Thuần Huyết Huyết Tộc
Chương 102
Khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt tắt hẳn, khuôn mặt nữa chìm vào bóng tối nữa phản chiếu thông qua ánh trăng, kết hợp với mái tóc đỏ xõa tung, đóa hoa bỉ ngạn giữa mi tâm cùng với đôi mắt đỏ ngầu, đầy quỷ dị của Long Tử Nguyệt khiến cho bọn người ở đây cảm giác như Tu La tái xuất.
Toàn thân bọn họ bỗng chốc cảm thấy lạnh lẽo đến đông lại, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng xuất hiện trên trán. Đưa tay bẻ vài nhánh cây nho nhỏ bên cạnh, Long Tử Nguyệt mắt cũng không hề nhìn đi nơi khác liền vung tay phi những nhánh cây nhỏ ban nãy nàng bẻ xuống phía dưới bầy sói.
Tiếng tru lên đầy đau đớn của vài con sói bị những nhánh cây Long Tử Nguyệt ném trúng, lồng lộn lăn trên mặt đất, bọn người nọ tò mò nhìn theo thanh âm của chúng thì thấy bảy tám con đã bị nhánh cây đâm xuyên qua đôi mắt những con sói kia.
Ném không nông không sâu, không đủ lực giết chết chúng nhưng lại đủ lực đạo xuyên thủng mắt chúng, không cần nhìn mà chỉ cần dựa vào thính lực để phân biệt phương hướng những con sói, giữa một đàn sói đang di chuyển hỗn loạn, tốc độ phóng vừa nhanh lại chuẩn, bọn họ thậm chí còn không kịp nhìn thấy Long Tử Nguyệt phóng ám khí đi như thế nào thì đã nghe tiếng hú vang vọng vì đau đớn của đàn sói rồi.
Long Tử Nguyệt đang cố gắng khống chế cơn khát máu trong thân thể nàng lại, ánh mắt cũng trở nên dữ tợn hơn dọa cho đoàn người nọ hoảng sợ tột cùng. Đây rốt cục là thần thánh phương nào? Võ công lại lợi hại như vậy? Hiện tại lỡ đắc tội với người ta, liệu bản thân có còn mạng mà sống sót quay trở ra hay không cũng còn là một vấn đề khó nói trước được.
Long Tử Nguyệt bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nàng không muốn lạm sát thêm người khác đành tung người nhảy xuống mặt đất. Bầy sói phát hiện có người từ trên tàn cây nhảy xuống liền tập trung bao vây nàng lại, trùng trùng bốn phương tám hướng đều là sói, có khi có đến cả gần hai trăm con.
Mùi máu tươi do đám người ban nãy chém giết với bầy sói đã dẫn dụ thêm khá nhiều đồng loại của chúng tới nơi này mỗi lúc một nhiều hơn, Long Tử Nguyệt chỉ đứng im một chỗ không động đậy. Bầy sói không ngừng nhe răng gầm gừ về phía Long Tử Nguyệt nhưng tuyệt nhiên không hề ảnh hưởng đến khí chất ung dung, lạnh nhạt mà tao nhã của nàng chút nào.
Long Tử Nguyệt đang thử vận dụng năng lực đặt biệt của Huyết tộc "Ngự Huyết", hai mắt nàng nhắm lại tập trung tinh thần cao độ, tay phải vươn ra nhẹ nhàng, ẩn chứa sức lực không thể khinh thường, lòng bàn tay vốn đang mở ra nay từ từ bóp chặt lại.
Vài tiếng "bụp bụp" nổ ra khá nhỏ gần như rất khó nhận ra, kèm theo đó là âm thanh nặng nề của một vài con sói bỗng ngã gục xuống đất, ánh mắt vẫn còn mở trừng trừng nhìn Long Tử Nguyệt.
Khả năng đặc biệt của Long Tử Nguyệt được thừa kế từ mẫu thân ruột thịt là kỹ thuật khống chế huyết mạch trong cơ thể vật sống, trừ thực vật, cây cỏ còn phàm mọi vật sống thì đều có máu chảy trong người, nàng đều có thể âm thầm điều khiển huyết mạch, khiến kẻ đó máu không lưu thông dẫn đến cái chết hoặc khiển máu hội tụ về trái tim khiến nó vì chất chứa rất nhiều lượng máu trong đó mà vỡ tim chết, lần đầu sử dụng thử có chút trúc trắc, tiêu tốn khá nhiều tinh lực của nàng.
Sử dụng một lần chưa quen, Long Tử Nguyệt liền tiếp tục sử dụng lại lần nữa, bầy sói bỗng nhiên nhận ra được kẻ trước mặt chúng vô cùng nguy hiểm, hành động cũng trở nên cẩn trọng hơn, không vội phát động tấn công ngay, chỉ đi lòng vòng xung quanh Long Tử Nguyệt.
Nhân dịp đàn sói không tấn công Long Tử Nguyệt liền tiếp tục nghịch hành khí huyết trong cơ thể chúng, đoạt thêm vài cái mạng sói nữa. Rốt cuộc thì đàn sói cũng không nhẫn nhịn được khi chứng kiến đồng loại từng khoảnh khắc chết đi không cách gì lý giải được, lập tức thu mình lấy đà phóng như chớp lao về phía Long Tử Nguyệt.
Toàn thân bọn họ bỗng chốc cảm thấy lạnh lẽo đến đông lại, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng xuất hiện trên trán. Đưa tay bẻ vài nhánh cây nho nhỏ bên cạnh, Long Tử Nguyệt mắt cũng không hề nhìn đi nơi khác liền vung tay phi những nhánh cây nhỏ ban nãy nàng bẻ xuống phía dưới bầy sói.
Tiếng tru lên đầy đau đớn của vài con sói bị những nhánh cây Long Tử Nguyệt ném trúng, lồng lộn lăn trên mặt đất, bọn người nọ tò mò nhìn theo thanh âm của chúng thì thấy bảy tám con đã bị nhánh cây đâm xuyên qua đôi mắt những con sói kia.
Ném không nông không sâu, không đủ lực giết chết chúng nhưng lại đủ lực đạo xuyên thủng mắt chúng, không cần nhìn mà chỉ cần dựa vào thính lực để phân biệt phương hướng những con sói, giữa một đàn sói đang di chuyển hỗn loạn, tốc độ phóng vừa nhanh lại chuẩn, bọn họ thậm chí còn không kịp nhìn thấy Long Tử Nguyệt phóng ám khí đi như thế nào thì đã nghe tiếng hú vang vọng vì đau đớn của đàn sói rồi.
Long Tử Nguyệt đang cố gắng khống chế cơn khát máu trong thân thể nàng lại, ánh mắt cũng trở nên dữ tợn hơn dọa cho đoàn người nọ hoảng sợ tột cùng. Đây rốt cục là thần thánh phương nào? Võ công lại lợi hại như vậy? Hiện tại lỡ đắc tội với người ta, liệu bản thân có còn mạng mà sống sót quay trở ra hay không cũng còn là một vấn đề khó nói trước được.
Long Tử Nguyệt bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nàng không muốn lạm sát thêm người khác đành tung người nhảy xuống mặt đất. Bầy sói phát hiện có người từ trên tàn cây nhảy xuống liền tập trung bao vây nàng lại, trùng trùng bốn phương tám hướng đều là sói, có khi có đến cả gần hai trăm con.
Mùi máu tươi do đám người ban nãy chém giết với bầy sói đã dẫn dụ thêm khá nhiều đồng loại của chúng tới nơi này mỗi lúc một nhiều hơn, Long Tử Nguyệt chỉ đứng im một chỗ không động đậy. Bầy sói không ngừng nhe răng gầm gừ về phía Long Tử Nguyệt nhưng tuyệt nhiên không hề ảnh hưởng đến khí chất ung dung, lạnh nhạt mà tao nhã của nàng chút nào.
Long Tử Nguyệt đang thử vận dụng năng lực đặt biệt của Huyết tộc "Ngự Huyết", hai mắt nàng nhắm lại tập trung tinh thần cao độ, tay phải vươn ra nhẹ nhàng, ẩn chứa sức lực không thể khinh thường, lòng bàn tay vốn đang mở ra nay từ từ bóp chặt lại.
Vài tiếng "bụp bụp" nổ ra khá nhỏ gần như rất khó nhận ra, kèm theo đó là âm thanh nặng nề của một vài con sói bỗng ngã gục xuống đất, ánh mắt vẫn còn mở trừng trừng nhìn Long Tử Nguyệt.
Khả năng đặc biệt của Long Tử Nguyệt được thừa kế từ mẫu thân ruột thịt là kỹ thuật khống chế huyết mạch trong cơ thể vật sống, trừ thực vật, cây cỏ còn phàm mọi vật sống thì đều có máu chảy trong người, nàng đều có thể âm thầm điều khiển huyết mạch, khiến kẻ đó máu không lưu thông dẫn đến cái chết hoặc khiển máu hội tụ về trái tim khiến nó vì chất chứa rất nhiều lượng máu trong đó mà vỡ tim chết, lần đầu sử dụng thử có chút trúc trắc, tiêu tốn khá nhiều tinh lực của nàng.
Sử dụng một lần chưa quen, Long Tử Nguyệt liền tiếp tục sử dụng lại lần nữa, bầy sói bỗng nhiên nhận ra được kẻ trước mặt chúng vô cùng nguy hiểm, hành động cũng trở nên cẩn trọng hơn, không vội phát động tấn công ngay, chỉ đi lòng vòng xung quanh Long Tử Nguyệt.
Nhân dịp đàn sói không tấn công Long Tử Nguyệt liền tiếp tục nghịch hành khí huyết trong cơ thể chúng, đoạt thêm vài cái mạng sói nữa. Rốt cuộc thì đàn sói cũng không nhẫn nhịn được khi chứng kiến đồng loại từng khoảnh khắc chết đi không cách gì lý giải được, lập tức thu mình lấy đà phóng như chớp lao về phía Long Tử Nguyệt.
Tác giả :
Loran