Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 30: Đại tỷ tặng lễ
Theo tin tức người đến báo, phụ thân của Thanh Linh tức là Diệp Thiên Minh cùng Đại ca Diệp Tự, Tam đệ Diệp Minh, sẽ trở lại Hạ Thành ngay ngày mai.
Trong phủ Hộ quốc Tướng quân, Lâm thị phân phó các hạ nhân quét dọn khắp nơi thật cẩn thận. Bọn hạ nhân trong phủ chạy đến chạy lui đến ướt cả y phục, quét dọn rồi lại quét dọn, trong phủ xuất hiện một cảnh tượng bận rộn, náo nhiệt lạ thường.
"A, muội muội vừa đi đâu vậy? Còn cái hộp lớn Hương Thảo ôm là cái gì thế?" Trước cửa lớn phủ Tướng quân, Diệp Thanh Ngọc đang ra cửa thì thấy Thanh Linh từ bên ngoài trở về, Hương Thảo đi theo sau lưng. Trong tay Hương Thảo nâng một cái hộp, Diệp Thanh Ngọc thật tò mò bên trong cái hộp kia chứa thứ gì.
"Bên trong là bộ xiêm y bằng Thiên Ngân Cẩm ta vừa cho người làm." Thanh Linh nói.
"Cái gì? Ngươi đã đem Thiên Ngân Cẩm may thành xiêm y rồi sao?" Vẻ mặt Diệp Thanh Ngọc kinh ngạc, sau đó lại hiểu rõ, khó trách nàng nhân cơ hội Thanh Linh không có trong phủ liền phái người đi qua Thanh Lạc viện tìm Thiên Ngân Cẩm, nhưng có lục tung mọi ngóc ngách cũng không thấy. Kỳ quái, nàng bảo người trông coi ở cửa phủ khi nào thấy Thanh Linh hoặc Hương Thảo ra ngoài phủ may xiêm y, phải bẩm báo cho nàng ngay, nàng sẽ tìm cách đoạt được Thiên Ngân Cẩm ngay lúc đó. Nhưng bây giờ, ngay cả xiêm y người ta cũng đã may xong, mà vẫn chưa có ai đến báo với nàng một tiếng.
Diệp Thanh Ngọc tức giận thiếu chút nữa phải giậm chân, ánh mắt âm ngoan liếc về phía hai thị vệ canh ở cửa, hai người kia cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện ý của nàng ta, bị hù dọa đến toàn thân đều run lên.
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Nhìn Diệp Thanh Ngọc tức giận đến thiếu nữa đã giậm chân, lòng Thanh Linh không khỏi tốt lên được một chút.
"Không có gì." Diệp Thanh Ngọc bên ngoài cười nhưng bên trong không cười, trong lòng chỉ hận không thể xé toạt vẻ tươi cười trên mặt Thanh Linh thành tám mảnh: "May xiêm y bằng Thiên Ngân Cẩm chắc chắn rất đẹp mắt, muội muội có thể cho cho tỷ mặc thử một chút được không?"
Cho ngươi mặc thử? Chỉ sợ là cho ngươi thử xong, đồ cũng sẽ không trở lại: "Tỷ tỷ, ta đột nhiên nhớ ra có chút chuyện phải làm, ta đi trước đây." Thanh Linh quăng lại một lí do tùy tiện để cự tuyệt Diệp Thanh Ngọc, sau đó nhanh chóng kéo Hương Thảo trở về viện.
Diệp Thanh Ngọc nhìn bóng lưng như đang chạy trốn của Thanh Linh, tức giận đến sắp cắn nát bờ môi dưới, ngươi chạy, ngươi chạy, ngươi có chạy nhanh hơn nữa cũng vô dụng thôi. Dù Thiên Ngân Cẩm đã may thành xiêm y, nàng chắc chắn cũng phải đoạt về tay mình. Nàng ta oán hận trở về viện của mình, ngay cả cửa cũng không bước ra.
"Tiểu thư, Hương Lá đến truyền lời bảo ngươi đến chỗ Đại tiểu thư một chuyến có việc, Tiểu thư, ngươi có muốn đi không? Nhưng nô tỳ vẫn muốn khuyên Tiểu thư một câu đừng nên đi." Hương Thảo có cảm giác, cảm giác rằng chuyện lần này sẽ không có gì tốt lành.
"Đi, sao lại không đi, chẳng lẽ nàng ta có thể ăn thịt Tiểu thư nhà ngươi sao?" Thanh Linh cười trêu Hương Thảo.
"Chuyện này cũng rất khó nói, Đại tiểu thư chỉ sợ hận không thể ăn Tiểu thư luôn đấy!" Hương Thảo cầm lên lược chải đầu cho Thanh Linh.
"Binh đến tướng chặn, nước đến đê chặn, Tiểu thư nhà ngươi mới không sợ nàng ta, còn nữa, nếu Đại tiểu thư muốn tìm bổn tiểu thư để gây phiền toái, thì cho dù bổn tiểu thư không đến chỗ nàng ta, phiền toái cũng sẽ tự đưa tới cửa."
Hương Thảo cảm thấy cũng có lí: "Vậy Tiểu thư cũng nên cẩn thận một chút."
Làm tốt búi tóc cho Thanh Linh, xiên thêm hai cây trâm bạch ngọc vào khe tóc đen óng mượt, trang điểm nhàn nhạt, thanh lệ thoát tục, tao nhã tuyệt trần, cả người mỹ lệ như đóa hoa lan ở nơi thâm cốc.
Đến viện của Diệp Thanh Ngọc, Hương Lá đưa Thanh Linh tiến vào khuê phòng của Diệp Thanh Ngọc.
"Muội muội, đến đây giúp tỷ tỷ nhìn một chút, xem cây trâm nào đẹp nhất." Trước mặt các nàng bày đầy các loại trâm cài màu sắc rực rỡ, Diệp Thanh Ngọc vô cùng thân mật kéo tay Diệp Thanh Linh, nhờ vả Thanh Linh xem giúp các thứ trâm cài kia.
Hừ, nhiều trâm cài như vậy, tỏa ra hào quang vàng chói, lục quang, ánh sáng bạch kim lóng lánh lóa mắt, thiếu chút nữa đã đâm mù mắt nàng. Diệp Thanh Ngọc gọi nàng đến xem là để khoe khoang sao? Trên mặt Thanh Linh kéo ra một nụ cười nhẹ, nói: "Muội muội cảm thấy tỷ tỷ đeo cái gì lên cũng đều xinh đẹp cả."
Diệp Thanh Ngọc tùy ý cầm lên một cây trâm ngọc, sâu ở đáy mắt lóe qua một tia ánh sáng độc ác: "Vậy ngươi cảm thấy mình cài lên cây trâm này có đẹp không?"
"A, tỷ tỷ có ý gì?" Diệp Thanh Ngọc muốn làm gì?
"Nếu muội muội thích cây trâm ngọc này, vậy thì tỷ tỷ tặng cho ngươi."
Phải vậy không? Kết cấu cây trâm này kém như vậy, ngươi cũng không biết xấu hổ mà đem tặng cho người ta? Ngươi cố ý có phải không? Nhưng, Diệp Thanh Ngọc khó khi nào chịu đưa ra một phần lễ, không lấy chẳng phải là ngu ngốc sao? Trong mắt Thanh Linh xẹt qua một tia giảo hoạt.
"Nhưng muội muội lại cảm thấy cây trâm này hợp với tỷ tỷ hơn." Vừa nói xong Thanh Linh liền đoạt lấy cây trâm trong tay Diệp Thanh Linh, trực tiếp cắm lên trên đầu nàng ta, tiện đường còn rút thêm một cây trâm khảm bảo thạch hình bươm bướm tinh xảo xuống, cười nhẹ nhàng một tiếng: "Ta cảm thấy cây trâm này hợp với ta nhất, những thứ khác không mấy phù hợp lắm, tỷ tỷ chỉ cần đưa ta cây trâm này là tốt rồi." Nàng còn thuận tay cắm cây trâm bươm bướm đó lên đầu mình: "Có phải rất đẹp không?"
Thanh Linh vừa dứt lời chân đã chạy đến ngoài cửa, vội vàng thét to với bọn nha hoàn trẻ tuổi và mấy lão mụ tử trong viện: "Các ngươi nhìn một chút, đánh giá xem cây trâm mà Đại tiểu thư vừa tặng ta có đẹp không?"
Nghe vậy, các nàng lần lượt dừng lại động tác trong tay rồi nhìn sang, vừa nghe Thanh Linh nói cây trâm kia là của Đại tiểu thư đưa cho, rối rít mởlll miệng khen đẹp mắt.
"Tỷ tỷ, rất đẹp phải không?" Thanh Linh quay đầu nói với Diệp Thanh Linh đứng ở cửa, trên mặt cười tươi như hoa.
Hai mắt Diệp Thanh Ngọc trừng lớn, đau lòng nhìn cây trâm vàng khảm bảo thạch bươm bướm tinh xảo, giá trị cây trâm kia cũng không nhỏ! Tuy lòng tiếc đến đứt từng đoạn ruột nhưng ngoài mặt vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Rất đẹp, đẹp vô cùng!" Nàng thật không ngờ Thanh Linh sẽ chạy ra bên ngoài lớn tiếng nói cây trâm kia là nàng tặng cho, lần mày nàng không muốn đưa cũng không được, dù sao da mặt nàng vẫn chưa đủ dày để đi đòi lại đồ mình vừa tặng.
"Muội muội vào xem giúp tỷ tỷ tiếp vòng đeo tay nào đẹp đi." Diệp Thanh Ngọc xoay người đi vào trong phòng, Thanh Linh cũng đi theo vào.
Thanh Linh có chút buồn bực, chẳng lẽ hôm nay Diệp Thanh Ngọc gọi nàng đến đây thật sự chỉ là nhờ nàng xem giúp vòng đeo tay nào đẹp mắt thôi sao?
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng, Thanh Linh quay đầu lại phát hiện là Hương Lá. Hương Lá tiến vào hành lễ với hai người, sau đó liền nói nhỏ vào bên tai Diệp Thanh Ngọc cái gì đó, nói xong, Hương Lá lại lui ra ngoài.
"Muội muội, tỷ tỷ có chút việc phải ra ngoài trước, sẽ nhanh chóng trở lại thôi, ngươi ở lại giúp tỷ tỷ lựa ra vòng tay đẹp mắt một chút." Diệp Thanh Ngọc nói xong liền vội vã rời đi.
Trong khuê phòng Diệp Thanh Ngọc to như vậy mà cũng chỉ có mỗi Thanh Linh bên trong. Trong phòng có tranh sơn thủy, bình phong chia phòng thành gian, gian trong chủ yếu là đặt một chiếc giường, và một ít bàn ghế, còn gian ngoài dùng để đặt bàn trang điểm và tủ quần áo.
Bây giờ trên bàn trang điểm đang bày ra đầy đồ trang sức đeo tay, cửa tủ quần áo mở rộng ra có thể thấy rõ được các loại y phục có đủ kiểu dáng xinh đẹp bên trong.
Thanh Linh chờ Diệp Thanh Ngọc trong phòng chừng một thời gian uống cạn chung trà, nhưng vẫn chưa thấy nàng ta trở lại, cảm thấy một thân một mình chờ ở chỗ này mãi cũng không ổn, nên liền đi ra cửa phòng, trên hành lang lại gặp phải Hương Mai hầu hạ bên cạnh Diệp Thanh Ngọc.
"Hương Mai, khi nào Đại tiểu thư trở lại thì ngươi nói với nàng là ta có chút việc phải trở về trước." Thanh Linh phân phó.
"Vâng, Nhị tiểu thư." Hương Mai nói.
Thanh Linh đi về phía viện của mình, nhưng chỉ mới đi được nửa đường, đã bị Diệp Thanh Ngọc đuổi theo ở phía sau.
Diệp Thanh Ngọc mím môi, nộ khí đằng đằng bước tới, trâm vàng cài hai bên tóc lay chuyển kịch liệt, châu ngọc đeo trên người bay nhảy dữ dội, cả người phảng phất như có sát khí vây quanh.
Theo sau nàng là hai nha hoàn trẻ tuổi, còn có hai lão ma ma khuôn mặt không mấy thiện ý cầm theo roi trong tay. Hai lão ma ma kia cực kì béo, vóc người cũng cao lớn. Các nàng ta đều là lão nhân trong phủ, chuyên môn dạy dỗ các tiểu nha đầu mới tiến vào không hiểu quy củ.
Nghe Hương Thảo nói hai lão ma ma này đánh người rất ác độc, một roi quất lên cũng khiến người ta đau đến hối hận khi đã được sinh ra ở kiếp này, mà lại nhìn không thấy chút dấu vết.
Thanh Linh câu môi cười lạnh, Diệp Thanh Ngọc sát khí đằng đằng còn dẫn thêm người đến, đây là muốn đánh nàng sao? Chỉ là, nàng đã đắc tội với Diệp Thanh Ngọc tự lúc nào vậy?
Trong phủ Hộ quốc Tướng quân, Lâm thị phân phó các hạ nhân quét dọn khắp nơi thật cẩn thận. Bọn hạ nhân trong phủ chạy đến chạy lui đến ướt cả y phục, quét dọn rồi lại quét dọn, trong phủ xuất hiện một cảnh tượng bận rộn, náo nhiệt lạ thường.
"A, muội muội vừa đi đâu vậy? Còn cái hộp lớn Hương Thảo ôm là cái gì thế?" Trước cửa lớn phủ Tướng quân, Diệp Thanh Ngọc đang ra cửa thì thấy Thanh Linh từ bên ngoài trở về, Hương Thảo đi theo sau lưng. Trong tay Hương Thảo nâng một cái hộp, Diệp Thanh Ngọc thật tò mò bên trong cái hộp kia chứa thứ gì.
"Bên trong là bộ xiêm y bằng Thiên Ngân Cẩm ta vừa cho người làm." Thanh Linh nói.
"Cái gì? Ngươi đã đem Thiên Ngân Cẩm may thành xiêm y rồi sao?" Vẻ mặt Diệp Thanh Ngọc kinh ngạc, sau đó lại hiểu rõ, khó trách nàng nhân cơ hội Thanh Linh không có trong phủ liền phái người đi qua Thanh Lạc viện tìm Thiên Ngân Cẩm, nhưng có lục tung mọi ngóc ngách cũng không thấy. Kỳ quái, nàng bảo người trông coi ở cửa phủ khi nào thấy Thanh Linh hoặc Hương Thảo ra ngoài phủ may xiêm y, phải bẩm báo cho nàng ngay, nàng sẽ tìm cách đoạt được Thiên Ngân Cẩm ngay lúc đó. Nhưng bây giờ, ngay cả xiêm y người ta cũng đã may xong, mà vẫn chưa có ai đến báo với nàng một tiếng.
Diệp Thanh Ngọc tức giận thiếu chút nữa phải giậm chân, ánh mắt âm ngoan liếc về phía hai thị vệ canh ở cửa, hai người kia cảm nhận được ánh mắt không mấy thiện ý của nàng ta, bị hù dọa đến toàn thân đều run lên.
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Nhìn Diệp Thanh Ngọc tức giận đến thiếu nữa đã giậm chân, lòng Thanh Linh không khỏi tốt lên được một chút.
"Không có gì." Diệp Thanh Ngọc bên ngoài cười nhưng bên trong không cười, trong lòng chỉ hận không thể xé toạt vẻ tươi cười trên mặt Thanh Linh thành tám mảnh: "May xiêm y bằng Thiên Ngân Cẩm chắc chắn rất đẹp mắt, muội muội có thể cho cho tỷ mặc thử một chút được không?"
Cho ngươi mặc thử? Chỉ sợ là cho ngươi thử xong, đồ cũng sẽ không trở lại: "Tỷ tỷ, ta đột nhiên nhớ ra có chút chuyện phải làm, ta đi trước đây." Thanh Linh quăng lại một lí do tùy tiện để cự tuyệt Diệp Thanh Ngọc, sau đó nhanh chóng kéo Hương Thảo trở về viện.
Diệp Thanh Ngọc nhìn bóng lưng như đang chạy trốn của Thanh Linh, tức giận đến sắp cắn nát bờ môi dưới, ngươi chạy, ngươi chạy, ngươi có chạy nhanh hơn nữa cũng vô dụng thôi. Dù Thiên Ngân Cẩm đã may thành xiêm y, nàng chắc chắn cũng phải đoạt về tay mình. Nàng ta oán hận trở về viện của mình, ngay cả cửa cũng không bước ra.
"Tiểu thư, Hương Lá đến truyền lời bảo ngươi đến chỗ Đại tiểu thư một chuyến có việc, Tiểu thư, ngươi có muốn đi không? Nhưng nô tỳ vẫn muốn khuyên Tiểu thư một câu đừng nên đi." Hương Thảo có cảm giác, cảm giác rằng chuyện lần này sẽ không có gì tốt lành.
"Đi, sao lại không đi, chẳng lẽ nàng ta có thể ăn thịt Tiểu thư nhà ngươi sao?" Thanh Linh cười trêu Hương Thảo.
"Chuyện này cũng rất khó nói, Đại tiểu thư chỉ sợ hận không thể ăn Tiểu thư luôn đấy!" Hương Thảo cầm lên lược chải đầu cho Thanh Linh.
"Binh đến tướng chặn, nước đến đê chặn, Tiểu thư nhà ngươi mới không sợ nàng ta, còn nữa, nếu Đại tiểu thư muốn tìm bổn tiểu thư để gây phiền toái, thì cho dù bổn tiểu thư không đến chỗ nàng ta, phiền toái cũng sẽ tự đưa tới cửa."
Hương Thảo cảm thấy cũng có lí: "Vậy Tiểu thư cũng nên cẩn thận một chút."
Làm tốt búi tóc cho Thanh Linh, xiên thêm hai cây trâm bạch ngọc vào khe tóc đen óng mượt, trang điểm nhàn nhạt, thanh lệ thoát tục, tao nhã tuyệt trần, cả người mỹ lệ như đóa hoa lan ở nơi thâm cốc.
Đến viện của Diệp Thanh Ngọc, Hương Lá đưa Thanh Linh tiến vào khuê phòng của Diệp Thanh Ngọc.
"Muội muội, đến đây giúp tỷ tỷ nhìn một chút, xem cây trâm nào đẹp nhất." Trước mặt các nàng bày đầy các loại trâm cài màu sắc rực rỡ, Diệp Thanh Ngọc vô cùng thân mật kéo tay Diệp Thanh Linh, nhờ vả Thanh Linh xem giúp các thứ trâm cài kia.
Hừ, nhiều trâm cài như vậy, tỏa ra hào quang vàng chói, lục quang, ánh sáng bạch kim lóng lánh lóa mắt, thiếu chút nữa đã đâm mù mắt nàng. Diệp Thanh Ngọc gọi nàng đến xem là để khoe khoang sao? Trên mặt Thanh Linh kéo ra một nụ cười nhẹ, nói: "Muội muội cảm thấy tỷ tỷ đeo cái gì lên cũng đều xinh đẹp cả."
Diệp Thanh Ngọc tùy ý cầm lên một cây trâm ngọc, sâu ở đáy mắt lóe qua một tia ánh sáng độc ác: "Vậy ngươi cảm thấy mình cài lên cây trâm này có đẹp không?"
"A, tỷ tỷ có ý gì?" Diệp Thanh Ngọc muốn làm gì?
"Nếu muội muội thích cây trâm ngọc này, vậy thì tỷ tỷ tặng cho ngươi."
Phải vậy không? Kết cấu cây trâm này kém như vậy, ngươi cũng không biết xấu hổ mà đem tặng cho người ta? Ngươi cố ý có phải không? Nhưng, Diệp Thanh Ngọc khó khi nào chịu đưa ra một phần lễ, không lấy chẳng phải là ngu ngốc sao? Trong mắt Thanh Linh xẹt qua một tia giảo hoạt.
"Nhưng muội muội lại cảm thấy cây trâm này hợp với tỷ tỷ hơn." Vừa nói xong Thanh Linh liền đoạt lấy cây trâm trong tay Diệp Thanh Linh, trực tiếp cắm lên trên đầu nàng ta, tiện đường còn rút thêm một cây trâm khảm bảo thạch hình bươm bướm tinh xảo xuống, cười nhẹ nhàng một tiếng: "Ta cảm thấy cây trâm này hợp với ta nhất, những thứ khác không mấy phù hợp lắm, tỷ tỷ chỉ cần đưa ta cây trâm này là tốt rồi." Nàng còn thuận tay cắm cây trâm bươm bướm đó lên đầu mình: "Có phải rất đẹp không?"
Thanh Linh vừa dứt lời chân đã chạy đến ngoài cửa, vội vàng thét to với bọn nha hoàn trẻ tuổi và mấy lão mụ tử trong viện: "Các ngươi nhìn một chút, đánh giá xem cây trâm mà Đại tiểu thư vừa tặng ta có đẹp không?"
Nghe vậy, các nàng lần lượt dừng lại động tác trong tay rồi nhìn sang, vừa nghe Thanh Linh nói cây trâm kia là của Đại tiểu thư đưa cho, rối rít mởlll miệng khen đẹp mắt.
"Tỷ tỷ, rất đẹp phải không?" Thanh Linh quay đầu nói với Diệp Thanh Linh đứng ở cửa, trên mặt cười tươi như hoa.
Hai mắt Diệp Thanh Ngọc trừng lớn, đau lòng nhìn cây trâm vàng khảm bảo thạch bươm bướm tinh xảo, giá trị cây trâm kia cũng không nhỏ! Tuy lòng tiếc đến đứt từng đoạn ruột nhưng ngoài mặt vẫn nghiến răng nghiến lợi nói: "Rất đẹp, đẹp vô cùng!" Nàng thật không ngờ Thanh Linh sẽ chạy ra bên ngoài lớn tiếng nói cây trâm kia là nàng tặng cho, lần mày nàng không muốn đưa cũng không được, dù sao da mặt nàng vẫn chưa đủ dày để đi đòi lại đồ mình vừa tặng.
"Muội muội vào xem giúp tỷ tỷ tiếp vòng đeo tay nào đẹp đi." Diệp Thanh Ngọc xoay người đi vào trong phòng, Thanh Linh cũng đi theo vào.
Thanh Linh có chút buồn bực, chẳng lẽ hôm nay Diệp Thanh Ngọc gọi nàng đến đây thật sự chỉ là nhờ nàng xem giúp vòng đeo tay nào đẹp mắt thôi sao?
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đi vào phòng, Thanh Linh quay đầu lại phát hiện là Hương Lá. Hương Lá tiến vào hành lễ với hai người, sau đó liền nói nhỏ vào bên tai Diệp Thanh Ngọc cái gì đó, nói xong, Hương Lá lại lui ra ngoài.
"Muội muội, tỷ tỷ có chút việc phải ra ngoài trước, sẽ nhanh chóng trở lại thôi, ngươi ở lại giúp tỷ tỷ lựa ra vòng tay đẹp mắt một chút." Diệp Thanh Ngọc nói xong liền vội vã rời đi.
Trong khuê phòng Diệp Thanh Ngọc to như vậy mà cũng chỉ có mỗi Thanh Linh bên trong. Trong phòng có tranh sơn thủy, bình phong chia phòng thành gian, gian trong chủ yếu là đặt một chiếc giường, và một ít bàn ghế, còn gian ngoài dùng để đặt bàn trang điểm và tủ quần áo.
Bây giờ trên bàn trang điểm đang bày ra đầy đồ trang sức đeo tay, cửa tủ quần áo mở rộng ra có thể thấy rõ được các loại y phục có đủ kiểu dáng xinh đẹp bên trong.
Thanh Linh chờ Diệp Thanh Ngọc trong phòng chừng một thời gian uống cạn chung trà, nhưng vẫn chưa thấy nàng ta trở lại, cảm thấy một thân một mình chờ ở chỗ này mãi cũng không ổn, nên liền đi ra cửa phòng, trên hành lang lại gặp phải Hương Mai hầu hạ bên cạnh Diệp Thanh Ngọc.
"Hương Mai, khi nào Đại tiểu thư trở lại thì ngươi nói với nàng là ta có chút việc phải trở về trước." Thanh Linh phân phó.
"Vâng, Nhị tiểu thư." Hương Mai nói.
Thanh Linh đi về phía viện của mình, nhưng chỉ mới đi được nửa đường, đã bị Diệp Thanh Ngọc đuổi theo ở phía sau.
Diệp Thanh Ngọc mím môi, nộ khí đằng đằng bước tới, trâm vàng cài hai bên tóc lay chuyển kịch liệt, châu ngọc đeo trên người bay nhảy dữ dội, cả người phảng phất như có sát khí vây quanh.
Theo sau nàng là hai nha hoàn trẻ tuổi, còn có hai lão ma ma khuôn mặt không mấy thiện ý cầm theo roi trong tay. Hai lão ma ma kia cực kì béo, vóc người cũng cao lớn. Các nàng ta đều là lão nhân trong phủ, chuyên môn dạy dỗ các tiểu nha đầu mới tiến vào không hiểu quy củ.
Nghe Hương Thảo nói hai lão ma ma này đánh người rất ác độc, một roi quất lên cũng khiến người ta đau đến hối hận khi đã được sinh ra ở kiếp này, mà lại nhìn không thấy chút dấu vết.
Thanh Linh câu môi cười lạnh, Diệp Thanh Ngọc sát khí đằng đằng còn dẫn thêm người đến, đây là muốn đánh nàng sao? Chỉ là, nàng đã đắc tội với Diệp Thanh Ngọc tự lúc nào vậy?
Tác giả :
Sương Nhiễm Tuyết Y