Thuần Huyết Huyết Tộc
Chương 246
Long Tử Nguyệt tóm lấy yết hầu Vô Phong cứ thế dùng tốc độ của Huyết tộc chạy đến tẩm cung nghỉ ngơi tạm thời của Hạ Tử Lân, nàng ném mạnh Vô Phong xuống nền đá lạnh lẽo truy vấn: "Ngươi vì sao năm lần bảy lượt đối nghịch với ta? Vốn ta nghĩ vì tình cảm lúc nhỏ giữa chúng ta, ngươi luôn luôn yêu thương bảo bọc ta nên nỗi hận ngươi tra tấn ta có thể bỏ qua, nhưng nỗi nhục mà ngươi gây ra ta nhất định sẽ bắt ngươi nếm trải.".
Vô Phong nằm trên đất ngẩng đầu lên nhìn Long Tử Nguyệt mỉm cười nói: "Nguyệt nhi, huynh đã từng mong mỏi chờ muội lớn nhanh để có thể cưới muội, sống cùng muội suốt quãng đời dài vô tận của Huyết tộc. Tuy nhiên thâm tâm huynh biết huynh không thể ích kỷ như vậy, muội có con đường riêng của muội phải đi, nhiều lúc huynh chỉ muốn bẻ gãy đôi cánh của muội đi...".
Long Tử Nguyệt cắt lời: "Dừng lại......", nàng ngồi xổm xuống vuốt nhẹ khuôn mặt mỹ mạo của Vô Phong, khóe miệng vẽ lên độ cong nhẹ tuyệt đẹp, giọng nói ngọt ngào: "Ca ca, chúng ta là huynh muội, dù cho là huynh muội không cùng huyết thống thì muội luôn coi ca ca là huynh trưởng, vĩnh viễn không bao giờ nên duyên phu phụ được.".
Đôi con ngươi Long Tử Nguyệt mang màu đỏ tràn đầy u buồn say lòng người nhìn thẳng vào đôi mắt của Vô Phong, âm thanh nàng chợt trở nên lạnh băng: "Từ nay về sau, ngươi chính là nô lệ của ta, chỉ cần ta có bất kỳ ý muốn nào, ngươi nhất định phải hoàn thành bằng mọi giá, thỏa mãn yêu cầu mà ta đưa ra. Có hiểu không?", Vô Phong bất giác bị động thái này của nàng mê hoặc mà trúng phải thôi miên, máy móc đáp: "Vâng, chủ nhân.".
Từ tốn đứng dậy, Long Tử Nguyệt bước lên chiếc ghế chủ tọa trong tẩm cung của Hạ Tử Lân ngồi xuống, ngón tay thon nhỏ có chút nhợt nhạt do tinh lực vừa dùng vào việc tẩy não Vô Phong khẽ hướng về phía Vô Phong ngoắc ngoắc như gọi một con tiểu cẩu.
Vô Phong ngoan ngoãn tiến đến gần Long Tử Nguyệt, cái đầu hắn hơi cúi nhìn mặt đất mái tóc dài có chút tán loạn đung đưa theo từng nhịp chân đi của hắn. Long Tử Nguyệt tò mò định thử nghiệm tác phẩm mà nàng vừa kiến tạo, bởi dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng chính thức thôi miên Huyết tộc nhánh khác làm nô lệ cho nàng, nàng không phải tự mình đi chuyển hóa một con người thành Huyết tộc trực thuộc nhánh dưới của mình, do Huyết tộc được chuyển hóa bởi nàng thì nghiễm nhiên là phục tùng nàng vô điều kiện mà không cần bị thôi miên.
Long Tử Nguyệt ra lệnh: "Hôn chân của ta đi.", Vô Phong lại máy móc đáp: "Vâng, chủ tử.". Quỳ một chân trên mặt đá, Vô Phong khom lưng xuống khuôn mặt nào có chút gì giống như bị thôi miên, do cúi đầu nên Long Tử Nguyệt không nhìn thấy được đôi mắt Vô Phong vô cùng tinh anh, tỉnh táo mà thực hiện theo lời nói của nàng. Bờ môi Vô Phong chạm vào mũi giày của Long Tử Nguyệt, hôn xong hắn ngẩng đầu nhìn nàng với cái nhìn vô hồn nửa như chờ mệnh lệnh mới, nửa như mong đợi được nàng khen ngợi vài câu.
Vui mừng híp đôi con ngươi đỏ tươi lại cười khẽ vài cái đầy đắc ý, Long Tử Nguyệt lên tiếng: "Lui ra ngoài xử lý những gì mà khi trước ngươi chưa làm xong đi, ta muốn nghỉ ngơi một lúc, trời hoàng hôn thì đến gọi ta dậy.", nàng tự nhiên ngã lưng xuống chiếc giường rộng rãi, êm ái trong tẩm cung Hạ Tử Lân rồi chìm dần vào giấc ngủ dưới ánh nhìn đầy bất đắc dĩ của Vô Phong mà nàng vĩnh viễn không bao giờ hay biết.
Vô Phong nằm trên đất ngẩng đầu lên nhìn Long Tử Nguyệt mỉm cười nói: "Nguyệt nhi, huynh đã từng mong mỏi chờ muội lớn nhanh để có thể cưới muội, sống cùng muội suốt quãng đời dài vô tận của Huyết tộc. Tuy nhiên thâm tâm huynh biết huynh không thể ích kỷ như vậy, muội có con đường riêng của muội phải đi, nhiều lúc huynh chỉ muốn bẻ gãy đôi cánh của muội đi...".
Long Tử Nguyệt cắt lời: "Dừng lại......", nàng ngồi xổm xuống vuốt nhẹ khuôn mặt mỹ mạo của Vô Phong, khóe miệng vẽ lên độ cong nhẹ tuyệt đẹp, giọng nói ngọt ngào: "Ca ca, chúng ta là huynh muội, dù cho là huynh muội không cùng huyết thống thì muội luôn coi ca ca là huynh trưởng, vĩnh viễn không bao giờ nên duyên phu phụ được.".
Đôi con ngươi Long Tử Nguyệt mang màu đỏ tràn đầy u buồn say lòng người nhìn thẳng vào đôi mắt của Vô Phong, âm thanh nàng chợt trở nên lạnh băng: "Từ nay về sau, ngươi chính là nô lệ của ta, chỉ cần ta có bất kỳ ý muốn nào, ngươi nhất định phải hoàn thành bằng mọi giá, thỏa mãn yêu cầu mà ta đưa ra. Có hiểu không?", Vô Phong bất giác bị động thái này của nàng mê hoặc mà trúng phải thôi miên, máy móc đáp: "Vâng, chủ nhân.".
Từ tốn đứng dậy, Long Tử Nguyệt bước lên chiếc ghế chủ tọa trong tẩm cung của Hạ Tử Lân ngồi xuống, ngón tay thon nhỏ có chút nhợt nhạt do tinh lực vừa dùng vào việc tẩy não Vô Phong khẽ hướng về phía Vô Phong ngoắc ngoắc như gọi một con tiểu cẩu.
Vô Phong ngoan ngoãn tiến đến gần Long Tử Nguyệt, cái đầu hắn hơi cúi nhìn mặt đất mái tóc dài có chút tán loạn đung đưa theo từng nhịp chân đi của hắn. Long Tử Nguyệt tò mò định thử nghiệm tác phẩm mà nàng vừa kiến tạo, bởi dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng chính thức thôi miên Huyết tộc nhánh khác làm nô lệ cho nàng, nàng không phải tự mình đi chuyển hóa một con người thành Huyết tộc trực thuộc nhánh dưới của mình, do Huyết tộc được chuyển hóa bởi nàng thì nghiễm nhiên là phục tùng nàng vô điều kiện mà không cần bị thôi miên.
Long Tử Nguyệt ra lệnh: "Hôn chân của ta đi.", Vô Phong lại máy móc đáp: "Vâng, chủ tử.". Quỳ một chân trên mặt đá, Vô Phong khom lưng xuống khuôn mặt nào có chút gì giống như bị thôi miên, do cúi đầu nên Long Tử Nguyệt không nhìn thấy được đôi mắt Vô Phong vô cùng tinh anh, tỉnh táo mà thực hiện theo lời nói của nàng. Bờ môi Vô Phong chạm vào mũi giày của Long Tử Nguyệt, hôn xong hắn ngẩng đầu nhìn nàng với cái nhìn vô hồn nửa như chờ mệnh lệnh mới, nửa như mong đợi được nàng khen ngợi vài câu.
Vui mừng híp đôi con ngươi đỏ tươi lại cười khẽ vài cái đầy đắc ý, Long Tử Nguyệt lên tiếng: "Lui ra ngoài xử lý những gì mà khi trước ngươi chưa làm xong đi, ta muốn nghỉ ngơi một lúc, trời hoàng hôn thì đến gọi ta dậy.", nàng tự nhiên ngã lưng xuống chiếc giường rộng rãi, êm ái trong tẩm cung Hạ Tử Lân rồi chìm dần vào giấc ngủ dưới ánh nhìn đầy bất đắc dĩ của Vô Phong mà nàng vĩnh viễn không bao giờ hay biết.
Tác giả :
Loran