Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông
Chương 83

Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

Chương 83

Tháng 11 năm nay cha mẹ Trần đi du lịch, Trần Lâm muốn cha mẹ có cơ hội bên nhau một lần, tất nhiên sẽ không về nhà. Lí do này, nghe rất đường hoàng, nhưng tột cùng là vì sao? Ha ha

Ngày đó Tống Đình Phàm nghe Trần Lâm nói có thể sẽ về nhà, tiễn Mục Kiệt Lưu Dụ về xong, hắn bắt đầu như vô tình hỏi cậu

Buổi tối nằm trên giường xoa bụng cho Trần Lâm, hai người trò chuyện

Tống Đình Phàm im lặng nửa ngày không nói gì, cuối cùng vẫn là Trần Lâm người ta không chịu được, thoải mái hỏi một câu, “Anh không phải đang nghĩ em sẽ về nhà chứ? Nếu có, em sẽ suy nghĩ; nếu không….". Ngữ khí kéo dài như ông già, Tống Đình Phàm đành phải áp dụng phương pháp duy nhất chặn lời cậu

Khi buông ra, chợt nghe Trần Lâm không ngừng cười to

Kì thật, Tống Đình Phàm rất yêu chiều Trần Lâm, rất nhiều khi người này không nói gì, Trần Lâm biết hắn vì mình, vì mình lo lắng vấn đề nói cho cha mẹ biết, người nọ chưa bao giờ biểu đạt ý kiến của mình về vấn đề này, hết thảy để Trần Lâm tùy tính là được rồi

Không phải không hiểu, ngược lại, Trần Lâm rất cảm động

Cho nên, lần này Trần Lâm quyết định, tháng 11 này không về nhà, hai người bên nhau tận hưởng kì nghỉ đi

Tuy nói hai người phải cùng nhau nghỉ lễ quốc khánh, nhưng sự thực cũng chỉ có thế, bọn họ không có ý định đi du lịch bên ngoài. Một vì lúc đó người đi chơi ngoài đường rất nhiều, hai vì cửa hàng của Trần Lâm không thể nghỉ nhiều ngày, 11 ngày nghỉ cậu thu lại chỉ còn 3 ngày, thời gian ngắn như thế, có đi du lịch cũng sẽ không thoải mái

Cuối cùng, hai người quyết định, vòng quanh Bắc Kinh một ngày. Đương nhiên, ‘du pháp’ *nôm na là ‘luật du lịch’* này do Trần Lâm đặt ra, Tống Đình Phàm không thể quyết định. Nếu hắn quyết định, chắc chắn ‘du pháp’ của hai người sẽ không bình thường

Sàng ngày 1 tháng 10, Trần Lâm thức giấc sớm, quay đầu liền thấy Tống Đình phàm đang ngủ say, lúc này, trên mặt người nọ không có những đường nét quá cứng rắn như thường lệ, ngược lại, khuôn mặt ngủ say cùng hơi thở đều đều tạo nên cảm giác đặc biệt nhu hòa. Càng nhìn Trần Lâm cùng muốn cười, biểu tình của người này không phải rất giống câu ‘mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng đĩnh dị’ trong truyền thuyết sao?

Không phủ nhận, trong mắt Trần Lâm, Tống Đình phàm rất vĩ đại, đôi khi, thậm chỉ cậu hoài nghi, một người vĩ đại như vậy tại sao lại yêu mình? Điều kiện như hắn tuyệt đối có thể tìm người tốt hơn mình rất nhiều, vì sao hắn lại quý trọng mình?—Thật khó tin

Bất quá những ý niệm như vậy chỉ chợt lóe rồi vụt tắt trong đầu Trần Lâm, cậu cũng không dám nghĩ nhiều, phải biết rằng cậu không phải lần một lần hai thể nghiệm sự nhạy cảm của Tống Đình Phàm, nếu bị người này phát hiện mình có suy nghĩ như vậy, chắc chắn sẽ bị giáo huấn một phen

Như ý thức những ý nghĩ của mình rất kì quái, Trần Lâm bật cười khanh khách

Hiển nhiên, người đang ngủ say bị quấy rầy, tay đang đặt trên hông Trần Lâm bóp nhẹ, liền khiến cậu ngay lập tức mềm nhũn, người này biết rõ từng điểm mẫn cảm trên thân thể cậu. Chưa mở mắt, Tống Đình Phàm đã nói, “Dậy sớm vậy? Liền vì nhìn anh mà buồn cười?"

Giọng nói vừa tỉnh giấc có chút khàn khàn, lúc này Tống Đình Phàm lại cố ý hạ giọng, mềm nhẹ rất nhiều, người nghe trong lòng run lên. Thực rõ ràng, hắn giả vờ ngủ. Kì thật, khi Trần Lâm hơi cựa quậy hắn đã thức giấc

Trần Lâm nghĩ vừa rồi người này đều biết cậu nhìn hắn chằm chằm, tức thì xấu hổ. Chống đỡ theo sở trường, cậu không cam tâm nói, “Anh sớm đã thức giấc, còn giả vờ ngủ!"

Tống Đình Phàm bất vi sở động, tay đang đặt bên hông cậu mượn lực sử lực, đến gần thêm, cọ cọ lên má Trần Lâm, “Bị người ta không e dè nhìn như vậy, không tỉnh cũng khó a!"

Giọng nói đầy hương vị trêu ghẹo

Trần Lâm không còn đường phản bác, sầu não liếc xéo Tống Đình Phàm một cái, chuyển đề tài, “Mau đứng lên đi, ăn sáng xong chúng ta ra ngoài, hôm nay em nói gì anh đều phải nghe theo, em nói đi đâu thì đi đó!"

Nói xong liền tránh khỏi tay hắn, nhanh chân nhảy xuống giường, một bước liền vào buồng vệ sinh, đánh răng rửa mặt

Tống Đình Phàm sủng nịch lắc lắc đầu, cảm thấy mình đã thất sách, hai người trước không chịu được những nhõng nhẽo của Trần Lâm, nên đã đáp ứng hôm nay mọi việc đều nghe theo cậu!

Bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng rời giường đi vào buồng vệ sinh

Trần Lâm đang đánh răng, không kinh ngạc nhìn Tống Đình Phàm đi vào. Chính là khi người nọ đi đến bồn cầu chuẩn bị ngồi xuống, miệng đầy bọt kem đánh răng có chút khó khống chế, hát lên vài lời, “Khụ khụ…. Khụ……."

Bất đắc dĩ, Tống Đình Phàm chỉ có thể ngừng động tác, quay sang vỗ vỗ lưng giúp cậu thuận khí

– “Anh…". Trần Lâm nén giận, đỏ mặt nghiêm túc như muốn nói, anh thích thì đi qua buồng vệ sinh ngoài phòng khách, tại sao lại vào đây

Tống Đình Phàm tất nhiên biết cậu muốn nói gì, cố ý xuyên tạc, “Em là người lớn rồi, đánh răng cũng cần người giúp sao, mau súc miệng đi"

Nói xong lại cười thầm xoay người, ngồi lên bồn cầu

Rõ ràng, Trần Lâm đang đánh răng không còn sặc nữa, mà vội vàng vươn tay ngăn không cho người kia hạ quần con

Thần tình đỏ bừng, cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Em còn chưa đánh răng xong…. Anh……."

Lời vừa ra khỏi miệng, Trần Lâm hối hận, Tống Đình Phàm cười to

Việc này… hai việc này có liên quan gì sao?

– “Ha ha ha………. Trần Lâm, em a….". Tống Đình Phàm vươn tay sờ đầu Trần Lâm, việc này càng làm cậu quẫn bách

– “Em đánh răng, anh không thể vào WC?". Tống Đình Phàm chau mày, sau lại hơi chút đến gần tai cậu, nhẹ nhàng nói, “Hơn nữa, người em chỗ nào anh chưa sờ qua, người anh chỗ nào em chưa xem qua?"

Trần Lâm bị Tống Đình Phàm ngả ngớn trêu đùa, hận không thể tìm một lỗ chui xuống ngay lập tức, người này, người này, sáng sớm đã liền hồ ngôn loạn ngữ!

Không đành lòng trêu chọc thêm, Tống Đình Phàm vỗ vỗ vai Trần Lâm, “Được rồi, được rồi, em đánh răng trước đi, đợi em đánh xong….". Mắt thoáng nhìn bồn cầu, không cần nói thêm cũng hiểu ý

Như được cấp lệnh đặc xá, Trần Lâm ba chân bốn cẳng đánh răng, chạy khỏi buồng vệ sinh

Lúc đi ra còn nghĩ, hôm nay người nọ sao lại vào buồng vệ sinh trong phòng ngủ? Bình thường, hai người cùng nhau rời giường, một người ra buồng vệ sinh trong phòng khách, một người vào buồng vệ sinh ở phòng ngủ. Tuy không phải cố ý né tránh, nhưng đó là thói quen, hơn nữa còn tiết kiệm thời gian

Nhưng hôm nay sao lại thế này?

Khi Tống Đình Phàm mang vẻ mặt sảng khoái bước ra, Trần Lâm đều thấy hắn cố ý không che giấu thái độ giễu cợt đắc ý, mới ý thức được, mình lại bị đùa bỡn!

Trần Lâm thở phì phì trừng mắt đi qua hắn, cố ý đi thật mạnh, còn thuận tay đánh vào mu bàn tay người nọ. Cậu lập tức đến tủ quần áo

Trần Lâm chọn một áo T-shirt trắng, quần bò xanh, mặc xong lại nghe tiếng Tống Đình Phàm vang lên, “Hết hè rồi, mặc áo dài tay đi"

Trần Lâm quay đầu liếc hắn, vẫn thở phì phì, không muốn phản ứng

Cậu nghĩ thầm, em cứ mặc áo ngắn tay, hôm nay ra ngoài, bên ngoài rất nắng nóng!

Sau đó, đột nhiên nghĩ ra điều gì, cậu lại tiếp tục lục lọi tủ quần áo, cuối cùng cầm ra một quần bò, T-shirt. Cầm quần áo trên tay, liếc Tống Đình Phàm còn đang mặc đồ ngủ, một ý tưởng hình thành trong đầu

Cậu nhìn Tống Đình Phàm, trên mặt lộ ra ý cười sâu xa, đi đến trước mặt hắn, đưa quần áo trên tay, “Hôm nay… anh mặc cái này ra đường với em!". Giọng nói rất nhiều thành phần thư sướng nhìn người gặp họa

T-shirt, quần bò, từ lần Trần Lâm phát hiện Tống Đình Phàm mặc vậy rất đẹp, về sau cậu lục tục mua cho hắn, bất quá cơ hội Tống Đình Phàm ăn mặc thế không nhiều lắm, hắn chỉ ngẫu nhiên mặc ở nhà, ít khi mặc đi ra ngoài

Nói thật ra, Tống Đình Phàm rất ngại, cảm giác mình rất phấn nộn non nớt khi mặc thế

Nhưng hiện tại, nhìn biểu tình không mặc không đi ra ngoài của Trần Lâm, Tống Đình Phàm chỉ có thể chủ động vươn tay nhận quần áo

Chăm chú nhìn Tống Đình Phàm thay đồ, Trần Lâm cảm giác người nọ rất bắt mắt, trừ bỏ một ít biểu tình mất tự nhiên trên mặt hắn. Ha ha

Lúc hai người chuẩn bị xong xuôi đi ra ngoài, cũng đã sắp đến 10 giờ

Trước lúc đi, Tống Đình Phàm vốn định tiếp tục khuyên Trần Lâm mặc áo dài tay, chính là nhìn hai người đều mặc T-shirt trắng, quần bò xanh, lại nuốt xuống bụng những lời đã bò lên miệng, nhất thời, trong lòng có cảm giác vui sướng khó hiểu

Đây là đồ đôi không phải sao?

