Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"
Chương 95: Bị đánh

Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 95: Bị đánh

“Vẫn ổn. Đúng rồi Tiên phi, lúc cô về thăm người thân có từng gặp qua Tiểu Tiểu hay không"

Tiểu Tiểu vừa mới yên tâm một chút liền bị hù đến thót tim, Lân vương này làm sao vậy nè, không để mình sống yên được chút nào hay sao?

“Sao Vương gia lại hỏi ta như vậy? Chẳng lẽ Vương gia cho rằng ta nên quen biết nàng ta hay sao?" Tiểu Tiểu chạy tới chỗ Điểm Điểm, nhưng mới chạy được hai bước, Lân vương đã giữ nàng lại: “Cô có gặp Tiểu Tiểu hay không?"

Lân vương nghi hoặc mà đánh giá Tiểu Tiểu, nàng ta có gặp nàng hay không, nàng thân với nàng ta lắm mà!

“Có, gặp một lần!" Tiểu Tiểu khẽ thở dài một tiếng:

“Chính là vào ngày thứ hai ta thăm người thân, từng nhìn thấy nàng ta trở về phủ nói lời từ biệt với Thủy Thủy, nói là muốn dọn khỏi phủ Thừa tướng, nàng ta đã tìm được nhà ở bên ngoài rồi…nếu Vương gia quan tâm tới nàng ta, ngài có thể lên phố hỏi thăm xem nơi ở mới của nàng ta ở đâu, chắc sẽ dễ dàng tìm ra nàng ta thôi…"

Lân vương nhìn nàng, lời nàng nói không chút sơ hở, cũng không khác sự thật là bao. Nhưng Tiểu Tiểu chẳng phải là người dễ nói chuyện, nếu đúng là hôm đó gặp mặt, Tiểu Tiểu sẽ nói với nàng ta nhiều chuyện như vậy hay sao, chẳng lẽ khi đó Thủy Thủy cũng ở bên cạnh? Tiểu Tiểu nói chuyện với Thủy Thủy, mà nàng ta thì đứng bên nghe?

“Không thấy nàng ấy nữa, cô không biết à?" Lân vương hỏi.

“Cái gì? Không thấy nàng ta nữa? Chuyện lúc nào?" Tiểu Tiểu cố ý trợn to mắt, làm ra bộ dạng kinh hãi. Lại không biết biểu hiện này, càng giống Tiểu Tiểu hơn, sự hoài nghi của Lân vương càng thêm nghiêm trọng.

“Chính vào ngày thứ hai cô hồi cung. Tiên phi, trên mặt cô có thứ gì kìa…"

Tay Lân vương sờ lên mặt Tiểu Tiểu, nhanh chóng sờ thử chỗ giao nhau giữa tóc và mặt ở bên tai, nhưng lại không phát hiện ra gì cả.

“Thứ gì vậy?" Tiểu Tiểu không nghi ngờ gì mà hỏi hắn.

“Không có gì, một ít bụi thôi, ta vừa giúp cô lau đi rồi." Lân vương tìm đại một lí do, nhưng trên mặt lại mang vẻ thất vọng không thể che giấu được: Nàng ta không đeo mặt nạ, không phải nàng!

“Vậy sao? Thế thì phải cảm ơn Lân vương rồi."

Ban nãy hắn làm gì? Thật sự chỉ là có bụi nên cần phải lau đi thôi sao? Hay là hắn đã nghi ngờ mình rồi? Trong lòng Tiểu Tiểu bắt đầu đắn đo, cái ý nghĩ không lâu trước kia lại hiện lên, có cần hỏi hắn một tiếng không nhỉ? Nếu như hắn không để bụng, nàng có thể sớm rời đi, đem mọi chuyện giao cho hắn xử lí…

Nhưng nếu như hắn để bụng thì sao? Mình sẽ hoàn toàn buông tay à? Buông tay…nói thì rất đơn giản, nhưng tại sao sau khi biết tình yêu hắn dành cho mình rồi lại phải làm tổn thương hắn, bắt hắn buông tay chứ?

“Cô đang nghĩ gì vậy?" Không biết tại sao, hiện giờ Lân vương không muốn gọi nàng là Tiên phi, không muốn gọi nàng là gì cả.

“Lân vương, ta đang nghĩ một vấn đề, ngài yêu cái cô Tiểu Tiểu kia à?" Tiểu Tiểu nhìn cái khuôn mặt ửng đỏ kia của hắn, hóa ra bộ dạng đỏ mặt của đàn ông cũng thật là đẹp.

“Cái này…ta vốn yêu nàng ấy mà!"

Lân vương thở dài tự nói:

“Ta cũng không biết lúc nào thì bắt đầu yêu nàng ấy. Ta và nàng ấy, có thể đến với nhau là do trùng hợp, nhưng ta tin đó cũng là duyên phận trời định. Khi đó nàng ấy và Thủy Thủy rất tốt, mà Thủy Thủy thì lại thích ta, cái cô ngốc kia lại muốn thúc đẩy chuyện tốt giữa ta và Thủy Thủy. Trùng hợp không lâu sau đó, gặp được trên phố, ta hẹn hai người họ đến phủ của ta, thiết yến chiêu đãi. Không ngờ nàng ấy lại dám hạ xuân dược với ta, muốn để ta và Thủy Thủy gạo nấu thành cơm…kết quả là, ta và Thủy Thủy không có, mà lại cùng nàng ấy gạo nấu thành cơm. Nhưng nàng ấy còn tưởng là ta không biết, còn cởi sạch quần áo của Thủy Thủy, đặt Thủy Thủy nằm cạnh ta, muốn làm ra hiện trường giả ta và Thủy Thủy ở bên nhau. Thật ra, ta cũng chỉ là không muốn vạch trần nàng ấy mà thôi, Sau đó Vu Hoa tới tìm nàng ấy, ta thấy Vu Hoa có tâm tư không trong sáng đối với nàng, liền nhanh chóng bảo nàng ấy dọn ra khỏi Vu phủ. Ra khỏi Vu phủ rồi, vốn hai người bọn ta sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt hơn, nhưng ai mà biết lúc đó, hoàng huynh lại bảo ta đi sứ, cái đêm trước lúc đi ta còn tới tìm nàng ấy, hỏi nàng ấy có muốn theo ta ra ngoài vui chơi hay không, nhưng nàng mang việc trên người, không đi theo…cứ như vậy, nàng biến mất vào ngày thứ hai sau khi ta đi, mà lúc ta biết, đã là hơn mười ngày sau. Bây giờ ta rất hối hận, nếu như khi đó ta biết nàng sẽ biến mất, nói sao đi nữa ta cũng sẽ buộc chặt nàng bên người…"

Nghe đến khúc cuối, trong lòng Tiểu Tiểu ngọt lịm, Lân vương, đúng là một người rất si tình, hắn chẳng qua chỉ là biết được hơi trễ tí thôi. Nhưng ban nãy hắn vẫn chưa nói hết, hắn không nói rõ cái đoạn cuối khi mình đi tìm hắn.

“Lân vương, nếu như Tiểu Tiểu đã từng có một người đàn ông trước khi gặp ngài, ngài có còn thích nàng ta chứ?" Lúc Tiểu Tiểu hoàn hồn lại, thấy hai mắt Lân vương nhìn về phía trước, trong mắt mang theo vẻ u buồn khó tả.

“Không có loại giả thiết này, ta là người đàn ông đầu tiên của nàng ấy, cái này ta biết." Lân vương cười khẽ nhìn Tiểu Tiểu, cứ như người đang nói tới là nàng vậy, Tiểu Tiểu đỏ mặt, khó hiểu hỏi:

“Làm sao ngài biết được?"

Nàng không những từng có đàn ông trước khi gặp hắn, còn có cả con nữa rồi đấy? Con còn đang đứng chơi bên kia kìa, Lân vương làm sao mà xác định được hắn là người đàn ông đầu tiên của nàng? Chẳng lẽ người năm năm trước là hắn sao?

Nếu là hắn, thế thì tốt quá rồi, lòng Tiểu Tiểu bắt đầu kích động.

“Bởi vì giống như những gì ta mới nói với cô, cái hôm gạo nấu thành cơm đó, nàng ấy có lạc hồng, ta còn giữ lại cẩm y để làm kỉ niệm nữa đấy?"

Đối với người con gái mình yêu, mỗi người đàn ông đều hi vọng người đó còn trong trắng. Chình bởi vì bộ cẩm y đó, Lân vương càng thêm trân trọng người con gái mình yêu thương kia.

Cẩm y, trong đầu Tiểu Tiểu nhanh chóng lướt qua, hình như là có chuyện đó, nhưng đấy căn bản không phải là lạc hồng, đấy chỉ là bởi hắn quá dũng mãnh…

Khi đó, nàng cầm lấy quần áo của hắn để lau, không ngờ điều này lại làm cho hắn hiểu lầm nhiều như vậy. Tiểu Tiểu ngẩng đầu, hỏi lại lần nữa:

“Lân vương, ta hỏi là nếu như. Nếu như cô gái ngài yêu, nàng ta đã có người đàn ông khác trước ngài, ngài còn yêu nàng ta nữa không? Vẫn sẽ yêu thích, trân trọng nàng ta như trước chứ?"

Lân vương kinh ngạc nhìn nàng, không hiểu được những lời nàng nói có hàm ý gì phía sau. Đối với Tiểu Tiểu, hắn hiểu biết không nhiều, nhưng không thể ngay đến chuyện này mà cũng không biết cho được? Mình là người đương sự, chuyện này hắn rõ hơn ai hết…

Nhưng Tiên phi, ánh mắt nàng ta lại nghiêm túc như vậy, rốt cuộc nàng ta muốn nói cái gì chứ? Mắt Lân vương u ám đi không ít, dù là giả thiết, hắn cũng không cho phép bất cứ ai nhục mạ Tiểu Tiểu. Hắn trầm mặt, tức giận nói: “Thủy Tiên, lần này ta sẽ không tính toán với cô, nhưng về sau ta không cho phép cô lại nhục mạ Tiểu Tiểu như vậy nữa. Nếu như ta lại nghe được những lời như vậy, thì ta sẽ không khách khí đâu."

Tiểu Tiểu cười khổ nói: “Không biết Lân vương sẽ không khách khí với ta như thế nào đây? Thẹn quá hóa giận sao? Ta hỏi chỉ là nếu như thôi, ngài biết đấy, rất nhiều lúc, cho dù là điều tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã là sự thật. Nếu như trước đó Tiểu Tiểu đã từng có người đàn ông khác, ngài sẽ không yêu nàng ta, không tôn trọng nàng ta nữa sao? Tình yêu của đàn ông nông cạn vậy à? Vương gia, phải nhẫn nại, đừng tức giận, ngài đợi ta nói hết rồi hẵng tức giận thì cũng chưa muộn mà. Ngài cũng đã nghe nàng ta nói nhiệm vụ nàng ta xuống núi lần này rồi chứ, đó là giúp tìm cha mẹ cho một đứa trẻ mà sư phụ nàng ta nhặt về, thật ra đứa trẻ đó căn bản không phải do sư phụ nàng ta nhặt về, mà là con của nàng ta, là đứa con mà mấy năm trước nàng ta không cẩn thận mang thai, nàng ta xuống núi để tìm cha cho con của nàng ta…"

Càng nghe, trong lòng Lân vương càng đau, nhất định là nàng ta đang nói dối, bởi vì mình từ chối tình cảm của muội muội nàng ta nên nói dối; bởi vì biết Tiểu Tiểu không ở bên cạnh mình nên nói dối để vu hãm nàng…giơ tay lên, tức tối vung thẳng về phía khuôn mặt đẹp tựa thiên tiên kia, “Bốp…" một tiếng bạt tai, Tiểu Tiểu trợn to mắt, không thể tin nổi mà nhìn hắn:

“Ngài đánh ta? Ngài lại dám đánh ta?"

Nghe được tiếng bạt tai, Điểm Điểm cũng chạy lại, sau khi bé hung tợn trừng mắt Lân vương một cái, rồi nhanh chóng chạy tới ôm đùi Tiểu Tiểu nói: “Nương nương…, mẹ, thúc thúc là người xấu, để Điểm Điểm xem giúp mẹ, còn đau không? Mẹ nói có còn đau không vậy?"

Tiểu Tiểu nghe lời mà ngồi xổm người xuống, Điểm Điểm lau tay vài cái lên quần áo của Tiểu Tiểu, bàn tay nhỏ bé băng lạnh sờ lên gương mặt đã sưng lên kia, một loại cảm giác rất lạnh rất dễ chịu truyền tới. Mà Lân vương đứng bên thì lại không thể tin được mà nhìn tay mình, đột nhiên hắn rất hối hận về cái tát này. Lúc cúi đầu nhìn về phía khuôn mặt của Tiểu Tiểu, nhìn dấu tay đỏ đỏ kia, hắn lại càng thêm ảo não, dù là ở Vu phủ, lúc Thủy Thủy bịa đặt nói đã mang thai con hắn, hắn cũng chẳng đánh nàng ta…, ban nãy mình sao vậy, sao đột nhiên lại đánh phụ nữ chứ? Hối hận mà nhìn Tiểu Tiểu, nhưng Tiểu Tiểu căn bản không nhìn hắn, chỉ tùy ý để cho bàn tay nhỏ bé của Điểm Điểm xoa mặt cho nàng, trong mắt nàng ươn ướt.

“Xin lỗi, mẹ, con không nên để mẹ ở cùng với thúc thúc xấu xa kia, là Điểm Điểm không bảo vệ tốt cho mẹ." Điểm Điểm tự trách mà nói, ban đầu bé có ấn tượng khá tốt đối với thúc thúc kia, không ngờ thúc ấy lại dám đánh phụ nữ!

“Điểm Điểm ngoan! Ta không sao." Thở dài! Phải đó, không sao, chẳng phải chỉ là một tên đàn ông không dám đối mặt với hiện thực thôi sao? Đàn ông tốt trên đời này nhiều thế kia, thiếu một người này cũng đâu có sao?

“Mẹ, sưng lên hết rồi kìa? Loại thuốc nào có thể làm giảm sưng? Điểm Điểm bôi giúp mẹ…" Điểm Điểm lo lắng nhìn Tiểu Tiểu, một cái bình nhỏ màu lục nhạt được đưa tới trước mặt Điểm Điểm, Điểm Điểm nhận lấy: “Là loại này à? Mẹ?"

“Không phải, là loại này!" đoạt lấy thuốc trong tay Điểm Điểm, Tiểu Tiểu tức tối ném xuống đất, giận dữ trừng Lân vương một cái, từ trong tay áo lấy ra một cái bình khác màu tím nhạt, nhét vào tay Điểm Điểm.

Điểm Điểm mở bàn tay mũm mĩm ra, đổ ít thuốc ra lòng bàn tay, một loại mùi hương hoa quế nhàn nhạt truyền tới, Điểm Điểm từ từ thoa đều trong tay, rồi lại chậm rãi xoa lên mặt Tiểu Tiểu, lát sau, xung quanh đều có thể ngửi thấy mùi hương hoa quế thoang thoảng.

“Mẹ, thoa xong rồi, chúng ta về thôi!" Sau khi thoa xong, Điểm Điểm nhét cái bình vào trong tay Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cất xong rồi dẫn Điểm Điểm rời đi.

“Thủy Tiên…xin lỗi…"

Nhìn người đã dần dần đi xa, Lân vương nói với hai bóng dáng một lớn một nhỏ kia.

Bước chân Tiểu Tiểu hơi ngừng lại, Điểm Điểm ngẩng đầu nhìn mặt Tiểu Tiểu, rồi lại quay đầu nhìn Lân vương, nghịch ngợm cười nói:

“Nương nương không chấp nhận lời xin lỗi của thúc. Nếu như thúc muốn xin tha thứ, thì để mẹ cháu đánh lại thúc. Thúc cũng có thể tự đánh mình, đánh đến khi nương nương tha thứ mới thôi…"

Đánh đến khi nàng tha thứ sao? Lân vương trầm tư, ngồi xổm người xuống, nhặt cái bình lúc nãy mình mới đưa cho nàng, đây là thuốc làm tan vết bầm loại hảo hạng, nhưng nàng lại chẳng buồn liếc mắt mà ném nó sang một bên. Mà trên người nàng, lại mang theo thuốc bên mình, tại sao chứ?

Cứ cảm thấy quái lạ sao ấy, biểu hiện hôm đó của nàng hắn cũng đã nhìn thấy, chắc hẳn không có ai có thể làm nàng chịu thiệt được? Nhưng một người không biết chịu thiệt như nàng, lại mang theo thuốc giảm sưng bên mình, cái này…

Đứa trẻ kia ban nãy hình như gọi nàng mấy tiếng mẹ…mẹ…nàng ta nói Tiểu Tiểu xuống núi là để tìm cha cho con của nàng, mà đứa trẻ này cũng từng nói là muốn tìm cha, đúng là không ít sự trùng hợp, nhưng một vấn đề tối thiểu đó là: Nếu như điều mà nàng ta cùng với đứa trẻ kia nói là thật, nàng ta thật sự là Tiên phi hay sao? Thân phận nàng ta thật đúng là có vấn đề lớn…

*

“Hoàng huynh, hiện giờ đệ có thể khẳng định, Tiểu Tiểu của Lân nhất định là cô gái kia!" phía sau bụi cây cách đó không xa, Sóc vương nói với Hoàng thượng cũng đang ngồi xổm trên mặt đất.

“Ừm, Sóc nói không sai, nữ nhân kia đúng là có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất lớn. Còn ban nãy nữa, tiểu cung nữ tên Điểm Điểm kia, hình như gọi ‘Thụy Tiên’ là mẹ, đúng không?" Hoàng thượng đổi tư thế, cứ ngồi xổm như vậy đúng là mệt chết đi được, nghe trộm thật sự chẳng phải là một chuyện hay ho gì.

“Phải, hơn nữa gọi không chỉ một lần. Nhưng cung nữ này rất tinh ranh, chỉ những lúc lo lắng hay lỡ miệng thì mới gọi ‘mẹ’." Sóc vương nhìn Lân vương một cái, huynh ấy làm không có sai, một cái tát đánh ra lại dẫn đến bao nhiêu là nghi hoặc.

“Đúng, thân phận của cung nữ kia rất có vấn đề, lát nữa ta bảo Hỷ công công đi điều ra. Sóc, đệ tra thử bên Vu phủ xem, lúc ‘Thụy Tiên’ thăm người thân, Vu phủ đã từng xảy ra chuyện gì? Bây giờ ta nghi ngờ, chuyện mà nàng ta biết không ít, hoặc là, nàng ta căn bản không phải là ‘Thụy Tiên’." Hoàng thượng cười lạnh một tiếng, Vu tướng, tốt nhất là đừng như vậy, nếu như thật sự ngươi dám làm ra chuyện như vậy, thì đừng trách ta không khách khí.

“Hoàng huynh, có phải huynh cũng nên tới đó gặp nàng ta thử? Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con? Muốn moi thêm nhiều chuyện nữa từ trong miệng nàng ta, thì phải trông chờ vào huynh rồi…" Sóc vương cười mờ ám một cái, Hoàng thượng oán giận nói: “Cái này còn cần đệ phải nói hay sao? Chúng ta về trước đi, đừng để Lân biết!"

Thật ra, ai nói chỉ có phụ nữ mới có thể moi tin tức được từ trên giường? Đàn ông sau khi say không giữ nổi miệng mình, mà phụ nữ thì sau khi động tình sẽ không giữ nổi miệng mình.

…………………

“Mẹ, đều tại Điểm Điểm không tốt!" Trở về phòng, Hoa Nguyên nhìn thấy trên mặt Tiểu Tiểu hơi sưng đỏ, lo lắng hỏi han cả nửa ngày, sau lần thứ ba Tiểu Tiểu bảo đảm là không sao, nàng ta mới chịu đi. Điểm Điểm thấy trong phòng chỉ còn sót lại mẹ và mình, mới tới quỳ trước mặt Tiểu Tiểu, nhận lỗi của mình.

“Điểm Điểm, không sao cả, mẹ cũng đâu có nói là lỗi của con đâu." Tiểu Tiểu ôm Điểm Điểm dậy, ôm chặt bé trong lòng, nhưng nước mắt thì cứ ròng ròng chảy xuống.

“Mẹ, mẹ còn nói không trách Điểm Điểm nữa chứ? Mẹ khóc rồi kìa…Mẹ đừng khóc mà, Điểm Điểm cảm thấy thúc thúc kia không tệ, bình thường cũng rất hòa ái dễ gần, cho nên Điểm Điểm mới cố ý chạy sang một bên, cho mẹ và thúc thúc một cơ hội. Thật ra, cha ruột của Điểm Điểm là ai không quan trọng, quan trọng là, người cha mà mẹ tìm cho Điểm Điểm đối xử tốt với mẹ và Điểm Điểm là được rồi…"

Hiếm khi Điểm Điểm nghĩ được như vậy, trong lòng Tiểu Tiểu lại càng cảm thấy áy náy nhiều hơn, nếu như không phải tại sự mơ màng của mình, thì sao lại không nhớ ra được tướng mạo của người kia chứ? Nếu không phải tại sự sơ sót qua loa của mình, thì sao lại làm ra cái chuyện liều lĩnh thế chứ?

Nhưng có Điểm Điểm, nàng không hề hối hận, dù không tìm được người đàn ông không chê bai Điểm Điểm, dù cả đời này cũng không tìm được một người đàn ông tốt, nàng có phải ở vậy cả đời thì nàng cũng không hối hận!

Nếu để nàng chọn lại lần nữa, nàng vẫn sẽ cứu người đàn ông kia, vẫn sẽ hiến thân, giúp hắn giải độc.

Nhưng nàng sẽ thông minh hơn chút, sẽ ghi nhớ cho kĩ bộ dạng của người đàn ông kia, tra rõ gốc gác của người đó rồi mới đi. Không để Điểm Điểm làm một đứa trẻ không rõ cha là ai.

“Điểm Điểm, là mẹ có lỗi với con!" Ôm lấy bé, người có lỗi với bé là mình, Điểm Điểm, đợi khi con lớn khôn, con sẽ biết oán giận mẹ thôi.

“Mẹ, Điểm Điểm không cần cha nữa, Điểm Điểm có mẹ và gia gia là được rồi, có mẹ và gia gia là đủ rồi!" Điểm Điểm hiểu chuyện mà nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu càng khóc dữ hơn.

“Nương nương, nương nương, không hay rồi, không hay rồi!" Bỗng nhiên Hoa Nguyên chạy vào, đợi khi nhìn rõ hai người khóc đến độ nước mắt nước mũi tèm nhem ở bên trong xong, nàng ta bất an hỏi:

“Nương nương, hai người sao thế? Sao lại khóc dữ vậy?"

Tiểu Tiểu lau nước mắt trên mặt, miễn cưỡng nói:

“Sao thế? Hoa Nguyên, cô vội vội vàng vàng chạy vào, xảy ra chuyện gì à?"

“Nương nương, là Thái hậu nương nương muốn gặp người. Tiêu rồi, nhất định là vì chuyện bắt cá ngày đó." Hoa Nguyên lo lắng nói.

“Không phải Thái hậu đã không quản chuyện hậu cung nữa rồi à? Sao đột nhiên lại biết được chuyện hôm qua vậy? Hơn nữa, Vân phi đã nói là không truy cứu rồi, Thái hậu còn muốn gì nữa?" Tiểu Tiểu bực bội nói.

“Nương nương, người còn chưa biết, Thái hậu là người cứng nhắc nhất, tuân thủ cung quy nhất. Hơn nữa, Liên phi là cháu gái của Thái hậu, ả ta gọi Thái hậu một tiếng dì đó. Nhất định là ả ta đã tới đó nói chuyện xấu của người, nên Thái hậu mới muốn gặp người…" Hoa Nguyên phân tích nói.

“Liên phi á? Không phải chứ? Mặt ả ta vẫn chưa khỏi mà? ả vẫn luôn trốn trong cung của ả, sao đột nhiên lại muốn ra ngoài? Không sợ bị mọi người cười chê ảnh hưởng đến hình tượng của ả sao?"

Tiểu Tiểu bĩu môi khinh thường, còn tưởng ả ta sẽ như con rùa rụt cổ, không ngờ nhanh như vậy đã hành động rồi.

Liên phi này, đúng là lợi hại thật.

“Nương nương, nô tỳ cũng không biết, nhưng nô tỳ nghĩ, Thái hậu gọi người qua đó, tuyệt đối là không có chuyện gì tốt lành. Nương nương nên cẩn thận mà ứng phó thì hơn." Hoa Nguyên lo lắng dặn dò.

“Ừm, ta biết rồi. Điểm Điểm, con cứ ở trong cung, đừng đi đâu hết, biết chưa? Lát nữa mẹ sẽ về!"

Tiểu Tiểu vừa giúp Hoa Nguyên sửa sang lại nghi dung của mình, vừa dặn dò.

“Mẹ, con muốn đi với mẹ, được không?" Điểm Điểm tỏ vẻ đáng thương nhìn Tiểu Tiểu, bé không muốn ở trong cung một mình, bé muốn cùng mẹ ra ngoài chơi.

“Điểm Điểm, lần này không phải mẹ đi ra ngoài chơi, bên chỗ Thái hậu có thể sẽ có nguy hiểm, cho nên Điểm Điểm vẫn nên ở trong cung thì hơn." Tiểu Tiểu kiên nhẫn dỗ dành Điểm Điểm, nhưng trên mặt Điểm Điểm lại chẳng có tí vẻ tươi cười nào, nói là dù có nguy hiểm, bé cũng muốn đi.

“Mẹ, không phải mẹ nói con là nam tử hán hay sao? Có nguy hiểm thì con càng phải theo mẹ tới đó, con là nam tử hán, có thể bảo vệ mẹ!" Điểm Điểm ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Đúng là tiểu quỷ!" Tiểu Tiểu khẽ cười nói: “Đã nuôi con nhiều năm vậy rồi, mấy trò vặt này của con mẹ còn không biết à? Muốn ra ngoài quậy phá thôi chứ gì? Còn nói muốn bảo vệ mẹ, có mà mẹ bảo vệ con thì có."

“Nương nương, hay là dẫn theo Điểm Điểm đến đó đi. Đến đó có người chiêu ứng là tốt nhất, sự yêu thích mà Hoàng thượng dành cho Điểm Điểm chắc hẳn là chủ tử trong cung đều biết, mà việc Hoàng thái hậu tuyên người đến đó chắc chắn bọn họ cũng biết. Nếu như bọn họ nhân lúc người không có mặt mà dẫn Điểm Điểm đi, một nô tài như tôi cũng không cản được…cho nên, Điểm Điểm vẫn nên đi theo bên cạnh người thì an toàn hơn."

Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ một lúc, Hoa Nguyên nói có lý, bây giờ Điểm Điểm còn nổi bật hơn cả mình. Hoàng thượng đối với mình, rất chi là chán ghét, vẫn luôn ngoài sáng trong tối bảo bọn họ đối phó mình; nhưng đối với Điểm Điểm thì lại không giống, Hoàng thượng thích bé, chưa hề trách móc bé lần nào. Tuy tuổi bé còn nhỏ, nhưng cái đám nữ nhân trong hậu cung sẽ chẳng thèm để ý đến chuyện này đâu, chỉ cần là Hoàng thượng thích, thì bọn họ hoặc là có được, hoặc là hủy nó đi…

“Được thôi, Điểm Điểm cũng sẽ theo ta đến đó. Nhưng mà, Điểm Điểm con phải nghe lời đó, không được chạy lung tung nói năng bậy bạ, không được gây họa khắp nơi, mẹ bảo con làm gì thì con làm nấy, biết chưa?" Tiểu Tiểu nghiêm khắc cảnh cáo, Điểm Điểm vội gật đầu đồng ý. Bé đồng ý thì nhanh, nhưng khi đến đó bé thật sự sẽ làm theo những gì mình đã hứa hay sao? Tiểu Tiểu rất là hoài nghi bé.

***

“Dì, sự thật chính là như vậy. Tâm Liên nghe chúng tỷ muội nói, khi ấy Hoàng thượng và Sóc vương, Lân vương cũng có mặt nữa đó?" Liên phi sửa soạn ra cửa, chỉ vì muốn gặp người dì là Thái hậu, cũng muốn xả giận cho khuôn mặt của mình. Lúc nói chuyện, trên mặt ả ta vẫn luôn che đậy bằng một cái khăn màu hồng nhạt, cái lộ ra bên ngoài, chỉ có cặp mắt giảo hoạt kia.

“Trong cung mà lại xảy ra loại chuyện này à? Không phải chúng phi tử khi mới nhập cung đều đã được ma ma giảng giải qua rồi sao? Mấy chuyện này hẳn là bọn họ phải biết chứ, chẳng lẽ nàng ta còn chưa biết hay sao?" Thái hậu tức giận nói: “Cái này…cái này đúng là làm nhục mặt mũi hoàng thất mà. Vu tướng làm thế nào mà lại có thể nuôi dạy ra một đứa con gái không biết liêm sỉ như vậy chứ?"

“Dì, Hoàng thượng đã giao chuyện này cho con và Vân phi muội muội xử lý rồi, nhưng cái bản cung quy này đúng là có hơi khó, dì nói…" Liên phi ngoan ngoãn nhu thuận mà nhìn Thái hậu, ả biết Thái hậu ghét nhất chính là loại con gái này, để Thái hậu xử phạt thì sẽ còn nặng hơn là mình xử nàng ta.

“Tâm Liên chớ lo, chuyện này trong lòng ai gia tự có tính toán, nhưng sao đột nhiên con lại trúng độc vậy? Cứ như vậy mà để Vân phi phân quyền lợi với con, sau này muốn thu hồi lại thì sẽ hơi khó…" Thái hậu trách cứ mà nhìn Liên phi, trong lòng Liên phi khổ sở, bị thu quyền lực, trong lòng ả còn khó chịu hơn ai hết: “Dì, Tâm Liên cũng không biết chuyện này là sao cả. Hôm đó, chẳng qua Tâm Liên cũng chỉ là đi bái phỏng Tiên phi thôi, còn tốt bụng mà tặng cho nàng ta một chậu hoa hồng Kim Ngân, ngày thứ hai thì bị trúng độc một cách khó hiểu, đã gọi thái y đến, thái y nghiên cứu cả nửa ngày, mãi đến bây giờ trên mặt vẫn như vậy…"

Ý của Liên phi, làm sao Thái hậu lại không hiểu cho được? Chuyện này bà cũng đã từng nói rồi, không quản chuyện hậu cung không có nghĩa là cái gì cũng không biết, nhưng những chuyện không có chứng cứ, bà cũng không thể ra mặt giúp Liên phi.

“Tâm Liên à, ý của con dì hiểu, nhưng nghi ngờ thì vẫn chỉ là nghi ngờ, chuyện trong cung, phải chắc chắn thì mới được. Nếu như không có chứng cứ xác thực, thì đừng nên nói ra, hôm qua nghe nói Vân phi lại đến thăm con, phải không?"

Thái hậu cầm chuỗi phật châu trên bàn, gảy từng hạt từng hạt, hai mắt nhắm lại, dáng vẻ từ bi.
Tác giả : Dương Dương
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại