Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông
Chương 79
Hôn lễ của Lí Tiểu Phàm được tổ chức ngoài trời. Bên ngoài khách sạn có một sân cỏ chuyên dùng tổ chức hôn lễ, hoàn toàn áp dụng hình thức hôn lễ tự do. Khách khứa đến dự có thể tùy ý trao đổi qua lại. Hôn lễ tuy náo nhiệt nhưng cũng hiện lên một mạt xa hoa
Trần Lâm vốn nghĩ hôn lễ bình thường diễn ra ở khách sạn, thật không ngờ, Tiểu Phàm cũng muốn nổi bật như vậy. Xem ra, chi phí tổ chức rất xa xỉ, có thể hiểu gia thế nhà trai rất khá
Hôn lễ không chỉ có Trần Lâm Tống Đình Phàm đến dự, Trương Bá Quang cũng đến
Lúc nhìn thấy Trương Bá Quang, Trần Lâm giật mình, vì thế nói với Tống Đình Phàm một tiếng, cậu vội vàng đến chào hỏi
– “Quang ca, Tiểu Phàm cũng mời anh?". Hỏi xong, Trần Lâm cảm thấy có chút không ổn. Làm sao Tiểu Phàm có thể không mời hắn
Trương Bá Quang không câu nệ, cười giải thích, “Không phải, là nhà trai mời anh. Ngô Vũ là người bạn trước kia anh đã nói với em a!"
– “A? Hắn là chú rể?"
Trần Lâm vừa hỏi xong, Trương Bá Quang sửng sốt, “Em không biết?"
Trần Lâm có chút xấu hổ nói, “Ách, em biết tên, nhưng chưa gặp qua, cũng không nghĩ hắn là người anh từng đề cập"
Trần Lâm nói vậy, Trương Bá Quang chớp mắt, đã có chút sáng tỏ, là vì Lí Tiểu Phàm không nói đi? Hắn trước kia cũng nhìn ra tâm tư của nàng, nhưng khi đó chỉ nghĩ, hoa rơi có ý, nước chảy vô tình, tất nhiên không đặt trong lòng
Hiện giờ Lí Tiểu Phàm làm vậy, đến tột cùng là vì sao?
Nhìn sang người đi cùng Trần Lâm hôm nay đang đứng không xa, người nọ tay bưng li rượu, một tay cho vào túi, tùy ý trò chuyện với người bên cạnh. Không khó nhận ra, thái độ tùy ý này lại lộ ra chút cảm giác xa lạ, hiển nhiên, người đang nói chuyện cùng hắn không xu nịnh, có điều, cũng không phải người hắn quen biết
Người này yêu Trần Lâm, có phải hay không hắn đã nói rõ cho Lí Tiểu Phàm biết quan hệ của hai người? Trương Bá Quang đoán trong lòng
Trần Lâm nhìn theo tầm mắt của Trương Bá Quang, tự thấy hiện nay Tống Đình Phàm đang ở trong tình trạng nào, người nọ ngẫu nhiên nhíu mày, Trần Lâm cũng đoán được, xem ra những người đang vây quanh Tống Đình Phàm, không phải người hắn nguyện ý giao đãi! Hơn nữa, người nọ vốn không thích xã giao
– “Tiểu Lâm, dẫn anh sang bên đó đi. Nếu đã thấy mặt, không chào một tiếng tựa hồ không tốt lắm a!". Ánh mắt Trương Bá Quang nhìn về hướng Tống Đình Phàm, miệng lại nói với Trần Lâm
Trần Lâm sửng sốt một chút, hiểu ý Trương Bá Quang, cậu gật gật đầu. Dù sao, cậu cũng nên giải vây cho Tống Đình Phàm
Khi hai người đến bên cạnh Tống Đình Phàm, những người đang vây quanh hắn cũng hiểu ý tìm cớ rời đi, mà những người không hiểu ý cũng bị ánh mắt cự tuyệt của Tống Đình Phàm đuổi đi xa
Hai người dù sao cũng xem như đã gặp qua vài lần, hơn nữa theo một góc độ nào đó, cũng có thể được xem là ‘tri kỉ’ lâu năm, cho nên những nghi thức xã giao bắt tay khách sáo tất nhiên không diễn ra. Đôi bên nâng chén như chào nhau
Trần Lâm đứng bên cạnh, nhất thời bối rối, này… Hai người sau khi nâng chén cũng không ai chủ động mở miệng nói chuyện, liền đứng yên như vậy, này…. Là tình huống gì!
Ánh mắt Trần Lâm có chút hỗn loạn thúc giục thường liếc về hướng Tống Đình Phàm, hi vọng hắn có thể đánh vỡ tình trạng này. Tống Đình Phàm tất nhiên biết ý tứ của Trần Lâm, vươn tay vỗ vỗ vai cậu, ý bảo cậu an tâm
Trương Bá Quang đứng bên cạnh không bỏ sót một hành động nào của hai người, ngoài việc cười khổ trong lòng, bề ngoài hắn cũng không nề hà gì. Tiểu Lâm này, theo người đối diện đã lâu, chẳng những ngày càng ỷ lại hắn, mà ngay cả định lực cậu cũng không có đủ a
Hai người bọn họ vẫn không nói gì, kì thật thẳng thắn ra, đây chính là một loại đánh giá vô hình giữa nam nhân, như chiêu thức của các cao thủ võ lâm, địch bất động, ta bất động. Đáng tiếc, bị Tiểu Lâm nháo một trận, hai người đều muốn nhụt chí
Thực tế thì, đều là nam nhân thôi, luôn không muốn nhận thua ai, cho dù thua bước đầu vẫn muốn tìm mọi cách đảo ngược tình thế. Huống chi trước mắt, Trương Bá Quang chỉ thua bước đầu, hắn có thể dễ dàng đầu hàng sao?
Thậm chí, dù hiện tại, hắn rất rõ ràng, mình đã không còn cơ hội….
Mỗi một lần tái kiến Trần Lâm, suy nghĩ của Trương Bá Quang lại một lần rõ ràng, một lần rõ ràng hơn…. Chính là dù như vậy, hắn vẫn không khống chế được tâm tình muốn gặp cậu
Tựa như hôm nay, khi mình vừa bước vào nơi tổ chức hôn lễ, mắt không ngừng tìm kiếm thân ánh của Trần Lâm, chính là khi nhìn thấy hai người cùng xuất hiện, trong lòng có cảm giác gì? Ghen tị, không cam tâm, bất đắc dĩ… Vì thế, chỉ có thể quay đầu, không nhìn đến
Nhưng Trần Lâm lại chủ động đến chào hỏi
Mình có thể làm gì? Trừ bỏ khuôn mặt tươi cười chào đón, Trương Bá Quang không nghĩ ra thái độ khác đối mặt với Trần Lâm
Vốn trong lòng vẫn tự tin đến chào hỏi người kia, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng hai người nọ ăn ý trao đổi, Trương Bá Quang hiểu, đoạn tình cảm của mình, chỉ có thể chậm rãi mai táng. Hắn là người cố chấp, nhưng khi nhìn thấy tình cảm thân thiết như vậy, hắn biết mình không có cơ hội…
Có lẽ, thực đúng với câu nói ‘mất bò mới lo làm chuồng’. Mình quan tâm Trần Lâm nhiều năm như vậy, che chở, yêu thương, chiều chuộng, lại thủy chung cố thủ điểm mấu chốt, không muốn lộ ra, vì sợ được cái này mất cái khác
Nhưng kết quả thế nào?
Trương Bá Quang không muốn nghĩ nhiều nữa. Trong đầu có một ý niệm đang cổ động, chúc phúc đi, chúc phúc cậu ấy đi…
– “Kì thật, chú rể cũng là đồng nghiệp của Lí Tiểu Phàm, đồng thời là ông chủ của anh, ha ha". Lời vừa ra khỏi miệng cũng không phải những gì mình đã nghĩ trong lòng, Trương Bá Quang than khổ trong lòng, vẫn rất khó khăn na!
Hiện tại Trần Lâm ước gì mình có thể tìm được đề tài, nếu Trương Bá Quang mở lời, tự nhiên cậu phải ứng đối, “Là người anh nói đã kiên quyết kéo anh vào công ty của gia đình khi vừa tốt nghiệp?"
Trương Bá Quang mỉm cười gật đầu
Trần Lâm định nói thêm gì đó, liền bị người khác ngắt lời, cậu chỉ nghe một trận cười sang sảng sau lưng, “Haha, thế này có phải gọi là ‘trớ trêu’ không, như thế nào trước kia đều là cậu cam tâm tình nguyện? Bá Quang?"
– “Nguyên lai tiểu tử cậu ở bên ngoài hạ bệ hình tượng của tôi a!". Nói xong, còn đấm một quyền vào ngực Trương Bá Quang
Trần Lâm nhìn người vừa đến, một thân tây trang trắng, nắm tay Tiểu Phàm, cả người đều lộ ra thần thái hạnh phúc, không phải chủ rể thì còn ai?
Trương Bá Quang nhận một quyền của Ngô Vũ, bắt đầu giới thiệu, “Tiểu Lâm, người vừa nháo rối tinh rối mù này là chú rể, Ngô Vũ. Đây là Trần Lâm, người lão bà cậu đặc biệt yêu thích a". Nói xong còn hàm xúc nhìn Lí Tiểu Phàm
Trẻ tuổi đã cai quản cơ nghiệp của gia đình trên cả nước, Ngô Vũ tất nhiên rất tài giỏi
Trần Lâm, tên này như sấm vang bên tai hắn, vô luận là thời đại học hay khi làm việc cùng Trương Bá Quang, mỗi lần Bá Quang lấy cớ nghỉ vài ngày không phải là gặp người có tên Trần Lâm này sao? Hơn nữa, thái độ của lão bà mình với người này tựa hồ cũng đặc biệt hơn người khác. Người như vậy, Ngô Vũ muốn không quan tâm cũng không được
– “Đã sớm nghe tên cậu, thực sự, hiện giờ mới nhìn thấy chân nhân, tôi thật còn có chút hối hận". Khi Ngô Vũ nói những lời này, một tay vân vê cằm, cao thấp đánh giá Trần Lâm, làm bộ dáng cậu ấm trêu ghẹo gái nhà lành làm cậu có chút lúng túng
Vừa rồi, người này biểu hiện vẻ giảo hoạt đã làm Trần Lâm có chút ngoài ý muốn, hiện tại, không ngờ người này không chỉ giảo hoạt từ trước đến nay, hơn nữa còn đem việc ‘giảo hoạt từ trước đến nay’ biến thành ‘giảo hoạt lâu năm’
Trần Lâm nghi hoặc liếc nhìn Lí Tiểu Phàm, hai người hợp nhau sao?
Lí Tiểu Phàm cười với Trần Lâm, hơn nữa còn nhéo Ngô Vũ một chút, chỉ nghe hắn ôi một tiếng, ngoan ngoãn im lặng. Trần Lâm thấy thế, mở mắt thật to a!
Lí Tiểu Phàm cười đắc ý
Kì thật không thể trách Trần Lâm vì sao lại nghĩ bọn họ không hợp nhau, vì Trương Vũ như vậy mang cho cậu cảm giác như Lưu Dụ, một kẻ ba hoa dở hơi! Cho nên, sau một chút khó xử, Trần Lâm khôi phục tâm tình rất nhanh, đồng thời còn nghi hoặc bọn họ yêu nhau như thế nào, bởi vì cảm giác của Trần Lâm làm, ai có thể tưởng tượng được cảnh Lưu Dụ ở cùng một chỗ với Lí Tiểu Phàm?
Trần Lâm còn nhớ rõ tình cảnh hai người từng chạm mặt trước kia, Tiểu Phàm kia chưa bao giờ trả lời Lưu Dụ! Nguyên nhân, vì hắn nói nhiều! Nhưng Ngô Vũ này….
Thu hồi tâm tư, Trần Lâm lại nhìn bọn họ, tựa hồ còn có thể thấy một cảm giác hài hòa xứng đôi. Thật là một đôi trai tài gái sắc
Ngô Vũ bị lão bào nhéo, rõ rang có chút thu liễm thái độ của mình, chính thức chào hỏi Tống Đình Phàm đang đứng sau Trần Lâm. Hắn biết người này, ở Bắc Kinh, có bao người không biết Tống Đình Phàm? Chẳng qua nếu người khác biết hắn, cũng không có nghĩa hắn biết người đó a!
Không tin được, lão bà mình, mời được hắn sao!
Kì thật, màn giới thiệu vừa rồi, không phải Trương Bá Quang xem nhẹ Tống Đình Phàm, mà hắn cố ý để Ngô Vũ tự mình giới thiếu. Hai người bên cạnh không thích nhiều lời, nên Trương Bá Quang phải cẩn trọng tìm từ đế nói với Ngô Vũ. Cho nên, cuối cùng, Trương Bá Quang chọn cách im lặng, để bọn họ tự giới thiệu với nhau
Hắn tin, Ngô Vũ không xem nhẹ người này được
Khi Ngô Vũ hàn huyên cùng Tống Đình Phàm, Lí Tiểu Phàm kéo Trần Lâm sang một bên, lúc này nàng mới mở miệng
– “Trần Lâm, anh không cần áy náy việc này". Đồng thời, ánh mắt thường xuyên liếc về Ngô Vũ
Trần Lâm giật mình, không kịp phản ứng
– “Trần Lâm, anh thấy Ngô Vũ thế nào?"
Tựa hồ có chút hiểu lời của Tiểu Phàm, Trần Lâm chậm rãi nói, “Một người tốt, tuấn lăng suất khí, sự nghiệp thành công"
Lí Tiểu Phàm nhíu đôi mày thanh tú, vỗ vỗ Trần Lâm, “Này, tôi hỏi anh việc đó sao?! Sao trả lời như đọc văn bản a! Anh có giận tôi thì cũng đừng làm vậy chứ? Anh ấy có phải không tốt không? Nếu có, anh liền nói thẳng, hôm nay tôi sẽ không kết hôn nữa! Tôi tuyệt đối tin mắt nhìn người của anh!"
Trần Lâm nghe Tiểu Phàm luyên thuyên một hồi, cười bất đắc dĩ. Tiểu Phàm này a, thực sự đã thay đổi rất nhiều
– “Anh ta tốt lắm". Cười xong, Trần Lâm trịnh trọng nói với Lí Tiểu Phàm
– “Cô thực hạnh phúc, Tiểu Phàm"
Trong chốc lát, Lí Tiểu Phàm thu hồi thái độ ‘bất mãn’ mới vừa rồi với Trần Lâm, cô mỉm cười. Nụ cười đắc ý vì Trần Lâm nói đúng, lại sắp có cuộc hôn nhân hạnh phúc
– “Nếu vậy, Trần Lâm, đừng áy náy với tôi nữa, tôi rất tốt, thực sự tốt lắm". Lí Tiểu Phàm có chút xúc động cầm tay Trần Lâm, cường điệu, nàng quả rất tốt
Kì thật, Tiểu Phàm không cần cường điệu như vậy, Trần Lâm đã hiểu. Từ chi tiết nhỏ kia, Trần Lâm biết người này thực lòng yêu Lí Tiểu Phàm, ánh mắt hắn cũng dữ dội như Tống Đình Phàm!
– “Kì thật, trước kia tôi là cố ý không nói cho anh chuyện Ngô Vũ…"
Trần Lâm nghe xong, gật gật đầu, cũng không trách cứ gì
– “Ách, tôi định để hai người hôm nay mới gặp mặt, cảm giác của anh…. Ngô, mới tốt một chút…….". Lí Tiểu Phàm cẩn thận tìm từ. Chính là nàng càng cẩn thận thì lại càng không biểu đạt được ý tứ của mình. Nàng ấp úng muốn nói tiếp, đã nhìn thấy Trần Lâm tươi cười, tựa hồ đã hiểu rõ hết thảy
Quả thực, trước câu hỏi ‘thả con tép, bắt con tôm’ của Lí Tiểu Phàm, Trần Lâm có chút hiểu được tâm tư của nàng. Nàng lâu như vậy mới nói chuyện kết hôn cho mình, hơn nữa hôm nay mới để mình gặp Ngô Vũ, mục đích duy nhất là muốn cậu khắc sâu ấn tượng đầu tiên với hắn—Ngô Vũ rất tốt với nàng, nàng thực sự rất hạnh phúc
Vì thế……… Mình không cần vì chuyện trước kia từng cự tuyệt nàng mà áy náy
Nữ nhân uyển chuyển như vậy, Trần Lâm có chút buồn bực mình không nghĩ ra sớm hơn. Kì thật, Tiểu Phàm không cần làm vậy, nhân phẩm con người, tốt xấu thế nào, ấn tượng đầu tiên tất nhiên quang trọng, nhưng những ấn tượng cuối cùng mới là quan trọng đi?
Trần Lâm nghĩ, dù cậu có gặp Ngô Vũ trước cũng không ảnh hưởng đến những phán đoán cảm quan của cậu với hắn. Nhưng Trần Lâm không biết, Lí Tiểu Phàm còn có suy nghĩ khác
Lí Tiểu Phàm quen biết Ngô Vũ khi nàng quay về Bắc Kinh công tác, lúc đó hai người mới biết nhau. Ngay từ đầu, nàng không có ấn tượng tốt với Ngô Vũ, một cậu ấm suốt ngày chỉ hoạt ngôn, ngẫm lại, Lí Tiểu Phàm càng không thích kết giao. Nhưng chuyện tình cảm mình làm sao có thể né tránh hay cự tuyệt? Ngô Vũ bám riết không tha, cuối cùng cũng bắt được Tiểu Phàm
Tuy nàng tình nguyện rơi vào tay giặc, nhưng ấn tượng đầu tiên của nàng về Ngô Vũ không tốt, nàng làm sao có thể nói với Trần Lâm? Nàng sợ, có lẽ Trần Lâm sẽ nghĩ mình là người tùy tiện với hôn nhân, nếu vậy, những áy náy của Trần Lâm với nàng trong quá khứ sẽ càng nặng nề hơn. Sau khi Trần Lâm đến Bắc Kinh, hai người vẫn liên lạc, cậu còn thường xuyên gặp nàng, nhưng thế nào nàng cũng cảm thấy Trần Lâm vẫn áy náy với mình
Cho nên, Tiểu Phàm chọn cách này để hai người gặp mặt, nàng nghĩ, có lẽ như vậy, cảm giác của Trần Lâm sẽ tốt hơn
Không cần nói hết nhưng vẫn sáng tỏ, trong lòng cả hai đều có người mình yêu là được
Khi Trần Lâm còn đang nói chuyện với Lí Tiểu Phàm, Ngô Vũ đã tới đòi người, trước khi đi còn trêu chọc một câu, “Dù sao hôm nay tôi cũng là chú rể a, làm sao để người khác chiếm cô dâu được?"
Ngô Vũ trêu chọc Trần Lâm như vậy, tất nhiên không được đãi ngộ tốt, hắn liền bị Lí Tiểu Phàm nhéo một cái thật đau!
Trần Lâm vốn nghĩ hôn lễ bình thường diễn ra ở khách sạn, thật không ngờ, Tiểu Phàm cũng muốn nổi bật như vậy. Xem ra, chi phí tổ chức rất xa xỉ, có thể hiểu gia thế nhà trai rất khá
Hôn lễ không chỉ có Trần Lâm Tống Đình Phàm đến dự, Trương Bá Quang cũng đến
Lúc nhìn thấy Trương Bá Quang, Trần Lâm giật mình, vì thế nói với Tống Đình Phàm một tiếng, cậu vội vàng đến chào hỏi
– “Quang ca, Tiểu Phàm cũng mời anh?". Hỏi xong, Trần Lâm cảm thấy có chút không ổn. Làm sao Tiểu Phàm có thể không mời hắn
Trương Bá Quang không câu nệ, cười giải thích, “Không phải, là nhà trai mời anh. Ngô Vũ là người bạn trước kia anh đã nói với em a!"
– “A? Hắn là chú rể?"
Trần Lâm vừa hỏi xong, Trương Bá Quang sửng sốt, “Em không biết?"
Trần Lâm có chút xấu hổ nói, “Ách, em biết tên, nhưng chưa gặp qua, cũng không nghĩ hắn là người anh từng đề cập"
Trần Lâm nói vậy, Trương Bá Quang chớp mắt, đã có chút sáng tỏ, là vì Lí Tiểu Phàm không nói đi? Hắn trước kia cũng nhìn ra tâm tư của nàng, nhưng khi đó chỉ nghĩ, hoa rơi có ý, nước chảy vô tình, tất nhiên không đặt trong lòng
Hiện giờ Lí Tiểu Phàm làm vậy, đến tột cùng là vì sao?
Nhìn sang người đi cùng Trần Lâm hôm nay đang đứng không xa, người nọ tay bưng li rượu, một tay cho vào túi, tùy ý trò chuyện với người bên cạnh. Không khó nhận ra, thái độ tùy ý này lại lộ ra chút cảm giác xa lạ, hiển nhiên, người đang nói chuyện cùng hắn không xu nịnh, có điều, cũng không phải người hắn quen biết
Người này yêu Trần Lâm, có phải hay không hắn đã nói rõ cho Lí Tiểu Phàm biết quan hệ của hai người? Trương Bá Quang đoán trong lòng
Trần Lâm nhìn theo tầm mắt của Trương Bá Quang, tự thấy hiện nay Tống Đình Phàm đang ở trong tình trạng nào, người nọ ngẫu nhiên nhíu mày, Trần Lâm cũng đoán được, xem ra những người đang vây quanh Tống Đình Phàm, không phải người hắn nguyện ý giao đãi! Hơn nữa, người nọ vốn không thích xã giao
– “Tiểu Lâm, dẫn anh sang bên đó đi. Nếu đã thấy mặt, không chào một tiếng tựa hồ không tốt lắm a!". Ánh mắt Trương Bá Quang nhìn về hướng Tống Đình Phàm, miệng lại nói với Trần Lâm
Trần Lâm sửng sốt một chút, hiểu ý Trương Bá Quang, cậu gật gật đầu. Dù sao, cậu cũng nên giải vây cho Tống Đình Phàm
Khi hai người đến bên cạnh Tống Đình Phàm, những người đang vây quanh hắn cũng hiểu ý tìm cớ rời đi, mà những người không hiểu ý cũng bị ánh mắt cự tuyệt của Tống Đình Phàm đuổi đi xa
Hai người dù sao cũng xem như đã gặp qua vài lần, hơn nữa theo một góc độ nào đó, cũng có thể được xem là ‘tri kỉ’ lâu năm, cho nên những nghi thức xã giao bắt tay khách sáo tất nhiên không diễn ra. Đôi bên nâng chén như chào nhau
Trần Lâm đứng bên cạnh, nhất thời bối rối, này… Hai người sau khi nâng chén cũng không ai chủ động mở miệng nói chuyện, liền đứng yên như vậy, này…. Là tình huống gì!
Ánh mắt Trần Lâm có chút hỗn loạn thúc giục thường liếc về hướng Tống Đình Phàm, hi vọng hắn có thể đánh vỡ tình trạng này. Tống Đình Phàm tất nhiên biết ý tứ của Trần Lâm, vươn tay vỗ vỗ vai cậu, ý bảo cậu an tâm
Trương Bá Quang đứng bên cạnh không bỏ sót một hành động nào của hai người, ngoài việc cười khổ trong lòng, bề ngoài hắn cũng không nề hà gì. Tiểu Lâm này, theo người đối diện đã lâu, chẳng những ngày càng ỷ lại hắn, mà ngay cả định lực cậu cũng không có đủ a
Hai người bọn họ vẫn không nói gì, kì thật thẳng thắn ra, đây chính là một loại đánh giá vô hình giữa nam nhân, như chiêu thức của các cao thủ võ lâm, địch bất động, ta bất động. Đáng tiếc, bị Tiểu Lâm nháo một trận, hai người đều muốn nhụt chí
Thực tế thì, đều là nam nhân thôi, luôn không muốn nhận thua ai, cho dù thua bước đầu vẫn muốn tìm mọi cách đảo ngược tình thế. Huống chi trước mắt, Trương Bá Quang chỉ thua bước đầu, hắn có thể dễ dàng đầu hàng sao?
Thậm chí, dù hiện tại, hắn rất rõ ràng, mình đã không còn cơ hội….
Mỗi một lần tái kiến Trần Lâm, suy nghĩ của Trương Bá Quang lại một lần rõ ràng, một lần rõ ràng hơn…. Chính là dù như vậy, hắn vẫn không khống chế được tâm tình muốn gặp cậu
Tựa như hôm nay, khi mình vừa bước vào nơi tổ chức hôn lễ, mắt không ngừng tìm kiếm thân ánh của Trần Lâm, chính là khi nhìn thấy hai người cùng xuất hiện, trong lòng có cảm giác gì? Ghen tị, không cam tâm, bất đắc dĩ… Vì thế, chỉ có thể quay đầu, không nhìn đến
Nhưng Trần Lâm lại chủ động đến chào hỏi
Mình có thể làm gì? Trừ bỏ khuôn mặt tươi cười chào đón, Trương Bá Quang không nghĩ ra thái độ khác đối mặt với Trần Lâm
Vốn trong lòng vẫn tự tin đến chào hỏi người kia, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng hai người nọ ăn ý trao đổi, Trương Bá Quang hiểu, đoạn tình cảm của mình, chỉ có thể chậm rãi mai táng. Hắn là người cố chấp, nhưng khi nhìn thấy tình cảm thân thiết như vậy, hắn biết mình không có cơ hội…
Có lẽ, thực đúng với câu nói ‘mất bò mới lo làm chuồng’. Mình quan tâm Trần Lâm nhiều năm như vậy, che chở, yêu thương, chiều chuộng, lại thủy chung cố thủ điểm mấu chốt, không muốn lộ ra, vì sợ được cái này mất cái khác
Nhưng kết quả thế nào?
Trương Bá Quang không muốn nghĩ nhiều nữa. Trong đầu có một ý niệm đang cổ động, chúc phúc đi, chúc phúc cậu ấy đi…
– “Kì thật, chú rể cũng là đồng nghiệp của Lí Tiểu Phàm, đồng thời là ông chủ của anh, ha ha". Lời vừa ra khỏi miệng cũng không phải những gì mình đã nghĩ trong lòng, Trương Bá Quang than khổ trong lòng, vẫn rất khó khăn na!
Hiện tại Trần Lâm ước gì mình có thể tìm được đề tài, nếu Trương Bá Quang mở lời, tự nhiên cậu phải ứng đối, “Là người anh nói đã kiên quyết kéo anh vào công ty của gia đình khi vừa tốt nghiệp?"
Trương Bá Quang mỉm cười gật đầu
Trần Lâm định nói thêm gì đó, liền bị người khác ngắt lời, cậu chỉ nghe một trận cười sang sảng sau lưng, “Haha, thế này có phải gọi là ‘trớ trêu’ không, như thế nào trước kia đều là cậu cam tâm tình nguyện? Bá Quang?"
– “Nguyên lai tiểu tử cậu ở bên ngoài hạ bệ hình tượng của tôi a!". Nói xong, còn đấm một quyền vào ngực Trương Bá Quang
Trần Lâm nhìn người vừa đến, một thân tây trang trắng, nắm tay Tiểu Phàm, cả người đều lộ ra thần thái hạnh phúc, không phải chủ rể thì còn ai?
Trương Bá Quang nhận một quyền của Ngô Vũ, bắt đầu giới thiệu, “Tiểu Lâm, người vừa nháo rối tinh rối mù này là chú rể, Ngô Vũ. Đây là Trần Lâm, người lão bà cậu đặc biệt yêu thích a". Nói xong còn hàm xúc nhìn Lí Tiểu Phàm
Trẻ tuổi đã cai quản cơ nghiệp của gia đình trên cả nước, Ngô Vũ tất nhiên rất tài giỏi
Trần Lâm, tên này như sấm vang bên tai hắn, vô luận là thời đại học hay khi làm việc cùng Trương Bá Quang, mỗi lần Bá Quang lấy cớ nghỉ vài ngày không phải là gặp người có tên Trần Lâm này sao? Hơn nữa, thái độ của lão bà mình với người này tựa hồ cũng đặc biệt hơn người khác. Người như vậy, Ngô Vũ muốn không quan tâm cũng không được
– “Đã sớm nghe tên cậu, thực sự, hiện giờ mới nhìn thấy chân nhân, tôi thật còn có chút hối hận". Khi Ngô Vũ nói những lời này, một tay vân vê cằm, cao thấp đánh giá Trần Lâm, làm bộ dáng cậu ấm trêu ghẹo gái nhà lành làm cậu có chút lúng túng
Vừa rồi, người này biểu hiện vẻ giảo hoạt đã làm Trần Lâm có chút ngoài ý muốn, hiện tại, không ngờ người này không chỉ giảo hoạt từ trước đến nay, hơn nữa còn đem việc ‘giảo hoạt từ trước đến nay’ biến thành ‘giảo hoạt lâu năm’
Trần Lâm nghi hoặc liếc nhìn Lí Tiểu Phàm, hai người hợp nhau sao?
Lí Tiểu Phàm cười với Trần Lâm, hơn nữa còn nhéo Ngô Vũ một chút, chỉ nghe hắn ôi một tiếng, ngoan ngoãn im lặng. Trần Lâm thấy thế, mở mắt thật to a!
Lí Tiểu Phàm cười đắc ý
Kì thật không thể trách Trần Lâm vì sao lại nghĩ bọn họ không hợp nhau, vì Trương Vũ như vậy mang cho cậu cảm giác như Lưu Dụ, một kẻ ba hoa dở hơi! Cho nên, sau một chút khó xử, Trần Lâm khôi phục tâm tình rất nhanh, đồng thời còn nghi hoặc bọn họ yêu nhau như thế nào, bởi vì cảm giác của Trần Lâm làm, ai có thể tưởng tượng được cảnh Lưu Dụ ở cùng một chỗ với Lí Tiểu Phàm?
Trần Lâm còn nhớ rõ tình cảnh hai người từng chạm mặt trước kia, Tiểu Phàm kia chưa bao giờ trả lời Lưu Dụ! Nguyên nhân, vì hắn nói nhiều! Nhưng Ngô Vũ này….
Thu hồi tâm tư, Trần Lâm lại nhìn bọn họ, tựa hồ còn có thể thấy một cảm giác hài hòa xứng đôi. Thật là một đôi trai tài gái sắc
Ngô Vũ bị lão bào nhéo, rõ rang có chút thu liễm thái độ của mình, chính thức chào hỏi Tống Đình Phàm đang đứng sau Trần Lâm. Hắn biết người này, ở Bắc Kinh, có bao người không biết Tống Đình Phàm? Chẳng qua nếu người khác biết hắn, cũng không có nghĩa hắn biết người đó a!
Không tin được, lão bà mình, mời được hắn sao!
Kì thật, màn giới thiệu vừa rồi, không phải Trương Bá Quang xem nhẹ Tống Đình Phàm, mà hắn cố ý để Ngô Vũ tự mình giới thiếu. Hai người bên cạnh không thích nhiều lời, nên Trương Bá Quang phải cẩn trọng tìm từ đế nói với Ngô Vũ. Cho nên, cuối cùng, Trương Bá Quang chọn cách im lặng, để bọn họ tự giới thiệu với nhau
Hắn tin, Ngô Vũ không xem nhẹ người này được
Khi Ngô Vũ hàn huyên cùng Tống Đình Phàm, Lí Tiểu Phàm kéo Trần Lâm sang một bên, lúc này nàng mới mở miệng
– “Trần Lâm, anh không cần áy náy việc này". Đồng thời, ánh mắt thường xuyên liếc về Ngô Vũ
Trần Lâm giật mình, không kịp phản ứng
– “Trần Lâm, anh thấy Ngô Vũ thế nào?"
Tựa hồ có chút hiểu lời của Tiểu Phàm, Trần Lâm chậm rãi nói, “Một người tốt, tuấn lăng suất khí, sự nghiệp thành công"
Lí Tiểu Phàm nhíu đôi mày thanh tú, vỗ vỗ Trần Lâm, “Này, tôi hỏi anh việc đó sao?! Sao trả lời như đọc văn bản a! Anh có giận tôi thì cũng đừng làm vậy chứ? Anh ấy có phải không tốt không? Nếu có, anh liền nói thẳng, hôm nay tôi sẽ không kết hôn nữa! Tôi tuyệt đối tin mắt nhìn người của anh!"
Trần Lâm nghe Tiểu Phàm luyên thuyên một hồi, cười bất đắc dĩ. Tiểu Phàm này a, thực sự đã thay đổi rất nhiều
– “Anh ta tốt lắm". Cười xong, Trần Lâm trịnh trọng nói với Lí Tiểu Phàm
– “Cô thực hạnh phúc, Tiểu Phàm"
Trong chốc lát, Lí Tiểu Phàm thu hồi thái độ ‘bất mãn’ mới vừa rồi với Trần Lâm, cô mỉm cười. Nụ cười đắc ý vì Trần Lâm nói đúng, lại sắp có cuộc hôn nhân hạnh phúc
– “Nếu vậy, Trần Lâm, đừng áy náy với tôi nữa, tôi rất tốt, thực sự tốt lắm". Lí Tiểu Phàm có chút xúc động cầm tay Trần Lâm, cường điệu, nàng quả rất tốt
Kì thật, Tiểu Phàm không cần cường điệu như vậy, Trần Lâm đã hiểu. Từ chi tiết nhỏ kia, Trần Lâm biết người này thực lòng yêu Lí Tiểu Phàm, ánh mắt hắn cũng dữ dội như Tống Đình Phàm!
– “Kì thật, trước kia tôi là cố ý không nói cho anh chuyện Ngô Vũ…"
Trần Lâm nghe xong, gật gật đầu, cũng không trách cứ gì
– “Ách, tôi định để hai người hôm nay mới gặp mặt, cảm giác của anh…. Ngô, mới tốt một chút…….". Lí Tiểu Phàm cẩn thận tìm từ. Chính là nàng càng cẩn thận thì lại càng không biểu đạt được ý tứ của mình. Nàng ấp úng muốn nói tiếp, đã nhìn thấy Trần Lâm tươi cười, tựa hồ đã hiểu rõ hết thảy
Quả thực, trước câu hỏi ‘thả con tép, bắt con tôm’ của Lí Tiểu Phàm, Trần Lâm có chút hiểu được tâm tư của nàng. Nàng lâu như vậy mới nói chuyện kết hôn cho mình, hơn nữa hôm nay mới để mình gặp Ngô Vũ, mục đích duy nhất là muốn cậu khắc sâu ấn tượng đầu tiên với hắn—Ngô Vũ rất tốt với nàng, nàng thực sự rất hạnh phúc
Vì thế……… Mình không cần vì chuyện trước kia từng cự tuyệt nàng mà áy náy
Nữ nhân uyển chuyển như vậy, Trần Lâm có chút buồn bực mình không nghĩ ra sớm hơn. Kì thật, Tiểu Phàm không cần làm vậy, nhân phẩm con người, tốt xấu thế nào, ấn tượng đầu tiên tất nhiên quang trọng, nhưng những ấn tượng cuối cùng mới là quan trọng đi?
Trần Lâm nghĩ, dù cậu có gặp Ngô Vũ trước cũng không ảnh hưởng đến những phán đoán cảm quan của cậu với hắn. Nhưng Trần Lâm không biết, Lí Tiểu Phàm còn có suy nghĩ khác
Lí Tiểu Phàm quen biết Ngô Vũ khi nàng quay về Bắc Kinh công tác, lúc đó hai người mới biết nhau. Ngay từ đầu, nàng không có ấn tượng tốt với Ngô Vũ, một cậu ấm suốt ngày chỉ hoạt ngôn, ngẫm lại, Lí Tiểu Phàm càng không thích kết giao. Nhưng chuyện tình cảm mình làm sao có thể né tránh hay cự tuyệt? Ngô Vũ bám riết không tha, cuối cùng cũng bắt được Tiểu Phàm
Tuy nàng tình nguyện rơi vào tay giặc, nhưng ấn tượng đầu tiên của nàng về Ngô Vũ không tốt, nàng làm sao có thể nói với Trần Lâm? Nàng sợ, có lẽ Trần Lâm sẽ nghĩ mình là người tùy tiện với hôn nhân, nếu vậy, những áy náy của Trần Lâm với nàng trong quá khứ sẽ càng nặng nề hơn. Sau khi Trần Lâm đến Bắc Kinh, hai người vẫn liên lạc, cậu còn thường xuyên gặp nàng, nhưng thế nào nàng cũng cảm thấy Trần Lâm vẫn áy náy với mình
Cho nên, Tiểu Phàm chọn cách này để hai người gặp mặt, nàng nghĩ, có lẽ như vậy, cảm giác của Trần Lâm sẽ tốt hơn
Không cần nói hết nhưng vẫn sáng tỏ, trong lòng cả hai đều có người mình yêu là được
Khi Trần Lâm còn đang nói chuyện với Lí Tiểu Phàm, Ngô Vũ đã tới đòi người, trước khi đi còn trêu chọc một câu, “Dù sao hôm nay tôi cũng là chú rể a, làm sao để người khác chiếm cô dâu được?"
Ngô Vũ trêu chọc Trần Lâm như vậy, tất nhiên không được đãi ngộ tốt, hắn liền bị Lí Tiểu Phàm nhéo một cái thật đau!
Tác giả :
Hạm Đạm Hoa Khai