Thuật Đọc Tâm
Chương 26
Edit: Ốc | Beta: Maika
Lúc Thẩm Dịch ngẩng đầu lên, trong nụ cười còn mang chút tự trách, dưới ánh nắng trời chiều đẹp mà không ấm áp tô điểm một chút, càng tăng thêm vài phần mất mát.
“Có phải anh cảm thấy để em lo lắng là lỗi của anh không?"
Thẩm Dịch gật đầu, định ghi gì nữa nhưng Tô Đường đã vươn tay đoạt lấy bút trong tay anh, vô cùng kiên quyết gạch dòng chữ ‘Xin lỗi em’, viết thêm một câu ‘Anh rất vui’ vào dưới.
Thẩm Dịch nhìn thấy thì sửng sốt một chút.
Tô Đường bày ra dáng vẻ lãnh đạo cấp cao, vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào câu mà mình đã sửa trên giấy: “Đồng chí Thẩm Dịch, trong vấn đề này, thái độ của anh không đúng."
Thẩm Dịch nở nụ cười khi thấy bộ dạng giả nghiêm chỉnh của cô, rồi lại không rõ ý cô là gì, anh hơi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cô.
Sau hai giờ giảng ‘Tam tự kinh’, Tô Đường phát hiện Thẩm Dịch từ nhỏ được giáo dục theo cách của người nước ngoài, đối với chuyện này không thể có được sự đồng cảm, giáo dục ép buộc không có tác dụng gì, vì vậy Tô Đường dẫn dắt anh tìm hiểu.
“Em hỏi anh, nếu bây giờ em nói với anh, tối nay em không muốn ăn cơm, anh có lo không?"
Thẩm Dịch nghiêm túc gật đầu.
Tô Đường tiến thêm một bước: “Vậy nếu Trần Quốc Huy nói thế với anh, anh có lo lắng không?"
Thẩm Dịch suy nghĩ một chút, từ từ lắc đầu.
Tô Đường nhẹ nhàng thở ra, hỏi từng câu, hướng dẫn từng bước: “Tại sao vậy?"
Thẩm Dịch cầm bút, nghiêm trang trả lời.
—— Mỡ máu và đường máu của Trần Quốc Huy hơi cao, ông ấy hẳn nên tự biết kiểm soát thức ăn.
Tô Đường nhìn chằm chằm vào tờ giấy, sững sờ một lát, yếu ớt ngẩng lên nhìn anh: “Anh nghiêm túc đấy à?"
Thẩm Dịch bị cô hỏi thì hơi do dự một chút, cầm lấy bút viết bổ sung.
—— Anh chỉ đoán thôi, hôm đó ăn cơm anh thấy ông ta có ăn kiêng với một số thực phẩm.
Tô Đường vô lực than một tiếng, tựa lưng vào ghế ngồi, gãi đầu: “Anh đợi một chút, để em suy nghĩ lại…"
Hai mắt Tô Đường nhìn lên trần nhà, còn chưa nghĩ ra sau đó sẽ thế nào thì Thẩm Dịch vươn tay vỗ lên vai cô, đưa dòng chữ mềm mại đã ghi tới trước mặt cô.
—— Có phải em muốn nói cho anh biết, em lo lắng cho anh vì em yêu anh không?
Đạo lý chính là ở điều này, nhưng Tô Đường lại bị chữ ‘Yêu’ kia làm mặt hồng tim đập, cô cứng cổ trừng anh: “Em, em chỉ muốn cho anh biết, bây giờ hai ta đã trên một chiếc thuyền…"
Đôi mắt sáng trong kia nhìn vào môi cô, trái tim Tô Đường hơi loạn, đầu lưỡi hơi run lên: “Châu, châu chấu!"
Chủ nhân đôi mắt hơi sửng sốt một chút.
—— Chúng ta trên thuyền cái gì?
Lúc này Tô Đường mới biết mình lỡ lời, vội vàng phụng phịu đổi giọng: “Người… Người trên một cái thuyền."
Thẩm Dịch hơi nhíu mày, nghiêm mặt lắc đầu.
—— Vừa rồi em nói hai chữ.
Tô Đường dở khóc dở cười, chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Em muốn nói châu chấu trên một sợi thừng…"
Thẩm Dịch vẫn cau mày lắc đầu.
—— Vừa rồi em không nói dây thừng, là thuyền.
Thẩm Dịch chấp nhất khiến cô không đành lòng bắt nạt anh vì anh không nghe thấy gì, đành tìm cách xử lý: “Đúng, là thuyền… Em nói là bàn ghế trên thuyền."
(Châu chấu: mã chác, bàn ghế: mã trát)
Tô Đường nói xong, nghiêm trang ghi hai chữ ‘bàn ghế’ lên giấy: “Bàn ghế anh biết không, là loại nhỏ tiện để mang theo."
Tô Đường thấy Thẩm Dịch còn cau mày, lại vẽ tượng trưng cái bàn và cái ghế: “Bàn ghế trên thuyền… Nói chung là, hai chúng ta ngồi trên cùng một chiếc thuyền, chiếc thuyền này xảy ra vấn đề gì thì đều không có lợi cho hai chúng ta, cho nên em ——"
Tô Đường còn chưa nói xong, Thẩm Dịch đã cười ngặt nghẽo.
Tô Đường thấy anh cười thì không hiểu ra sao, Thẩm Dịch cười khoảng nửa phút, mới lau nước mắt, ngồi thẳng người cầm bút viết mấy công thức.
—— Người trên thuyền, châu chấu trên một sợi dây = Châu chấu trên một cái thuyền hay bàn ghế trên cái thuyền?
Thoáng chốc, Tô Đường hiểu ra ngày, từ đầu anh đã hiểu cô đang nói gì, chỉ là ngồi một bên nhịn cười xem cô nói năng loạn xạ…
Tô Đường lúng túng đỏ mặt, nắm tay lại đánh lên vai anh: “Anh có lương tâm không thế! Em tốt bụng an ủi anh, anh lại cười em!"
Thẩm Dịch cười, giang tay ra ôm người đang thẹn quá hóa giận vào ngực, dùng một tay viết chữ, bởi vì không có tay giữ giấy nên chữ viết hơi ngoáy, nhìn có vẻ dí dỏm.
—— Do em có ý lừa anh trước.
Tô Đường bị ép vào lồng ngực ấm áp của anh, nâng khuôn mặt đỏ lý luận với anh: “Em cũng đã chủ động sửa lại, anh còn giả ngu, em mới thử thí nghiệm cách giải thích gián tiếp cho anh thôi."
Thẩm Dịch cúi đầu nhìn cô nói xong, cười chỉ chỉ vào câu mà anh đã viết.
Chính là câu có từ ‘yêu’.
Tô Đường tự biết đuối lý, dụi dụi người vào cổ anh, cúi đầu chơi ăn vạ.
Tiếng bút xoạt xoạt một lúc, Thẩm Dịch mới vỗ nhẹ lên gáy cô, đến khi Tô Đường phồng má bất đắc dĩ ngẩng đầu, anh mới cười đưa tờ giấy đến.
—— Anh không hi vọng nguyên nhân em lo lắng và em lo lắng cho anh giống nhau, cho nên chúng ta đừng lãng phí thời gian và sức lực để tranh luận vấn đề này, nhưng mà mâu thuẫn này không thể không điều hòa, không bằng chúng ta có chung nhận thức, từ nay về sau, nếu có những lúc khác quan điểm vì chuyện này, nói thẳng ‘Em yêu anh’, được không?
Tô Đường ngồi trong lòng anh xem hết đoạn văn này, đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, hơi ngẩn ra, cô cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn anh: “Có phải bà ngoại em đã nói với anh, em rất sợ cãi nhau không?"
Đáy mắt Thẩm Dịch hiện lên vẻ kinh ngạc, rốt cuộc vẫn gật đầu, hơi siết chặt cánh tay đang ôm cô, mang đến cảm giác an toàn rất tự nhiên.
Ba năm trước cuộc sống của cô trôi qua trong những tiếng cãi vã không ngừng nghỉ của cha mẹ, cô đã không còn nhớ nội dung cãi vã là gì, nhưng không khí đáng sợ này đã để một dấu ấn sâu đậm trong tinh thần của cô, biểu hiện trong hành vi cụ thể thì, thói quen của cô chính là có chuyện gì thì nói thật tốt, hoặc đơn giản làm mà không nói.
Đa số mọi người coi hành động này của cô là tính tình tốt, chỉ có bà ngoại nhìn cô lớn lên từ nhỏ mới hiểu được, cô rất sợ chuyện cãi nhau.
Bà ngoại yên lòng để cô và Thẩm Dịch yêu nhau, có lẽ trong lòng cũng đã nghĩ đến điều này.
Thẩm Dịch không thể và cũng sẽ không cãi nhau với cô.
Trái tim Tô Đường nóng lên, vươn tay ôm cổ anh, hơi nhếch người, hôn mạnh lên trán anh.
“Con dấu phê chuẩn."
Sắp đến giờ cơm tối, Thẩm Dịch để Từ Siêu đón bà ngoại, thuận tiện mua ít nguyên liệu nấu ăn, tự mình xuống bếp nấu một bữa, bốn người ăn cơm tối xong, chưa tới chín giờ nhưng Thẩm Dịch đã bảo Từ Siêu đưa bà ngoại và cô về nhà.
Lý do mà cô phải về nhà, Thẩm Dịch chỉ dùng thủ ngữ nói với bà ngoại, động tác nhanh hơn nhiều so với lúc anh dạy cô, Tô Đường nhìn ra đại khái là có liên quan đến việc ngủ. Lên xe cô hỏi bà ngoại mới biết, anh lo tối qua cô ngủ không ngon, để cô về nghỉ ngơi thật tốt nếu không ngày mai đi làm lại không có tinh thần.
Thẩm Dịch nghĩ đến điều này, lại không nghĩ đến một vấn đề khác.
Thời gian làm việc của anh dựa vào thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Mỹ, ngày nghỉ của anh cũng thế, lễ Trung thu và Quốc khánh vào cuối tháng chín đầu tháng mười đều chẳng liên quan đến anh, bởi vậy dù có nghỉ nhiều ngày thì cũng không liên quan đến anh.
Anh tiễn Tô Đường đi như vậy, Tô Đường đến gặp anh lần nữa đã chuyện của một tuần sau.
Trung thu năm nay không vào cuối tuần, một ngày trước Trung thu, Tô Đường gửi tin nhắn cho Thẩm Dịch, hỏi anh có tới nhà cô cùng ăn cơm không, Thẩm Dịch trả lời có việc không đi được, bà ngoại đoán anh đến bệnh viện với mẹ, hoặc đến chỗ ba anh, Tô Đường cũng không hỏi nữa.
Sáng hôm sau, Tô Đường thức dậy, chuẩn bị đồ rồi đến nhà anh.
Mấy lần trước đến nhà anh, cho dù là ai lái xe thì Tô Đường đều ngồi trong xe anh đi vào cửa chính, lần này sợ anh sẽ bảo Từ Siêu đến đón cô nữa nên không nói trước với anh. Cô thuê xe đến cửa khu nhà, sau khi xuống xe, bảo vệ thấy Tô Đường lạ mắt, Tô Đường lấy chìa khóa nhà Thẩm Dịch ra, nhưng bảo vệ vẫn muốn cô điền bảng đăng ký khách đến, mới đồng ý cho cô đi vào.
Lúc Tô Đường cầm chìa khóa mở nhà Thẩm Dịch ra, một người phụ nữ trung niên lạ lẫm đang ở trong phòng khách lau nhà, nhìn thấy Tô Đường mở cửa đi vào thì sợ tới mức nắm chặt cây lau nhà.
“Cô, cô là ai?"
Tô Đường đứng ở cửa cân nhắc tính công kích của cây lau nhà này, sau đó khách khí trả lời: “Cháu là bạn gái Thẩm Dịch, cô là ——"
“A, Thẩm tiên sinh cũng không nói với tôi một tiếng, làm tôi sợ muốn chết… Tôi là người giúp việc theo giờ của cậu ấy, cô ngồi trước đi, Thẩm tiên sinh vừa ngủ, cô có uống chút gì không, tôi lấy cho cô?"
Tô Đường đóng cửa lại, hỏi: “Cô họ gì thế ạ?"
“Ôi, cô đừng khách khí như thế, tôi họ Trương… cô mau ngồi đi, tôi đi tìm cho cô đôi dép lê nhé?"
“Không cần… Cô cứ làm đi ạ, cháu tự lấy được." Tô Đường tìm được đôi dép lê quen thuộc, đổi dép rồi hỏi: “Thím Trương, anh ấy vừa về ạ, nhưng mà sao gần chín giờ rồi mới ngủ thế?"
“Mấy ngày rồi cậu ấy không đi làm, cô không biết sao?"
Tô Đường sững sờ, người cũng căng thẳng, Thẩm Dịch không giống người tự dưng nghỉ: “Anh ấy không nói với cháu, thím có biết tại sao không ạ?"
Thím Trương cũng sửng sốt một chút: “Tôi chỉ quét dọn phòng ở, vì sao cậu ấy không nói với cô, làm sao tôi biết được…"
“Không phải…" Tô Đường bị câu nói đó làm cho dở khóc dở cười, tinh thần cũng buông lỏng hơn: “Thím có biết vì sao anh ấy không đi làm không?"
Thím Trương cũng bị chính mình chọc cười: “Ha ha, cô phải nói rõ chứ… Cái này tôi biết, cậu ấy bị ốm, cảm với sốt, mấy ngày nay đều nghe thấy cậu ấy ho."
Hẳn nào anh không chịu đến ăn Trung thu ở nhà cô…
May mà trước lúc đến không báo trước cho anh.
“Thím cứ làm đi, cháu xem anh ấy một chút."
“À, được…"
Có lẽ là để tiện cho thím Trương quét dọn nên Thẩm Dịch không khóa cửa phòng ngủ, Tô Đường mở cửa đi vào, Thẩm Dịch đang cuộn trọn người nằm trên giường, có lẽ do sốt nên sợ lạnh, chăn vẫn đắp dưới cổ, chỉ lộ cái đầu ra ngoài, vùi cả đầu trên gối.
Tô Đường đi lại gần thì thấy anh ngủ cũng không ngon, lông mày hơi nhíu lại, vầng mắt hơi có thâm quầng, gương mặt hơi hồng, môi hơi mím nhưng lại trắng nhạt.
Có lẽ do vài ngày không ra ngoài gặp người, không muốn chải chuốt, trên cái cằm sạch sẽ đã có vài cọng râu, nhìn qua thấy vô cùng tiều tụy.
Tô Đường đau lòng, vươn tay sờ trán anh, cảm giác được nhiệt độ từ người anh truyền sang, Thẩm Dịch hoảng sợ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, mở mắt ra.
Thẩm Dịch thấy rõ người nửa quỳ trên giường, sửng sốt một chút, lập tức càng sợ hơn, thân thể vừa động, vươn tay nắm lấy góc chăn.
Tô Đường cho là anh muốn nhấc chăn lên, vừa định khuyên anh đừng nhúc nhích, còn chưa kịp há mồm thì thấy Thẩm Dịch cầm góc chăn kéo lên, cả người co cụm vào trong chăn.
“…"
Lúc Thẩm Dịch ngẩng đầu lên, trong nụ cười còn mang chút tự trách, dưới ánh nắng trời chiều đẹp mà không ấm áp tô điểm một chút, càng tăng thêm vài phần mất mát.
“Có phải anh cảm thấy để em lo lắng là lỗi của anh không?"
Thẩm Dịch gật đầu, định ghi gì nữa nhưng Tô Đường đã vươn tay đoạt lấy bút trong tay anh, vô cùng kiên quyết gạch dòng chữ ‘Xin lỗi em’, viết thêm một câu ‘Anh rất vui’ vào dưới.
Thẩm Dịch nhìn thấy thì sửng sốt một chút.
Tô Đường bày ra dáng vẻ lãnh đạo cấp cao, vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào câu mà mình đã sửa trên giấy: “Đồng chí Thẩm Dịch, trong vấn đề này, thái độ của anh không đúng."
Thẩm Dịch nở nụ cười khi thấy bộ dạng giả nghiêm chỉnh của cô, rồi lại không rõ ý cô là gì, anh hơi nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cô.
Sau hai giờ giảng ‘Tam tự kinh’, Tô Đường phát hiện Thẩm Dịch từ nhỏ được giáo dục theo cách của người nước ngoài, đối với chuyện này không thể có được sự đồng cảm, giáo dục ép buộc không có tác dụng gì, vì vậy Tô Đường dẫn dắt anh tìm hiểu.
“Em hỏi anh, nếu bây giờ em nói với anh, tối nay em không muốn ăn cơm, anh có lo không?"
Thẩm Dịch nghiêm túc gật đầu.
Tô Đường tiến thêm một bước: “Vậy nếu Trần Quốc Huy nói thế với anh, anh có lo lắng không?"
Thẩm Dịch suy nghĩ một chút, từ từ lắc đầu.
Tô Đường nhẹ nhàng thở ra, hỏi từng câu, hướng dẫn từng bước: “Tại sao vậy?"
Thẩm Dịch cầm bút, nghiêm trang trả lời.
—— Mỡ máu và đường máu của Trần Quốc Huy hơi cao, ông ấy hẳn nên tự biết kiểm soát thức ăn.
Tô Đường nhìn chằm chằm vào tờ giấy, sững sờ một lát, yếu ớt ngẩng lên nhìn anh: “Anh nghiêm túc đấy à?"
Thẩm Dịch bị cô hỏi thì hơi do dự một chút, cầm lấy bút viết bổ sung.
—— Anh chỉ đoán thôi, hôm đó ăn cơm anh thấy ông ta có ăn kiêng với một số thực phẩm.
Tô Đường vô lực than một tiếng, tựa lưng vào ghế ngồi, gãi đầu: “Anh đợi một chút, để em suy nghĩ lại…"
Hai mắt Tô Đường nhìn lên trần nhà, còn chưa nghĩ ra sau đó sẽ thế nào thì Thẩm Dịch vươn tay vỗ lên vai cô, đưa dòng chữ mềm mại đã ghi tới trước mặt cô.
—— Có phải em muốn nói cho anh biết, em lo lắng cho anh vì em yêu anh không?
Đạo lý chính là ở điều này, nhưng Tô Đường lại bị chữ ‘Yêu’ kia làm mặt hồng tim đập, cô cứng cổ trừng anh: “Em, em chỉ muốn cho anh biết, bây giờ hai ta đã trên một chiếc thuyền…"
Đôi mắt sáng trong kia nhìn vào môi cô, trái tim Tô Đường hơi loạn, đầu lưỡi hơi run lên: “Châu, châu chấu!"
Chủ nhân đôi mắt hơi sửng sốt một chút.
—— Chúng ta trên thuyền cái gì?
Lúc này Tô Đường mới biết mình lỡ lời, vội vàng phụng phịu đổi giọng: “Người… Người trên một cái thuyền."
Thẩm Dịch hơi nhíu mày, nghiêm mặt lắc đầu.
—— Vừa rồi em nói hai chữ.
Tô Đường dở khóc dở cười, chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Em muốn nói châu chấu trên một sợi thừng…"
Thẩm Dịch vẫn cau mày lắc đầu.
—— Vừa rồi em không nói dây thừng, là thuyền.
Thẩm Dịch chấp nhất khiến cô không đành lòng bắt nạt anh vì anh không nghe thấy gì, đành tìm cách xử lý: “Đúng, là thuyền… Em nói là bàn ghế trên thuyền."
(Châu chấu: mã chác, bàn ghế: mã trát)
Tô Đường nói xong, nghiêm trang ghi hai chữ ‘bàn ghế’ lên giấy: “Bàn ghế anh biết không, là loại nhỏ tiện để mang theo."
Tô Đường thấy Thẩm Dịch còn cau mày, lại vẽ tượng trưng cái bàn và cái ghế: “Bàn ghế trên thuyền… Nói chung là, hai chúng ta ngồi trên cùng một chiếc thuyền, chiếc thuyền này xảy ra vấn đề gì thì đều không có lợi cho hai chúng ta, cho nên em ——"
Tô Đường còn chưa nói xong, Thẩm Dịch đã cười ngặt nghẽo.
Tô Đường thấy anh cười thì không hiểu ra sao, Thẩm Dịch cười khoảng nửa phút, mới lau nước mắt, ngồi thẳng người cầm bút viết mấy công thức.
—— Người trên thuyền, châu chấu trên một sợi dây = Châu chấu trên một cái thuyền hay bàn ghế trên cái thuyền?
Thoáng chốc, Tô Đường hiểu ra ngày, từ đầu anh đã hiểu cô đang nói gì, chỉ là ngồi một bên nhịn cười xem cô nói năng loạn xạ…
Tô Đường lúng túng đỏ mặt, nắm tay lại đánh lên vai anh: “Anh có lương tâm không thế! Em tốt bụng an ủi anh, anh lại cười em!"
Thẩm Dịch cười, giang tay ra ôm người đang thẹn quá hóa giận vào ngực, dùng một tay viết chữ, bởi vì không có tay giữ giấy nên chữ viết hơi ngoáy, nhìn có vẻ dí dỏm.
—— Do em có ý lừa anh trước.
Tô Đường bị ép vào lồng ngực ấm áp của anh, nâng khuôn mặt đỏ lý luận với anh: “Em cũng đã chủ động sửa lại, anh còn giả ngu, em mới thử thí nghiệm cách giải thích gián tiếp cho anh thôi."
Thẩm Dịch cúi đầu nhìn cô nói xong, cười chỉ chỉ vào câu mà anh đã viết.
Chính là câu có từ ‘yêu’.
Tô Đường tự biết đuối lý, dụi dụi người vào cổ anh, cúi đầu chơi ăn vạ.
Tiếng bút xoạt xoạt một lúc, Thẩm Dịch mới vỗ nhẹ lên gáy cô, đến khi Tô Đường phồng má bất đắc dĩ ngẩng đầu, anh mới cười đưa tờ giấy đến.
—— Anh không hi vọng nguyên nhân em lo lắng và em lo lắng cho anh giống nhau, cho nên chúng ta đừng lãng phí thời gian và sức lực để tranh luận vấn đề này, nhưng mà mâu thuẫn này không thể không điều hòa, không bằng chúng ta có chung nhận thức, từ nay về sau, nếu có những lúc khác quan điểm vì chuyện này, nói thẳng ‘Em yêu anh’, được không?
Tô Đường ngồi trong lòng anh xem hết đoạn văn này, đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, hơi ngẩn ra, cô cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn anh: “Có phải bà ngoại em đã nói với anh, em rất sợ cãi nhau không?"
Đáy mắt Thẩm Dịch hiện lên vẻ kinh ngạc, rốt cuộc vẫn gật đầu, hơi siết chặt cánh tay đang ôm cô, mang đến cảm giác an toàn rất tự nhiên.
Ba năm trước cuộc sống của cô trôi qua trong những tiếng cãi vã không ngừng nghỉ của cha mẹ, cô đã không còn nhớ nội dung cãi vã là gì, nhưng không khí đáng sợ này đã để một dấu ấn sâu đậm trong tinh thần của cô, biểu hiện trong hành vi cụ thể thì, thói quen của cô chính là có chuyện gì thì nói thật tốt, hoặc đơn giản làm mà không nói.
Đa số mọi người coi hành động này của cô là tính tình tốt, chỉ có bà ngoại nhìn cô lớn lên từ nhỏ mới hiểu được, cô rất sợ chuyện cãi nhau.
Bà ngoại yên lòng để cô và Thẩm Dịch yêu nhau, có lẽ trong lòng cũng đã nghĩ đến điều này.
Thẩm Dịch không thể và cũng sẽ không cãi nhau với cô.
Trái tim Tô Đường nóng lên, vươn tay ôm cổ anh, hơi nhếch người, hôn mạnh lên trán anh.
“Con dấu phê chuẩn."
Sắp đến giờ cơm tối, Thẩm Dịch để Từ Siêu đón bà ngoại, thuận tiện mua ít nguyên liệu nấu ăn, tự mình xuống bếp nấu một bữa, bốn người ăn cơm tối xong, chưa tới chín giờ nhưng Thẩm Dịch đã bảo Từ Siêu đưa bà ngoại và cô về nhà.
Lý do mà cô phải về nhà, Thẩm Dịch chỉ dùng thủ ngữ nói với bà ngoại, động tác nhanh hơn nhiều so với lúc anh dạy cô, Tô Đường nhìn ra đại khái là có liên quan đến việc ngủ. Lên xe cô hỏi bà ngoại mới biết, anh lo tối qua cô ngủ không ngon, để cô về nghỉ ngơi thật tốt nếu không ngày mai đi làm lại không có tinh thần.
Thẩm Dịch nghĩ đến điều này, lại không nghĩ đến một vấn đề khác.
Thời gian làm việc của anh dựa vào thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Mỹ, ngày nghỉ của anh cũng thế, lễ Trung thu và Quốc khánh vào cuối tháng chín đầu tháng mười đều chẳng liên quan đến anh, bởi vậy dù có nghỉ nhiều ngày thì cũng không liên quan đến anh.
Anh tiễn Tô Đường đi như vậy, Tô Đường đến gặp anh lần nữa đã chuyện của một tuần sau.
Trung thu năm nay không vào cuối tuần, một ngày trước Trung thu, Tô Đường gửi tin nhắn cho Thẩm Dịch, hỏi anh có tới nhà cô cùng ăn cơm không, Thẩm Dịch trả lời có việc không đi được, bà ngoại đoán anh đến bệnh viện với mẹ, hoặc đến chỗ ba anh, Tô Đường cũng không hỏi nữa.
Sáng hôm sau, Tô Đường thức dậy, chuẩn bị đồ rồi đến nhà anh.
Mấy lần trước đến nhà anh, cho dù là ai lái xe thì Tô Đường đều ngồi trong xe anh đi vào cửa chính, lần này sợ anh sẽ bảo Từ Siêu đến đón cô nữa nên không nói trước với anh. Cô thuê xe đến cửa khu nhà, sau khi xuống xe, bảo vệ thấy Tô Đường lạ mắt, Tô Đường lấy chìa khóa nhà Thẩm Dịch ra, nhưng bảo vệ vẫn muốn cô điền bảng đăng ký khách đến, mới đồng ý cho cô đi vào.
Lúc Tô Đường cầm chìa khóa mở nhà Thẩm Dịch ra, một người phụ nữ trung niên lạ lẫm đang ở trong phòng khách lau nhà, nhìn thấy Tô Đường mở cửa đi vào thì sợ tới mức nắm chặt cây lau nhà.
“Cô, cô là ai?"
Tô Đường đứng ở cửa cân nhắc tính công kích của cây lau nhà này, sau đó khách khí trả lời: “Cháu là bạn gái Thẩm Dịch, cô là ——"
“A, Thẩm tiên sinh cũng không nói với tôi một tiếng, làm tôi sợ muốn chết… Tôi là người giúp việc theo giờ của cậu ấy, cô ngồi trước đi, Thẩm tiên sinh vừa ngủ, cô có uống chút gì không, tôi lấy cho cô?"
Tô Đường đóng cửa lại, hỏi: “Cô họ gì thế ạ?"
“Ôi, cô đừng khách khí như thế, tôi họ Trương… cô mau ngồi đi, tôi đi tìm cho cô đôi dép lê nhé?"
“Không cần… Cô cứ làm đi ạ, cháu tự lấy được." Tô Đường tìm được đôi dép lê quen thuộc, đổi dép rồi hỏi: “Thím Trương, anh ấy vừa về ạ, nhưng mà sao gần chín giờ rồi mới ngủ thế?"
“Mấy ngày rồi cậu ấy không đi làm, cô không biết sao?"
Tô Đường sững sờ, người cũng căng thẳng, Thẩm Dịch không giống người tự dưng nghỉ: “Anh ấy không nói với cháu, thím có biết tại sao không ạ?"
Thím Trương cũng sửng sốt một chút: “Tôi chỉ quét dọn phòng ở, vì sao cậu ấy không nói với cô, làm sao tôi biết được…"
“Không phải…" Tô Đường bị câu nói đó làm cho dở khóc dở cười, tinh thần cũng buông lỏng hơn: “Thím có biết vì sao anh ấy không đi làm không?"
Thím Trương cũng bị chính mình chọc cười: “Ha ha, cô phải nói rõ chứ… Cái này tôi biết, cậu ấy bị ốm, cảm với sốt, mấy ngày nay đều nghe thấy cậu ấy ho."
Hẳn nào anh không chịu đến ăn Trung thu ở nhà cô…
May mà trước lúc đến không báo trước cho anh.
“Thím cứ làm đi, cháu xem anh ấy một chút."
“À, được…"
Có lẽ là để tiện cho thím Trương quét dọn nên Thẩm Dịch không khóa cửa phòng ngủ, Tô Đường mở cửa đi vào, Thẩm Dịch đang cuộn trọn người nằm trên giường, có lẽ do sốt nên sợ lạnh, chăn vẫn đắp dưới cổ, chỉ lộ cái đầu ra ngoài, vùi cả đầu trên gối.
Tô Đường đi lại gần thì thấy anh ngủ cũng không ngon, lông mày hơi nhíu lại, vầng mắt hơi có thâm quầng, gương mặt hơi hồng, môi hơi mím nhưng lại trắng nhạt.
Có lẽ do vài ngày không ra ngoài gặp người, không muốn chải chuốt, trên cái cằm sạch sẽ đã có vài cọng râu, nhìn qua thấy vô cùng tiều tụy.
Tô Đường đau lòng, vươn tay sờ trán anh, cảm giác được nhiệt độ từ người anh truyền sang, Thẩm Dịch hoảng sợ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, mở mắt ra.
Thẩm Dịch thấy rõ người nửa quỳ trên giường, sửng sốt một chút, lập tức càng sợ hơn, thân thể vừa động, vươn tay nắm lấy góc chăn.
Tô Đường cho là anh muốn nhấc chăn lên, vừa định khuyên anh đừng nhúc nhích, còn chưa kịp há mồm thì thấy Thẩm Dịch cầm góc chăn kéo lên, cả người co cụm vào trong chăn.
“…"
Tác giả :
Thanh Nhàn Nha Đầu