Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông
Chương 82
Trần Lâm nghe lời này, thân thể cứng đờ, trong lòng cũng có nhiều tư vị toát ra
Cũng phải, biết mình trầm mặc chống đỡ, giận dỗi chống đỡ cũng vì được hắn dung túng quá mới thành thế này! Trước kia, mình đã bao giờ áp dụng cách này đối đãi mọi người? Chính mình dù không thích cũng chừa đường lui cho đối phương. Nhưng lần này, mình căn bản không nghĩ sẽ chừa đường lui cho hắn, vừa mới bắt đầu, mình đã bày ra những giận dữ sâu nhất trong đáy lòng!
Vì câu nói này của Tống Đình Phàm, Trần Lâm nghĩ làm vậy cũng không tốt lắm, nhưng không muốn kết thúc. Vì thế nhích người một chút, vẫn trầm mặc quay lưng về Tống Đình Phàm
Nhìn bóng dáng người ta, sâu kín thở dài, nguyên bản một chút đạm mạc của Tống Đình Phàm cũng biến mất không dấu vết. Thôi đành vậy, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời
Vì thế, xoay người, Tống Đình Phàm liền trở mình đến trước mặt cậu, trước mắt Trần Lâm đột nhiên hiện ra khuôn mặt kia, theo bản năng, cậu muốn quay mặt sang hướng ngược lại, nhưng có cơ hội sao? Khi Tống Đình Phàm trở người, vì đề phòng cậu sẽ làm vậy nên hắn đã sớm giữ chặt vai cậu, không cho xoay đi đâu
Giãy dụa một chút, Trần Lâm muốn xê dịch nhưng đều bị Tống Đình Phàm chế trụ. Tống Đình Phàm có chút cường ngạnh vươn tay xuyên qua đầu Trần Lâm làm gối, cứ như vậy, càng dễ ôm người vào lòng
Biết mình giãy không được, Trần Lâm đơn giản không cử động, chính là đầu cúi thật thấp, không tựa vào hõm vai hắn, cũng không tiến gần ngực hắn. Đương nhiên, đây là Trần Lâm người ta cố ý, cậu thực sự nghĩ làm vậy Tống Đình Phàm không gần gụi được
Yên tĩnh một lúc, Tống Đình Phàm bất đắc dĩ mở miệng, “Làm sao vậy? Nguyên tối không phản ứng, là anh chọc giận em?"
Câu hỏi này ôn nhu như nước, bình thường, bảo đảm Trần Lâm sẽ đỏ mặt, hơn nữa sẽ còn chút xấu hổ. Dù sao những lời này, cũng rất giống nam nhân dỗ dành nữ nhân a!
Nhưng lúc này, tại nhà hai người, trong phòng ngủ hai người, trên giường hai người, không khí ban đêm yên tĩnh không tiếng động, một tia mờ ám, một tia mị hoặc nổi lên, nội tâm trở nên mềm mại cũng không giống khi được dỗ dành
Cho nên, Trần Lâm cũng không là ngoại lệ
Lặng im thật lâu, cậu có chút căm giận nói, “Anh vẫn là không tin em!". Thanh âm khàn khàn mềm nhuyễn, ủy khuất vô cùng
Lòng Tống Đình Phàm nảy mạnh, hơn nữa còn trong tình cảnh này. Nhưng…. Tình cảnh vẫn vô dụng, hắn vẫn không hiểu a!
Chỉ phải tốt bụng vỗ vỗ vai Trần Lâm, miệng cẩn thận hỏi từng câu, “Anh làm sao không tin em, có phải anh nói sai cái gì không? Hay làm sai điều gì để em hiểu lầm?"
– “Anh không nói cho em biết chuyện Lưu Dụ đi công tác để tránh xem mắt…"
Tống Đình Phàm nghe xong, sững sờ, nguyên lai là vậy? Chỉ thế mà cậu nghĩ mình không tin cậu?
Hắn không nói gì, còn tưởng chuyện gì quan trọng, nguyên lai là vì thế! Hừ, Lưu Dụ không nhanh nhảu không chịu được a! Mình còn nghi ngờ sao khi ăn cơm hắn không nói chuyện xem mắt, nguyên lai vì đã nói hết với Trầm Lâm!
– “Em chính là vì thế?". Chần chừ rồi khẳng định
– “Ân… Anh không tin em….". Đầu trước ngực gật gật
– “Em…. Em muốn anh nói gì….". Tuy đại khái hắn đã đoán được đáp án, nhưng khi Trần Lâm chính thức xác nhận, Tống Đình Phàm vẫn buồn cười không biết nói sao
– “Anh không phải không nói chuyện xem mắt của Lưu Dụ cho em, chính là anh nghĩ không cần… nói. Chuyện có gì đáng nói đâu?". Tống Đình Phàm hảo thanh hảo ngữ, nhưng Trần Lâm lại im lặng
– “Còn chưa tin sao? Em nghĩ a, nếu anh thực muốn giấu, hôm nay Lưu Dụ sẽ có cơ hội lắm mồm với em sao?"
Những lời này của Tống Đình Phàm có chút hợp lí, Trần Lâm cũng nghĩ thế, nhưng…
– “Bữa cơm tối hôm đó, anh và Tống bá bá đều không nói rõ ràng, Tống bá bá cố ý tránh né, sợ em biết….". Ngữ khí lần này của cậu không phải ủy khuất, ẩn ẩn còn có chút áy náy mơ hồ
Tống Đình Phàm biết người này chắc chắn còn suy nghĩ khác, bằng không sẽ không mất tự nhiên như vậy. Tại sao vẫn còn tự trách mình?
Nâng đầu Trần Lâm lên, để mình cúi đầu có thể nhìn thấy, Tống Đình Phàm trịnh trọng mở miệng, “Lại nghĩ linh tinh đi? Kì thật, anh cố ý không nói cho em vì sợ em nghĩ nhiều, ngày đó về ăn cơm, lão đầu nhi cũng không nói rõ ràng vì sợ em nghĩ nhiều, nhưng lại phản tác dụng, em vẫn nghĩ nhiều!"
– “Anh không cần xem mắt, kết hôn, sống hết cuộc đời như Lưu Dụ. Việc này đã sớm không có ý nghĩa với anh, em bây giờ vẫn còn tự trách rồi buồn lo vô cớ a! Hơn nữa em xem, lão đầu nhi cũng biết em sẽ nghĩ lung tung khi nghe chuyện Lưu Dụ nên mới không đề cập trước mặt em. Em bây giờ còn tự trách như vậy, nếu ông ấy biết, nói không chừng cũng cảm thấy áy náy"
Tống Đình Phàm giảng giải hợp tình hợp lí, giọng điệu ôn ôn hòa cũng nội dung thật thật sự, Trần Lâm nghe xong thoải mái không ít. Chính là còn vấn đề khác
– “Còn anh? Nếu là anh, anh không có không tin em sao?"
Tống Đình Phàm nghe, thực ra có chút bực bội, dùng sức vỗ vỗ Trần Lâm, “Không chừng nếu em nghe được chuyện người khác xem mắt, kết hôn…. Sẽ bắt đầu dao động….". Dừng một chút mới tiếp tục, “Anh còn cách nào a?". Lời này nghe như hắn bất đắc dĩ cực điểm, Tống Đình Phàm có thể nói vậy sao? Nghe qua, kẻ ngốc cũng hiểu được!
– “Em không có….". Trần Lâm nhanh chóng biện giải cho mình, cậu sợ…. Tống Đình Phàm hiểu lầm…. Ngữ khí người nọ…. nghe ra hắn rất khổ sở…
Trần Lâm vội vàng làm Tống Đình Phàm có chút hài lòng, “Đương nhiên anh biết em không có!"
– “Trần Lâm, việc anh tin em hay không không quan trọng, quan trọng là… lập trường của em. Không cần quan tâm điều gì khác, anh nhắc lại lần nữa, em không cần quan tâm những việc này, với chúng ta, đó không là trở ngại…". Trở ngại nằm ở chính bản thân em
Tống Đình Phàm muốn nói câu sau, nhưng nghĩ đến cảm thụ của cậu, vẫn là quên đi, mình lúc nào cũng rất mềm lòng với Trần Lâm
Tống Đình Phàm nói những lời này nhiều lần, mỗi lần đều thản nhiên như vậy, thật chắc chắn như lời thề son sắt. Trần Lâm nghe xong trong lòng hưởng thụ không ít. Nhưng mỗi lần mình đều không chống đỡ được, trong lòng đều tràn đầy bất an ưu nhiễu
Khi Tống Đình Phàm dừng lại, Trần Lâm đang ngơ ngẩn cũng dần dần hiểu, không nói rõ ràng, nhưng cậu dần dần thừa nhận, thừa nhận lần này mình lại bất an, trách cứ, áy náy…. Kì thật hết thảy là tại mình! Vì mình nghe huynh đệ của Tống Đình Phàm phải kết hôn, đáy lòng lại bị bất an tập kích!
Không phủ nhận, khi đó Trần Lâm nghĩ, nếu Tống Đình Phàm không gặp mình, phỏng chừng hắn cũng có cuộc sống như Lưu Dụ?
