Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 318: Ngự Ngạo Thiên vô cùng ngây thơ

Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 318: Ngự Ngạo Thiên vô cùng ngây thơ

Nghe Đường viện trưởng giải thích, Phó thư ký mỉm cười, ẩn trong cặp mắt kính là đôi mắt vô cùng sắc bén: “Lần này người được tuyển nếu như không được hoàn hảo như những lời anh Ngự nói thì tôi thực sự muốn phải lựa chọn lần nữa. Bởi vì tôi vừa nhận được tố cáo, hai năm trước trước khi anh Ngự tới Trung Hoa Dân Quốc thì là lão đại đứng đầu một bang phái ở Nhật Bản! Tôi nói không sai chứ? Anh Ngự?" Dứt lời, Phó thư ký nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên với cặp mắt sắc bén.

“Thình thịch... Thình thịch... thình thịch thình thịch thình thịch" Trong nháy mắt, tim của Dao Dao đập càng lúc càng nhanh hơn, cô không nghĩ được kế sách gì, cô cuối cùng cũng lo lắng đến hoàn cảnh cùng với xuất thân Ngự Ngạo Thiên rồi!

Còn tưởng rằng chỉ là một cuộc tranh cử chọn vị trí nghị viên Thượng nghị viện, bọn họ sẽ không đào bới lại quá khứ đen tối của Ngự Ngạo Thiên, nhưng...

Rõ ràng đã sớm biết bên kia chính quyền có người nhằm vào Ngự Ngạo Thiên nhưng rốt cuộc cô vẫn là không có suy tính chu toàn cho việc đó.

Làm một luật sư thì tố chất cơ bản nhất chính là phải thay đương sự mình lo lắng chu đáo tất cả các mặt, bất luận là chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều phải suy tính cẩn thận. Thế mà sơ hở lớn như vậy, cô cũng không có chú ý tới nó? Cũng không có chú ý tới nó?

Nước mắt cô chảy ra, cô ân hận cắn môi của mình, điều không phải trách Phó thư ký vạch trần mà là tự trách mình, oán chính mình, lần đầu tiên tiếp nhận vụ án thì lại mắc một lỗi lớn như vậy! Thực sự là thất bại!

“Phó thư ký, tôi không biết anh đang nói cái gì?" Ngự Ngạo Thiên đầu óc mơ hồ, nhún vai, bất đắc dĩ nhìn về phía Viện trưởng.

“Phó thư ký, chuyện này có chứng cớ xác thực không?" Đường viện trưởng thái độ rõ ràng đã thay đổi, nếu như Ngự Ngạo Thiên ngây thơ có quá khứ đen tối như vậy thì không hợp quy định, lần này tuyển cử cũng sẽ bắt đầu trở lại.

“Đương nhiên. Nếu như không có chứng cớ xác thực thì tôi cũng không dám đưa ra yêu cầu chọn lại." Phó thư ký rất tự tin nói, xong đưa tay chỉ nam nhân bên cạnh khí chất bất phàm: “Vị này chính là Hội Trưởng của Nhật Bản cảnh sát trưởng, ông Phục Bộ. Anh ta có thể chứng minh quá khứ của anh Ngự ở Nhật Bản!"

A, người này dĩ nhiên là do Phó thư ký gọi tới sao? Vì sao người ta có thể làm cẩn thận được như vậy mà cô lại không được! Dao Dao lần thứ hai cố sức cắn môi của mình, áy náy liếc nhìn Ngự Ngạo Thiên, thật sự muốn chui đầu xuống đầu. Lần này nhất định xong đời rồi. Xin lỗi, Ngự Ngạo Thiên...

“Xin chào tất cả các vị. Tôi là cảnh sát trưởng Nhật Bản Phục Bộ Thứ Lang. Tôi cùng với anh Ngự ở Nhật Bản từng có tiếp xúc, cũng có thể nói là tôi phụ trách việc tìm ra việc làm phạm pháp đệ nhất bang phái Ngự long xã mà người cầm đầu là Ngự Ngạo Thiên." Phục Bộ Thứ Lang dùng tiếng Nhật hướng về Viện trưởng nói ra quá khứ của Ngự Ngạo Thiên, hắn mang tới người phiên dịch tiếng Trung để phiên dịch.

Các vị quan chức chính trị ở tại đây vừa nghe xong, đều giương cung bạt kiếm: “Anh Ngự, nếu như những lời Phục Bộ tiên sinh là thật, thực sự xin lỗi, nhất định phải tước đoạt tư cách nghị viên của anh!"

“Được." Ngự Ngạo Thiên thở dài một cái, bỏ tay vào túi quần, chậm rãi nói: “Đường viện trưởng, chuyện này của tôi làm cho ông không có bất kỳ giải thích gì. Không bằng... Tôi mời Sơn Khẩu tiên sinh cho ông tự mình giải thích một chút ha, có thể chứ?"

“Sơn Khẩu tiên sinh?" Người này nhìn người nọ, người nọ nhìn người kia: “Nhật vụ khanh Sơn Khẩu Thái Tam tiên sinh sao?"

“Đúng vậy! Tôi nghĩ cũng chỉ có hắn ta mới có thể thay ta nói rõ hết thảy." Nói xong, Ngự Ngạo Thiên lấy điện thoại ra, trực tiếp bấm số điện thoại của Sơn Khẩu Thái Tam, dĩ nhiên điện thoại là phương thức liên hệ của hai phe quan viên chính trị.

“Xin chào các vị lãnh đạo. Tôi là là Sơn Khẩu Thái Tam. Tôi nghe được tin tức anh Ngự tranh cử nghị viên chính trị cảm thấy vui vẻ không gì sánh được. Kỳ thực, Nhật Bản nhiều lần gửi lời mời anh Ngự, hi vọng anh ta có thể dốc sức cho Nhật nhưng lại bị anh Ngự cự tuyệt, thực sự tiếc nuối..." Sơn Khẩu Thái Tam vẫn trao đổi qua người phiên dịch, cũng chứng minh Ngự Ngạo Thiên không phải là đứng đầu của hắc bang Ngự Long xã ở Nhật Bản, hơn nữa còn khẳng định Phục Bộ với Ngự Ngạo Thiên ở Nhật bản từng xảy ra chuyện.

“Hai ngày trước anh đi Nhật Bản là để tìm Sơn Khẩu tiên sinh sao?" Nhân lúc mọi người ở đây đều tập trung vào cuộc trao đổi của Sơn Khẩu Thái Tam, Dao Dao nhỏ giọng hỏi Ngự Ngạo Thiên ở bên cạnh.

Hắn khẽ gật đầu, sau đó lộ ra một điệu cười giảo hoạt.

Giờ khắc này, việc Dao Dao lo lắng về tàn tro của việc kia cũng đã giảm bớt nhưng cô vẫn là không cách nào tha thứ cho mình vì đã để chuyện đấy xảy ra.

Ngự Ngạo Thiên đã lo lắng tất cả thực sự rất chu toàn, tin rằng quy luật của tranh cử điều không phải là để cho luật sư gánh tất cả, năng lực của hắn đủ để một mình hoàn thành lần tranh cử này!

Thở dài, lời thề son sắt cho là mình có thể bù đắp một ít khiếm khuyết của hắn. Nhưng hiện tại xem ra, cô làm tất cả đều có vẻ không được như mong muốn.

“Anh Ngự, vì Sơn Khẩu tiên sinh đã chứng thực cho cậu, rất xin lỗi vì đối với cậu đã có hoài nghi." Viện trưởng Thượng nghị viện Đường Anh Kiệt mỉm cười bắt tay Ngự Ngạo Thiên.

“Ha ha, Đường Viện trưởng, nghị viên Thượng nghị viện đây là chức vụ trọng yếu, chọn lọc cẩn thận một chút là tốt."

“Anh Ngự, anh nghĩ như vậy thì tốt rồi. Thật tốt khi anh có thể gia nhập Thượng nghị viện."

“Tôi cũng mong là như vậy." Ngự Ngạo Thiên ưu nhã cười, đưa mắt nhìn Đường viện trưởng chờ người rời đi.

Đợi xác thực xung quanh không có tai mắt nào nữa, đôi mắt thâm thúy của hắn chuyển rất nhanh nhìn về phía Phó thư ký đứng ở cách đó không xa: “Thật lo lắng không biết anh làm sao báo cáo kết quả cho Tằng Giai Thụy đây?"

Lúc nghe được ba chữ Tằng Giai Thụy, Dao Dao âm thầm nhíu mày, tên này vừa là Phó thủ tướng, lúc đầu lại là Phó thư ký là Phó thư ký Thủ tướng. Cô đã không biết bao nhiêu lần nghe được Ngự Ngạo Thiên nhắc tới tên Tằng Giai Thụy hắn cùng Phó thủ tướng trong lúc đó rốt cuộc có thù hận gì?

“Anh Ngự anh nhạy cảm quá rồi, chuyện lần này cũng là tôi nghe được người khác tố cáo, Phó thủ tướng hoàn toàn không liên quan, nếu Nhật phương quốc vụ khanh đã chứng minh sự minh bạch của anh rồi, vậy xem ra chỉ là chuyện hiểu lầm mà thôi."

“Vậy sao?" Ngự Ngạo Thiên giả vờ há miệng kinh ngạc, cười nham hiểm đi tới trước mặt của Phó thư ký, thấp giọng nói: “Vậy không biết, chuyện ngày hôm nay tôi bị đuổi giết thì có liên quan tới ai đó không?"

“Thật không? Anh Ngự bị đuổi giết à? Không phải nói cứu phụ nữ có thai nên đến trễ sao?" Phó thư ký giả vờ ngây ngô lên giọng.

Ngự Ngạo Thiên không hiểu nhíu mày: “Tôi nói bị đuổi giết lúc nào? Anh nghe lầm sao, Phó thư ký."

“Ừ? Thật không? Vậy chính là tôi nghe lầm, ha ha ha."

“Ha ha."

Hai người bọn họ bên ngoài đều cười nhưng bên trong thì căm hận nhìn lẫn nhau. Bọn họ hai bên đều rõ biết rõ sự thực rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, chỉ là ở trong quan trường bọn họ sẽ đặc biệt cẩn thận mình lời nói và việc làm.

“Ngự Ngạo Thiên, ngươi thật lợi hại mời được ngài Sơn Khẩu làm chỗ dựa cho ngươi!" Phục Bộ thứ lang hận cắn răng.
Tác giả : Tề Thành Côn
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại