Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 82: Nụ hôn mạnh mẽ của phong thần dật
“Ồ, không ngờ Phong Thần Dật còn là một người đàn ông si tình như thế. Thật sự không nhìn ra điều này."
Đều ở trong vòng tròn của xã hội thượng lưu, Ngự Ngạo Thiên cũng không phải chưa từng nghe qua những tin đồn bên lề của Phong Thần Dật nhưng lại không nghĩ hắn là loại đàn ông này.
“Ồ! Thật muốn nhìn một chút xem bạn gái trước đây của Phong Thần Dật là kiểu phụ nữ như thế nào mà lại khiến anh ta động tâm đến vậy."
Ly Mỹ Vân thấy dáng vẻ đầy mong đợi của hắn thì liền liếc mắt nói: “Làm sao? Anh lại để ý bạn gái cũ của anh ta sao?"
“Ồ! Mỹ Vân, em biết yêu cầu của anh đối với phụ nữ mà." Dứt lời, Ngự Ngạo Thiên nở nụ cười kiêu ngạo.
“Nói không chừng Phong Thần Dật chưa từng chạm qua bạn gái trước của anh ta thì sao?"
“Làm sao có thể chứ? Phong Thần Dật là một người đàn ông bình thường mà."
“Có đôi khi càng yêu quý lại càng không nỡ đụng vào." Ly Mỹ Vân nói. Cô dời ghế di chuyển đến rồi bên cạnh hắn, hai tay chủ động đặt ở trên vai hắn, tay còn lại mập mờ di chuyển dưới chóp mũi hắn: “Cái loại cảm giác này anh có hiểu không?"
Đúng vậy, Ngự Ngạo Thiên hoàn toàn không hiểu cảm giác đó bởi vì hắn chưa từng yêu một người phụ nữ nào!
“Ghét ghê, Ngạo Thiên." Ly Mỹ Vân ngượng ngùng cười cười. Cô không kiềm hãm được liền đặt một nụ hôn lên môi hắn...
“A, thật thoải mái!" Vấn đề đã được giải quyết xong xuôi, Dao Dao thoải mái đi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Này, này mọi người đoán thử xem cô gái kia với Ngự tiên sinh có quan hệ như thế nào?"
Trong lúc vô tình nghe được mấy người phục vụ xì xào bàn tán, trái tim Dao Dao lập tức thót lên tới tận cổ họng.
“Vừa nhìn cũng đã biết nhất định là em gái."
“Cái gì cơ? Mọi người thấy cô gái kia cùng Ngự tiên sinh có chỗ nào giống nhau không? Tôi nghĩ tám mươi phần trăm là người tình rồi."
“Là người tình sao? Không thể nào, Ngự tiên sinh sẽ không cảm thấy hứng thú đối với những cô gái như vậy."
“Cho nên mới nói là đó là tình nhân. Ngài ấy vui đùa một chút xong thì vứt bỏ cũng không cần chịu trách nhiệm, còn có thể nếm trải cái mới mẻ nữa chứ. Tại sao lại không làm chứ?"
“Ồ, xem ra bọn họ đúng là tình nhân..."
Kết quả vẫn bị người đoán được sao? Cái này cũng khó trách mà. Mình cùng Ngự Ngạo Thiên chắc hẳn sẽ khiến mọi người liên tưởng đến phương diện khác. Dao Dao thẹn thùng cúi thấp đầu xuống, cô cố ý bước nhanh qua chỗ mấy người phục vụ. Ai biết...
“Ôi."
Cô vừa vặn đụng trúng một người. Cô lúng túng nói: “Xin lỗi, xin lỗi..."
“Dao Dao!"
Âm thanh này... Chợt cô ngẩng đầu nhìn lên... Hình ảnh người đàn ông xông thẳng vào trong tầm mắt của cô. Không thể nào, làm sao đúng lúc như vậy chứ?
“Tới dùng cơm sao?" Phong Thần Dật nhìn xung quanh chỉ thấy một mình cô liền cười lạnh nói: “Vừa lúc tôi cũng chưa ăn cơm, không bằng đi cùng nhau..."
“Tôi, tôi đến cùng một người bạn." Cô cúi thấp đầu rồi trả lời.
“Đến cùng vị hôn phu của cô sao?" Nói đến đây, Phong Thần Dật chớp mắt nói: “Vừa lúc tôi cũng muốn đến chào hỏi. Đưa tôi đến gặp anh ta một chút."
Phong Thần Dật cố ý nói như vậy sao? Vì sao mỗi lần đụng tới hắn, hắn đều dùng loại khẩu khí này nói chuyện với mình chứ?
“Anh ta không muốn nói chuyện cùng anh! Tôi không có thời gian, tôi đi trước đây!" Cô bước vội hai bước nhưng thấy Phong Thần Dật không có ý định nhường đường, cô gầm nhẹ nói: “Tránh ra!"
Phong Thần Dật siết chặt nắm tay. Giằng co một lúc lâu, hắn đành phải thỏa hiệp đứng sang một bên nhường đường cho cô đi.
Nhưng ngay khi Dao Dao sượt ngang qua người hắn thì...
Trên cổ Dao Dao mơ hồ lộ ra một vết hôn, điều này như một con dao sắc chọc thẳng vào hai mắt của hắn.
Đầu tiên là xét nghiệm mang thai sau đó lại là cà vạt của đàn ông cùng với thẻ vàng. Bây giờ lại còn là vết hôn nữa sao?
Chỉ một thoáng sau, khuôn mặt Phong Thần Dật tối sầm lại, hắn chợt vươn tay kéo lấy cô vào một phòng ăn trong lối đi nhỏ.
Dao Dao bị sốc bởi hành động bất ngờ của hắn liền vội nói: “Anh... anh làm cái gì vậy Phong Thần Dật?"
Sâu thẳm trong mắt hắn lóe lên một tia lạnh lùng, hắn dùng lực kéo một cái đè cô trên vách tường lạnh như băng. Hắn chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay xẹt qua cổ Dao Dao chạm đến những vết hôn. Phong Thần Dật từ nhẹ nhàng đến dùng sức chà mạnh, hắn muốn xóa hết những vết hôn trên cổ cô! Xóa hết! Xóa hết!
“Phong Thần Dật, anh làm tôi đau đấy!"
Đối diện với đôi mắt giận dữ của cô, hắn điềm tĩnh cười nói: “Cô đau sao? Tôi còn đau hơn!"
Nói xong, hắn đè hai cánh tay của cô, đôi môi hắn như vũ bão hôn lên trên môi cô.
“A!" Con ngươi của cô mở to, trái tim đập loạn xạ. Khi đối diện với nụ hôn mãnh liệt của hắn, Dao Dao chỉ cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn, đôi môi cũng có cảm giác đau đớn.
Cô không biết có chuyện gì xảy ra với Phong Thần Dật, cô chưa từng thấy hắn ta sử dụng phương pháp cứng rắn như vậy với cô trước đây. Tại sao bây giờ lại... Chẳng lẽ là vì nó sao?
Vết hôn của Ngự Ngạo Thiên? Nó làm Phong Thần Dật chú ý chăng? Hắn chú ý sao? Nhưng bọn họ... không phải đã chia tay rồi sao?
“Này! Này!" Cánh môi dần dần trở nên tê liệt, cô không ngừng phản kháng. Cô căn bản không thể chống đỡ được sức mạnh của Phong Thần Dật.
“Hô... Hô..." Cuối cùng nụ hôn thô bạo này cũng kết thúc.
Dao Dao gào lên với hắn: “Anh..." Vừa định mở miệng thì môi của hắn đặt ở trên môi của cô lần thứ hai. Nhưng mà...
Nụ hôn này đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, rất nhiều...
Cùng lúc đó, hắn chậm rãi buông lỏng cổ tay Dao Dao ra rồi giữ thật chặt cô ở trong lồng ngực. Đôi môi hắn nhẹ nhàng hút lấy cặp môi thơm ngọt của cô vô cùng say sưa thoạt nhìn như không thể kiềm chế được bản thân.
Dần dần, dần dần, lối đi lạnh lẽo được đốt cháy bởi bầu không khí mập mờ. Đôi mắt Dao Dao phủ lên một lớp hỗn loạn.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn khuôn mặt đẹp trai này ở khoảng cách gần như vậy. Dù qua bao lâu đi chăng nữa thì cô vẫn không có cách nào khống chế được bản thân mình. Đây là lần thân mật đầu tiên của bọn họ nhưng mà...
Đó là sau khi chia tay...
Không biết qua bao lâu, Phong Thần Dật lưu luyến kết thúc nụ hôn này.
Mượn cơ hội này, Dao Dao dùng hết khí lực toàn thân muốn đẩy hắn ra: “Anh thật quá đáng, Phong Thần Dật, buông... buông tôi ra!"
Nhưng cô càng giãy giụa thì vòng tay càng chặt hơn, nó tựu như khi người ta rơi vào vũng bùn thì càng giãy giụa lại càng bị vùi sâu hơn.
Cô đành phải dừng giãy giụa rồi nói: “Anh... anh muốn thế nào?" Trong mắt cô có bao nhiêu mê man cùng bối rối, hiện tại cô đã nhìn không ra thủ đoạn của người đàn ông này rồi.
“Dao Dao." Một lúc lâu, Phong Thần Dật rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện rồi, tiếng nói của hắn mang theo vài phần khàn khàn: “Đây chính là món quà cô nói lúc sinh nhật mười tám tuổi... muốn tặng tôi sao?"
Đều ở trong vòng tròn của xã hội thượng lưu, Ngự Ngạo Thiên cũng không phải chưa từng nghe qua những tin đồn bên lề của Phong Thần Dật nhưng lại không nghĩ hắn là loại đàn ông này.
“Ồ! Thật muốn nhìn một chút xem bạn gái trước đây của Phong Thần Dật là kiểu phụ nữ như thế nào mà lại khiến anh ta động tâm đến vậy."
Ly Mỹ Vân thấy dáng vẻ đầy mong đợi của hắn thì liền liếc mắt nói: “Làm sao? Anh lại để ý bạn gái cũ của anh ta sao?"
“Ồ! Mỹ Vân, em biết yêu cầu của anh đối với phụ nữ mà." Dứt lời, Ngự Ngạo Thiên nở nụ cười kiêu ngạo.
“Nói không chừng Phong Thần Dật chưa từng chạm qua bạn gái trước của anh ta thì sao?"
“Làm sao có thể chứ? Phong Thần Dật là một người đàn ông bình thường mà."
“Có đôi khi càng yêu quý lại càng không nỡ đụng vào." Ly Mỹ Vân nói. Cô dời ghế di chuyển đến rồi bên cạnh hắn, hai tay chủ động đặt ở trên vai hắn, tay còn lại mập mờ di chuyển dưới chóp mũi hắn: “Cái loại cảm giác này anh có hiểu không?"
Đúng vậy, Ngự Ngạo Thiên hoàn toàn không hiểu cảm giác đó bởi vì hắn chưa từng yêu một người phụ nữ nào!
“Ghét ghê, Ngạo Thiên." Ly Mỹ Vân ngượng ngùng cười cười. Cô không kiềm hãm được liền đặt một nụ hôn lên môi hắn...
“A, thật thoải mái!" Vấn đề đã được giải quyết xong xuôi, Dao Dao thoải mái đi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Này, này mọi người đoán thử xem cô gái kia với Ngự tiên sinh có quan hệ như thế nào?"
Trong lúc vô tình nghe được mấy người phục vụ xì xào bàn tán, trái tim Dao Dao lập tức thót lên tới tận cổ họng.
“Vừa nhìn cũng đã biết nhất định là em gái."
“Cái gì cơ? Mọi người thấy cô gái kia cùng Ngự tiên sinh có chỗ nào giống nhau không? Tôi nghĩ tám mươi phần trăm là người tình rồi."
“Là người tình sao? Không thể nào, Ngự tiên sinh sẽ không cảm thấy hứng thú đối với những cô gái như vậy."
“Cho nên mới nói là đó là tình nhân. Ngài ấy vui đùa một chút xong thì vứt bỏ cũng không cần chịu trách nhiệm, còn có thể nếm trải cái mới mẻ nữa chứ. Tại sao lại không làm chứ?"
“Ồ, xem ra bọn họ đúng là tình nhân..."
Kết quả vẫn bị người đoán được sao? Cái này cũng khó trách mà. Mình cùng Ngự Ngạo Thiên chắc hẳn sẽ khiến mọi người liên tưởng đến phương diện khác. Dao Dao thẹn thùng cúi thấp đầu xuống, cô cố ý bước nhanh qua chỗ mấy người phục vụ. Ai biết...
“Ôi."
Cô vừa vặn đụng trúng một người. Cô lúng túng nói: “Xin lỗi, xin lỗi..."
“Dao Dao!"
Âm thanh này... Chợt cô ngẩng đầu nhìn lên... Hình ảnh người đàn ông xông thẳng vào trong tầm mắt của cô. Không thể nào, làm sao đúng lúc như vậy chứ?
“Tới dùng cơm sao?" Phong Thần Dật nhìn xung quanh chỉ thấy một mình cô liền cười lạnh nói: “Vừa lúc tôi cũng chưa ăn cơm, không bằng đi cùng nhau..."
“Tôi, tôi đến cùng một người bạn." Cô cúi thấp đầu rồi trả lời.
“Đến cùng vị hôn phu của cô sao?" Nói đến đây, Phong Thần Dật chớp mắt nói: “Vừa lúc tôi cũng muốn đến chào hỏi. Đưa tôi đến gặp anh ta một chút."
Phong Thần Dật cố ý nói như vậy sao? Vì sao mỗi lần đụng tới hắn, hắn đều dùng loại khẩu khí này nói chuyện với mình chứ?
“Anh ta không muốn nói chuyện cùng anh! Tôi không có thời gian, tôi đi trước đây!" Cô bước vội hai bước nhưng thấy Phong Thần Dật không có ý định nhường đường, cô gầm nhẹ nói: “Tránh ra!"
Phong Thần Dật siết chặt nắm tay. Giằng co một lúc lâu, hắn đành phải thỏa hiệp đứng sang một bên nhường đường cho cô đi.
Nhưng ngay khi Dao Dao sượt ngang qua người hắn thì...
Trên cổ Dao Dao mơ hồ lộ ra một vết hôn, điều này như một con dao sắc chọc thẳng vào hai mắt của hắn.
Đầu tiên là xét nghiệm mang thai sau đó lại là cà vạt của đàn ông cùng với thẻ vàng. Bây giờ lại còn là vết hôn nữa sao?
Chỉ một thoáng sau, khuôn mặt Phong Thần Dật tối sầm lại, hắn chợt vươn tay kéo lấy cô vào một phòng ăn trong lối đi nhỏ.
Dao Dao bị sốc bởi hành động bất ngờ của hắn liền vội nói: “Anh... anh làm cái gì vậy Phong Thần Dật?"
Sâu thẳm trong mắt hắn lóe lên một tia lạnh lùng, hắn dùng lực kéo một cái đè cô trên vách tường lạnh như băng. Hắn chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay xẹt qua cổ Dao Dao chạm đến những vết hôn. Phong Thần Dật từ nhẹ nhàng đến dùng sức chà mạnh, hắn muốn xóa hết những vết hôn trên cổ cô! Xóa hết! Xóa hết!
“Phong Thần Dật, anh làm tôi đau đấy!"
Đối diện với đôi mắt giận dữ của cô, hắn điềm tĩnh cười nói: “Cô đau sao? Tôi còn đau hơn!"
Nói xong, hắn đè hai cánh tay của cô, đôi môi hắn như vũ bão hôn lên trên môi cô.
“A!" Con ngươi của cô mở to, trái tim đập loạn xạ. Khi đối diện với nụ hôn mãnh liệt của hắn, Dao Dao chỉ cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn, đôi môi cũng có cảm giác đau đớn.
Cô không biết có chuyện gì xảy ra với Phong Thần Dật, cô chưa từng thấy hắn ta sử dụng phương pháp cứng rắn như vậy với cô trước đây. Tại sao bây giờ lại... Chẳng lẽ là vì nó sao?
Vết hôn của Ngự Ngạo Thiên? Nó làm Phong Thần Dật chú ý chăng? Hắn chú ý sao? Nhưng bọn họ... không phải đã chia tay rồi sao?
“Này! Này!" Cánh môi dần dần trở nên tê liệt, cô không ngừng phản kháng. Cô căn bản không thể chống đỡ được sức mạnh của Phong Thần Dật.
“Hô... Hô..." Cuối cùng nụ hôn thô bạo này cũng kết thúc.
Dao Dao gào lên với hắn: “Anh..." Vừa định mở miệng thì môi của hắn đặt ở trên môi của cô lần thứ hai. Nhưng mà...
Nụ hôn này đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, rất nhiều...
Cùng lúc đó, hắn chậm rãi buông lỏng cổ tay Dao Dao ra rồi giữ thật chặt cô ở trong lồng ngực. Đôi môi hắn nhẹ nhàng hút lấy cặp môi thơm ngọt của cô vô cùng say sưa thoạt nhìn như không thể kiềm chế được bản thân.
Dần dần, dần dần, lối đi lạnh lẽo được đốt cháy bởi bầu không khí mập mờ. Đôi mắt Dao Dao phủ lên một lớp hỗn loạn.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn khuôn mặt đẹp trai này ở khoảng cách gần như vậy. Dù qua bao lâu đi chăng nữa thì cô vẫn không có cách nào khống chế được bản thân mình. Đây là lần thân mật đầu tiên của bọn họ nhưng mà...
Đó là sau khi chia tay...
Không biết qua bao lâu, Phong Thần Dật lưu luyến kết thúc nụ hôn này.
Mượn cơ hội này, Dao Dao dùng hết khí lực toàn thân muốn đẩy hắn ra: “Anh thật quá đáng, Phong Thần Dật, buông... buông tôi ra!"
Nhưng cô càng giãy giụa thì vòng tay càng chặt hơn, nó tựu như khi người ta rơi vào vũng bùn thì càng giãy giụa lại càng bị vùi sâu hơn.
Cô đành phải dừng giãy giụa rồi nói: “Anh... anh muốn thế nào?" Trong mắt cô có bao nhiêu mê man cùng bối rối, hiện tại cô đã nhìn không ra thủ đoạn của người đàn ông này rồi.
“Dao Dao." Một lúc lâu, Phong Thần Dật rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện rồi, tiếng nói của hắn mang theo vài phần khàn khàn: “Đây chính là món quà cô nói lúc sinh nhật mười tám tuổi... muốn tặng tôi sao?"
Tác giả :
Tề Thành Côn