Lúc đó, cậu thật bất an, thật sợ hãi. Sau đó lại nghĩ ngay đến việc Tống Đình Phàm cố ý giấu diếm, lại nhớ đêm đó lão nhân cũng Tống Đình Phàm không nói rõ chuyện Lưu Dụ, Trần Lâm không rõ trong lòng có tư vị gì
Cũng may dùng cơm xong với bọn Lưu Dụ, suy nghĩ một chút, có lẽ Tống Đình Phàm sẽ không quan tâm chuyện này, chính là mình ở đâu trong mắt hắn? Chắc chắn hắn nghĩ mình nghe chuyện Lưu Dụ đi xem mắt sẽ dao động, bằng không, sao lại không nói chuyện đó với mình? Nghĩ hắn không tin mình, Trần Lâm lại bực bội. Hơn nữa Tống bá bá cũng không nói chuyện này trước mặt mình vì sợ mình nghĩ nhiều, Trần Lâm ít nhiều cũng áy náy với lão nhân
Trong phút chốc, Trần Lâm không ngăn được những phiền não, tự trách, bất an… nảy lên trong lòng
Kết quả là, cuối cùng hết thảy phát tiết đi ra, cố tình phát tiết gây sự với Tống Đình Phàm
– “Thực xin lỗi, là em không tốt, miên man suy nghĩ"
Tính cách tốt nhất của Trần Lâm là thẳng thắn nhận lỗi, nếu mình sai sẽ vui lòng sửa sai
Lần này thực ra Tống Đình Phàm không so đo chút gì, hai má cọ cọ Trần Lâm, ôm chặt lấy người, dù sao chuyện cũng đã qua
Kì thật, hắn không thể làm khác, chuyện Lưu Dụ dù hắn không cố ý đề cập, không cố ý giấu diếm, nhưng cuối cùng hắn cũng không có ý định nói cho cậu. Bằng không khi Tống lão đầu nhi nói hắn để Lưu Dụ về nhà, hắn sẽ không chỉ ‘Ân’ một tiếng như vậy. Nếu không dụng tâm, khi đó hắn sẽ nói rõ, Lưu Dụ sợ nhất là đi xem mắt nên mới trốn chạy, làm thế nào hắn có thể nhanh về nhà?
Nếu không nói rõ, hắn cùng lão đầu nhi rõ ràng cố ý không nói trước mặt Trần Lâm. Nếu, khiêm tốn một chút, Tống Đình Phàm đương nhiên cũng không so đo nhiều với Trần Lâm
Chuyện này, hiện tại ngẫm lại, Tống Đình Phàm đều thoải mái vui vẻ. Trần Lâm này, thực đúng vì mình đã quá dung túng nên mới giận dỗi vậy, đương nhiên, hắn mới có thể vui vẻ nhìn cậu như vậy
Chuyện Lưu Dụ cuối cùng cũng quá. Kì thật nói trắng ra, vấn đề chỉ nằm ở Trần Lâm. Chỉ cần cậu nghĩ thông suốt, không để tâm thì không có gì. Cho nên, sau này ngẫm lại, Lưu Dụ cố sức tìm mọi biện pháp trốn khỏi cuộc chiến xem mắt của gia đình. Trần Lâm cảm thấy rất buồn cười. Haha
Hôm nay, Trần Lâm khó có được ngày nghỉ mà không có Tống lão đầu nhi ở cùng, cậu liền cùng Tống Đình Phàm nghỉ ở nhà. Trời đã vào giữa hè, dù cậu đang ở trong nhà, vẫn rõ ràng nghe được tiếng ve râm ran đến khàn giọng. Nhưng tiếng ve cũng không ảnh hưởng đến tâm tình hai người, dù sao thời tiết nóng bức cũng không len lỏi vào nhà họ được
Trần Lâm đang lên mạng, chốc chốc nghiêng đầu nhìn Tống Đình Phàm đang đọc sách, chốc chốc lại vặn vẹo người đi qua đi lại giải lao. Nhìn động tác bây giờ, điểm đến cậu mong muốn là phòng bếp
Mà người đang đọc sách rốt cuộc không biết có chú ý đến hành động của cậu hay không, chỉ thấy hắn chuyên tâm đọc sách
Tựa hồ động tác của Trần Lâm rất mạnh, rốt cuộc làm người nào đó ngẩng đầu nhìn cậu
Trần Lâm ngượng ngùng nhìn vào máy tính, muốn nói lại thôi, ngập ngừng, “Em…."
– “Từ sáng đến giờ, em đã ăn hai que kem, không được ăn nữa". Tống Đình Phàm chau mày
Hắn biết Trần Lâm muốn đi vào bếp lấy kem trong tủ lạnh. Cũng không phải hắn không cho cậu ăn, nhưng hắn thực sự nghĩ ăn nhiều đồ lạnh không tốt, hơn nữa dạ dày người nọ không chịu được, cậu đã ăn 2 que kem, còn ăn nữa? Như vậy sẽ không ăn nổi cơm chiều!
Trùng hợp, chuông cửa vang lên, Trần Lâm cảm thấy mình như được giải thoát, ném một câu ‘em đi mở cửa’ rồi xỏ dép lê chạy ra
Tống Đình Phàm nhìn cậu mang dép trái, lắc đầu buồn cười
Trần Lâm mở cửa, thấy người đến, cười thật tươi. Cậu thầm nghĩ, cơ hội, cơ hội tới, ha ha!
– “Mau mau, Trần Lâm, mang hai que kem lại đây, hôm nay trời nóng quá, vừa ra khỏi xe vào nhà hai người, tôi đã đổ mồ hôi toàn thân!"
Lưu Dụ vừa oán giận trời nắng nóng, vừa bước vào nhà Trần Lâm, đặt đại mông trên sô pha đợi kem Trần Lâm mang đến
Còn ồn ào, “Tôi ăn kem xoài, kem xoài nha! Mục Kiệt, cậu pha cho hắn bình trà xanh là được rồi!"
Trần Lâm nghe Lưu Dụ nói to, cũng hoàn toàn không quan tâm ánh mắt Tống Đình Phàm bắn tới, cậu rạo rực chạy đến bên tủ lạnh
Mang đồ ăn đến cho bọn Lưu Dụ Mục Kiệt, cậu tự nhiên cũng thuận tay lấy một que kem cho mình
Khi Lưu Dụ vừa cắn một ngụm kem thật to, Tống Đình Phàm liếc mắt, bất đắc dĩ nhìn Trần Lâm, miệng còn làm thành khẩu hình, “Em….."
Chỉ thấy Trần Lâm vừa cắn một ít kem, bên miệng còn mang theo chút màu nâu kem chocolate, hình dáng có chút đáng yêu. Cậu lấy lòng nhìn Tống Đình Phàm, ánh mắt còn liếc liếc hai người kia, tựa hồ muốn nói, có bọn họ ở đây, em chỉ ăn 1 que, chỉ 1 que thôi!
Tống Đình Phàm đầu hàng, cậu ăn xong, cùng lắm tối đến hắn cần lao xoa bụng cho cậu thôi
Mục Kiệt nhấp một ngụm trà, nhìn động thái hai người trước mắt, trong lòng buồn cười nhưng không dám cười. Trần Lâm này, mỗi khi đối mặt với Tống Đình Phàm, lại trẻ con hiếm thấy!
Không biết Lưu Dụ ngốc thật hay giả ngu, lúc này, hắn cố tình hỏi, “Làm sao vậy, hai người các cậu? Đình Phàm, cậu lại không cho Trần Lâm ăn kem?"
Lưu Dụ cũng thích ăn kem, kem Tống Đình Phàm mua để trong nhà, hắn ăn ít nhất là một nửa, nửa còn lại là Trần Lâm ăn. Đây cũng là cơ hội ngẫu nhiên trước kia, Lưu Dụ phát hiện kem trong nhà Trần Lâm, nếu mình không đến sẽ rất lâu hết, cuối cùng tìm hiểu mới biết vì tên Tống Đình Phàm kia hạn chế không cho Trần Lâm ăn đồ lạnh
Nhưng nếu bọn họ đến nhà, lúc nhiều người, Tống Đình Phàm ít nhiều cũng hạn chế. Nên vừa rồi ra mở cử gặp Lưu Dụ, Trần Lâm biết cơ hội ăn kem của cậu đến rồi
Tống Đình Phàm trừng mắt liếc Lưu Dụ, không buồn trả lời
Thật ra Lưu Dụ người ta không cần, nhún nhún vai, chăm chú ăn hết kem trong tay. Vừa quay đầu lại nhìn bàn pha lê trong phòng khách đã thấy máy tính của Trần Lâm, đối diện là một cuốn sách, thoạt nhìn hai người vừa rồi còn làm việc a!
– “Hai người các cậu nhàn nhã không ai bằng, ngoài trời nóng như vậy, chúng tôi bận chết lên chết xuống, hai người lại ở nhà lên mạng, đọc sách, này có thể nào bực bội được!"
Tống Đình Phàm xem như mắt điếc tai ngơ với lời Lưu Dụ, nghĩ thầm, các cậu bận thì đến đây làm gì? Còn không phải muốn tìm chỗ tán gẫu trốn nóng mới đến!
– “Di, Mục Kiệt, hai anh hôm nay không đến công ty?". Trần Lâm ngạc nhiên
Không như bọn họ, trời nóng thì Tống Đình Phàm không đến công ty, Trần Lâm không tin bọn họ chuyên tâm xử lí mọi công tác
Mục Kiệt cười cười, không trả lời ngay, tuy Lưu Dụ không nói sự thực, nhưng dù sao Trần Lâm đã hỏi mình, mình cũng không dám nói dối cho qua chuyện
Mọi người đang ngồi nói chuyện, đột nhiên di động Trần Lâm vang lên, Tống Đình Phàm cầm lên từ sô pha, đưa cho cậu
Trần Lâm thấy người gọi đến—Mẹ, liền liếc Tống Đình Phàm, cầm di động ra ngoài ban công
Tất nhiên Tống Đình Phàm biết người gọi đến, trong lòng cũng không nghĩ gì, bất quá chỉ nhìn Trần Lâm một cái
Khi Trần Lâm vừa vào, đặt điện thoại xuống, Lưu Dụ tra hỏi, “Ai a, Trần Lâm? Cậu còn thần bí như vậy?"
Buồn cười liếc xéo Lưu Dụ một cái, Trần Lâm trả lời, “Thần bí gì, là mẹ tôi. Bà hỏi tôi tháng 11 có thể về nhà không, nếu về thì đi du lịch cùng bọn họ. Còn không thì đừng trở về, ba mẹ đóng cửa nhà đi du lịch"
Nghe đến cha mẹ Trần Lâm, hai người Mục Kiệt Lưu Dụ không hẹn mà cùng nhìn Tống Đình Phàm, Tống Đình Phàm cũng nhìn bọn họ, cả ba đều hiểu ý nhau
Đúng vậy, cha mẹ Trần Lâm sớm muộn gì cũng là một vấn đề
Cũng phải, biết mình trầm mặc chống đỡ, giận dỗi chống đỡ cũng vì được hắn dung túng quá mới thành thế này! Trước kia, mình đã bao giờ áp dụng cách này đối đãi mọi người? Chính mình dù không thích cũng chừa đường lui cho đối phương. Nhưng lần này, mình căn bản không nghĩ sẽ chừa đường lui cho hắn, vừa mới bắt đầu, mình đã bày ra những giận dữ sâu nhất trong đáy lòng!
Vì câu nói này của Tống Đình Phàm, Trần Lâm nghĩ làm vậy cũng không tốt lắm, nhưng không muốn kết thúc. Vì thế nhích người một chút, vẫn trầm mặc quay lưng về Tống Đình Phàm
Nhìn bóng dáng người ta, sâu kín thở dài, nguyên bản một chút đạm mạc của Tống Đình Phàm cũng biến mất không dấu vết. Thôi đành vậy, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời
Vì thế, xoay người, Tống Đình Phàm liền trở mình đến trước mặt cậu, trước mắt Trần Lâm đột nhiên hiện ra khuôn mặt kia, theo bản năng, cậu muốn quay mặt sang hướng ngược lại, nhưng có cơ hội sao? Khi Tống Đình Phàm trở người, vì đề phòng cậu sẽ làm vậy nên hắn đã sớm giữ chặt vai cậu, không cho xoay đi đâu
Giãy dụa một chút, Trần Lâm muốn xê dịch nhưng đều bị Tống Đình Phàm chế trụ. Tống Đình Phàm có chút cường ngạnh vươn tay xuyên qua đầu Trần Lâm làm gối, cứ như vậy, càng dễ ôm người vào lòng
Biết mình giãy không được, Trần Lâm đơn giản không cử động, chính là đầu cúi thật thấp, không tựa vào hõm vai hắn, cũng không tiến gần ngực hắn. Đương nhiên, đây là Trần Lâm người ta cố ý, cậu thực sự nghĩ làm vậy Tống Đình Phàm không gần gụi được
Yên tĩnh một lúc, Tống Đình Phàm bất đắc dĩ mở miệng, “Làm sao vậy? Nguyên tối không phản ứng, là anh chọc giận em?"
Câu hỏi này ôn nhu như nước, bình thường, bảo đảm Trần Lâm sẽ đỏ mặt, hơn nữa sẽ còn chút xấu hổ. Dù sao những lời này, cũng rất giống nam nhân dỗ dành nữ nhân a!
Nhưng lúc này, tại nhà hai người, trong phòng ngủ hai người, trên giường hai người, không khí ban đêm yên tĩnh không tiếng động, một tia mờ ám, một tia mị hoặc nổi lên, nội tâm trở nên mềm mại cũng không giống khi được dỗ dành
Cho nên, Trần Lâm cũng không là ngoại lệ
Lặng im thật lâu, cậu có chút căm giận nói, “Anh vẫn là không tin em!". Thanh âm khàn khàn mềm nhuyễn, ủy khuất vô cùng
Lòng Tống Đình Phàm nảy mạnh, hơn nữa còn trong tình cảnh này. Nhưng…. Tình cảnh vẫn vô dụng, hắn vẫn không hiểu a!
Chỉ phải tốt bụng vỗ vỗ vai Trần Lâm, miệng cẩn thận hỏi từng câu, “Anh làm sao không tin em, có phải anh nói sai cái gì không? Hay làm sai điều gì để em hiểu lầm?"
– “Anh không nói cho em biết chuyện Lưu Dụ đi công tác để tránh xem mắt…"
Tống Đình Phàm nghe xong, sững sờ, nguyên lai là vậy? Chỉ thế mà cậu nghĩ mình không tin cậu?
Hắn không nói gì, còn tưởng chuyện gì quan trọng, nguyên lai là vì thế! Hừ, Lưu Dụ không nhanh nhảu không chịu được a! Mình còn nghi ngờ sao khi ăn cơm hắn không nói chuyện xem mắt, nguyên lai vì đã nói hết với Trầm Lâm!
– “Em chính là vì thế?". Chần chừ rồi khẳng định
– “Ân… Anh không tin em….". Đầu trước ngực gật gật
– “Em…. Em muốn anh nói gì….". Tuy đại khái hắn đã đoán được đáp án, nhưng khi Trần Lâm chính thức xác nhận, Tống Đình Phàm vẫn buồn cười không biết nói sao
– “Anh không phải không nói chuyện xem mắt của Lưu Dụ cho em, chính là anh nghĩ không cần… nói. Chuyện có gì đáng nói đâu?". Tống Đình Phàm hảo thanh hảo ngữ, nhưng Trần Lâm lại im lặng
– “Còn chưa tin sao? Em nghĩ a, nếu anh thực muốn giấu, hôm nay Lưu Dụ sẽ có cơ hội lắm mồm với em sao?"
Những lời này của Tống Đình Phàm có chút hợp lí, Trần Lâm cũng nghĩ thế, nhưng…
– “Bữa cơm tối hôm đó, anh và Tống bá bá đều không nói rõ ràng, Tống bá bá cố ý tránh né, sợ em biết….". Ngữ khí lần này của cậu không phải ủy khuất, ẩn ẩn còn có chút áy náy mơ hồ
Tống Đình Phàm biết người này chắc chắn còn suy nghĩ khác, bằng không sẽ không mất tự nhiên như vậy. Tại sao vẫn còn tự trách mình?
Nâng đầu Trần Lâm lên, để mình cúi đầu có thể nhìn thấy, Tống Đình Phàm trịnh trọng mở miệng, “Lại nghĩ linh tinh đi? Kì thật, anh cố ý không nói cho em vì sợ em nghĩ nhiều, ngày đó về ăn cơm, lão đầu nhi cũng không nói rõ ràng vì sợ em nghĩ nhiều, nhưng lại phản tác dụng, em vẫn nghĩ nhiều!"
– “Anh không cần xem mắt, kết hôn, sống hết cuộc đời như Lưu Dụ. Việc này đã sớm không có ý nghĩa với anh, em bây giờ vẫn còn tự trách rồi buồn lo vô cớ a! Hơn nữa em xem, lão đầu nhi cũng biết em sẽ nghĩ lung tung khi nghe chuyện Lưu Dụ nên mới không đề cập trước mặt em. Em bây giờ còn tự trách như vậy, nếu ông ấy biết, nói không chừng cũng cảm thấy áy náy"
Tống Đình Phàm giảng giải hợp tình hợp lí, giọng điệu ôn ôn hòa cũng nội dung thật thật sự, Trần Lâm nghe xong thoải mái không ít. Chính là còn vấn đề khác
– “Còn anh? Nếu là anh, anh không có không tin em sao?"
Tống Đình Phàm nghe, thực ra có chút bực bội, dùng sức vỗ vỗ Trần Lâm, “Không chừng nếu em nghe được chuyện người khác xem mắt, kết hôn…. Sẽ bắt đầu dao động….". Dừng một chút mới tiếp tục, “Anh còn cách nào a?". Lời này nghe như hắn bất đắc dĩ cực điểm, Tống Đình Phàm có thể nói vậy sao? Nghe qua, kẻ ngốc cũng hiểu được!
– “Em không có….". Trần Lâm nhanh chóng biện giải cho mình, cậu sợ…. Tống Đình Phàm hiểu lầm…. Ngữ khí người nọ…. nghe ra hắn rất khổ sở…
Trần Lâm vội vàng làm Tống Đình Phàm có chút hài lòng, “Đương nhiên anh biết em không có!"
– “Trần Lâm, việc anh tin em hay không không quan trọng, quan trọng là… lập trường của em. Không cần quan tâm điều gì khác, anh nhắc lại lần nữa, em không cần quan tâm những việc này, với chúng ta, đó không là trở ngại…". Trở ngại nằm ở chính bản thân em
Tống Đình Phàm muốn nói câu sau, nhưng nghĩ đến cảm thụ của cậu, vẫn là quên đi, mình lúc nào cũng rất mềm lòng với Trần Lâm
Tống Đình Phàm nói những lời này nhiều lần, mỗi lần đều thản nhiên như vậy, thật chắc chắn như lời thề son sắt. Trần Lâm nghe xong trong lòng hưởng thụ không ít. Nhưng mỗi lần mình đều không chống đỡ được, trong lòng đều tràn đầy bất an ưu nhiễu
Khi Tống Đình Phàm dừng lại, Trần Lâm đang ngơ ngẩn cũng dần dần hiểu, không nói rõ ràng, nhưng cậu dần dần thừa nhận, thừa nhận lần này mình lại bất an, trách cứ, áy náy…. Kì thật hết thảy là tại mình! Vì mình nghe huynh đệ của Tống Đình Phàm phải kết hôn, đáy lòng lại bị bất an tập kích!
Không phủ nhận, khi đó Trần Lâm nghĩ, nếu Tống Đình Phàm không gặp mình, phỏng chừng hắn cũng có cuộc sống như Lưu Dụ?
Lúc đó, cậu thật bất an, thật sợ hãi. Sau đó lại nghĩ ngay đến việc Tống Đình Phàm cố ý giấu diếm, lại nhớ đêm đó lão nhân cũng Tống Đình Phàm không nói rõ chuyện Lưu Dụ, Trần Lâm không rõ trong lòng có tư vị gì
Cũng may dùng cơm xong với bọn Lưu Dụ, suy nghĩ một chút, có lẽ Tống Đình Phàm sẽ không quan tâm chuyện này, chính là mình ở đâu trong mắt hắn? Chắc chắn hắn nghĩ mình nghe chuyện Lưu Dụ đi xem mắt sẽ dao động, bằng không, sao lại không nói chuyện đó với mình? Nghĩ hắn không tin mình, Trần Lâm lại bực bội. Hơn nữa Tống bá bá cũng không nói chuyện này trước mặt mình vì sợ mình nghĩ nhiều, Trần Lâm ít nhiều cũng áy náy với lão nhân
Trong phút chốc, Trần Lâm không ngăn được những phiền não, tự trách, bất an… nảy lên trong lòng
Kết quả là, cuối cùng hết thảy phát tiết đi ra, cố tình phát tiết gây sự với Tống Đình Phàm
– “Thực xin lỗi, là em không tốt, miên man suy nghĩ"
Tính cách tốt nhất của Trần Lâm là thẳng thắn nhận lỗi, nếu mình sai sẽ vui lòng sửa sai
Lần này thực ra Tống Đình Phàm không so đo chút gì, hai má cọ cọ Trần Lâm, ôm chặt lấy người, dù sao chuyện cũng đã qua
Kì thật, hắn không thể làm khác, chuyện Lưu Dụ dù hắn không cố ý đề cập, không cố ý giấu diếm, nhưng cuối cùng hắn cũng không có ý định nói cho cậu. Bằng không khi Tống lão đầu nhi nói hắn để Lưu Dụ về nhà, hắn sẽ không chỉ ‘Ân’ một tiếng như vậy. Nếu không dụng tâm, khi đó hắn sẽ nói rõ, Lưu Dụ sợ nhất là đi xem mắt nên mới trốn chạy, làm thế nào hắn có thể nhanh về nhà?
Nếu không nói rõ, hắn cùng lão đầu nhi rõ ràng cố ý không nói trước mặt Trần Lâm. Nếu, khiêm tốn một chút, Tống Đình Phàm đương nhiên cũng không so đo nhiều với Trần Lâm
Chuyện này, hiện tại ngẫm lại, Tống Đình Phàm đều thoải mái vui vẻ. Trần Lâm này, thực đúng vì mình đã quá dung túng nên mới giận dỗi vậy, đương nhiên, hắn mới có thể vui vẻ nhìn cậu như vậy
Chuyện Lưu Dụ cuối cùng cũng quá. Kì thật nói trắng ra, vấn đề chỉ nằm ở Trần Lâm. Chỉ cần cậu nghĩ thông suốt, không để tâm thì không có gì. Cho nên, sau này ngẫm lại, Lưu Dụ cố sức tìm mọi biện pháp trốn khỏi cuộc chiến xem mắt của gia đình. Trần Lâm cảm thấy rất buồn cười. Haha
Hôm nay, Trần Lâm khó có được ngày nghỉ mà không có Tống lão đầu nhi ở cùng, cậu liền cùng Tống Đình Phàm nghỉ ở nhà. Trời đã vào giữa hè, dù cậu đang ở trong nhà, vẫn rõ ràng nghe được tiếng ve râm ran đến khàn giọng. Nhưng tiếng ve cũng không ảnh hưởng đến tâm tình hai người, dù sao thời tiết nóng bức cũng không len lỏi vào nhà họ được
Trần Lâm đang lên mạng, chốc chốc nghiêng đầu nhìn Tống Đình Phàm đang đọc sách, chốc chốc lại vặn vẹo người đi qua đi lại giải lao. Nhìn động tác bây giờ, điểm đến cậu mong muốn là phòng bếp
Mà người đang đọc sách rốt cuộc không biết có chú ý đến hành động của cậu hay không, chỉ thấy hắn chuyên tâm đọc sách
Tựa hồ động tác của Trần Lâm rất mạnh, rốt cuộc làm người nào đó ngẩng đầu nhìn cậu
Trần Lâm ngượng ngùng nhìn vào máy tính, muốn nói lại thôi, ngập ngừng, “Em…."
– “Từ sáng đến giờ, em đã ăn hai que kem, không được ăn nữa". Tống Đình Phàm chau mày
Hắn biết Trần Lâm muốn đi vào bếp lấy kem trong tủ lạnh. Cũng không phải hắn không cho cậu ăn, nhưng hắn thực sự nghĩ ăn nhiều đồ lạnh không tốt, hơn nữa dạ dày người nọ không chịu được, cậu đã ăn 2 que kem, còn ăn nữa? Như vậy sẽ không ăn nổi cơm chiều!
Trùng hợp, chuông cửa vang lên, Trần Lâm cảm thấy mình như được giải thoát, ném một câu ‘em đi mở cửa’ rồi xỏ dép lê chạy ra
Tống Đình Phàm nhìn cậu mang dép trái, lắc đầu buồn cười
Trần Lâm mở cửa, thấy người đến, cười thật tươi. Cậu thầm nghĩ, cơ hội, cơ hội tới, ha ha!
– “Mau mau, Trần Lâm, mang hai que kem lại đây, hôm nay trời nóng quá, vừa ra khỏi xe vào nhà hai người, tôi đã đổ mồ hôi toàn thân!"
Lưu Dụ vừa oán giận trời nắng nóng, vừa bước vào nhà Trần Lâm, đặt đại mông trên sô pha đợi kem Trần Lâm mang đến
Còn ồn ào, “Tôi ăn kem xoài, kem xoài nha! Mục Kiệt, cậu pha cho hắn bình trà xanh là được rồi!"
Trần Lâm nghe Lưu Dụ nói to, cũng hoàn toàn không quan tâm ánh mắt Tống Đình Phàm bắn tới, cậu rạo rực chạy đến bên tủ lạnh
Mang đồ ăn đến cho bọn Lưu Dụ Mục Kiệt, cậu tự nhiên cũng thuận tay lấy một que kem cho mình
Khi Lưu Dụ vừa cắn một ngụm kem thật to, Tống Đình Phàm liếc mắt, bất đắc dĩ nhìn Trần Lâm, miệng còn làm thành khẩu hình, “Em….."
Chỉ thấy Trần Lâm vừa cắn một ít kem, bên miệng còn mang theo chút màu nâu kem chocolate, hình dáng có chút đáng yêu. Cậu lấy lòng nhìn Tống Đình Phàm, ánh mắt còn liếc liếc hai người kia, tựa hồ muốn nói, có bọn họ ở đây, em chỉ ăn 1 que, chỉ 1 que thôi!
Tống Đình Phàm đầu hàng, cậu ăn xong, cùng lắm tối đến hắn cần lao xoa bụng cho cậu thôi
Mục Kiệt nhấp một ngụm trà, nhìn động thái hai người trước mắt, trong lòng buồn cười nhưng không dám cười. Trần Lâm này, mỗi khi đối mặt với Tống Đình Phàm, lại trẻ con hiếm thấy!
Không biết Lưu Dụ ngốc thật hay giả ngu, lúc này, hắn cố tình hỏi, “Làm sao vậy, hai người các cậu? Đình Phàm, cậu lại không cho Trần Lâm ăn kem?"
Lưu Dụ cũng thích ăn kem, kem Tống Đình Phàm mua để trong nhà, hắn ăn ít nhất là một nửa, nửa còn lại là Trần Lâm ăn. Đây cũng là cơ hội ngẫu nhiên trước kia, Lưu Dụ phát hiện kem trong nhà Trần Lâm, nếu mình không đến sẽ rất lâu hết, cuối cùng tìm hiểu mới biết vì tên Tống Đình Phàm kia hạn chế không cho Trần Lâm ăn đồ lạnh
Nhưng nếu bọn họ đến nhà, lúc nhiều người, Tống Đình Phàm ít nhiều cũng hạn chế. Nên vừa rồi ra mở cử gặp Lưu Dụ, Trần Lâm biết cơ hội ăn kem của cậu đến rồi
Tống Đình Phàm trừng mắt liếc Lưu Dụ, không buồn trả lời
Thật ra Lưu Dụ người ta không cần, nhún nhún vai, chăm chú ăn hết kem trong tay. Vừa quay đầu lại nhìn bàn pha lê trong phòng khách đã thấy máy tính của Trần Lâm, đối diện là một cuốn sách, thoạt nhìn hai người vừa rồi còn làm việc a!
– “Hai người các cậu nhàn nhã không ai bằng, ngoài trời nóng như vậy, chúng tôi bận chết lên chết xuống, hai người lại ở nhà lên mạng, đọc sách, này có thể nào bực bội được!"
Tống Đình Phàm xem như mắt điếc tai ngơ với lời Lưu Dụ, nghĩ thầm, các cậu bận thì đến đây làm gì? Còn không phải muốn tìm chỗ tán gẫu trốn nóng mới đến!
– “Di, Mục Kiệt, hai anh hôm nay không đến công ty?". Trần Lâm ngạc nhiên
Không như bọn họ, trời nóng thì Tống Đình Phàm không đến công ty, Trần Lâm không tin bọn họ chuyên tâm xử lí mọi công tác
Mục Kiệt cười cười, không trả lời ngay, tuy Lưu Dụ không nói sự thực, nhưng dù sao Trần Lâm đã hỏi mình, mình cũng không dám nói dối cho qua chuyện
Mọi người đang ngồi nói chuyện, đột nhiên di động Trần Lâm vang lên, Tống Đình Phàm cầm lên từ sô pha, đưa cho cậu
Trần Lâm thấy người gọi đến—Mẹ, liền liếc Tống Đình Phàm, cầm di động ra ngoài ban công
Tất nhiên Tống Đình Phàm biết người gọi đến, trong lòng cũng không nghĩ gì, bất quá chỉ nhìn Trần Lâm một cái
Khi Trần Lâm vừa vào, đặt điện thoại xuống, Lưu Dụ tra hỏi, “Ai a, Trần Lâm? Cậu còn thần bí như vậy?"
Buồn cười liếc xéo Lưu Dụ một cái, Trần Lâm trả lời, “Thần bí gì, là mẹ tôi. Bà hỏi tôi tháng 11 có thể về nhà không, nếu về thì đi du lịch cùng bọn họ. Còn không thì đừng trở về, ba mẹ đóng cửa nhà đi du lịch"
Nghe đến cha mẹ Trần Lâm, hai người Mục Kiệt Lưu Dụ không hẹn mà cùng nhìn Tống Đình Phàm, Tống Đình Phàm cũng nhìn bọn họ, cả ba đều hiểu ý nhau
Đúng vậy, cha mẹ Trần Lâm sớm muộn gì cũng là một vấn đề
Tác giả :
Hạm Đạm Hoa Khai