Haha

Bất quá, vì phòng ngừa thời tiết đột biến, rốt cuộc Tống Đình Phàm vẫn mang theo áo khoát cho Trần Lâm. Với hành động này của hắn, Trần Lâm đều đặt vào mắt, đáy lòng lại ấm áp. Mình lại tùy hứng rồi

Vừa lên xe, Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm, vẻ mặt người này rất hưng phấn, rốt cuộc bọn họ sẽ đi đâu a, mà cậu hưng phấn như vậy?

Có lẽ nên hỏi cậu, hi vọng cậu nói địa điểm cho mình, như vậy mình mới lái xe tốt được a!

Trần Lâm nhìn Tống Đình Phàm chưa khởi động xe, nghi vấn, “Sao không đi? Xe hết xăng?"

Với Trần Lâm đôi khi như vậy, Tống Đình Phàm thật không biết nói sao, rõ ràng hôm qua hai người cùng đi đổ xăng vì hôm nay sẽ đi chơi, người này lại không nhớ chút gì!

– “Em còn chưa nói cho anh địa điểm đến". Tống Đình Phàm vô lục nói

Lúc này, Trần Lâm cười tươi, không vì mình đoán sai mà xấu hổ

– “Anh cứ lái xe là được, khi nào cần nói em sẽ nói cho anh biết"

Nghe cậu thừa nước đục thả câu, Tống Đình Phàm người ta cũng không nói gì, cam tâm lái xe

Dọc đường đi, Tống Đình Phàm hoàn toàn dựa vào chỉ dẫn của Trần Lâm mà lái xe, không hỏi gì nhiều, hoàn toàn là một lái xe tận tụy

Đến khi trước mặt xuất hiện vài chữ ‘siêu thị nội thất ***’ thật to, Tống Đình Phàm mới hiểu được, đây là muốn mua nội thất? Chính là, trong nhà cũng không cần mua thêm gì a!

Nghi hoặc nhìn Trần Lâm, nhưng cậu chỉ nói, “Anh đi đậu xe trước đi, em ở đây chờ anh"

Tống Đình Phàm đậu xe, rồi quay lại cùng Trần Lâm vào cửa hàng nội thất

– “Muốn mua gì? Trong nhà thiếu gì hay em thiếu gì sao?". Tống Đình Phàm ngạc nhiên hỏi

Trần Lâm không trả lời, chỉ dẫn Tống Đình Phàm vào trong

Đến quầy bán sô pha, Trần Lâm hỏi ông chủ, “Chỗ các vị có bán ghế lười không?"

Ông chủ nghe xong, tất nhiên bắt đầu tiếp khác; Tống Đình Phàm nghe xong ngây ngẩn cả người, mua ghế lười? Cậu muốn mua ghế lười?

Tống Đình Phàm biết, Trần Lâm không mang sô pha ở cửa hàng mắt kính đến Bắc Kinh, trước kia hắn nghĩ vì nơi ở cũ không đủ rộng, cậu mới mua ghế lười, hiện tại trong nhà không như vậy… vậy cậu mua ghế lười vì sở thích đi?

Trần Lâm theo sau nghe ông chủ giới thiệu, Tống Đình Phàm cũng theo sau

– “Tiên sinh, ghế này không tồi, là mẫu mới nhất, thiết kế hoàn toàn thông thoáng, giá thành 688 tệ, ngài vừa lòng không? Nếu không thì mẫu này?"

Ông chủ không ngừng giới thiệu mặt hàng, Trần Lâm tuy đáp lời, nhưng Tống Đình Phàm biết nơi đây không có mẫu cậu thích, vì thế vòng vo hai vòng, Trần Lâm cùng Tống Đình Phàm liền rời đi

Lên xe, hai người lại đến một cửa hàng khác

– “Em muốn mua ghế lười? Để dùng hay tặng?"

Trần Lâm gật đầu, “Ân, em dùng, không phải tặng"

Hai người đi thêm vài cửa hàng vẫn không có loại Trần Lâm thích, Tống Đình Phàm có chút khó hiểu, Trần Lâm này, rốt cuộc thích mẫu ghế thế nào mà đến giờ vẫn chưa tìm được kiểu ưng ý?

Khi bọn họ ra khỏi cửa hàng thứ năm, Trần Lâm lầm bầm làu bàu, “Xem ra chỉ một nơi có bán…."

Tống Đình Phàm nghe xong, rõ ràng cậu biết nơi bán nhưng lại không đi, bây giờ mới quyết định đi, đây là… Đây là vì sao?

Hắn kì quái nhìn cậu, “Được rồi, Trần Lâm, bây giờ nói cho anh biết, chúng ta chuẩn bị đi đâu?"

Câu hỏi của Tống Đình Phàm làm cậu có chút xấu hổ, do dự không biết có nên nói không. Nếu nói ra, chắc chắn người này sẽ chê cười mình đi?

Trù trừ nửa ngày, Trần Lâm vẫn là nói, “Đến chợ trời….."

Tống Đình Phàm khó hiểu, hắn không biết ở Bắc Kinh chợ trời có bán nội thất a!

Đến nơi, vào cửa hàng, cuối cùng Tống Đình Phàm hiểu được một chút, ‘chợ trời’ tột cùng là nơi thế nào

Trong này thứ gì cũng có, trang sức, đồ điện tử, văn phòng phẩm, nội thất.. cơ hồ đầy đủ các sản phẩm cho cuộc sống, hoàn toàn đúng như lời quảng cáo ‘mỗi ngày đều có, lúc nào cũng có, mọi nơi đều có’ của họ

Rất nhanh, Trần Lâm đã chọn được một chiếc ghế hợp ý, không chỉ thế, cậu còn mua thêm một giá đựng laptop. Tống Đình Phàm vốn nghĩ giá đựng như vậy rất nặng, nhưng khi cầm thử lại phát hiện rất nhẹ rất nhẹ, hơn nữa chất lượng không tồi

Tống Đình Phàm có chút ngoài ý muốn chau chau mày, nhìn Trần Lâm đang vui vẻ thanh toán, hắn có chút hiểu ra vì sao cậu mua những thứ này, cũng hiểu ra vì sao cậu đến rất nhiều nơi, cuối cùng mới đến đây

Trần Lâm tất nhiên không cầm hết hai món này, kết quả là, cậu ôm ghế lười, Tống Đình Phàm cầm bàn đựng laptop, hai người ra xe

Tuy nói đã sắp vào thu, nhưng cơn nóng mùa hạ vẫn chưa tiêu tán, thời tiết khô nóng làm hai người đổ mồ hôi không ít. Vừa vào xe, Tống Đình Phàm liền mở điều hòa

Chuẩn bị khởi động xe, chợt nghe Trần Lâm nhận mệnh nói, “Anh muốn cười thì cười đi, đừng nhịn, em biết em kén chọn!"

– “Haha……. Em a…….". Tống Đình Phàm vừa khởi động xe, vừa sờ sờ đầu Trần Lâm

Quả thật, vừa rồi vào chợ trời, Tống Đình Phàm liền hiểu ý đồ của Trần Lâm. Người này, người này biết rõ’ chợ trời’ có bán những thứ cậu cần, lại còn dạo quanh vài siêu thị lớn, cuối cùng không mua được mới bất đắc dĩ đến nơi này. Cậu phiền phức như thế, đơn giản vì sợ mình chê cười cậu là ‘dân chợ trời’!

