Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt
Chương 125: Biểu diễn sống xuân cung
Còn không đợi Dao Dao kịp phản ứng lại, hắn hướng ra ngoài cửa dặn bảo kẻ dưới: "Gọi Mỹ Vân đến."
"Vâng cậu chủ."
"Ngự Ngạo Thiên, anh muốn làm gì, mau buông tay ra, Ly Mỹ Vân sẽ tới liền đấy! "
"Ở lại đây, không có lệnh của anh thì không được phép rời đi, bằng không em sẽ biết hậu quả!!" dứt lời, thì thấy cửa chính bị đẩy ra từ bên ngoài.
"Dao Dao rất nhanh bỏ tay Ngự Ngạo Thiên ra, vội vàng đứng sang một bên.
"Ngạo Thiên..." Ly Mỹ Vân tiến vào thì nhìn thấy Dao Dao bỗng nhiên dừng bước: "Cô..." Bỗng nhiên nắm chặt tay lại: “Cái tiểu nha đầu còn chưa bị Ngự Ngạo Thiên chơi chán sao?" Ánh mắt vừa chuyển, cô cười thùy mị: "A, đây không phải là bạn gái của Long Kỳ sao, tại sao cô lại ở đây?"
Tim đập khẩn trương “bịch bịch bịch", cô nở nụ cười gượng ép: "Bởi vì tôi không biết làm gì, cho nên... tới làm ở nơi này, làm người giúp việc."
"A, thì ra là vậy!" Ánh mắt của Ly Mỹ Vân theo bản năng nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên, xem ra Ngạo Thiên chưa nói mối quan hệ giữa bọn họ cho tiểu nha đầu này.
"Ha ha, thật là vất vả cho cô rồi." Ly Mỹ Vân đi tới trước mặt Dao Dao làm ra vẻ như không có chuyện gì vuốt tóc cô, sau đó mỉm cười nhào tới trong lòng Ngự Ngạo Thiên: "Anh yêu, em nhớ anh lắm." Khóa môi hắn lại bằng nụ hôn nồng nhiệt.
Ngự Ngạo Thiên đáp trả lại nụ hôn tình cảm nồng nàn đó, ánh mắt lại chậm rãi nhìn về phía Dao Dao.
Cô giống như con kiến bò trên chảo nóng không biết nên làm thế nào mới đúng, muốn đi nhưng lại nhớ đến lời của Ngự Ngạo Thiên, ở lại thì lại đối mặt với sự việc ngại ngùng này, thật đúng là giày vò tột cùng.
Dần dần, bọn họ cuối cùng cũng kết thúc màn hôn buồn chán này.
"Mỹ Vân, em đúng là nồng nhiệt đó."
"Hừ, cái này không phải là do anh làm sao."
"Hử? Lại có chuyện gì liên quan đến anh sao?"
Ly Mỹ Vân cười thẹn thùng, quay đầu nhìn về phía Dao Dao: "Làm phiền cô đi ra ngoài một chút được không?"
"Hả? Được, được." Đây quả thực là điều cô mong muốn.
Khi Dao Dao vừa mới rời đi, lại nghe thấy tiếng Ngự Ngạo Thiên ho nhẹ hai tiếng, cô vội vàng ngừng bước.
"Mỹ Vân à, em cũng biết cô ấy là người hâm mộ em, đối với người hâm mộ mà ủng hộ em như vậy, tại sao không để cô ấy có diễm phúc nhìn xem bộ dạng em ** chứ?"
Lời nói của Ngự Ngạo Thiên quả thực như thanh kiếm hai lưỡi, không ngừng đâm vào lòng Dao Dao, cũng đâm vào lòng Ly Mỹ Vân.
"Ngạo Thiên, anh..."
Gương mặt khôi ngô bị vẻ mặt u ám bao trùm, môi của hắn mờ ám tiến đến bên tai cô ta: "Mỹ Vân, anh không truy cứu tại sao em tới đây đâu. Tốt nhất em không nên để anh tức giận, hơn nữa, em không phải là rất thích thanh tú trước mặt cô ấy sao? Bây giờ anh tác thành giúp em!!" Hạ xuống giọng điệu u ám, đầu lưỡi hắn vuốt ve tai của Ly Mỹ Vân.
Giờ khắc này, Ly Mỹ Vân cảm nhận rõ ràng Ngự Ngạo Thiên là như thế nào, che chở cho tiểu nha đầu này nhiều như thế nào. Có điều... Có điều... Cô cũng không tin nha đầu kia nhận biết được tình cảm của hắn. Nếu đã nói như vậy, cô sẽ xem tiểu nha đầu kia có phát hỏa sau màn kịch của Ngự Ngạo Thiên hay không, đến lúc đó...A.
Nghĩ đến đây, Ly Mỹ Vân giả bộ chối từ nụ hôn của hắn.
Y phục từng cái được cởi ra, bên trong phòng bị không khí mờ ảo nhen nhóm, ** đôi nam nữ đó chiến đấu ác liệt dường như đã quên rằng Dao Dao vẫn đứng một bên để quan sát bọn họ.
"Ê a, Ngạo Thiên, thật dễ chịu. Ư..." Âm thanh gợi tình của Ly Mỹ Vân không ngừng truyền vào tai cô.
Cho dù nhắm mắt lại không nhìn tới, cũng không chịu nổi thân thể bọn họ *** lúc phát ra âm thanh, những thanh âm khó nghe khi không chống cự nổi của Ly Mỹ Vân.
“Đủ rồi, đủ rồi, Ngự Ngạo Thiên rốt cuộc là muốn làm gì? Là muốn bảo mình học kỹ năng lên giường của Ly Mỹ Vân sao? Hay là hắn muốn mình xem bộ mặt khác của Ly Mỹ Vân? Làm như vậy đến cuối cùng hắn có lợi ích gì chứ?"
Kiên trì hồi lâu, Dao Dao cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, coi như làm trái lại mệnh lệnh của Ngự Ngạo Thiên vẫn là quay đầu rời đi.
"Ngạo Thiên, cô ta xem ra bị tổn thương rồi." Ánh mắt Ly Mỹ Vân nhìn bóng lưng Dao Dao rời đi, trong mắt xẹt qua một hào quang thắng lợi.
"Cô nghĩ bởi vì cô ấy thương tâm mới rời đi sao?"
"Chẳng lẽ không đúng?"
"Ha..." Ngự Ngạo Thiên cười lạnh lùng, chầm chậm rút ra khỏi thân thể nóng bỏng đó, lắc đầu bất đắc dĩ: "Cô ấy bởi vì thương hại cô mới rời đi."
"Anh là có ý gì?" Ly Mỹ Vân khó hiểu, thân thể trống rỗng đắp lên nghi ngờ: "Ngạo Thiên, vì sao lại dừng lại, tôi cần anh ngay bây giờ."
"Hôm nay tôi không có hứng thú, cô tự dùng tay giải quyết đi!. Dứt lời, hắn rất nhanh cầm áo mặc lại vào người.
Thấy Ngự Ngạo Thiên quả thực không muốn tiếp tục nữa, có vẻ như Ly Mỹ Vân đã nhận được sự sỉ nhục rất lớn, thời gian hai năm bọn họ ở cùng nhau thì Ngự Ngạo Thiên vốn có rất nhiều tình nhân một * đêm * nhưng cũng sẽ không mất hứng thú đối với cô, mà bây giờ...
“Là bởi vì cô ta sao?"
Còn tưởng rằng hắn có nhiều đồ mới mẻ, nhưng không nghĩ tới sự tồn tại của tiểu nha đầu kia đã quấy nhiễu tình cảm của bọn họ, Ly Mỹ Vân đột nhiên cảm thấy vị trí của mình đang dần dần bị lay động. Đôi mắt vừa chuyển, cô ôm hắn từ sau lưng: "Ngạo Thiên, em muốn chuyển đến sống ở đây."
"Hử?"
"Dĩ nhiên, nếu anh sợ em làm phiền đến anh và tiểu nha đầu kia thì bỏ đi."
"Không làm phiền. Qua đây ở đi!."
"Thật ư? Ngạo Thiên, em yêu anh chết mất thôi." Chớp mắt, sự lo lắng trên khuôn mặt của Ly Mỹ Vân thay thế bằng sự vui mừng, xem ra vị trí của tiểu nha đầu kia cũng không hề cao như tưởng tượng, nếu không tại sao Ngạo Thiên có thể cho phép cô qua ở nơi này?
Ly Mỹ Vân chỉ lo mải vui mừng mà không chú ý tới... Lúc này trên mặt Ngự Ngạo Thiên hiện lên nụ cười kỳ lạ...
“Vù." Dao Dao chạy ra khỏi phòng ngồi ở cầu thang lặng lẽ lau nước mắt.
Nam Lộc đi qua nhìn thấy, chậm rãi đi tới bên cạnh vỗ vai cô an ủi: "Không sao đâu, tình nhân chính là gánh chịu rất nhiều đau khổ mà nhiều người không có cách nào gánh nổi. Ai bảo cô yêu người đàn ông đó thành bộ dạng như vậy?
"Không phải, Nam Lộc." Cô nghẹn ngào thở dài, cười đau khổ: "Tôi chỉ là cảm thấy... Ly Mỹ Vân rất đáng thương mới khóc thôi."
"Hả?" Nam Lộc mở to hai mắt, ngồi bên cạnh cô: "Cô nói cái gì vậy Dao Dao? Bây giờ cô là người đáng thương mới đúng chứ?"
"Tôi đáng thương? Tôi đáng thương chỗ nào? Rõ ràng mọi người thương yêu tôi như vậy, nhưng tôi không biết xấu hổ đã chen ngang vào tình cảm giữa bọn họ, cái này gọi là đáng thương sao?"
"Cô, sao cô lại có suy nghĩ như vậy? Tình cảm là thứ ích kỉ như vậy không phải sao, cô quá lương thiện rồi đấy!"
Nhìn thấy bộ dạng khó hiểu trên mặt của Nam Lộc, cô thật không biết nên nói với Nam Lộc như thế nào mới đúng, cô và Ngự Ngạo Thiên là mối quan hệ chân chính. Tình cảm thật là ích kỷ, nhưng nếu như nói không có tình cảm, như vậy trong trò chơi tình cảm này người đáng thương không phải là Ly Mỹ Vân hay sao? "Nam Lộc, cảm ơn sự an ủi của cô nhưng cô không thể hiểu tình cảm hiện tại của tôi đâu."
"Có lẽ vậy." Nam Lộc cười dịu dàng, lấy khăn tay lau nhẹ nước mắt trong khóe mắt cô.
"Vâng cậu chủ."
"Ngự Ngạo Thiên, anh muốn làm gì, mau buông tay ra, Ly Mỹ Vân sẽ tới liền đấy! "
"Ở lại đây, không có lệnh của anh thì không được phép rời đi, bằng không em sẽ biết hậu quả!!" dứt lời, thì thấy cửa chính bị đẩy ra từ bên ngoài.
"Dao Dao rất nhanh bỏ tay Ngự Ngạo Thiên ra, vội vàng đứng sang một bên.
"Ngạo Thiên..." Ly Mỹ Vân tiến vào thì nhìn thấy Dao Dao bỗng nhiên dừng bước: "Cô..." Bỗng nhiên nắm chặt tay lại: “Cái tiểu nha đầu còn chưa bị Ngự Ngạo Thiên chơi chán sao?" Ánh mắt vừa chuyển, cô cười thùy mị: "A, đây không phải là bạn gái của Long Kỳ sao, tại sao cô lại ở đây?"
Tim đập khẩn trương “bịch bịch bịch", cô nở nụ cười gượng ép: "Bởi vì tôi không biết làm gì, cho nên... tới làm ở nơi này, làm người giúp việc."
"A, thì ra là vậy!" Ánh mắt của Ly Mỹ Vân theo bản năng nhìn về phía Ngự Ngạo Thiên, xem ra Ngạo Thiên chưa nói mối quan hệ giữa bọn họ cho tiểu nha đầu này.
"Ha ha, thật là vất vả cho cô rồi." Ly Mỹ Vân đi tới trước mặt Dao Dao làm ra vẻ như không có chuyện gì vuốt tóc cô, sau đó mỉm cười nhào tới trong lòng Ngự Ngạo Thiên: "Anh yêu, em nhớ anh lắm." Khóa môi hắn lại bằng nụ hôn nồng nhiệt.
Ngự Ngạo Thiên đáp trả lại nụ hôn tình cảm nồng nàn đó, ánh mắt lại chậm rãi nhìn về phía Dao Dao.
Cô giống như con kiến bò trên chảo nóng không biết nên làm thế nào mới đúng, muốn đi nhưng lại nhớ đến lời của Ngự Ngạo Thiên, ở lại thì lại đối mặt với sự việc ngại ngùng này, thật đúng là giày vò tột cùng.
Dần dần, bọn họ cuối cùng cũng kết thúc màn hôn buồn chán này.
"Mỹ Vân, em đúng là nồng nhiệt đó."
"Hừ, cái này không phải là do anh làm sao."
"Hử? Lại có chuyện gì liên quan đến anh sao?"
Ly Mỹ Vân cười thẹn thùng, quay đầu nhìn về phía Dao Dao: "Làm phiền cô đi ra ngoài một chút được không?"
"Hả? Được, được." Đây quả thực là điều cô mong muốn.
Khi Dao Dao vừa mới rời đi, lại nghe thấy tiếng Ngự Ngạo Thiên ho nhẹ hai tiếng, cô vội vàng ngừng bước.
"Mỹ Vân à, em cũng biết cô ấy là người hâm mộ em, đối với người hâm mộ mà ủng hộ em như vậy, tại sao không để cô ấy có diễm phúc nhìn xem bộ dạng em ** chứ?"
Lời nói của Ngự Ngạo Thiên quả thực như thanh kiếm hai lưỡi, không ngừng đâm vào lòng Dao Dao, cũng đâm vào lòng Ly Mỹ Vân.
"Ngạo Thiên, anh..."
Gương mặt khôi ngô bị vẻ mặt u ám bao trùm, môi của hắn mờ ám tiến đến bên tai cô ta: "Mỹ Vân, anh không truy cứu tại sao em tới đây đâu. Tốt nhất em không nên để anh tức giận, hơn nữa, em không phải là rất thích thanh tú trước mặt cô ấy sao? Bây giờ anh tác thành giúp em!!" Hạ xuống giọng điệu u ám, đầu lưỡi hắn vuốt ve tai của Ly Mỹ Vân.
Giờ khắc này, Ly Mỹ Vân cảm nhận rõ ràng Ngự Ngạo Thiên là như thế nào, che chở cho tiểu nha đầu này nhiều như thế nào. Có điều... Có điều... Cô cũng không tin nha đầu kia nhận biết được tình cảm của hắn. Nếu đã nói như vậy, cô sẽ xem tiểu nha đầu kia có phát hỏa sau màn kịch của Ngự Ngạo Thiên hay không, đến lúc đó...A.
Nghĩ đến đây, Ly Mỹ Vân giả bộ chối từ nụ hôn của hắn.
Y phục từng cái được cởi ra, bên trong phòng bị không khí mờ ảo nhen nhóm, ** đôi nam nữ đó chiến đấu ác liệt dường như đã quên rằng Dao Dao vẫn đứng một bên để quan sát bọn họ.
"Ê a, Ngạo Thiên, thật dễ chịu. Ư..." Âm thanh gợi tình của Ly Mỹ Vân không ngừng truyền vào tai cô.
Cho dù nhắm mắt lại không nhìn tới, cũng không chịu nổi thân thể bọn họ *** lúc phát ra âm thanh, những thanh âm khó nghe khi không chống cự nổi của Ly Mỹ Vân.
“Đủ rồi, đủ rồi, Ngự Ngạo Thiên rốt cuộc là muốn làm gì? Là muốn bảo mình học kỹ năng lên giường của Ly Mỹ Vân sao? Hay là hắn muốn mình xem bộ mặt khác của Ly Mỹ Vân? Làm như vậy đến cuối cùng hắn có lợi ích gì chứ?"
Kiên trì hồi lâu, Dao Dao cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, coi như làm trái lại mệnh lệnh của Ngự Ngạo Thiên vẫn là quay đầu rời đi.
"Ngạo Thiên, cô ta xem ra bị tổn thương rồi." Ánh mắt Ly Mỹ Vân nhìn bóng lưng Dao Dao rời đi, trong mắt xẹt qua một hào quang thắng lợi.
"Cô nghĩ bởi vì cô ấy thương tâm mới rời đi sao?"
"Chẳng lẽ không đúng?"
"Ha..." Ngự Ngạo Thiên cười lạnh lùng, chầm chậm rút ra khỏi thân thể nóng bỏng đó, lắc đầu bất đắc dĩ: "Cô ấy bởi vì thương hại cô mới rời đi."
"Anh là có ý gì?" Ly Mỹ Vân khó hiểu, thân thể trống rỗng đắp lên nghi ngờ: "Ngạo Thiên, vì sao lại dừng lại, tôi cần anh ngay bây giờ."
"Hôm nay tôi không có hứng thú, cô tự dùng tay giải quyết đi!. Dứt lời, hắn rất nhanh cầm áo mặc lại vào người.
Thấy Ngự Ngạo Thiên quả thực không muốn tiếp tục nữa, có vẻ như Ly Mỹ Vân đã nhận được sự sỉ nhục rất lớn, thời gian hai năm bọn họ ở cùng nhau thì Ngự Ngạo Thiên vốn có rất nhiều tình nhân một * đêm * nhưng cũng sẽ không mất hứng thú đối với cô, mà bây giờ...
“Là bởi vì cô ta sao?"
Còn tưởng rằng hắn có nhiều đồ mới mẻ, nhưng không nghĩ tới sự tồn tại của tiểu nha đầu kia đã quấy nhiễu tình cảm của bọn họ, Ly Mỹ Vân đột nhiên cảm thấy vị trí của mình đang dần dần bị lay động. Đôi mắt vừa chuyển, cô ôm hắn từ sau lưng: "Ngạo Thiên, em muốn chuyển đến sống ở đây."
"Hử?"
"Dĩ nhiên, nếu anh sợ em làm phiền đến anh và tiểu nha đầu kia thì bỏ đi."
"Không làm phiền. Qua đây ở đi!."
"Thật ư? Ngạo Thiên, em yêu anh chết mất thôi." Chớp mắt, sự lo lắng trên khuôn mặt của Ly Mỹ Vân thay thế bằng sự vui mừng, xem ra vị trí của tiểu nha đầu kia cũng không hề cao như tưởng tượng, nếu không tại sao Ngạo Thiên có thể cho phép cô qua ở nơi này?
Ly Mỹ Vân chỉ lo mải vui mừng mà không chú ý tới... Lúc này trên mặt Ngự Ngạo Thiên hiện lên nụ cười kỳ lạ...
“Vù." Dao Dao chạy ra khỏi phòng ngồi ở cầu thang lặng lẽ lau nước mắt.
Nam Lộc đi qua nhìn thấy, chậm rãi đi tới bên cạnh vỗ vai cô an ủi: "Không sao đâu, tình nhân chính là gánh chịu rất nhiều đau khổ mà nhiều người không có cách nào gánh nổi. Ai bảo cô yêu người đàn ông đó thành bộ dạng như vậy?
"Không phải, Nam Lộc." Cô nghẹn ngào thở dài, cười đau khổ: "Tôi chỉ là cảm thấy... Ly Mỹ Vân rất đáng thương mới khóc thôi."
"Hả?" Nam Lộc mở to hai mắt, ngồi bên cạnh cô: "Cô nói cái gì vậy Dao Dao? Bây giờ cô là người đáng thương mới đúng chứ?"
"Tôi đáng thương? Tôi đáng thương chỗ nào? Rõ ràng mọi người thương yêu tôi như vậy, nhưng tôi không biết xấu hổ đã chen ngang vào tình cảm giữa bọn họ, cái này gọi là đáng thương sao?"
"Cô, sao cô lại có suy nghĩ như vậy? Tình cảm là thứ ích kỉ như vậy không phải sao, cô quá lương thiện rồi đấy!"
Nhìn thấy bộ dạng khó hiểu trên mặt của Nam Lộc, cô thật không biết nên nói với Nam Lộc như thế nào mới đúng, cô và Ngự Ngạo Thiên là mối quan hệ chân chính. Tình cảm thật là ích kỷ, nhưng nếu như nói không có tình cảm, như vậy trong trò chơi tình cảm này người đáng thương không phải là Ly Mỹ Vân hay sao? "Nam Lộc, cảm ơn sự an ủi của cô nhưng cô không thể hiểu tình cảm hiện tại của tôi đâu."
"Có lẽ vậy." Nam Lộc cười dịu dàng, lấy khăn tay lau nhẹ nước mắt trong khóe mắt cô.
Tác giả :
Tề Thành Côn