Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"
Chương 111
Nghe lời chửi thầm của Tiểu Tiểu, Hoàng thượng bỗng nhiên bật cười, cũng chỉ có nàng, đến nước này mà vẫn còn giả ngốc được?
______________________________
“Uyển ma ma!" Hoa Nguyên mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Uyển ma ma đang đỡ lấy Từ ma ma, không ngờ trước lúc Từ ma ma sắp ngất đi, người đỡ lấy bà lại chính là thiếp thân cung nữ của Thái hậu – Uyển Nhi, chuyện quái gì đang diễn ra đây?
“Đủ rồi, không phải chỉ là gọi Tiên phi ra thôi sao? Thế mà cũng kích động đến nỗi ngất đi cho được? Hoàng thượng, ai gia thấy Tiên phi này thật đúng là tự cao tự đại, hay là để ai gia vào đón nàng ta vậy."
Hoàng thái hậu tức giận đầy mặt mà nhìn Uyển Nhi mới vừa đỡ lấy Từ ma ma, bây giờ bà đã nhận định những điều Liên phi nói, nếu như Tiên phi thật sự ở trong cung, bên ngoài ồn ào như vậy, nàng ta sớm đã nên ra ngoài mới phải.
“Mẫu hậu bớt giận! Loại chuyện này sao có thể để mẫu hậu đích thân đi vào được chứ? Nê Nhi, ngươi hầu hạ chủ tử nhà ngươi thế nào vậy hả, còn không mau gọi chủ tử nhà ngươi ra đây?" Sắc mặt Hoàng thượng không vui nói.
“Bẩm…nương nương…nương nương nàng ấy…" Hoa Nguyên mở miệng, tối qua nên nói với Hỷ công công một tiếng, không nên che giấu mới đúng, tình hình rối ren như bây giờ, nếu như giải thích, ngược lại sẽ…
“Nê Nhi à, có lời gì thì ngươi cứ can đảm mà nói là được, ấp a ấp úng trước mặt Hoàng thượng và Hoàng thái hậu, đây là quy củ mà ngươi học được hay sao?"
Liên phi cười gian một tiếng, biểu hiện của Nê Nhi và Từ ma ma, ả sớm đã khẳng định những điều mà cung nữ nói không phải là giả, Tiên phi này hiện tại căn bản là không có ở trong cung.
“Liên phi nương nương…nô tỳ không…không phải…" Hoa Nguyên run rẩy đáp, nhưng hiện giờ nàng ta không giải thích được gì, cho dù có giải thích, cũng khiến cho người ta thấy vô lực cỡ nào.
“Bổn cung hiểu ý ngươi. Hoàng thượng, Hoàng thái hậu, nếu Nê Nhi đã không muốn đi vào gọi chủ tử nàng ta, chi bằng cứ để cho Hỷ công công dẫn theo bọn người Quả Nhi cùng vào gọi Tiên phi ra vậy."
Liên phi cười duyên một cái, Tiên phi, nỗi khổ lần trước bị ngươi hạ độc, bổn cung nhất định sẽ trả lại ngươi gấp bội.
“Hà tất phải phiền phức như thế? Nếu Tiên phi đã cao giá như vậy, mọi người cùng nhau vào thăm luôn đi. Trẫm cũng muốn xem Tiên phi đã chép cung quy đến đâu rồi."
Vẻ mặt Hoàng thượng lạnh lùng trừng Hoa Nguyên một cái, một cảm giác thất vọng bỗng nảy sinh, Tiên phi, không phải thật sự rời khỏi cung rồi đấy chứ? Đừng, tuyệt đối đừng như vậy mà, trẫm còn chưa gỡ bỏ mặt nạ của nàng, cũng chưa nhìn rõ nàng rốt cuộc là ai, lại càng chưa khiến nàng yêu trẫm, sao giờ đây nàng có thể bỏ đi như vậy được chứ? Bất luận nàng đi đến đâu, trẫm cũng sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ bắt được nàng về, nhất định sẽ đích thân thuần phục nàng.
Mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, chỉ thiếu duy nhất, chính là cô gái chẳng để thứ gì vào trong mắt kia. Ngẫm kĩ lại, hình như nàng chưa bao giờ nghiêm túc quỳ gối thỉnh an với mình một lần nào hết thì phải? Thật khó tưởng tượng. hắn cũng có lúc khoan dung với người khác như vậy, có phải ngay từ khi bắt đầu, bất giác hắn đã yêu phải nàng, cái cô gái tùy ý, lại cũng rất to gan kia?
“Người đâu, lôi hết nô tài của cung này ra đây cho ai gia!" Tìm hết một lượt trong phòng, ngoài phòng, còn có thư phòng nữa, trong đó căn bản là chẳng thấy có bóng người nào hết. Hoàng thái hậu bật cười hung ác, nô tài của Lâm Tiên cung đều sợ đễn nỗi cúi tịt mặt xuống.
“Làm cho bà ta tỉnh lại!" Chỉ Từ ma ma đang hôn mê, Hoàng thái hậu tàn bạo mà nói. Tên nô tài này, tưởng rằng hôn mê thì có thể tránh thoát được mọi chuyện hay sao?
Một chậu nước lạnh lẽo giội thẳng xuống đầu, cảm giác mát lạnh khiến cho Từ ma ma mở mắt, ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn thấy cơn thịnh nộ của Hoàng thái hậu và băng khí trên người Hoàng thượng xong, bà ta sợ đến nỗi vội vàng quỳ xuống, run bần bật mà quỳ dưới đất.
“Tiên phi đâu? Không phải ở trong cung viết cung quy hay sao? Người đâu rồi, cung quy được chép đâu rồi?" Liên phi kéo cái ghế ở chính sảnh, dìu Hoàng thái hậu ngồi xuống, mà Hoàng thượng thì lại im lặng ngồi xuống một cái ghế khác, Liên phi, Vân phi đều đang đứng một bên, đợi người dưới đất trả lời.
“Nương nương…nương nương nàng ấy…" Tại sợ hãi quá hay sao? Từ ma ma run rẩy nói không nên lời, cả gương mặt đều trắng bệch, cứ như ngọn nến trước gió vậy.
“Ngươi nói mau!" Hoàng thái hậu vươn tay chỉ về phía Hoa Nguyên, Hoa Nguyên cũng run rẩy sợ hãi, tội khi quân đã là việc khó tránh khỏi, hiện tại nàng tuyệt đối không thể nói thật.
“Hoàng thượng…nô tỳ…nô tỳ…" Ấp úng cả nửa ngày, những gì có thể thốt ra từ miệng Hoa Nguyên, thì cũng chỉ có mấy từ này thôi.
“Đều câm hết cả rồi sao? Các ngươi đều nói cho ai gia nghe xem, không thấy Tiên phi từ khi nào?" Đè nén cơn tức giận trong lòng, Hoàng thái hậu vốn muốn bảo thái giám dụng hình với đám nô tài to gan này, nhưng vừa nghĩ đến việc bây giờ mà dụng hình thì cũng chẳng có ích lợi gì nhiều, hòi xong đã rồi hẵng tính cũng chưa muộn.
“Hừ, không ai mở miệng hả? Được, người đâu, đánh, đánh chết cho ai gia!" Hoàng thái hậu lạnh lùng nhìn sự sợ hãi biểu lộ trong ánh mắt của đám cung nhân. Nô tài quả nhiên chính là nô tài, không đánh cho một trận thì bọn họ không biết ai mới là chủ của hậu cung
“Hoàng thái hậu nương nương tha mạng…" Quỳ rạp dưới đất, bọn họ oan uổng đến cỡ nào? Dù là lúc bình thường, bên cạnh nương nương cũng chẳng để bọn họ hầu hạ gì, nương nương thích yên tĩnh, người bên cạnh trước giờ cũng chỉ có Hoa Nguyên và Từ ma ma thôi.
Thái giám cầm gậy tiến tới, càng có nhiều người đi tới đè bọn họ xuống đất hơn, chỉ cần Hoàng thái hậu gật đầu một cái, thì cây gậy sẽ đáp xuống ngay.
“Đánh!" Thấy vẫn không có ai trả lời, cuối cùng Hoàng thái hậu cũng phát lệnh.
“Ta đang tự hỏi sao Lâm Tiên cung của mình lại náo nhiệt thế nhỉ? Hóa ra là Hoàng thái hậu và Hoàng thượng đã đến. Hôm nay ngọn gió nào thổi vậy? Nhiều quý nhân đến thế này, Lâm Tiên cung của ta đúng là nhà tranh thêm sáng (1) mà…" Trong tiếng cười duyên, Tiểu Tiểu cầm một bó hoa hồng đỏ rực chạy vào, mùi thơm nồng nàn tràn ngập cả phòng, tiếng cười khiến cho Hoàng thái hậu đứng ngây tại chỗ…nàng ta, sao đột nhiên lại xuất hiện thế? Không phải không ở trong cung hay sao? Hoài nghi mà nhìn về phía Liên phi đứng bên, chỉ thấy Liên phi cũng mang vẻ mặt mờ mịt, trong lòng Hoàng thái hậu cả kinh, không phải hết thảy mọi chuyện hôm nay đều là một cái bẫy của nàng ta đấy chứ? Là vì đối phó Liên Nhi sao? Thế Liên phi ở trước mặt Hoàng thượng há chẳng phải..
“Tiên phi, ngươi đi đâu vậy, không phải nói ở trong cung đóng cửa chép cung quy hay sao? Sao đột nhiên lại từ bên ngoài chạy về thế?" Thoáng ngẩn một lúc, Hoàng thái hậu lại khôi phục sự trấn định lúc ban đầu, cho dù ngươi có về kịp thì sao nào? Nếu ai gia muốn trị tội ngươi thì chẳng phải cũng thế thôi sao? Chỉ riêng việc lúc nãy ngươi không ra tiếp giá, cũng đủ để…
“Hoàng thượng, người có thể đến thăm thần thiếp, thần thiếp thật sự vui lắm đó? Cái này là thần thiếp vừa mới ra ngoài hái được, Hoàng thượng thích không? Thần thiếp tặng người một bông. Hoa Nguyên, cho dù là bổn cung đã trở về, ngươi cũng không cần hành đại lễ với bổn cung thế chứ, còn Từ ma ma nữa, y phục của ngươi sao vậy? Cái này là bị tên nô tài không có mắt nào làm cho toàn thân ướt như chuột lột thế hả? Còn các ngươi nữa, đều bình thân hết cho bổn cung, bình thường đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, thấy bổn cung không cần phải quá kích động, các ngươi vẫn hành đại lễ như vậy…"
Tiểu Tiểu giả bộ như không biết mà nói, mà mặt mày Hoàng thái hậu đã trở nên nhăn nhó. Nghe lời chửi thầm của Tiểu Tiểu, Hoàng thượng bỗng nhiên bật cười, cũng chỉ có nàng, đến nước này mà vẫn còn giả ngốc được? Hắn mỉm cười nói: “Hoa của Thụy Tiên đương nhiên là trẫm thích rồi, trẫm sẽ nhận lấy một cành. Đúng rồi, không phải bọn họ nói ái phi đang đóng cửa chép cung quy hay sao? Sao lại chạy về từ bên ngoài?"
“Hoàng thượng, người cũng biết đấy, thần thiếp đâu phải là kẻ có thể ngồi yên một chỗ được? Xem cung quy mấy lần thì đã thấy chán ngắt rồi, đúng lúc nhìn thấy Hoa Nguyên và Từ ma ma đang ngủ gục, thần thiếp liền lén lút chuồn ra, không ngờ mãi đến lúc ra cửa, bọn họ lại ngốc đễn nỗi không nhìn thấy? Dù sao cũng đang rảnh rỗi không có gì làm, thần thiếp liền đến Ngự hoa viên đi dạo, hái ít hoa chuẩn bị đem về cắm vào bình…"
Liếc mắt nhìn vẻ mặt không cam của Liên phi. Tiểu Tiểu cảm thấy lúc trước nàng đối xử với Liên phi quá tốt thì phải? Vốn nghĩ rằng đều làm phụ nữ không dễ dàng gì, cộng thêm việc ả ta còn có đứa con hơn một tuổi, nàng không muốn làm quá, nhưng giờ xem ra ả ta hình như không có ý muốn bỏ qua cho mình.
“Tiên phi, ngươi đến Ngự hoa viên ngắm hoa à? Tiên phi đúng là có nhã hứng, ra ngoài ngắm hoa cũng không đem theo nô tài, ngươi không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì sao? Nhưng mà hai tên nô tài này, có thể làm mất dấu chủ tử, cũng coi như là quá thất trách rồi chứ nhỉ? Ai nấy đều chẳng phải là người mới vừa vào cung, lại có thể phạm phải sai lầm thế này…người đâu…" Hôm nay Hoàng thái hậu đột nhiên đến đây, hiển nhiên là không có ý muốn buông tha cho Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu thở dài một tiếng, nhìn cánh môi hơi tái nhợt của Hoàng thái hậu, tuy rằng che đậy, nhưng màu xanh tái trên cánh môi vẫn hiển rõ như thế. Vốn nàng còn đang nghĩ nếu như Hoàng thái hậu không chĩa mũi nhọn vào nàng, đối xử với nàng tốt một chút, nàng còn định lén lút chữa bệnh cho bà ta, không ngờ bây giờ…
“Hu hu…đau…" Âm thanh nho nhỏ truyền tới, ngắt lời của Hoàng thái hậu, mọi người quay đầu tìm kiếm, thì thấy đứa bé mà Vân phi dẫn đến bỗng dưng bật khóc, miệng không ngừng kêu đau, Vân phi ôm đứa trẻ, mắt ngấn lệ, cũng chẳng biết là thật tình hay giả ý nữa.
Con trai, con trai của ả, sao đột nhiên lại…"
“Nặc Nhi, con sao vậy? Đau ở đâu, đau chỗ nào, nói cho mẫu phi đi?" Khẩn trương ôm lấy con trai, vẻ mặt ả lo lắng hỏi.
“Còn ngây ra đó làm gì? Sao không mau truyền thái y đi!" Nhìn mồ hôi ứa ra trên mặt Nặc Nhi, trong lòng Hoàng thượng hơi đau nhói, cuối cũng cũng đến rồi, không ngờ độc phát lúc này, đúng lúc giải thoát cho sự khó xử của nàng, nhưng nàng sẽ cứu nó không? Độc mà Nặc Nhi trúng sẽ không sao đấy chứ?
“Nương nương…đau…" Nặc Nhi mềm yếu nói, trong lòng Tiểu Tiểu hơi xót, nó không phải con mình, nhưng lại hiểu chuyện như Điểm Điểm của mình vậy.
“Nặc Nhi…" Ôm lấy Nặc Nhi đã dần ngất đi, Vân phi không thèm lau nước mắt trên mặt, ả chẳng màng đến hình tượng mà bật khóc.
“Nặc Nhi?" Trong lòng Hoàng thái hậu cũng rối rít cả lên, chạy tới trước mặt Vân phi, nhìn tiểu Nặc Nhi mặt mày trắng bệch đã ngất đi, bà run rẩy vươn tay đến bên mũi của đứa trẻ, qua một lúc mới hoảng sợ kêu lên: “Thái y đâu? Sao thái y còn chưa đến?"
Tiểu Tiểu khẩn trương mà xiết chặt tay, muốn đi lên phía trước, nhưng lại cố kị thân phận lúc này của nàng. Ban nãy trước lúc sắp đi, Lân vương còn dặn dò nàng phải ngoan ngoãn đợi ở trong cung, phải ngoan ngoãn, không được nghịch ngợm, gây họa nữa, nhưng bây giờ…
Nhìn đứa nhóc trước đó còn đang tò mò nhìn mình, đột nhiên lại trở nên không chút sinh mà khí mà nằm trong lòng Vân phi thế này, trong lòng Tiểu Tiểu hơi do dự. Mà Hỷ công công đi gọi thái y, đã đi lâu đến vậy rồi mà vẫn còn chưa thấy về, có phải thái y có việc, hay là…
“Nặc Nhi…" Không biết từ lúc nào, Hoàng thượng cũng đã đi đến, lo lắng mà gọi. Trong lòng Tiểu Tiểu mâu thuẫn, nghe tiếng khóc lóc của bọn họ, nhìn sự lo lắng của bọn họ, lại nhìn đứa bé không chút sinh khí kia, nàng cắn răng, đi đến trước mặt Vân phi nói: “Ôm đứa bé lên giường của ta trước đi! Để ta khám cho…"
“Ngươi…" Vân phi quay đầu lại, dùng sức đẩy Tiểu Tiểu một cái, Tiểu Tiểu không chút đề phòng bị ả ta đẩy ngã xuống đất.
“Tiên phi, ngươi bây giờ đang mong Nặc Nhi cứ như vậy mà chết chứ gì? Ngươi sẽ tốt bụng mà khám cho nó ư? Ngươi biết y thuật chắc? Đừng làm ra vẻ tốt bụng nữa, Nặc Nhi xảy ra chuyện, có phải do ngươi hạ độc không?" Vân phi tức giận trừng Tiểu Tiểu, ả quay đầu nhìn Hoàng thượng, khóc lóc nói: “Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho Nặc Nhi, là nàng ta, nhất định là nàng ta đã hại Nặc Nhi…thái y, sao thái y vẫn chưa đến…"
“Câm miệng! Vân phi, điều quan trọng bây giờ là cứu Nặc Nhi trước, lời Tiên phi nói không sai, đặt Nặc Nhi lên giường trước đi, thái y sẽ tới ngay."
Nam nhân, trong những lúc khẩn cấp vẫn thường lí trí hơn nữ nhân. So với sự vô lại của Vân phi, Hoàng thượng tán thưởng mà nhìn Tiểu Tiểu một cái, biết rõ nàng mà ra tay thì sẽ làm lộ thân phận của mình, nhưng nàng chỉ do dự trong giây lát liền quyết định ra tay giúp. Nàng là người hành nghề y, mà vừa nãy chắc là thiên tính của nàng.
Bế Nặc Nhi dậy, Hoàng thượng không màng đến sự khuyên can của Vân phi, vẫn đem đứa trẻ kia đặt lên giường của Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu nhanh chóng đi đến trước giường, một tay nhẹ nhàng thăm dò mạch tượng của đứa trẻ, nhưng lông mày lại nhíu chặt.
“Thế nào? Nặc Nhi sao rồi?" Hoàng thượng bất an nhìn Tiểu Tiểu, có phải nước cờ mình đi lúc ban đầu này không đúng? Chỉ vì hắn không thích mẹ của Nặc Nhi, chỉ vì Nặc Nhi lớn hơn Hứa Nhi một chút, lại lấy đứa trẻ này ra mạo hiểm. Tuy rằng, thuốc là do thái y chọn lựa, nhưng…
Nếu như, Hứa Nhi thật sự có gì bất trắc, hắn sẽ không tha thứ cho bản thân. Hoàng thượng áy náy nhìn đứa bé trên giường, trên người nó chảy dòng máu của mình, là con trai ruột của hắn đấy?
“Hoàng thượng, thiếp sẽ cố gắng, thái y sao vẫn còn chưa đến?"
Tiểu Tiểu than nhẹ một tiếng, loại độc này vốn không khó giải. Nếu chi có một loại độc này. Nhưng mấu chốt là, sau khi Nặc Nhi bị hạ độc, tại sao còn dùng canh sâm chứ? Bởi vì canh sâm, công hiệu của độc dược tăng thêm mấy lần, mà Nặc Nhi chỉ là đứa trẻ hai ba tuổi, cái thân thể nhỏ bé này làm sao mà chịu được độc tính lớn như vậy cơ chứ?
“Từ ma ma, ngươi mau chóng phái người đi nấu nước đậu xanh thật đặc, phải đặc một chút, dùng nước lạnh lửa lớn mà nấu. Ngoài ra, dùng hoa tiêu, gừng, nước hành luộc, nấu xong trực tiếp đổ xuống thùng nước tắm là được. Tiểu Vĩ tử, ngươi mau đi tiếp ứng Hỷ công công, mời thái y qua đây." Nhìn ánh mắt phẫn hận kia của Vân phi, lần đầu tiên Tiểu Tiểu cảm thấy mình đúng thật là thảm hại, người ta căn bản là chẳng có lòng cảm kích, mà nàng vẫn nhiệt tình cứu giúp đứa trẻ kia như vậy.
“Tiên phi, ngươi biết y thuật sao? Nặc Nhi trúng phải độc gì?" Hoàng thái hậu nghi ngờ nhìn Tiểu Tiểu, hèn gì Liên Nhi lại lo lắng như vậy, hình như Hoàng thượng không hề chán ghét nàng ta.
“Biết sơ sơ, lúc buồn chán đọc sách học được chút ít. Độc mà nó trúng vốn chỉ là một loại hàn độc hiếm thấy, chỉ cần nội trong hai ba ngày, dùng Thiên Sơn tuyết liên, nhân sâm Tử Ngọc, hổ phách Băng Hải, Đông Thần linh chi sắc làm thuốc mà uống, châm cứu một chút nghỉ ngơi ít lâu thì có thể khỏi hẳn. Thuốc giải tuy có hơi khó tìm, nhưng tìm kiếm ở hoàng cung thì không phải chuyện khó gì, nhưng mấu chốt là hàn độc này có một đặc tính, chính là sau khi bị trúng độc kị nhất là dùng những thức ăn có tính tỏa nhiệt. Mà nó sau khi trúng độc lại dùng sâm núi trăm năm, sâm núi không chỉ là thực vật có tính tỏa nhiệt, mà còn là thứ có tính nhiệt cao, cho nên…"
Tiểu Tiểu khẽ thở dài một tiếng, thì ra sự đấu tranh trong hậu cung đúng là rất tàn khốc, đứa bé mới lớn chừng này, mà cũng có người nỡ xuống tay? Thật không biết người kia làm thế nào mà xuống tay được. Nếu như là nàng, cho dù chỉ là trêu chọc đứa bé này một chút thôi cũng không nỡ nữa là.
Nói đoạn, Tiền thái y hoảng hoảng hốt hốt chạy vào, nhìn tiểu hoàng tử đang nằm trên giường, ông ta chẳng thèm lau mồ hôi trên mặt đã vội chạy đến trước giường, trực tiếp vươn tay bắt mạch cho tiểu hoàng tử. Thấy tay ông ta ngày càng run rẩy dữ hơn, Tiểu Tiểu lấy làm lạ mà nhìn ông ta, có cần lo lắng vậy không?
“Sao rồi?" Hoàng thượng không kiên nhẫn mà nhìn ông ta, những lời ban nãy của Tiểu Tiểu khiến cho hắn kinh sợ, Hoàng thượng càng thêm khẩn trương nhìn đứa trẻ trên giường, nhưng khi nhìn thấy sự run rẩy của Tiền thái y liền bắt đầu phẫn nộ: Chẳng phải đã nói là phải hết sức cẩn thận hay sao, sao còn xảy ra chuyện như vậy?
______________________
Chú thích:
(1) Nguyên văn là “bồng tất sinh huy": ‘bồng, tất’ có thể hiểu như ‘nhà tranh vách lá’, ‘sinh huy’ là phát sáng; ‘bồng tất sinh huy’ có nghĩa là nhà nghèo lấy làm vinh hạnh khi đón tiếp khách quý đến thăm.
______________________________
“Uyển ma ma!" Hoa Nguyên mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Uyển ma ma đang đỡ lấy Từ ma ma, không ngờ trước lúc Từ ma ma sắp ngất đi, người đỡ lấy bà lại chính là thiếp thân cung nữ của Thái hậu – Uyển Nhi, chuyện quái gì đang diễn ra đây?
“Đủ rồi, không phải chỉ là gọi Tiên phi ra thôi sao? Thế mà cũng kích động đến nỗi ngất đi cho được? Hoàng thượng, ai gia thấy Tiên phi này thật đúng là tự cao tự đại, hay là để ai gia vào đón nàng ta vậy."
Hoàng thái hậu tức giận đầy mặt mà nhìn Uyển Nhi mới vừa đỡ lấy Từ ma ma, bây giờ bà đã nhận định những điều Liên phi nói, nếu như Tiên phi thật sự ở trong cung, bên ngoài ồn ào như vậy, nàng ta sớm đã nên ra ngoài mới phải.
“Mẫu hậu bớt giận! Loại chuyện này sao có thể để mẫu hậu đích thân đi vào được chứ? Nê Nhi, ngươi hầu hạ chủ tử nhà ngươi thế nào vậy hả, còn không mau gọi chủ tử nhà ngươi ra đây?" Sắc mặt Hoàng thượng không vui nói.
“Bẩm…nương nương…nương nương nàng ấy…" Hoa Nguyên mở miệng, tối qua nên nói với Hỷ công công một tiếng, không nên che giấu mới đúng, tình hình rối ren như bây giờ, nếu như giải thích, ngược lại sẽ…
“Nê Nhi à, có lời gì thì ngươi cứ can đảm mà nói là được, ấp a ấp úng trước mặt Hoàng thượng và Hoàng thái hậu, đây là quy củ mà ngươi học được hay sao?"
Liên phi cười gian một tiếng, biểu hiện của Nê Nhi và Từ ma ma, ả sớm đã khẳng định những điều mà cung nữ nói không phải là giả, Tiên phi này hiện tại căn bản là không có ở trong cung.
“Liên phi nương nương…nô tỳ không…không phải…" Hoa Nguyên run rẩy đáp, nhưng hiện giờ nàng ta không giải thích được gì, cho dù có giải thích, cũng khiến cho người ta thấy vô lực cỡ nào.
“Bổn cung hiểu ý ngươi. Hoàng thượng, Hoàng thái hậu, nếu Nê Nhi đã không muốn đi vào gọi chủ tử nàng ta, chi bằng cứ để cho Hỷ công công dẫn theo bọn người Quả Nhi cùng vào gọi Tiên phi ra vậy."
Liên phi cười duyên một cái, Tiên phi, nỗi khổ lần trước bị ngươi hạ độc, bổn cung nhất định sẽ trả lại ngươi gấp bội.
“Hà tất phải phiền phức như thế? Nếu Tiên phi đã cao giá như vậy, mọi người cùng nhau vào thăm luôn đi. Trẫm cũng muốn xem Tiên phi đã chép cung quy đến đâu rồi."
Vẻ mặt Hoàng thượng lạnh lùng trừng Hoa Nguyên một cái, một cảm giác thất vọng bỗng nảy sinh, Tiên phi, không phải thật sự rời khỏi cung rồi đấy chứ? Đừng, tuyệt đối đừng như vậy mà, trẫm còn chưa gỡ bỏ mặt nạ của nàng, cũng chưa nhìn rõ nàng rốt cuộc là ai, lại càng chưa khiến nàng yêu trẫm, sao giờ đây nàng có thể bỏ đi như vậy được chứ? Bất luận nàng đi đến đâu, trẫm cũng sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ bắt được nàng về, nhất định sẽ đích thân thuần phục nàng.
Mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, chỉ thiếu duy nhất, chính là cô gái chẳng để thứ gì vào trong mắt kia. Ngẫm kĩ lại, hình như nàng chưa bao giờ nghiêm túc quỳ gối thỉnh an với mình một lần nào hết thì phải? Thật khó tưởng tượng. hắn cũng có lúc khoan dung với người khác như vậy, có phải ngay từ khi bắt đầu, bất giác hắn đã yêu phải nàng, cái cô gái tùy ý, lại cũng rất to gan kia?
“Người đâu, lôi hết nô tài của cung này ra đây cho ai gia!" Tìm hết một lượt trong phòng, ngoài phòng, còn có thư phòng nữa, trong đó căn bản là chẳng thấy có bóng người nào hết. Hoàng thái hậu bật cười hung ác, nô tài của Lâm Tiên cung đều sợ đễn nỗi cúi tịt mặt xuống.
“Làm cho bà ta tỉnh lại!" Chỉ Từ ma ma đang hôn mê, Hoàng thái hậu tàn bạo mà nói. Tên nô tài này, tưởng rằng hôn mê thì có thể tránh thoát được mọi chuyện hay sao?
Một chậu nước lạnh lẽo giội thẳng xuống đầu, cảm giác mát lạnh khiến cho Từ ma ma mở mắt, ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, nhìn thấy cơn thịnh nộ của Hoàng thái hậu và băng khí trên người Hoàng thượng xong, bà ta sợ đến nỗi vội vàng quỳ xuống, run bần bật mà quỳ dưới đất.
“Tiên phi đâu? Không phải ở trong cung viết cung quy hay sao? Người đâu rồi, cung quy được chép đâu rồi?" Liên phi kéo cái ghế ở chính sảnh, dìu Hoàng thái hậu ngồi xuống, mà Hoàng thượng thì lại im lặng ngồi xuống một cái ghế khác, Liên phi, Vân phi đều đang đứng một bên, đợi người dưới đất trả lời.
“Nương nương…nương nương nàng ấy…" Tại sợ hãi quá hay sao? Từ ma ma run rẩy nói không nên lời, cả gương mặt đều trắng bệch, cứ như ngọn nến trước gió vậy.
“Ngươi nói mau!" Hoàng thái hậu vươn tay chỉ về phía Hoa Nguyên, Hoa Nguyên cũng run rẩy sợ hãi, tội khi quân đã là việc khó tránh khỏi, hiện tại nàng tuyệt đối không thể nói thật.
“Hoàng thượng…nô tỳ…nô tỳ…" Ấp úng cả nửa ngày, những gì có thể thốt ra từ miệng Hoa Nguyên, thì cũng chỉ có mấy từ này thôi.
“Đều câm hết cả rồi sao? Các ngươi đều nói cho ai gia nghe xem, không thấy Tiên phi từ khi nào?" Đè nén cơn tức giận trong lòng, Hoàng thái hậu vốn muốn bảo thái giám dụng hình với đám nô tài to gan này, nhưng vừa nghĩ đến việc bây giờ mà dụng hình thì cũng chẳng có ích lợi gì nhiều, hòi xong đã rồi hẵng tính cũng chưa muộn.
“Hừ, không ai mở miệng hả? Được, người đâu, đánh, đánh chết cho ai gia!" Hoàng thái hậu lạnh lùng nhìn sự sợ hãi biểu lộ trong ánh mắt của đám cung nhân. Nô tài quả nhiên chính là nô tài, không đánh cho một trận thì bọn họ không biết ai mới là chủ của hậu cung
“Hoàng thái hậu nương nương tha mạng…" Quỳ rạp dưới đất, bọn họ oan uổng đến cỡ nào? Dù là lúc bình thường, bên cạnh nương nương cũng chẳng để bọn họ hầu hạ gì, nương nương thích yên tĩnh, người bên cạnh trước giờ cũng chỉ có Hoa Nguyên và Từ ma ma thôi.
Thái giám cầm gậy tiến tới, càng có nhiều người đi tới đè bọn họ xuống đất hơn, chỉ cần Hoàng thái hậu gật đầu một cái, thì cây gậy sẽ đáp xuống ngay.
“Đánh!" Thấy vẫn không có ai trả lời, cuối cùng Hoàng thái hậu cũng phát lệnh.
“Ta đang tự hỏi sao Lâm Tiên cung của mình lại náo nhiệt thế nhỉ? Hóa ra là Hoàng thái hậu và Hoàng thượng đã đến. Hôm nay ngọn gió nào thổi vậy? Nhiều quý nhân đến thế này, Lâm Tiên cung của ta đúng là nhà tranh thêm sáng (1) mà…" Trong tiếng cười duyên, Tiểu Tiểu cầm một bó hoa hồng đỏ rực chạy vào, mùi thơm nồng nàn tràn ngập cả phòng, tiếng cười khiến cho Hoàng thái hậu đứng ngây tại chỗ…nàng ta, sao đột nhiên lại xuất hiện thế? Không phải không ở trong cung hay sao? Hoài nghi mà nhìn về phía Liên phi đứng bên, chỉ thấy Liên phi cũng mang vẻ mặt mờ mịt, trong lòng Hoàng thái hậu cả kinh, không phải hết thảy mọi chuyện hôm nay đều là một cái bẫy của nàng ta đấy chứ? Là vì đối phó Liên Nhi sao? Thế Liên phi ở trước mặt Hoàng thượng há chẳng phải..
“Tiên phi, ngươi đi đâu vậy, không phải nói ở trong cung đóng cửa chép cung quy hay sao? Sao đột nhiên lại từ bên ngoài chạy về thế?" Thoáng ngẩn một lúc, Hoàng thái hậu lại khôi phục sự trấn định lúc ban đầu, cho dù ngươi có về kịp thì sao nào? Nếu ai gia muốn trị tội ngươi thì chẳng phải cũng thế thôi sao? Chỉ riêng việc lúc nãy ngươi không ra tiếp giá, cũng đủ để…
“Hoàng thượng, người có thể đến thăm thần thiếp, thần thiếp thật sự vui lắm đó? Cái này là thần thiếp vừa mới ra ngoài hái được, Hoàng thượng thích không? Thần thiếp tặng người một bông. Hoa Nguyên, cho dù là bổn cung đã trở về, ngươi cũng không cần hành đại lễ với bổn cung thế chứ, còn Từ ma ma nữa, y phục của ngươi sao vậy? Cái này là bị tên nô tài không có mắt nào làm cho toàn thân ướt như chuột lột thế hả? Còn các ngươi nữa, đều bình thân hết cho bổn cung, bình thường đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, thấy bổn cung không cần phải quá kích động, các ngươi vẫn hành đại lễ như vậy…"
Tiểu Tiểu giả bộ như không biết mà nói, mà mặt mày Hoàng thái hậu đã trở nên nhăn nhó. Nghe lời chửi thầm của Tiểu Tiểu, Hoàng thượng bỗng nhiên bật cười, cũng chỉ có nàng, đến nước này mà vẫn còn giả ngốc được? Hắn mỉm cười nói: “Hoa của Thụy Tiên đương nhiên là trẫm thích rồi, trẫm sẽ nhận lấy một cành. Đúng rồi, không phải bọn họ nói ái phi đang đóng cửa chép cung quy hay sao? Sao lại chạy về từ bên ngoài?"
“Hoàng thượng, người cũng biết đấy, thần thiếp đâu phải là kẻ có thể ngồi yên một chỗ được? Xem cung quy mấy lần thì đã thấy chán ngắt rồi, đúng lúc nhìn thấy Hoa Nguyên và Từ ma ma đang ngủ gục, thần thiếp liền lén lút chuồn ra, không ngờ mãi đến lúc ra cửa, bọn họ lại ngốc đễn nỗi không nhìn thấy? Dù sao cũng đang rảnh rỗi không có gì làm, thần thiếp liền đến Ngự hoa viên đi dạo, hái ít hoa chuẩn bị đem về cắm vào bình…"
Liếc mắt nhìn vẻ mặt không cam của Liên phi. Tiểu Tiểu cảm thấy lúc trước nàng đối xử với Liên phi quá tốt thì phải? Vốn nghĩ rằng đều làm phụ nữ không dễ dàng gì, cộng thêm việc ả ta còn có đứa con hơn một tuổi, nàng không muốn làm quá, nhưng giờ xem ra ả ta hình như không có ý muốn bỏ qua cho mình.
“Tiên phi, ngươi đến Ngự hoa viên ngắm hoa à? Tiên phi đúng là có nhã hứng, ra ngoài ngắm hoa cũng không đem theo nô tài, ngươi không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì sao? Nhưng mà hai tên nô tài này, có thể làm mất dấu chủ tử, cũng coi như là quá thất trách rồi chứ nhỉ? Ai nấy đều chẳng phải là người mới vừa vào cung, lại có thể phạm phải sai lầm thế này…người đâu…" Hôm nay Hoàng thái hậu đột nhiên đến đây, hiển nhiên là không có ý muốn buông tha cho Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu thở dài một tiếng, nhìn cánh môi hơi tái nhợt của Hoàng thái hậu, tuy rằng che đậy, nhưng màu xanh tái trên cánh môi vẫn hiển rõ như thế. Vốn nàng còn đang nghĩ nếu như Hoàng thái hậu không chĩa mũi nhọn vào nàng, đối xử với nàng tốt một chút, nàng còn định lén lút chữa bệnh cho bà ta, không ngờ bây giờ…
“Hu hu…đau…" Âm thanh nho nhỏ truyền tới, ngắt lời của Hoàng thái hậu, mọi người quay đầu tìm kiếm, thì thấy đứa bé mà Vân phi dẫn đến bỗng dưng bật khóc, miệng không ngừng kêu đau, Vân phi ôm đứa trẻ, mắt ngấn lệ, cũng chẳng biết là thật tình hay giả ý nữa.
Con trai, con trai của ả, sao đột nhiên lại…"
“Nặc Nhi, con sao vậy? Đau ở đâu, đau chỗ nào, nói cho mẫu phi đi?" Khẩn trương ôm lấy con trai, vẻ mặt ả lo lắng hỏi.
“Còn ngây ra đó làm gì? Sao không mau truyền thái y đi!" Nhìn mồ hôi ứa ra trên mặt Nặc Nhi, trong lòng Hoàng thượng hơi đau nhói, cuối cũng cũng đến rồi, không ngờ độc phát lúc này, đúng lúc giải thoát cho sự khó xử của nàng, nhưng nàng sẽ cứu nó không? Độc mà Nặc Nhi trúng sẽ không sao đấy chứ?
“Nương nương…đau…" Nặc Nhi mềm yếu nói, trong lòng Tiểu Tiểu hơi xót, nó không phải con mình, nhưng lại hiểu chuyện như Điểm Điểm của mình vậy.
“Nặc Nhi…" Ôm lấy Nặc Nhi đã dần ngất đi, Vân phi không thèm lau nước mắt trên mặt, ả chẳng màng đến hình tượng mà bật khóc.
“Nặc Nhi?" Trong lòng Hoàng thái hậu cũng rối rít cả lên, chạy tới trước mặt Vân phi, nhìn tiểu Nặc Nhi mặt mày trắng bệch đã ngất đi, bà run rẩy vươn tay đến bên mũi của đứa trẻ, qua một lúc mới hoảng sợ kêu lên: “Thái y đâu? Sao thái y còn chưa đến?"
Tiểu Tiểu khẩn trương mà xiết chặt tay, muốn đi lên phía trước, nhưng lại cố kị thân phận lúc này của nàng. Ban nãy trước lúc sắp đi, Lân vương còn dặn dò nàng phải ngoan ngoãn đợi ở trong cung, phải ngoan ngoãn, không được nghịch ngợm, gây họa nữa, nhưng bây giờ…
Nhìn đứa nhóc trước đó còn đang tò mò nhìn mình, đột nhiên lại trở nên không chút sinh mà khí mà nằm trong lòng Vân phi thế này, trong lòng Tiểu Tiểu hơi do dự. Mà Hỷ công công đi gọi thái y, đã đi lâu đến vậy rồi mà vẫn còn chưa thấy về, có phải thái y có việc, hay là…
“Nặc Nhi…" Không biết từ lúc nào, Hoàng thượng cũng đã đi đến, lo lắng mà gọi. Trong lòng Tiểu Tiểu mâu thuẫn, nghe tiếng khóc lóc của bọn họ, nhìn sự lo lắng của bọn họ, lại nhìn đứa bé không chút sinh khí kia, nàng cắn răng, đi đến trước mặt Vân phi nói: “Ôm đứa bé lên giường của ta trước đi! Để ta khám cho…"
“Ngươi…" Vân phi quay đầu lại, dùng sức đẩy Tiểu Tiểu một cái, Tiểu Tiểu không chút đề phòng bị ả ta đẩy ngã xuống đất.
“Tiên phi, ngươi bây giờ đang mong Nặc Nhi cứ như vậy mà chết chứ gì? Ngươi sẽ tốt bụng mà khám cho nó ư? Ngươi biết y thuật chắc? Đừng làm ra vẻ tốt bụng nữa, Nặc Nhi xảy ra chuyện, có phải do ngươi hạ độc không?" Vân phi tức giận trừng Tiểu Tiểu, ả quay đầu nhìn Hoàng thượng, khóc lóc nói: “Hoàng thượng, người nhất định phải làm chủ cho Nặc Nhi, là nàng ta, nhất định là nàng ta đã hại Nặc Nhi…thái y, sao thái y vẫn chưa đến…"
“Câm miệng! Vân phi, điều quan trọng bây giờ là cứu Nặc Nhi trước, lời Tiên phi nói không sai, đặt Nặc Nhi lên giường trước đi, thái y sẽ tới ngay."
Nam nhân, trong những lúc khẩn cấp vẫn thường lí trí hơn nữ nhân. So với sự vô lại của Vân phi, Hoàng thượng tán thưởng mà nhìn Tiểu Tiểu một cái, biết rõ nàng mà ra tay thì sẽ làm lộ thân phận của mình, nhưng nàng chỉ do dự trong giây lát liền quyết định ra tay giúp. Nàng là người hành nghề y, mà vừa nãy chắc là thiên tính của nàng.
Bế Nặc Nhi dậy, Hoàng thượng không màng đến sự khuyên can của Vân phi, vẫn đem đứa trẻ kia đặt lên giường của Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu nhanh chóng đi đến trước giường, một tay nhẹ nhàng thăm dò mạch tượng của đứa trẻ, nhưng lông mày lại nhíu chặt.
“Thế nào? Nặc Nhi sao rồi?" Hoàng thượng bất an nhìn Tiểu Tiểu, có phải nước cờ mình đi lúc ban đầu này không đúng? Chỉ vì hắn không thích mẹ của Nặc Nhi, chỉ vì Nặc Nhi lớn hơn Hứa Nhi một chút, lại lấy đứa trẻ này ra mạo hiểm. Tuy rằng, thuốc là do thái y chọn lựa, nhưng…
Nếu như, Hứa Nhi thật sự có gì bất trắc, hắn sẽ không tha thứ cho bản thân. Hoàng thượng áy náy nhìn đứa bé trên giường, trên người nó chảy dòng máu của mình, là con trai ruột của hắn đấy?
“Hoàng thượng, thiếp sẽ cố gắng, thái y sao vẫn còn chưa đến?"
Tiểu Tiểu than nhẹ một tiếng, loại độc này vốn không khó giải. Nếu chi có một loại độc này. Nhưng mấu chốt là, sau khi Nặc Nhi bị hạ độc, tại sao còn dùng canh sâm chứ? Bởi vì canh sâm, công hiệu của độc dược tăng thêm mấy lần, mà Nặc Nhi chỉ là đứa trẻ hai ba tuổi, cái thân thể nhỏ bé này làm sao mà chịu được độc tính lớn như vậy cơ chứ?
“Từ ma ma, ngươi mau chóng phái người đi nấu nước đậu xanh thật đặc, phải đặc một chút, dùng nước lạnh lửa lớn mà nấu. Ngoài ra, dùng hoa tiêu, gừng, nước hành luộc, nấu xong trực tiếp đổ xuống thùng nước tắm là được. Tiểu Vĩ tử, ngươi mau đi tiếp ứng Hỷ công công, mời thái y qua đây." Nhìn ánh mắt phẫn hận kia của Vân phi, lần đầu tiên Tiểu Tiểu cảm thấy mình đúng thật là thảm hại, người ta căn bản là chẳng có lòng cảm kích, mà nàng vẫn nhiệt tình cứu giúp đứa trẻ kia như vậy.
“Tiên phi, ngươi biết y thuật sao? Nặc Nhi trúng phải độc gì?" Hoàng thái hậu nghi ngờ nhìn Tiểu Tiểu, hèn gì Liên Nhi lại lo lắng như vậy, hình như Hoàng thượng không hề chán ghét nàng ta.
“Biết sơ sơ, lúc buồn chán đọc sách học được chút ít. Độc mà nó trúng vốn chỉ là một loại hàn độc hiếm thấy, chỉ cần nội trong hai ba ngày, dùng Thiên Sơn tuyết liên, nhân sâm Tử Ngọc, hổ phách Băng Hải, Đông Thần linh chi sắc làm thuốc mà uống, châm cứu một chút nghỉ ngơi ít lâu thì có thể khỏi hẳn. Thuốc giải tuy có hơi khó tìm, nhưng tìm kiếm ở hoàng cung thì không phải chuyện khó gì, nhưng mấu chốt là hàn độc này có một đặc tính, chính là sau khi bị trúng độc kị nhất là dùng những thức ăn có tính tỏa nhiệt. Mà nó sau khi trúng độc lại dùng sâm núi trăm năm, sâm núi không chỉ là thực vật có tính tỏa nhiệt, mà còn là thứ có tính nhiệt cao, cho nên…"
Tiểu Tiểu khẽ thở dài một tiếng, thì ra sự đấu tranh trong hậu cung đúng là rất tàn khốc, đứa bé mới lớn chừng này, mà cũng có người nỡ xuống tay? Thật không biết người kia làm thế nào mà xuống tay được. Nếu như là nàng, cho dù chỉ là trêu chọc đứa bé này một chút thôi cũng không nỡ nữa là.
Nói đoạn, Tiền thái y hoảng hoảng hốt hốt chạy vào, nhìn tiểu hoàng tử đang nằm trên giường, ông ta chẳng thèm lau mồ hôi trên mặt đã vội chạy đến trước giường, trực tiếp vươn tay bắt mạch cho tiểu hoàng tử. Thấy tay ông ta ngày càng run rẩy dữ hơn, Tiểu Tiểu lấy làm lạ mà nhìn ông ta, có cần lo lắng vậy không?
“Sao rồi?" Hoàng thượng không kiên nhẫn mà nhìn ông ta, những lời ban nãy của Tiểu Tiểu khiến cho hắn kinh sợ, Hoàng thượng càng thêm khẩn trương nhìn đứa trẻ trên giường, nhưng khi nhìn thấy sự run rẩy của Tiền thái y liền bắt đầu phẫn nộ: Chẳng phải đã nói là phải hết sức cẩn thận hay sao, sao còn xảy ra chuyện như vậy?
______________________
Chú thích:
(1) Nguyên văn là “bồng tất sinh huy": ‘bồng, tất’ có thể hiểu như ‘nhà tranh vách lá’, ‘sinh huy’ là phát sáng; ‘bồng tất sinh huy’ có nghĩa là nhà nghèo lấy làm vinh hạnh khi đón tiếp khách quý đến thăm.
Tác giả :
Dương Dương