Bất quá, Tống Đình Phàm ngẫm lại, nói Trần Lâm kén chọn cũng không oan cho cậu, là sự thực thôi, khi sống chung hắn đã liền nhận ta, Trần Lâm này, quả thực rất kén chọn

Khống chế không được, Tống Đình Phàm vẫn là cười thành tiếng. Quay đầu nhìn những thứ sau xe, thầm nghĩ, sau này trong nhà, không chừng Trần Lâm sẽ nhuần nhuyễn tận dụng những thứ này trong mọi việc a!

– “Cười, có gì buồn cười! Mấy thứ này quả thực rất tiện a, đợi khi trở về em hưởng thụ chúng, anh cũng đừng ghen tị! Cười đi, cười đi, bây giờ cho anh cười thoải mái!". Trần Lâm có chút xấu hổ lại hợp tình hợp lí nói

Ai có thể nghĩ một người nhã nhặn hữu lễ, tiến lùi hợp lí như Trần Lâm lại thành thế này?

Tống Đình Phàm buồn cười trong lòng, lại im lặng từ chối cho ý kiến, chau chau mày. Nhìn đồng hồ trong xe, hơn 3 giờ chiều

– “Được rồi, được rồi, anh không cười. Đói bụng không? Chúng ta tìm chỗ ăn trước, sau đó lại tiếp tục mua sắm?"

Trần Lâm sờ sờ bụng, “Đúng là có chút đói, tìm nơi ăn cơm rồi về nhà, không đi nữa"

– “Chỉ mua vài thứ này sao? Em không muốn mua thêm gì nữa?"

– “Không có". Trần Lâm lắc đầu

– “Vậy em còn nói anh phải nghe lời em cả ngày hôm nay?". Tống Đình Phàm kì quái nói, nếu muốn mình nghe theo, không lẽ cậu có tính toán nào khác sao?

Trần Lâm cười cười, không nói gì

Kì thật, khi Trần Lâm và Tống Đình Phàm bước vào cửa hàng nội thất, liền thấy hôm nay trên đường rất đông người. Cậu thay đổi chủ ý, hôm nay không dạo phố nữa, dù sao bọn họ cũng không thiếu nơi để đi

Bởi vì Trần Lâm đột nhiên nhớ ra, người này không thích nơi ầm ĩ nào nhiệt, hôm nay lại là chính lễ quốc khánh, chắc chắn người đi chơi rất nhiều. Trên đường càng nhiều người hơn. Không khí thế này, nếu để Tống Đình Phàm cùng đi dạo phố, người này ít nhiều cũng không thoải mái. Cho nên, Trần Lâm quyết định sẽ chỉ đi mua ghế lười và bàn đựng laptop rồi về nhà

Dù sao cũng đồng ý hôm nay ra ngoài mua sắm với Tống Đình Phàm, hơn nữa mình không muốn đi ‘chợ trời’ vì sợ người này chê cười, cho nên, Trần Lâm mới kiên nhẫn dạo quanh vài ba nơi. Trong lòng nghĩ thầm, may mắn những nơi này không đông người, không khí cũng không tồi, người bên cạnh có lẽ cũng không thấy không thoải mái

Ha ha

Hai người cơm nước xong, Trần Lâm còn do dự có nên ghé thăm Tống lão đầu nhi không, cuối cùng Tống Đình Phàm lại cự tuyệt

Hai người hôm nay tuy không điên cuồng mua sắm nhưng cũng đi không ít nơi, với những người quanh năm lái xe, ngồi văn phòng như bọn họ, đi bộ một chút chân đã cảm thấy đau nhức. Đương nhiên, hai người cũng không ngoại lệ, cuối cùng vẫn là về nhà

Vừa mở cửa, Trần Lâm buông đồ trong tay, liền đi thẳng đến tủ lạnh lấy một que kem, mở bịch kem liền đưa lên miệng

Tống Đình Phàm nhìn cậu, thực sự bất đắc dĩ đến cực điểm. Mới vừa cơm nước xong, Trần Lâm lên xe liền thương lượng về đến nhà mình sẽ ăn kem, hơn nữa chỉ ăn một que, tuyệt đối không ăn nhiều! Tống Đình Phàm nghĩ, hôm nay trời rất nóng, áo khoát hắn mang theo cho cậu cũng không dùng đến, cậu thích ăn kem thì để cậu ăn đi. Vì thế, gật gật đầu, xem như đồng ý

Trần Lâm ăn kem, thực sự mát lạnh cả người, thoải mái cực kì, biểu tình quả thực hưởng thụ, Tống Đình Phàm nhìn thế cũng muốn ăn thử, hắn muốn biết, thực sự kem ngon như vậy sao? Bản thân Tống Đình Phàm không thích đồ ngọt, cho nên cũng không thích kem

Trần Lâm ăn kem, thấy Tống Đình Phàm vẫn nhìn mình, cậu tự nhiên chìa que kem ra, “Anh cắn một ngụm thử xem, thực sự ăn rất ngon!"

Chằm chằm nhìn Trần Lâm môi dính đầy bơ kem, Tống Đình Phàm chần chừ nghiêng đầu sang, cắn một ngụm kem, thực sự lạnh không chịu được, khoang miệng lạnh bất thường làm Tống Đình Phàm nhíu mày, một ngụm kem không lớn không nhỏ trong miệng thật lâu mới nuốt xuống

Ngay sau đó đã nói, “Lạnh như vậy làm sao em chịu được!"

Trần Lâm như không hài lòng cách nói của hắn, cố tình cắn một ngụm kem thật to. Tống Đình Phàm liếc nhìn cậu nhưng không nói gì

Ăn kem xong, Trần Lâm bắt đầu buôn bán hai món vừa mang về. Khi Tống Đình Phàm tắm rửa xong đi ra, trong phòng khách không có Trần Lâm, hắn đang nghĩ cậu ở đâu, chợt nghe tiếng cười thật đắc ý truyền ra từ phòng ngủ

Mở cửa phòng, Tống Đình Phàm nhìn thấy cảnh—ngay dưới máy đièu hòa, Trần Lâm vùi mình trên ghế lười, bắt chân chữ ngũ, trước mặt là laptop đã đặt sẵn trên bàn mới mua, cậu đang đánh máy, như vậy, nhìn có vẻ rất đắc ý hưởng thụ!

Tiêu sái hai bước đến bên cậu, Tống Đình Phàm cầm remote điều chỉnh điều hòa, không cho khí lạnh trực tiếp thổi vào cậu, mở miệng, “Đây là em đang triển lãm ‘hưởng thụ’ cho anh xem?"

Như vừa mới chú ý người bên cạnh, Trần Lâm đáp, “Cái gì là ‘triển lãm hưởng thụ’ chứ, như vậy thực thoải mái a! Hai vật này đều có thể di chuyển dễ dàng, đợi đến mùa đông, em sẽ tùy tiện kéo ghế này đến nơi có ánh nắng, còn mang theo bàn nhỏ này, muốn lên mạng liền lên mạng nga! Ha ha….. Thật mong chờ đến lúc đó……."

Cậu còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không thấy gương mặt người bên cạnh đầy bất đắc dĩ cùng sủng nịch

– “Em đừng nghĩ chuyện mùa đông nữa, mau tắm rửa đi, hôm nay ra không ít mồ hôi rồi"

Kéo người khỏi sô pha, Tống Đình Phàm liền đẩy cậu vào buồng vệ sinh, miệng còn liên tục nhắc nhở, “Mới vừa ăn kem, em lại ngồi ngay dưới điều hòa, rốt cuộc thưởng thức a, cũng không lo mình bị cảm lạnh!"

Trần Lâm nghe Tống Đình Phàm cằn nhằn liên miên, một chút cũng không thấy phiền, ngược lại, trong lòng còn rất vui vẻ. Tống Đình Phàm khi nào lại nói nhiều như vậy? Haha, bất quá hắn nói nhiều cũng do mình ép đến nơi

11h tối, Trần Lâm còn lên mạng, mặt không chút mệt mỏi. Tống Đình Phàm nằm trên giường, liền nhìn Trần Lâm vùi mình trong ghế lười mới mua, thân thể bất động, mắt sáng ngời nhìn màn hình máy tính

– “Em không mệt sao? Còn không ngủ?"

Tống Đình Phàm cơ hồ chưa bao giờ đi dạo nhiều như hôm nay, chân ê ẩm đau. Hắn vốn tưởng Trần Lâm cũng sẽ mệt như vậy, nhưng nhìn thần thái bây giờ của cậu, nào có khái niệm mệt mỏi a?

Trần Lâm lắc đầu, “Em không mệt. Đợi chút nữa rồi ngủ". Khi nói câu này, đầu cậu cũng không nâng lên. Cuối cùng lại nhớ ra điều gì

– “Hôm nay anh mệt sao? Em ồn anh không ngủ được?". Đẩy laptop ra xa, Trần Lâm hỏi

Khôgn trả lời câu hỏi của cậu, Tống Đình Phàm lại nói, “Em lên giường đi, anh không sao. Ngồi ở đó em không lạnh a em"

Trần Lâm tuy không lạnh, nhưng cũng tốt bụng nghe lời Tống Đình Phàm, hơn nữa còn nghe lời ‘rất triệt để’. Ha ha

Đứng dậy, mang laptop lên giường, cậu không bận tâm Tống Đình Phàm có xem qua máy tính hay không, vốn dĩ, trong máy tính cũng không có gì riêng tư. Bất quá cậu đang vào diễn đàn Trúc Hoa gửi tin, đăng bài quảng cáo. Không có gì cố kị

Sau đó lại mang bàn đựng máy tính lên, Tống Đình Phàm nhìn cậu, chẳng lẽ cậu còn muốn lên mang? Chính là, hiện tại chuyển từ ghế lên giường, cậu không thấy không thoải mái sao?

Tống Đình Phàm còn đang nghi hoặc, chợt nghe Trần Lâm nói, “Anh nằm xê vào giữa đi, để em dựa"

Tống Đình Phàm nghe lời liền nhích vào giữa, chỉ thấy Trần Lâm hoàn toàn dựa vào ngực hắn, trước mặt cậu không biết từ bao giờ đã bày biện sẵn bàn cùng laptop, đồng thời cậu cũng thật thoải mái ngồi xếp bằng trong chăn

Thấy như vậy, Tống Đình Phàm dở khóc dở cười, người này, người thật thật không từ bỏ thủ đoạn nào, miễn là bản thân thấy thoải mái! Trách không được, người này bình thường không dạo phố, hôm nay bỗng dưng ra ngoài mua liền hai món đồ!

Tống Đình Phàm có chút bất đắc dĩ vuốt vuốt lưng Trần Lâm, “Anh xem như chịu em rồi, thế này mà em cũng nghĩ ra được!"

Trần Lâm đắc ý cười cười, thực ra, cậu cũng bất ngờ, ai làm cho mình hiện tại thông minh như vậy? Như thế nào chỉ cần mình thoải mái, liền phát minh ra những ý tưởng mới mẻ!

Cười xong, Trần Lâm nhỏ giọng thầm thì nói, “Còn không phải do anh muốn em lên giường…….. lên mạng…….."

Tống Đình Phàm nghe nửa câu trước, hắn suýt không chế trụ được, nhưng nghe hai tiếng cuối cùng kia, đáy lòng càng bất lực. Người này, thực sự vì mình đã quá dung túng, càng ngày càng lớn gan lớn mật!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại