Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"
Chương 56: Một trận nôn “ọe”

Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 56: Một trận nôn “ọe”

“Hừ!" Nói câu này không phải Tiểu Tiểu. không phải đám phi tử kia, chỉ thấy con sắc lang kia đột nhiên quay đầu, hung hăng trừng đám nữ nhân không biết tự lượng sức ở phía sau, bọn họ bị dọa sợ đến nỗi đứng im tại chỗ, vài người nhát gan, mấy thứ cầm trong tay đều vất xuống đất, trong tiếng lộp cộp, có người bắt đầu đứng dậy…

Tiểu Tiểu ôm Điểm Điểm, đi đến trước mặt bọn họ, nhìn mấy thứ trên mặt đất, khó hiểu hỏi: “Các người đây là làm cái gì vậy? Không phải tạo phản đấy chứ?"

Cho dù là muốn tạo phản, cũng không thể dùng mấy thứ này nha, chí ít cũng phải tìm mấy thứ cao minh một chút thì may ra!

“Lão đại…bọn muội thấy có sói, chỉ là muốn bảo vệ tỷ mà thôi…." Hoa Nguyên run rẩy đứng đó, sợ hãi liếc nhìn con sói đang bám bên người Lão đại.

“Ồ, các người đang nói Hắc Tử à, nó rất đáng yêu, sẽ không hại người đâu!" Tiểu Tiểu rút một bàn tay ra, xoa xoa đầu Hắc Tử, Hắc Tử ngẩng đầu lên, lấy lòng liếm liếm lòng bàn tay Tiểu Tiểu, chọc cho Tiểu Tiểu cười khanh khách.

“Sắc lang, mi chỉ giỏi chiếm tiện nghi của mẫu thân ta thôi!" Điểm Điểm phẫn nộ nhìn Hắc Tử ôn thuận kia, Hắc Tử ủy khuất vẫy vẫy đuôi, cái này đâu gọi là chiếm tiện nghi, chỉ là lễ tiết gặp mặt thôi mà? Cậu trèo lên người nàng, mới là chiếm tiện nghi đó?

“Lão đại, tỷ quen biết bọn chúng?" Hoa Nguyên nhìn tiểu hài tử bám người, lại nhìn con sói uy mãnh kia, Lão đại này, thật trâu quá đi?

“Đúng thế, kẻ lười biếng bám trên người ta đây, chính là con trai ta. Về phần kẻ kia, nó là hảo bằng hữu của ta, gọi là Hắc Tử!" tự hào vuốt Hắc Tử một cái, phải biết rằng, thuần phục được một con sói là chuyện tài giỏi cỡ nào. Đáng tiếc là Hổ Tử không đến, nếu nó đến, không biết bọn họ còn sợ đến cái dạng gì?

“Con trai? Lão đại tỷ có con rồi à?" Hoa Nguyên lần nữa chấn kinh nhìn Tiểu Tiểu, rồi lại nhìn Điểm Điểm, giờ mới thấy, Điểm Điểm có chút giống với Hoàng thượng, bất quá mình trước giờ vẫn chưa nghe nói qua?

“Ha ha, ta đói rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi. Điểm Điểm là con nuôi của ta!" Cảnh cáo nhìn Điểm Điểm đang dẩu môi, ý bảo bé đừng nói lung tung.

“Ừm, được!" phi tử vừa mới bị đồ vật đụng trúng, khập khiễng khập khà đi về phía trước, bọn họ đi sát theo phía sau Tiểu Tiểu, cách xa con Hắc Tử kia ra.

Ngồi trước bàn, có người đã sớm dọn thức ăn lên, Tiểu Tiểu ôm Điểm Điểm, dịu dáng giúp bé gắp mấy món bé thích, Điểm Điểm cũng vui vẻ ăn, tận hưởng mùi vị tình thương của mẹ.

“Mẫu thân, mấy ngày không gặp, trù nghệ của người cũng tốt lên không ít, thức ăn người nấu rất ngon!" Sau khi ăn no được một nửa, Điểm Điểm chép chép miệng, cảm khái nói.

“Chứ còn gì nữa, trước giờ ta học cái gì đều học rất mau…" con người vẫn luôn cần được ca ngợi, Tiểu Tiểu không nói mấy món này là do ai làm, đem hết thảy công lao ôm vào người mình.

“Đúng, mẫu thân học cái gì cũng rất nhanh, chỉ là ngốc muốn chết! Cũng may người chỉ là mẹ nuôi của con, không phải mẹ ruột, nếu không, con sẽ rất xấu hổ khi gọi mẹ đó!

Điểm Điểm gật gật đầu, nói bằng khẩu khí của người lớn.

“Tại sao?" một phi tử sờ sợ hỏi. Lão đại lợi hại như vậy, sao lại thấy xấu hổ khi thừa nhận vậy.

“Aizz, mất mặt lắm! Người mẹ này của con ấy à, đúng là ngốc muốn chết. Nếu như có được một nửa sự thông minh của con, thì sớm đã giúp con tìm được cha ruột rồi!" Điểm Điểm thở dài, gia gia nói, điều mà ông hối hận nhất chính là nhặt người như mẫu thân về làm đồ đệ, bất quá không hối hận về đứa con mà mẫu thân sinh ra này. Mà Điểm Điểm ấy à, điều mà bé hối hận nhất chính là có một người mẹ ngốc nghếch như thế này.

“Điểm Điểm, cháu chưa tìm được cha ruột của mình à? Vậy còn mẹ ruột thì sao?" Hoa Nguyên hiếu kỳ hỏi, Điểm Điểm này thật sự là rất đáng yêu nha.

“Đúng thế, mẹ ruột của cháu ấy à, ngốc tới nỗi không biết…"

Hu hu, Điểm Điểm ủy khuất nhìn ma trảo đột nhiên đánh tới kia, sao lại không để người ta nói hết chứ, những điều người ta nói vốn là sự thật mà.

“Điểm Điểm, không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Ăn cơm không được nói chuyện, đại tiện không được nói chuyện rồi à!" Tiểu Tiểu cảnh cáo nhìn bé. Nghe thấy “đại tiện", mấy người ngồi xung quanh đều nhịn không được chạy ra ngoài, “ọe ọe" nôn ra.

“Bọn họ sao vậy?" thả lỏng tay, Tiểu Tiểu vô tội hỏi.

“Lão đại, chúng ta đang ăn cơm, tỷ lại nói…" nhịn xuống kích động muốn nôn ra, Hoa Nguyên hảo tâm nhắc nhở, hình như Lão đại đã quên vừa nãy mình nói cái gì rồi.

“Ta đã nói gì? Ta là nói với Điểm Điểm mà. Vốn nên nói là ăn cơm không nói chuyện, đi ỉa không nói chuyện, vì để nói chuyện có văn minh một chút, ta đã tốt bụng đem đi ỉa sửa thành đại tiện, đã rất văn nhã rồi…"

Phụt….Tiểu Tiểu vừa giải thích, càng nhiều người chạy ra ngoài hơn, ngoài cửa đều là tiếng nôn “ọe".

Tiểu Tiểu vô tội lắc lắc đầu, tán thán nói: “Vẫn là Điểm Điểm và Hắc Tử giỏi, mấy cái đó vốn là lời thật, sao phản ứng của họ lại kịch liệt đến thế nhỉ?"

“Mẫu thân, hai bọn con là do đã quen rồi, sớm đã miễn dịch, dĩ nhiên không cùng đẳng cấp với bọn họ. Nhớ khi còn ở trên núi, những lời mẹ nói lúc ăn cơm, còn khó nghe hơn bây giờ nữa, ví dụ như xác chết, dã thú đẫm máu, gà rừng chưa bị vạch lông ở trên bàn cơm…chẳng phải tụi con đều đã lĩnh giáo qua hết rồi sao?" Điểm Điểm tốt bụng an ủi nói.

Mấy người nôn gần hết đã trở lại, đúng lúc nghe thấy mấy câu cuối cùng này, lập tức chạy ra ngoài, tiếp tục nôn…

Lúc bọn họ nôn đến nỗi chân nhũn cả ra, trở về nhìn bàn cơm kia, chẳng còn khẩu vị nữa.

Kết quả, một bữa cơm ngon lành như vậy, chỉ có Điểm Điểm và Tiểu Tiểu là nuốt trôi. Sau khi hai người ăn xong, mấy cung nữ đến thu dọn, Tiểu Tiểu liếc nhìn mấy khuôn mặt đang trắng bệch kia một cái, lạnh giọng nói:

“Xin lỗi, ta không biết các người ăn cơm mà còn kiêng kị cái này. Bất quá sau này ta sẽ cẩn thận hơn, cũng sẽ quản giáo Điểm Điểm, sẽ không nói ra mấy lời này nữa. Mọi người cũng mệt rồi, ta mang bọn họ đi nghỉ ngơi trước, chuyện hôm nay, một chữ cũng không được nói ra ngoài, biết chưa?"

Chào hỏi xong, Tiểu Tiểu ôm Điểm Điểm trở về viện của mình, mà Hắc Tử thì nằm rạp xuống đất ở trước giường, nhìn hai người trên giường chơi đùa.

“Mẫu thân, sao lại không thể nói người là mẹ ruột của con?"

Nhìn Tiểu Tiểu, Điểm Điểm ngây thơ hỏi.

Tiểu Tiểu xuỵt một tiếng, nhìn xung quanh, mới nhỏ giọng nói:

“Điểm Điểm phải nghe lời, chẳng phải mẹ ra ngoài giúp con tìm cha hay sao? Lúc đó mẹ ở trong cung mà mang thai con, cho nên mới lén trở về hoàng cung tìm cha cho con. Bất quá tình hình lúc đó có chút rối loạn, có rất nhiều người có khả năng là cha của con, vì thế ta chỉ có thể từ từ mà tìm….bây giờ, thân phận của mẹ là Tiên phi của Hoàng thượng, Tiên phi tiến cung mới vài tháng, tất nhiên không thể có bảo bảo lớn từng này được, cho nên, Điểm Điểm chỉ có thể là con nuôi của ta, hiểu chưa?"

“Ưm, con biết rồi! Có phải Điểm Điểm không thể gặp người ngoài hay không?" Lời của mẫu thân có chút sâu xa, nhưng may mà Điểm Điểm thông minh tuyệt đỉnh, cũng hiểu được ý của mẫu thân.

“Đúng thế, mấy dì lúc nãy có thể gặp, còn những người khác thì không thể gặp!" Tiểu Tiểu gật gật đầu.

“Ồ, vậy có phải ngày mai con có thể chơi với họ hay không?" cao hứng vỗ tay, ở trên núi chỉ có động vật, chẳng vui tí nào. Khó khăn lắm mới nhìn thấy con người, đương nhiên phải chơi cho đã rồi.

“Có thể, nhưng phải cẩn thận chút, đừng chơi quá đà nha?" Tiểu Tiểu cảnh cáo nói. Giỡn chơi thì được, nhưng đừng để xảy ra chuyện.

“Được ạ!" vui vẻ nhắm mắt, có được sự cho phép rồi, ba ngày sắp tới, tuyệt đối sẽ không buồn chán.

“Điểm Điểm!" Lúc sắp ngủ, đột nhiên Tiểu Tiểu nhớ đến một vấn đề nghiêm trọng.

“Ưm…" người trong lòng sớm đã ngủ, vô ý thức đáp lại một tiếng.

“Điểm Điểm, đừng có nghịch phòng bếp nha, chúng ta cũng phải ăn cơm đó…"

Không có ai trả lời, bởi vì hai người sớm đã ngủ…
Tác giả : Dương Dương
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại