảnh giác, buổi tối hôm đó gặp ở nước A, sao lá gan của cô lại to như vậy? Bị anh bắt cóc khi còn dám cùng ‘bọn cướp’ đánh nhau, phát hiện anh bị thương lại mang anh về nhà.
Không sai, Lương Tư Văn, chính là “cướp" được Nhạc Tuyết Vi cứu lúc ở nước A, anh ném một găng tay xuống nhà Nhạc Tuyết Vi, trong găng ta thêu tên của anh: Sevin. Nhưng bây giờ, Nhạc Tuyết Vi đã không nhớ anh nữa.
Nhưng Lương Tư Văn cảm thấy, tiểu nha đầu càng ngày càng hấp dẫn anh.
Liên tục một tuần, Nhạc Tuyết Vi đều ở phòng bệnh chăm sóc Kiều Vạn Đông. Buổi trưa, cô đi ra ngoài phía dưới vườn hoa một vòng rồi đi lên, chưa đến cửa phòng bệnh đã nghe thấy bên trong cãi cọ ầm ĩ.
Khang Tuệ Trân lại tới gây chuyện, mặc dù có vệ sĩ ngăn cản, nhưng bởi vì bà ta là vợ Kiều Vạn Đông, cho nên bọn vệ sĩ cũng không dám làm càn.
“Kiều Vạn Đông, tôi nói cho ông biết, ông đừng mong ly hôn, ông đừng tưởng tôi không biết, không phải ông muốn để lại hết tài sản cho tiểu tiện nhân kia nên mới muốn ly hôn? Đừng hòng! Tiểu tiện nhân kia và Kiều Vũ Vi đều là con ông, ông không thể bên nặng bên nhẹ được!"
“Câm mồm! Tài sản trong nhà đều bị bà lấy hết, tôi còn dư lại cái gì có thể cho Tuyết Vi? Tuyết Vi hiểu chuyện, mới không cùng bà so đo…… Khụ khụ khụ!"
Kiều Vạn Đông tức không nhẹ, chưa nói hai câu liền ho lên.
Nhạc Tuyết Vi nóng lên, tức giận đi lên, vọt vào che chở ba, “Khang Tuệ Trân, nếu bà còn chút lương tâm, thì đừng đến gây sự! Thân thể ba còn chưa khỏe, bà còn muốn thế nào? Không phải bà cầm tất cả tiền đi rồi sao?"
Đối mặt với chất vấn, Khang Tuệ Trân hơi ngượng ngùng, châm chọc nói: “Không phải còn có quyền tài sản tri thức cùng nhuận bút sao? Đừng cho là tôi không biết, đó mới là cái đáng giá nhất!"
“Bà!" Nhạc Tuyết Vi bị Khang Tuệ Trân làm tức giận.
Kiều Vạn Đông trực tiếp ôm đầu, não ông bị thương, vừa mới tỉnh lại, sao có thể chịu đựng được lâu như vậy?
Nhạc Tuyết Vi thấy thế, không thể nhịn được nữa nhìn vệ sĩ, tàn nhẫn hạ mệnh lệnh: “Kéo bà ta ra ngoài! Không cần nể mặt bà ta! Bà ta không phải mẹ ta, bây giờ cũng không có chút quan hệ nào với ba ta!"
“Đây……"
Bọn vệ sĩ hơi do dự, miệng của Khang Tuệ Trân rất lợi hại, bọn họ đều không nói lại bà ta.
Nhạc Tuyết Vi dậm chân, nói: “Còn đứng đó làm gì? Đừng quên, bây giờ ta vẫn là Tam thiếu phu nhân của các ngươi! Kéo bà ta ra ngoài, về sau nếu để cho ta thấy bà ta xuất hiện trong phòng bệnh của ba ta, ta sẽ bảo Hàn Thừa Nghị không tha cho các ngươi!"
“Dạ, Tam thiếu phu nhân!"
“Kiều phu nhân, mời bà đi ra ngoài!"
“Ai, các ngươi phản hết rồi! Nhạc Tuyết Vi, đồ tiểu tiện nhân! Giống hệt như mẹ mày, chỉ biết đoạt người đàn ông của người khác……"
Khang Tuệ Trân nói những lời không sạch sẽ, cuối cùng bị vệ sĩ mạnh mẽ kéo ra ngoài.
“Ba." Nhạc Tuyết Vi đỡ Kiều Vạn Đông nằm xuống, xoa đầu ông. “Ba không sao chứ? Yên tâm, về sau bà ta sẽ không đến nữa."
Kiều Vạn Đông suy yếu gật đầu: “Ba không có việc gì. Tuyết Vi, con có sao không? Ba nghe thấy hết rồi, con thế nào? Không sao chứ? Con và Hàn Thừa Nghị, aizz, sao ba người các con lại thành như vậy, con nói cho ba, bọn con tốt không? Về sau phải làm sao bây giờ……"
Nhạc Tuyết Vi cứng đờ, lại ra vẻ tươi cười: “Ba, ba đừng lo, nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện của con và Hàn Thừa Nghị, con sẽ nói với anh ấy, con hiến gan cho Kiều Vũ Vi xong sẽ chấm dứt quan hệ với Hàn Thừa Nghị."
“Tuyết Vi……" Kiều Vạn Đông thương tiếc cầm tay con gái, “Ba không phải muốn con nhường cho chị, ba hy vọng con được hạnh phúc, biết không? Con đã nghĩ kỹ rồi sao?"
Nhạc Tuyết Vi nhấp miệng cười: “Ba, con biết, kỳ thật ba vẫn luôn bất công với con. Nhưng không phải con nhường Kiều Vũ Vi, là con không muốn, Con và anh ấy ở bên nhau là tra tấn lẫn nhau, cho nên, vẫn nên tách ra."
Tầm mắt Kiều Vạn Đông dần dần chuyển hướng ra phía sau Nhạc Tuyết Vi, lộ ra thần sắc kinh hoảng, chần chờ nói: “Hàn, Hàn Thừa Nghị?"
“……" Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc xoay người nhìn.
Chỉ thấy Hàn Thừa Nghị đã đứng ở cửa từ lúc nào, phía sau còn có Nghê Tuấn. Mắt anh lại không dừng trên người Nhạc Tuyết Vi, mà là mơ hồ dừng ở một bên, bộ dáng trầm tịch, lạnh nhạt, giờ phút này còn lộ ra mỏi mệt.
Năm lần bảy lượt Hàn Thừa Nghị nghe được Nhạc Tuyết Vi phủ nhận tình cảm giữa bọn họ, anh cũng là người, không phải không gì có thể phá nổi, huống chi đả kích này còn đến từ người mình yêu?
Trong không khí bắt đầu khởi động một cách kỳ lạ, tuy rằng không ai nói chuyện, nhưng đều cảm giác được giữa bọn họ hoàn toàn đi vào ngõ cụt.
Hạ quyết tâm muốn chia tay, Nhạc Tuyết Vi bình tĩnh nhìn anh, “Anh đã đến rồi. Đúng rồi, hôm nay có kết quả hiến gan, anh tới xem kết quả sao? Đúng lúc nơi này tạm thời không có gì chuyện gì, chúng ta cùng đi đi! Đến xem kết quả, tôi có lời muốn nói với anh."
Nhạc Tuyết Vi đứng lên, đi ra khỏi phòng bệnh.
Hàn Thừa Nghị từ đầu đến cuối chưa nói một câu, nhưng bộ dáng bình tĩnh lại làm người ta sợ hãi, Nghê Tuấn hiểu rõ, Tam thiếu đang rất không vui!
Kết quả là Nhạc Tuyết Vi thích hợp hiến gan, là người thích hợp nhất!
“Cái gì? Chuyện này không có khả năng!"
Nghe kết quả, Hàn Thừa Nghị cực kỳ kinh ngạc. Lúc trước anh không ngăn cản Nhạc Tuyết Vi, là bởi vì anh đã biết Kiều Vũ Vi không phải con gái Kiều Vạn Đông, như vậy nói cách khác, Kiều Vũ Vi cùng Tiểu Tuyết cũng không phải chị em, như vậy bọn họ sẽ không thích hợp hiến gan!
Nhưng kết quả này là sao?
“Có nhầm lẫn gì không? Tại sao lại như vậy?" Hàn Thừa Nghị bỗng dưng đứng lên, đôi tay chống lên mặt bàn, không muốn tiếp thu việc này là thật.
Nhạc Tuyết Vi hoài nghi nhìn anh, cảm thấy phản ứng của anh quá buồn cười, muốn diễn kịch sao? Tới bây giờ, còn cần diễn kịch trước mặt cô sao?
“Hàn Thừa Nghị, anh đừng diễn kịch nữa, đây không phải là anh muốn kết quả sao? Anh như vậy là có ý gì?"
Nhạc Tuyết Vi đứng lên, nói với chuyên gia: “Nếu thích hợp thì các ngươi nhanh sắp xếp giải phẫu đi! Có yêu cầu gì, ta sẽ làm theo. Ta đây đi trước, xác định được ngày phẫu thuật rồi thì báo cho ta biết."
“Tiểu Tuyết!"
Hàn Thừa Nghị xoay người, mở hai tay ôm Nhạc Tuyết Vi vào trong lòng ngực……
“Xuống xe! Suýt nữa đụng vào người ta còn không xuống xe xin lỗi à?"
Nhạc Tuyết Vi tức giận đập cửa xe.
Tài xế bị mắng toát mồ hôi, quay đầu nhìn về người ngồi sau, do dự hỏi: “Thiếu gia …… Đây là người ngài muốn tìm sao?"
Chỉ thấy trên ghế sau là một người đàn ông ưu nhã, tôn quý, mặc âu phục màu xám bạc, một tay để ở trước trán. Lúc này, nghe tài xế nói, mới bỏ tay ra, lộ ra khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ, làn da màu mật ong, ngũ quan khắc sâu lập thể, mang theo từng trải. Tóc ngắn màu nâu hơi xoăn, đặc biệt là một đôi mắt xanh biếc thu hút người nhìn.
Lương Tư Văn nhìn ra ngoài cửa sổ, sủng nịch cười, nói: “Tình tính của cô ấy thật đúng là…… Mỗi lần thấy cô ấy đều sinh động như vậy! Tính cách này, tuyệt đối không sai được."
Nói rồi, mở cửa xe, hai chân thon dài thẳng tắp chạm đất.
“……"
Thấy cửa xe mở ra là một soái ca thượng hạng, Nhạc Tuyết Vi đang hùng hùng hổ hổ đột nhiên dừng lại, cô không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mắt rất đẹp trai, làm cô dững sờ mất hai giây.
Lương Tư Văn ung dung đóng cửa xe, cất bước đứng yên trước mặt Nhạc Tuyết Vi, khóe miệng cười sủng nịch.
Nhạc Tuyết Vi sờ cổ, cảm thấy nụ cười này thật kỳ lạ! Bọn họ quen nhau sao? Sao lại cười như bọn họ quen nhau vậy? Đừng tưởng rằng tùy tiện cười là có thể đem chuyện vừa rồi đụng phải của cô xóa bỏ toàn bộ, cần phải xin lỗi! Trịnh trọng xin lỗi!
“Khụ khụ……" Nhạc Tuyết Vi ho nhẹ hai tiếng, nhặt nhạnh ý chí chiến đấu, mạnh mẽ nói, “Anh! Tài xế anh lái xe như nào vậy? Anh có biết suýt chút nữa là đâm vào tôi rồi không?"
Nhìn bộ dáng oán giận của cô, Lương Tư Văn muốn cười thành tiếng, phải cố gắng lắm mới nhịn xuống được. Gật đầu, nghiêm túc nói: “Tôi biết, cho nên không phải tôi đã xuống xe rồi sao? Xin lỗi cô, thực xin lỗi ‘trụ cột tương lai’."
Lời này rõ ràng là Nhạc Tuyết Vi vừa mới nói, nhưng bây giờ, từ trong miệng Lương Tư Văn nói ra, không biết là châm chọc hay trêu chọc, tóm lại đều làm Nhạc Tuyết Vi nghe xong không được tự nhiên.
Nhạc Tuyết Vi đỏ mặt, nghĩ thầm nếu đối phương đã xin lỗi, liền bỏ qua, xua tay nói: “Được rồi, lần sau chú ý, không thể lái xe nhanh như vậy. Gặp tôi là người dễ nói chuyện đó."
“Aizz, đừng đi!"
Lương Tư Văn duỗi cánh tay dài ra, ngăn cản Nhạc Tuyết Vi.
“Làm gì vậy?" Nhạc Tuyết Vi cảnh giác lùi hai bước, cảm thấy người này thật kỳ quái, cười kỳ quái, nói chuyện cũng kỳ quái.
“Không làm cái gì cả, cô xem xe tôi đụng phải cô, cũng không biết có làm cô bị thương không, tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra nhé?" Lý do của Lương Tư Văn hợp tình hợp lý, hơn nữa biểu hiện nho nhã lễ độ, giống người lễ nghĩa chu toàn, có tu dưỡng.
Nhưng Nhạc Tuyết Vi lại cảm thấy kỳ quái, nói: “Không, không cần! Tôi không có sao, cũng không thật sự đụng vào tôi. Không cần kiểm tra, tôi còn có việc, tôi đi trước!"
“Từ từ đã." Lương Tư Văn vẫn không chịu buông tha cô, cánh tay lù lù bất động ngăn ở trước người Nhạc Tuyết Vi.
“Anh muốn làm gì? Tôi phải đi, nếu không sẽ trễ mất!" Nhạc Tuyết Vi nhíu mày không vui, có cảm giác bị quấy rầy.
Lương Tư Văn nhướng mày, cười: “Tức giận? Tôi không có ý gì khác, nếu cô không muốn kiểm tra thì thôi. Vậy cô đi đâu, tôi đưa cô đi."
“Không!" Nhạc Tuyết Vi hừ hừ, càng không thể lý giải hành vi của anh ta, “Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh? Vì sao anh muốn đưa tôi đi? Tôi quen anh sao?"
Nói rồi, vòng qua Lương Tư Văn bước nhanh về phía bến xe bus, thân thể nhỏ lay động, ở trong mắt Lương Tư Văn, ngây thơ, trẻ con, đáng yêu không chịu được.
Lương Tư Văn bật cười, tiểu nha đầu hôm nay thật cảnh giác, buổi tối hôm đó gặp ở nước A, sao lá gan của cô lại to như vậy? Bị anh bắt cóc khi còn dám cùng ‘bọn cướp’ đánh nhau, phát hiện anh bị thương lại mang anh về nhà.
Không sai, Lương Tư Văn, chính là “cướp" được Nhạc Tuyết Vi cứu lúc ở nước A, anh ném một găng tay xuống nhà Nhạc Tuyết Vi, trong găng ta thêu tên của anh: Sevin. Nhưng bây giờ, Nhạc Tuyết Vi đã không nhớ anh nữa.
Nhưng Lương Tư Văn cảm thấy, tiểu nha đầu càng ngày càng hấp dẫn anh.
Liên tục một tuần, Nhạc Tuyết Vi đều ở phòng bệnh chăm sóc Kiều Vạn Đông. Buổi trưa, cô đi ra ngoài phía dưới vườn hoa một vòng rồi đi lên, chưa đến cửa phòng bệnh đã nghe thấy bên trong cãi cọ ầm ĩ.
Khang Tuệ Trân lại tới gây chuyện, mặc dù có vệ sĩ ngăn cản, nhưng bởi vì bà ta là vợ Kiều Vạn Đông, cho nên bọn vệ sĩ cũng không dám làm càn.
“Kiều Vạn Đông, tôi nói cho ông biết, ông đừng mong ly hôn, ông đừng tưởng tôi không biết, không phải ông muốn để lại hết tài sản cho tiểu tiện nhân kia nên mới muốn ly hôn? Đừng hòng! Tiểu tiện nhân kia và Kiều Vũ Vi đều là con ông, ông không thể bên nặng bên nhẹ được!"
“Câm mồm! Tài sản trong nhà đều bị bà lấy hết, tôi còn dư lại cái gì có thể cho Tuyết Vi? Tuyết Vi hiểu chuyện, mới không cùng bà so đo…… Khụ khụ khụ!"
Kiều Vạn Đông tức không nhẹ, chưa nói hai câu liền ho lên.
Nhạc Tuyết Vi nóng lên, tức giận đi lên, vọt vào che chở ba, “Khang Tuệ Trân, nếu bà còn chút lương tâm, thì đừng đến gây sự! Thân thể ba còn chưa khỏe, bà còn muốn thế nào? Không phải bà cầm tất cả tiền đi rồi sao?"
Đối mặt với chất vấn, Khang Tuệ Trân hơi ngượng ngùng, châm chọc nói: “Không phải còn có quyền tài sản tri thức cùng nhuận bút sao? Đừng cho là tôi không biết, đó mới là cái đáng giá nhất!"
“Bà!" Nhạc Tuyết Vi bị Khang Tuệ Trân làm tức giận.
Kiều Vạn Đông trực tiếp ôm đầu, não ông bị thương, vừa mới tỉnh lại, sao có thể chịu đựng được lâu như vậy?
Nhạc Tuyết Vi thấy thế, không thể nhịn được nữa nhìn vệ sĩ, tàn nhẫn hạ mệnh lệnh: “Kéo bà ta ra ngoài! Không cần nể mặt bà ta! Bà ta không phải mẹ ta, bây giờ cũng không có chút quan hệ nào với ba ta!"
“Đây……"
Bọn vệ sĩ hơi do dự, miệng của Khang Tuệ Trân rất lợi hại, bọn họ đều không nói lại bà ta.
Nhạc Tuyết Vi dậm chân, nói: “Còn đứng đó làm gì? Đừng quên, bây giờ ta vẫn là Tam thiếu phu nhân của các ngươi! Kéo bà ta ra ngoài, về sau nếu để cho ta thấy bà ta xuất hiện trong phòng bệnh của ba ta, ta sẽ bảo Hàn Thừa Nghị không tha cho các ngươi!"
“Dạ, Tam thiếu phu nhân!"
“Kiều phu nhân, mời bà đi ra ngoài!"
“Ai, các ngươi phản hết rồi! Nhạc Tuyết Vi, đồ tiểu tiện nhân! Giống hệt như mẹ mày, chỉ biết đoạt người đàn ông của người khác……"
Khang Tuệ Trân nói những lời không sạch sẽ, cuối cùng bị vệ sĩ mạnh mẽ kéo ra ngoài.
“Ba." Nhạc Tuyết Vi đỡ Kiều Vạn Đông nằm xuống, xoa đầu ông. “Ba không sao chứ? Yên tâm, về sau bà ta sẽ không đến nữa."
Kiều Vạn Đông suy yếu gật đầu: “Ba không có việc gì. Tuyết Vi, con có sao không? Ba nghe thấy hết rồi, con thế nào? Không sao chứ? Con và Hàn Thừa Nghị, aizz, sao ba người các con lại thành như vậy, con nói cho ba, bọn con tốt không? Về sau phải làm sao bây giờ……"
Nhạc Tuyết Vi cứng đờ, lại ra vẻ tươi cười: “Ba, ba đừng lo, nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện của con và Hàn Thừa Nghị, con sẽ nói với anh ấy, con hiến gan cho Kiều Vũ Vi xong sẽ chấm dứt quan hệ với Hàn Thừa Nghị."
“Tuyết Vi……" Kiều Vạn Đông thương tiếc cầm tay con gái, “Ba không phải muốn con nhường cho chị, ba hy vọng con được hạnh phúc, biết không? Con đã nghĩ kỹ rồi sao?"
Nhạc Tuyết Vi nhấp miệng cười: “Ba, con biết, kỳ thật ba vẫn luôn bất công với con. Nhưng không phải con nhường Kiều Vũ Vi, là con không muốn, Con và anh ấy ở bên nhau là tra tấn lẫn nhau, cho nên, vẫn nên tách ra."
Tầm mắt Kiều Vạn Đông dần dần chuyển hướng ra phía sau Nhạc Tuyết Vi, lộ ra thần sắc kinh hoảng, chần chờ nói: “Hàn, Hàn Thừa Nghị?"
“……" Nhạc Tuyết Vi nghi hoặc xoay người nhìn.
Chỉ thấy Hàn Thừa Nghị đã đứng ở cửa từ lúc nào, phía sau còn có Nghê Tuấn. Mắt anh lại không dừng trên người Nhạc Tuyết Vi, mà là mơ hồ dừng ở một bên, bộ dáng trầm tịch, lạnh nhạt, giờ phút này còn lộ ra mỏi mệt.
Năm lần bảy lượt Hàn Thừa Nghị nghe được Nhạc Tuyết Vi phủ nhận tình cảm giữa bọn họ, anh cũng là người, không phải không gì có thể phá nổi, huống chi đả kích này còn đến từ người mình yêu?
Trong không khí bắt đầu khởi động một cách kỳ lạ, tuy rằng không ai nói chuyện, nhưng đều cảm giác được giữa bọn họ hoàn toàn đi vào ngõ cụt.
Hạ quyết tâm muốn chia tay, Nhạc Tuyết Vi bình tĩnh nhìn anh, “Anh đã đến rồi. Đúng rồi, hôm nay có kết quả hiến gan, anh tới xem kết quả sao? Đúng lúc nơi này tạm thời không có gì chuyện gì, chúng ta cùng đi đi! Đến xem kết quả, tôi có lời muốn nói với anh."
Nhạc Tuyết Vi đứng lên, đi ra khỏi phòng bệnh.
Hàn Thừa Nghị từ đầu đến cuối chưa nói một câu, nhưng bộ dáng bình tĩnh lại làm người ta sợ hãi, Nghê Tuấn hiểu rõ, Tam thiếu đang rất không vui!
Kết quả là Nhạc Tuyết Vi thích hợp hiến gan, là người thích hợp nhất!
“Cái gì? Chuyện này không có khả năng!"
Nghe kết quả, Hàn Thừa Nghị cực kỳ kinh ngạc. Lúc trước anh không ngăn cản Nhạc Tuyết Vi, là bởi vì anh đã biết Kiều Vũ Vi không phải con gái Kiều Vạn Đông, như vậy nói cách khác, Kiều Vũ Vi cùng Tiểu Tuyết cũng không phải chị em, như vậy bọn họ sẽ không thích hợp hiến gan!
Nhưng kết quả này là sao?
“Có nhầm lẫn gì không? Tại sao lại như vậy?" Hàn Thừa Nghị bỗng dưng đứng lên, đôi tay chống lên mặt bàn, không muốn tiếp thu việc này là thật.
Nhạc Tuyết Vi hoài nghi nhìn anh, cảm thấy phản ứng của anh quá buồn cười, muốn diễn kịch sao? Tới bây giờ, còn cần diễn kịch trước mặt cô sao?
“Hàn Thừa Nghị, anh đừng diễn kịch nữa, đây không phải là anh muốn kết quả sao? Anh như vậy là có ý gì?"
Nhạc Tuyết Vi đứng lên, nói với chuyên gia: “Nếu thích hợp thì các ngươi nhanh sắp xếp giải phẫu đi! Có yêu cầu gì, ta sẽ làm theo. Ta đây đi trước, xác định được ngày phẫu thuật rồi thì báo cho ta biết."
“Tiểu Tuyết!"
Hàn Thừa Nghị xoay người, mở hai tay ôm Nhạc Tuyết Vi vào trong lòng ngực……
Tác giả :
Diệp Vi Thư