Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông
Chương 62
Hai tiếng ‘Quang ca’ này, Trương Bá Quang mấy tháng nay đã không biết tưởng niệm đến bao nhiều lần, mỗi khi nghĩ đến, trong lòng đều là tất cả những tư vị, có dày vò, có đau thương, có bất đắc dĩ, có phẫn nộ, có hối hận…. Chính là khi nghe Trần Lâm gọi thế, Trương Bá Quang chỉ còn lại vui sướng. Đúng vậy, tất cả những tưởng niệm, những ý nghĩ của mình, cũng không bằng một góc việc tận mắt chứng kiến người đang đối diện a!
– “Bá Quang, ai ở bên ngoài a?". Hai người còn đang bần thần, giọng nói của mẹ Trương Bá Quang đã từ trong nhà vọng ra
Trương Bá Quang vốn định mời Trần Lâm vào nhà, nhưng băn khoăn nghĩ Trần Lâm đến tìm hắn tất nhiên có lời muốn nói, như vậy vào nhà không được tiện lắm. Vì thế Trương Bá Quang chỉ trả lời một tiếng là Trần Lâm, sau đó liền quyết định hai người sẽ ra ngoài nói chuyện
Trần Lâm cũng ló ló đầu vào gật gật chào mẹ Trương, gọi một tiếng ‘a di’, sau đó cũng liền theo Trương Bá Quang xuống lầu nói chuyện
Hai người xuống lầu, vô chừng đi trong sân vườn của tiểu khu. Tựa hồ không ai nguyện ý đánh vỡ bầu không khí im lặng này trước. Bên người ngẫu nhiên vài em nhỏ đi qua, hoặc vài lão nhân đang tản bộ. Đêm đầu thu, không khí rõ ràng rất yên ắng. Dù bầu không khí có như vậy, chuyện nên nói vẫn nói
Trương Bá Quang xỏ hai tay vào túi, mắt nhìn về trước, “Anh còn không nghĩ…. em sẽ quan tâm đến anh nữa……". Những lời này như nói với Trần Lâm, cũng như nói với chính mình. Giọng nói vô vọng làm người ta run lên
Trần Lâm nghe Trương Bá Quang nói vậy, trong lòng tất nhiên khổ sở lo lắng. Quang ca hiện giờ thành thục ổn trọng như vậy, thế nhưng lại nói những lời như trẻ con chưa học nói, cái gì là không quan tâm đến hắn a, hắn và mình từ nhỏ đã có tình cảm như vậy, dù thế nào cũng sẽ không vì hắn chủ động thổ lộ mà biến mất đi? Mình lảng tránh, chính là hy vọng hai người có thể khôi phục tình cảm như trước kia thôi
– “Quang ca, anh……..". Trần Lâm vội vàng nghĩ mở miệng nói một chút gì đó. Nhưng nhìn ánh mắt đã thay đổi của Trương Bá Quang, lời ra đến miệng lại nuốt xuống
Bởi vì hiện tại Trần Lâm thấy ánh mắt của Quang ca, không phải mất mát như lời nói vừa rồi, cũng không phải giận mình, mà yêu thương, quan tâm và bao dung mình như trước kia. Có lẽ còn có phương diện khác, chính là Trần Lâm nhìn không ra
Trương Bá Quang nghiêng mặt nhìn Trần Lâm. Trần Lâm trong mắt có một mạt khổ sở, hắn nhìn cũng nhất thanh nhị sở, thấy vậy, nhưng hắn lại không thể nói gì. Có lẽ cũng nên hảo hảo nói một chút với Trần Lâm
– “Tiểu Lâm, em không cần giải thích. Anh đều hiểu được. Haha"
Trần Lâm nhìn Trương Bá Quang, cũng đợi hắn nói tiếp
– “Bất quá, cho dù tình cảm của anh làm em phức tạp phiền não như vậy, anh vẫn sẽ không giải thích như trước kia. Anh cho rằng chính mình đã biểu đạt tình cảm chân thật nhất của bản thân, có lẽ tình cảm này không dễ dàng được chấp nhận, nhưng đó là chân tình của anh. Điểm này, em hiểu chưa? Tiểu Lâm?"
Trương Bá Quang trịnh trọng nói làm Trần Lâm nhất thời có chút biến hóa, “Ân, em hiểu được. Quang ca, em không……..". Trần Lâm gật gật đầu, muốn giải thích với Trương Bá Quang, lại bị hắn khoát tay ngăn cản
– “Tiểu Lâm, em…. không cần giải thích với anh. Nếu em thực sự hiểu được, thì cũng biết, căn bản em không cần giải thích với anh…. Chuyện này vốn không có gì đúng sai, chỉ là tình cảm của cả hai mà thôi. A~, nếu anh với em là người xa lạ, anh bị cự tuyệt, có lẽ em cần nói một câu ‘thực xin lỗi’ cho phải phép lịch sự; nếu anh với em là bằng hữu bình thường, có lẽ em cũng cần nói một cậu ‘thực xin lỗi’ cho hợp quy tắc ứng xử; chính là, quan hệ của chúng ta không thuộc hai loại trên. Đừng quên, tiếng ‘Quang ca’ được em gọi trên 20 năm rồi! “
– “Quan hệ như vậy, em cho rằng anh cần một lời giải thích của em sao? Mà chính em, cũng nhất thiết phải giải thích sao?"
Trương Bá Quang cơ hồ tràn đầy tự tin nhìn Trần Lâm, hắn trong lòng có chút chắc hắn, hắn tin tưởng mình nói những lời này, hẳn là có thể vãn hồi quan hệ với Trần Lâm. Dù không đến mức hoàn toàn khôi phục như xưa, nhưng tuyệt đối cũng không làm cho Trần Lâm tránh mặt mình
– “Quang ca, em….". Trần Lâm dừng một chút, tiếp tục, “Được rồi, nếu anh đã nói vậy, em sẽ thu hồi câu ‘thực xin lỗi’ kia. Bất quá, em cũng nên nói lời xin lỗi vì thái độ trước kia của mình, khi đó em quá cực đoan". Trần Lâm nói ra lời này lại để lộ chút xấu hổ. Dù sao thời gian trước cậu đối đãi với Trương Bá Quang rất hờ hững lạnh nhạt
Nếu Trương Bá Quang đều nói ra tất cả, vậy cũng nói lên việc hắn có thể buông đoạn tình cảm kia với mình, nếu chính mình vẫn giữ vững phòng tuyến, giữ nguyên thái độ, đó không phải cố ý làm tổn thương ca ca sao? Ước nguyện ban đầu của mình là hai người có thể trở lại như xưa, hiện tại nếu đương sự đã chủ động biểu hiện ý tứ này, chính mình lại có thể nào tiếp tục lạnh nhạt?
Trương Bá Quang nhìn Trần Lâm còn đang không biết đối đãi với mình ra sao, trong lòng tuy bất đắc dĩ, nhưng cũng rõ ràng, mọi việc chỉ có thể từ từ mà đến. Vẫn không thể hi vọng Trần Lâm liền sẽ đối đãi với mình như trước kia đi?
– “Haha, không sao. Vẫn là anh làm em sợ a, haha". Người hai tay xỏ ở túi quần, như hiểu rõ mà không rõ, cười cười với Trần Lâm, nhìn như hoàn toàn không để tâm
Nhưng Trần Lâm bị Trương Bá Quang cười như vậy, càng có vẻ xấu hổ
– “Quang ca, thật ra anh không cần nói vậy, em….". Trần Lâm không biết nên nói thế nào, tuy rằng nghe Quang ca nói vậy, quan hệ hai người có vẻ thoải mái hơn một chút, chuyện dù sao cũng đã xảy ra, muốn tránh cũng tránh không được. Cả hai người vẫn còn chút khúc mắc
Trương Bá Quang bất đắc dĩ lắc đầu, bàn tay trong túi do dự nửa ngày vẫn quyết định lấy ra, xoa xoa đầu Trần Lâm, “Tiểu Lâm, hiện tại em đối xử với anh thế nào, cũng không cần để ý cẩn thận rồi áy náy trong lòng như vậy. Không cần, thực sự không cần. Quang ca không nghĩ em yếu đuối như vậy, hai người chúng ta cũng không đáng phải làm thế. Em nhìn em xem, tối nay nói chuyện với anh, không nói xin lỗi thì cũng ấp a ấp úng, đây là Trần Lâm anh biết sao?". Câu cuối cùng, Trương Bá Quang vẫn dùng giọng điệu như khi giáo huấn Trần Lâm trước kia
Trần Lâm nhất thời nghe xong cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, đúng vậy, người này lớn lên cùng mình, xem mình như đệ đệ, Quang ca luôn có thừa yêu thương và chiếu cố mình. Thái độ bây giờ của mình không phải là muốn hai người khôi phục quan hệ như trước sao? Đây tuyệt đối không phải là thái độ mình nên có, chính mình chỉ cần dùng thái độ trước kia đối đãi với Quang ca, tin tưởng mọi việc sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều
Trần Lâm uốn éo đầu, lỗ mảng hất tay Trương Bá Quang, hơn nữa còn tặng thêm hắn một cái liếc mắt, “Lại sờ đầu em! Em không phải tiểu hài tử! Hơn nữa, em thế nào lại không phải Trần Lâm mà anh biết……."
Tuy lời nói và hành động của Trần Lâm đều có ý giận dữ, chính là lại làm Trương Bá Quang cười to, “Hahaha…….". Bởi vì, đây mới là Trần Lâm mà hắn biết, giận dữ với hắn, phát cáu với hắn, ở trước mặt hắn sẽ biểu lộ tính tình như con nít
Đã lâu mới thấy Trần Lâm như vậy, Trương Bá Quang nhìn thấy trong lòng lại bừng lên mỗi cỗ toan sáp, là hắn thiếu chút nữa đã phá hủy một Trần Lâm như vậy sao? Trần Lâm cười to nhìn Trương Bá Quang có chút trố mắt, trong lòng cũng thình thịch, bất quá, cảm xúc của Trương Bá Quang hồi phục rất nhanh
– “Biết, biết, sau này sẽ không xoa đầu em nữa". Trương Bá Quang giơ hai tay liên tục cam đoan
Hai người, đến bây giờ, mặc kệ nội tâm tột cùng đang nghĩ gì, ít nhất vẻ hòa hảo bên ngoài cũng khôi phục như trước
– “Nói cho anh biết chuyện hiệu sách của em thế nào, em từ chức, ngay cả một chút tin tức cũng không nói cho anh a!". Trương Bá Quang trêu chọc
Kì thật hắn không phải hoàn toàn không biết, chuyện Trần Lâm mở cửa hiệu là Lí Tiểu Phàm nói cho hắn, hai người cũng thường liên hệ. Có một lần, Lí Tiểu Phàm đi công tác Bắc Kinh, Trần Lâm cũng mời nàng đi ăn cơm. Cho nên Trương Bá Quang từng có ý đồ hỏi thăm tin tức của Trần Lâm qua Lí Tiểu Phàm
Nhưng hắn không thể nói thật tình cảm của mình với Trần Lâm cho Lí Tiểu Phàm biết, cho nên tìm hiểu được những thông tin này cũng rất lao lực. Cuối cùng, chỉ có thể từ bỏ, tính toán lần này nghỉ lễ sẽ qua Trần gia thám thính một chút. Vận khí tốt, có lẽ còn có thể gặp được Trần Lâm
Rất trùng hợp, Trần Lâm lại tìm tới cửa nhà mình. Kì thật, Trương Bá Quang định ngày mai li khai, bởi vì khi hắn đến thăm Trần gia cũng biết cậu không trở về, trong lòng nghĩ Trần Lâm không về thăm nhà trong kì nghỉ này. Mà Trần Lâm lần này về rất gấp, đương nhiên cũng không báo trước cho cha mẹ Trần, tự nhiên, bọn họ cũng sẽ không nói chuyện Trần Lâm về nhà cho Trương Bá Quang
Trần Lâm nghe Trương Bá Quang hỏi, lạnh nhạt cười cười. Trong lòng suy tính một chút, quyết định nói thật với hắn. Giấu diếm, trong tình trạng hiện tại của hai người là thái độ rất không sáng suốt
– “Em ở *** trên Bắc Kinh mở một quán cà phê…. sách đi". Trần Lâm nói xong chậm rãi đi về trước
Trương Bá Quang ngơ ngẩn đứng lại phía sau, nhìn Trần Lâm đã đi về trước vài bước, hắn vội vàng đuổi theo. Vài bước đã đến bên cạnh cậu, Trương Bá Quang lại phát hiện lời mình muốn hỏi rất khó nói ra. Hắn muốn hỏi Trần Lâm, là em chính mình độc lập mở cửa tiệm sao? Dãy phố tấc đất tấc vàng đó, mặt tiền cửa hàng của em đủ để kinh doanh hai loại hình khác biệt sao? Đồng thời, tiền vốn từ đâu mà có? Vấn đề quan trọng nhất mà mình khó hỏi ra nhất là, hết thảy đều liên quan đến người kia sao?
Không nên trách Trương Bá Quang nghĩ Trần Lâm như vậy, cũng không phải Trương Bá Quang đứng ở góc độ thất bại trong tình cảm mà hỏi đến vấn đề này. Bởi vì so với những hiểu biết của hắn về Trần Lâm, cho dù cha mẹ Trần có trợ giúp vốn cho Trần Lâm cũng không bao giờ đủ để cậu mua một mặt tiền như vậy ở Bắc Kinh; hơn nữa Trần Lâm nhất định sẽ không vay tiền ngân hàng. Như vậy có thể hiểu rõ, là người kia hỗ trợ cậu
Chính là, tính cách Trần Lâm lại thế nào chấp nhận? Như là đột nhiên hiểu ra chuyện gì, Trương Bá Quang trong lòng tự hỏi, nếu Trần Lâm thực sự tiếp nhận rồi, vậy tình cảm của cậu với người kia là gì? Một tình cảm như vậy, mình thực sự còn cơ hội sao? Hoặc là, mình có thể nghĩ cho dù Trần Lâm tiếp nhận rồi, nhưng nhất thời vẫn còn mờ mịt với tình cảm của mình sao? Haha, Trương Bá Quang buồn cười với ý nghĩ của mình. Đó là Trần Lâm a, cậu sao có thể làm những chuyện không có lí trí đâu?
Trương Bá Quang đều có chút hối hận chính mình không hỏi rõ
Trần Lâm dừng bước, bình tĩnh quay sang nhìn Trương Bá Quang, “Quang ca, anh nghĩ gì vậy?"
– “Em thừa nhận, cửa hàng có thể thuận lợi phát triển, người kia không thể không có công. Chính là, tự em cũng không nghĩ rằng có gì không ổn, em có lí do để chấp nhận như vậy. Em không đến mức vì một vài lí do hư vô mà đạp đổ tâm ý của anh ấy". Trần Lâm như giải thích với Trương Bá Quang. Chủ ngữ ‘người kia’ đó, trong lòng hai người đều biết rõ là ai. Hoặc nói, đây là lần đầu tiên Trần Lâm chủ động đề cập đến quan hệ của mình và Tống Đình Phàm trước mặt Trương Bá Quang
Như hiểu ra câu cuối của mình có chút không ổn, Trần Lâm lại bổ sung một câu, “Đương nhiên, em nói như vậy cũng không phải muốn khoe khoang tình yêu của mình, em chỉ là biểu đạt ý nghĩ của mình thôi"
Trương Bá Quang trong lòng muốn hỏi, vậy sao em có thể đạp đổ tâm ý của anh? Chính là, mặc dù hắn có nghi vấn, có kích động, nghe Trần Lâm nói vậy, cũng biết mình tuyệt đối không thể hỏi ra. Chỉ phải cố gắng áp chế hết thảy nội tâm, bình thản mở miệng: “Quang ca hiểu được, Tiểu Lâm trước giờ làm việc gì cũng có chủ kiến của mình, Quang ca cũng tin Tiểu Lâm có quyết định của mình. Tất nhiên sẽ không nghĩ em khoe khoang với anh, tiểu tử này, nghĩ Quang ca là người nào chứ!". Tuy thoải mái nói, nhưng hắn cũng tự biết khi mình nói ra hai chữ ‘khoe khoang’ kia, trong lòng chua xót đến mức nào
Trần Lâm cười cười không để tâm
Hai người chậm rãi đi về Trần gia, trên đường vừa không cố ý, cũng không kiêng dè đề cập đến tình trạng kinh doanh của cửa hàng Trần Lâm, còn nói thêm một ít tình hình của cậu ở Bắc Kinh. Trương Bá Quang bước vào xã hội, lăn lộn trên thương trường lâu như vậy, nếu ngay cả điểm điều tiết không khí cơ bản bằng lời nói cũng không làm được, như vậy hắn quả thật đã lăn lộn vô ích! Cho nên cuộc trò chuyện của hai người càng về sau càng vui vẻ. Không thể nói hoàn toàn vui, dù sao mỗi người vẫn còn chút khúc mắc trong lòng
– “Bá Quang, ai ở bên ngoài a?". Hai người còn đang bần thần, giọng nói của mẹ Trương Bá Quang đã từ trong nhà vọng ra
Trương Bá Quang vốn định mời Trần Lâm vào nhà, nhưng băn khoăn nghĩ Trần Lâm đến tìm hắn tất nhiên có lời muốn nói, như vậy vào nhà không được tiện lắm. Vì thế Trương Bá Quang chỉ trả lời một tiếng là Trần Lâm, sau đó liền quyết định hai người sẽ ra ngoài nói chuyện
Trần Lâm cũng ló ló đầu vào gật gật chào mẹ Trương, gọi một tiếng ‘a di’, sau đó cũng liền theo Trương Bá Quang xuống lầu nói chuyện
Hai người xuống lầu, vô chừng đi trong sân vườn của tiểu khu. Tựa hồ không ai nguyện ý đánh vỡ bầu không khí im lặng này trước. Bên người ngẫu nhiên vài em nhỏ đi qua, hoặc vài lão nhân đang tản bộ. Đêm đầu thu, không khí rõ ràng rất yên ắng. Dù bầu không khí có như vậy, chuyện nên nói vẫn nói
Trương Bá Quang xỏ hai tay vào túi, mắt nhìn về trước, “Anh còn không nghĩ…. em sẽ quan tâm đến anh nữa……". Những lời này như nói với Trần Lâm, cũng như nói với chính mình. Giọng nói vô vọng làm người ta run lên
Trần Lâm nghe Trương Bá Quang nói vậy, trong lòng tất nhiên khổ sở lo lắng. Quang ca hiện giờ thành thục ổn trọng như vậy, thế nhưng lại nói những lời như trẻ con chưa học nói, cái gì là không quan tâm đến hắn a, hắn và mình từ nhỏ đã có tình cảm như vậy, dù thế nào cũng sẽ không vì hắn chủ động thổ lộ mà biến mất đi? Mình lảng tránh, chính là hy vọng hai người có thể khôi phục tình cảm như trước kia thôi
– “Quang ca, anh……..". Trần Lâm vội vàng nghĩ mở miệng nói một chút gì đó. Nhưng nhìn ánh mắt đã thay đổi của Trương Bá Quang, lời ra đến miệng lại nuốt xuống
Bởi vì hiện tại Trần Lâm thấy ánh mắt của Quang ca, không phải mất mát như lời nói vừa rồi, cũng không phải giận mình, mà yêu thương, quan tâm và bao dung mình như trước kia. Có lẽ còn có phương diện khác, chính là Trần Lâm nhìn không ra
Trương Bá Quang nghiêng mặt nhìn Trần Lâm. Trần Lâm trong mắt có một mạt khổ sở, hắn nhìn cũng nhất thanh nhị sở, thấy vậy, nhưng hắn lại không thể nói gì. Có lẽ cũng nên hảo hảo nói một chút với Trần Lâm
– “Tiểu Lâm, em không cần giải thích. Anh đều hiểu được. Haha"
Trần Lâm nhìn Trương Bá Quang, cũng đợi hắn nói tiếp
– “Bất quá, cho dù tình cảm của anh làm em phức tạp phiền não như vậy, anh vẫn sẽ không giải thích như trước kia. Anh cho rằng chính mình đã biểu đạt tình cảm chân thật nhất của bản thân, có lẽ tình cảm này không dễ dàng được chấp nhận, nhưng đó là chân tình của anh. Điểm này, em hiểu chưa? Tiểu Lâm?"
Trương Bá Quang trịnh trọng nói làm Trần Lâm nhất thời có chút biến hóa, “Ân, em hiểu được. Quang ca, em không……..". Trần Lâm gật gật đầu, muốn giải thích với Trương Bá Quang, lại bị hắn khoát tay ngăn cản
– “Tiểu Lâm, em…. không cần giải thích với anh. Nếu em thực sự hiểu được, thì cũng biết, căn bản em không cần giải thích với anh…. Chuyện này vốn không có gì đúng sai, chỉ là tình cảm của cả hai mà thôi. A~, nếu anh với em là người xa lạ, anh bị cự tuyệt, có lẽ em cần nói một câu ‘thực xin lỗi’ cho phải phép lịch sự; nếu anh với em là bằng hữu bình thường, có lẽ em cũng cần nói một cậu ‘thực xin lỗi’ cho hợp quy tắc ứng xử; chính là, quan hệ của chúng ta không thuộc hai loại trên. Đừng quên, tiếng ‘Quang ca’ được em gọi trên 20 năm rồi! “
– “Quan hệ như vậy, em cho rằng anh cần một lời giải thích của em sao? Mà chính em, cũng nhất thiết phải giải thích sao?"
Trương Bá Quang cơ hồ tràn đầy tự tin nhìn Trần Lâm, hắn trong lòng có chút chắc hắn, hắn tin tưởng mình nói những lời này, hẳn là có thể vãn hồi quan hệ với Trần Lâm. Dù không đến mức hoàn toàn khôi phục như xưa, nhưng tuyệt đối cũng không làm cho Trần Lâm tránh mặt mình
– “Quang ca, em….". Trần Lâm dừng một chút, tiếp tục, “Được rồi, nếu anh đã nói vậy, em sẽ thu hồi câu ‘thực xin lỗi’ kia. Bất quá, em cũng nên nói lời xin lỗi vì thái độ trước kia của mình, khi đó em quá cực đoan". Trần Lâm nói ra lời này lại để lộ chút xấu hổ. Dù sao thời gian trước cậu đối đãi với Trương Bá Quang rất hờ hững lạnh nhạt
Nếu Trương Bá Quang đều nói ra tất cả, vậy cũng nói lên việc hắn có thể buông đoạn tình cảm kia với mình, nếu chính mình vẫn giữ vững phòng tuyến, giữ nguyên thái độ, đó không phải cố ý làm tổn thương ca ca sao? Ước nguyện ban đầu của mình là hai người có thể trở lại như xưa, hiện tại nếu đương sự đã chủ động biểu hiện ý tứ này, chính mình lại có thể nào tiếp tục lạnh nhạt?
Trương Bá Quang nhìn Trần Lâm còn đang không biết đối đãi với mình ra sao, trong lòng tuy bất đắc dĩ, nhưng cũng rõ ràng, mọi việc chỉ có thể từ từ mà đến. Vẫn không thể hi vọng Trần Lâm liền sẽ đối đãi với mình như trước kia đi?
– “Haha, không sao. Vẫn là anh làm em sợ a, haha". Người hai tay xỏ ở túi quần, như hiểu rõ mà không rõ, cười cười với Trần Lâm, nhìn như hoàn toàn không để tâm
Nhưng Trần Lâm bị Trương Bá Quang cười như vậy, càng có vẻ xấu hổ
– “Quang ca, thật ra anh không cần nói vậy, em….". Trần Lâm không biết nên nói thế nào, tuy rằng nghe Quang ca nói vậy, quan hệ hai người có vẻ thoải mái hơn một chút, chuyện dù sao cũng đã xảy ra, muốn tránh cũng tránh không được. Cả hai người vẫn còn chút khúc mắc
Trương Bá Quang bất đắc dĩ lắc đầu, bàn tay trong túi do dự nửa ngày vẫn quyết định lấy ra, xoa xoa đầu Trần Lâm, “Tiểu Lâm, hiện tại em đối xử với anh thế nào, cũng không cần để ý cẩn thận rồi áy náy trong lòng như vậy. Không cần, thực sự không cần. Quang ca không nghĩ em yếu đuối như vậy, hai người chúng ta cũng không đáng phải làm thế. Em nhìn em xem, tối nay nói chuyện với anh, không nói xin lỗi thì cũng ấp a ấp úng, đây là Trần Lâm anh biết sao?". Câu cuối cùng, Trương Bá Quang vẫn dùng giọng điệu như khi giáo huấn Trần Lâm trước kia
Trần Lâm nhất thời nghe xong cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, đúng vậy, người này lớn lên cùng mình, xem mình như đệ đệ, Quang ca luôn có thừa yêu thương và chiếu cố mình. Thái độ bây giờ của mình không phải là muốn hai người khôi phục quan hệ như trước sao? Đây tuyệt đối không phải là thái độ mình nên có, chính mình chỉ cần dùng thái độ trước kia đối đãi với Quang ca, tin tưởng mọi việc sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều
Trần Lâm uốn éo đầu, lỗ mảng hất tay Trương Bá Quang, hơn nữa còn tặng thêm hắn một cái liếc mắt, “Lại sờ đầu em! Em không phải tiểu hài tử! Hơn nữa, em thế nào lại không phải Trần Lâm mà anh biết……."
Tuy lời nói và hành động của Trần Lâm đều có ý giận dữ, chính là lại làm Trương Bá Quang cười to, “Hahaha…….". Bởi vì, đây mới là Trần Lâm mà hắn biết, giận dữ với hắn, phát cáu với hắn, ở trước mặt hắn sẽ biểu lộ tính tình như con nít
Đã lâu mới thấy Trần Lâm như vậy, Trương Bá Quang nhìn thấy trong lòng lại bừng lên mỗi cỗ toan sáp, là hắn thiếu chút nữa đã phá hủy một Trần Lâm như vậy sao? Trần Lâm cười to nhìn Trương Bá Quang có chút trố mắt, trong lòng cũng thình thịch, bất quá, cảm xúc của Trương Bá Quang hồi phục rất nhanh
– “Biết, biết, sau này sẽ không xoa đầu em nữa". Trương Bá Quang giơ hai tay liên tục cam đoan
Hai người, đến bây giờ, mặc kệ nội tâm tột cùng đang nghĩ gì, ít nhất vẻ hòa hảo bên ngoài cũng khôi phục như trước
– “Nói cho anh biết chuyện hiệu sách của em thế nào, em từ chức, ngay cả một chút tin tức cũng không nói cho anh a!". Trương Bá Quang trêu chọc
Kì thật hắn không phải hoàn toàn không biết, chuyện Trần Lâm mở cửa hiệu là Lí Tiểu Phàm nói cho hắn, hai người cũng thường liên hệ. Có một lần, Lí Tiểu Phàm đi công tác Bắc Kinh, Trần Lâm cũng mời nàng đi ăn cơm. Cho nên Trương Bá Quang từng có ý đồ hỏi thăm tin tức của Trần Lâm qua Lí Tiểu Phàm
Nhưng hắn không thể nói thật tình cảm của mình với Trần Lâm cho Lí Tiểu Phàm biết, cho nên tìm hiểu được những thông tin này cũng rất lao lực. Cuối cùng, chỉ có thể từ bỏ, tính toán lần này nghỉ lễ sẽ qua Trần gia thám thính một chút. Vận khí tốt, có lẽ còn có thể gặp được Trần Lâm
Rất trùng hợp, Trần Lâm lại tìm tới cửa nhà mình. Kì thật, Trương Bá Quang định ngày mai li khai, bởi vì khi hắn đến thăm Trần gia cũng biết cậu không trở về, trong lòng nghĩ Trần Lâm không về thăm nhà trong kì nghỉ này. Mà Trần Lâm lần này về rất gấp, đương nhiên cũng không báo trước cho cha mẹ Trần, tự nhiên, bọn họ cũng sẽ không nói chuyện Trần Lâm về nhà cho Trương Bá Quang
Trần Lâm nghe Trương Bá Quang hỏi, lạnh nhạt cười cười. Trong lòng suy tính một chút, quyết định nói thật với hắn. Giấu diếm, trong tình trạng hiện tại của hai người là thái độ rất không sáng suốt
– “Em ở *** trên Bắc Kinh mở một quán cà phê…. sách đi". Trần Lâm nói xong chậm rãi đi về trước
Trương Bá Quang ngơ ngẩn đứng lại phía sau, nhìn Trần Lâm đã đi về trước vài bước, hắn vội vàng đuổi theo. Vài bước đã đến bên cạnh cậu, Trương Bá Quang lại phát hiện lời mình muốn hỏi rất khó nói ra. Hắn muốn hỏi Trần Lâm, là em chính mình độc lập mở cửa tiệm sao? Dãy phố tấc đất tấc vàng đó, mặt tiền cửa hàng của em đủ để kinh doanh hai loại hình khác biệt sao? Đồng thời, tiền vốn từ đâu mà có? Vấn đề quan trọng nhất mà mình khó hỏi ra nhất là, hết thảy đều liên quan đến người kia sao?
Không nên trách Trương Bá Quang nghĩ Trần Lâm như vậy, cũng không phải Trương Bá Quang đứng ở góc độ thất bại trong tình cảm mà hỏi đến vấn đề này. Bởi vì so với những hiểu biết của hắn về Trần Lâm, cho dù cha mẹ Trần có trợ giúp vốn cho Trần Lâm cũng không bao giờ đủ để cậu mua một mặt tiền như vậy ở Bắc Kinh; hơn nữa Trần Lâm nhất định sẽ không vay tiền ngân hàng. Như vậy có thể hiểu rõ, là người kia hỗ trợ cậu
Chính là, tính cách Trần Lâm lại thế nào chấp nhận? Như là đột nhiên hiểu ra chuyện gì, Trương Bá Quang trong lòng tự hỏi, nếu Trần Lâm thực sự tiếp nhận rồi, vậy tình cảm của cậu với người kia là gì? Một tình cảm như vậy, mình thực sự còn cơ hội sao? Hoặc là, mình có thể nghĩ cho dù Trần Lâm tiếp nhận rồi, nhưng nhất thời vẫn còn mờ mịt với tình cảm của mình sao? Haha, Trương Bá Quang buồn cười với ý nghĩ của mình. Đó là Trần Lâm a, cậu sao có thể làm những chuyện không có lí trí đâu?
Trương Bá Quang đều có chút hối hận chính mình không hỏi rõ
Trần Lâm dừng bước, bình tĩnh quay sang nhìn Trương Bá Quang, “Quang ca, anh nghĩ gì vậy?"
– “Em thừa nhận, cửa hàng có thể thuận lợi phát triển, người kia không thể không có công. Chính là, tự em cũng không nghĩ rằng có gì không ổn, em có lí do để chấp nhận như vậy. Em không đến mức vì một vài lí do hư vô mà đạp đổ tâm ý của anh ấy". Trần Lâm như giải thích với Trương Bá Quang. Chủ ngữ ‘người kia’ đó, trong lòng hai người đều biết rõ là ai. Hoặc nói, đây là lần đầu tiên Trần Lâm chủ động đề cập đến quan hệ của mình và Tống Đình Phàm trước mặt Trương Bá Quang
Như hiểu ra câu cuối của mình có chút không ổn, Trần Lâm lại bổ sung một câu, “Đương nhiên, em nói như vậy cũng không phải muốn khoe khoang tình yêu của mình, em chỉ là biểu đạt ý nghĩ của mình thôi"
Trương Bá Quang trong lòng muốn hỏi, vậy sao em có thể đạp đổ tâm ý của anh? Chính là, mặc dù hắn có nghi vấn, có kích động, nghe Trần Lâm nói vậy, cũng biết mình tuyệt đối không thể hỏi ra. Chỉ phải cố gắng áp chế hết thảy nội tâm, bình thản mở miệng: “Quang ca hiểu được, Tiểu Lâm trước giờ làm việc gì cũng có chủ kiến của mình, Quang ca cũng tin Tiểu Lâm có quyết định của mình. Tất nhiên sẽ không nghĩ em khoe khoang với anh, tiểu tử này, nghĩ Quang ca là người nào chứ!". Tuy thoải mái nói, nhưng hắn cũng tự biết khi mình nói ra hai chữ ‘khoe khoang’ kia, trong lòng chua xót đến mức nào
Trần Lâm cười cười không để tâm
Hai người chậm rãi đi về Trần gia, trên đường vừa không cố ý, cũng không kiêng dè đề cập đến tình trạng kinh doanh của cửa hàng Trần Lâm, còn nói thêm một ít tình hình của cậu ở Bắc Kinh. Trương Bá Quang bước vào xã hội, lăn lộn trên thương trường lâu như vậy, nếu ngay cả điểm điều tiết không khí cơ bản bằng lời nói cũng không làm được, như vậy hắn quả thật đã lăn lộn vô ích! Cho nên cuộc trò chuyện của hai người càng về sau càng vui vẻ. Không thể nói hoàn toàn vui, dù sao mỗi người vẫn còn chút khúc mắc trong lòng
Tác giả :
Hạm Đạm Hoa Khai