Thuần Huyết Huyết Tộc
Chương 233
Trần Sinh cùng Nhã Yến - hai kẻ đã tru diệt Thượng gia, cho Vô Phong uống một chén thuốc không rõ lai lịch, bọn chúng còn kiến tạo cho hắn một hồi ức hoàn toàn khác so với sự thật, thu nhận hắn làm thuộc hạ, sau đó còn giả vờ làm một gia đình với Vô Tình.
Tuy Vô Phong không rõ vì sao máu của muội muội có thể khiến hắn nhớ lại sự việc trong quá khứ nhưng hắn đã từng nghe muội muội tâm sự rằng Trần Sinh có nói với nàng "Nàng có thân phận vô cùng cao quý, có sứ mệnh của riêng nàng.".
Trần Sinh cũng đã từng không ít lần căn dặn Vô Phong: "Tuyệt đối không được động tình với Vô Tình, ngươi căn bản không thể nào cũng sẽ không bao giờ có thể xứng với xuất thân của nàng. Nếu ta phát hiện ngươi có ý đồ khác thường với nàng, thì ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi.".
Vô Phong bất ngờ tỉnh lại bật người ngồi dậy, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn xa xăm trong màn đêm vô cùng khủng bố dọa người. Nắm chặt nắm đấm mạnh mẽ giáng xuống nền đất toàn những hòn đỏ lởm chởm nhọn hoắc sắc bén tức thì máu tươi trào ra, nhưng nỗi đau thể xác này không thấm vào đâu so với mối thù diệt môn của hắn cả.
Hơi thở Vô Phong ban đầu còn dồn dập rồi từ từ trở lại bình thường, bình ổn lại tâm trạng hắn đứng dậy từ tốn đi trở về "nơi đó". Vừa đi được vài bước, Vô Phong giơ bàn tay đỏ thẫm những máu đưa lên khóe môi, chiếc lưỡi hồng nhạt của hắn khẽ đưa ra liếm lên vết thương còn đang rỉ máu, hành động hắn cực kỳ quỷ dị được bóng tối bao phủ.
Vô Tình nằm trên giường trong sương phòng chốc lát vậy mà ngủ quên đến tận sáng hôm sau, ánh sáng ban mai chiếu vào chói chang khắp gian ngoài, mùi của nắng xen lẫn hương thơm lá trúc vô cùng đặc biệt của ca ca xâm nhập vào khứu giác khiến nàng nửa tỉnh nửa mê.
Đôi mắt Vô Tình đang nhắm khẽ lay động, bất ngờ mở ra thật to cố ý dọa ca ca nhưng đập vào tâm trí nàng là khuôn mặt băng lãnh không chút cảm xúc gì của Vô Phong. Xung quanh ca ca còn lan tỏa luồng sát khí mãnh liệt, Vô Tình hốt hoảng không rõ ca ca đã xảy ra chuyện gì, vội vàng thả chân xuống giường tiến về phía ca ca, gấp đến độ giày cũng không nhớ mang vào.
Vô Phong thấy muội muội thu dần cự ly giữa hai người thì trở lại bình thường, khóe môi hắn còn nở một nụ cười gian xảo của kẻ tiểu nhân đắc chí. Vô Tình bất chấp vẻ mặt kỳ dị của ca ca chốc lát đã giang tay ôm choàng thân thể ca ca, giọng mũi nhỏ nhẹ mang theo nét ngây ngô khi vừa thức giấc: "Ca ca an tâm, kẻ nào dám làm ca ca tổn thương muội muội nhất định sẽ thay ca ca xử lý hắn. Ca ca đừng tức giận có được không? Muội muội không thích bộ dáng lúc này của ca ca chút nào đâu.".
Tuy Vô Phong không rõ vì sao máu của muội muội có thể khiến hắn nhớ lại sự việc trong quá khứ nhưng hắn đã từng nghe muội muội tâm sự rằng Trần Sinh có nói với nàng "Nàng có thân phận vô cùng cao quý, có sứ mệnh của riêng nàng.".
Trần Sinh cũng đã từng không ít lần căn dặn Vô Phong: "Tuyệt đối không được động tình với Vô Tình, ngươi căn bản không thể nào cũng sẽ không bao giờ có thể xứng với xuất thân của nàng. Nếu ta phát hiện ngươi có ý đồ khác thường với nàng, thì ta nhất định sẽ lấy mạng ngươi.".
Vô Phong bất ngờ tỉnh lại bật người ngồi dậy, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn xa xăm trong màn đêm vô cùng khủng bố dọa người. Nắm chặt nắm đấm mạnh mẽ giáng xuống nền đất toàn những hòn đỏ lởm chởm nhọn hoắc sắc bén tức thì máu tươi trào ra, nhưng nỗi đau thể xác này không thấm vào đâu so với mối thù diệt môn của hắn cả.
Hơi thở Vô Phong ban đầu còn dồn dập rồi từ từ trở lại bình thường, bình ổn lại tâm trạng hắn đứng dậy từ tốn đi trở về "nơi đó". Vừa đi được vài bước, Vô Phong giơ bàn tay đỏ thẫm những máu đưa lên khóe môi, chiếc lưỡi hồng nhạt của hắn khẽ đưa ra liếm lên vết thương còn đang rỉ máu, hành động hắn cực kỳ quỷ dị được bóng tối bao phủ.
Vô Tình nằm trên giường trong sương phòng chốc lát vậy mà ngủ quên đến tận sáng hôm sau, ánh sáng ban mai chiếu vào chói chang khắp gian ngoài, mùi của nắng xen lẫn hương thơm lá trúc vô cùng đặc biệt của ca ca xâm nhập vào khứu giác khiến nàng nửa tỉnh nửa mê.
Đôi mắt Vô Tình đang nhắm khẽ lay động, bất ngờ mở ra thật to cố ý dọa ca ca nhưng đập vào tâm trí nàng là khuôn mặt băng lãnh không chút cảm xúc gì của Vô Phong. Xung quanh ca ca còn lan tỏa luồng sát khí mãnh liệt, Vô Tình hốt hoảng không rõ ca ca đã xảy ra chuyện gì, vội vàng thả chân xuống giường tiến về phía ca ca, gấp đến độ giày cũng không nhớ mang vào.
Vô Phong thấy muội muội thu dần cự ly giữa hai người thì trở lại bình thường, khóe môi hắn còn nở một nụ cười gian xảo của kẻ tiểu nhân đắc chí. Vô Tình bất chấp vẻ mặt kỳ dị của ca ca chốc lát đã giang tay ôm choàng thân thể ca ca, giọng mũi nhỏ nhẹ mang theo nét ngây ngô khi vừa thức giấc: "Ca ca an tâm, kẻ nào dám làm ca ca tổn thương muội muội nhất định sẽ thay ca ca xử lý hắn. Ca ca đừng tức giận có được không? Muội muội không thích bộ dáng lúc này của ca ca chút nào đâu.".
Tác giả :
Loran