Thuận Minh
Chương 257: Hết nhân sự - Tiểu chiến (1+2+3)
Mùng bảy tháng một năm Sùng Trinh thứ mười hai, quân Thanh phá Tế Nam.
Trời mưa liên tục. khi Giao châu doanh đang tăng nhanh tốc độ. ngày đầu tiên vào cảnh nội Sơn Đông, ngày hôm sau thì bị cắt tiếp tế. Phía Lý Mạnh tức đến nỗi thất khiếu bốc khói, án theo lý mà nói thì phủ Đông Xương này cũng giống như là tác chiến nội tuyến, ai ngờ Giao châu doanh lại bị cắt lương hướng ở tại cảnh nội này.
Cái gọi là bị cắt đứt, cũng chính là các binh sĩ sẽ phải chịu đói bụng một bữa, án chiếu theo sự bảo chứng của quan quân nhu, chỉ cần thêm mười tiếng nữa là có thể chuẩn bị đủ quân lương.
Nguyên nhân là đường lương từ Đức châu điều chỉnh bị đoạn tuyệt, quân Thanh tiến nhanh về phía Tế Nam. vốn an trí trung tâm dự trữ và vận chuyển ở gần thành Đức châu rồi phân phối lương thảo, nhưng sợ là điều phối không được, bởi vì đường đã bị chặn cho nên lương thảo mới phải tiếp viện từ phủ Duyện châu.
Nói ra đúng là tự làm tự chịu, Lý Mạnh vốn coi phủ Đông Xương này làm khu vực hòa hoãn với Khâu Lỗi ở phủ Tế Nam. để mình chuyện mình cướp lương không quá khó coi, ai ngờ lại không phải là địa quan mà mình đã chắn chính, sử dụng không được thuận tay.
May mà tri phủ Đông Xương lại là người nhà mình, chính là nhạc phụ của Lý Mạnh, phụ thân của Nhan Nhược Nhiên - Nhan tri châu, mà hiện giờ phải gọi là Nhan tri phù. người lúc này đang kinh hồn táng đởm trong phủ thành ở Liêu thành.
Nghe nói đại quân Thát tử đột nhiên xuất hiện từ Lâm Thanh châu. Bình Sơn vệ của phủ Đông Xương trong một đêm tan tác gần một nửa binh mã. một lượng lớn cư dân đã chạy tới mặt nam phủ Duyện châu, kết quả vẫn là thủ bị Cao Đường châu Trương Thừa Nghiệp ngay đêm tới viện trợ. suât lĩnh mấy trăm nhân mã tiến vào phủ thành ổn định dân chúng.
Đương nhiên. Trương Thừa Nghiệp đó cũng không có lòng trung dũng gì cả. chẳng qua là từ Cao Đường châu chạy tới đây. hắn đã tính toán rất kỹ. nếu như phủ thành Đông Xương không chống được, vậy thì hộ vệ phu phụ tri phủ ngay đêm chạy trốn. ít nhất thì tham tướng Lý Mạnh cũng coi như là nhận một ân tình lớn của hắn.
Nhưng quân Thanh đã tiến vào cảnh nội Sơn Đông hành động rất thần tốc. căn bản không để ý tới phủ thành Đông Xương ở gần đó. thậm chí ngay cả Cao Đường châu cũng mặc kệ. mà trực tiếp chạy tới thành Tế Nam.
Biết rằng binh mã của nữ tế nhà mình đã tiến vào phủ Đông Xương, thiếu hụt tiếp tế lương thực. Nhan tri châu lập tức huy động các cấp quan lại của phủ Đông Xương vẫn đang hoạt động, bắt đầu chuẩn bị tiếp tế lương thực cho Giao châu doanh, Giao châu doanh ở trong phủ Đông Xương có diêm đinh vũ trang đóng quân, địa bàn cũng rất quen thuộc, rất nhiều chuyện làm nhanh hơn rất nhiều so với ở Bắc Trực Đãi.
Lương thảo rất nhanh được tiếp tế, lương đạo cũng được đựng xong. Hành động của bộ đội của Lý Mạnh bị chậm trễ mười tiếng, bởi vì Lý Mạnh không muốn để bộ đội của mình mang bụng đói đi tử chiến, có lúc chỉ bằng vào ý chí kiên cường và huấn luyện thì không thể giành được thắng lợi trong tác chiến với cường địch, cần phải có tiếp tế đầy đủ. bảo đảm trạng thái và thể lực của các binh sĩ. có nắm chắc mười hai phần mới có thể đi liều mạng với cường địch được.
Đạo lý binh quý ở chỗ thần tốc Lý Mạnh cũng rõ. có điều, khi hắn tiến vào khu vực Lâm Thanh châu, đã được khoái mã từ phía Hoàng Bình truyền tới tin tức mới nhất, thành Tế Nam trong một ngày bị quân Thanh công phá, nghiêm chỉnh mà nói. thành Tế Nam cũng chỉ là tiêu tốn mấy tiếng của quân Thanh mà thôi, khi binh sĩ Thát Tử xuất hiện trong tầm nhìn của thủ vệ ở đầu thành, cái mà họ có thể làm chỉ là đóng chặt cửa thành. trong thành tổng cộng mới chỉ có một ngàn một trăm thủ quân. Mấy chỗ thành môn đều không có biện pháp để để ý tới. quân Thanh hơi tăng lực một chút, khi binh sĩ đầu tiên thông qua thang mây trèo lên đâu tác. sự chống trả được tuyên cáo kết thúc.
Hơn chục vạn cư dân trong thành, địa phương phát sinh chống trả không nhiều, bố chính sứ và tri phủ Tế Nam tuy là quan văn. nhưng vẫn cầm đao kiếm ở trên phố chiến đấu vì đất nước. Đức vương Chu Do Xu. Phụng Quốc tướng quân Chu Ân Thường thành phá bị bắt.
Thành Tế Nam đã bị công phá, lúc này vội vàng chạy tới chẳng lẽ để đối phương dựa vào thành kiên cố mà ung dung tác chiến chắc? Không bằng điều chỉnh trạng thái của quân mình lên tốt nhất.
Có điều sau khi Giao châu doanh từ Đức châu vào Bắc Trực Đãi thì đã phán đoán sai xu thế hành động của quân Thanh một cách triệt để. Gần như là rớt sau đối phương năm tới sáu ngày lộ trình. Lý Mạnh nếu phái kỵ binh vội vã đuổi theo, cũng có thể trong vòng hơn một ngày tới được Tế Nam. nhưng vấn đề quan trọng là. hai ba ngàn kỵ binh đối diện với quân đội Thát tử gần hai vạn rõ ràng là lao đầu vào lửa.
Còn đại quân vạn người của Giao châu doanh, tốc độ hành quân một ngày bốn chục dặm đã có thể gọi là nhanh rồi. hiện giờ Lý Mạnh có thể làm chỉ là bảo chứng trong trinh độ an toàn của mình, liều mạng đi đường.
Sáu ngàn binh mã của tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi khi Lý Mạnh vừa đi thì đã bị tuần phủ Nhan Kế Tổ và thái giám Lưu Nguyên Bân điều về thành Đức châu, tin tức quân Thanh công kích Tế Nam hắn thậm chí còn biết sớm hơn Giao châu doanh một chút, có điều bất kể mệnh lệnh của Nhan Kế Tổ và Lưu Nguyên Bân như thế nào. tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi vẫn án binh bất động, co đầu rút cổ ở trong thành.
Bất kể chiến trường của quân Thanh được che đậy. phòng hộ của kỵ binh hoàn mỹ cỡ nào. Sơn Đông dẫu sao cũng là địa bàn mà Lý Mạnh kinh doanh nhiều năm. trên đường tới phủ Tế Nam và phủ Đông Xương ngoại trừ thám tử mà Hoàng Bình suất lĩnh ra. còn có rất nhiều thủ đoạn khác để thám thính tin tức của đối phương. Sau khi quân Thanh công chiếm thành Tế Nam. sau khi quét sạch tất cả kháng cự. ở trong thành bắt đầu lựa chọn nhân khẩu, đồ sát người già yếu. súc vật, kim ngân đều bị vơ vét sạch bách.
Lý Mạnh lúc này chỉ mong đối phương ở trong thành Tế Nam cướp bóc một đoạn thời gian, đợi mình sau khi tới Tế Nam thì tiến hành quyết chiến, nhưng tin tình báo mới nhất được đưa đến. lại khiến Lý Mạnh toát mồ hôi lạnh.
Một vạn năm ngàn quân Thanh, chia làm ba cỗ quân đội, một ngàn người tới hai ngàn người, xuất phát về các nơi của Sơn Đông, "các nơi" ở đây ngoại trừ phủ Đông Xương ra. còn lại đều là địa bàn của Lý Mạnh.
Hướng đi của quân Thanh ở Tế Nam Tuy bị Lý Mạnh phong tỏa nghiêm mật. nhưng vẫn có một số tin tức truyền ra bên ngoài. các binh sĩ tuy đều có lòng tử chiến, nhưng địa bàn của mình sắp bị tập kích, quân tâm lập tức có chút hoang mang, ngay cả các quan tướng cũng không thể bình tĩnh được. Mã Cương. Triệu Năng mấy lần tới doanh trướng của Lý Mạnh để thương nghị.
Mấy phủ như Đăng. Lai đều là nơi tâm phúc của Giao châu doanh, nếu bị Thát tử tấn công, cơ nghiệp nhiều năm xây dựng e rằng toàn bộ sẽ tan thành mây khói.
Ngày mười một tháng một năm Sùng Trinh thứ mười hai. Giao châu doanh bắt đầu chia binh. Thang Nhị suất lĩnh mã đội. Mã Cương suất lĩnh ba ngàn binh sĩ. tổng cộng năm ngàn người tới khu vực Phì thành, xuyên qua nam bộ phủ Tế Nam, tới phủ Thanh châu bố phòng. Lý Mạnh xuất lĩnh bộ đội của Triệu Năng tiếp tục tiến về phủ Tế Nam.
Lúc trước nhìn các cuộc chiến đấu giữa qua quân Đại Minh và Nữ Chân mấy lần thua to đều là bởi vì chia binh làm mấy lộ. sau đó bị Đông Lỗ Nữ Chân kích phá từng lộ một. Lý Mạnh đọc tài liệu lịch sử và khi đàm luận với một số lão binh, cũng thầm tự cảnh giác, nhắc nhở mình không được phạm phái sai lầm này, phải tập trung lực lượng của mình lại.
Ai ngờ khi bản thân lâm địch, lại không thể không chia binh, đúng là khiển Lý Mạnh khóc cười không xong.
Cục diện trước mắt, địch nhân đầu tiên mà Lý Mạnh phải suy tính không phải là đại quân Thát tử ở Tế Nam. mà là một đội nhân mã của đối phương đang lại tiến vào phủ Đông Xương. Trước mắt Lý Mạnh ở huyện Bắc Bình phủ Đông Xương thiết lập nơi vận chuyển quân nhu. bảo vệ trung tâm vận chuyển này. mới có thể bảo đảm bổ cấp và lương thực của đại quân từ đó có thể bảo đảm năng lực tiếp tục tác chiến.
Ngày mười bổn tháng một, Hoàng Bình truyền tới tin tức mới nhất, quân Thanh bắt đầu đuổi cư dân trong thành ra ngoài thành, phái tới các nơi. làm ra ra vẻ như bội đội được phải đi xâm nhập vào các phủ huyện khác của Sơn Đông đã về tới thành Tế Nam rồi.
Lý Mạnh có chút buồn bã ý thức được rằng, mình lại bị quân Thanh lừa gạt rồi. trọng thị địch nhân quá mức đến nồi bị quân địch dắt mũi dẫn đi. mất đi bộ sậu của mình.
Quân đội Thát tử có lẽ biết rằng phía sau có một nhánh quân đội Đại Minh, có điều từ lúc quân đội Thát tử vào ải đến nay. quan binh Đại Minh ngoại trừ Tuyên đại đô đốc Lô Tượng Thăng dẫn binh tử chiến ra, những quan quân Đại Minh khác không phải chạy trốn thì cũng là bảo trì cự ly cách xa mấy chục dăm, không dám tới tác chiến.
Cho nên chỉ cần quân Thanh tự mình làm ra động tác này. quan quân Đại Minh ở phía sau sẽ phải làm ra phản ứng rất khoa trương, giống như là một vòng tròn, vòng bên trong quay một vòng cự ly, vòng bên ngoài phải quay thêm một vòng cự ly lớn hơn. Nói như vậy. Giao châu doanh mà Lý Mạnh lấy làm tự phụ so với các quan quân Đại Minh khác thì cũng chẳng các biệt quá lớn.
Lý Mạnh biết mình phải tăng nhanh hành động, nếu không sẽ phải trơ mắt nhìn quân Thanh từ Sơn Đông chạy mất. Trước mắt cách có thể làm chỉ là trơ mắt nhìn đối phương bắt thật nhiều tù binh, để rồi hành động phái chậm đi một chút mà thôi. Trước tiên làm trì trệ hành động của đối phương, để bội đội của Mã Cương và Thang Nhị ở nửa đường quay về, sau khi song phương hợp binh sẽ chiến đấu với Thát tử!
Ngày mười lắm tháng một năm Sùng Trinh thứ mười hai, Lý Mạnh tự mình dẫn tám trăm người của thân binh doanh, cũng bộ đội của Trần Lục. Triệu Năng, tổng cộng là một ngàn ba trăm người, tất cả là hai ngàn một trăm người, ở khu vực Đông Xương tập hợp la ngựa, khinh trang tới Vũ thành. chuẩn bị trên đường về bắc của đối phương tiến hành chặn đánh.
Tham tướng thân vệ của Giao châu doanh ai ai cũng có ngựa, đều án chiếu theo mục tiêu toàn năng của mã bộ mà tiến hành huấn luyện, có điều một ngàn ba trăm người đó trước tiên không nói tới thuật cưỡi ngựa, mà vội vàng tập hợp ngựa của là một nan đề.
Nhưng hiện tại vào thời đại này thủ đoạn có thể đề cao tốc độ cũng chỉ có cưỡi ngựa mà thôi, kết quả dưới sự giúp đở cửa hương thân bản địa và quan phủ địa phương. la và lừa đều được kéo ra, tốt xấu gì thì cũng là công cụ thay cho đi bộ. Ba ngàn người còn lại do Triệu Năng xuất lĩnh; dùng tốc độ nhanh nhất để hành quân, tranh thủ tới được Vũ thành trước quân Thanh, mấy khẩu hỏa pháo theo quân đều ở trong đội ngũ mà Triệu Năng xuất lĩnh.
Trên thực tế, án chiếu theo tốc độ hành quân hiện giờ. đã không có nhiều khả năng tới Vũ thành trước. Lý Mạnh sở dĩ làm vậy. cũng có chút vị đạo tận hết sức người.
Ôm lòng cầu chiến tới phủ Tế Nam. tiến vào Bắc Trực Đãi. kết quả phát hiện mình chẳng làm được gì, chỉ biết trơ mắt nhìn Thát Tử tàn sát bừa bãi. Hiện tại chặn đường về bắc của Thát tử. là cơ hội duy nhất mà mình có thể làm được gì đó. nhưng hành động này. khiến các nhánh binh mã của Giao châu doanh phân tán các nơi. chẳng khác nào là chia binh ra tác chiến với đại bộ đội của đối phương, loại chiến thuật thêm dầu này, chẳng khác nào là tìm chết.
Lý Mạnh Tuy là đại tướng, nhưng quân lược và phán đoán thế cục quả thực là có khiếm khuyết.
Mã đội đi vội cũng không phải là không được nghỉ ngơi , nếu không tọa kỵ sẽ kiệt sức mà chết. Hai ngàn người khi ra khỏi địa bà phủ Đông Xương vào phủ Tế Nam. mặt trời đã qua chính ngọ. nếu không có gì bất ngờ, buổi tối chắc là có thể tới được Vũ thành.
Phụ cần vừa hay có một trấn nhỏ. Lý Mạnh an bài thủ hạ tới trấn nhỏ ở đó mua cỏ khô và lương thực nhằm bổ sung một chút. Tuy nói là quân Thanh có hoạt động ở phủ Tế Nam và phủ Đông Xương, có điều cái trấn nhỏ này lại bình yên vô dạng, cũng tính là có vận khí tốt.
Những người mà Lý Mạnh suất lĩnh đều cưỡi ngựa, tốc độ rất nhanh, người của trấn nhỏ này còn chưa kịp tránh đi đã phát hiện đại quân tới trước mặt, chỉ đành căng thẳng sợ hãi co rút trong trấn.
May mà Giao châu doanh quân kỷ sâm nghiêm, tuy yêu cầu cỏ khô và lương thực, nhưng đều án chiếu theo quy củ trả tiền, hơn nữa còn trá giá cao hơn một chút. người của trấn đó cũng dần dần bớt lòng cảnh giác, bắt đầu chủ động ra ngoài giúp đỡ. Đương nhiên, hành động này cũng có ý tứ lấy lòng, ai mà biết được đại binh này sẽ làm những gì.
Lý Mạnh ăn qua loa một cái bánh nướng nóng, coi như là giải quyết xong bữa trưa, án chiếu theo tin tức mà thân binh nghe ngóng được, cư dân trong trấn này nói là mấy ngày trước thấy kỵ binh của Thát tử đi qua nhưng không có làm gì với trấn này cả. thậm chí ngay cả tiến vào cũng không, khiến cư dân chạy ra khỏi trấn phải kinh hãi một trận.
Khiến người ta cảm thấy kỳ quái là, kỵ binh Thát tử ở phía trước vòng vèo một hồi. không ngờ cũng không làm gì với thôn trấn. Cư dân trong trấn thậm chí đều cảm giác mình có chút ngạc nhiên quá đỗi. Lý Mạnh và Vương Hải. Trần Lục nghe thấy chuyện này. cũng kinh ngạc vô cùng, cầm thú sao lại không ăn thịt, sao lại đổi tính như vậy.
ở cạnh thôn trấn nghỉ ngơi một chút, đại đội mà Lý Mạnh suất lĩnh lại bước vào hành trình, việc vồ hụt trên đường đã khiến tâm tình của các binh sĩ Giao châu doanh đã nặng nề lại càng nặng nề hơn mặc dù tiếng vó ngựa như sấm. nhưng lại không có ai nói gì. mọi người đều bực bội đi đường.
Phủ Tế Nam sở dĩ giàu có. chính là bởi vì điện tích đất bằng của phủ Tế Nam ở Sơn Đông gần bằng với phủ Duyện châu, diện tích có thể trồng trọt rất lớn. lại thêm đây là thời đại nông nghiệp nên tất nhiên là mạnh hơn những phủ huyện khác rất nhiều. Chỗ giao giới giữa phủ Tế Nam và phủ Đông Xương cũng có mấy tỏa núi thấp, có điều không nối liền nhau, cho nên không hề ảnh hướng tới thị Tuyến và hành trình.
Rời khỏi trấn chưa được mười dặm. khi đành phải vòng qua một ngọn núi thấp, từ đối diện có một thám mã vội vàng phi tới. nhìn cách ăn mặc của thám mã đó. chính là ám thám thuộc hạ của Hoàng Bình, binh sĩ ở hàng trước vội vàng dẫn người tới trước mặt Lý Mạnh. Tên ám thám đó mặc một cái áo bông màu tro. bên trên dính đầy bùn đất và vết máu. nhìn rất là bẩn thỉu. Nhưng thế này chẳng tính là gì. trên vai hắn còn cắm một mũi tên. cán tiễn còn lộ ra ngoài.
sắc mặt của tên thám tử đó đã biến thành xanh đen, trời lạnh là một chuyện nhưng nguyên nhân chủ yếu e rằng là vết thương trên vai. Sau khi được dẫn tới trước mặt Lý Mạnh. muốn xuống ngựa, nhưng thân thể vừa cử động, lập tức mất thắng bằng, trực tiếp ngã xuống đất. cũng may được thân binh của Lý Mạnh đỡ lấy.
"Đại nhân phía trước có một nhánh kỵ binh Thát tử. có khoảng ngàn người, tiểu nhân rình rập ở phụ cận không cẩn thận bị chúng phát hiện, phải lòng vòng mãi mới thoát khỏi truy binh ở phía sau, kỵ binh Thát tử đang phi về phía này. sợ là sắp tới rồi..."
Hắn vừa đứt lời thì nghe thấy binh sĩ ở tiền đội hét lớn: "Phía trước có bụi. có địch!"
Nơi bình nguyên mà nhìn thấy bụi bốc lên tự nhiên biết là nhân mã của đối phương hành quân, thấy còn cách một đoạn cư ly, phải một đoạn thời gian nữa mới có thể tới được, mặc dù thời gian này rất ngắn.
Còn vì sao mà phán đoán là địch nhân, cho dù là không có tên thám tử này tới báo tin trước, cũng sẽ biết được phía trước chính là địch nhân, bói vì ở khu vực phủ Tế nam này. ngoại trừ Giao châu doanh ra thì quan quân Đại binh đều tán loạn không thấy dấu vết. nào còn có cái gì có được thanh thê lớn nhuyậy.
"Tướng quân, làm sao bây giờ?"
Quân quan ở bên cạnh gào lên. Lý Mạnh nhìn mấy cái. quay đầu lại quát: "Còn làm thế nào nữa, đánh chết mẹ chúng đi!"
Lý Mạnh vừa chửi tục xong, quan binh ở bên dưới dạ ran. Nhánh bộ đội mà Lý Mạnh dẫn theo này. tuy đại bộ phận đều biết cuỡi ngựa, nhưng tác chiến trên lưng ngựa thì lại không tinh thông lắm. dẫu sao thì yêu cầu đối với huấn luyện cần thiết và thiên phú cũng khá cao.
Sau khi Lý Mạnh hạ lệnh, đại bộ phận quan binh đều xuống ngựa, lấy binh khí trên tọa kỵ xuống chuẩn bị nghênh địch, vẫn là quy củ của mã đội. sau khi xuống ngựa bộ chiến, mười người sẽ có một người giữ ngựa.
Nhưng tình huống lúc này lại có chút bất đồng, tập trung tọa kỵ ở nơi khuất gió trong sườn núi, phái mấy chục người trông chừng, tất cả mọi người đều đứng ở trong đội ngũ.
Vốn là Lý Mạnh và mấy chục thân vệ ở bên cạnh vẫn cưỡi ngựa, đây cũng là quy củ. một là từ trên cao nhìn xuống, hai là có vấn đề gì thì cơ động cũng tiện hơn.
Có điều sau khi thấy mọi người đều chuẩn bị. Lý Mạnh cũng xuống ngựa cầm một thanh trường mâu bước vào giữa đội ngũ. Vương Hải có chút lo lắng khuyên: "Đại nhân, chiến cục này hung hiểm, hay là đại nhân ở trên lung ngựa áp trận chỉ huy đi!"
Lý Mạnh lẳc đầu. cũng không giải thích gì. tự ý cầm trướng mâu bước tới mấy hàng ở phía trước, các binh sĩ từ trên lưng ngựa nhảy xuống đều có chút hoang mang; trên đường ngộ địch, lại là kỵ binh Thát tử hung danh vang dội. quan binh ở đây hâu như đều là lần đầu tiên gặp phải, hơn nữa hành quân trên đường, phàm là địa phương có đại quân của Thát tử đi qua, đều nói quân Thanh cường hãn như thế nào. không thể chiến thắng ra sao. Tuyên đại đô đốc Lô Tượng Thăng vang danh thiên hạ còn chiến tử. cũng khiến mọi người cực kỳ chấn động.
Nhưng binh sĩ trong đội ngũ nhìn thấy chủ tướng Lý Mạnh nhà mình cầm trường mâu bước tới vị trí hàng thứ hai. trên người Lý Mạnh mặc bản giáp, trường mâu trong tay cũng đặc biệt dùng sơn đỏ phá lên. chỗ lưõi mâu có màu trắng rất bắt mắt. Trong đội ngũ hành tẩu, binh sĩ ở hàng sau có lẽ không nhìn thấy người, nhưng lại nhìn thấy được thanh trường mâu này.
Chủ tướng nhà mình bước tới hàng đầu, mọi người đều ở trên bình nguyên, kỵ binh Thát tử tất nhiên cũng nhìn thấy mã đội của Giao châu doanh, hành quân đánh trận, người có kinh nghiệm phong phú có thể từ bụi bốc lên khi hành qụân mà nhìn rạ nhân số của đối phương nhiều hay ít. Hơn một ngàn kỵ binh quân Thanh tất nhiên có thể nhìn ra nhân số của đối phương hơn hẳn bên mình, nhưng những tên Thát tử này lại không hề có ý tứ sợ hãi. ngược lại cái gia tăng sức ngựa chạy về phía này.
Trên thực tế. mục tiêu của những kỵ binh Thát tử này là nhân lực và súc vật tài vật của khu vực từ phủ Đông Xương tóị phủ Duyện châu, mục tiêụ của đại bộ đội quân Thanh là Tế Nam. trước khi đánh hạ xong Tế Nam và xác định bước tiếp theo, mấy cỗ binh lực bên ngoài đều chỉ là thám sát tình huống cụ thể.
Lòng tin của quân Thanh càng đánh càng mạnh, ở Bắc Trực Đãi đánh cho mấy vạn binh mã của Đại Minh thua tan tác. nhẹ nhàng công hạ Tế Nam. thủ phủ Sơn Đông, Mình quân gặp phải cũng chỉ có mấy ngàn binh mã mà Tuyên đại tổng đốc Lô Tượng Thăng suất lĩnh là khó chơi, nhưng vẫn đánh một trận thật tuyệt vời. bộ đội còn lại thì vừa nhìn thấy chúng là chạy mất.
Trong mắt của những sĩ tốt quân Thanh này. cái gọi là quân Minh chẳng qua là một đám nông dân cầm binh khí mà thôi, cho dù là thấy đối phương nhiều người, cũng vẫn trực tiếp lao tới.
Tiểu trấn nơi mà Giao châu doanh nghỉ ngơi lúc trưa, cỗ kỵ binh quân Thanh này quả thực là có nhìn thấy, sở dĩ không động tới không phải là bởi vì nhân từ nương tay. Mà là chưa tới thời cơ. nhiệm vụ lúc đó chỉ là tra thám thực hư. dương đông mê hoặc mà thôi, đợi tất cả xong xuôi, bắt dân cướp đoạt nhân khẩu,gia súc và tài vật. Những thôn trấn như thế này tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Cỗ kỵ binh Thát tử chính vì chuyện này mà tới. nhìn thanh thế bụi mù của Giao châu doanh, không cảm thấy đối phương người đông thế mạnh mà phải cẩn thận hành sự. Ngược lại cảm thấy đối phương người nhiều ngựa nhiều, mắt thấy một khối thịt lớn như vậy. không ăn thì thật sự là quá có lỗi với bản thân mình.
Kỵ binh quân Thanh tuy tăng nhanh tốc độ. nhưng cũng không phóng ngựa toàn lực. vẫn khống chế mã lực. sĩ tốt quân Thanh lúc này đã được huấn luyện quân sự và có kinh nghiệm thực chiến, hơn hẳn quan binh của Đại Minh. Đây cố nhiên là nhờ thể chế Bát Kỳ toàn dân đều là binh của Nữ Chân, cũng có tiên thiên tính của dân tộc săn bắn tạo thành, (dân tộc sàn bắt trong hoạt động bắt cá và săn thú, bồi dưỡng kỹ năng quân sư cơ sở có sự hợp tác lẫn nhau. Điểm này đối với dân tộc nông canh mà nói thì quả thực là thế yếu. Trên thực tế hoạt động sản bắn của hoàng đế các triều đại không phải là để tìm vui. phần lớn là hoạt động quân sự có tính tượng trưng.)
Những kỵ binh Thát tử này ung dung phi tới phía trước Giao châu doanh, thời gian mà bọn chúng cưỡi ngựa tới. so với phán đoán của Giao châu doanh thì nhanh hơn một chút.
Hàng ngũ của Giao châu doanh vừa hoàn thành, thân binh doanh của Lý Mạnh đều khẩn trương nhồi thuốc súng, dùng que cời nén xuống, nhìn kỵ binh Thát tử dừng lại ở phía trước cách một trăm bước, các binh sĩ còn chưa nhồi thuốc súng xong chỉ có thể hoảng loạn chạy ra sau hàng ngũ của đội binh khí dài, hỏa súng binh dưới tình huống chưa nhồi xong thuốc súng mà đứng ở trước trận thì chẳng khác nào là tìm chết.
Thát tử kỵ binh dừng ở cách hơn một trăm bước, mắt thấy những binh sĩ dó chạy về phía sau, tình cảnh này chắc hẳn chúng cũng thấy không ít lần. vốn thấy quân Minh này không chạy mà lại ở nguyên hàng ngũ, trong lòng có chút thấp thỏm, lúc này thì yên tâm rồi. thì ra cũng là đám rác rưỡi như bọn trước kia.
Những kỵ binh Thát tử đều nhìn thấy lượng lớn lừa ngựa cách đó không xa. mắt tên nào tên này đều sáng lên. thầm nghĩ lần này chắc là phát tài rôi. tên bối tử dẫn quân nhìn những thanh niên của Giao châu doanh. trầm giọng phân phó cho hai tên tham lĩnh ở bên cạnh: "Đánh tan bọn Hán cẩu này đi. trai tráng thì bắt về, đây chính là nguồn lao động dồi dào đó."
Tên tham lĩnh ở bên trái cười hi hi nói: "Bối tử gia lần này vận khí tốt thật, bắt được nhiều lừa ngựa và trai tráng như vậy. chắc chắn là giành được phần thường tốt từ phía Duệ Thân vương, đợi về tới kinh thành, thế nào cũng được vào Bối Lặc đó!"
Tên tham lĩnh ở bên phái mồm miệng thì không linh hoạt như vậy. do dự nói: "Những tên cẩu tử này nhìn có vẻ hơi lạ..
"Sợ cái gì, chúng ta chính là Ba Đồ Lỗ của Bạch Kỳ. sợ gì bọn chó này. bày trận bắn trước xông lên sau!"
Bối tử ở chính giữa mặt trầm xuống, nói.
Khi Kiến Châu Nữ Chân đánh ô Lạp. bị ô Lạp bố trí mai phục, muôn người bao vậy. Kiến Châu võ tướng xuống ngựa bắn tên, thấy trong địch trận có khe hở thì lên ngựa đột vây. Quân ô Lạp tan vỡ. tiếng chém giết rung trời. Triều Tiên ở bên cạnh hay tin. ba ngày không dám sang sông, đợi sau bảy ngày mới qua sông nhặt xác. Ấn tượng của vương triều Trung Nguyên, văn nhân mặc khách, bình dân bách tính, văn võ bá quan của nhà Hán. đối với những dân tộc du mục ở tái ngoại chính là cung mã tinh cường, "kỵ xạ" rất giỏi.
Có điều trong chiến đấu thực tế. "kỵ xạ" quả thực là có. nhưng "kỵ" và "xạ" bình thường là chia ra. Nếu như khi phát xạ mà xóc nảy. tên bắn ra sẽ không chuẩn. cho nên khi kéo cung bắn tên. đại đa số là đi bộ mà bắn.
Đầu tên của quân Thanh lớn mà lại nặng, xạ trình tuy rằng không xa. nhưng hiệu dụng phá giáp lại cực mạnh người sau khi bị bắn trúng, vết thương bình thường đều rất lớn. mất đi năng lực chiến đấu.
Trong trận mẫu thường có vị tướng nào đó thân trúng mấy chục mũi tên mà vẫn tử chiến không lùi. hơn nữa còn không chết, chẳng qua loại tên đó thường thường là tên nhẹ. không bắn trúng chỗ yếu hại, cho nên không khiến đối phượng mất đi năng lực chiến đấu. Nhưng loại tên nặng này của quân Thanh thì khác, sau khi bắn trúng, vết thương rất lớn. chảy máu không ngừng, người trúng tên bắt buộc phái thoát khỏi chiến trường để trị liệu, hậu quả trực tiếp chính là trọng thương và tử vong.
Đội ngũ bộ binh nếu kết hợp trận hình thì rất chặt chẽ. kỵ bình thường thường khó mà làm đao động được, nếu trực tiếp xông vào thì thương vong cũng rất lớn. cho nên kỵ binh kỵ mã của Mãn Thanh sau khi tới xạ trình liền xuống ngựa bắn tên, nếu địch trận hỗn loạn, xuất hiện khe hở. lập tức lên ngựa xông trận cách đánh này cực kỳ hữu dụng khi đối phó với bộ binh trận.
Huống chi Đại Minh lấy đâu ra bộ tốt kỷ luật nghiêm minh, dũng mãnh quả cảm như vậy. bộ chiến thuật này tất nhiên là không thể nào gặp bất lợi. hơn nữa kỵ binh Thát tử quả thật là cường tráng hơn rất nhiều so với bộ tốt Đại Minh thường bị cắt xén quân lương. Chém giết ở trên ngựa, từ trên cao đánh xuống, càng có ưu thế lớn hơn.
Sĩ tốt của Giao châu doanh vào lúc đang và trước khi bày đội phải có đội phó và tiểu đội đứng chỉnh hàng, sắp xếp lại phương hướng, sau đó khi lui xuống hoặc là tiến lên thì thông qua tiếng trống để điều chỉnh lại một lần nữa, trên thực tế quá trình điều chỉnh đội hình cũng là quá trình điểu chỉnh tâm thái của binh sĩ. dần dần kích khởi chiến ý của họ.
Nhưng sự xuất hiện của đội kỵ binh Thát tử này quả thực là quá đột ngột, cho nên không kịp điểu chỉnh lại. Các binh sĩ chỉ dựa vào huấn luyện thường ngày và phản ứng theo bản năng dưỡng thành nhờ sự đôn đốc của quân kỷ và roi da gậy gỗ mà đứng chuân vào đội hình của mình, trường mâu trong tay hoặc là đặt ngang hoặc là chỉ xéo.
Thân binh hộ vệ của Lý Mạnh chỉ có mấy chục người theo bên cạnh, đều cầm trường mâu đứng ở mấy hàng đầu tiên, những sĩ tốt khác của thân binh doanh thì đều đang nhồi thuốc cho hỏa súng, xạ kích của hỏa súng đối với trường mâu binh và phủ thương binh mà nói. là thao tác yêu cầu kỹ thuật tác chiến cao. trong những người mà Lý Mạnh dẫn tới. chỉ có các thân vệ và không tới hai trăm hỏa súng binh chuyên chức là có thể bắn súng điểu, nhưng nhồi xong thuốc lại chỉ có hơn một trăm người.
Phía Kỵ binh quân Thanh, hai tên tham lĩnh ở đó hò hét chỉ huy. song phương cách nhau hơn một trăm bước, tất nhiên là nghe không rõ là nói gì. có điều cho dù là ở gần thì người Sơn Đông như Lý Mạnh cũng không nghe hiêu ngôn ngữNữ Chân.
Kỵ binh của quân Thanh đều là lão binh đã đánh trăm trận, đầu mục bên trên an bài một chút, bên dưới chấp hành rất đầy đủ ý đồ chiến thuật của bên trên.
Mắt thấy hỏa súng binh rời rạc ở phía trước trận hình của Giao châu doanh và các binh sĩ ở phía sau đang khẩn trương nhồi thuốc súng, quân Thanh tự nhiên cảm thấy coi thường, đó chính là tân binh, ở trước mặt kỵ binh liệt trận xông tới căn bản là không đáng để nhắc tới, hiện tại chỉ có ba cái phương trận to nhỏ không đều của quan quân Đại Minh ở trước mặt là đáng để coi trọng.
Sĩ tốt của Giao châu doanh ở phương trận có Lý Mạnh có năm trăm người, Trần Lục và Vương Hải mỗi người dẫn ba trăm người ở hai bên phương trận mà Lý Mạnh dẫn dắt, phương trận ở chính giữa của Lý Mạnh là lớn nhất, chỉ cần kích phá được phương đội lớn ở chính giữa, hai đội khác sẽ bị cắt ra. hơn nữa đại phương trận ở chính giữa mà sĩ binh tan tác thì phương trận ở hai bên cũng tất sẽ loạn.
Cả trường toàn là hồi binh, tuy người nhiều nhưng phấn lớn là bộ tốt. kỵ binh truy kích tất nhiên là đại thắng, mặc dù nhìn thấy những lừa ngựa được buộc ở một bên của quan quân Đại Minh, hơn một ngàn quân Tganh tử tên bối tử lĩnh binh cho tới những tên kỵ binh bình thường ở bên dưới đều cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ những tên này hoàn toàn có thể chạy kịp. vậy vì sao lại muốn ở đây đánh nhau.
Nhưng lợi ích dâng tới tận miệng, không có lý nào lại bỏ qua, nhìn quân Minh vẫn đang chỉnh đội. phía kỵ binh của quân Thanh đã bày xong trận thế, ba mươi thớt ngựa một nhóm, ba nhóm làm một đội. hàng trước xuất ra ba đội. còn lại thì ở phía sau đợi cơ hội. rồi thấy một tên tướng tá đội mũi đinh nhọn hét lên một tiếng, tay phái phất mạnh xuống.
tiếng hét của người, tiếng hí của ngựa bắt đầu vang lên. mã đội của quân Thanh đã hành động rồi...
Nhìn binh sĩ ở bên cạnh, có người vẻ mặt kiên định, có điều lại có nhiều người hơn đang hoảng loạn, trong đội ngũ có tiếng xôn xao. ấn tượng binh Thát tử hung ác dũng mãnh tung hoành vô địch đã in sâu vào trong đâu mỗi người, khác với lần đó Ngụy Lực toàn dựa vào đoản binh tắm máu nghênh chiến, phía trước là trận chiến cấp bậc một ngàn người. Khẩn trương, thấp thòm, chính là tình tự trong lòng của phần lớn binh sĩ Giao châu doanh vào lúc này, có lẽ còn có cả sợ hãi. Lý Mạnh lặng lẽ mỉm cười, đưa tay ra vỗ vào má, lầm bẩm: "Lần này không thể lùi, vậy thì đánh đi!"
Hắn đột nhiên đề cao giọng nói. lớn tiếng hét: "Nghe hiệu lệnh của ta!"
Ba phương đội lập tức yên tĩnh lại.
"Giao châu doanh, tiến lên trước!"
Trời mưa liên tục. khi Giao châu doanh đang tăng nhanh tốc độ. ngày đầu tiên vào cảnh nội Sơn Đông, ngày hôm sau thì bị cắt tiếp tế. Phía Lý Mạnh tức đến nỗi thất khiếu bốc khói, án theo lý mà nói thì phủ Đông Xương này cũng giống như là tác chiến nội tuyến, ai ngờ Giao châu doanh lại bị cắt lương hướng ở tại cảnh nội này.
Cái gọi là bị cắt đứt, cũng chính là các binh sĩ sẽ phải chịu đói bụng một bữa, án chiếu theo sự bảo chứng của quan quân nhu, chỉ cần thêm mười tiếng nữa là có thể chuẩn bị đủ quân lương.
Nguyên nhân là đường lương từ Đức châu điều chỉnh bị đoạn tuyệt, quân Thanh tiến nhanh về phía Tế Nam. vốn an trí trung tâm dự trữ và vận chuyển ở gần thành Đức châu rồi phân phối lương thảo, nhưng sợ là điều phối không được, bởi vì đường đã bị chặn cho nên lương thảo mới phải tiếp viện từ phủ Duyện châu.
Nói ra đúng là tự làm tự chịu, Lý Mạnh vốn coi phủ Đông Xương này làm khu vực hòa hoãn với Khâu Lỗi ở phủ Tế Nam. để mình chuyện mình cướp lương không quá khó coi, ai ngờ lại không phải là địa quan mà mình đã chắn chính, sử dụng không được thuận tay.
May mà tri phủ Đông Xương lại là người nhà mình, chính là nhạc phụ của Lý Mạnh, phụ thân của Nhan Nhược Nhiên - Nhan tri châu, mà hiện giờ phải gọi là Nhan tri phù. người lúc này đang kinh hồn táng đởm trong phủ thành ở Liêu thành.
Nghe nói đại quân Thát tử đột nhiên xuất hiện từ Lâm Thanh châu. Bình Sơn vệ của phủ Đông Xương trong một đêm tan tác gần một nửa binh mã. một lượng lớn cư dân đã chạy tới mặt nam phủ Duyện châu, kết quả vẫn là thủ bị Cao Đường châu Trương Thừa Nghiệp ngay đêm tới viện trợ. suât lĩnh mấy trăm nhân mã tiến vào phủ thành ổn định dân chúng.
Đương nhiên. Trương Thừa Nghiệp đó cũng không có lòng trung dũng gì cả. chẳng qua là từ Cao Đường châu chạy tới đây. hắn đã tính toán rất kỹ. nếu như phủ thành Đông Xương không chống được, vậy thì hộ vệ phu phụ tri phủ ngay đêm chạy trốn. ít nhất thì tham tướng Lý Mạnh cũng coi như là nhận một ân tình lớn của hắn.
Nhưng quân Thanh đã tiến vào cảnh nội Sơn Đông hành động rất thần tốc. căn bản không để ý tới phủ thành Đông Xương ở gần đó. thậm chí ngay cả Cao Đường châu cũng mặc kệ. mà trực tiếp chạy tới thành Tế Nam.
Biết rằng binh mã của nữ tế nhà mình đã tiến vào phủ Đông Xương, thiếu hụt tiếp tế lương thực. Nhan tri châu lập tức huy động các cấp quan lại của phủ Đông Xương vẫn đang hoạt động, bắt đầu chuẩn bị tiếp tế lương thực cho Giao châu doanh, Giao châu doanh ở trong phủ Đông Xương có diêm đinh vũ trang đóng quân, địa bàn cũng rất quen thuộc, rất nhiều chuyện làm nhanh hơn rất nhiều so với ở Bắc Trực Đãi.
Lương thảo rất nhanh được tiếp tế, lương đạo cũng được đựng xong. Hành động của bộ đội của Lý Mạnh bị chậm trễ mười tiếng, bởi vì Lý Mạnh không muốn để bộ đội của mình mang bụng đói đi tử chiến, có lúc chỉ bằng vào ý chí kiên cường và huấn luyện thì không thể giành được thắng lợi trong tác chiến với cường địch, cần phải có tiếp tế đầy đủ. bảo đảm trạng thái và thể lực của các binh sĩ. có nắm chắc mười hai phần mới có thể đi liều mạng với cường địch được.
Đạo lý binh quý ở chỗ thần tốc Lý Mạnh cũng rõ. có điều, khi hắn tiến vào khu vực Lâm Thanh châu, đã được khoái mã từ phía Hoàng Bình truyền tới tin tức mới nhất, thành Tế Nam trong một ngày bị quân Thanh công phá, nghiêm chỉnh mà nói. thành Tế Nam cũng chỉ là tiêu tốn mấy tiếng của quân Thanh mà thôi, khi binh sĩ Thát Tử xuất hiện trong tầm nhìn của thủ vệ ở đầu thành, cái mà họ có thể làm chỉ là đóng chặt cửa thành. trong thành tổng cộng mới chỉ có một ngàn một trăm thủ quân. Mấy chỗ thành môn đều không có biện pháp để để ý tới. quân Thanh hơi tăng lực một chút, khi binh sĩ đầu tiên thông qua thang mây trèo lên đâu tác. sự chống trả được tuyên cáo kết thúc.
Hơn chục vạn cư dân trong thành, địa phương phát sinh chống trả không nhiều, bố chính sứ và tri phủ Tế Nam tuy là quan văn. nhưng vẫn cầm đao kiếm ở trên phố chiến đấu vì đất nước. Đức vương Chu Do Xu. Phụng Quốc tướng quân Chu Ân Thường thành phá bị bắt.
Thành Tế Nam đã bị công phá, lúc này vội vàng chạy tới chẳng lẽ để đối phương dựa vào thành kiên cố mà ung dung tác chiến chắc? Không bằng điều chỉnh trạng thái của quân mình lên tốt nhất.
Có điều sau khi Giao châu doanh từ Đức châu vào Bắc Trực Đãi thì đã phán đoán sai xu thế hành động của quân Thanh một cách triệt để. Gần như là rớt sau đối phương năm tới sáu ngày lộ trình. Lý Mạnh nếu phái kỵ binh vội vã đuổi theo, cũng có thể trong vòng hơn một ngày tới được Tế Nam. nhưng vấn đề quan trọng là. hai ba ngàn kỵ binh đối diện với quân đội Thát tử gần hai vạn rõ ràng là lao đầu vào lửa.
Còn đại quân vạn người của Giao châu doanh, tốc độ hành quân một ngày bốn chục dặm đã có thể gọi là nhanh rồi. hiện giờ Lý Mạnh có thể làm chỉ là bảo chứng trong trinh độ an toàn của mình, liều mạng đi đường.
Sáu ngàn binh mã của tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi khi Lý Mạnh vừa đi thì đã bị tuần phủ Nhan Kế Tổ và thái giám Lưu Nguyên Bân điều về thành Đức châu, tin tức quân Thanh công kích Tế Nam hắn thậm chí còn biết sớm hơn Giao châu doanh một chút, có điều bất kể mệnh lệnh của Nhan Kế Tổ và Lưu Nguyên Bân như thế nào. tổng binh Sơn Đông Khâu Lỗi vẫn án binh bất động, co đầu rút cổ ở trong thành.
Bất kể chiến trường của quân Thanh được che đậy. phòng hộ của kỵ binh hoàn mỹ cỡ nào. Sơn Đông dẫu sao cũng là địa bàn mà Lý Mạnh kinh doanh nhiều năm. trên đường tới phủ Tế Nam và phủ Đông Xương ngoại trừ thám tử mà Hoàng Bình suất lĩnh ra. còn có rất nhiều thủ đoạn khác để thám thính tin tức của đối phương. Sau khi quân Thanh công chiếm thành Tế Nam. sau khi quét sạch tất cả kháng cự. ở trong thành bắt đầu lựa chọn nhân khẩu, đồ sát người già yếu. súc vật, kim ngân đều bị vơ vét sạch bách.
Lý Mạnh lúc này chỉ mong đối phương ở trong thành Tế Nam cướp bóc một đoạn thời gian, đợi mình sau khi tới Tế Nam thì tiến hành quyết chiến, nhưng tin tình báo mới nhất được đưa đến. lại khiến Lý Mạnh toát mồ hôi lạnh.
Một vạn năm ngàn quân Thanh, chia làm ba cỗ quân đội, một ngàn người tới hai ngàn người, xuất phát về các nơi của Sơn Đông, "các nơi" ở đây ngoại trừ phủ Đông Xương ra. còn lại đều là địa bàn của Lý Mạnh.
Hướng đi của quân Thanh ở Tế Nam Tuy bị Lý Mạnh phong tỏa nghiêm mật. nhưng vẫn có một số tin tức truyền ra bên ngoài. các binh sĩ tuy đều có lòng tử chiến, nhưng địa bàn của mình sắp bị tập kích, quân tâm lập tức có chút hoang mang, ngay cả các quan tướng cũng không thể bình tĩnh được. Mã Cương. Triệu Năng mấy lần tới doanh trướng của Lý Mạnh để thương nghị.
Mấy phủ như Đăng. Lai đều là nơi tâm phúc của Giao châu doanh, nếu bị Thát tử tấn công, cơ nghiệp nhiều năm xây dựng e rằng toàn bộ sẽ tan thành mây khói.
Ngày mười một tháng một năm Sùng Trinh thứ mười hai. Giao châu doanh bắt đầu chia binh. Thang Nhị suất lĩnh mã đội. Mã Cương suất lĩnh ba ngàn binh sĩ. tổng cộng năm ngàn người tới khu vực Phì thành, xuyên qua nam bộ phủ Tế Nam, tới phủ Thanh châu bố phòng. Lý Mạnh xuất lĩnh bộ đội của Triệu Năng tiếp tục tiến về phủ Tế Nam.
Lúc trước nhìn các cuộc chiến đấu giữa qua quân Đại Minh và Nữ Chân mấy lần thua to đều là bởi vì chia binh làm mấy lộ. sau đó bị Đông Lỗ Nữ Chân kích phá từng lộ một. Lý Mạnh đọc tài liệu lịch sử và khi đàm luận với một số lão binh, cũng thầm tự cảnh giác, nhắc nhở mình không được phạm phái sai lầm này, phải tập trung lực lượng của mình lại.
Ai ngờ khi bản thân lâm địch, lại không thể không chia binh, đúng là khiển Lý Mạnh khóc cười không xong.
Cục diện trước mắt, địch nhân đầu tiên mà Lý Mạnh phải suy tính không phải là đại quân Thát tử ở Tế Nam. mà là một đội nhân mã của đối phương đang lại tiến vào phủ Đông Xương. Trước mắt Lý Mạnh ở huyện Bắc Bình phủ Đông Xương thiết lập nơi vận chuyển quân nhu. bảo vệ trung tâm vận chuyển này. mới có thể bảo đảm bổ cấp và lương thực của đại quân từ đó có thể bảo đảm năng lực tiếp tục tác chiến.
Ngày mười bổn tháng một, Hoàng Bình truyền tới tin tức mới nhất, quân Thanh bắt đầu đuổi cư dân trong thành ra ngoài thành, phái tới các nơi. làm ra ra vẻ như bội đội được phải đi xâm nhập vào các phủ huyện khác của Sơn Đông đã về tới thành Tế Nam rồi.
Lý Mạnh có chút buồn bã ý thức được rằng, mình lại bị quân Thanh lừa gạt rồi. trọng thị địch nhân quá mức đến nồi bị quân địch dắt mũi dẫn đi. mất đi bộ sậu của mình.
Quân đội Thát tử có lẽ biết rằng phía sau có một nhánh quân đội Đại Minh, có điều từ lúc quân đội Thát tử vào ải đến nay. quan binh Đại Minh ngoại trừ Tuyên đại đô đốc Lô Tượng Thăng dẫn binh tử chiến ra, những quan quân Đại Minh khác không phải chạy trốn thì cũng là bảo trì cự ly cách xa mấy chục dăm, không dám tới tác chiến.
Cho nên chỉ cần quân Thanh tự mình làm ra động tác này. quan quân Đại Minh ở phía sau sẽ phải làm ra phản ứng rất khoa trương, giống như là một vòng tròn, vòng bên trong quay một vòng cự ly, vòng bên ngoài phải quay thêm một vòng cự ly lớn hơn. Nói như vậy. Giao châu doanh mà Lý Mạnh lấy làm tự phụ so với các quan quân Đại Minh khác thì cũng chẳng các biệt quá lớn.
Lý Mạnh biết mình phải tăng nhanh hành động, nếu không sẽ phải trơ mắt nhìn quân Thanh từ Sơn Đông chạy mất. Trước mắt cách có thể làm chỉ là trơ mắt nhìn đối phương bắt thật nhiều tù binh, để rồi hành động phái chậm đi một chút mà thôi. Trước tiên làm trì trệ hành động của đối phương, để bội đội của Mã Cương và Thang Nhị ở nửa đường quay về, sau khi song phương hợp binh sẽ chiến đấu với Thát tử!
Ngày mười lắm tháng một năm Sùng Trinh thứ mười hai, Lý Mạnh tự mình dẫn tám trăm người của thân binh doanh, cũng bộ đội của Trần Lục. Triệu Năng, tổng cộng là một ngàn ba trăm người, tất cả là hai ngàn một trăm người, ở khu vực Đông Xương tập hợp la ngựa, khinh trang tới Vũ thành. chuẩn bị trên đường về bắc của đối phương tiến hành chặn đánh.
Tham tướng thân vệ của Giao châu doanh ai ai cũng có ngựa, đều án chiếu theo mục tiêu toàn năng của mã bộ mà tiến hành huấn luyện, có điều một ngàn ba trăm người đó trước tiên không nói tới thuật cưỡi ngựa, mà vội vàng tập hợp ngựa của là một nan đề.
Nhưng hiện tại vào thời đại này thủ đoạn có thể đề cao tốc độ cũng chỉ có cưỡi ngựa mà thôi, kết quả dưới sự giúp đở cửa hương thân bản địa và quan phủ địa phương. la và lừa đều được kéo ra, tốt xấu gì thì cũng là công cụ thay cho đi bộ. Ba ngàn người còn lại do Triệu Năng xuất lĩnh; dùng tốc độ nhanh nhất để hành quân, tranh thủ tới được Vũ thành trước quân Thanh, mấy khẩu hỏa pháo theo quân đều ở trong đội ngũ mà Triệu Năng xuất lĩnh.
Trên thực tế, án chiếu theo tốc độ hành quân hiện giờ. đã không có nhiều khả năng tới Vũ thành trước. Lý Mạnh sở dĩ làm vậy. cũng có chút vị đạo tận hết sức người.
Ôm lòng cầu chiến tới phủ Tế Nam. tiến vào Bắc Trực Đãi. kết quả phát hiện mình chẳng làm được gì, chỉ biết trơ mắt nhìn Thát Tử tàn sát bừa bãi. Hiện tại chặn đường về bắc của Thát tử. là cơ hội duy nhất mà mình có thể làm được gì đó. nhưng hành động này. khiến các nhánh binh mã của Giao châu doanh phân tán các nơi. chẳng khác nào là chia binh ra tác chiến với đại bộ đội của đối phương, loại chiến thuật thêm dầu này, chẳng khác nào là tìm chết.
Lý Mạnh Tuy là đại tướng, nhưng quân lược và phán đoán thế cục quả thực là có khiếm khuyết.
Mã đội đi vội cũng không phải là không được nghỉ ngơi , nếu không tọa kỵ sẽ kiệt sức mà chết. Hai ngàn người khi ra khỏi địa bà phủ Đông Xương vào phủ Tế Nam. mặt trời đã qua chính ngọ. nếu không có gì bất ngờ, buổi tối chắc là có thể tới được Vũ thành.
Phụ cần vừa hay có một trấn nhỏ. Lý Mạnh an bài thủ hạ tới trấn nhỏ ở đó mua cỏ khô và lương thực nhằm bổ sung một chút. Tuy nói là quân Thanh có hoạt động ở phủ Tế Nam và phủ Đông Xương, có điều cái trấn nhỏ này lại bình yên vô dạng, cũng tính là có vận khí tốt.
Những người mà Lý Mạnh suất lĩnh đều cưỡi ngựa, tốc độ rất nhanh, người của trấn nhỏ này còn chưa kịp tránh đi đã phát hiện đại quân tới trước mặt, chỉ đành căng thẳng sợ hãi co rút trong trấn.
May mà Giao châu doanh quân kỷ sâm nghiêm, tuy yêu cầu cỏ khô và lương thực, nhưng đều án chiếu theo quy củ trả tiền, hơn nữa còn trá giá cao hơn một chút. người của trấn đó cũng dần dần bớt lòng cảnh giác, bắt đầu chủ động ra ngoài giúp đỡ. Đương nhiên, hành động này cũng có ý tứ lấy lòng, ai mà biết được đại binh này sẽ làm những gì.
Lý Mạnh ăn qua loa một cái bánh nướng nóng, coi như là giải quyết xong bữa trưa, án chiếu theo tin tức mà thân binh nghe ngóng được, cư dân trong trấn này nói là mấy ngày trước thấy kỵ binh của Thát tử đi qua nhưng không có làm gì với trấn này cả. thậm chí ngay cả tiến vào cũng không, khiến cư dân chạy ra khỏi trấn phải kinh hãi một trận.
Khiến người ta cảm thấy kỳ quái là, kỵ binh Thát tử ở phía trước vòng vèo một hồi. không ngờ cũng không làm gì với thôn trấn. Cư dân trong trấn thậm chí đều cảm giác mình có chút ngạc nhiên quá đỗi. Lý Mạnh và Vương Hải. Trần Lục nghe thấy chuyện này. cũng kinh ngạc vô cùng, cầm thú sao lại không ăn thịt, sao lại đổi tính như vậy.
ở cạnh thôn trấn nghỉ ngơi một chút, đại đội mà Lý Mạnh suất lĩnh lại bước vào hành trình, việc vồ hụt trên đường đã khiến tâm tình của các binh sĩ Giao châu doanh đã nặng nề lại càng nặng nề hơn mặc dù tiếng vó ngựa như sấm. nhưng lại không có ai nói gì. mọi người đều bực bội đi đường.
Phủ Tế Nam sở dĩ giàu có. chính là bởi vì điện tích đất bằng của phủ Tế Nam ở Sơn Đông gần bằng với phủ Duyện châu, diện tích có thể trồng trọt rất lớn. lại thêm đây là thời đại nông nghiệp nên tất nhiên là mạnh hơn những phủ huyện khác rất nhiều. Chỗ giao giới giữa phủ Tế Nam và phủ Đông Xương cũng có mấy tỏa núi thấp, có điều không nối liền nhau, cho nên không hề ảnh hướng tới thị Tuyến và hành trình.
Rời khỏi trấn chưa được mười dặm. khi đành phải vòng qua một ngọn núi thấp, từ đối diện có một thám mã vội vàng phi tới. nhìn cách ăn mặc của thám mã đó. chính là ám thám thuộc hạ của Hoàng Bình, binh sĩ ở hàng trước vội vàng dẫn người tới trước mặt Lý Mạnh. Tên ám thám đó mặc một cái áo bông màu tro. bên trên dính đầy bùn đất và vết máu. nhìn rất là bẩn thỉu. Nhưng thế này chẳng tính là gì. trên vai hắn còn cắm một mũi tên. cán tiễn còn lộ ra ngoài.
sắc mặt của tên thám tử đó đã biến thành xanh đen, trời lạnh là một chuyện nhưng nguyên nhân chủ yếu e rằng là vết thương trên vai. Sau khi được dẫn tới trước mặt Lý Mạnh. muốn xuống ngựa, nhưng thân thể vừa cử động, lập tức mất thắng bằng, trực tiếp ngã xuống đất. cũng may được thân binh của Lý Mạnh đỡ lấy.
"Đại nhân phía trước có một nhánh kỵ binh Thát tử. có khoảng ngàn người, tiểu nhân rình rập ở phụ cận không cẩn thận bị chúng phát hiện, phải lòng vòng mãi mới thoát khỏi truy binh ở phía sau, kỵ binh Thát tử đang phi về phía này. sợ là sắp tới rồi..."
Hắn vừa đứt lời thì nghe thấy binh sĩ ở tiền đội hét lớn: "Phía trước có bụi. có địch!"
Nơi bình nguyên mà nhìn thấy bụi bốc lên tự nhiên biết là nhân mã của đối phương hành quân, thấy còn cách một đoạn cư ly, phải một đoạn thời gian nữa mới có thể tới được, mặc dù thời gian này rất ngắn.
Còn vì sao mà phán đoán là địch nhân, cho dù là không có tên thám tử này tới báo tin trước, cũng sẽ biết được phía trước chính là địch nhân, bói vì ở khu vực phủ Tế nam này. ngoại trừ Giao châu doanh ra thì quan quân Đại binh đều tán loạn không thấy dấu vết. nào còn có cái gì có được thanh thê lớn nhuyậy.
"Tướng quân, làm sao bây giờ?"
Quân quan ở bên cạnh gào lên. Lý Mạnh nhìn mấy cái. quay đầu lại quát: "Còn làm thế nào nữa, đánh chết mẹ chúng đi!"
Lý Mạnh vừa chửi tục xong, quan binh ở bên dưới dạ ran. Nhánh bộ đội mà Lý Mạnh dẫn theo này. tuy đại bộ phận đều biết cuỡi ngựa, nhưng tác chiến trên lưng ngựa thì lại không tinh thông lắm. dẫu sao thì yêu cầu đối với huấn luyện cần thiết và thiên phú cũng khá cao.
Sau khi Lý Mạnh hạ lệnh, đại bộ phận quan binh đều xuống ngựa, lấy binh khí trên tọa kỵ xuống chuẩn bị nghênh địch, vẫn là quy củ của mã đội. sau khi xuống ngựa bộ chiến, mười người sẽ có một người giữ ngựa.
Nhưng tình huống lúc này lại có chút bất đồng, tập trung tọa kỵ ở nơi khuất gió trong sườn núi, phái mấy chục người trông chừng, tất cả mọi người đều đứng ở trong đội ngũ.
Vốn là Lý Mạnh và mấy chục thân vệ ở bên cạnh vẫn cưỡi ngựa, đây cũng là quy củ. một là từ trên cao nhìn xuống, hai là có vấn đề gì thì cơ động cũng tiện hơn.
Có điều sau khi thấy mọi người đều chuẩn bị. Lý Mạnh cũng xuống ngựa cầm một thanh trường mâu bước vào giữa đội ngũ. Vương Hải có chút lo lắng khuyên: "Đại nhân, chiến cục này hung hiểm, hay là đại nhân ở trên lung ngựa áp trận chỉ huy đi!"
Lý Mạnh lẳc đầu. cũng không giải thích gì. tự ý cầm trướng mâu bước tới mấy hàng ở phía trước, các binh sĩ từ trên lưng ngựa nhảy xuống đều có chút hoang mang; trên đường ngộ địch, lại là kỵ binh Thát tử hung danh vang dội. quan binh ở đây hâu như đều là lần đầu tiên gặp phải, hơn nữa hành quân trên đường, phàm là địa phương có đại quân của Thát tử đi qua, đều nói quân Thanh cường hãn như thế nào. không thể chiến thắng ra sao. Tuyên đại đô đốc Lô Tượng Thăng vang danh thiên hạ còn chiến tử. cũng khiến mọi người cực kỳ chấn động.
Nhưng binh sĩ trong đội ngũ nhìn thấy chủ tướng Lý Mạnh nhà mình cầm trường mâu bước tới vị trí hàng thứ hai. trên người Lý Mạnh mặc bản giáp, trường mâu trong tay cũng đặc biệt dùng sơn đỏ phá lên. chỗ lưõi mâu có màu trắng rất bắt mắt. Trong đội ngũ hành tẩu, binh sĩ ở hàng sau có lẽ không nhìn thấy người, nhưng lại nhìn thấy được thanh trường mâu này.
Chủ tướng nhà mình bước tới hàng đầu, mọi người đều ở trên bình nguyên, kỵ binh Thát tử tất nhiên cũng nhìn thấy mã đội của Giao châu doanh, hành quân đánh trận, người có kinh nghiệm phong phú có thể từ bụi bốc lên khi hành qụân mà nhìn rạ nhân số của đối phương nhiều hay ít. Hơn một ngàn kỵ binh quân Thanh tất nhiên có thể nhìn ra nhân số của đối phương hơn hẳn bên mình, nhưng những tên Thát tử này lại không hề có ý tứ sợ hãi. ngược lại cái gia tăng sức ngựa chạy về phía này.
Trên thực tế. mục tiêu của những kỵ binh Thát tử này là nhân lực và súc vật tài vật của khu vực từ phủ Đông Xương tóị phủ Duyện châu, mục tiêụ của đại bộ đội quân Thanh là Tế Nam. trước khi đánh hạ xong Tế Nam và xác định bước tiếp theo, mấy cỗ binh lực bên ngoài đều chỉ là thám sát tình huống cụ thể.
Lòng tin của quân Thanh càng đánh càng mạnh, ở Bắc Trực Đãi đánh cho mấy vạn binh mã của Đại Minh thua tan tác. nhẹ nhàng công hạ Tế Nam. thủ phủ Sơn Đông, Mình quân gặp phải cũng chỉ có mấy ngàn binh mã mà Tuyên đại tổng đốc Lô Tượng Thăng suất lĩnh là khó chơi, nhưng vẫn đánh một trận thật tuyệt vời. bộ đội còn lại thì vừa nhìn thấy chúng là chạy mất.
Trong mắt của những sĩ tốt quân Thanh này. cái gọi là quân Minh chẳng qua là một đám nông dân cầm binh khí mà thôi, cho dù là thấy đối phương nhiều người, cũng vẫn trực tiếp lao tới.
Tiểu trấn nơi mà Giao châu doanh nghỉ ngơi lúc trưa, cỗ kỵ binh quân Thanh này quả thực là có nhìn thấy, sở dĩ không động tới không phải là bởi vì nhân từ nương tay. Mà là chưa tới thời cơ. nhiệm vụ lúc đó chỉ là tra thám thực hư. dương đông mê hoặc mà thôi, đợi tất cả xong xuôi, bắt dân cướp đoạt nhân khẩu,gia súc và tài vật. Những thôn trấn như thế này tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Cỗ kỵ binh Thát tử chính vì chuyện này mà tới. nhìn thanh thế bụi mù của Giao châu doanh, không cảm thấy đối phương người đông thế mạnh mà phải cẩn thận hành sự. Ngược lại cảm thấy đối phương người nhiều ngựa nhiều, mắt thấy một khối thịt lớn như vậy. không ăn thì thật sự là quá có lỗi với bản thân mình.
Kỵ binh quân Thanh tuy tăng nhanh tốc độ. nhưng cũng không phóng ngựa toàn lực. vẫn khống chế mã lực. sĩ tốt quân Thanh lúc này đã được huấn luyện quân sự và có kinh nghiệm thực chiến, hơn hẳn quan binh của Đại Minh. Đây cố nhiên là nhờ thể chế Bát Kỳ toàn dân đều là binh của Nữ Chân, cũng có tiên thiên tính của dân tộc săn bắn tạo thành, (dân tộc sàn bắt trong hoạt động bắt cá và săn thú, bồi dưỡng kỹ năng quân sư cơ sở có sự hợp tác lẫn nhau. Điểm này đối với dân tộc nông canh mà nói thì quả thực là thế yếu. Trên thực tế hoạt động sản bắn của hoàng đế các triều đại không phải là để tìm vui. phần lớn là hoạt động quân sự có tính tượng trưng.)
Những kỵ binh Thát tử này ung dung phi tới phía trước Giao châu doanh, thời gian mà bọn chúng cưỡi ngựa tới. so với phán đoán của Giao châu doanh thì nhanh hơn một chút.
Hàng ngũ của Giao châu doanh vừa hoàn thành, thân binh doanh của Lý Mạnh đều khẩn trương nhồi thuốc súng, dùng que cời nén xuống, nhìn kỵ binh Thát tử dừng lại ở phía trước cách một trăm bước, các binh sĩ còn chưa nhồi thuốc súng xong chỉ có thể hoảng loạn chạy ra sau hàng ngũ của đội binh khí dài, hỏa súng binh dưới tình huống chưa nhồi xong thuốc súng mà đứng ở trước trận thì chẳng khác nào là tìm chết.
Thát tử kỵ binh dừng ở cách hơn một trăm bước, mắt thấy những binh sĩ dó chạy về phía sau, tình cảnh này chắc hẳn chúng cũng thấy không ít lần. vốn thấy quân Minh này không chạy mà lại ở nguyên hàng ngũ, trong lòng có chút thấp thỏm, lúc này thì yên tâm rồi. thì ra cũng là đám rác rưỡi như bọn trước kia.
Những kỵ binh Thát tử đều nhìn thấy lượng lớn lừa ngựa cách đó không xa. mắt tên nào tên này đều sáng lên. thầm nghĩ lần này chắc là phát tài rôi. tên bối tử dẫn quân nhìn những thanh niên của Giao châu doanh. trầm giọng phân phó cho hai tên tham lĩnh ở bên cạnh: "Đánh tan bọn Hán cẩu này đi. trai tráng thì bắt về, đây chính là nguồn lao động dồi dào đó."
Tên tham lĩnh ở bên trái cười hi hi nói: "Bối tử gia lần này vận khí tốt thật, bắt được nhiều lừa ngựa và trai tráng như vậy. chắc chắn là giành được phần thường tốt từ phía Duệ Thân vương, đợi về tới kinh thành, thế nào cũng được vào Bối Lặc đó!"
Tên tham lĩnh ở bên phái mồm miệng thì không linh hoạt như vậy. do dự nói: "Những tên cẩu tử này nhìn có vẻ hơi lạ..
"Sợ cái gì, chúng ta chính là Ba Đồ Lỗ của Bạch Kỳ. sợ gì bọn chó này. bày trận bắn trước xông lên sau!"
Bối tử ở chính giữa mặt trầm xuống, nói.
Khi Kiến Châu Nữ Chân đánh ô Lạp. bị ô Lạp bố trí mai phục, muôn người bao vậy. Kiến Châu võ tướng xuống ngựa bắn tên, thấy trong địch trận có khe hở thì lên ngựa đột vây. Quân ô Lạp tan vỡ. tiếng chém giết rung trời. Triều Tiên ở bên cạnh hay tin. ba ngày không dám sang sông, đợi sau bảy ngày mới qua sông nhặt xác. Ấn tượng của vương triều Trung Nguyên, văn nhân mặc khách, bình dân bách tính, văn võ bá quan của nhà Hán. đối với những dân tộc du mục ở tái ngoại chính là cung mã tinh cường, "kỵ xạ" rất giỏi.
Có điều trong chiến đấu thực tế. "kỵ xạ" quả thực là có. nhưng "kỵ" và "xạ" bình thường là chia ra. Nếu như khi phát xạ mà xóc nảy. tên bắn ra sẽ không chuẩn. cho nên khi kéo cung bắn tên. đại đa số là đi bộ mà bắn.
Đầu tên của quân Thanh lớn mà lại nặng, xạ trình tuy rằng không xa. nhưng hiệu dụng phá giáp lại cực mạnh người sau khi bị bắn trúng, vết thương bình thường đều rất lớn. mất đi năng lực chiến đấu.
Trong trận mẫu thường có vị tướng nào đó thân trúng mấy chục mũi tên mà vẫn tử chiến không lùi. hơn nữa còn không chết, chẳng qua loại tên đó thường thường là tên nhẹ. không bắn trúng chỗ yếu hại, cho nên không khiến đối phượng mất đi năng lực chiến đấu. Nhưng loại tên nặng này của quân Thanh thì khác, sau khi bắn trúng, vết thương rất lớn. chảy máu không ngừng, người trúng tên bắt buộc phái thoát khỏi chiến trường để trị liệu, hậu quả trực tiếp chính là trọng thương và tử vong.
Đội ngũ bộ binh nếu kết hợp trận hình thì rất chặt chẽ. kỵ bình thường thường khó mà làm đao động được, nếu trực tiếp xông vào thì thương vong cũng rất lớn. cho nên kỵ binh kỵ mã của Mãn Thanh sau khi tới xạ trình liền xuống ngựa bắn tên, nếu địch trận hỗn loạn, xuất hiện khe hở. lập tức lên ngựa xông trận cách đánh này cực kỳ hữu dụng khi đối phó với bộ binh trận.
Huống chi Đại Minh lấy đâu ra bộ tốt kỷ luật nghiêm minh, dũng mãnh quả cảm như vậy. bộ chiến thuật này tất nhiên là không thể nào gặp bất lợi. hơn nữa kỵ binh Thát tử quả thật là cường tráng hơn rất nhiều so với bộ tốt Đại Minh thường bị cắt xén quân lương. Chém giết ở trên ngựa, từ trên cao đánh xuống, càng có ưu thế lớn hơn.
Sĩ tốt của Giao châu doanh vào lúc đang và trước khi bày đội phải có đội phó và tiểu đội đứng chỉnh hàng, sắp xếp lại phương hướng, sau đó khi lui xuống hoặc là tiến lên thì thông qua tiếng trống để điều chỉnh lại một lần nữa, trên thực tế quá trình điều chỉnh đội hình cũng là quá trình điểu chỉnh tâm thái của binh sĩ. dần dần kích khởi chiến ý của họ.
Nhưng sự xuất hiện của đội kỵ binh Thát tử này quả thực là quá đột ngột, cho nên không kịp điểu chỉnh lại. Các binh sĩ chỉ dựa vào huấn luyện thường ngày và phản ứng theo bản năng dưỡng thành nhờ sự đôn đốc của quân kỷ và roi da gậy gỗ mà đứng chuân vào đội hình của mình, trường mâu trong tay hoặc là đặt ngang hoặc là chỉ xéo.
Thân binh hộ vệ của Lý Mạnh chỉ có mấy chục người theo bên cạnh, đều cầm trường mâu đứng ở mấy hàng đầu tiên, những sĩ tốt khác của thân binh doanh thì đều đang nhồi thuốc cho hỏa súng, xạ kích của hỏa súng đối với trường mâu binh và phủ thương binh mà nói. là thao tác yêu cầu kỹ thuật tác chiến cao. trong những người mà Lý Mạnh dẫn tới. chỉ có các thân vệ và không tới hai trăm hỏa súng binh chuyên chức là có thể bắn súng điểu, nhưng nhồi xong thuốc lại chỉ có hơn một trăm người.
Phía Kỵ binh quân Thanh, hai tên tham lĩnh ở đó hò hét chỉ huy. song phương cách nhau hơn một trăm bước, tất nhiên là nghe không rõ là nói gì. có điều cho dù là ở gần thì người Sơn Đông như Lý Mạnh cũng không nghe hiêu ngôn ngữNữ Chân.
Kỵ binh của quân Thanh đều là lão binh đã đánh trăm trận, đầu mục bên trên an bài một chút, bên dưới chấp hành rất đầy đủ ý đồ chiến thuật của bên trên.
Mắt thấy hỏa súng binh rời rạc ở phía trước trận hình của Giao châu doanh và các binh sĩ ở phía sau đang khẩn trương nhồi thuốc súng, quân Thanh tự nhiên cảm thấy coi thường, đó chính là tân binh, ở trước mặt kỵ binh liệt trận xông tới căn bản là không đáng để nhắc tới, hiện tại chỉ có ba cái phương trận to nhỏ không đều của quan quân Đại Minh ở trước mặt là đáng để coi trọng.
Sĩ tốt của Giao châu doanh ở phương trận có Lý Mạnh có năm trăm người, Trần Lục và Vương Hải mỗi người dẫn ba trăm người ở hai bên phương trận mà Lý Mạnh dẫn dắt, phương trận ở chính giữa của Lý Mạnh là lớn nhất, chỉ cần kích phá được phương đội lớn ở chính giữa, hai đội khác sẽ bị cắt ra. hơn nữa đại phương trận ở chính giữa mà sĩ binh tan tác thì phương trận ở hai bên cũng tất sẽ loạn.
Cả trường toàn là hồi binh, tuy người nhiều nhưng phấn lớn là bộ tốt. kỵ binh truy kích tất nhiên là đại thắng, mặc dù nhìn thấy những lừa ngựa được buộc ở một bên của quan quân Đại Minh, hơn một ngàn quân Tganh tử tên bối tử lĩnh binh cho tới những tên kỵ binh bình thường ở bên dưới đều cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ những tên này hoàn toàn có thể chạy kịp. vậy vì sao lại muốn ở đây đánh nhau.
Nhưng lợi ích dâng tới tận miệng, không có lý nào lại bỏ qua, nhìn quân Minh vẫn đang chỉnh đội. phía kỵ binh của quân Thanh đã bày xong trận thế, ba mươi thớt ngựa một nhóm, ba nhóm làm một đội. hàng trước xuất ra ba đội. còn lại thì ở phía sau đợi cơ hội. rồi thấy một tên tướng tá đội mũi đinh nhọn hét lên một tiếng, tay phái phất mạnh xuống.
tiếng hét của người, tiếng hí của ngựa bắt đầu vang lên. mã đội của quân Thanh đã hành động rồi...
Nhìn binh sĩ ở bên cạnh, có người vẻ mặt kiên định, có điều lại có nhiều người hơn đang hoảng loạn, trong đội ngũ có tiếng xôn xao. ấn tượng binh Thát tử hung ác dũng mãnh tung hoành vô địch đã in sâu vào trong đâu mỗi người, khác với lần đó Ngụy Lực toàn dựa vào đoản binh tắm máu nghênh chiến, phía trước là trận chiến cấp bậc một ngàn người. Khẩn trương, thấp thòm, chính là tình tự trong lòng của phần lớn binh sĩ Giao châu doanh vào lúc này, có lẽ còn có cả sợ hãi. Lý Mạnh lặng lẽ mỉm cười, đưa tay ra vỗ vào má, lầm bẩm: "Lần này không thể lùi, vậy thì đánh đi!"
Hắn đột nhiên đề cao giọng nói. lớn tiếng hét: "Nghe hiệu lệnh của ta!"
Ba phương đội lập tức yên tĩnh lại.
"Giao châu doanh, tiến lên trước!"
Tác giả :
Đặc Biệt Bạch