Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"
Chương 96: Tội sống khó thoát

Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 96: Tội sống khó thoát

Trên bức tường chính giữa phòng, có treo một bức tranh Quan Âm vẻ mặt từ bi, hai mắt ngậm cười, trên chiếc bàn bên cạnh bức tranh Quan Âm, bày đủ mọi loại hoa quả, bánh trái. Trong ba cái lư hương to bự, cắm đầy nhang mà không lâu trước mới thắp lên, mùi nhang thoang thoảng tản mác trong không khí, mùi hương không nặng, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy dễ ngửi.

“Phải đó, ả ta cùng với Thiến chiêu nghi một trước một sau mà đến, ả ta cũng tới để hỏi Tâm Liên chuyện của Tiên phi phải xử lý ra sao. Dì, dì nói có lạ hay không, chính tại ngày thứ hai sau khi Tâm Liên trúng độc, Vân phi…chuyện đó, người sáng mắt vừa nhìn là biết ngay Vân phi muốn hãm hại Tiên phi, nhưng Hoàng thượng lại không truy cứu trách nhiệm của Vân phi, mà sang ngày thứ hai thì Vân phi bắt đầu bị đau bụng, bán sống bán chết. Mà hôm qua, mấy ả kia đều biết Hoàng thượng muốn đến Ngự hoa viên, cho nên đều đến đó đợi Hoàng thượng. Mà Hoàng thượng bỗng dưng lại tuyên bố là muốn để Vân phi giúp đỡ con quản hậu cung. Tiếp đó thì xảy ra chuyện bắt cá của Tiên phi, Vân phi lại đến bái phỏng con, ra khỏi bên chỗ của con thì lại đi tìm Tiên phi, hồi cung thì liền bị rắn cắn…"

Nói đến Vân phi, trên mặt Liên phi lộ ra biểu tình vừa giải hận vừa cao hứng, ngoài ra còn mang theo vẻ hơi bất an. Ả là phi tử của Hoàng thượng, ả không hi vọng bất kì người nào có thể bá chiếm sự chú ý của Hoàng thượng, Vân phi cũng vậy, Tiên phi cũng thế, đều là tình địch của ả. Tình địch xảy ra chuyện, ả mừng còn không kịp, có chút vui sướng khi người khác gặp họa thì cũng là điều khó tránh.

“Ừm, ai gia biết rồi. Tâm Liên, lát nữa ai gia sẽ gọi Tiên phi tới đây, chuyện kia ai gia sẽ xử lý. Con có ở đây cùng đợi hay không?" Thái hậu đau lòng mà nhìn Tâm Liên, một khuôn mặt đẹp đẽ thế kia mà nay…

“Dì, con nên về trước thì hơn, Tâm Liên không muốn đụng mặt nàng ta." Liên phi vội vã từ chối, đối với Tiên phi, ả cảm thấy đúng là đau đầu, bây giờ mặt của mình vẫn chưa khỏi, ả thật không muốn lại thêm mấy thứ bệnh gì đó nữa.

“Cũng tốt, dì sẽ thử thăm dò nàng ta trước, Tâm Liên con trở về dưỡng bệnh trước đi, trước đừng nên đối đầu chính diện với nàng ta."

Thái hậu trầm tư giây lát, bây giờ cũng chỉ có thể làm vậy, trước khi mặt của Liên phi chưa khỏi, nên bớt sinh thêm chuyện.

Sau khi ma ma tiễn Liên phi rời đi, Thái hậu lại bắt đầu gảy chuỗi phật châu trong tay, hai mắt hơi nhắm lại, trên mặt lộ ra vẻ cười hiền lành. Dốc lòng tu phật nhiều năm nay, thật sự lại phải bắt đầu nhúng tay vào chuyện của hậu cung rồi sao?

“Nương nương, người thật sự phải quản chuyện này à?" Thiếp thân ma ma của Thái hậu tiễn Liên phi trở lại, thắc mắc mà hỏi.

“Uyển Nhi, ngươi nói ta thật sự có thể xem như không biết chuyện này được hay sao?" Thái hậu mở mắt ra, nhìn về phía nha hoàn đã đi theo bà hai ba chục năm, tuổi tác của bà ta đã không còn trẻ nữa, cả đời đều ở bên mình, nhưng lại chưa từng nghĩ tới việc sẽ rời bà mà đi.

“Nương nương, chỉ là nếu cứ như vậy, mấy năm nay người…" Uyển Nhi khẽ than một tiếng, nương nương từng nói muốn cởi mở, nhưng thân ở trong cung, làm sao có thể cởi mở được chứ?

“Ta cũng hết cách. Lại không thể mặc ý để họ làm bừa được?" Thái hậu nâng mắt nhìn về phía Uyển Nhi, thở dài nói.

“Nương nương, chuyện này nương nương có thể quản, nhưng nương nương đừng quên lời dặn của thái y nha, sức khỏe của người không được tốt, không thể quá lao lực. Nếu vì mấy chuyện vặt này, làm bệnh tim của người tái phát, thì thật không thể nào mà bù đắp được…" Uyển Nhi cố gắng khuyên nhủ lần nữa.

“Ừm, ta biết rồi! Nàng ta cũng sắp đến rồi chứ gì? Vu tướng này cũng coi như là người trung hậu, nhưng không hiểu tại sao con gái ông ta lại như vậy nhỉ? Uyển Nhi, mấy tháng trước, hình như ta từng gặp Tiên phi, khi đó cũng chẳng thấy nàng ta đặc biệt gì, nhưng bây giờ…"

Thái hậu cau mày nhớ đến khi gặp nàng ta lần đó, đúng là chẳng có gì đặc biệt, hơn nữa đã yên lặng lâu như vậy, sao đột nhiên lại bắt đầu gây sóng gió chứ?

“Nương nương, Tiên phi đến rồi!" Một tiểu cung nữ đi vào, sau khi nhẹ giọng nói với Uyển Nhi xong, Uyển Nhi mới lên tiếng làm gián đoạn suy nghĩ của Thái hậu.

“Ừm, bổn cung đang nghỉ ngơi!" Thái hậu dứt khoát nhắm mắt lại, đây cũng là thủ đoạn thường thấy trong hậu cung, đối với những người không ưa thích, có thể để nàng ta đợi bên ngoài một thời gian, đợi đến khi nào tâm tình của mình tốt lên, rồi mới gặp nàng ta. Như vậy, cũng có thể ra uy với nàng ta, để nàng ta biết sự lợi hại của mình.

……………….

Uyển Nhi dẫn đầu, nhẹ nhàng đi ra ngoài phòng, thấy ba người đứng trong viện, nhưng ba người ăn mặc khác nhau, đủ loại sắc màu. Người phía ngoài cùng bà biết, chính là Hoa phi trước kia, nay là cung nữ Hoa Nguyên, một thân trang phục cung nữ màu hồng nhạt, đầu tóc được búi lên gọn gàng, tóc búi chính là kiểu tóc Cát tường mà cung nữ thường búi, cũng là xin sự may mắn cho chủ tử của mình; người đứng chính giữa kia chắc là Tiên phi rồi, nàng ta một thân áo váy màu vàng nhạt, bên trên có thêu một bức Mẫu Đơn đồ sang quý, một chiếc đai lưng tơ vàng cùng màu buộc ở hông, làm tôn thêm vẻ mảnh mai thon gọn cho phần eo. Trên mặt trang điểm không đậm, nhìn không tệ, không phải nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng là một giai nhân diễm sắc. Nhìn ngắm tỉ mỉ, chỉ thấy dưới búi tóc kiểu Lục tuyết hàm phương, mặt hồng như hoa đào, mày liễu thanh mảnh, mắt sáng ngời như ánh sao, môi đỏ thắm như anh đào…đúng là càng ngắm càng thấy đẹp, nhất là hai mắt linh động kia, không khỏi khiến cho người ta càng muốn hiểu về nàng ta hơn.

“Nương nương, con nói hôm nay người rất xinh đẹp mà người còn không tin, người xem ma ma kia ngắm đến ngẩn người luôn rồi kìa…" Giọng nói trẻ con non nớt truyền tới, Uyển Nhi vội hoàn hồn lại, ngượng ngùng cười nói:

“Mời Tiên phi nương nương hãy đợi chốc lát, Thái hậu vẫn còn đang nghỉ ngơi!"

“Thái hậu còn đang nghỉ ngơi à?" Điểm Điểm ngẩng đầu lên, thắc mắc hỏi: “Nương nương, nếu Thái hậu đang nghỉ ngơi, thế thì vội vàng bảo nương nương tới làm gì? Đáng lẽ bà ấy nghỉ ngơi xong rồi mới kêu chúng ta tới chứ!"

“Cái này…" Uyển Nhi cúi người xuống, nhìn tiểu cung nữ một thân y phục màu đỏ này, tuy cái mà cô bé mặc không phải là cung trang, nhưng chất liệu y phục không tồi, vừa nhìn là biết rất được chiều chuộng. Trên đầu cô bé búi hai búi tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu, mỗi cái đều dùng một sợi dây lụa đỏ lớn để buộc lại, còn thắt hai cái nơ bướm xinh đẹp nữa, giữa hai hàng lông mày, cũng điểm lên một cái chấm đỏ tròn tròn, là ‘mỹ nhân chí’ mà trẻ con thích chấm lên. Trên khuôn mặt mũm mĩm, hai con mắt mang vẻ lanh lợi sáng long lanh, cái miệng nhỏ hồng vểnh lên, cho thấy tâm tình lúc này của cô bé không được vui cho lắm…

“Nương nương mới vừa nghỉ ngơi không lâu trước đó, cô bé cũng biết đấy, tuổi tác Thái hậu đã cao, đương nhiên phải nghỉ ngơi cho thật tốt rồi." Uyển Nhi sờ lên khuôn mặt mũm mĩm của Điểm Điểm một cái, vui vẻ giải thích.

“Ồ, thế thì con và nương nương ra về trước đây, đợi Thái hậu thức dậy thì người lại kêu con và nương nương là được rồi." Điểm Điểm gật gật đầu, rất thiện ý mà đề nghị.

“Cái này…" Thế này mà cũng nói được à? Uyển Nhi nhìn về phía Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cười nói: “Vẫn là Điểm Điểm thông minh, cách này hay, chúng ta ra trở về trước đi!"

Thế mà Tiên phi cũng tán đồng cho được? Bọn họ mà đi hết, bà trở về phải ăn nói ra sao với Thái hậu đây? Uyển Nhi mang ánh mắt cầu cứu mà liếc về phía Hoa Nguyên, Hoa Nguyên thì lại làm như không nhìn thấy, mà Tiên phi và Điểm Điểm lại dắt tay nhau chuẩn bị đi.

“Nương nương đợi chút, nô tỳ vào trong xem thử Thái hậu đã thức dậy hay chưa!" Không thể để bọn họ đi được! Uyển Nhi vội vã ngăn lại mà nói.

“Ha ha…" Ở cửa viện có người bật cười, vừa nghe thấy, Tiểu Tiểu và Điểm Điểm quay đầu lại, nhìn thấy Lân vương đúng lúc đang đi vào, Tiểu Tiểu hơi ngây ra, mà Điểm Điểm đứng bên thì lập tức ngoảnh đầu đi, trực tiếp làm lơ ‘Thúc thúc xấu xa’ đã từng đánh mẹ của bé này.

Lân vương thấy Tiểu Tiểu quay đầu lại, vẻ mặt kinh diễm mà nhìn cô gái đang ngây ra kia, mấy lần gặp nàng lúc trước, chỉ cảm thấy cũng được thôi, nhưng hôm nay hình như nàng trang điểm đẹp đẽ một phen, người thật đúng là xinh đẹp. Mấu chốt là gương mặt của nàng, sớm đã chẳng còn dấu vết gì nữa, chẳng trách nàng không hề do dự mà quẳng luôn thuốc trị thương mà mình tặng, hóa ra thuốc của nàng càng hữu dụng hơn.

Đã lâu hắn không tới thăm Thái hậu rồi, hắn ở trong Ngự thư phòng có người nói nàng bị gọi tới đây, liền vội vã tìm một lý do mà lẻn ra ngoài. Không ngờ còn chưa vào viện mà đã nghe nàng bị làm khó, vừa định lộ diện giúp nàng giải vây, lại nghe thấy lời đối thoại của Điểm Điểm và nàng, hai người thật đúng là gan to tày trời. Bọn họ làm như vậy, nếu để người khác lấy đây làm lỗi, thì đó là ngay đến Thái hậu mà cũng chẳng xem ra gì.

“Lân vương, ngài cũng đến rồi à, nô tỳ sẽ vào bẩm báo với Thái hậu ngay!" Uyển Nhi nhìn thấy Lân vương, cao hứng nói.

“Không gấp! Sức khỏe mẫu hậu không tốt, cứ để người nghỉ ngơi một lát trước đi. Đây là lần đầu tiên Tiên phi nương nương đến Vĩnh Phúc cung của mẫu hậu nhỉ, bổn vương dẫn nàng ấy đi dạo trước đã." Lân vương mỉm cười một cái, trong lòng Uyển Nhi khổ sở vạn phần, nàng ta lại chẳng phải nương tử của ngài, ở chỗ Thái hậu ngài cũng đừng nên biểu hiện sự thân thiết thế chứ. Vốn dĩ Thái hậu tức giận, chính là bởi hai người đi lại quá gần…không được, nhất định phải ngăn lại.

“Vương gia đợi đã, nô tỳ vào trong xem thử. Vương gia chắc cũng không muốn làm Tiên phi nương nương khó xử, ban nãy Liên phi nương nương cũng đã tới rồi đó!" Uyển Nhi cười nói.

Tiểu Tiểu nghe mà cứ như đang ở trong mây mù, Liên phi từng nới nàng biết, nhưng cái gì gọi là làm khó Tiên phi chứ, nếu muốn đi dạo, Điểm Điểm nhất định rất thích. Nhưng mấu chốt là một mình nàng đi dạo là được rồi, sao phải để tên Lân vương đáng ghét này đi cùng nàng chứ?

“Nương nương, người xem đóa hoa này đẹp quá nè, cài lên đầu nương nương nhất định là rất đẹp." Không biết từ lúc nào, Điểm Điểm đã chạy tới một bụi hoa, chỉ vào một đóa hoa màu tím đậm, cao hứng muốn hái nó xuống.

“Cái đó đừng động, đấy là…" Khi Uyển Nhi nhìn rõ là hoa gì, vội vã lên tiếng ngăn cản, nhưng lời của bà không nhanh bằng động tác của Điểm Điểm, bà còn chưa nói xong, tay của Điểm Điểm sớm đã hành động rồi, hoa đã rơi vào trong tay Điểm Điểm, Điểm Điểm cao hứng chạy lại.

“Tiêu rồi! Đây là chậu hoa Thái hậu thích nhất, hơn nữa chỉ có một chậu này, buổi tối Thái hậu muốn ngắm, đây…" Uyển Nhi im lặng nhìn hoa trong tay Điểm Điểm, vốn đang nở rất đẹp, nhưng sao tiểu cung nữ này lại có thể hái đóa hoa đó xuống chứ?

“Chẳng phải chỉ là một đóa hoa thôi sao? Trên đời chỉ có một chậu, sao có thể được? Trừ phi lại là do Liên phi tặng." Tiểu Tiểu nhận lấy hoa, đưa lên mũi ngửi thử, sự đãi ngộ của Thái hậu và phi tử đúng là khác biệt, hoa tặng Thái hậu sao không bỏ độc luôn đi?

“Uyển ma ma, chẳng lẽ đây chính là dạ quang Tử La Lan mà mấy năm gần đây Thái hậu thích nhất hay sao?" Lân vương cũng tò mò nhìn đóa hoa trong tay Tiểu Tiểu, hoa màu tím đậm, khuôn hoa rất lớn, nhưng bây giờ nhìn thì rất bình thường, so với truyền thuyết thì cách biệt khá nhiều.

“Đúng đó, đây là dạ quang Tử La Lan, loại hoa này ban ngày thì chẳng thấy gì, nhưng khi trời tối, cả bông hoa đều sẽ phát sáng!" Uyển Nhi giải thích, thương hại nhìn Điểm Điểm một cái, lấy sự yêu thích của Thái hâu đối với cây hoa này, đứa trẻ này phỏng chừng phải bồi táng theo hoa rồi.

“Uyển ma ma, ý của bà là, Thái hậu sẽ không tha cho Điểm Điểm sao?" Cái ánh mắt đó của ma ma, Lân vương đã quá quen thuộc, từ nhỏ tới lớn, hắn hiểu tính cách của Thái hậu, cũng biết hàm ý trong ánh mắt của ma ma.

Uyển ma ma gật đầu: “Đúng, ta cũng lực bất tòng tâm!"

Tiểu Tiểu chẳng hiểu gì cả mà nhìn bọn họ, chẳng phải chỉ là một đóa hoa thôi sao? Không phải hai người họ nói quá nghiêm trọng rồi đấy chứ? Nàng hồ nghi mà nhìn hai người sắc mặt ngưng trọng, Điểm Điểm kéo lấy tay nàng, hỏi: “Nương nương, lời bọn họ nói có ý gì vậy? Có phải Điểm Điểm lại gây thêm chuyện phiền phức cho người rồi không?"

“Không có, Điểm Điểm rất ngoan, nương nương sẽ bảo vệ con!" Tiểu Tiểu an ủi Điểm Điểm, nàng ngẩng đầu nhìn về phía ma ma, hỏi: “Ma ma, bà nói Thái hậu sẽ xử lý Điểm Điểm ra sao?"

Uyển Nhi lắc đầu: “Chiếu theo lệ cũ, sẽ không giữ lại mạng!"

Tiểu Tiểu cười lạnh nói: “Chẳng phải dốc lòng tu phật hay sao? Chẳng lẽ những người lễ phật sẽ vì một đóa hoa mà động sát tâm? Ta và Điểm Điểm hợp ý, ta đương nhiên sẽ không để cô bé phải chịu bất kì tổn thương nào."

“Vậy sao? Mấy tháng không gặp, lá gan Tiên phi quả đúng là lớn thêm không ít, dũng khí cũng nhiều thêm nhỉ!" Một vị quý phu nhân mặc cung trang nhìn khoảng chừng bốn năm chục tuổi, đột nhiên từ trong phòng đi ra, ánh mắt bà ta nhìn thẳng vào Tiểu Tiểu, lạnh lùng cười nói.

Tiểu Tiểu hơi gập người, dựa theo những lễ nghĩa cung đình Từ ma ma đã dạy mà hành lễ với Thái hậu, Thái hậu đứng ở cửa, không hề bảo Tiểu Tiểu đứng lên.

Tiểu Tiểu bực bội cau mày, vừa tính nổi đóa lên, liền nghe Lân vương cười nói: “Mấy ngày không gặp, tôn thể của mẫu hậu khỏe lên không ít, mẫu hậu, chẳng phải thái y đã nói là không được tức giận hay sao? Hay là để Tiên phi đứng dậy trước đã, đợi vào phòng rồi nói sau nhé!"

Thái hậu hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào trong phòng, Lân vương quay đầu lại, lén nhìn Tiểu Tiểu một cái, ý rằng nàng cũng theo vào luôn đi.

Tiểu Tiểu trừng hắn một cái, lo chuyện bao đồng! Nhưng nàng vẫn kéo Điểm Điểm đứng dậy, theo sau bọn họ đi vào phòng. Nàng muốn xem thử, Thái hậu sẽ làm gì nàng và Điểm Điểm đây.

“Mẫu hậu, gần đây nhi thần vẫn luôn bận rộn, không kịp tới thăm người, bệnh cũ của người không phát tác đấy chứ?" Lân vương lấy lòng mà nhìn Thái hậu, Thái hậu hừ lạnh nói: “Ngươi bận, bận tìm nữ nhân lai lịch bất minh kia chứ gì?"

Lân vương cười hề hề: “Mẫu hậu lại tức giận rồi, chẳng phải thái y đã nói là đừng tức giận à? Hơn nữa, cô gái kia cũng chẳng phải là cô gái lai lịch bất minh gì cả, nàng ấy là Vương phi mà sau này nhi thần muốn cưới. Mẫu hậu đừng nói nàng như vậy nữa, điểm này con sẽ không thỏa hiệp."

Thái hậu cau mày, tức giận nói: “Ai gia đã già cả rồi, ta phản đối có tác dụng hay sao? Lân Nhi đã ưng ý, còn có thể làm gì được nữa? Lân Nhi, con đã có cô gái mình yêu thích, tại sao còn dây dưa không rõ với người phụ nữ khác thế hả? Nàng ta là phi tử của hoàng huynhh con đấy?"

“Mẫu hậu, còn dây dưa không rõ với người phụ nữ khác lúc nào cơ chứ? Đây đúng là oan uổng tận trời xanh mà, con và nàng ấy trong sạch, đều là trùng hợp cả, là trùng hợp mà…" Lân vương khoa trương nói, nói đến nỗi Thái hậu chuyển giận thành cười:

“Con là con trai của ta, ta còn không hiểu con hay sao? Nhưng Tiên phi, sao ngươi lại ở trong Ngự hoa viên bắt cá chứ? Lại còn để lộ những chỗ không nên lộ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi hoàng thất còn đâu?"

Tiểu Tiểu nhìn Thái hậu, hình như bà ấy đối xử với Lân vương đúng là không tệ, chỉ mấy câu nói của Lân vương mà đã làm cho bà ấy vui vẻ hẳn lên, khẩu khí nói chuyện cũng hòa hoãn không ít.

“Hồi Thái hậu, thần thiếp lúc đó chỉ là thấy cá đẹp, mới nhịn không được mà đi xuống bắt…hơn nữa giờ đấy bên Thanh Hoa Trì chẳng có mấy ai lui tới, thần thiếp không ngờ lại đụng phải người khác…"

Bàn tay nhỏ bé trong tay Tiểu Tiểu giãy giụa, muốn thoát khỏi, Tiểu Tiểu ra sức nắm lại, Điểm Điểm này, nàng không dám buông lỏng tay, sợ bé lại phá phách.

“Dù là không có ai tới đó, cũng không thể tùy tiện để lộ da thịt trên người được, đây đáng ra đều là những điều mà nữ nhân nên biết, ai gia niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, không xử phạt nặng ngươi, chỉ phạt ngươi trong vòng ba ngày phải chép một trăm lần bản cung quy!" Thái hậu khẽ thở dài một tiếng, khi không hoàn thành nhiệm vụ rồi xử phạt nàng ta cũng không muộn.

“Ba ngày, một trăm lần? Mẫu hậu, việc này vốn chẳng thể nào hoàn thành được…" Lân vương kinh ngạc thốt lên, nếu là bình thường, hắn cũng chẳng muốn xía vào, nhưng nếu hôm này đã đụng phải rồi, hắn muốn giúp nàng một lần, ai bảo buổi sáng hắn không cẩn thận đánh nàng một cái làm gì?

“Ai gia đã quyết định rồi, Tiên phi có ý kiến gì không?" Ánh mắt nghiêm khắc của Thái hậu liếc nàng một cái, Tiểu Tiểu vội vã nói: “Không!"

“Tốt, vậy chuyện của ngươi đã xong, tiếp đến là xử lý chuyện của tiểu cung nữ này. Tiên phi đến Hoa Thanh Trì bắt cá, là bởi vì ngươi à?" Sắc mặt của Thái hậu ôn hòa mà nhìn Điểm Điểm, Điểm Điểm gật đầu:

“Vâng, con nhìn trúng một con cá, nhưng con không bắt được, nương nương mới xuống nước bắt giúp con."

“Thế bông hoa ban nãy cũng là do ngươi hái?" Thái hậu cười hỏi.

“Vâng, bông hoa kia rất xinh đẹp, cả vườn hoa này, bông hoa kia là đẹp nhất." Điểm Điểm cười tươi rói, bé tiếp tục nói: “Người chính là Thái hậu à? Thái hậu nương nương chắc là mẫu thân của Hoàng thượng rồi, nhưng Hoàng thượng đã lớn thế kia, sao người trông vẫn còn trẻ như vậy?"

Điểm Điểm thật lòng mà khen Thái hậu, một câu nói không chút tâm cơ khiến cho Thái hậu vui vẻ hẳn lên: “Ngươi nói là, ai gia rất trẻ sao?"

“Đúng đó, Thái hậu nương nương trông rất trẻ, rất xinh đẹp, chẳng giống một người đã có đứa con lớn chừng ấy chút nào. Mẹ con nói, đợi con lớn lên, thì mẹ đã là một lão thái bà đầu tóc bạc phơ rồi…" Điểm Điểm cười ngây thơ, Thái hậu cũng bật cười, trong lòng bỗng nhiên rất thích đứa bé này, nhưng vừa nghĩ đến bông hoa đáng thương kia của mình, bà tức giận nói: “Cung nữ này rất đáng yêu, nhưng đã hái bông hoa mà ai gia yêu thích nhất, chiếu theo lệ cũ, vốn phải ban tội chết. Hôm nay niệm tình cô bé đã làm ai gia vui lòng, nên…"

Mắt thái hậu liếc về phía Tiểu Tiểu, nhưng thấy trên mặt nàng chẳng có chút khẩn trương gì hết, dáng vẻ bình tĩnh khiến cho bà nhìn mà thấy không được thoải mái:

“Tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát. Đánh tay ba mươi cái. Vả miệng hai chục cái, giữ lại ở An Phúc cung để hầu hạ sai khiến đi!"
Tác giả : Dương Dương
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại