Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 133: Nam lộc bị oan
Chắc đây là toàn bộ, còn không phải bởi vì có tật giật mình? Càng làm dáng vẻ đáng thương thì càng dễ bị bại lộ.
Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh nam nữ mập mờ, so với hai ngày trước lần này mãnh liệt hơn. Cô chứng kiến cảnh Ngự Ngạo Thiên âu yếm với Mỹ Vân, cô cảm thấy xấu hổ và hổ thẹn thay.
Nhưng mà, khi thấy Phong Thần Dật cùng Nặc Đình hôn nhau, trái tim cô rất đau, giống như đang bị bóp nát vậy.
Có lúc, cho dù muốn tránh thì trốn cũng không tránh được, chỉ có thể, từng chút, từng chút một cố gắng che giấu hắn.
“Phịch." Dao Dao ngồi sụp xuống đất một lát liền rời đi.
Căn nhà này lớn như vậy bây giờ chỉ còn một mình Phong Thần Dật, trong mắt hắn lóe lên một tia nghi ngờ: “Mình rốt cuộc làm như vậy là vì cái gì?"
Luôn muốn che chở, bảo vệ cô nhưng mỗi lần đều khiến cô bị tổn thương.
Cô đau lòng, hắn còn đau hơn!
Ting... Ting... Ting.
Cấp dưới tự giải quyết, hắn chậm dãi nhận điện thoại: “Alo."
“Phong tổng đúng như dự liệu của ngài, Lam Độ quốc tế quả nhiên đang khắc phục khó khăn, có cần thực hiện kế hoạch thứ hai không? Trực tiếp cho hắn phá sản?"
“Không cần..." Đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa, cho dù có làm cho Lam Độ phá sản thì vói tính cách quật cường của Dao Dao nhất định sẽ giúp đỡ hắn một tay, đến cuối cùng lại khiến hắn và cô đối đầu nhau.
Trước biệt thự của Ngự Ngạo Thiên.
Rõ ràng không nên oán trách chuyện của hắn, khiến cuối cùng cô và hắn lại rơi vào chiến tranh. Dao Dao thở dài, trước khi mở cửa cô cố gắng dùng sức tự đánh vào mặt mình, không thể để Ngự Ngạo Thiên nhìn ra điều gì không hợp lý, không thể để hắn nhìn ra... Cô miễn cưỡng nở một nụ cười, đẩy cửa bước vào biệt thự nhưng...
Bên trong biệt thự phủ một bầu không khí kì lạ khiến cô không khỏi rùng mình.
Chỉ thấy bên trong biệt thự, tất cả gương mặt của những người giúp việc đều mang vẻ nghiêm túc đứng ở phòng khách, ngay cả Mỹ Vân cũng nghiêm túc ngồi ở ghế sofa, trước mặt cô còn có Nam Lộc.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Dao Dao lặng lẽ đi đến bên cạnh một người nữ giúp việc thấp giọng hỏi.
“Chiếc vòng mà tiểu thư đánh mất ngày hôm nay đã tìm thấy ở trong phòng của Nam Lộc."
“Cái gì?" Nói cách khác là bảo Nam Lộc lén trộm đồ? Không thể nào? Không thể nào? Sao Nam Lộc lại đi lấy trộm đồ chứ?
“Nam Lộc, cô định giải thích như thế nào, hay là bây giờ tôi lập tức báo cảnh sát? Tiểu Trinh tức giận chất vấn.
Nhưng Nam Lộc vẫn cúi đầu, không nói bất kỳ lời nào.
“Cô cho rằng không nói sẽ có tác dụng sao? Được, tôi sẽ báo cảnh sát."
“Chờ một chút!" Dao Dao bước nhanh về phía Nam Lộc.
Tiểu Trinh nhìn thấy vậy: “A, cô định làm gì?"
“Cô nói Nam Lộc ăn trộm đồ, cô có chứng cứ không?" Dao Dao kéo tay Nam Lộc đến trước mặt tiểu Trinh lạnh lùng hỏi.
“Tang vật phát hiện ngay trong phòng của cô ta, còn cần gì chứng cứ nữa? Cô ta còn trộm chiếc vòng tay mà tiểu thư ta thích nhất nữa."
Mỹ Vân ở bên cạnh liếc trộm một cái im lặng không nói gì, cô nhíu mắt cũng không biết tiểu Trinh đã đem chuyện hồi sáng nói cho Mỹ Vân sao, thật xấu hổ: “Nói cách khác, cô cũng không tận mắt thấy Nam Lộc trộm đồ."
“Cô... Cô đây là có ý gì?"
“Hừm, rất đơn giản, thử hỏi có ai ngốc như vậy, lấy trộm đồ lại còn giấu trong phòng của mình? Mặc dù phát hiện tang vật trong phòng của Nam Lộc nhưng không có nghĩa là Nam Lộc đã ăn trộm. Giống như vậy, bây giờ tang vật ở trong tay cô, tôi cũng có thể nói là cô đã trộm đồ?" Dao Dao nói một hồi khiến tất cả mọi người đều ngẩn người.
Tiểu Trinh theo bản năng đưa mắt nhìn Mỹ Vân, cô rõ ràng không đủ sức để đáp trả những câu hỏi của Dao Dao.
“Chị tiểu Trinh, tôi muốn hỏi cô, vật này ai là người đầu tiên phát hiện ra?"
“Là tôi."
“Tôi muốn hỏi mọi người có ai nhìn thấy Nam Lộc lấy trộm vòng tay không?"
Mọi người nhìn nhau rồi tất cả cùng lắc đầu.
“Vậy rất đơn giản, tiểu Trinh cho dù cô báo cảnh sát, cảnh sát cũng không giải quyết được, chủ yếu..." Cô quét mắt nhìn chiếc vòng trên tay tiểu Trinh, bất đắc dĩ mỉm cười: “Trên chiếc vòng này bây giờ cũng có dấu vân tay của cô."
“A, cái này..." Tiểu Trinh hoảng sợ liền lau chùi chiếc vòng tay.
Dao Dao lại mỉm cười: “Được, bây giờ dấu vẫn tay của ai cũng bị lau sạch, cảnh sát lại càng không có biện pháp giải quyết."
“..." Tiểu Trinh rõ ràng cảm thấy mình đang bị đùa giỡn, liền tức giận hét lên: “Dao Dao, trong cái nhà này cô cũng chỉ là người làm, hình như không đủ tư cách để nói chuyện?"
“Đúng, tôi trong cái nhà này cũng chỉ là người làm nhưng cũng không thể nhìn Nam Lộc bị oan được."
“Tôi không đổ oan cho cô ta, chiếc vòng này tìm thấy trong phòng của cô ta thì chính là cô ta lấy trộm."
Việc này, tiểu Trinh cô rốt cuộc có biết pháp luật là gì không vậy? Pháp luật sẽ không chấp nhận cái lí lẽ vô căn cứ mà cô đưa ra đâu. Dao Dao bất giác nhíu mày: “Tiểu Trinh..."
“Thôi đi, Dao Dao." Lúc này, Nam lộc im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng, cô nhẹ nhàng kéo tay Dao Dao, thấp giọng nói: “Cô ta rõ ràng muốn hãm hại tôi, cô nói nhiều như vậy cũng vô dụng, sẽ có cách giải quyết thôi."
Ý của Nam Lộc là gì?
Tại sao tiểu Trinh lại muốn hãm hại Nam Lộc?
“Đúng vậy, Dao Dao cô xem Nam Lộc cũng hiểu chuyện đấy." Tiểu Trinh chậm rãi bước đến bên cạnh cô, mỉm cười, thấp giọng nói: “Hôm qua, cô đã lên giường cùng với Ngự Ngạo Thiên phải không?"
Dao Dao trở nên căng thẳng, khẩn trương liếc mắt nhìn Mỹ Vân cách đó không xa, thấp giọng trả lời: “Không có!"
“Còn muốn phủ nhận sao? Yên tâm, tôi sẽ không nói cho tiểu thư tôi biết đâu. Cho dù Ngự Ngạo Thiên có qua lại với bao nhiêu phụ nữ, tiểu thư nhà tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng cô còn nhỏ mà đã cởi mở như vậy rồi, Ngự Ngạo Thiên còn hơn cô tám tuổi, cô rốt cuộc là vì cái gì của hắn? Đẹp trai? Bản lĩnh? Hay tài sản?
“Không... Không, tôi chưa cùng..." Thôi cho dù không xảy ra quan hệ thì giải thích nhiều như vậy chút tác dụng cũng không có. Nhưng bỗng dưng tiểu Trinh nhắc tới chuyện này làm gì?
Chẳng lẽ... “Tiểu Trinh cô cho dù hận tôi, cũng không định hãm hại Nam Lộc đấy chứ?"
“À, tôi chỉ thay tiểu thư nhà tôi xả giận mà thôi, ai bảo cô ta là chị em tốt của cô?"
Quả nhiên Nam Lộc là bị hãm hại nhưng cô không nghĩ tới là mình làm liên lụy tới Nam Lộc. Chậm dãi đưa ánh mắt về phía Nam Lộc, cô nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi."
“Tôi nói không đúng sao? Cô bây giờ nên giữ im lặng."
“Vậy cô định làm gì?"
Nam Lộc bỗng nhiên cười lạnh: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ không có chuyện gì!"
Nam Lộc tại sao lại tự tin như vậy? Nếu tiểu Trinh đã có tâm hại cô, cô rất khó mới thoát được mới đúng chứ?"
“A, Nam Lộc, cô có vẻ rất bình tĩnh, như vậy Dao Dao nếu cô muốn bảo vệ Nam Lộc thì lập tức rời khỏi căn nhà này, nếu không đi thì tìm tiểu thư nhà tôi mà xin tha thứ? Thấy thế nào?"
Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy cảnh nam nữ mập mờ, so với hai ngày trước lần này mãnh liệt hơn. Cô chứng kiến cảnh Ngự Ngạo Thiên âu yếm với Mỹ Vân, cô cảm thấy xấu hổ và hổ thẹn thay.
Nhưng mà, khi thấy Phong Thần Dật cùng Nặc Đình hôn nhau, trái tim cô rất đau, giống như đang bị bóp nát vậy.
Có lúc, cho dù muốn tránh thì trốn cũng không tránh được, chỉ có thể, từng chút, từng chút một cố gắng che giấu hắn.
“Phịch." Dao Dao ngồi sụp xuống đất một lát liền rời đi.
Căn nhà này lớn như vậy bây giờ chỉ còn một mình Phong Thần Dật, trong mắt hắn lóe lên một tia nghi ngờ: “Mình rốt cuộc làm như vậy là vì cái gì?"
Luôn muốn che chở, bảo vệ cô nhưng mỗi lần đều khiến cô bị tổn thương.
Cô đau lòng, hắn còn đau hơn!
Ting... Ting... Ting.
Cấp dưới tự giải quyết, hắn chậm dãi nhận điện thoại: “Alo."
“Phong tổng đúng như dự liệu của ngài, Lam Độ quốc tế quả nhiên đang khắc phục khó khăn, có cần thực hiện kế hoạch thứ hai không? Trực tiếp cho hắn phá sản?"
“Không cần..." Đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa, cho dù có làm cho Lam Độ phá sản thì vói tính cách quật cường của Dao Dao nhất định sẽ giúp đỡ hắn một tay, đến cuối cùng lại khiến hắn và cô đối đầu nhau.
Trước biệt thự của Ngự Ngạo Thiên.
Rõ ràng không nên oán trách chuyện của hắn, khiến cuối cùng cô và hắn lại rơi vào chiến tranh. Dao Dao thở dài, trước khi mở cửa cô cố gắng dùng sức tự đánh vào mặt mình, không thể để Ngự Ngạo Thiên nhìn ra điều gì không hợp lý, không thể để hắn nhìn ra... Cô miễn cưỡng nở một nụ cười, đẩy cửa bước vào biệt thự nhưng...
Bên trong biệt thự phủ một bầu không khí kì lạ khiến cô không khỏi rùng mình.
Chỉ thấy bên trong biệt thự, tất cả gương mặt của những người giúp việc đều mang vẻ nghiêm túc đứng ở phòng khách, ngay cả Mỹ Vân cũng nghiêm túc ngồi ở ghế sofa, trước mặt cô còn có Nam Lộc.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Dao Dao lặng lẽ đi đến bên cạnh một người nữ giúp việc thấp giọng hỏi.
“Chiếc vòng mà tiểu thư đánh mất ngày hôm nay đã tìm thấy ở trong phòng của Nam Lộc."
“Cái gì?" Nói cách khác là bảo Nam Lộc lén trộm đồ? Không thể nào? Không thể nào? Sao Nam Lộc lại đi lấy trộm đồ chứ?
“Nam Lộc, cô định giải thích như thế nào, hay là bây giờ tôi lập tức báo cảnh sát? Tiểu Trinh tức giận chất vấn.
Nhưng Nam Lộc vẫn cúi đầu, không nói bất kỳ lời nào.
“Cô cho rằng không nói sẽ có tác dụng sao? Được, tôi sẽ báo cảnh sát."
“Chờ một chút!" Dao Dao bước nhanh về phía Nam Lộc.
Tiểu Trinh nhìn thấy vậy: “A, cô định làm gì?"
“Cô nói Nam Lộc ăn trộm đồ, cô có chứng cứ không?" Dao Dao kéo tay Nam Lộc đến trước mặt tiểu Trinh lạnh lùng hỏi.
“Tang vật phát hiện ngay trong phòng của cô ta, còn cần gì chứng cứ nữa? Cô ta còn trộm chiếc vòng tay mà tiểu thư ta thích nhất nữa."
Mỹ Vân ở bên cạnh liếc trộm một cái im lặng không nói gì, cô nhíu mắt cũng không biết tiểu Trinh đã đem chuyện hồi sáng nói cho Mỹ Vân sao, thật xấu hổ: “Nói cách khác, cô cũng không tận mắt thấy Nam Lộc trộm đồ."
“Cô... Cô đây là có ý gì?"
“Hừm, rất đơn giản, thử hỏi có ai ngốc như vậy, lấy trộm đồ lại còn giấu trong phòng của mình? Mặc dù phát hiện tang vật trong phòng của Nam Lộc nhưng không có nghĩa là Nam Lộc đã ăn trộm. Giống như vậy, bây giờ tang vật ở trong tay cô, tôi cũng có thể nói là cô đã trộm đồ?" Dao Dao nói một hồi khiến tất cả mọi người đều ngẩn người.
Tiểu Trinh theo bản năng đưa mắt nhìn Mỹ Vân, cô rõ ràng không đủ sức để đáp trả những câu hỏi của Dao Dao.
“Chị tiểu Trinh, tôi muốn hỏi cô, vật này ai là người đầu tiên phát hiện ra?"
“Là tôi."
“Tôi muốn hỏi mọi người có ai nhìn thấy Nam Lộc lấy trộm vòng tay không?"
Mọi người nhìn nhau rồi tất cả cùng lắc đầu.
“Vậy rất đơn giản, tiểu Trinh cho dù cô báo cảnh sát, cảnh sát cũng không giải quyết được, chủ yếu..." Cô quét mắt nhìn chiếc vòng trên tay tiểu Trinh, bất đắc dĩ mỉm cười: “Trên chiếc vòng này bây giờ cũng có dấu vân tay của cô."
“A, cái này..." Tiểu Trinh hoảng sợ liền lau chùi chiếc vòng tay.
Dao Dao lại mỉm cười: “Được, bây giờ dấu vẫn tay của ai cũng bị lau sạch, cảnh sát lại càng không có biện pháp giải quyết."
“..." Tiểu Trinh rõ ràng cảm thấy mình đang bị đùa giỡn, liền tức giận hét lên: “Dao Dao, trong cái nhà này cô cũng chỉ là người làm, hình như không đủ tư cách để nói chuyện?"
“Đúng, tôi trong cái nhà này cũng chỉ là người làm nhưng cũng không thể nhìn Nam Lộc bị oan được."
“Tôi không đổ oan cho cô ta, chiếc vòng này tìm thấy trong phòng của cô ta thì chính là cô ta lấy trộm."
Việc này, tiểu Trinh cô rốt cuộc có biết pháp luật là gì không vậy? Pháp luật sẽ không chấp nhận cái lí lẽ vô căn cứ mà cô đưa ra đâu. Dao Dao bất giác nhíu mày: “Tiểu Trinh..."
“Thôi đi, Dao Dao." Lúc này, Nam lộc im lặng nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng, cô nhẹ nhàng kéo tay Dao Dao, thấp giọng nói: “Cô ta rõ ràng muốn hãm hại tôi, cô nói nhiều như vậy cũng vô dụng, sẽ có cách giải quyết thôi."
Ý của Nam Lộc là gì?
Tại sao tiểu Trinh lại muốn hãm hại Nam Lộc?
“Đúng vậy, Dao Dao cô xem Nam Lộc cũng hiểu chuyện đấy." Tiểu Trinh chậm rãi bước đến bên cạnh cô, mỉm cười, thấp giọng nói: “Hôm qua, cô đã lên giường cùng với Ngự Ngạo Thiên phải không?"
Dao Dao trở nên căng thẳng, khẩn trương liếc mắt nhìn Mỹ Vân cách đó không xa, thấp giọng trả lời: “Không có!"
“Còn muốn phủ nhận sao? Yên tâm, tôi sẽ không nói cho tiểu thư tôi biết đâu. Cho dù Ngự Ngạo Thiên có qua lại với bao nhiêu phụ nữ, tiểu thư nhà tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng cô còn nhỏ mà đã cởi mở như vậy rồi, Ngự Ngạo Thiên còn hơn cô tám tuổi, cô rốt cuộc là vì cái gì của hắn? Đẹp trai? Bản lĩnh? Hay tài sản?
“Không... Không, tôi chưa cùng..." Thôi cho dù không xảy ra quan hệ thì giải thích nhiều như vậy chút tác dụng cũng không có. Nhưng bỗng dưng tiểu Trinh nhắc tới chuyện này làm gì?
Chẳng lẽ... “Tiểu Trinh cô cho dù hận tôi, cũng không định hãm hại Nam Lộc đấy chứ?"
“À, tôi chỉ thay tiểu thư nhà tôi xả giận mà thôi, ai bảo cô ta là chị em tốt của cô?"
Quả nhiên Nam Lộc là bị hãm hại nhưng cô không nghĩ tới là mình làm liên lụy tới Nam Lộc. Chậm dãi đưa ánh mắt về phía Nam Lộc, cô nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi."
“Tôi nói không đúng sao? Cô bây giờ nên giữ im lặng."
“Vậy cô định làm gì?"
Nam Lộc bỗng nhiên cười lạnh: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ không có chuyện gì!"
Nam Lộc tại sao lại tự tin như vậy? Nếu tiểu Trinh đã có tâm hại cô, cô rất khó mới thoát được mới đúng chứ?"
“A, Nam Lộc, cô có vẻ rất bình tĩnh, như vậy Dao Dao nếu cô muốn bảo vệ Nam Lộc thì lập tức rời khỏi căn nhà này, nếu không đi thì tìm tiểu thư nhà tôi mà xin tha thứ? Thấy thế nào?"
Tác giả :
Tề Thành Côn