Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 186: Dao Dao, Ngự Ngạo Thiên Không Hợp Với Cậu Đâu
Nhìn thấy Ngự Ngạo Thiên vừa rời đi, Tiểu Mạn liền lại ngồi gần cạnh Dao Dao: “Này này, ân ái quá nhỉ, vừa rồi tớ còn cho là mình bị hoa mắt nữa cơ, xem ra Ngự Ngạo Thiên đối với cậu rất tốt."
“Ha ha." Tốt? Haiz, Tiểu Mạn chỉ biết một mà không biết hai rồi.
“Có điều, Dao Dao có lời này tớ không biết có nên nói hay không?" Cung Tiểu Mạn bấc đắc dĩ bĩu môi.
“Có gì thì cậu cứ nói đi."
“Chậc, tớ cứ cảm thấy Ngự Ngạo Thiên không thích hợp với cậu, hắn vừa giàu có vừa đẹp trai, so với tớ thì chắc cậu phải hiểu rõ gia thế của hắn hơn rồi. Hôm nay khi tớ tới tìm hắn cũng chỉ đơn giản trao đổi hai câu liền cảm thấy hắn so với nhiều người phức tạp hơn nhiều, căn bản chúng ta hoàn toàn khác nhau, hắn giống như là ở một thế giới khác, ngay cả mười Phong Thần Dật gộp lại cũng không bằng một người phức tạp như Ngự Ngạo Thiên."
Dựa vào điểm này thì Dao Dao cũng đã sớm chú ý rồi, Phong Thần Dật xuất thân từ gia đình giàu có nên bản thân cũng mang chút bản tính thiếu gia nhưng từ trong ra ngoài thì hắn vẫn được xem là “đơn giản, sạch sẽ" nhưng Ngự Ngạo Thiên thì khác, anh có cả một tổ chức xã hội đen, át hẳn vậy mà bên anh sẽ luôn xảy ra nhiều “sự cố". Thêm vào đó anh còn là người có tính cách và lòng dạ vô cùng đối lập, vô cùng phức tạp nữa.
“Tiểu Mạn, cảm ơn lời nhắc nhở của cậu. Nhưng mình và hắn đã có khế ước rồi, bản thân cũng đã rơi vào vũng bùn rồi, nếu càng giãy giụa thì mình cũng chỉ càng lún vào sâu hơn thôi, vậy nên chỉ cần chờ ba năm là khế ước kết thúc rồi."
“Ô, tớ biết rồi, cậu không yêu anh ta là tốt rồi. Anh ta nhất định không phải là người đàn ông có thể điều khiển được!"
Ha ha, cô cũng rất rõ điều này mà.
Trên thế giới này người đàn ông nào cô cũng có thể yêu, duy chỉ có Ngự Ngạo Thiên là không thể, căn bản cô cũng không dám yêu thêm một nam nhân nào nữa.
“Đúng rồi, đúng rồi, bạn thân ái, tớ về trường có nghe ngóng được tin tức của Kỳ Liên học trưởng nè." Nói đến đây, Cung Tiểu Mạn hưng phấn nở nụ cười: “Anh ấy năm nay hai mươi hai tuổi, ở Nhật Bản đều nằm trong top ba trường cấp hai và cấp ba đó. Hai năm trước trở về Trung Quốc, hiện giờ vẫn chưa có bạn gái, đồng thời sống rất có quy tắc, tuyệt đối không trăng hoa bên ngoài."
Quả thực vậy, lần trước khi Kỳ Liên Ngạo Vân đưa cô về nhà, cô cũng đã cảm thấy hắn là một nam nhân tốt, sống rất quy tắc.
“Nhưng có điều kỳ lạ đó chính là gia thế của anh ta."
“Gia thế của anh ta làm sao vậy?"
“Nói sao nhỉ, nghe từ những học tỷ, học trưởng năm ba nói rằng nhà Kỳ Liên học trưởng rất có tiền nhất định không thua xa Phong Thần Dật, nhìn từ xe mà anh ta lái cũng biết được nhưng lại không một ai biết gia cảnh nhà anh ta như thế nào, theo lý mà nói anh ta có tiền như vậy nhất định cũng là Đại Phú Nhị nhưng kiểm tra cẩn thận trên bảng phú hào lại không có bất kì họ Kỳ Liên nào cả, như vậy cậu không cảm thấy rất kì lạ sao?"
“Có gì đâu mà kì lạ, biết đâu được cha anh ta lại là một đại phú ẩn danh nào thì sao, huống hồ có tiền hay không không quan trọng, quan trọng anh ta là người như thế nào thôi."
“Có tiền hay không đương nhiên là quan trọng chứ. Dao Dao, cậu đoán xem đệ nhất danh của bảng phú hào Quốc Nội là ai không?
Không cần đoán cũng biết, nhất định là… “Phong gia đúng không?"
“Đúng vậy, Phong gia Phong Tiêu, Phong Thần Dật, Phong Thần Duệ ba phụ tử đều chiếm giữ đệ nhất danh trong bản phú hào, bạn trai cũ của cậu là đệ nhất thì làm thế nào cậu cũng phải tìm một người bạn trai mà giống như hắn chứ?"
Ngất, Tiểu Mạn điên rồi sao? Cô vội vàng bịt miệng Tiểu Mạn nhẹ giọng trách móc: “Suỵt, cậu nhỏ giọng một chút thôi, cậu cho rằng Ngự Ngạo Thiên chết rồi phải không?"
“Kỳ thực, nếu đơn thuần đặt tập đoàn Bác Sâm cùng Phong thị thì đúng là ngang hàng nhưng xét về cá nhân thì một mình Ngự Ngạo Thiên không thể nào bằng ba cha con Phong Gia được. Còn nếu xét về phú hào bảng thứ hai thì người có thể khiến Phong Thần Dật tức chết cũng chỉ có mình Ngự Ngạo Thiên mà thôi… Ạch…" Cung Tiểu Mạn cảm thấy bản thân đã nói những điều không nên nói, vội vàng áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi Dao Dao, ý của tớ chỉ là hy vọng cậu có thể tìm được một nam nhân có khí chất, bản lĩnh hơn Phong Thần Dật thôi chứ không có ý gì khác đâu."
Ha ha, Dao Dao hiểu rõ Tiểu Mạn là một người nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa cô cũng hiểu rõ thân phận hiện giờ của mình là như thế nào. “Vậy theo ý cậu thì Kỳ Liên học trưởng là rất thích hợp với mình sao?"
“Đúng vậy, đúng vậy, đậy chính là ý của tớ!"
“Ha, vậy thì tớ phải phản bội Ngự Ngạo Thiên để theo đuổi Kỳ Liên học trưởng sao?"
“Được đó!"
“Tiểu Mạn cậu đi chết đi!" Nếu như Ngự Ngạo Thiên biết được không chôn sống cô mới lạ đó? “Lại nói, Tiểu Mạn không phải cậu nói cùng tớ theo đuổi học trưởng sao, thế nào lại đổi ý làm mai tớ cùng với Kỳ Liên học trưởng rồi?"
“Tớ ư? Tớ lúc đó cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi. Căn bản Kỳ Liên học trưởng cũng không thích hợp với tớ!"
Kỳ thực Tiểu Mạn chính là kiểu tính cách này, đừng xem cô lúc nào cũng ham mê tửu sắc nhưng thực chất chỉ là cô đùa giỡn mà thôi. Cô cũng không phải là một cô gái tùy tiện, lúc ở Nhật Bản có biết bao người theo đuổi cô, trong đó cũng không ít anh chàng đẹp trai nhưng Tiểu Mạn lại không coi trọng một ai, cho tới nay cũng chưa từng giao du với bất kỳ người con trai nào, có thể thấy cô là người con gái bảo thủ đến cỡ nào rồi.
“Đúng rồi, Tiểu Mạn, tớ nhớ ra rồi." Dao Dao đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng liền chăm chú hỏi cô: “Cậu không phải lúc nào cũng chọc ghẹo phó chủ tịch Hàn đấy chứ?"
“Cái vị Lãnh đại thúc kia á? Làm sao cậu biết được?"
“Ha, hắn hôm nay có tới tìm Ngự Ngạo Thiên nói chút chuyện, sau đó lại đến gần mình hung hăng nhờ mình nhắn với cậu… Nếu như lần sau còn dám khiêu khích hắn thì hắn sẽ không khách khí với cậu nữa đâu."
“Hừ…" Cung Tiểu Mạn khoanh hai tay trước ngực, khinh thường liếc mắt một cái: “Tớ thật sự muốn xem hắn đối với mình không khách khí là như thế nào?"
“Tiểu Mạn, cậu thật là dũng cảm, nói thật mình một khi bắt gặp phó chủ tịch Hàn trong lòng liền nảy sinh sợ hãi."
“Cậu sợ hắn làm gì chứ? Hắn cũng chỉ là một con cọp giấy mà thôi, nếu như cậu không sợ thì hắn đối với cậu không thể làm gì được nhưng ngược lại cậu sợ hãi hắn thì hắn sẽ càng đùa giỡn cậu hơn mà thôi."
“Ha, Tiểu Mạn cậu thật là lợi hại…" Dao Dao giơ ngon tay cái thể hiện sự bội phục với Tiểu Mạn.
Đúng lúc này thì… “Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào."
Cửa mở ra, Kỳ Liên Ngạo Vân tay cầm một bó hoa tươi đi vào.
“Kỳ Liên học trưởng?" Hắn làm sao lại đến đây chứ, theo bản năng cô nhìn về phía Cung Tiểu Mạn.
Chỉ thấy Cung Tiểu Mạn che miệng cười xấu xa, không cần hỏi cũng biết chắc chắn là cô đã báo cho Kỳ Liên học trưởng biết về bệnh tình của mình.
“Kỳ Liên học trưởng, Dao Dao tớ xin phép đi trước đây."
Chậc, Tiểu Mạn không phải thật sự muốn tác hợp cô cùng với Kỳ Liên học trưởng thật chứ? Đến cô còn không rõ, bản thân là người tình của Ngự Ngạo Thiên vả lại cũng không có tư cách gì mà tìm kiếm bạn trai cả?
“Đi thong thả." Kỳ Liên Ngạo Vân đưa mắt mỉm cười nhìn Cung Tiểu Mạn rời đi, liền xoay mặt bấc đắc dĩ mà nhìn về bệnh của Dao Dao: “Anh làm thế nào mà mỗi lần gặp em là mỗi lần em càng thảm vậy?"
“…" Chuyện này… Thật đúng là! “Kỳ Liên học trưởng thật đã làm phiền anh rồi, còn đặc biệt sang đây thăm em, xem ra em lại nợ anh một bữa cơm nữa rồi."
“Ai da, nếu nói như vậy thì ví tiền của tôi lại phải xẹp một chút nữa rồi." Kỳ Liên Ngạo Vân giả vờ bấc đắc dĩ bĩu môi.
“Ha ha." Tốt? Haiz, Tiểu Mạn chỉ biết một mà không biết hai rồi.
“Có điều, Dao Dao có lời này tớ không biết có nên nói hay không?" Cung Tiểu Mạn bấc đắc dĩ bĩu môi.
“Có gì thì cậu cứ nói đi."
“Chậc, tớ cứ cảm thấy Ngự Ngạo Thiên không thích hợp với cậu, hắn vừa giàu có vừa đẹp trai, so với tớ thì chắc cậu phải hiểu rõ gia thế của hắn hơn rồi. Hôm nay khi tớ tới tìm hắn cũng chỉ đơn giản trao đổi hai câu liền cảm thấy hắn so với nhiều người phức tạp hơn nhiều, căn bản chúng ta hoàn toàn khác nhau, hắn giống như là ở một thế giới khác, ngay cả mười Phong Thần Dật gộp lại cũng không bằng một người phức tạp như Ngự Ngạo Thiên."
Dựa vào điểm này thì Dao Dao cũng đã sớm chú ý rồi, Phong Thần Dật xuất thân từ gia đình giàu có nên bản thân cũng mang chút bản tính thiếu gia nhưng từ trong ra ngoài thì hắn vẫn được xem là “đơn giản, sạch sẽ" nhưng Ngự Ngạo Thiên thì khác, anh có cả một tổ chức xã hội đen, át hẳn vậy mà bên anh sẽ luôn xảy ra nhiều “sự cố". Thêm vào đó anh còn là người có tính cách và lòng dạ vô cùng đối lập, vô cùng phức tạp nữa.
“Tiểu Mạn, cảm ơn lời nhắc nhở của cậu. Nhưng mình và hắn đã có khế ước rồi, bản thân cũng đã rơi vào vũng bùn rồi, nếu càng giãy giụa thì mình cũng chỉ càng lún vào sâu hơn thôi, vậy nên chỉ cần chờ ba năm là khế ước kết thúc rồi."
“Ô, tớ biết rồi, cậu không yêu anh ta là tốt rồi. Anh ta nhất định không phải là người đàn ông có thể điều khiển được!"
Ha ha, cô cũng rất rõ điều này mà.
Trên thế giới này người đàn ông nào cô cũng có thể yêu, duy chỉ có Ngự Ngạo Thiên là không thể, căn bản cô cũng không dám yêu thêm một nam nhân nào nữa.
“Đúng rồi, đúng rồi, bạn thân ái, tớ về trường có nghe ngóng được tin tức của Kỳ Liên học trưởng nè." Nói đến đây, Cung Tiểu Mạn hưng phấn nở nụ cười: “Anh ấy năm nay hai mươi hai tuổi, ở Nhật Bản đều nằm trong top ba trường cấp hai và cấp ba đó. Hai năm trước trở về Trung Quốc, hiện giờ vẫn chưa có bạn gái, đồng thời sống rất có quy tắc, tuyệt đối không trăng hoa bên ngoài."
Quả thực vậy, lần trước khi Kỳ Liên Ngạo Vân đưa cô về nhà, cô cũng đã cảm thấy hắn là một nam nhân tốt, sống rất quy tắc.
“Nhưng có điều kỳ lạ đó chính là gia thế của anh ta."
“Gia thế của anh ta làm sao vậy?"
“Nói sao nhỉ, nghe từ những học tỷ, học trưởng năm ba nói rằng nhà Kỳ Liên học trưởng rất có tiền nhất định không thua xa Phong Thần Dật, nhìn từ xe mà anh ta lái cũng biết được nhưng lại không một ai biết gia cảnh nhà anh ta như thế nào, theo lý mà nói anh ta có tiền như vậy nhất định cũng là Đại Phú Nhị nhưng kiểm tra cẩn thận trên bảng phú hào lại không có bất kì họ Kỳ Liên nào cả, như vậy cậu không cảm thấy rất kì lạ sao?"
“Có gì đâu mà kì lạ, biết đâu được cha anh ta lại là một đại phú ẩn danh nào thì sao, huống hồ có tiền hay không không quan trọng, quan trọng anh ta là người như thế nào thôi."
“Có tiền hay không đương nhiên là quan trọng chứ. Dao Dao, cậu đoán xem đệ nhất danh của bảng phú hào Quốc Nội là ai không?
Không cần đoán cũng biết, nhất định là… “Phong gia đúng không?"
“Đúng vậy, Phong gia Phong Tiêu, Phong Thần Dật, Phong Thần Duệ ba phụ tử đều chiếm giữ đệ nhất danh trong bản phú hào, bạn trai cũ của cậu là đệ nhất thì làm thế nào cậu cũng phải tìm một người bạn trai mà giống như hắn chứ?"
Ngất, Tiểu Mạn điên rồi sao? Cô vội vàng bịt miệng Tiểu Mạn nhẹ giọng trách móc: “Suỵt, cậu nhỏ giọng một chút thôi, cậu cho rằng Ngự Ngạo Thiên chết rồi phải không?"
“Kỳ thực, nếu đơn thuần đặt tập đoàn Bác Sâm cùng Phong thị thì đúng là ngang hàng nhưng xét về cá nhân thì một mình Ngự Ngạo Thiên không thể nào bằng ba cha con Phong Gia được. Còn nếu xét về phú hào bảng thứ hai thì người có thể khiến Phong Thần Dật tức chết cũng chỉ có mình Ngự Ngạo Thiên mà thôi… Ạch…" Cung Tiểu Mạn cảm thấy bản thân đã nói những điều không nên nói, vội vàng áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi Dao Dao, ý của tớ chỉ là hy vọng cậu có thể tìm được một nam nhân có khí chất, bản lĩnh hơn Phong Thần Dật thôi chứ không có ý gì khác đâu."
Ha ha, Dao Dao hiểu rõ Tiểu Mạn là một người nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa cô cũng hiểu rõ thân phận hiện giờ của mình là như thế nào. “Vậy theo ý cậu thì Kỳ Liên học trưởng là rất thích hợp với mình sao?"
“Đúng vậy, đúng vậy, đậy chính là ý của tớ!"
“Ha, vậy thì tớ phải phản bội Ngự Ngạo Thiên để theo đuổi Kỳ Liên học trưởng sao?"
“Được đó!"
“Tiểu Mạn cậu đi chết đi!" Nếu như Ngự Ngạo Thiên biết được không chôn sống cô mới lạ đó? “Lại nói, Tiểu Mạn không phải cậu nói cùng tớ theo đuổi học trưởng sao, thế nào lại đổi ý làm mai tớ cùng với Kỳ Liên học trưởng rồi?"
“Tớ ư? Tớ lúc đó cũng chỉ là đùa giỡn mà thôi. Căn bản Kỳ Liên học trưởng cũng không thích hợp với tớ!"
Kỳ thực Tiểu Mạn chính là kiểu tính cách này, đừng xem cô lúc nào cũng ham mê tửu sắc nhưng thực chất chỉ là cô đùa giỡn mà thôi. Cô cũng không phải là một cô gái tùy tiện, lúc ở Nhật Bản có biết bao người theo đuổi cô, trong đó cũng không ít anh chàng đẹp trai nhưng Tiểu Mạn lại không coi trọng một ai, cho tới nay cũng chưa từng giao du với bất kỳ người con trai nào, có thể thấy cô là người con gái bảo thủ đến cỡ nào rồi.
“Đúng rồi, Tiểu Mạn, tớ nhớ ra rồi." Dao Dao đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng liền chăm chú hỏi cô: “Cậu không phải lúc nào cũng chọc ghẹo phó chủ tịch Hàn đấy chứ?"
“Cái vị Lãnh đại thúc kia á? Làm sao cậu biết được?"
“Ha, hắn hôm nay có tới tìm Ngự Ngạo Thiên nói chút chuyện, sau đó lại đến gần mình hung hăng nhờ mình nhắn với cậu… Nếu như lần sau còn dám khiêu khích hắn thì hắn sẽ không khách khí với cậu nữa đâu."
“Hừ…" Cung Tiểu Mạn khoanh hai tay trước ngực, khinh thường liếc mắt một cái: “Tớ thật sự muốn xem hắn đối với mình không khách khí là như thế nào?"
“Tiểu Mạn, cậu thật là dũng cảm, nói thật mình một khi bắt gặp phó chủ tịch Hàn trong lòng liền nảy sinh sợ hãi."
“Cậu sợ hắn làm gì chứ? Hắn cũng chỉ là một con cọp giấy mà thôi, nếu như cậu không sợ thì hắn đối với cậu không thể làm gì được nhưng ngược lại cậu sợ hãi hắn thì hắn sẽ càng đùa giỡn cậu hơn mà thôi."
“Ha, Tiểu Mạn cậu thật là lợi hại…" Dao Dao giơ ngon tay cái thể hiện sự bội phục với Tiểu Mạn.
Đúng lúc này thì… “Cốc cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào."
Cửa mở ra, Kỳ Liên Ngạo Vân tay cầm một bó hoa tươi đi vào.
“Kỳ Liên học trưởng?" Hắn làm sao lại đến đây chứ, theo bản năng cô nhìn về phía Cung Tiểu Mạn.
Chỉ thấy Cung Tiểu Mạn che miệng cười xấu xa, không cần hỏi cũng biết chắc chắn là cô đã báo cho Kỳ Liên học trưởng biết về bệnh tình của mình.
“Kỳ Liên học trưởng, Dao Dao tớ xin phép đi trước đây."
Chậc, Tiểu Mạn không phải thật sự muốn tác hợp cô cùng với Kỳ Liên học trưởng thật chứ? Đến cô còn không rõ, bản thân là người tình của Ngự Ngạo Thiên vả lại cũng không có tư cách gì mà tìm kiếm bạn trai cả?
“Đi thong thả." Kỳ Liên Ngạo Vân đưa mắt mỉm cười nhìn Cung Tiểu Mạn rời đi, liền xoay mặt bấc đắc dĩ mà nhìn về bệnh của Dao Dao: “Anh làm thế nào mà mỗi lần gặp em là mỗi lần em càng thảm vậy?"
“…" Chuyện này… Thật đúng là! “Kỳ Liên học trưởng thật đã làm phiền anh rồi, còn đặc biệt sang đây thăm em, xem ra em lại nợ anh một bữa cơm nữa rồi."
“Ai da, nếu nói như vậy thì ví tiền của tôi lại phải xẹp một chút nữa rồi." Kỳ Liên Ngạo Vân giả vờ bấc đắc dĩ bĩu môi.
Tác giả :
Tề Thành Côn