Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"
Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!

Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 72: Lân vương, nguy hiểm!

Từ nhỏ đến lớn, nữ nhân có thể khiến cho Lân có hứng thú thì không nhiều. Đối với nữ nhân, Lân chỉ là cần, nhưng trước giờ không hề bận tâm. Nữ nhân kia có thể khiến đệ ấy bận tâm, đủ nói lên rằng nàng ta rất lợi hại. Về phần nàng ta đột nhiên biến mất, lại nên nói sao đây nhỉ? Có hơi kì lạ, Lân vừa đi, nàng ta cũng biến mất luôn…

“Chắc không có liên quan đâu, nhưng mà, hoàng huynh, đệ cảm thấy thân phận của nữ nhân kia có chỗ khả nghi, cho nên phái người đi điều tra một chút, mới biết nữ nhân kia quả nhiên không hề đơn giản, có thể khiến cho Lân trao trái tim thì cũng không phải là tay vừa."

Sóc nhẫn nhịn để khỏi bật cười, Hoàng thượng hứng thú hỏi:

“Cái gì không đơn giản? Nghe đệ nói, hình như nữ nhân kia thú vị lắm thì phải."

Có thể khiến Lân trao trái tim, có thể làm cho Lân bật cười, Hoàng thượng cũng muốn đi xem nữ nhân kia cho biết mặt, nếu như nữ nhân kia thật sự còn có thể tìm được.

“Ừ, là cực kỳ thú vị. Nghe nói, trên phố có tên hoa hoa công tử gọi là Lưu Phong, nhìn trúng nàng ta đang ăn cơm trong tửu lâu, qua đó mời mọc mà thôi, nàng ta cười rồi đi đến trước bàn bọn họ, nhìn mấy món trên bàn một cái, chê thức ăn không ngon rồi đi luôn…

Hoàng huynh, huynh đoán xem kết quả cuối cùng ra sao?"

Sóc vương úp úp mở mở, cười hỏi.

“Thế nào? Đoán không ra. Bị bọn chúng bắt được à?"

Hoàng thượng hiếu kỳ hỏi, nữ tử yếu đuối bị ác thiếu nhắm trúng, chắc là bị ác thiếu bắt, sau đó Lân đến làm anh hùng cứu mỹ nhân, hai người xem vừa mắt nhau. Tình tiết tiêu chuẩn chắc là như vậy chứ gì.

“Không phải, là nàng ta chuồn mất, Lưu Phong phái hai tên gia đinh đuổi theo nàng ta, kết quả bị mất dấu. Buổi tối sau khi trở về, bọn Ngưu Phong một bàn bốn người, cộng thêm mấy tên hầu bàn nữa, đều bụng réo cả một đêm, đã tìm không ít đại phu, nhưng thuốc uống vào lại chẳng có tác dụng gì."

Nghĩ đến cái dáng vẻ ngồi chồm hổm dậy không nổi của tên trâu điên béo ị kia , Sóc vương liền bật cười ha ha.

“Ngưu Phong? Không phải Lưu Phong sao?"

Nghe thấy có người cũng đau bụng giống mình, mặt Hoàng thượng liền có hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh liền che giấu đi, ngay đến Sóc vương cũng không chú ý đến.

“Ừ, đấy là biệt danh nàng ta đặt cho Lưu Phong. Lưu Phong, Ngưu Phong, cũng đồng âm lắm chứ nhỉ." Sóc vương ngừng cười, nói tiếp:

“Sau đó ngày thứ hai, bọn họ lại nhìn thấy vị cô nương kia, Ngưu Phong cứ mở miệng ra là kêu ‘tiện nhân’, nàng ta cho hai cái bạt tai…"

Là người ham vui, Sóc vương dùng đúng một canh giờ, đem mấy chiến công vĩ tích của Tiểu Tiểu báo cáo cho Hoàng thượng một lượt, hai người đều cười đến đau cả bụng, sớm đã quên mục đích bọn họ nói đến nữ nhân kia.

“Sóc, ta thật muốn nhìn mặt nữ nhân kia một lần, chẳng trách Lân lại đối với nữ nhân kia nhớ mãi không quên, nàng ta xác thực là rất có bản lĩnh."

Cười đủ rồi, Hoàng thượng lại như nghĩ đến gì đó nhìn Sóc vương, hỏi:

“Sóc, nàng ta là của Lân, đệ không phải cũng động tâm với nàng ta đấy chứ?"

“Hoàng huynh, huynh nghĩ đi đâu vậy? Nữ nhân như vậy, buồn cười, chơi đùa thì còn được, nếu thật muốn thu đến bên gối của mình, đệ chẳng thích. Quá gian xảo chua ngoa, đệ sợ nửa đêm bị nàng ta thu thập, nếu như là…"

Đột nhiên, hắn lại đột nhiên nhớ đến nữ tử áo đen thần bí xuất hiện tối hôm đó, cảm thấy nàng ta cũng rất gian xảo, rất nghịch ngợm!

Rình coi bị người ta phát hiện, nàng không những không bỏ chạy, ngược lại còn đi lên phía trước, dâng lên môi thơm của mình, đang lúc mình còn tham luyến sự mềm mại của môi nàng, đột nhiên điểm huyệt đạo của mình, rồi bón mình ăn cái thuốc vớ va vớ vẩn gì kia…

Suốt cả một đêm, cứ dục hỏa đốt người mà đợi, mà nhìn như vậy. May mà thuốc kia không mang tính liên tục, bằng không, hôm đó sớm đã dục hỏa đốt người mà chết luôn rồi…

“Sóc, đệ sao vậy? Nghĩ đến chuyện gì à?" Hoàng thượng thấy Sóc vương đột nhiên trầm tư, trên mặt lúc sáng lúc tối, cuối cùng thì hận đến nghiến răng nghiến lợi. Không bình thường, nhất định đệ ấy đang có chuyện gì đó giấu mình.

“Không có gì! Hoàng huynh, đệ đột nhiên nghĩ đến một người. Chính ta cái đêm Lân sắp đi kia, có một thích khách xông vào Vương phủ của đệ…"

Ngắn gọn cắt bỏ cái đoạn bị hạ dược, Sóc vương đem sự tình tóm tắt nói cho Hoàng thượng, Hoàng thượng cả kinh nói:

“Đệ nói là, nữ tử áo đen không rõ mặt kia, đã hỏi đệ về chuyện thai ký?"

“Ừ, đáng tiếc là lúc đó đệ bị nàng ta chặn lại, nàng ta nhìn thai ký ở lưng đệ xong, còn hỏi đây là một mình đệ có hay là mấy người bọn họ đều có. Đệ nói đều có cả, chỉ cần là nam đinh của hoàng thất thì đều có…sau đó, nàng ta liền điểm huyệt đạo của đệ, rồi bỏ chạy luôn…"

Nếu như lúc đó mình không trầm mê nữ sắc, nhất định sẽ không thảm như thế kia, nhất định sẽ không trông ngóng nàng, mãi đến giờ mình nhìn thấy nữ nhân cũng không hề có phản ứng, khi tắm rửa thì đều nhìn đông ngó tây, cứ sợ nàng sẽ đột nhiên xuất hiện.

Thật đúng như người ta nói, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng! Bây giờ mình một lần bị nữ nhân kia hại, đáng thương quá, ngay đến hạnh phúc của mình cũng không còn nữa. Tìm được nàng, nhất định sẽ giày vò chết nàng, đòi lại công đạo cho bản thân.

Nhưng sợ nàng đột nhiên xuất hiện rồi sẽ không bao giờ xuất hiện nữa ư?

Đáp án là, làm gì có!

Không lâu, Tiểu Tiểu còn dò xét ban đêm ở Sóc vương phủ lần nữa, mục đích vẫn là không trong sáng, về phần đi để làm gì ấy à, đợi sau này hẵng nói đi.

“Nàng ta có thể khống chế được đệ sao?" Mang theo ánh mắt nghi ngờ, Hoàng thượng không tin hỏi. Không phải hắn xem thường nữ nhân, mà là võ công của ba huynh đệ bọn họ đều rất cao cường, trên thế giới này, có thể không làm tổn thương mà vẫn khống chế được họ thì chỉ đếm được trên đâu ngón tay. Nữ nhân, sao có thể lợi hại như thế được?

“Ừ, đệ cũng không ngờ võ công nàng ta lại cao như vậy, nhất thời sơ ý liền bị khống chế!"

Mặt lờ đi chỗ khác, nếu Hoàng thượng còn hỏi nữa, làm không tốt thì chuyện xấu lúc ấy sẽ bị phanh phui ra mất.

“Ừm, Sóc, sau này đệ vẫn nên cẩn thận một chút. Thời gian nữ nhân kia xuất hiện thật trùng hợp, qua mấy ngày thì đứa trẻ kia liền vào cung, mà đứa trẻ kia lớn lên lại giống người hoàng thất chúng ta, có phải nữ nhân kia có quan hệ với đứa trẻ hay không? Chẳng lẽ nữ nhân kia là mẹ của đứa trẻ, dẫn theo đứa trẻ đi tìm cha hay sao?"

Hoàng thượng càng nghĩ càng thấy có khả năng, nếu thật sự như vậy, trên người của đứa trẻ kia hẳn là phải có thai ký, nàng vì thai ký trên người đứa trẻ mà đến. Lúc đó, lúc đứa trẻ đến đây, nàng có phải đang ở quanh đấy nhìn, đang quan sát hay không?

Hoặc là, đứa trẻ là không cẩn thận mà vào cung, sau này, nàng sẽ còn vào cung để xem? Nhìn tuổi tác của đứa trẻ, hình như rất trùng khớp với chuyện của năm năm về trước…

“Sóc, nữ nhân kia khoảng bao nhiêu tuổi?" Nếu đứa trẻ đã lớn chừng ấy, ít nhất thì nữ nhân kia cũng khoảng hơn hai mươi chứ nhỉ?

“Nhìn không rõ, nhưng nghe nàng ta nói chuyện, nhìn mắt nàng ta, cho đệ cảm giác nhiều nhất thì cũng mười lăm mười sáu tuổi, hình như tuổi còn rất trẻ…"

Sóc vương nghiêm túc hồi tưởng lại một lượt, lúc đó nàng đưa môi lại, nhưng nàng hôn cũng chẳng thành thạo, hẳn là tuổi tác không lớn nhỉ? Bản thân duyệt người vô số, vừa nhìn đã biết nàng là một tay gà mờ, thậm chí có thể nàng còn chưa lĩnh hội qua lạc thú nơi khuê phòng nữa kìa.

“Sao đệ dám chắc như vậy?" Mặt Sóc vương ửng đỏ, Hoàng thượng trêu chọc hỏi:

“Đừng nói là nàng ta dùng mỹ nhân kế với đệ đấy nhé?"

“Hoàng huynh, đệ ngốc vậy hay sao? Nàng ta mới không có đâu, ngay đến hôn cũng không biết…"

Sóc vương đột nhiên bụm miệng, bất an nhìn Hoàng thượng, đây có được coi là chưa đánh đã tự khai không nhỉ.

“Thật sự là mỹ nhân kế?"

Ánh mắt Hoàng thượng hơi lạnh xuống, cười lạnh nói:

“Chắc lớn lên cũng khá nhỉ, bằng không làm sao lại biết dùng mỹ nhân kế chứ? Hơn nữa, mắt của Sóc trước nay đều không tồi."

“Hoàng huynh, là đệ không cẩn thận, lần sau gặp nàng ta sẽ không trúng chiêu nữa. Còn đứa trẻ kia, hiện nay một tí đầu mối cũng không có, chúng ta còn cần tìm tiếp nữa không?"

Cười ngượng ngùng, là mình sai được không hả? Bây giờ không nên thảo luận đến vấn đề này. Phải nghĩ xem nên làm sao để tìm ra đứa trẻ kia mới đúng chứ.

“Âm thầm nghe ngóng, trước tiên đừng nên gióng trống khua chiếng mà tìm. Lân cũng sắp về rồi, đợi Lân về, ta sẽ tính sổ với đệ ấy sau!"

Hoàng thượng cười nhạt một tiếng, hẳn là Lân đã sớm biết tin này rồi chứ gì? Nếu như đệ ấy gấp gáp trở về trước thời hạn, thì nói lên rằng vị trí của nữ nhân kia đối với đệ ấy là bất đồng, đệ ấy đối với nữ nhân kia là thật lòng; nếu như đệ ấy không trở về trước thời hạn, thì nói lên rằng nữ nhân kia chẳng qua cũng chỉ giống như chơi qua đường vậy thôi, căn bản không đáng để mình chú ý.

***

Nhuyễn kiệu đón khách tiêu chuẩn, khiêng Lân vương từ từ đi đến hoàng cung Phong quốc. Nhẩm tính thời gian hạ triều của Hoàng thượng, Lân vương ăn xong ngọ thiện rồi mới đi, chỉ là hắn không ngờ đến rằng, lúc đi, Hoàng thượng sớm đã bố trí rượu và thức ăn để chờ hắn, khiến hắn có cảm giác được mến mà đâm ra lo sợ.

Thức ăn tinh xảo ngon mắt, được đựng trong mấy thứ đồ sứ giá trị xa xỉ, Lân vương biết Hoàng thượng coi trọng hắn, cũng biết lần này mời mình đến trước tất phải có lời muốn nói. Y là chủ nhân, tuy còn chưa đăng cơ, nhưng cũng chỉ là chuyện của mấy ngày nữa thôi, bây giờ mọi người nên sửa miệng gọi là Hoàng thượng đi là vừa.

Nay, được mời vào cung, y là chủ nhân, mình là khách nhân, chủ nhân không nhắc đến, người làm khách thì không dễ nói gì, cho nên Lân vương cũng không hỏi chính sự, chỉ cùng y trò chuyện.

“Lân vương, ngàn dặm xa xôi đến đây, bổn vương thật cảm thấy vinh hạnh. Hôm nay chuẩn bị rượu nhạt, mời Lân vương qua đây ngồi, thuận tiện đón gió tẩy trần cho Lân vương, bổn vương còn phải đa tạ sự nể mặt của Lân vương!"

Hoàng thượng khách sáo nói, Lân vương ứng lại mấy câu, xưng bổn vương với mình, đủ để nói rõ lên thân phận hiện tại của y. Chỉ là xưng hô thấp vế như vậy, khiến trong lòng Lân vương bắt đầu cảnh giác.

Khai yến, một đám vũ cơ đi đến, nhảy vũ điệu cung đình Phong quốc, Lân vương thưởng thức ca vũ, cũng trò chuyện với Hoàng thượng mấy câu không liên quan đến chính sự.

Qua ba tuần rượu, lại thay một đám vũ cơ khác, trong âm nhạc êm ái, mấy vị lục y vũ cơ lặng lẽ tản đi, dần dần lộ ra một nữ tử áo hồng phấn ở giữa. Theo tiếng đàn nhanh dần, nữ tử một thân áo hồng phấn quay người lại, lộ ra một gương mặt nhỏ tinh điêu tế mài. Phấn sắc y sam tiên diễm làm lộ ra vòng eo thon gọn, theo tiếng nhạc từ từ khởi vũ, cứ như bươm bướm tung bay vậy, múa, nhảy, từ từ chuyển động…

Mắt nàng ta, khi thì mê mang, khi thì diễm lệ, cười quyến rũ. Thu ba (1)luôn luôn đưa về phía Lân vương, Lân vương hơi nheo mắt lại: Không biết Hoàng thượng tìm đâu ra vũ cơ này, đích xác cũng là ưu vật nhân gian…

Bộp…Bộp…

Nhạc ngừng, vũ tận, Lân vương vẫn mê mẩn nhìn nữ tử áo hồng phấn như cũ, Hoàng thượng cười vui vẻ, vỗ tay bộp bộp, Lân vương hoàn hồn lại, cười nói:

“Hoàng thượng quả nhiên có tâm…"

Phấn trang mỹ nữ đi đến, nhấc ly rượu trên bàn lên, đưa vào tay Lân vương, cũng làm gián đoạn lời nói của Lân vương. Mỹ nữ mị hoặc cười nói:

“Tình Nhiên tham kiến Lân vương. Từ lâu đã nghe đại danh của Lân vương gia, nay được gặp mặt, Lân vương gia quả nhiên phong thần xước ước, tuấn mỹ vô song, đây là ly rượu đón gió tẩy trần mà Tình Nhiên kính vương gia!"

Ngọc thủ như vô tình chạm đến tay đón rượu của Lân vương, mà hai mắt thì tình ý dào dạt nhìn Lân vương, cứ như nước hồ sâu không thấy đáy, hút chặt ánh mắt của Lân vương. Lân vương mê mẩn nhìn nàng ta, Hoàng thượng một bên lặng yên ẩn đi, cả sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Ngươi gọi là Tình Nhiên?" Trong mắt mang theo vài phần mê mang, rượu nàng ta bưng đến từng ly từng ly xuống bụng, chỉ là Lân vương vẫn không phát hiện, lúc này, trong mắt hắn chỉ có nàng ta, giai nhân phấn trang tên gọi Tình Nhiên kia.

“Đúng vậy, Vương gia!" Thấy trạng thái của Lân vương cũng gần rồi, Tình Nhiên ngồi một bên, tiếp tục chuốc rượu, tiếp tục cười duyên.

“Tên rất đẹp, tình nhiên nhất tiếu, chính xứng giai nhân…"

Có mỹ nhân bên cạnh, rượu uống vào cũng thấy thơm, mà cô nương gọi là Tình Nhiên kia, mượn lúc rót rượu, từng chút từng chút dựa vào người Lân vương, dần dần, hai người đã dựa chặt vào nhau.

“Vương gia, uống rượu như vậy thì không thú vị nữa, thiếp có một phương pháp uống rượu hay hơn, rất thú vị, Vương gia có muốn thử hay không?" Thân người dán chặt vào hắn, tay của Tình Nhiên không thành thật di chuyển lung tung.

“Tình Nhiên, uống như thế nào?" Lân vương bật cười, vì một nụ cười không chút tâm cơ kia, cả mặt càng trở nên mê người. Trong lòng Tình Nhiên đánh thịch một cái, nam nhân như vậy, nói gì thì nàng cũng phải nắm chắc.

“Ha ha…" Tình Nhiên cười ha ha một tiếng, cầm lên ly rượu mà Lân vương mới dùng qua, một ngụm đem rượu rót vào trong miệng, mặt đầy ý cười phục xuống, đem rượu từ từ mớm vào trong miệng Lân vương, chầm chậm, nhẹ nhàng…mãi đến khi Lân vương chuyển sang thế chủ động, nàng ta mới yên tâm nhắm mắt lại, mặc hắn chủ đạo hết thảy…

“Hoàng thượng, công chúa…"

Thấy hai bóng dáng đã quấn quít lấy nhau, Lâm công công bất an nói.

“Không sao, phái người canh giữ một chút, ngày mai đợi bắt gian là xong!"

Hoàng thượng tính kế cười cười, nhìn hai người bên bàn rượu đang hôn sâu lần nữa, y cười rời đi.

“Nhưng mà, Hoàng thượng, khuê danh của công chúa?"

Lân vương không ngu, xong chuyện, nếu như hắn nghĩ đến sự khác thường của hôm nay, biết được chuyện này là bị người khác tính kế, vậy có phải hắn sẽ không cần công chúa nữa hay không? Thế há chẳng phải là ‘vừa mất phu nhân lại tổn binh’(2) hay sao? Lâm công công lo lắng nghĩ.

“Đây là do Nhiên nhi quyết định, Lâm công công, ngươi còn không biết cặp mắt câu hồn kia của Nhiên nhi hay sao?" Hoàng thượng cười lạnh một tiếng. Nhiên nhi, giống y như mẫu thân của ả ta, đặc biệt là cặp mắt kia, phụ hoàng chính là bị cặp mắt câu hồn ấy câu đi mất.

Nếu không phải biết ả ta còn có chỗ hữu dụng, mình đăng cơ, làm sao có thể chừa cho ả ta một kết cục tốt được chứ? Vốn còn muốn tận chút tình huynh muội, đem ả ta gả cho Lân hoàng, không ngờ ả lại chọn Lân vương. Nhưng mà như vậy cũng tốt, chọn Lân vương, định sẵn sau này ả sẽ phải chịu khổ, chịu tổn thương.

Nghe thấy tiếng bước chân dần dần rời đi, ánh mắt Lân vương nguy hiểm nhìn người trong lòng một cái, còn tưởng rằng có thủ đoạn cao mình gì nữa chứ, thì ra chẳng qua là dùng cặp mắt câu hồn này để đối phó mình. Bọn họ cũng nghĩ quá ngây thơ rồi đấy?

Nhìn bộ dáng nhắm mắt hưởng thụ của ả ta, Lân vương than: Công chúa này, đúng là rất đẹp, kỳ thật nếu muốn nàng ta cũng chẳng sao, thân là một Vương gia, lấy hai ba nữ tử cũng chẳng có gì quá đáng, nhưng mấu chốt là…

Trong lòng hắn đã có người khác, muốn hoan hảo với nữ nhân, nhưng trước mắt lại cứ xuất hiện bóng dáng của nữ nhân kia, nhất thời mất hết cả hứng thú. Xem ra, mình đúng là trúng độc của nàng rồi, mà còn trúng độc không nhẹ…

“Nhiên nhi, đến đâu?"

Giọng nói khàn khàn, Lân vương khôi phục lại vẻ mê mẩn ban đầu, nếu đã đóng kịch, đương nhiên phải đóng cho giống. Bằng không, thì thật có lỗi với một phen hảo tâm của Hoàng thượng và công chúa lắm đấy?

Kéo tay hắn, Nhiên nhi lui ra sau, đi được chục bước, đẩy một cánh cửa nhỏ ra, bên trong là một gian phòng không lớn lắm, nhưng trang hoàng lộng lẫy xa hoa. Xem ra bọn họ thay mình nghĩ thật chu đáo, ngay đến việc nghỉ ngơi ở đâu cũng chuẩn bị tốt hết cả rồi.

“Vương gia, Nhiên nhi…" Nhiên nhi kéo y phục của Lân vương, ánh mắt vẫn nhìn hắn, nhưng tay nhỏ thế nào cũng không gỡ ra được…

“Vương gia…"

Nhiên nhi sốt ruột, tuy rằng ả đã sớm tìm ma ma thỉnh giáo qua, nhưng làm thật thì suy cho cùng vẫn là lần đầu tiên, sự sốt ruột, làm nũng của ả, khiến cho Lân vương bật cười

“Nhiên nhi, nói ta biết, ngươi là ai?"

Lời lúc nãy của Hoàng thượng hắn đã nghe hết rồi, nhưng hắn muốn cho công chúa một cơ hội, chỉ cần ả thẳng thắn với mình, cuộc chơi có thể dừng lại tại đây.

“Thiếp là Nhiên nhi của chàng!" Nhiên nhi than nhẹ một tiếng, xem ra công lực của mình so với mẫu thân vẫn còn rất kém. Nếu như là mẫu thân, nam nhân nhìn thấy bà ấy thì sớm đã quên hết mọi thứ.

“Ngươi là vũ cơ sao?" Tay nhẹ nâng cằm ả lên, Lân vương cười quỷ dị.

“Ừm…" Cụp mắt xuống, Nhiên nhi đột nhiên có chút sợ hắn, đột nhiên, hắn không giống người bị mình mê hoặc.

“Vậy thì tốt, ta…"

*

Trời tối dần, Hoàng thượng từ trong đống tấu chương ngẩng đầu lên, hỏi:

“Giờ nào rồi?"

Lâm công công cười nói: “Hồi Hoàng thượng, giờ hợi rồi!"

“Bên kia không có chuyện gì đấy chứ? Có gì khác thường không?" Nghĩ đến chuyện tiến hành bên kia, đã ba canh giờ trôi qua rồi, chắc Nhiên nhi thành công rồi chứ nhỉ?

“Hoàng thượng, bên ấy không phát hiện có điều gì khác thường!"

“Vậy thì tốt, Lâm công công, ngươi nói ngày mai chúng ta qua đó thì tốt, hay là bây giờ qua đó thì tốt?" Cười nghiền ngẫm, sự tình tiến hành quá sức thuận lợi, làm cho y có chút không dám tin.

“Hoàng thượng, không phải nói sáng sớm ngày mai…" Lâm công công khó hiểu hỏi.

“Đúng thế, trẫm từng nói sớm mai qua đó, nhưng hiện giờ trẫm cảm thấy có chút bất an, trẫm sợ đêm dài lắm mộng. Chi bằng, bây giờ trẫm qua đó xem luôn, dù sao thì sớm muộn cũng như nhau, thân sự này định chắc rồi!"

Hoàng thượng cười ha ha một tiếng, Lâm công công cũng cao hứng nhếch môi, chỉ cần chủ tử nói tốt là được.

“Hoàng thượng, người muốn qua đó xem gì vậy? dẫn theo bổn vương đi xem luôn được không?" Âm thanh lạnh lùng, mang theo băng khí như địa ngục, từ từ xộc vào. Tim Hoàng thượng đánh thịch một cái, tiếng cười vì thế mà ngừng. Giọng nói này, không phải là…

“Sao không cười nữa? Hoàng thượng, rốt cuộc là chuyện gì mà phải qua đó xem vậy? Chẳng lẽ không thể dẫn theo bổn vương đến đó góp vui hay sao?"

Lân vương đi đến trước bàn, từ cao nhìn xuống vị Hoàng thượng có hơi run kia——bây giờ phải gọi là Vân vương mới đúng, suy cho cùng thì vẫn chưa cử hành lễ đăng cơ mà.

“Lân vương, sao ngươi lại đến đây vậy?"

Đè nén sự sợ hãi trong lòng, dù sao thì đây là địa bàn của mình, cho dù mình tính kế hắn, hắn có hung dữ, cũng chẳng làm gì được mình.

“Hoàng thượng, người nói ta không nên ở đây à? Ta nên ở đâu?"

Nhấc mông lên, Lân vương dứt khoát ngồi lên bàn, tấu chương trên bàn bị hắn vung tay một cái, loạt soạt rơi xuống đất.

“Ngươi…Lân vương, ngươi như vậy là bất kính với trẫm!" Đứng dậy, đây là bàn Hoàng thượng làm việc, làm gì có ai càn quẫy như vậy chứ.

Lâm công công cũng dũng cảm đứng ra, tức giận nói:

“Hoàng thượng, ngồi lên Ngự bàn, chính là đối với tiên vương, tiên tiên vương bất kính, luận tội nên…"

“Nên làm sao?" Quay đầu lại, Lân vương buồn cười nhìn Lâm công công, đợi ông ta nói hết lời phía sau.

“Lâm công công, ra ngoài!"

Tại lúc Lâm công công nói ra chữ ‘tru’, Hoàng thượng bảo ông ta lui ra, trong phòng tạm thời trở nên yên ắng, Lân vương vẫn ngồi trên bàn, Hoàng thượng cười nói:

“Lân vương, người đến là khách, chúng ta đến đây uống ly trà trước đi?"

“Thế thì không cần, vẫn là làm chính sự của người trước đã. Vừa nãy Hoàng thượng muốn đến xem ai, bổn vương rất muốn đi xem cùng Hoàng thượng lắm đấy?"

Lân vương cười tà ác, thấy bản mặt kia của Hoàng thượng đen lại, hắn tiếp tục nói:

“Tiểu vũ cơ kia thật không tồi, bổn vương cũng khá thích nàng ta. Nay, e là đã ngủ say rồi đây? Không biết Hoàng thượng có nể mặt bổn vương, ban tiểu vũ cơ kia cho bổn vương hay không?"

“Hai người các ngươi đã…" Hoàng thượng kinh ngạc nhìn Lân vương, hai người bọn họ thật sự thế kia sao? Tốt, chỉ cần hắn thu nhận công chúa, cho dù hắn tức giận cũng chẳng sao. Băt đầu yên tâm, Hoàng thượng cảm thấy được ánh sáng nơi con đường phía trước.

“Hoàng thượng, có thể chứ?"

Cố ý không trả lời câu hỏi của Hoàng thượng, Lân vương tiếp tục hỏi.

“Được! Lân vương, kỳ thực nàng ta không phải vũ cơ, nàng ta là công chúa Phong quốc ta, Lân vương có thể cho nàng ta một…"

Hoàng thượng có chút lo lắng nhìn sắc mặt của Lân vương, Lân vương cười nói:

“Chẳng trách lại cảm thấy khí chất phong độ không tầm thường, thì ra là công chúa của quý quốc. Quý quốc đúng là biết tận dụng người, công chúa kiêm làm vũ cơ đúng là thiên hạ nhất tuyệt. Nhưng nói lời thật, vũ điệu của công chúa thật không tồi, làm vũ cơ rất đủ tư cách, Hoàng thượng thật tinh mắt…."

Để Nhiên nhi nhảy múa là tinh mắt? Mặt Hoàng thượng bắt đầu co quắp, trong lòng mắng Lân vương một phen, nói như vậy, không phải hạ thấp Nhiên nhi, mà là phá hỏng thân phận công chúa, cũng chính là phá hỏng danh tiếng của hoàng thất Phong quốc. Nhưng mình lại đuối lý, lúc đó đích xác là mình không nói rõ với hắn Nhiên nhi là công chúa.

“Lân vương, thật ra, Nhiên nhi là vì ngươi nên mới luyện điệu múa đó."

Yếu ớt nói một tiếng, cái tên được nhắc đến vẫn là Nhiên nhi, mà không phải Nhiên nhi công chúa. Lúc nãy bị Lân vương nói, mấy chữ đó, Hoàng thượng đúng là không nói lại được.

“Ồ, vậy bổn vương nên cảm thấy vạn phần vinh hạnh lắm đây? Nhưng bổn vương thấy thật kỳ lạ, lúc nãy khi ta hỏi thân phận của công chúa, nàng ta lại thừa nhận nàng ta là vũ cơ? Hoàng thượng, nàng ta thật sự là công chúa hay sao? Bổn vương không tin đâu, nếu như thật sự là công chúa, công chúa này cũng thật quá cởi mở rồi đấy? Cho nên bổn vương cho rằng, thủ đoạn thế kia, hẳn là một vũ cơ. Hoàng thượng, người nói một vũ cơ, mượn lúc yến hội, dẫn dụ khách nhân, đáng tội gì đây?"

Lân vương mỏ to mắt, nhìn Hoàng thượng đang có chút sợ hãi, lạnh lùng bật cười.

“Lân vương, cái này…đều tại Nhiên nhi nghịch ngợm, Lân vương đừng trách muội ấy!" Hoàng thượng lùi ra sau một bước, sớm biết như vậy, không nên tùy ý ả làm loạn. Cho dù là gạo nấu thành cơm, Lân vương này cũng chưa chắc sẽ thừa nhận.

“Sao ta lại trách nàng ta được chứ? Hoàng thượng, vũ cơ kia có thể ban cho bổn vương hay không?"

Hoàng thượng hơi ngây ra một chút, Lân vương sao lại nhắc đến vấn đề này nữa? Trong hồ lô của hắn rốt cuộc đang bán thuốc gì vậy? Nhưng mặc kệ hắn là thuốc gì, chỉ cần có thể thu nhận ả ta, liên nhân với hắn là được rồi.

“Chỉ cần Lân vương có thể cho Nhiên nhi một danh phận, ta tự nhiên sẽ đồng ý."

“Được! Hoàng thượng thật hào sảng. Nếu hiện giờ nàng ta đã là người của bổn vương, vậy bây giờ Hoàng thượng cùng bổn vương qua đó xem nàng ta đi. Đúng lúc có thể đem quyết định của Hoàng thượng nói cho nàng ta, chúng ta ai nấy đều vui vẻ!"

Lân vương vỗ vỗ bả vai Hoàng thượng, cứ như đấy không phải là Hoàng thượng, mà chỉ là bạn tốt của hắn vậy…

***

Từ lãnh cung đến Lâm Tiên cung, theo lý mà nói phải rất cao hứng mới đúng, nhưng Tiểu Tiểu mỗi ngày đều lơ đãng——nhàm chán quá đi!

“Đừng theo sau ta, ta lại chẳng phải con nít ba tuổi!"

Quay đầu đi, hung hăng trừng mắt nhìn hai ‘thiếp thân’ cung nữ một cái, thật đúng là đủ ‘dính người’ mà, ngay cả lúc đi giải mà họ cũng cung cung kính kính đứng đợi một bên, dọa cho Tiểu Tiểu suýt nữa thì đi không ra.

Do đó mà biết, Tiểu Tiểu vì sao mà than vãn. Thật không biết bọn họ là ‘thiếp thân’ chiếu cố chủ tử, hay là giám thị người ta nữa, nói tóm lại cái loại cảm giác một ngày hơn mười canh giờ bị chú ý, khiến cho Tiểu Tiểu rất không thoải mái——TMD, nếu còn tiếp tục vậy nữa thì đừng trách bà đây không khách khí với các ngươi!

“Nương nương, đây là quy tắc ở hậu cung. Bọn nô tỳ là ‘thiếp thân’ cung nữ, đương nhiên phải đi theo sau nương nương, bằng không, nô tỳ sẽ bị phạt!"

Cúi đầu xuống, trong lòng hai người cũng rất buồn bực. Vốn là như vậy, trước giờ luôn vậy, tại sao bây giờ Tiên phi lại không thích có người đi theo nữa? Nhưng lại không thể không theo, nếu như chủ tử xảy ra chuyện gì, bị phạt đầu tiên chính là thiếp thân cung nữ.

“Các ngươi là người cung nào?" Mắt đẹp trừng trừng, Tiểu Tiểu nhìn hai người họ, đúng là lão hổ không phát uy, thì họ lại tưởng mình là con mèo bệnh. Mình là Lão đại của cung này, bọn họ lại dám nói cung quy với mình?

“Hồi nương nương, bọn nô tỳ là người của Lâm Tiên cung của người!" Hai người khó hiểu nhìn nhau một cái, cái này mà còn phải hỏi nữa sao?

“Ha ha, các người còn biết mình là người của Lâm Tiên cung ta. Vậy ngươi nói trong Lâm Tiên cung ai là lớn nhất, do ai định đoạt ?" Tiểu Tiểu hơi mỉm cười, hai cung nữ bất giác lùi sau một bước, trấn định nói:

“Nương nương lớn nhất, do nương nương định đoạt. Nhưng cung quy là quy củ của hậu cung, chúng nô tỳ không dám không tuân thủ!"

Tiểu Tiểu nhìn hai nha đầu theo sát này một cái, không biết Thủy Tiên làm cách nào mà chịu được bọn họ nhỉ. Nhưng Tiểu Tiểu biết, thái độ bình thường mà bọn họ đối với Tiểu Tiểu, tuy nhìn thì có vẻ cung kính, nhưng e trong lòng thì sớm đã nhận định rằng mình chẳng được Hoàng thượng ưa thích rồi, e rằng, đây mới là nguyên nhân bọn họ dám đi ngược lại lời nói của mình.

__________________

Chú thích:

(1) Thu ba: chỉ đôi mắt như làn nước thu ba, giống như trong câu “Làn thu thủy nét xuân sơn" của Nguyễn Du. (Theo ta hiểu là vậy.)

(2) Vừa mất phu nhân lại tổn binh (赔了夫人又折兵: bồi liễu phu nhân hựu chiết binh): Mất cả chì lẫn chài. Xuất xứ từ truyện Tam Quốc diễn nghĩa, hồi thứ 55: “ Chu Lang diệu kế an thiên hạ, bồi liễu phu nhân hựu chiết binh." ( Chu Lang bày kế yên thiên hạ, vừa mất phu nhân lại tổn binh). Bồi là tiền vốn mua bán; “Chiết" là thiệt hại; “Chiết binh" là hao binh tổn tướng. Đây là thành ngữ ý nói muốn chiếm lợi thế, nhưng lại bị tổn thất gấp bội.
Tác giả : Dương Dương
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại