Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

Chương 135

“Ta tin tưởng cha của ta, cha sẽ không để người phụ nữ khác mang thai, tân nương của cha chỉ có một, có thể sinh con cho cha chỉ có một, đấy chính là mẹ ta – Tiểu Tiểu!"

______________________________________________

Trong lòng Sóc vương hồi hộp, sao đột nhiên Hoàng thượng lại nghĩ đến vấn đề này? Đúng vậy, đêm hôm khuya khoắt, sao bỗng dưng hắn lại đến đây? Hắn có thể nói là vẫn luôn không yên tâm về Tiểu Tiểu, mới bảo người đến đây âm thầm bảo vệ một chút, nghe thấy tin tức liền vội vã đến đây được hay sao? Hay là viện một lý do nói không yên tâm về Lân vương?

Lông mày khẽ nhíu, ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp ánh mắt sắc bén của Hoàng thượng, che giấu sự bất an trong mắt, Sóc vương cố làm ra vẻ thản nhiên cười nói:

“Đệ ở trong phủ cũng cảm thấy không yên, muốn đến tìm Lân vương trò chuyện, nhưng tới Lân vương phủ lại không tìm thấy người, cho nên…"

Bởi vì chột dạ, ánh mắt Sóc vương có chút lảng tránh, may mà Hoàng thượng cũng không hỏi kĩ, xoay người tiếp tục đi về phía trước. Còn lại Sóc vương, bất an nhìn bóng lưng xa dần kia của Hoàng thượng: Có phải là, huynh ấy đã bắt đầu hoài nghi gì rồi?

Trở về nơi quen thuộc lần nữa, Tiểu Tiểu cười khổ, lần này thì hay rồi, Lân vương cũng bị bắt luôn, xem ra hôn lễ này phải thành rồi đây.

Sau khi tìm chỗ quen thuộc ngồi xuống, Tiểu Tiểu ôm bả vai bắt đầu suy nghĩ, lòng phòng bị của Hoàng thượng đối với mình đúng là đủ nặng, chỉ là nàng không hiểu, nếu như hai người cứ cố xông ra thật, cung tiễn thủ mà Hoàng thượng chuẩn bị có thật sự bắn tên không?

Chắc là không đâu, nàng vẫn không tin Hoàng thượng sẽ tuyệt tình như vậy, nếu như làm thật, cũng sẽ không chuẩn bị riêng cho nàng cái tấm lưới siêu cấp bự kia. Thời gian không còn nhiều nữa, qua ngày mai, ngày kia chính là kì hạn cuối cùng mà Hoàng thượng cho nàng, cũng là ngày Lân vương thành hôn. Lân vương phủ bây giờ, cho dù Lân vương không ở đó, ắt hẳn sớm đã chăng đèn kết hoa rồi. Nghênh cưới công chúa, đây quả không phải là một chuyện nhỏ, vương phủ nhất định coi trọng muôn phần.

Còn có bọn người Thủy Thủy, không biết bây giờ đã sắp xếp ổn thỏa chưa, sư phụ phải trở về đúng giờ mới được, bằng không thì cái mạng nhỏ của nàng cũng xong đời luôn. Thủy Thủy ắt hẳn đã biết chuyện Lân vương sắp thành thân rồi chăng, biết rồi thì ngàn vạn lần đừng quậy, xảy ra chuyện thì không vui nữa đâu.

Nghĩ đến lời Thủy Thủy nói lúc sắp đi, trong lòng Tiểu Tiểu càng thêm buồn bực, Thủy Thủy vốn là một cô nương không tệ, sao lại trở nên nông nỗi này? Mình vì bọn họ, cam nguyện ở đây ngồi tù, nhưng nàng ta thì sao? Sao có thể nói năng như thế? Đừng nói đứa bé trong bụng nàng ta Lân vương căn bản là không thừa nhận, cho dù là thừa nhận…

Thừa nhận thì sao? Tiểu Tiểu không dám nghĩ. Muội muội của mình và người đàn ông của mình lăn lộn trên giường, điều này suy cho cùng cũng không phải chuyện vẻ vang gì. Lắc đầu, lại lắc lắc đầu nữa, Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, cần nghỉ ngơi một lúc chăng? Hay là tìm người chuyển vài lời cho Lân vương?

Bỏ đi, đợi sư phụ về rồi tính sau vậy? Dù sao thì giữa phi tử và chém đầu, nàng sẽ không chọn phi tử nữa đâu. Thay Thủy Tiên tiến cung, đã là sai lầm của nàng rồi, vì vậy mà tạo nên sự hiểu lầm của Hoàng thượng đối với nàng, bây giờ, nàng sẽ không đâm lao theo lao, càng sẽ không…

***

“Thủy Tiên, Thủy Tiên!" Hoảng sợ đỡ lấy thân thể chực ngã kia, Vu Hoa hung dữ trừng Thủy Thủy và Từ Lâm, bọn họ đang làm gì? Thủy Thủy không phải luôn miệng nói rằng đứa bé là của Lân vương hay ư? Tại sao hai người họ còn ôm lấy nhau?

Thủy Thủy bất an nhìn sự phẫn nộ của ca ca, nàng ta thật sự không cố ý, nhưng lại kích thích đến tỷ tỷ, làm sao đây? Làm sao bây giờ?

“Thủy Thủy, muội không sao chứ?"

Hứng chịu sự giận dữ của Vu Hoa, Từ Lâm thấy Thủy Tiên đã được Vu Hoa ôm đi, hắn cũng không tùy tiện đuổi theo, mà Thủy Thủy trong lòng bây giờ vẫn còn ngồi xổm dưới đất, tay ôm lấy bụng, không phải là…

“Thủy Thủy, muội sao rồi? Không phải động thai khí đấy chứ?" Từ Lâm khẩn trương hỏi, đôi mắt Thủy Thủy chớp một cái, đúng rồi, động thai khí thì tốt quá, như vậy thì có thể giải thích tại sao bọn họ lại gần gũi như thế. Người nàng ta yêu là Lân vương, thật không muốn xảy ra sự mờ ám với người khác. Suy nghĩ một chặp, Thủy Thủy ôm lấy bụng đau khổ kêu lên:

“Từ Lâm ca, bụng của muội đau quá…đau quá…"

Giọng nói yếu ớt, Từ Lâm sợ đến nỗi vội vàng bế nàng ta xông vào trong phòng, Thủy Thủy cười đắc ý, lúc nhìn thấy sự lo lắng của Từ Lâm lại bắt đầu đau khổ:

“Ui da, đau quá, khó chịu quá…"

“Thủy Thủy, đừng lo…chúng ta đi tìm đại phu…"

Từ Lâm khẩn trương, sớm đã quên hắn không hề thuộc đường ở nơi này, ánh mắt của hắn đều chú ý đến Thủy Thủy, căn bản không nhìn thấy một cục đá dưới chân, lúc hắn chú ý thấy, thân mình đã trực tiếp vấp ngã xuống đất…

“Đứa bé…" Điều đầu tiên trong lòng Từ Lâm nghĩ tới chính là đứa bé, thân mình theo trực giác mà ngả ra sau, bản thân liền lót dưới người Thủy Thủy, Thủy Thủy té lên người hắn, hai người ôm chặt lấy nhau…

“Hai người…Thủy Thủy, các người đây là…"

Vu Hoa ôm Thủy Tiên vào trong, sau khi nói sơ lược sự việc, Vu tướng và phu nhân mới nổi cơn giận dữ đi tới đây, không ngờ cái nhìn thấy được lại là hai người bọn họ không biết xấu hổ mà nằm dưới đất, cái này…

“Phu nhân, ta…"

Khẩn trương đẩy Thủy Thủy ra, trong mắt Từ Lâm thoáng qua tia sợ hãi, Vu tướng vươn tay ra, hai cái tát bốp bốp đánh lên mặt Từ Lâm:

“Tên súc sinh nhà ngươi! Sao ngươi có thể…"

“Cha, bụng của con…" Thủy Thủy bị đẩy sang bên, dưới một ngã một đẩy, bụng bắt đầu đau thật, cảm giác đau âm ỉ, tiếp đó là cảm giác đau quặn bụng dưới, một sự bất an bao trùm, đừng nói là…

Sẽ không đâu, không đâu…

Thủy Thủy kêu lên, con à, con ngàn vạn lần đừng mà! Con là quân bài duy nhất của ta, nếu như ngay cả con cũng không còn, sao ta có thể có được trái tim của Lân vương, tất cả những gì ta hi sinh há chẳng phải lãng phí vô ích hay sao?

“Thủy Thủy…Thủy Thủy…" Tiếng gọi càng ngày càng xa, rốt cuộc Thủy Thủy cũng ngất đi…

“Lão sư phụ, tình huống của Thủy Thủy sao rồi?"

Từ Lâm ôm Thủy Thủy trở về, nhưng ông lão và Điểm Điểm sớm đã đi “bay bay" rồi, lúc cả nhà tìm thấy bọn họ, đã là nửa canh giờ sau. Tuy có chút không cam tâm tình nguyện, nhưng ông lão vẫn bắt mạch, giữ thai cho Thủy Thủy, ban nãy vì có Từ Lâm lót phía dưới, Thủy Thủy ngã không hề nặng, mà đứa bé cũng không có trở ngại lớn gì, điểm này đối với ông lão mà nói càng dễ như trở bàn tay.

“Không sao!"

Ông lão không vui nói một tiếng, ôm Điểm Điểm đi ra ngoài. Vu tướng vội vàng kéo lấy tay áo của ông lão, ngại ngùng nói:

“Lão sư phụ, chuyện này…tay của Thủy Thủy…có thể…"

Lời còn lại, ông thật ngại nói ra, nhìn tay bê bết máu, dáng vẻ thảm không chịu được kia của con gái ông rất đau lòng, cho dù đứa con gái này không hiểu chuyện đi chăng nữa, nhưng cũng là đứa con gái mà ông thương yêu.

“Cầm! một ngày một lần, mười ngày thì khỏi!"

Điểm Điểm vuốt tay ông lão một cái, ông lão ném ra một cái lọ, giọng điệu không vui nói.

“Cảm ơn lão sư phụ, còn có…"

Sắc mặt Vu tướng hơi đỏ, làm phiền như vậy ông thật sự là ngại quá chừng, mày trắng của ông lão dựng thẳng, tức giận nói:

“Còn có? Còn có gì nữa?"

Mình chẳng qua chỉ ra ngoài có tí thôi, chuyện của bọn họ sao mà lắm thế? Sớm biết phiền phức như vậy, đánh chết ông ông cũng không nhận cái cục nợ này, cũng không cần nói cho Tiểu Tiểu thân thế của nó, thì bây giờ mấy người bọn họ sớm đã tìm một nơi vô tranh với đời sống thật vui vẻ rồi.

“Là Thủy Tiên, con bé cũng ngất rồi!"

Vu tướng nói ra một cách gian nan, ánh mắt thì lại hung dữ trừng về phía Từ Lâm, mà Từ Lâm chỉ cúi đầu, Thủy Thủy mang đứa con của hắn, hắn cũng không thể không lo cho nàng ta.

“Hứ!" Hừ lạnh một tiếng, ông lão vẫn đi về phía phòng của Thủy Tiên, Vu Hoa ngẩng đầu, nhìn thấy Điểm Điểm xong liền lộ ra chút cưng chiều, rồi khi nhìn thấy ông lão, y vội hỏi:

“Sư phụ, Thủy Tiên không sao chứ? Muội ấy ngất rồi?"

Thủy Tiên nhìn cứ như ngủ say, cũng đúng thôi, nhìn thấy Từ Lâm và Thủy Thủy bên nhau, nàng có thể không khó chịu hay sao?

“Không sao! Sau này đừng kích thích nàng ta nữa, thân thể nàng ta không khỏe, về phần đứa bé này ấy à? Thì xem sau này vậy…"

Lắc lắc đầu, đây có phải gọi là tự tạo nghiệt không thể sống hay không? Vu tướng anh minh một đời, không ngờ cuối cùng lại bại bởi mấy cô con gái này của mình.

“Gia gia, ả điên kia đã động thai khí rồi, tại sao người còn cứu nàng ta? Nếu như con của nàng ta không còn nữa, vừa hay bỏ quách cái của nợ này, đỡ cho cha và mẹ sau này giận dỗi?"

Trở về phòng của bọn họ, Điểm Điểm lấy làm khó hiểu hỏi. Bé cũng biết y thuật của gia gia vô song rồi, nhưng nữ nhân này xấu xa đến thế, căn bản không nên giúp nàng ta giữ lại đứa bé.

“Điểm Điểm, không thể nói như vậy được, nàng ta có xấu xa đi nữa, đứa bé trong bụng nàng ta không có lỗi mà? Nói sao đi nữa vẫn là một sinh mệnh nhỏ chưa thành hình, lúc trước gia gia tạo sát nghiệt quá nặng, cứu nàng ta coi như là bù đắp cho sát nghiệt lúc tuổi trẻ vô tri đã phạm phải vậy!"

Ông lão khẽ thở dài, bây giờ ngẫm nghĩ, lúc còn trẻ, truy cầu những thứ hư vô kia thì có ích gì chứ? Ngược lại bây giờ tuổi tác lớn rồi, mới biết mình khi đó ngu muội cỡ nào.

“Ồ. Mẹ cũng từng nói mấy lời tương tự thế này. Gia gia, người không biết đâu, lần đó mẹ đánh Điểm Điểm một trận, bây giờ nhớ lại mông vẫn còn đau nè…" Chớp chớp mắt vẻ ấm ức, đến bây giờ bé vẫn không biết mình đã làm sai cái gì, bé vẫn cảm thấy Hổ Tử làm thế không có sai.

“Ồ, mẹ con dám đánh con? Điểm Điểm ngoan, nói cho gia gia biết tại sao mẹ lại đánh con, sau này gia gia gặp lại mẹ con, nhất định sẽ đòi lại cho con!"

Nghe thấy đứa cháu cưng bị đánh, ông lão đau lòng, Tiểu Tiểu này, sao lại đánh Điểm Điểm chứ? Điểm Điểm còn là một đứa trẻ, đã đủ hiểu chuyện rồi cơ mà.

“Lần đó bởi vì Hổ Tử, khi đó…"

Âm sắc ríu rít nói về tình hình khi đó, lông mày ông lão nhíu chặt, không hề ngắt lời Điểm Điểm, đợi Điểm Điểm nói xong rồi, ông mới nghiêm túc nhìn Điểm Điểm:

“Điểm Điểm, mẹ con làm đúng đấy, nghe gia gia nói nè, sau này bất luận trong tình huống nào, cũng không được tùy ý làm tổn thương người, biết chưa? Con có thể trêu chọc họ, giáo huấn họ, nhưng mà, tuyệt đối không được…gây ra án mạng!"

Điểm Điểm nhìn sắc mặt trịnh trọng kia của ông lão, ra sức gật gật đầu, nếu mẹ đã nói mình sai, cha cũng nói mình đã sai, bây giờ gia gia cũng nói mình sai, thế thì Điểm Điểm sai thật rồi, bé sẽ thừa nhận lỗi lầm, làm một đứa bé ngoan.

“Gia gia, Điểm Điểm biết rồi. Trừ phi vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không hại đến tính mạng con người!"

Tựa như phát thề, Điểm Điểm nói nghiêm túc hơn bất cứ lúc nào, mà đây cũng trở thành tiêu chuẩn chỉnh người của bé sau này: Chỉnh thế nào cũng được, chỉ cần còn một cái mạng là được rồi.

“Đứa bé ngoan, ngủ sớm chút đi, ngày mai còn phải lên đường đấy?"

Ngày mai sau khi tiễn bọn họ, ông có thể mau chóng trở về rồi, tình hình bên chỗ Tiểu Tiểu còn không rõ, ông cần phải cứu nó mới được. Còn Lân vương nữa, tuyệt đối đừng xúc động, nếu như đến cướp ngục thì khốn.

Hoàng thượng biết quan hệ của Tiểu Tiểu và Lân vương, nhưng vẫn đem nhốt Tiểu Tiểu vào tù, nếu như Lân vương ngu ngốc đi cướp ngục, há chẳng phải vừa hay trúng phải kế sách của Hoàng thượng hay sao? Hai người đều bị nhốt, rồi dùng một người trong đó uy hiếp người còn lại, hai tên ngốc nói không chừng sẽ bị khuất phục mất thôi…

“Gia gia, con lén nói cho người một chuyện nè. Thật ra người cứu ả điên kia cũng chẳng sao, bởi vì con tin tưởng cha, cha sẽ chẳng nhìn trúng ả điên kia đâu? Cũng sẽ càng không làm cho ả điên kia mang thai…"

Nằm trong lòng ông lão, Điểm Điểm lại phát biểu cao kiến, ông lão gật gật đầu:

“Tình cảm Lân vương đối với mẹ con, gia gia ta cũng rất yên tâm. Nhưng đứa con của nữ nhân này tuyệt đối có vấn đề, nhìn vẻ mặt nàng ta cũng không giống như nói dối, cũng chính là nói nàng ta vẫn luôn cho rằng đứa bé là của Lân vương, nhưng cha của con cũng không thừa nhận, điểm này rất kì lạ, vấn đề ắt hẳn là nằm ở đây."

Điểm Điểm cười hì hì:

“Gia gia, ánh mắt Từ Lâm kia nhìn ả điên, cũng rất kì lạ, hơn nữa lúc ả điên té ngã, hắn tới đỡ ả điên trước, Điểm Điểm cảm thấy rất lạ, sao hắn lại lo lắng cho ả điên đến thế? Thậm chí còn lo hơn cả dì Thủy Tiên nữa…"

Điểm Điểm chỉ là một đứa trẻ, nhưng chung sống một ngày nay, bé cũng cảm thấy được giữa Từ Lâm và Thủy Thủy có sự khác thường, mày trắng của ông lão nhướn một cái, cười ha ha nói:

“Điểm Điểm nói có lý, có lẽ đứa bé của Thủy Thủy có quan hệ với Từ Lâm cũng không chừng, có điều chuyện này chúng ta trước không cần lo, chúng ta trước phải cứu mẹ con mới được…"

Thanh âm nhỏ dần, chớp mắt đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn, bọn họ không ngờ rằng, ngày thứ hai, ả điên này xảy ra chuyện thật.

Lúc trời vừa tờ mờ sáng, bọn họ liền bắt đầu lên đường. Thật ra người trong xe vẫn còn tốt chán, ông lão đánh xe ở ngoài mới là người mệt nhất. Nhưng hiển nhiên là có người không cho rằng như vậy, mới sáng sớm đã ở trong xe bắt đầu than vãn:

“Mệt chết rồi…tối qua mới ngủ có mấy canh giờ mà…"

Giọng nói đáng ghét, khiến cho Điểm Điểm ở trong lòng Vu Hoa bực bội nhíu mày,thì ra biến dị mà mẹ từng nói không chỉ xuất hiện trên người bé. Cô gái ngốc như Tiểu Tiểu mà lại sinh ra bé đây thông minh tuyệt đỉnh, mà bọn người Vu tướng sinh ra một ổ người an tĩnh, nhưng cũng sinh ra một người ồn ào gần chết như Thủy Thủy.

“Ta thật muốn tìm một cái giường ngủ thêm chút nữa!"

Lưng đau nhức ê mỏi, nàng ta là phụ nữ có thai tôn quý hoài đứa con của Lân vương, cách đi đường như vậy, căn bản là không muốn để nàng ta sống yên mà. Hôm qua suýt nữa làm mất đứa con, nàng ta phải cẩn thận một chút, đứa con này mới là hi vọng của nàng ta.

“Thủy Thủy, kiên trì một lát, rất nhanh sẽ tới!"

Đã đi được hơn một canh giờ rồi, bên ngoài cũng đã nghe thấy tiếng người nói chuyện, Từ Lâm thương tiếc nhìn Thủy Thủy, không nỡ mà nói lời an ủi.

“Vẫn là Từ Lâm ca tốt! Tỷ tỷ còn chưa tỉnh sao? Số tỷ tỷ thật tốt, nếu như Lân vương cũng có thể giống như Từ Lâm ca như vậy thì tốt quá rồi…" Thủy Thủy thở dài một hơi, Từ Lâm cười nói:

“Thủy Thủy, lại nói bậy rồi, đúng không? Tỷ của muội mệt, sẽ tỉnh lại nhanh thôi!"

Tiếng hát tiếng đệm bên tai, khiến cho Thủy Tiên vừa định mở mắt liền không dám mở, cái ôm này, là của Từ Lâm ca. Là Từ Lâm ca mà khi còn rất nhỏ đã từng nói muốn cưới mình kia, nhưng mà…

Giờ thì sao? Cuối cùng nàng và hắn đã kết thành phu thê, mà Hoàng thượng cũng đã xá miễn cho bọn họ, hạnh phúc của bọn họ gần trong gang tấc, nhưng…

Thủy Thủy, cô em gái mà mình thương yêu nhất, sao có thể đến đây phá hoại hạnh phúc của mình chứ? Không phải muội ấy nói người mình thích là Lân vương sao? Đã thích Lân vương rồi, tại sao cả ngày cùng với Từ Lâm ca làm ra chuyện không trong sáng như thế? Có phải là, hai người họ sớm đã vừa mắt nhau, nhưng chỉ ngại thể diện của mình, vẫn luôn không nói ra?

Nếu thật sự như vậy, mình phải làm sao đây? Trong bụng đang mang, chính là cốt nhục của Từ Lâm ca, nàng không nỡ bỏ đứa bé này, cũng không nỡ từ bỏ Từ Lâm ca…

Nước mắt bất giác tuôn rơi, trong lòng Từ Lâm cả kinh, vội cúi đầu xuống hỏi:

“Thủy Tiên, muội làm sao vậy? Tỉnh lại đi, mơ thấy ác mộng sao?"

Ác mộng ư? Nàng thì thà rằng đây là ác mộng còn hơn, nếu hắn đã nói như thế, thế thì cứ coi như là ác mộng vậy? Thủy Tiên nhắm mắt, không có lên tiếng, chỉ là nước mắt chảy càng dữ dội.

‘Két’ một tiếng, xe ngựa đột ngột dừng lại, mọi người đều khẩn trương vểnh tai lên, nhưng chỉ nghe thấy tiếng người xì xì xào xào bên ngoài. Lát sau, màn xe mở ra, mặt ông lão tiến vào, đưa tới một cái bao vẫn còn nóng hổi, ông cười nói:

“Ăn lúc còn nóng đi, chúng ta tiếp tục lên đường. Một lát xuất thành, tốc độ phải càng nhanh hơn. Kinh thành có biến, hôm sau chính là ngày Lân vương nghênh cưới công chúa, ta lo lắng, Tiểu Tiểu sẽ xảy ra chuyện!"

Giải thích đơn giản xong, nhìn thấy vẻ mặt Vu tướng và Vu Hoa khẩn trương, ông lão cười hài lòng, người cũng đi ra ngoài, mà Thủy Thủy thì lại ngồi ngây ngốc, cái bao đưa tới tay nàng ta cũng chẳng hay biết.

“Ông ta gạt người, đúng không?" Tùy tay kéo lấy tay một người, Thủy Thủy căn bản không nhìn thấy người bị kéo là ai, Vu tướng thở dài một tiếng:

“Thủy Thủy, ngài ấy căn bản không phải của con, nếu Lân vương đã không thích con, con hà tất phải cố chấp như vậy chứ?"

“Chàng không phải của con? Cha, luc đầu, không phải cha từng nói muốn giúp con có được Lân vương hay sao? Khi đó cha cũng biết Lân vương thích Tiểu Tiểu mà, nhưng khi ấy cha từng nói điều đó không thành vấn đề…nhưng giờ đây, chẳng lẽ chính bởi vì nàng ta là con gái của cha, cha liền không giúp con nữa ư? Cha, cha đừng quên, con cũng là con gái của cha cơ mà, hơn nữa, trong bụng con cũng có đứa con của chàng…"

Bàn tay siết lại càng thêm dùng sức, khuôn mặt Từ Lâm lộ ra một tia thống khổ, đứa con là của hắn, nhưng hắn không dám thừa nhận. Mà Thủy Thủy là người phụ nữ của hắn, nhưng nàng ta lại nói nàng ta thích người đàn ông khác ngay trước mặt mình…

Hèn nhát quá, Từ Lâm, mày thật quá là hèn nhát. Từ Lâm nói với chính mình, mắt hắn nhìn về phía Thủy Thủy, nhưng trong mắt Thủy Thủy không có hắn.

“Thủy Thủy, con đừng quên, Lân vương chưa bao giờ thừa nhận đứa bé trong bụng con là của ngài ấy. Có lẽ là đã xảy ra nhầm lẫn ở chỗ nào đó cũng không chừng…"

Vu tướng đau khổ nhắm mắt, ban đầu đáng lẽ không nên giữ lại đứa bé này, hôm qua ông nghĩ cả ngày, nếu như đứa bé này cản trở hạnh phúc của Tiểu Tiểu, không cần cũng được!

“Cha, sao cha có thể nói như vậy được chứ? Người đàn ông đêm đó là Lân vương, đứa bé vốn là của chàng, chàng thừa nhận hay không thừa nhận, đây đều là sự thật. Còn bây giờ, cha không nghe thấy sao? Lân vương sắp thành thân rồi, tân nương không phải là con, cũng chẳng phải con gái lớn của cha, là công chúa, là một công chúa không liên quan đấy, sao chàng có thể cưới công chúa chứ? Tân nương của chàng nên là con cơ mà, bọn con đã có đứa bé luôn rồi…"

Thủy Thủy đau khổ bật khóc, mí mắt Điểm Điểm rốt cuộc cũng mở lên, nhìn Thủy Thủy tựa như bà điên, bé ra vẻ thở dài nói:

“Ta tin tưởng cha của ta, cha sẽ không để người phụ nữ khác mang thai, tân nương của cha chỉ có một, có thể sinh con cho cha chỉ có một, đấy chính là mẹ ta – Tiểu Tiểu!"

Nhìn cặp mắt bốc hỏa kia, Điểm Điểm gắng sức dựa vào trong lòng Vu Hoa, run rẩy nói:

“Ả điên phát hỏa rồi, cậu à, cậu phải bảo vệ con cho tốt đấy, con là một đứa trẻ, chẳng qua chỉ nói sự thật mà thôi, đừng để ả ta đánh con nha…"

Dáng vẻ đáng thương, khiến mọi người đều nảy sinh lòng thương, mà Thủy Thủy thì chỉ có thể hung dữ mà nhìn Điểm Điểm, nàng ta đột nhiên cười nói:

“Điểm Điểm, mày tin tưởng cha mày như thế, thế đứa bé trong bụng ta phải nói sao đây? Chẳng lẽ đêm đó ta nhìn nhầm người hay sao? Hay là nói, cha của mày có thuật phân thân?"

Dùng bàn tay không bôi thuốc kiêu ngạo mà vuốt bụng mình, Thủy Thủy thậm chí còn gắng sức ưỡn về phía trước, nhưng nàng ta vốn chẳng đầy đặn gì, có ưỡn bụng hơn nữa cũng uổng công – cái bụng vẫn bằng phẳng, chẳng nhìn ra được gì hết.

Điểm Điểm cười hi hi nói:

“Thế thì ta không biết rồi, nhưng việc cha làm, không bao giờ là không thừa nhận. Trong bụng cô có đứa bé à? Ai mà biết là của kẻ nào chứ, nhưng ta thấy hắn khá là quan tâm tới cô, ả điên, có phải của hắn không?"

Tay Điểm Điểm chỉ về phía Từ Lâm, thật ra thì bé cũng không biết, chỉ là nói bừa mà thôi. Nhưng có người lại chột dạ, Điểm Điểm vừa chỉ lên người Từ Lâm, Từ Lâm liền vội vã xua tay:

“Ranh con, đừng nói bậy, sao có thể chứ? Đừng nói lung tung…"

Vốn dĩ, hắn cũng có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng Từ Lâm chột dạ, hắn sợ Điểm Điểm vừa nói như vậy, mọi người sẽ hoài nghi hắn, nào biết trải qua một phen phân bua như vậy của hắn, Thủy Tiên là người đầu tiên cảm giác thấy chuyện này bất thường, nàng mở mắt, cũng giãy khỏi sự ôm ấp của Từ Lâm, hai mắt lộ ra tia thất vọng cùng cực:

“Từ Lâm, lời của huynh ban nãy, huynh có dám thề với trời?"

Thề với trời? Trong lòng Từ Lâm run lên, phải thề với trời sao? Lời thề này rất chuẩn, nếu như hắn thề thật, hắn bị thiên lôi đánh thì sao?

Sự do dự chốc lát này, trong lòng của Vu Hoa và Vu tướng, Vu phu nhân đều có khúc mắc, mà Điểm Điểm nhanh trí trong lòng cười càng vui hơn, tên Từ Lâm này, binh thường đã thấy hắn kì quái, không ngờ vừa thử sơ qua, hắn liền khẩn trương đến thế, chẳng lẽ đứa bé trong bụng ả điên, thật sự là của hắn?

“Hắn sao dám thề chứ? Cái này là thề với trời đấy, nghe nói vi phạm lời thề sẽ bị thiên lôi bổ chết. Ngươi dám thề không? Lời nói phải cẩn thận một chút, bằng không, bị thiên lôi bổ chết thì cái gì cũng không có nữa đâu…"

Điểm Điểm cười ngây thơ, nhưng trong mắt Từ Lâm nhìn thấy, lại tựa như ác ma bước lên từ địa ngục, hắn càng run dữ hơn, mà từng cặp ánh mắt ăn thịt người ở xung quanh, khiến hắn cũng không dám thừa nhận, cắn cắn răng, thề thì thề vậy: “Ta…"
Tác giả : Dương Dương
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại