Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 47: Ân ái bên trong xe
Vừa lúc bốn mắt chạm nhau, Ngự Ngạo Thiên thiếu chút nữa thì bật cười. Hắn thật sự không nghĩ tới người giả mạo bạn gái của mình sẽ là cô gái nhỏ này. Hắn cười tà nói: “Bảo bối, em ở nơi này sao?"
“Bảo bối?" Những người khống chế Dao Dao suýt chút nữa thì ngã sõng soài trên mặt đất, bọn họ vội vàng buông tay ra.
“Ngự... Ngự tổng, không phải ngài nói... không phải ngài nói... ngài không có bạn gái sao?" Hạ Như cũng choáng váng, run rẩy hỏi Ngự Ngạo Thiên.
“Sao? Ta có nói điều này sao?"
“Biểu hiện của ngài..."
“Ha ha, chẳng qua là tôi cảm thấy hiếu kỳ không hiểu vì sao bạn gái tôi lại tham gia một bữa tiệc cấp thấp như vậy!" Gương mặt đẹp trai thoáng chốc bị bao phủ bởi vẻ âm trầm. Vẻ mặt của hắn khiến cho mọi người nín thở, hai chân không ngừng run lập cập.
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Dao Dao rồi liếc mắt quan sát cô: “Bảo bối, em cũng thật là... tại sao lại mặc như vậy tới đây. Nhưng mà tham dự một bữa tiệc cấp thấp như vậy cũng không cần ăn mặc quá cầu kỳ."
Hắn đặt tay lên những hình thêu chữ thập đầy vết bẩn rồi nói: “Đây là..."
“Mẹ tôi làm." Dao Dao gục đầu xuống trả lời một cách máy móc.
“Ồ! Chẳng phải đây là đồ vật mà anh yêu thích nhất sao? Sao nó lại bị bẩn thế này?" Khi Ngự Ngạo Thiên nói ra câu cuối cùng, trong ánh mắt lộ ra lệ quang suýt chút nữa thì làm đám người Hạ Như sợ đến quỳ trên mặt đất.
“Ngự... Ngự... Ngự tổng, tôi xin lỗi, là do tôi làm bẩn. Xin lỗi, tôi không biết đây là vật ngài thích cho nên không cẩn thận... Kỳ thực tôi cũng rất thích cái hình thêu chữ thập này. Đúng không, Dao Dao?" Hạ Như đi nhanh về phía bên cạnh Dao Dao cầu khẩn, nói nhỏ: “Cầu xin cậu! Dao Dao, cậu giúp tớ nói chuyện một chút. Vừa rồi là tớ không đúng, cầu xin cậu giúp tớ nói chuyện được không?"
Hả? Cô ấy đang nói chuyện với ai vậy? Rõ ràng mình cũng đang nói láo, chỉ là lời nói dối được tung ra đúng thời điểm thôi.
“Thật ngại quá, tớ cảm thấy không khỏe, tớ đi trước đây." Bỏ lại những lời này, Dao Dao xoay người bỏ chạy.
“Này... Lạc Dao Dao!"
“Long Kỳ, mau đuổi theo!" Ngự Ngạo Thiên quét mắt sang Long Kỳ đang đứng bên cạnh.
Hắn gật đầu một cái, vừa muốn tiến lên đuổi theo lại đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Được rồi, Hạ Như, về sau cô... đừng tới tìm ta nữa!" Dứt lời, sắc mặt hắn bỗng nhiên trầm xuống rồi lạnh lùng trừng mắt với Hạ Như.
“Hạ tiên sinh. Về đề án của ông..."
“Ngự tổng! Ngự tổng, là con gái của tôi không hiểu chuyện. Cầu xin ngài, ngài hãy suy nghĩ lại một chút đi! Van xin ngài. Nào, Như Như mau xin lỗi Ngự tổng đi."
“Ngự tổng, xin lỗi, là do tôi không hiểu chuyện, là do tôi không hiểu chuyện."
Ngự Ngạo Thiên nở một nụ cười, lạnh lùng nói: “Hạ tiên sinh, từ trước đến nay ông đã cùng tôi tiếp xúc thì cũng nên biết Ngự Ngạo Thiên tôi là loại người gì rồi. Tôi không thích người khác cắt đứt mạch nói chuyện của tôi. Được rồi, ngày hôm nay tới đây thôi, tôi đi trước." Nói xong, hắn mang theo Hàn Ly Thương rời khỏi nơi này.
Cha Hạ Như chỉ có thể trơ mắt nhìn mối làm ăn lớn biến mất, ông cũng không dám cầu xin bởi vì... ông đã biết quá rõ tính cách của Ngự Ngạo Thiên.
“Ngực phẳng, ngươi đứng lại cho tôi!" Phía sau truyền đến tiếng hô của Long Kỳ.
Dao Dao đột nhiên dừng bước, quay đầu nói: “Kêu cái gì mà kêu chứ? Tôi có nói là tôi không đứng đâu."
“Ồ... Tại sao cô lại ở nơi này?"
“Hạ Như là bạn học của tôi."
“Không phải chứ? Cô gái kia có phải là bạn cùng lớp với cô không? Nhưng thoạt nhìn thì..." Ánh mắt của hắn di chuyển xuống dưới.
Dao Dao theo bản năng lấy tay che ngực: “Anh nhìn cái gì vậy?"
“Này, ngực phẳng, tôi không có ý gì đâu nhưng chênh lệch giữa các người thật sự quá lớn!"
Tử Long Kỳ, lời nói này là có ý gì? Dao Dao tức giận liếc mắt nhìn hắn: “Có chuyện gì nữa không? Nếu không có việc gì thì tôi đi đây."
“Đừng hung hăng như vậy chứ, tôi biết là tâm trạng hiện tại của cô không tốt. Đến đây, tôi hôn cô một cái, cô cười cho tôi một cái. Thế nào?"
“..."
Thành thật mà nói thì tâm trạng hiện tại của cô hết sức tồi tệ nhưng nghe những lời Long Kỳ nói thì cô suýt nữa bật cười.
“Anh, anh có bệnh..."
“Tích, tích!"
Cách đó không xa, ánh sáng của đèn xe chiếu thẳng lên người bọn họ. Long Kỳ theo bản năng nhìn lại chỉ thấy chiếc xe của Ngự Ngạo Thiên chậm rãi đi tới.
Dao Dao theo bản năng quay đầu định rời khỏi thì bị Long Kỳ bắt lại: “Ngạo Thiên đang tới, tại sao cô lại muốn đi?"
Vừa làm một chuyện mất mặt như vậy thì sao cô dám đối diện với Ngự Ngạo Thiên chứ? Lần trước đóng giả em gái, lần này lại nói dối là bạn gái, mất mặt chết đi được.
“Anh buông tôi ra. Long Kỳ."
Giằng co một lúc, xe của Ngự Ngạo Thiên dừng lại ở bên cạnh bọn họ.
“Lên xe!"
Ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái, Hàn Ly Thương biết điều xuống xe. Dao Dao vẫn đứng ở đó và không nhúc nhích.
“Long Kỳ! Mang cô ấy lên xe!"
“Được."
“Đợi đã! Tôi có thể tự mình đi!" Dứt lời, Dao Dao mặt không biểu cảm ngồi xuống vị trí bên cạnh ghế lái.
Xe thể thao vút một tiếng liền biến mất trong màn đêm.
Không biết qua bao lâu, Dao Dao vốn từ trong trầm mặc mở miệng nói trước: “Anh... tại sao anh lại nói dối tôi?"
“Anh lừa em sao? Ôi, bảo bối, em nói anh lừa em sao?"
“Anh còn định giả ngốc à? Vì sao anh không nói với tôi anh chính là tổng giám đốc của tập đoàn Bác Sâm chứ? Anh còn giả dạng làm trai bao nữa..."
“Em có hỏi qua anh sao? Chủ yếu là em vẫn luôn nghĩ anh là trai bao đúng không?"
Nhìn khóe miệng Ngự Ngạo Thiên gợn lên nụ cười tà, Dao Dao biết rằng chính hắn cũng không thừa nhận mình là trai bao mà chỉ có cô ngầm thừa nhận là như vậy.
“Quên đi, dù sao nó cũng không có vấn đề gì."
“Ngươi không quan tâm à? Thế nhưng... cái gọi là..."
Kít một tiếng, xe dừng lại sát bên đường, Ngự Ngạo Thiên bắt lấy cánh tay của cô rồi dùng lực lôi kéo.
Không chút phòng bị nào, cô ngồi trên chân Ngự Ngạo Thiên rồi mặt đối mặt cùng hắn: “Anh, anh làm cái gì vậy?"
“Hai năm trước em xem anh là Ngưu Lang, hai năm sau lại nghĩ anh là trai bao. Vậy em đoán xem anh nên trừng phạt em thế nào cho tốt đây?" Ngón tay thon dài của hắn chậm rãi lướt qua thân thể của cô.
Một cảm giác ngứa ngáy khó chịu truyền tới, cô giãy dụa nói: “Đừng, xin lỗi, Ngự lão đại! Nhưng dung mạo của anh căn bản là..."
“Sao?"
Đối diện với đôi mắt nghiêm túc của Ngự Ngạo Thiên, cô hận không thể lập tức cho chính mình hai cái bạt tai, làm sao lại có thể nói ra chứ?
“Xin lỗi."
“Bảo bối, lá gan của em thực sự là càng lúc càng lớn."
Hắn nhấn nút đóng kín cửa xe lại. Xe thể thao chớp mắt bị bao phủ trong bóng tối.
“Anh muốn làm gì?"
“Em sẽ được biết nhanh thôi." Hắn cười tà rồi thuận thế chạm vào chiếc T-shirt đang ôm sát người cô.
Dao Dao chỉ cảm thấy nội y dần rơi xuống: “Đừng mà!"
“Bảo bối?" Những người khống chế Dao Dao suýt chút nữa thì ngã sõng soài trên mặt đất, bọn họ vội vàng buông tay ra.
“Ngự... Ngự tổng, không phải ngài nói... không phải ngài nói... ngài không có bạn gái sao?" Hạ Như cũng choáng váng, run rẩy hỏi Ngự Ngạo Thiên.
“Sao? Ta có nói điều này sao?"
“Biểu hiện của ngài..."
“Ha ha, chẳng qua là tôi cảm thấy hiếu kỳ không hiểu vì sao bạn gái tôi lại tham gia một bữa tiệc cấp thấp như vậy!" Gương mặt đẹp trai thoáng chốc bị bao phủ bởi vẻ âm trầm. Vẻ mặt của hắn khiến cho mọi người nín thở, hai chân không ngừng run lập cập.
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Dao Dao rồi liếc mắt quan sát cô: “Bảo bối, em cũng thật là... tại sao lại mặc như vậy tới đây. Nhưng mà tham dự một bữa tiệc cấp thấp như vậy cũng không cần ăn mặc quá cầu kỳ."
Hắn đặt tay lên những hình thêu chữ thập đầy vết bẩn rồi nói: “Đây là..."
“Mẹ tôi làm." Dao Dao gục đầu xuống trả lời một cách máy móc.
“Ồ! Chẳng phải đây là đồ vật mà anh yêu thích nhất sao? Sao nó lại bị bẩn thế này?" Khi Ngự Ngạo Thiên nói ra câu cuối cùng, trong ánh mắt lộ ra lệ quang suýt chút nữa thì làm đám người Hạ Như sợ đến quỳ trên mặt đất.
“Ngự... Ngự... Ngự tổng, tôi xin lỗi, là do tôi làm bẩn. Xin lỗi, tôi không biết đây là vật ngài thích cho nên không cẩn thận... Kỳ thực tôi cũng rất thích cái hình thêu chữ thập này. Đúng không, Dao Dao?" Hạ Như đi nhanh về phía bên cạnh Dao Dao cầu khẩn, nói nhỏ: “Cầu xin cậu! Dao Dao, cậu giúp tớ nói chuyện một chút. Vừa rồi là tớ không đúng, cầu xin cậu giúp tớ nói chuyện được không?"
Hả? Cô ấy đang nói chuyện với ai vậy? Rõ ràng mình cũng đang nói láo, chỉ là lời nói dối được tung ra đúng thời điểm thôi.
“Thật ngại quá, tớ cảm thấy không khỏe, tớ đi trước đây." Bỏ lại những lời này, Dao Dao xoay người bỏ chạy.
“Này... Lạc Dao Dao!"
“Long Kỳ, mau đuổi theo!" Ngự Ngạo Thiên quét mắt sang Long Kỳ đang đứng bên cạnh.
Hắn gật đầu một cái, vừa muốn tiến lên đuổi theo lại đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Được rồi, Hạ Như, về sau cô... đừng tới tìm ta nữa!" Dứt lời, sắc mặt hắn bỗng nhiên trầm xuống rồi lạnh lùng trừng mắt với Hạ Như.
“Hạ tiên sinh. Về đề án của ông..."
“Ngự tổng! Ngự tổng, là con gái của tôi không hiểu chuyện. Cầu xin ngài, ngài hãy suy nghĩ lại một chút đi! Van xin ngài. Nào, Như Như mau xin lỗi Ngự tổng đi."
“Ngự tổng, xin lỗi, là do tôi không hiểu chuyện, là do tôi không hiểu chuyện."
Ngự Ngạo Thiên nở một nụ cười, lạnh lùng nói: “Hạ tiên sinh, từ trước đến nay ông đã cùng tôi tiếp xúc thì cũng nên biết Ngự Ngạo Thiên tôi là loại người gì rồi. Tôi không thích người khác cắt đứt mạch nói chuyện của tôi. Được rồi, ngày hôm nay tới đây thôi, tôi đi trước." Nói xong, hắn mang theo Hàn Ly Thương rời khỏi nơi này.
Cha Hạ Như chỉ có thể trơ mắt nhìn mối làm ăn lớn biến mất, ông cũng không dám cầu xin bởi vì... ông đã biết quá rõ tính cách của Ngự Ngạo Thiên.
“Ngực phẳng, ngươi đứng lại cho tôi!" Phía sau truyền đến tiếng hô của Long Kỳ.
Dao Dao đột nhiên dừng bước, quay đầu nói: “Kêu cái gì mà kêu chứ? Tôi có nói là tôi không đứng đâu."
“Ồ... Tại sao cô lại ở nơi này?"
“Hạ Như là bạn học của tôi."
“Không phải chứ? Cô gái kia có phải là bạn cùng lớp với cô không? Nhưng thoạt nhìn thì..." Ánh mắt của hắn di chuyển xuống dưới.
Dao Dao theo bản năng lấy tay che ngực: “Anh nhìn cái gì vậy?"
“Này, ngực phẳng, tôi không có ý gì đâu nhưng chênh lệch giữa các người thật sự quá lớn!"
Tử Long Kỳ, lời nói này là có ý gì? Dao Dao tức giận liếc mắt nhìn hắn: “Có chuyện gì nữa không? Nếu không có việc gì thì tôi đi đây."
“Đừng hung hăng như vậy chứ, tôi biết là tâm trạng hiện tại của cô không tốt. Đến đây, tôi hôn cô một cái, cô cười cho tôi một cái. Thế nào?"
“..."
Thành thật mà nói thì tâm trạng hiện tại của cô hết sức tồi tệ nhưng nghe những lời Long Kỳ nói thì cô suýt nữa bật cười.
“Anh, anh có bệnh..."
“Tích, tích!"
Cách đó không xa, ánh sáng của đèn xe chiếu thẳng lên người bọn họ. Long Kỳ theo bản năng nhìn lại chỉ thấy chiếc xe của Ngự Ngạo Thiên chậm rãi đi tới.
Dao Dao theo bản năng quay đầu định rời khỏi thì bị Long Kỳ bắt lại: “Ngạo Thiên đang tới, tại sao cô lại muốn đi?"
Vừa làm một chuyện mất mặt như vậy thì sao cô dám đối diện với Ngự Ngạo Thiên chứ? Lần trước đóng giả em gái, lần này lại nói dối là bạn gái, mất mặt chết đi được.
“Anh buông tôi ra. Long Kỳ."
Giằng co một lúc, xe của Ngự Ngạo Thiên dừng lại ở bên cạnh bọn họ.
“Lên xe!"
Ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái, Hàn Ly Thương biết điều xuống xe. Dao Dao vẫn đứng ở đó và không nhúc nhích.
“Long Kỳ! Mang cô ấy lên xe!"
“Được."
“Đợi đã! Tôi có thể tự mình đi!" Dứt lời, Dao Dao mặt không biểu cảm ngồi xuống vị trí bên cạnh ghế lái.
Xe thể thao vút một tiếng liền biến mất trong màn đêm.
Không biết qua bao lâu, Dao Dao vốn từ trong trầm mặc mở miệng nói trước: “Anh... tại sao anh lại nói dối tôi?"
“Anh lừa em sao? Ôi, bảo bối, em nói anh lừa em sao?"
“Anh còn định giả ngốc à? Vì sao anh không nói với tôi anh chính là tổng giám đốc của tập đoàn Bác Sâm chứ? Anh còn giả dạng làm trai bao nữa..."
“Em có hỏi qua anh sao? Chủ yếu là em vẫn luôn nghĩ anh là trai bao đúng không?"
Nhìn khóe miệng Ngự Ngạo Thiên gợn lên nụ cười tà, Dao Dao biết rằng chính hắn cũng không thừa nhận mình là trai bao mà chỉ có cô ngầm thừa nhận là như vậy.
“Quên đi, dù sao nó cũng không có vấn đề gì."
“Ngươi không quan tâm à? Thế nhưng... cái gọi là..."
Kít một tiếng, xe dừng lại sát bên đường, Ngự Ngạo Thiên bắt lấy cánh tay của cô rồi dùng lực lôi kéo.
Không chút phòng bị nào, cô ngồi trên chân Ngự Ngạo Thiên rồi mặt đối mặt cùng hắn: “Anh, anh làm cái gì vậy?"
“Hai năm trước em xem anh là Ngưu Lang, hai năm sau lại nghĩ anh là trai bao. Vậy em đoán xem anh nên trừng phạt em thế nào cho tốt đây?" Ngón tay thon dài của hắn chậm rãi lướt qua thân thể của cô.
Một cảm giác ngứa ngáy khó chịu truyền tới, cô giãy dụa nói: “Đừng, xin lỗi, Ngự lão đại! Nhưng dung mạo của anh căn bản là..."
“Sao?"
Đối diện với đôi mắt nghiêm túc của Ngự Ngạo Thiên, cô hận không thể lập tức cho chính mình hai cái bạt tai, làm sao lại có thể nói ra chứ?
“Xin lỗi."
“Bảo bối, lá gan của em thực sự là càng lúc càng lớn."
Hắn nhấn nút đóng kín cửa xe lại. Xe thể thao chớp mắt bị bao phủ trong bóng tối.
“Anh muốn làm gì?"
“Em sẽ được biết nhanh thôi." Hắn cười tà rồi thuận thế chạm vào chiếc T-shirt đang ôm sát người cô.
Dao Dao chỉ cảm thấy nội y dần rơi xuống: “Đừng mà!"
Tác giả :
Tề Thành Côn