Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"
Chương 101
“Lão gia, lão nô biết. Nhưng phu nhân và mọi người lại không biết, không hiểu tấm lòng của lão gia…" Quản gia còn định tiếp tục khuyên nhủ, thì nghe tiếng thị vệ bên ngoài hét lên:
“Nhị tiểu thư, cô muốn làm gì? Cô bỏ cây trâm xuống trước đi…"
Lúc này cửa cũng bị mở tung ra, một thị vệ chạy vào:
“Thừa tướng, nhị tiểu thư cầm cây trâm, nói nếu người không chịu gặp cô ấy nữa thì hôm nay cô ấy sẽ chết ngay tại đây…"
Mặt Vu tướng trầm xuống, Thủy Thủy này, đúng là càng ngày càng không có phép tắc, dám lộng hành ở bên ngoài thư phòng, mặt ông tối lại, quản gia lo lắng nhìn ra bên ngoài, nói:
“Lão gia, người hãy gặp nhị tiểu thư một lần đi, tính khí con bé người cũng biết rồi đó, nói không chừng con bé thật sự sẽ…"
Vu tướng đứng dậy, bước chậm đến trước cửa sổ, hai mắt nhìn thẳng vào Thủy Thủy đang quỳ ở bên ngoài thư phòng, cây ngọc trâm trong tay cô còn đang phát sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, Nếu như không gặp con bé, con bé thật sự sẽ xuống tay sao? Ánh mắt Vu tướng chợt lóe, quản gia phía sau thì hạ giọng điệu:
“Lão gia, gọi nhị tiểu thư vào hay không? Con bé…"
“Để nó vào đi!" Vu tướng phất phất tay, xoay người ngồi vững trước bàn sách, mà quản gia thì chạy vội ra ngoài, chớp mắt đã dẫn Thủy Thủy nước mắt giàn giụa đi vào.
“Cha…" Chỉ gọi một tiếng, nước mắt của Thủy Thủy chảy càng dữ dội hơn, Vu tướng không kiên nhẫn mà hỏi:
“Con lấy cái chết đòi gặp cha, chính là vì để khóc cho cha nghe hay sao?"
Cái gì? Thủy Thủy lấy làm khó hiểu mà nhìn về phía Vu tướng, đây là cha mình sao? Đây là người cha đã yêu thương nàng ư? Từ khi nào, cha mình lại trở nên như vậy?
Nhìn sự khó hiểu, tổn thương trong mắt Thủy Thủy, Vu tướng thở dài nói:
“Đứa bé con có thể giữ lại, Thủy Thủy, con có nghĩ con sẽ phải tiếp tục sống thế nào không? Bụng con vẫn chưa lớn, người biết được chuyện này cũng không nhiều, nếu như bây giờ phá đứa bé, cha còn có thể giúp con tìm một nhà tốt, nhưng…nếu như con cứ tiếp tục kiên trì giữ lại đứa bé, nếu Lân vương không chịu cưới con, sau này con phải làm sao?"
Đổi một bộ mặt hiền từ, trong lòng Thủy Thủy ấm áp, khóc nói:
“Cha, con không thể phá đứa bé này được. Đứa bé là của Lân vương, con yêu chàng, con phải bảo vệ tốt đứa bé này…"
“Cha biết tâm tình của con, nhưng mấu chốt là bên phía Lân vương phải làm thế nào? Hắn không thừa nhận, thì con có cách gì chứ? Hoàng thượng là ca ca của hắn, nhất định sẽ đứng về phía hắn, làm sao có thể làm chủ cho con được?" Vu tướng đau lòng nhìn Thủy Thủy, chuyện của con bé rồi cuối cùng cũng phải tự con bé giải quyết.
“Cha, Lân vương nói chàng đã có người trong lòng, thế người trong lòng của chàng có phải Tiểu Tiểu không? Con cảm thấy nhất định là vậy, hôm đó ánh mắt của chàng vẫn luôn vây lấy Tiểu Tiểu, nhất định là Tiểu Tiểu, không lầm được. Con đi tìm Tiểu Tiểu, cầu xin Tiểu Tiểu có được không?"
Thủy Thủy vô lực nhìn Vu tướng, trong lòng Vu tướng cả mừng, nếu như có thể khiến cho Lân vương đồng ý cưới Thủy Thủy trước khi ả ta chết thì càng hay. Nhưng mấu chốt là phải làm thế nào mới có thể thuyết phục Tiểu Tiểu giúp đỡ đây?
“Cha, chúng ta đừng tìm tỷ tỷ nữa, đừng tiếp tục tìm tỷ ấy nữa. Chỉ cần tỷ tỷ không trở về, thì nàng ta sẽ là phi tử của Hoàng thượng, mặc kệ nàng ta có được sủng hay không, nàng ta là phi tử của Hoàng thượng, ở bên Lân vương là chuyện không thể nào…như thế, Lân vương chính là của con rồi…"
Thủy Thủy bắt đầu rối loạn, lúc này, nàng chỉ đang nghĩ phải làm thế nào để gả cho Lân vương, về phần sống chết của người khác, nàng chẳng thèm đếm xỉa, cũng không thể lo xuể được.
“Cái này…Thủy Thủy, con lui trước đi, để cha suy nghĩ, tận lực sắp xếp cho hai người gặp mặt một lần. Con cũng trở về mà suy nghĩ cho kĩ một phen, phải làm thế nào mới có thể có được trái tim của Lân vương, rõ chưa?"
Thật ra, ông sớm đã rút người về rồi, chỉ là chuyện này ngoài quản gia ra, chưa có người nào biết mà thôi. Bất quá Thủy Tiên chẳng cần phải trở về nữa, nhưng cũng không thể về Tướng phủ, cứ để con bé phiêu du bên ngoài đi.
“Lão gia, việc kia có cần trì hoãn hay không?" Thấy Thủy Thủy đi xa, quản gia lại đi vào, nói với Thừa tướng vẫn đang trầm tư.
“Trì hoãn? Cái đó thì không cần. Nhưng ngươi giúp ta đi điều tra thử, nghe nói trong giang hồ có một loại huyễn dược, cái loại ăn vào rồi sẽ phải hành sự theo mệnh lệnh của người, hình như gọi là Nhiếp Hồn đan gì đó thì phải, nghĩ cách lấy một ít, sau này có thể sẽ cần dùng đến."
***
Không phải lần đầu tiên đến Lân vương phủ, nhưng Tiểu Tiểu không quen thuộc Vương phủ cho lắm, tuy là ban ngày, nàng cũng chỉ có thể vượt nóc băng tường. Cứ cảm thấy, Lân vương sẽ để Điểm Điểm ở tại tẩm thất của hắn, mà với tính cách của Điểm Điểm, nơi nào có mặt nó, tuyệt đối sẽ không yên tĩnh, cho nên Tiểu Tiểu cho rằng việc tìm thấy bé sẽ không có gì khó khăn.
Nhưng trên thực tế, lúc tìm thì thật là không đơn giản, bên chỗ tẩm thất của Lân vương có rất nhiều người đi đi lại lại, nàng chỉ đành lén lút nhìn, bên trong lại chẳng có bóng dáng của Điểm Điểm. Lẽ nào Lân vương vốn chẳng hề dẫn thằng bé về tẩm thất ư? Tiểu Tiểu lại lướt đến hoa viên phía sau tẩm thất, cũng chẳng có tung tích của Điểm Điểm, thậm chí khắp vương phủ cũng chẳng trông thấy hình bóng Điểm Điểm đâu hết. Nàng khổ não nghiêng người nằm tựa trên cây, Lân vương sao vậy nè, rốt cuộc là đã dẫn Điểm Điểm đến xó xỉnh nào rồi?
Dưới cây, có một tiểu nha hoàn đi đến, Tiểu Tiểu bay xuống, mau chóng bóp lấy cái cổ của nha hoàn, hỏi:
“Hôm qua Vương gia của các cô có phải dẫn theo một đứa trẻ về hay không? Đứa trẻ đâu rồi?"
Trong tay của nha hoàn, cầm một cái váy tơ tằm, nhìn chất liệu chiếc váy không tệ, phỏng chừng là thứ mà thị thiếp của Lân vương mặc. Tiểu Tiểu thầm nói mình thật ngu ngốc, cho dù muốn hỏi thì cũng phải tìm ai đó hiểu chuyện mới được, con nha hoàn này e là cũng chẳng biết mô tê gì.
“Hiệp…hiệp nữ….Vương gia và…cô bé kia đã ra ngoài rồi…không ở trong phủ…" Nha hoàn run lẩy bẩy nhìn Tiểu Tiểu, cứ sợ tay nàng chỉ nhích một cái thôi, cái mạng nhỏ của mình cũng hết luôn.
“Ra ngoài rồi? Thảo nào?" Tiểu Tiểu tự mình hiểu lấy mà cười: “Đừng lên tiếng, bằng không, ta giết chết cô!"
Nói xong, nàng buông lỏng tay, người cũng mau chóng bay vọt ra ngoài, nha hoàn ngây ngốc nhìn bóng dáng bay vút của nàng, sợ đến nỗi không thốt được câu nào.
*
Trên phố, vẫn nhộn nhịp tấp nập như vậy. Hôm nay người trên phố rất đông, tiếng chào hàng vang lên không dứt, ven đường bày vô số các sạp hàng nhỏ, bán vô số các món đồ chơi màu sắc hoa văn đa dạng. Mà hai bên phố xá, là các cửa hàng kinh doanh đủ loại, mấy tiểu nhị mời chào khách đến vã mồ hôi, người nào người nấy đều mặt mày tươi cười.
Tiểu Tiểu đi trên phố, nàng cũng chỉ hơi chỉnh dung lại một chút, phỏng chừng nếu như nàng không nói chuyện thì cho dù là Điểm Điểm cũng chưa chắc đã nhận ra mình. Cho nên, nàng cũng không sợ sẽ bị nhận ra, khuôn mặt chắng có lấy tí sắc đẹp này không sợ bị bọn háo sắc phát hiện, nàng chỉ tùy ý đi dạo, nghĩ những nơi mà Điểm Điểm có khả năng sẽ ở đó.
Trên đường không chật chội gì mấy, phía trước không xa có rất nhiều người vây quanh, Tiểu Tiểu không biết là đang làm gì, nhưng kẻ trời sinh đã ưa náo nhiệt như nàng, nhìn thấy nhiều người như vậy nhịn không được thấy ngứa ngáy trong lòng, muốn qua đó xem thử.
“Cô nương, bói một quẻ đi, chuẩn lắm đó…" Một giọng nói vang lên phía sau Tiểu Tiểu, cùng với tiếng nói đó, còn có ống tay áo bị kéo của nàng. Bực bội quay đầu lại, thì thấy một cụ già bảy tám chục tuổi treo biển đoán mệnh. Tuổi tác của ông ta đã cao, râu tóc bạc phơ, trên mặt đầy nếp nhăn, trên người mặc bộ quần áo cũ kĩ không sạch sẽ cho lắm. Một tay cầm tấm biển của ông ta, một tay túm lấy áo của Tiểu Tiểu, tay ông ta rất gầy, có thể nhìn rõ mỗi một đốt xương, trên tay dường như chẳng có thịt, ngoại trừ xương ra thì chỉ sót lại một lớp da mà thôi, Bởi vì gầy, tay cũng khá đen đúa, cứ như…
Tiểu Tiểu trước giờ không tin vào lời của mấy ông thầy tướng số, sư phụ cũng chưa từng dạy nàng cái này. Bị người ta kéo lấy vốn nàng cực kì không vui, nhưng sau khi nhìn rõ người kéo nàng, sự bực bội trên mặt nhoáng cái đã thay bằng vẻ đồng tình, nàng vội lấy ra một thỏi bạc, nhét vào tay ông lão, thân thiết cười nói:
“Được thôi, ông cụ, ông hãy bói giúp ta một quẻ đi, nhưng phải nhanh một chút, ta còn việc bận nữa đó?"
“Cô nương, cô đừng để bị lão ta lừa, cái người này cả ngày điên điên khùng khùng, nói toàn lời vớ vẩn, đừng lãng phí bạc nữa, lão ta bói chẳng hề đúng tí nào đâu!" Một ông cụ bán chữ bên cạnh Tiểu Tiểu, Nhìn thỏi bạc mà Tiểu Tiểu đưa ra, tốt bụng khuyên bảo, ông nói rất nghiêm túc, Tiểu Tiểu cũng tin lời ông ta, nàng cười nói:
“Cám ơn ông, lão bá. Nhưng bây giờ ta thật sự muốn mời ông lão này giúp ta bói một quẻ đấy? Ông lão à, bắt đầu được rồi, phải bói thế nào?"
Ông lão bói quẻ kéo Tiểu Tiểu đến ven đường, cầm tay nàng lên xem, Tiểu Tiểu tò mò hỏi:
“Ông lão xem tướng tay à?"
“Cô nương đã dịch dung rồi, lão phu chỉ đành xem tướng tay, tướng mặt không chuẩn đâu!" Ông lão bật cười khà khà, trong lòng Tiểu Tiểu cả kinh, ông ta có thể nhìn ra mình đã dịch dung? Không phải nàng tự thổi phồng, thuật dịch dung của nàng không cần mang mặt nạ, chỉ cần bôi ít mỡ thuốc lên mặt, thay đổi gương mặt một xíu mà thôi, trừ phi dùng mỡ thuốc đặc chế của nàng, bằng không nội trong mười ngày cho dù có rửa thế nào đi nữa cũng không thể quay trở lại như ban đầu.
“Gần đây, đường sinh mệnh của cô nương rất loạn, xuất hiện nhiều loạn văn, cô nương sẽ gặp nguy hiểm! Nhưng cô nương tâm địa thiện lương, phúc lớn mạng lớn, mỗi lần đều có quý nhân tương trợ may mắn thoát được, nhưng cô nương vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Từ trên tướng tay mà xem, cô nương cũng không phải người tầm thường, dưới một người trên vạn người, đều nằm trong quyết định của cô nương…cô nương, con trai của cô nương, gần đây không ở bên cạnh?"
Ông lão tỉ mỉ nhìn tay của Tiểu Tiểu, nói một hồi khiến Tiểu Tiểu choáng váng hết cả đầu, thì bỗng nhiên nghe thấy ông ta nhắc đến con trai mình.
“Đúng thế, con trai ta làm sao?" Nói đến Điểm Điểm, người làm mẹ không có mấy ai không khẩn trương, mà ông ta có thể bói được con mình, cũng xem như là có vài phần tạo hóa rồi.
“Mau chóng mang con cô rời khỏi cô ngay, bằng không, hai người sẽ phải xa nhau rất lâu. Cô nương là người thông minh, hẳn là hiểu hàm ý trong lời nói của lão phu chứ?"
Ông lão khẽ than một tiếng, miệng nói: “Tất cả do số mệnh, chút đỉnh chẳng do người, vạn sự có nhân quả, nhân của năm năm trước, hiện tại chính là quả…"
Tiểu Tiểu cả kinh nhìn ông lão, muốn tiếp tục hỏi rõ, nhưng nàng cũng biết, nếu có thể nói, ông lão đã sớm nói ra rồi, tuyệt đối sẽ không úp mở thế đâu. Nhìn về phía chỗ não nhiệt kia lần nữa, nàng sớm đã chẳng còn dũng khí đến đó.
Điểm Điểm, là yếu điểm của nàng, sẽ xa nhau với Điểm Điểm, chẳng lẽ là vì Hoàng thượng biết được thân phận của mình ư? Thời gian tiếp xúc với Hoàng thượng tuyệt đối không nhiều, con người này tuy tính khí có hơi táo bạo, nhưng có thể làm được Hoàng thượng thì tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.
“Mẹ, con muốn con heo mập kia, nhưng mẹ lại chẳng ném trúng cho con…"
Phía sau Tiểu Tiểu, giọng nói ấm ức của một đứa trẻ truyền tới, Tiểu Tiểu quay đầu, nhìn thấy một bé trai lớn chừng Điểm Điểm. cậu bé ăn mặc không được đẹp, y phục bằng loại vải thô sơ đơn giản, trên đó còn có mấy miếng vá, lúc nói chuyện, trong mắt hiện rõ sự thất vọng.
“Vân Nhi, mẹ không còn tiền nữa, con heo mập kia khó ném trúng lắm, lần sau mẹ sẽ ném giúp cho con chịu không?" Người mẹ trẻ ngồi xổm người xuống, áy náy nhìn cậu con trai của mình.
“Nhưng mẹ đã nói tới mấy lần câu ‘lần sau ném’ rồi, chẳng phải lần nào cũng không ném được đấy sao?" Đứa trẻ được gọi là Vân Nhi ngẩng đầu, ngây thơ mà đả kích mẹ của cậu bé.
“Thúc thúc, con cũng muốn con heo, thúc giúp con ném được không?"
Tiểu Tiểu chấn kinh tại chỗ, đây…
Đây là giọng nói của Điểm Điểm, không phải ta đang nằm mơ đấy chứ? Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn về phía sau của hai mẹ con, chỉ thấy hai người một lớn một nhỏ nắm tay nhau đứng đó, những lời lúc nãy đích thực là Điểm Điểm nói.
“Được! Thúc giúp con ném!" Lân vương sảng khoái nhận lời, Điểm Điểm cao hứng chạy tới trước mặt đứa trẻ kia, cầm lấy tay cậu bé mà hưng phấn nói:
“Thúc thúc của mình rất lợi hại, có thể ôm mình bay lượn. Vân Nhi, đi, mình bảo thúc thúc giúp cậu ném con heo kia, chịu không?"
Vân Nhi vui mừng nhìn về phía mẹ của cậu bé, người phụ nữ kia khẽ thở dài một tiếng, khi nhìn thấy Lân vương ở phia sau thì hiển nhiên là kinh ngạc một lúc, sau đó mặt mày ửng đỏ cả lên, miệng lẩm bẩm nói: “Đa tạ, đa tạ công tử!"
“Không có gì! Bọn trẻ vui là được!"
Lân vương nói đoạn, bế Điểm Điểm lên rồi đi về phía đám đông nhộn nhịp kia, mà Điểm Điểm ở trong lòng hắn, vẫn khoa chân múa tay hưng phấn không thôi.
Tiểu Tiểu lỉnh lên phía trước, chỉ thấy trong đó là một người trung niên hơn ba chục tuổi đang bày sạp, Điểm Điểm hưng phấn đi đến chỗ chủ sạp, cầm một lèo hết mười cái vòng, chạy tới nhét vào tay Lân vương, quay đầu hỏi:
“Là con heo nào thế, Vân Nhi?"
“Các người lại tới à? Lần này còn tìm một trợ thủ nữa sao? Vân Nhi, đại thúc thật mong lần này ngươi có thể ném được ‘Con heo’ của ngươi!" Chủ sạp cười khà khà, những lời cười nhạo còn chưa hết, một chiếc vòng đã ném lên một cách chuẩn xác không hề sai sót, ông ta kinh ngạc nhìn về phía Lân vương, mà Lân vương chỉ cười nhạt một tiếng:
“Điểm Điểm, con thích cái nào, thúc ném cho con!"
“Con heo nhỏ là của cháu rồi sao?" Vân Nhi chạy tới, kéo lấy tay Lân vương mà hỏi.
Lân vương bực bội cau mày, không chút dấu vết mà rụt tay lại, nhạt giọng nói: “Đúng, cầm đi!"
Bình sinh, hắn chán ghét nhất chính là sự đụng chạm của người khác, đàn ông đàn bà trẻ lớn trẻ nhỏ đều vậy, ngoại trừ…
“Vân Nhi! Của cậu đó!" Điểm Điểm đón lấy con heo chưởng quầy đưa, không chút do dự mà nhét vào trong tay Vân Nhi, Tiểu Tiểu đứng ở một bên vừa lòng gật đầu, không hổ là đứa con mà mình giáo dục, tố chất chỉ có một chữ thôi – Cao.
“Thúc thúc, con muốn búp bê đất!"
“Con muốn chiếc xe nhỏ!"
“Con muốn người đất kia!"
“Con muốn trâm ngọc!"
……
Tiếng nói của Điểm Điểm vẫn tiếp tục, trên mặt chưởng quầy vã mồ hôi, đương lúc mười chiếc vòng toàn bộ đều đã ném hết, chưởng quầy không dám bán cho bọn họ thêm chiếc vòng nào nữa. Tiểu Tiểu mỉm cười, rón rén đi theo phía sau hai người vừa mới có thu hoạch lớn kia, tiếp tục đi theo họ về phía trước.
Dọc đường, Điểm Điểm nói không ngừng nghỉ, mà Lân vương thì lại rất tốt tính, rất kiên nhẫn mà trả lời bé, không hề thấy phiền chút nào, cũng chẳng hề hỏi bé những chuyện liên quan đến mình. Tiểu Tiểu cẩn thận đã lâu, từ từ đi đến chỗ bọn họ ngày càng gần mà không hay biết, khi biết được rồi, thì Lân vương sớm đã ôm lấy Điểm Điểm rẽ sang chỗ ít người ở bên đường.
“Nói đi, tại sao vẫn luôn đi theo bọn ta?" Lân vương cười lạnh một tiếng, đã đi theo lâu như vậy, nàng ta do ai phái đến? Chẳng qua là thuật theo dõi có chút…kém cỏi.
“Sao ngài biết là ta đang đi theo ngài? Đường rộng như vậy, ngài đi được mà ta lại không được đi hay sao?" Tiểu Tiểu nhướn mày, tinh nghịch cười nói.
Điểm Điểm cau mày, cái điệu bộ kia sao lại quen thuộc thế? Nhìn hơi giống với mẹ của bé nhỉ?
“Đúng là đường rộng, nhưng cô nương đã đi cùng bọn ta nhiều canh giờ rồi, không mệt sao?" Lân vương lạnh lùng nhìn nàng, hắn không tin đây đơn thuần chỉ là sự trùng hợp.
“Ta…" Tiểu Tiểu định phản bác, một thân hình tròn mũm chạy tới, cả tay lẫn chân đều bò hết lên người Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu đỡ bé, trực tiếp bế lên, khẽ trách:
“Không sợ ta vác ngươi đi bán sao?"
“Khì khì…sẽ không đâu? Mẹ, sao người lại ra đây? Bây giờ trời vẫn chưa tối mà, chẳng phải mẹ nói chỉ có trời tối thì mẹ mới dám ra hay sao?" Điểm Điểm hôn ‘choẹt’ một cái lên mặt Tiểu Tiểu, vẻ mặt đắc ý nhìn Lân vương, miệng nói:
“Thúc thúc, đây là mẹ của con, không phải người xấu!"
“Mẹ của con?" Lân vương hồ nghi nhìn hai người, mẹ của thằng bé đúng là không ít, hôm qua mới nói Tiên phi trong cung là mẹ của cậu nhóc, sao giờ lại…
“Chúng ta về phủ trước đi, bên ngoài nhiều người rất khó nói chuyện!"
Mặc dù nơi này hẻo lánh, nhưng suy cho cùng thì vẫn là chốn phố xá, nàng đến, nhất định là có chuyện gì muốn nói nhỉ?
Tiểu Tiểu gật đầu, nghe lời mà đi theo Lân vương về Lân vương phủ, giờ này trời cũng đã tối. Lý trí nói cho nàng biết nàng phải mau hồi cung, nhưng nghĩ tới việc Điểm Điểm cùng với Lân vương sớm chiều ở chung, không nói cho hắn tình hình của Điểm Điểm thì hình như không tốt cho Điểm Điểm lắm thì phải?
“Dùng bữa trước đi!" Nha hoàn bày thức ăn xong, Tiểu Tiểu ôm Điểm Điểm ngồi xuống:
“Mẹ, Điểm Điểm đói rồi, có thể ăn trước không?" Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ nhu mì như vậy của mẹ, Điểm Điểm ôm cái bụng lép xẹp, tỏ vẻ đáng thương hỏi.
“Ừm, con ăn trước đi!"
Được sự cho phép, Điểm Điểm nhảy khỏi lòng Tiểu Tiểu, tự tìm một vị trí ngồi xuống, vươn tay bắt đầu ăn.
“Lân vương, ngài đã biết Điểm Điểm là nam rồi?" Tiểu Tiểu sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn váo ánh mắt thăm dò của Lân vương.
“Ừ!" Lân vương khẽ ừ một tiếng, vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu.
“Có chuyện có thể là ngài chưa biết, hiện nay rất nhiều người đều đang tìm Điểm Điểm, cho nên thằng bé đành phải nam đóng giả nữ, ta cũng sợ bé gặp nguy hiểm!" Tiểu Tiểu ngập ngừng nói, câu kia, nàng vẫn không thốt ra được.
“Có phải nàng nên nói trước, Tiên phi mười sáu tuổi của Hoàng thượng, tại sao lại có đứa con bốn năm tuổi không nhỉ?" Lân vương cười cười, cười đến nỗi trong lòng Tiểu Tiểu phát rầu cả lên.
“Nhị tiểu thư, cô muốn làm gì? Cô bỏ cây trâm xuống trước đi…"
Lúc này cửa cũng bị mở tung ra, một thị vệ chạy vào:
“Thừa tướng, nhị tiểu thư cầm cây trâm, nói nếu người không chịu gặp cô ấy nữa thì hôm nay cô ấy sẽ chết ngay tại đây…"
Mặt Vu tướng trầm xuống, Thủy Thủy này, đúng là càng ngày càng không có phép tắc, dám lộng hành ở bên ngoài thư phòng, mặt ông tối lại, quản gia lo lắng nhìn ra bên ngoài, nói:
“Lão gia, người hãy gặp nhị tiểu thư một lần đi, tính khí con bé người cũng biết rồi đó, nói không chừng con bé thật sự sẽ…"
Vu tướng đứng dậy, bước chậm đến trước cửa sổ, hai mắt nhìn thẳng vào Thủy Thủy đang quỳ ở bên ngoài thư phòng, cây ngọc trâm trong tay cô còn đang phát sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, Nếu như không gặp con bé, con bé thật sự sẽ xuống tay sao? Ánh mắt Vu tướng chợt lóe, quản gia phía sau thì hạ giọng điệu:
“Lão gia, gọi nhị tiểu thư vào hay không? Con bé…"
“Để nó vào đi!" Vu tướng phất phất tay, xoay người ngồi vững trước bàn sách, mà quản gia thì chạy vội ra ngoài, chớp mắt đã dẫn Thủy Thủy nước mắt giàn giụa đi vào.
“Cha…" Chỉ gọi một tiếng, nước mắt của Thủy Thủy chảy càng dữ dội hơn, Vu tướng không kiên nhẫn mà hỏi:
“Con lấy cái chết đòi gặp cha, chính là vì để khóc cho cha nghe hay sao?"
Cái gì? Thủy Thủy lấy làm khó hiểu mà nhìn về phía Vu tướng, đây là cha mình sao? Đây là người cha đã yêu thương nàng ư? Từ khi nào, cha mình lại trở nên như vậy?
Nhìn sự khó hiểu, tổn thương trong mắt Thủy Thủy, Vu tướng thở dài nói:
“Đứa bé con có thể giữ lại, Thủy Thủy, con có nghĩ con sẽ phải tiếp tục sống thế nào không? Bụng con vẫn chưa lớn, người biết được chuyện này cũng không nhiều, nếu như bây giờ phá đứa bé, cha còn có thể giúp con tìm một nhà tốt, nhưng…nếu như con cứ tiếp tục kiên trì giữ lại đứa bé, nếu Lân vương không chịu cưới con, sau này con phải làm sao?"
Đổi một bộ mặt hiền từ, trong lòng Thủy Thủy ấm áp, khóc nói:
“Cha, con không thể phá đứa bé này được. Đứa bé là của Lân vương, con yêu chàng, con phải bảo vệ tốt đứa bé này…"
“Cha biết tâm tình của con, nhưng mấu chốt là bên phía Lân vương phải làm thế nào? Hắn không thừa nhận, thì con có cách gì chứ? Hoàng thượng là ca ca của hắn, nhất định sẽ đứng về phía hắn, làm sao có thể làm chủ cho con được?" Vu tướng đau lòng nhìn Thủy Thủy, chuyện của con bé rồi cuối cùng cũng phải tự con bé giải quyết.
“Cha, Lân vương nói chàng đã có người trong lòng, thế người trong lòng của chàng có phải Tiểu Tiểu không? Con cảm thấy nhất định là vậy, hôm đó ánh mắt của chàng vẫn luôn vây lấy Tiểu Tiểu, nhất định là Tiểu Tiểu, không lầm được. Con đi tìm Tiểu Tiểu, cầu xin Tiểu Tiểu có được không?"
Thủy Thủy vô lực nhìn Vu tướng, trong lòng Vu tướng cả mừng, nếu như có thể khiến cho Lân vương đồng ý cưới Thủy Thủy trước khi ả ta chết thì càng hay. Nhưng mấu chốt là phải làm thế nào mới có thể thuyết phục Tiểu Tiểu giúp đỡ đây?
“Cha, chúng ta đừng tìm tỷ tỷ nữa, đừng tiếp tục tìm tỷ ấy nữa. Chỉ cần tỷ tỷ không trở về, thì nàng ta sẽ là phi tử của Hoàng thượng, mặc kệ nàng ta có được sủng hay không, nàng ta là phi tử của Hoàng thượng, ở bên Lân vương là chuyện không thể nào…như thế, Lân vương chính là của con rồi…"
Thủy Thủy bắt đầu rối loạn, lúc này, nàng chỉ đang nghĩ phải làm thế nào để gả cho Lân vương, về phần sống chết của người khác, nàng chẳng thèm đếm xỉa, cũng không thể lo xuể được.
“Cái này…Thủy Thủy, con lui trước đi, để cha suy nghĩ, tận lực sắp xếp cho hai người gặp mặt một lần. Con cũng trở về mà suy nghĩ cho kĩ một phen, phải làm thế nào mới có thể có được trái tim của Lân vương, rõ chưa?"
Thật ra, ông sớm đã rút người về rồi, chỉ là chuyện này ngoài quản gia ra, chưa có người nào biết mà thôi. Bất quá Thủy Tiên chẳng cần phải trở về nữa, nhưng cũng không thể về Tướng phủ, cứ để con bé phiêu du bên ngoài đi.
“Lão gia, việc kia có cần trì hoãn hay không?" Thấy Thủy Thủy đi xa, quản gia lại đi vào, nói với Thừa tướng vẫn đang trầm tư.
“Trì hoãn? Cái đó thì không cần. Nhưng ngươi giúp ta đi điều tra thử, nghe nói trong giang hồ có một loại huyễn dược, cái loại ăn vào rồi sẽ phải hành sự theo mệnh lệnh của người, hình như gọi là Nhiếp Hồn đan gì đó thì phải, nghĩ cách lấy một ít, sau này có thể sẽ cần dùng đến."
***
Không phải lần đầu tiên đến Lân vương phủ, nhưng Tiểu Tiểu không quen thuộc Vương phủ cho lắm, tuy là ban ngày, nàng cũng chỉ có thể vượt nóc băng tường. Cứ cảm thấy, Lân vương sẽ để Điểm Điểm ở tại tẩm thất của hắn, mà với tính cách của Điểm Điểm, nơi nào có mặt nó, tuyệt đối sẽ không yên tĩnh, cho nên Tiểu Tiểu cho rằng việc tìm thấy bé sẽ không có gì khó khăn.
Nhưng trên thực tế, lúc tìm thì thật là không đơn giản, bên chỗ tẩm thất của Lân vương có rất nhiều người đi đi lại lại, nàng chỉ đành lén lút nhìn, bên trong lại chẳng có bóng dáng của Điểm Điểm. Lẽ nào Lân vương vốn chẳng hề dẫn thằng bé về tẩm thất ư? Tiểu Tiểu lại lướt đến hoa viên phía sau tẩm thất, cũng chẳng có tung tích của Điểm Điểm, thậm chí khắp vương phủ cũng chẳng trông thấy hình bóng Điểm Điểm đâu hết. Nàng khổ não nghiêng người nằm tựa trên cây, Lân vương sao vậy nè, rốt cuộc là đã dẫn Điểm Điểm đến xó xỉnh nào rồi?
Dưới cây, có một tiểu nha hoàn đi đến, Tiểu Tiểu bay xuống, mau chóng bóp lấy cái cổ của nha hoàn, hỏi:
“Hôm qua Vương gia của các cô có phải dẫn theo một đứa trẻ về hay không? Đứa trẻ đâu rồi?"
Trong tay của nha hoàn, cầm một cái váy tơ tằm, nhìn chất liệu chiếc váy không tệ, phỏng chừng là thứ mà thị thiếp của Lân vương mặc. Tiểu Tiểu thầm nói mình thật ngu ngốc, cho dù muốn hỏi thì cũng phải tìm ai đó hiểu chuyện mới được, con nha hoàn này e là cũng chẳng biết mô tê gì.
“Hiệp…hiệp nữ….Vương gia và…cô bé kia đã ra ngoài rồi…không ở trong phủ…" Nha hoàn run lẩy bẩy nhìn Tiểu Tiểu, cứ sợ tay nàng chỉ nhích một cái thôi, cái mạng nhỏ của mình cũng hết luôn.
“Ra ngoài rồi? Thảo nào?" Tiểu Tiểu tự mình hiểu lấy mà cười: “Đừng lên tiếng, bằng không, ta giết chết cô!"
Nói xong, nàng buông lỏng tay, người cũng mau chóng bay vọt ra ngoài, nha hoàn ngây ngốc nhìn bóng dáng bay vút của nàng, sợ đến nỗi không thốt được câu nào.
*
Trên phố, vẫn nhộn nhịp tấp nập như vậy. Hôm nay người trên phố rất đông, tiếng chào hàng vang lên không dứt, ven đường bày vô số các sạp hàng nhỏ, bán vô số các món đồ chơi màu sắc hoa văn đa dạng. Mà hai bên phố xá, là các cửa hàng kinh doanh đủ loại, mấy tiểu nhị mời chào khách đến vã mồ hôi, người nào người nấy đều mặt mày tươi cười.
Tiểu Tiểu đi trên phố, nàng cũng chỉ hơi chỉnh dung lại một chút, phỏng chừng nếu như nàng không nói chuyện thì cho dù là Điểm Điểm cũng chưa chắc đã nhận ra mình. Cho nên, nàng cũng không sợ sẽ bị nhận ra, khuôn mặt chắng có lấy tí sắc đẹp này không sợ bị bọn háo sắc phát hiện, nàng chỉ tùy ý đi dạo, nghĩ những nơi mà Điểm Điểm có khả năng sẽ ở đó.
Trên đường không chật chội gì mấy, phía trước không xa có rất nhiều người vây quanh, Tiểu Tiểu không biết là đang làm gì, nhưng kẻ trời sinh đã ưa náo nhiệt như nàng, nhìn thấy nhiều người như vậy nhịn không được thấy ngứa ngáy trong lòng, muốn qua đó xem thử.
“Cô nương, bói một quẻ đi, chuẩn lắm đó…" Một giọng nói vang lên phía sau Tiểu Tiểu, cùng với tiếng nói đó, còn có ống tay áo bị kéo của nàng. Bực bội quay đầu lại, thì thấy một cụ già bảy tám chục tuổi treo biển đoán mệnh. Tuổi tác của ông ta đã cao, râu tóc bạc phơ, trên mặt đầy nếp nhăn, trên người mặc bộ quần áo cũ kĩ không sạch sẽ cho lắm. Một tay cầm tấm biển của ông ta, một tay túm lấy áo của Tiểu Tiểu, tay ông ta rất gầy, có thể nhìn rõ mỗi một đốt xương, trên tay dường như chẳng có thịt, ngoại trừ xương ra thì chỉ sót lại một lớp da mà thôi, Bởi vì gầy, tay cũng khá đen đúa, cứ như…
Tiểu Tiểu trước giờ không tin vào lời của mấy ông thầy tướng số, sư phụ cũng chưa từng dạy nàng cái này. Bị người ta kéo lấy vốn nàng cực kì không vui, nhưng sau khi nhìn rõ người kéo nàng, sự bực bội trên mặt nhoáng cái đã thay bằng vẻ đồng tình, nàng vội lấy ra một thỏi bạc, nhét vào tay ông lão, thân thiết cười nói:
“Được thôi, ông cụ, ông hãy bói giúp ta một quẻ đi, nhưng phải nhanh một chút, ta còn việc bận nữa đó?"
“Cô nương, cô đừng để bị lão ta lừa, cái người này cả ngày điên điên khùng khùng, nói toàn lời vớ vẩn, đừng lãng phí bạc nữa, lão ta bói chẳng hề đúng tí nào đâu!" Một ông cụ bán chữ bên cạnh Tiểu Tiểu, Nhìn thỏi bạc mà Tiểu Tiểu đưa ra, tốt bụng khuyên bảo, ông nói rất nghiêm túc, Tiểu Tiểu cũng tin lời ông ta, nàng cười nói:
“Cám ơn ông, lão bá. Nhưng bây giờ ta thật sự muốn mời ông lão này giúp ta bói một quẻ đấy? Ông lão à, bắt đầu được rồi, phải bói thế nào?"
Ông lão bói quẻ kéo Tiểu Tiểu đến ven đường, cầm tay nàng lên xem, Tiểu Tiểu tò mò hỏi:
“Ông lão xem tướng tay à?"
“Cô nương đã dịch dung rồi, lão phu chỉ đành xem tướng tay, tướng mặt không chuẩn đâu!" Ông lão bật cười khà khà, trong lòng Tiểu Tiểu cả kinh, ông ta có thể nhìn ra mình đã dịch dung? Không phải nàng tự thổi phồng, thuật dịch dung của nàng không cần mang mặt nạ, chỉ cần bôi ít mỡ thuốc lên mặt, thay đổi gương mặt một xíu mà thôi, trừ phi dùng mỡ thuốc đặc chế của nàng, bằng không nội trong mười ngày cho dù có rửa thế nào đi nữa cũng không thể quay trở lại như ban đầu.
“Gần đây, đường sinh mệnh của cô nương rất loạn, xuất hiện nhiều loạn văn, cô nương sẽ gặp nguy hiểm! Nhưng cô nương tâm địa thiện lương, phúc lớn mạng lớn, mỗi lần đều có quý nhân tương trợ may mắn thoát được, nhưng cô nương vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Từ trên tướng tay mà xem, cô nương cũng không phải người tầm thường, dưới một người trên vạn người, đều nằm trong quyết định của cô nương…cô nương, con trai của cô nương, gần đây không ở bên cạnh?"
Ông lão tỉ mỉ nhìn tay của Tiểu Tiểu, nói một hồi khiến Tiểu Tiểu choáng váng hết cả đầu, thì bỗng nhiên nghe thấy ông ta nhắc đến con trai mình.
“Đúng thế, con trai ta làm sao?" Nói đến Điểm Điểm, người làm mẹ không có mấy ai không khẩn trương, mà ông ta có thể bói được con mình, cũng xem như là có vài phần tạo hóa rồi.
“Mau chóng mang con cô rời khỏi cô ngay, bằng không, hai người sẽ phải xa nhau rất lâu. Cô nương là người thông minh, hẳn là hiểu hàm ý trong lời nói của lão phu chứ?"
Ông lão khẽ than một tiếng, miệng nói: “Tất cả do số mệnh, chút đỉnh chẳng do người, vạn sự có nhân quả, nhân của năm năm trước, hiện tại chính là quả…"
Tiểu Tiểu cả kinh nhìn ông lão, muốn tiếp tục hỏi rõ, nhưng nàng cũng biết, nếu có thể nói, ông lão đã sớm nói ra rồi, tuyệt đối sẽ không úp mở thế đâu. Nhìn về phía chỗ não nhiệt kia lần nữa, nàng sớm đã chẳng còn dũng khí đến đó.
Điểm Điểm, là yếu điểm của nàng, sẽ xa nhau với Điểm Điểm, chẳng lẽ là vì Hoàng thượng biết được thân phận của mình ư? Thời gian tiếp xúc với Hoàng thượng tuyệt đối không nhiều, con người này tuy tính khí có hơi táo bạo, nhưng có thể làm được Hoàng thượng thì tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản.
“Mẹ, con muốn con heo mập kia, nhưng mẹ lại chẳng ném trúng cho con…"
Phía sau Tiểu Tiểu, giọng nói ấm ức của một đứa trẻ truyền tới, Tiểu Tiểu quay đầu, nhìn thấy một bé trai lớn chừng Điểm Điểm. cậu bé ăn mặc không được đẹp, y phục bằng loại vải thô sơ đơn giản, trên đó còn có mấy miếng vá, lúc nói chuyện, trong mắt hiện rõ sự thất vọng.
“Vân Nhi, mẹ không còn tiền nữa, con heo mập kia khó ném trúng lắm, lần sau mẹ sẽ ném giúp cho con chịu không?" Người mẹ trẻ ngồi xổm người xuống, áy náy nhìn cậu con trai của mình.
“Nhưng mẹ đã nói tới mấy lần câu ‘lần sau ném’ rồi, chẳng phải lần nào cũng không ném được đấy sao?" Đứa trẻ được gọi là Vân Nhi ngẩng đầu, ngây thơ mà đả kích mẹ của cậu bé.
“Thúc thúc, con cũng muốn con heo, thúc giúp con ném được không?"
Tiểu Tiểu chấn kinh tại chỗ, đây…
Đây là giọng nói của Điểm Điểm, không phải ta đang nằm mơ đấy chứ? Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn về phía sau của hai mẹ con, chỉ thấy hai người một lớn một nhỏ nắm tay nhau đứng đó, những lời lúc nãy đích thực là Điểm Điểm nói.
“Được! Thúc giúp con ném!" Lân vương sảng khoái nhận lời, Điểm Điểm cao hứng chạy tới trước mặt đứa trẻ kia, cầm lấy tay cậu bé mà hưng phấn nói:
“Thúc thúc của mình rất lợi hại, có thể ôm mình bay lượn. Vân Nhi, đi, mình bảo thúc thúc giúp cậu ném con heo kia, chịu không?"
Vân Nhi vui mừng nhìn về phía mẹ của cậu bé, người phụ nữ kia khẽ thở dài một tiếng, khi nhìn thấy Lân vương ở phia sau thì hiển nhiên là kinh ngạc một lúc, sau đó mặt mày ửng đỏ cả lên, miệng lẩm bẩm nói: “Đa tạ, đa tạ công tử!"
“Không có gì! Bọn trẻ vui là được!"
Lân vương nói đoạn, bế Điểm Điểm lên rồi đi về phía đám đông nhộn nhịp kia, mà Điểm Điểm ở trong lòng hắn, vẫn khoa chân múa tay hưng phấn không thôi.
Tiểu Tiểu lỉnh lên phía trước, chỉ thấy trong đó là một người trung niên hơn ba chục tuổi đang bày sạp, Điểm Điểm hưng phấn đi đến chỗ chủ sạp, cầm một lèo hết mười cái vòng, chạy tới nhét vào tay Lân vương, quay đầu hỏi:
“Là con heo nào thế, Vân Nhi?"
“Các người lại tới à? Lần này còn tìm một trợ thủ nữa sao? Vân Nhi, đại thúc thật mong lần này ngươi có thể ném được ‘Con heo’ của ngươi!" Chủ sạp cười khà khà, những lời cười nhạo còn chưa hết, một chiếc vòng đã ném lên một cách chuẩn xác không hề sai sót, ông ta kinh ngạc nhìn về phía Lân vương, mà Lân vương chỉ cười nhạt một tiếng:
“Điểm Điểm, con thích cái nào, thúc ném cho con!"
“Con heo nhỏ là của cháu rồi sao?" Vân Nhi chạy tới, kéo lấy tay Lân vương mà hỏi.
Lân vương bực bội cau mày, không chút dấu vết mà rụt tay lại, nhạt giọng nói: “Đúng, cầm đi!"
Bình sinh, hắn chán ghét nhất chính là sự đụng chạm của người khác, đàn ông đàn bà trẻ lớn trẻ nhỏ đều vậy, ngoại trừ…
“Vân Nhi! Của cậu đó!" Điểm Điểm đón lấy con heo chưởng quầy đưa, không chút do dự mà nhét vào trong tay Vân Nhi, Tiểu Tiểu đứng ở một bên vừa lòng gật đầu, không hổ là đứa con mà mình giáo dục, tố chất chỉ có một chữ thôi – Cao.
“Thúc thúc, con muốn búp bê đất!"
“Con muốn chiếc xe nhỏ!"
“Con muốn người đất kia!"
“Con muốn trâm ngọc!"
……
Tiếng nói của Điểm Điểm vẫn tiếp tục, trên mặt chưởng quầy vã mồ hôi, đương lúc mười chiếc vòng toàn bộ đều đã ném hết, chưởng quầy không dám bán cho bọn họ thêm chiếc vòng nào nữa. Tiểu Tiểu mỉm cười, rón rén đi theo phía sau hai người vừa mới có thu hoạch lớn kia, tiếp tục đi theo họ về phía trước.
Dọc đường, Điểm Điểm nói không ngừng nghỉ, mà Lân vương thì lại rất tốt tính, rất kiên nhẫn mà trả lời bé, không hề thấy phiền chút nào, cũng chẳng hề hỏi bé những chuyện liên quan đến mình. Tiểu Tiểu cẩn thận đã lâu, từ từ đi đến chỗ bọn họ ngày càng gần mà không hay biết, khi biết được rồi, thì Lân vương sớm đã ôm lấy Điểm Điểm rẽ sang chỗ ít người ở bên đường.
“Nói đi, tại sao vẫn luôn đi theo bọn ta?" Lân vương cười lạnh một tiếng, đã đi theo lâu như vậy, nàng ta do ai phái đến? Chẳng qua là thuật theo dõi có chút…kém cỏi.
“Sao ngài biết là ta đang đi theo ngài? Đường rộng như vậy, ngài đi được mà ta lại không được đi hay sao?" Tiểu Tiểu nhướn mày, tinh nghịch cười nói.
Điểm Điểm cau mày, cái điệu bộ kia sao lại quen thuộc thế? Nhìn hơi giống với mẹ của bé nhỉ?
“Đúng là đường rộng, nhưng cô nương đã đi cùng bọn ta nhiều canh giờ rồi, không mệt sao?" Lân vương lạnh lùng nhìn nàng, hắn không tin đây đơn thuần chỉ là sự trùng hợp.
“Ta…" Tiểu Tiểu định phản bác, một thân hình tròn mũm chạy tới, cả tay lẫn chân đều bò hết lên người Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu đỡ bé, trực tiếp bế lên, khẽ trách:
“Không sợ ta vác ngươi đi bán sao?"
“Khì khì…sẽ không đâu? Mẹ, sao người lại ra đây? Bây giờ trời vẫn chưa tối mà, chẳng phải mẹ nói chỉ có trời tối thì mẹ mới dám ra hay sao?" Điểm Điểm hôn ‘choẹt’ một cái lên mặt Tiểu Tiểu, vẻ mặt đắc ý nhìn Lân vương, miệng nói:
“Thúc thúc, đây là mẹ của con, không phải người xấu!"
“Mẹ của con?" Lân vương hồ nghi nhìn hai người, mẹ của thằng bé đúng là không ít, hôm qua mới nói Tiên phi trong cung là mẹ của cậu nhóc, sao giờ lại…
“Chúng ta về phủ trước đi, bên ngoài nhiều người rất khó nói chuyện!"
Mặc dù nơi này hẻo lánh, nhưng suy cho cùng thì vẫn là chốn phố xá, nàng đến, nhất định là có chuyện gì muốn nói nhỉ?
Tiểu Tiểu gật đầu, nghe lời mà đi theo Lân vương về Lân vương phủ, giờ này trời cũng đã tối. Lý trí nói cho nàng biết nàng phải mau hồi cung, nhưng nghĩ tới việc Điểm Điểm cùng với Lân vương sớm chiều ở chung, không nói cho hắn tình hình của Điểm Điểm thì hình như không tốt cho Điểm Điểm lắm thì phải?
“Dùng bữa trước đi!" Nha hoàn bày thức ăn xong, Tiểu Tiểu ôm Điểm Điểm ngồi xuống:
“Mẹ, Điểm Điểm đói rồi, có thể ăn trước không?" Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ nhu mì như vậy của mẹ, Điểm Điểm ôm cái bụng lép xẹp, tỏ vẻ đáng thương hỏi.
“Ừm, con ăn trước đi!"
Được sự cho phép, Điểm Điểm nhảy khỏi lòng Tiểu Tiểu, tự tìm một vị trí ngồi xuống, vươn tay bắt đầu ăn.
“Lân vương, ngài đã biết Điểm Điểm là nam rồi?" Tiểu Tiểu sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn váo ánh mắt thăm dò của Lân vương.
“Ừ!" Lân vương khẽ ừ một tiếng, vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu.
“Có chuyện có thể là ngài chưa biết, hiện nay rất nhiều người đều đang tìm Điểm Điểm, cho nên thằng bé đành phải nam đóng giả nữ, ta cũng sợ bé gặp nguy hiểm!" Tiểu Tiểu ngập ngừng nói, câu kia, nàng vẫn không thốt ra được.
“Có phải nàng nên nói trước, Tiên phi mười sáu tuổi của Hoàng thượng, tại sao lại có đứa con bốn năm tuổi không nhỉ?" Lân vương cười cười, cười đến nỗi trong lòng Tiểu Tiểu phát rầu cả lên.
Tác giả :
Dương Dương