Thuận Minh
Chương 96: Liều đi
Lời nói này rất có trình độ, nghỉ ngơi trong trang hai ngày à, sau khi đi vào trong đương nhiên là muốn làm gì thì làm, gây họa cho dân chúng, nhưng tuyệt không giết người đoạt mạng, tức là cam đoan này cũng là uy hiếp, đó chính là nếu không để chúng ta vào nghỉ ngơi, chúng ta sẽ giết người đoạt mạng, hai lựa chọn không tốt, tương đối mà nói mọi người thường đều sẽ chọn cái không quá tệ kia, hơn nữa tình huống vị vây trang như vậy, nói hứa hẹn suông gì đó, chắc hẳn không có ai tin.
Lão viên ngoại Hạ Trang vẫn luôn dè dặt không lộ diện dưới sự vịn đỡ của mấy người nhà rốt cuộc xuất hiện, đứng ở dưới tường trại nghe lời kêu gọi đầu hàng của mã tặc, rõ ràng là có chút dao động, vừa định lên tiếng, nhưng lại thấy Lý Mạnh xoay người lại chỉ vào lão quát:
“Mặc kệ lão muốn nói gì, chỉ cần lão nói một câu, ta liền chém đầu lão ngay lập tức!!!"
Lão viên ngoại Hạ Trang là tộc trưởng ở đây, cũng là chủ một trang, ngay cả sư gia huyện lệnh Cao Mật tới đây, cũng phải đối đãi khách khí, bị Lý Mạnh trợn mắt quát lớn như vậy, những người nhà kia đều có vẻ mặt tức giận, đang muốn phát tác, sắc mặt Lý Mạnh lạnh hơn, lời nói trở thành có chút bình thản, nói: Truyện "Thuận Minh "
“Thanh niên cường tráng trong trang lão đều ở bên ngoài, sáu trăm diêm đinh của ta đều ở trong trang, lão lại nói hưu nói vượn một câu, có tin ta dẫn người tàn sát cái thôn trang này của lão trước không, mau bảo những tên khốn trong thôn trang lão trở về phòng mình chờ cho ta, nếu tí nữa bị ta thấy, cứ một mực ở đây bàn với mã tặc, lập tức chém!"
Bị mấy câu nghiêm khắc của Lý Mạnh bức, Hạ lão viên ngoại sắc mặt thay đổi liên tục, nhìn vẻ mặt dữ tợn kia của Lý Mạnh và diêm đinh xếp thành hàng xung quanh, quay đầu chán nản, hét lớn bảo thôn dân giải tán.
Bên này đã làm trễ nãi thời gian, mã tặc bên ngoài rõ ràng là không kiên nhẫn được, mã tặc lúc trước cao giọng hét:
“Chớ lèo nhèo với ông đây. Cái thôn trang rách của mấy người, nếu để ông đây tự mình mở, vậy cũng không phải là chuyện vui vẻ gì đâu, thế nào cũng sẽ giết sạch các người!"
Lý Mạnh cất giọng hô:
“Người hảo hán, chờ chúng ta thương nghị một chút đã."
Sau khi hô xong, xoay người nói nhỏ với Mã Cương bên cạnh:
“Khoảng cách gần như vậy, có thể bắn chết hắn không?"
Nói về mấy tên cung tiễn thủ số lượng không nhiều lắm trong nhóm diêm đinh, Mã Cương cũng coi như là một trong số đó. Lúc này gã còn lưng đeo một bộ cung tên, Mã Cương thò đầu ra nhìn, nhỏ giọng đáp:
“Khoảng cách chừng sáu mươi bước, tài bắn cung của ta sợ là không tới được chính xác."
“Cung này không phải là cường cung hay sao?"
“Đại nhân, cung này bằng đá tất nhiên là cường cung, nhưng ngoài sáu mươi bước, nếu là có hơn mười người có thể bắn chính xác, mà bây giờ chỉ có một người, thật sự là không thể."
Lý Mạnh thở hắt ra, tài bắn cung của Mã Cương chưa chắc chuẩn bao nhiêu, có điều lực lượng chắc chắn không nhỏ, nhưng cho dù vậy, ngoài sáu mươi bước cũng chỉ có trình độ thế, nói như vậy, súng hỏa mai Quách Đồng cho mình trước đó mấy ngày chẳng phải là mạnh hơn cung tên không ít sao.
Bên bọn họ nhỏ giọng thương thảo, nhóm mã tặc bên ngoài không có làm rốt cuộc tức giận, Lý Mạnh và Mã Cương sở dĩ thái độ này, là vì xung quanh Hạ Trang căn bản không có rừng cây gì, Hạ Trang này có tường có rãnh, không có mấy khí giới công thành, hơn hai trăm mã tặc muốn đánh vùng đất sáu trăm diêm đinh phòng giữ, sao có thể đánh được. Cho nên cũng không lo lắng lắm.
Mã tặc ở bên ngoài kêu gọi đầu hàng kia sau khi mắng to mấy câu, nhìn về phía trên mặc dù có không ít người ở đó, những vẫn chỉ một bộ dạng mặc kệ, chỉ đành phải lui về.
Hơn hai trăm mã tặc phía sau dĩ nhiên là tức giận vô cùng. Ở đó lời ô ngôn uế ngữ gì cũng đều mắng ra, có điều cũng chẳng ích gì với diêm đinh, trong khi tập luyện thường ngày luôn giữ vững thái đội ngũ và dựa theo khẩu lệnh hành động, vẫn bình tĩnh dị thường, có điều một trăm năm mươi tên diêm đinh ở trong trang đã chuyển một trăm người tới bên cửa sau.
Đột nhiên, bên mã tặc có người cao giọng hô mấy câu gì đó. Mười mấy thớt ngựa từ trong đội ngũ vượt ra, Lý Mạnh có chút buồn bực, nghĩ thầm chẳng lẽ những người này định cưỡi ngựa vượt qua rãnh sâu đó à, tuy nói rãnh này không rộng lắm, nhưng vọt qua cũng là tường trại, diêm đinh trên tường thậm chí cầm trường mâu có thể đâm xuống.
Hơn mười mã tặc trên ngựa mỗi người cầm một dây thừng lớn, dùng cánh tay không chế xoay quanh gào thét, Lý Mạnh cảm thấy có chút không ổn, vọt tới trước mặt, dây thừng lớn trên tay mã tặc đều rời khỏi tay, nghe một trang bang bang, diêm đinh dựa đầu vào gần cầu treo đó quát to lên.
Nhưng mà cuối cùng dây thừng đều là thiết trảo móc sắt, lúc này đều mắc ở cầu treo trên cửa trang, hơn mười mã tặc trói dây thừng ở trên yên ngựa, đồng loạt xoay người ghìm ngựa, liều mạng mà quất vào chúng, lực lượng mười mấy thớt ngựa đúng là không nhỏ, đồng loạt phi về phía sau, cầu treo lập tức “két" một tiếng rung rung, tiếp theo ngay cả tường trại cũng rung rung.
Đột nhiên mùi tanh tưởi bay xộc vào mũi, Lý Mạnh vừa nhìn liền phát hiện lý chính Hạ gia ngồi bệch ở bên cạnh đã không cầm được, trong lòng Lý Mạnh thầm mắng, định mặc kệ bên ngoài, hô về phía diêm đinh ở phía trước:
“Bảy người một hàng, xếp thành hàng!"
Mã Cương trực tiếp từ trên tường trại nhảy xuống, cũng cầm lấy một thanh trường mâ, hét bảo diêm đinh bên cạnh xếp thành hàng ngũ, mã tặc bên ngoài lại kéo một lần nữa, có thể nghe được tiếng két của dây thừng và cọc gỗ nứt toác, diêm đinh đứng ở phía sau cửa trang đều có chút xôn xao, có điều vẫn dựa theo yêu cầu xếp thành hàng, cái này đều luyện gần một năm rưỡi, đã sớm quen thuộc.
Ở trên tường trại lưu lại mười mấy người, Lý Mạnh cũng xách trường mâu đi vào trong đội ngũ, diêm đinh cưỡi ngựa liều mạng đánh ngựa đi các nơi thông báo mã tặc sắp vào trang, nhưng nhóm diêm đinh đã thông báo, nhóm trang dân có thể trốn trong nhà tất cả đều nghe được, Hạ Trang im lặng nửa ngày lại có tiếng la khóc truyền tới.
“Ầm" một tiếng vang lớn, cửa trang được dùng làm cầu treo nặng nề mà ngã xuống rãnh sâu ngoài tường, mã tặc bên ngoài hoan hô một trận, mười mấy mã tặc kéo dây kia gỡ dây thừng xuống, phần lớn mã tặc hô to gọi nhỏ, cả đội bắt đầu định xông tới, dù sao cửa trang không lớn, trông chỉ đủ bốn con ngựa chạy song song.
“Cự mã, xếp!"
Mã Cương đứng ở hàng thứ hai phát lệnh từng tiếng, diêm đinh hàng đầu nửa ngồi xổm trên đất, chân đạp ở phần đuôi trường mâu, hai tay cầm, chếch nghiêng trường mâu lên, mấy người xếp hàng phía sau thì chỉ từng tầng trường mâu về phía trước, đặt lên vai người đứng xếp hàng phía trước.
Có tiếng cười và tiếng hét lớn của mã tặc, Lý Mạnh đứng trong đội ngũ thậm chí có thể thấy bộ dạng của mã tặc bên ngoài, đội ngũ mã tặc rất nhanh sẽ sắp xếp xong, bốn con ngựa cũng bắt đầu công kích vào trong, nghe tiếng vó ngựa và tiếng hét lớn, lúc quan trọng, Lý Mạnh cảm thấy người bên cạnh xao động một trận, nhìn diêm đinh xung quanh thần sắc đều có chút bối rối thấp thỏm, lúc này ai cũng đều như thế, liền hô lớn: Truyện "Thuận Minh "
“Người loạn khai trừ, người lui chém đầu, toàn lực tiến về phía trước!"
Đội ngũ diêm đinh vốn có chút xao động hình như đều kịch liệt run rẩy, sau đó nhanh chóng ổn định lại, ai ở trong hệ thống này, đều biết rõ khai trừ có ý nghĩa như thế nào, tất cả mọi người đều là đồng hương đồng thôn, đều hiểu rõ trong nha lẫn nhau, bị khai trừ ra khỏi đội ngũ diêm đinh này, ấm no trong nhà có được không dễ trong nháy mắt lại biến mất, hơn nữa cha mẹ người nhà ở trước mặt hàng xóm hoàn toàn không cách nào ngẩng đầu lên.
Người quan trọng nhất là thể diện, diêm đinh lại có danh tiếng lớn như thế, nếu là diêm đinh bị khai trừ, người này tất nhiên là có chuyện ám muội, cuộc sống cúi đầu cùng khổ ai cũng không muốn trải qua, nếu là chết trận sa trường, đồng liêu hy sinh trước đó, cứu trợ và đãi ngộ đối với người nhà bọn họ tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ.
Về phần lui về sau chém đầu, đầu mình bị chặt cũng không lo, nhưng có lẽ già trẻ trong nhà sẽ bị cắt nguồn sống, đây chính là gây họa cho cả nhà.
Tiến lên lùi lại, sống sống chết chết, trong đầu mỗi diêm đinh ở đây trên thực tế đã sớm cân nhắc lợi hại xong, chỉ có điều một tiếng này của Lý Mạnh khiến bọn họ nhớ lại quan hệ lợi hại này.
Trận hình nhóm diêm đinh ổn định trong nháy mắt, nhóm mã tặc đã đạp lên cầu treo bên ngoài xông vào, công kích của mã tặc rất có kỹ xảo, không phải là kỵ binh tiến lên đánh loạn, mà là ba bốn con ngựa cố gắng mà đi sát nhau, cùng vọt tới trước, Lý Mạnh thấy vậy liền mắng to trong lòng, ta là mời giáo đầu dạy mới có thể có kỷ năng này, kết quả là mã tặc cũng biết.
Mã tặc đi đầu thấy trận trường mâu như rừng, muốn xoay người và lui về sau đều không có không gian, con đường chính giữa thôn còn có thể rộng bao nhiêu, hơn nữa quán tính và tốc độ khi ngựa lao nhanh cũng không cho phép đổi hướng.
Người ngựa ngã đỗ, ngựa hí thảm, người gào lớn, bốn con ngựa đi đầu kể cả kỵ sĩ, đều bị đâm thủng lỗ nhỏ, có điều diêm đinh hàng đầu và hàng hai cũng không tốt đẹp gì, ngựa của mã tặc đều là ngựa tồi hơi thấp bé gầy yếu, nhưng cho dù thế thì sức nặng của ngựa cộng thêm kỵ sĩ vẫn như cũ không nhẹ, xung lượng khổng lồ làm gãy hơn mười thanh trường mâu, bốn năm diêm đinh bị va vào.
Những diêm đinh này sắp đụng vào mấy diêm đinh xếp hàng phía sau trong đội ngũ, vì tránh ngộ thương đồng bạn, rất nhiều người gấp đến nỗi dựng thẳng trường mâu, lui về sau, kết quả là đội ngũ vốn chỉnh tề lại trở nên hỗn loạn.
Thân hình Mã Cương cũng coi như là ổn định, nhưng người cũng lắc lư, có chút choáng váng, trong lúc vội vã không thể hạ lệnh để chỉ huy, có điều nhóm mã tặc cũng không chờ nhóm người xếp tốt đội gã mới xông lại, đợt mã tặc thứ hai lại xông lên, thấy kết quả của đồng bọn phía trước, những mã tặc này cố ý kéo khoảng cách, để ngựa nhanh chóng hãm lại.
Trận hình phía trước đã hỗn loạn, mặc dù có diêm đinh dũng mãnh mà cầm trường mâu đâm loạn,ngựa chuyển động rất nhanh không thể đâm trúng như vậy. Hai gã mã tặc bị đâm ngã, liền có hai tên khác hươ đao búa vọt tới, có điều tác dụng của bọn chúng cũng không lớn, xông loạn vào hai hàng diêm đinh, vừa chém chết được một người, đã bị loạn thương đâm ngã xuống ngựa.
“Lui về sau năm bước, người hỗn loạn và người ngã xuống đất tự trở về hàng, hàng trước xếp lại chỉnh tề.
Ở trong không gian nhỏ hẹp này, lại bị đẩy lên hai lần, Lý Mạnh vốn đứng hàng thứ sáu bây giờ không ngờ lại biến thành hàng đầu, mấy diêm đinh đứng phía trước có người bị thương, có người bối rối mà về hàng
Lão viên ngoại Hạ Trang vẫn luôn dè dặt không lộ diện dưới sự vịn đỡ của mấy người nhà rốt cuộc xuất hiện, đứng ở dưới tường trại nghe lời kêu gọi đầu hàng của mã tặc, rõ ràng là có chút dao động, vừa định lên tiếng, nhưng lại thấy Lý Mạnh xoay người lại chỉ vào lão quát:
“Mặc kệ lão muốn nói gì, chỉ cần lão nói một câu, ta liền chém đầu lão ngay lập tức!!!"
Lão viên ngoại Hạ Trang là tộc trưởng ở đây, cũng là chủ một trang, ngay cả sư gia huyện lệnh Cao Mật tới đây, cũng phải đối đãi khách khí, bị Lý Mạnh trợn mắt quát lớn như vậy, những người nhà kia đều có vẻ mặt tức giận, đang muốn phát tác, sắc mặt Lý Mạnh lạnh hơn, lời nói trở thành có chút bình thản, nói: Truyện "Thuận Minh "
“Thanh niên cường tráng trong trang lão đều ở bên ngoài, sáu trăm diêm đinh của ta đều ở trong trang, lão lại nói hưu nói vượn một câu, có tin ta dẫn người tàn sát cái thôn trang này của lão trước không, mau bảo những tên khốn trong thôn trang lão trở về phòng mình chờ cho ta, nếu tí nữa bị ta thấy, cứ một mực ở đây bàn với mã tặc, lập tức chém!"
Bị mấy câu nghiêm khắc của Lý Mạnh bức, Hạ lão viên ngoại sắc mặt thay đổi liên tục, nhìn vẻ mặt dữ tợn kia của Lý Mạnh và diêm đinh xếp thành hàng xung quanh, quay đầu chán nản, hét lớn bảo thôn dân giải tán.
Bên này đã làm trễ nãi thời gian, mã tặc bên ngoài rõ ràng là không kiên nhẫn được, mã tặc lúc trước cao giọng hét:
“Chớ lèo nhèo với ông đây. Cái thôn trang rách của mấy người, nếu để ông đây tự mình mở, vậy cũng không phải là chuyện vui vẻ gì đâu, thế nào cũng sẽ giết sạch các người!"
Lý Mạnh cất giọng hô:
“Người hảo hán, chờ chúng ta thương nghị một chút đã."
Sau khi hô xong, xoay người nói nhỏ với Mã Cương bên cạnh:
“Khoảng cách gần như vậy, có thể bắn chết hắn không?"
Nói về mấy tên cung tiễn thủ số lượng không nhiều lắm trong nhóm diêm đinh, Mã Cương cũng coi như là một trong số đó. Lúc này gã còn lưng đeo một bộ cung tên, Mã Cương thò đầu ra nhìn, nhỏ giọng đáp:
“Khoảng cách chừng sáu mươi bước, tài bắn cung của ta sợ là không tới được chính xác."
“Cung này không phải là cường cung hay sao?"
“Đại nhân, cung này bằng đá tất nhiên là cường cung, nhưng ngoài sáu mươi bước, nếu là có hơn mười người có thể bắn chính xác, mà bây giờ chỉ có một người, thật sự là không thể."
Lý Mạnh thở hắt ra, tài bắn cung của Mã Cương chưa chắc chuẩn bao nhiêu, có điều lực lượng chắc chắn không nhỏ, nhưng cho dù vậy, ngoài sáu mươi bước cũng chỉ có trình độ thế, nói như vậy, súng hỏa mai Quách Đồng cho mình trước đó mấy ngày chẳng phải là mạnh hơn cung tên không ít sao.
Bên bọn họ nhỏ giọng thương thảo, nhóm mã tặc bên ngoài không có làm rốt cuộc tức giận, Lý Mạnh và Mã Cương sở dĩ thái độ này, là vì xung quanh Hạ Trang căn bản không có rừng cây gì, Hạ Trang này có tường có rãnh, không có mấy khí giới công thành, hơn hai trăm mã tặc muốn đánh vùng đất sáu trăm diêm đinh phòng giữ, sao có thể đánh được. Cho nên cũng không lo lắng lắm.
Mã tặc ở bên ngoài kêu gọi đầu hàng kia sau khi mắng to mấy câu, nhìn về phía trên mặc dù có không ít người ở đó, những vẫn chỉ một bộ dạng mặc kệ, chỉ đành phải lui về.
Hơn hai trăm mã tặc phía sau dĩ nhiên là tức giận vô cùng. Ở đó lời ô ngôn uế ngữ gì cũng đều mắng ra, có điều cũng chẳng ích gì với diêm đinh, trong khi tập luyện thường ngày luôn giữ vững thái đội ngũ và dựa theo khẩu lệnh hành động, vẫn bình tĩnh dị thường, có điều một trăm năm mươi tên diêm đinh ở trong trang đã chuyển một trăm người tới bên cửa sau.
Đột nhiên, bên mã tặc có người cao giọng hô mấy câu gì đó. Mười mấy thớt ngựa từ trong đội ngũ vượt ra, Lý Mạnh có chút buồn bực, nghĩ thầm chẳng lẽ những người này định cưỡi ngựa vượt qua rãnh sâu đó à, tuy nói rãnh này không rộng lắm, nhưng vọt qua cũng là tường trại, diêm đinh trên tường thậm chí cầm trường mâu có thể đâm xuống.
Hơn mười mã tặc trên ngựa mỗi người cầm một dây thừng lớn, dùng cánh tay không chế xoay quanh gào thét, Lý Mạnh cảm thấy có chút không ổn, vọt tới trước mặt, dây thừng lớn trên tay mã tặc đều rời khỏi tay, nghe một trang bang bang, diêm đinh dựa đầu vào gần cầu treo đó quát to lên.
Nhưng mà cuối cùng dây thừng đều là thiết trảo móc sắt, lúc này đều mắc ở cầu treo trên cửa trang, hơn mười mã tặc trói dây thừng ở trên yên ngựa, đồng loạt xoay người ghìm ngựa, liều mạng mà quất vào chúng, lực lượng mười mấy thớt ngựa đúng là không nhỏ, đồng loạt phi về phía sau, cầu treo lập tức “két" một tiếng rung rung, tiếp theo ngay cả tường trại cũng rung rung.
Đột nhiên mùi tanh tưởi bay xộc vào mũi, Lý Mạnh vừa nhìn liền phát hiện lý chính Hạ gia ngồi bệch ở bên cạnh đã không cầm được, trong lòng Lý Mạnh thầm mắng, định mặc kệ bên ngoài, hô về phía diêm đinh ở phía trước:
“Bảy người một hàng, xếp thành hàng!"
Mã Cương trực tiếp từ trên tường trại nhảy xuống, cũng cầm lấy một thanh trường mâ, hét bảo diêm đinh bên cạnh xếp thành hàng ngũ, mã tặc bên ngoài lại kéo một lần nữa, có thể nghe được tiếng két của dây thừng và cọc gỗ nứt toác, diêm đinh đứng ở phía sau cửa trang đều có chút xôn xao, có điều vẫn dựa theo yêu cầu xếp thành hàng, cái này đều luyện gần một năm rưỡi, đã sớm quen thuộc.
Ở trên tường trại lưu lại mười mấy người, Lý Mạnh cũng xách trường mâu đi vào trong đội ngũ, diêm đinh cưỡi ngựa liều mạng đánh ngựa đi các nơi thông báo mã tặc sắp vào trang, nhưng nhóm diêm đinh đã thông báo, nhóm trang dân có thể trốn trong nhà tất cả đều nghe được, Hạ Trang im lặng nửa ngày lại có tiếng la khóc truyền tới.
“Ầm" một tiếng vang lớn, cửa trang được dùng làm cầu treo nặng nề mà ngã xuống rãnh sâu ngoài tường, mã tặc bên ngoài hoan hô một trận, mười mấy mã tặc kéo dây kia gỡ dây thừng xuống, phần lớn mã tặc hô to gọi nhỏ, cả đội bắt đầu định xông tới, dù sao cửa trang không lớn, trông chỉ đủ bốn con ngựa chạy song song.
“Cự mã, xếp!"
Mã Cương đứng ở hàng thứ hai phát lệnh từng tiếng, diêm đinh hàng đầu nửa ngồi xổm trên đất, chân đạp ở phần đuôi trường mâu, hai tay cầm, chếch nghiêng trường mâu lên, mấy người xếp hàng phía sau thì chỉ từng tầng trường mâu về phía trước, đặt lên vai người đứng xếp hàng phía trước.
Có tiếng cười và tiếng hét lớn của mã tặc, Lý Mạnh đứng trong đội ngũ thậm chí có thể thấy bộ dạng của mã tặc bên ngoài, đội ngũ mã tặc rất nhanh sẽ sắp xếp xong, bốn con ngựa cũng bắt đầu công kích vào trong, nghe tiếng vó ngựa và tiếng hét lớn, lúc quan trọng, Lý Mạnh cảm thấy người bên cạnh xao động một trận, nhìn diêm đinh xung quanh thần sắc đều có chút bối rối thấp thỏm, lúc này ai cũng đều như thế, liền hô lớn: Truyện "Thuận Minh "
“Người loạn khai trừ, người lui chém đầu, toàn lực tiến về phía trước!"
Đội ngũ diêm đinh vốn có chút xao động hình như đều kịch liệt run rẩy, sau đó nhanh chóng ổn định lại, ai ở trong hệ thống này, đều biết rõ khai trừ có ý nghĩa như thế nào, tất cả mọi người đều là đồng hương đồng thôn, đều hiểu rõ trong nha lẫn nhau, bị khai trừ ra khỏi đội ngũ diêm đinh này, ấm no trong nhà có được không dễ trong nháy mắt lại biến mất, hơn nữa cha mẹ người nhà ở trước mặt hàng xóm hoàn toàn không cách nào ngẩng đầu lên.
Người quan trọng nhất là thể diện, diêm đinh lại có danh tiếng lớn như thế, nếu là diêm đinh bị khai trừ, người này tất nhiên là có chuyện ám muội, cuộc sống cúi đầu cùng khổ ai cũng không muốn trải qua, nếu là chết trận sa trường, đồng liêu hy sinh trước đó, cứu trợ và đãi ngộ đối với người nhà bọn họ tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ.
Về phần lui về sau chém đầu, đầu mình bị chặt cũng không lo, nhưng có lẽ già trẻ trong nhà sẽ bị cắt nguồn sống, đây chính là gây họa cho cả nhà.
Tiến lên lùi lại, sống sống chết chết, trong đầu mỗi diêm đinh ở đây trên thực tế đã sớm cân nhắc lợi hại xong, chỉ có điều một tiếng này của Lý Mạnh khiến bọn họ nhớ lại quan hệ lợi hại này.
Trận hình nhóm diêm đinh ổn định trong nháy mắt, nhóm mã tặc đã đạp lên cầu treo bên ngoài xông vào, công kích của mã tặc rất có kỹ xảo, không phải là kỵ binh tiến lên đánh loạn, mà là ba bốn con ngựa cố gắng mà đi sát nhau, cùng vọt tới trước, Lý Mạnh thấy vậy liền mắng to trong lòng, ta là mời giáo đầu dạy mới có thể có kỷ năng này, kết quả là mã tặc cũng biết.
Mã tặc đi đầu thấy trận trường mâu như rừng, muốn xoay người và lui về sau đều không có không gian, con đường chính giữa thôn còn có thể rộng bao nhiêu, hơn nữa quán tính và tốc độ khi ngựa lao nhanh cũng không cho phép đổi hướng.
Người ngựa ngã đỗ, ngựa hí thảm, người gào lớn, bốn con ngựa đi đầu kể cả kỵ sĩ, đều bị đâm thủng lỗ nhỏ, có điều diêm đinh hàng đầu và hàng hai cũng không tốt đẹp gì, ngựa của mã tặc đều là ngựa tồi hơi thấp bé gầy yếu, nhưng cho dù thế thì sức nặng của ngựa cộng thêm kỵ sĩ vẫn như cũ không nhẹ, xung lượng khổng lồ làm gãy hơn mười thanh trường mâu, bốn năm diêm đinh bị va vào.
Những diêm đinh này sắp đụng vào mấy diêm đinh xếp hàng phía sau trong đội ngũ, vì tránh ngộ thương đồng bạn, rất nhiều người gấp đến nỗi dựng thẳng trường mâu, lui về sau, kết quả là đội ngũ vốn chỉnh tề lại trở nên hỗn loạn.
Thân hình Mã Cương cũng coi như là ổn định, nhưng người cũng lắc lư, có chút choáng váng, trong lúc vội vã không thể hạ lệnh để chỉ huy, có điều nhóm mã tặc cũng không chờ nhóm người xếp tốt đội gã mới xông lại, đợt mã tặc thứ hai lại xông lên, thấy kết quả của đồng bọn phía trước, những mã tặc này cố ý kéo khoảng cách, để ngựa nhanh chóng hãm lại.
Trận hình phía trước đã hỗn loạn, mặc dù có diêm đinh dũng mãnh mà cầm trường mâu đâm loạn,ngựa chuyển động rất nhanh không thể đâm trúng như vậy. Hai gã mã tặc bị đâm ngã, liền có hai tên khác hươ đao búa vọt tới, có điều tác dụng của bọn chúng cũng không lớn, xông loạn vào hai hàng diêm đinh, vừa chém chết được một người, đã bị loạn thương đâm ngã xuống ngựa.
“Lui về sau năm bước, người hỗn loạn và người ngã xuống đất tự trở về hàng, hàng trước xếp lại chỉnh tề.
Ở trong không gian nhỏ hẹp này, lại bị đẩy lên hai lần, Lý Mạnh vốn đứng hàng thứ sáu bây giờ không ngờ lại biến thành hàng đầu, mấy diêm đinh đứng phía trước có người bị thương, có người bối rối mà về hàng
Tác giả :
Đặc Biệt Bạch