Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 144-3: Lật thuyền trong mương 3
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Nàng nằm trên người hắn, eo thon bị ôm chặt không cử động được: “Chàng..chàng muốn làm gì? Mặt thiếp đang bị thương, đau muốn chết, không cho chàng làm loạn."
Hắn vươn tay vuốt vư gò má sưng đỏ của nàng: “Sẽ không làm loạn." Thanh âm hắn hết sức ôn nhu, ôn nhu đến mức khiến nàng có chút sợ hãi: “Chỉ là ta muốn thuyền của nàng lật trong mương của ta thêm mấy lần nữa mà thôi." Hắn trở mình, đè nàng xuống dưới.
Nàng còn chưa kịp hiểu ý tứ trong lời nói củ hắn, nụ hôn của hắn đã ùn ùn kéo tới.
Bản lĩnh xuyên tạc của người này, hôm nay nàng coi như đã lãnh giáo đủ.
Vì vậy đáng thương chiếc thuyền nhỏ tựa như rau trong nồi, bị đảo đi đảo lại, lật tới lật lui trong cái mương phúc hắc. Mấy lần nàng muốn hô cứu mạng, thế nhưng lời nói đến khóe miệng lại bị nụ hôn của hắn nuốt trọn. (MTLTH.dđlqđ)
“Nói xem ai đánh nàng thành cái dạng này?" Mỗ nam lăn qua lăn lại đã đủ, thỏa mãn nheo nheo mắt, miễn cưỡng hỏi.
“Không phải bị đánh! Mà là không cẩn thận bị nện trúng!" Nàng nằm sấp trong lòng hắn phản bác.
“Tối hôm qua thiếp giao thủ cùng với ngân diện hắc y nhân kia. Công phu của hắn lợi hại, ngân châm của thiếp cũng không thể đả thương hắn. Cuối cùng, vì để cho hắn trúng ngân châm ngâm độc của thiếp, thiếp chấp nhận một quyền của hắn.
Thiếp thật sự rất tò mò thân phận của người đó, có lẽ lần này hắn trúng độc của thiếp, thiếp có thể được hắn là ai."
Hắn trầm mặc một lát, sau đó mới mở miệng: “Thân phận của ngân diện hắc y nhân, nàng biết chưa hẳn là chuyện tốt."
Thư Nghiễn nghe theo phân phó của Thanh Linh, phái người gắt gao theo dõi những người mua ‘Thiên tiền, Ngũ hòe, Điếu liên, Sinh đường,…’tại tiệm thuốc khắp thành.
“Chủ Thượng, nội trong ngày hôm nay bắt được tám người cùng mua thang thuốc này. Tất cả đều bắt trong tiệm thuốc. Thuộc hạ đã hỏi Chưởng quỹ, ngày thường không có ai đi mua thang thuốc này cả." Thư Nghiễn phái người đi điều tra thân thế của tám người đó, lại không thể thăm dò ra lai lịch cụ thể: “Chủ Thượng, chắc hẳn hắn đã đoán ra được tính toán của ngài, cho nên mới phái nhiều người đi mua gây nhiễu loạn đến vậy."
“Tên này thật giảo hoạt." Thư Nghiễn phiền muội nói.
Thanh Linh cười khẽ, không thể tra bằng con đường này, nàng tựa hồ cũng không quá sốt ruột, cũng không giận dữ: “Nếu hắn không thông minh, há để cho đến tận bây giờ các ngươi vẫn chưa tra ra hắn là ai."
Thư Nghiễn thở dài: “Ai, thật uổng phí thời gian."
Thanh Linh cười nhẹ: “Chưa chắc."
Sắp đến cuối năm, nhà nhà bắt đầu sắm tết. Đường phố ngày càng náo nhiệt.
Hách Liên Dực ngồi trong xe ngựa, nghe bên ngoài ồn ào, hắn cảm thấy bản thân thật cô độc. Mẫu phi chết, Ngạo Nguyệt chết, đến cả cái người vẫn luôn vờ vịt với hắn là Dung Thi Thi cũng đã chết, bên cạnh hắn không còn ai.
Hắn tự giễu cười một tiếng, hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân thế mà lại có lúc cảm thấy cô đơn.
Con đường đoạt vương quyền này, hắn bị bức bách vào hoàn cảnh bị cô lập hoàn toàn, càng đi về phía trước càng thấy mịt mù. Lui về phía sau, hắn lại không cam lòng. Hắn vĩnh viễn không cam lòng, chỉ cần còn một hơi thở, hắn quyết không buông tha việc đoạt quyền!
Nghe bên ngoài nhốn nháo náo nhiệt, hắn cảm thấy tai ngày càng đau: “Đổi đường hồi phủ." Hắn nói với phu xe.
Xe ngựa nhanh chóng đổi đường, tiếng huyên náo xa dần, trong xe yên tĩnh trở lại. Hách Liên Dực ngả người ra sau, nhắm mắt dưỡng thần một lúc.
“Haizz." Xe ngựa đột ngột dừng lại, Hách Liên Dực mở mắt: “Sao không đi tiếp?"
“Bẩm Vương gia, phía trước là xe ngựa của Thái tử, chỗ này có chút chật hẹp, hai chiếc xe ngựa không thể cùng đi. Người của phủ Thái tử muốn lão nô nhường đường." Phu xe nói, con đường nhỏ, cũng may không quá dài, xe của Hách Liên Dực và Hách Liên Thành cùng đối đầu nhau, cần phải có một bên nhường đường cho bên còn lại.
Muốn Hách Liên Dực hắn nhường cho Hách Liên Thành sao? Đây không phải là vấn đề nhường đường, mà là khiến cho hắn trước mặt Hách Liên Thành tựa như thấp đi một bậc. Trên thực tế, đúng là thế lực của hắn nay đã không bằng Hách Liên Thành, nhưng hắn vẫn không cam lòng. Muốn hắn nhường đường cho Hách Liên Thành? Trong lòng hắn vạn lần không muốn: “Ngươi nói bản vương có việc gấp, thứ lỗi không thể nhường đường!"
Phu xe nói nguyên văn cho người phủ Thái tử nghe.
“Vinh Vương gia, Thái tử cũng là có việc gấp muốn làm, kính xin Vương gia nhường một đoạn đường. Làm trễ nải công chuyện của Thái tử, không phải chuyện tốt." Người đang nói tên là Tề Đường.
Hách Liên Dực nhướn mày, lạnh lùng đáp: “Nếu như bản vương không nhường?"
“Ngăn trở xe ngựa của Thái tử, trở ngại công việc của Thái tử. Đây là tội mạo phạm…"
“Hừ, bản vương dù gì cũng là huynh trưởng của Hách Liên Thành, Nam Hạ ta coi trọng lễ nghĩa, từ xưa đến nay trưởng ấu khác biệt, bản vương thân là huynh trưởng chẳng lẽ còn phải nhường đường cho Hoàng đệ sao?
Hách Liên Thành, không phải ngươi làm Thái tử, mắt liền cao hơn đầu, ngay cả nói bản vương cũng khinh thường nói với ngươi, ngươi vậy mà dám để cho tên nô tài đến cả xách giày cho bản vương cũng không xứng này thay mặt nói chuyện?"
“Ai biết ngài có phải huynh trưởng của Thái tử hay không?" Tề Đường không chút sợ hãi uy nghiêm của Vinh Vương gia, lớn tiếng phản bác lại.
“Cẩu nô tài! Ngươi có ý gì?!" Hách Liên Dực tức giận, nếu như không phải Hách Liên Thành ngầm đồng ý, nô tài này dám nói lời đại bất kính này sao?
Hách Liên Thành ở bên ngoài dám bắt nạt đến trên đầu hắn!
Ngõ hẹp yên tĩnh trong thoáng chốc, bầu không khí tựa như cũng ngưng trệ, căng thẳng hơn bao giờ hết. (MTLTH.dđlqđ)
“Hiện tại có người nào không biết Thục phi nương nương dây dưa không rõ với Kính Nam vương, Vinh Vương gia có phải huyết mạch Hoàng Thất hay không…." Tề Đường còn chưa nói hết lời, một thanh kiếm mang lệ khí đột nhiên bay ra từ trong xe ngựa của Hách Liên Dực, đâm thẳng về phía hắn.
Tề Đường bị dọa đến ngơ ngẩn, quên mất tránh né, may Hách Liên Thành kịp thời vén rèm xe ngựa, đỡ cho hắn đường kiếm này.
“Tề Đường, không được vô lễ."Hách Liên Thành thản nhiên nói, khẩu khí lại không có chút trách cứ nào.
“Nô tài không hiểu chuyện, lời nói xúc phạm đếnTứ Hoàng huynh, kính xin Tứ Hoàng huynh bớt giận. Sau khi trở về, bản Thái tử chắc chắn sẽ nghiêm phạt hắn." Hách Liên Thành nhàn nhạt nói: “Nhường đường là việc nhỏ, để tránh rạn nứt thình cảm, bản Thái tử sẽ nhường Tứ Hoàng huynh đi trước. Nhưng Tứ Hoàng huynh lại vừa nhắc nhở Thần đệ một việc, Nam Hạ ta coi trong lễ nghĩa."
Thanh âm hắn tạm ngừng, lại nói: “Thần đệ thân là Thái tử, không có đạo lý Thái tử phải nhường đường cho Thân vương.
Kính xin Vinh Vương gia nhường đường, bản Thái tử không thể chậm trễ hơn được nữa. Nếu Phụ Hoàng biết huynh đệ chúng ta vì việc nhỉ này mà giằng co, chỉ sợ Phụ Hoàng lại giận dữ."
“Hách Liên Thành, ngươi!" Bị đối phương nói đến nghẹn họng, Hách Liên Dực nhất thời không biết phải phản bác như thế nào.
“Ngươi" Hách Liên Thành chỉ phu xe của Hách Liên Dực: “Còn ngẩn người cái gì, không mau lùi ngựa ra sau?"
“Vương gia?" Phu xe dè dặt hỏi thăm Hách Liên Dực.
Thật lâu sau đó, trong xe ngựa truyền ra âm thanh ẩn nhẫn tức giận của Hách Liên Dực: “Nhường đường cho Thái tử." Mỗi chữ phát ra là một lần nghiến răng.
Hách Liên Dực nhắm mắt lại, tức giận chưa tiêu, ngực kịch liệt phập phồng. Ai bảo hắn không phải Thái tử cơ chứ.
Hách Liên Thành thân là Thái tử còn không đặt hắn vào mắt, khắp nơi khắp chốn nhằm vào hắn, nếu như Hách Liên Thành đăng cơ, Hách Liên Dực hắn có thể còn có đường sống sao?
Nhất định phải diệt trừ Hách Liên Thành! Chỉ là hiện tại hắn thân cô thế cô…Trong đầu đột nhiên nhớ đến lời nói của ngân diện hắc y nhân: “Nếu như Vinh Vương nguyện hợp tác cùng lão phu, lão phu nhất định cam tâm tình nguyện phò tá Vinh Vương gia."
Ban đên, con đường phụ cận Vinh Vương đột nhiên xuất hiện pháo hoa màu xanh.
Trong sảnh Vinh Vương phủ, Hách Liên Dực ngồi trên ghế, tay để trên bàn, ngón tay như có như không gõ trên mặt bàn.
Có mấy cái ly cùng một bình rượu đặt trên bàn. Bên cạnh hắn có một lò lửa lớn, một nồi rượu nho nhỏ được đặt trên đống lửa.
“Vương gia tìm lão phu đến là có chuyện gì?" Thanh âm trầm thấp lọt vào tai, tay đang gõi mặt bàn của Hách Liên Dực thu lại, mắt nhìn ngân diện hắc y nhân đứng ở cửa.
Ngân diện hắc y nhân từng đưa Hách Liên Dực vài viên đạn tín hiệu, nếu như Hách Liên Dực tìm hắn, chỉ cần phát tín hiệu.
Vừa rồi Hách Liên Dực cho người thả đạn tín hiệu, hẹn ngân diện hắc y nhân đến.
Nàng nằm trên người hắn, eo thon bị ôm chặt không cử động được: “Chàng..chàng muốn làm gì? Mặt thiếp đang bị thương, đau muốn chết, không cho chàng làm loạn."
Hắn vươn tay vuốt vư gò má sưng đỏ của nàng: “Sẽ không làm loạn." Thanh âm hắn hết sức ôn nhu, ôn nhu đến mức khiến nàng có chút sợ hãi: “Chỉ là ta muốn thuyền của nàng lật trong mương của ta thêm mấy lần nữa mà thôi." Hắn trở mình, đè nàng xuống dưới.
Nàng còn chưa kịp hiểu ý tứ trong lời nói củ hắn, nụ hôn của hắn đã ùn ùn kéo tới.
Bản lĩnh xuyên tạc của người này, hôm nay nàng coi như đã lãnh giáo đủ.
Vì vậy đáng thương chiếc thuyền nhỏ tựa như rau trong nồi, bị đảo đi đảo lại, lật tới lật lui trong cái mương phúc hắc. Mấy lần nàng muốn hô cứu mạng, thế nhưng lời nói đến khóe miệng lại bị nụ hôn của hắn nuốt trọn. (MTLTH.dđlqđ)
“Nói xem ai đánh nàng thành cái dạng này?" Mỗ nam lăn qua lăn lại đã đủ, thỏa mãn nheo nheo mắt, miễn cưỡng hỏi.
“Không phải bị đánh! Mà là không cẩn thận bị nện trúng!" Nàng nằm sấp trong lòng hắn phản bác.
“Tối hôm qua thiếp giao thủ cùng với ngân diện hắc y nhân kia. Công phu của hắn lợi hại, ngân châm của thiếp cũng không thể đả thương hắn. Cuối cùng, vì để cho hắn trúng ngân châm ngâm độc của thiếp, thiếp chấp nhận một quyền của hắn.
Thiếp thật sự rất tò mò thân phận của người đó, có lẽ lần này hắn trúng độc của thiếp, thiếp có thể được hắn là ai."
Hắn trầm mặc một lát, sau đó mới mở miệng: “Thân phận của ngân diện hắc y nhân, nàng biết chưa hẳn là chuyện tốt."
Thư Nghiễn nghe theo phân phó của Thanh Linh, phái người gắt gao theo dõi những người mua ‘Thiên tiền, Ngũ hòe, Điếu liên, Sinh đường,…’tại tiệm thuốc khắp thành.
“Chủ Thượng, nội trong ngày hôm nay bắt được tám người cùng mua thang thuốc này. Tất cả đều bắt trong tiệm thuốc. Thuộc hạ đã hỏi Chưởng quỹ, ngày thường không có ai đi mua thang thuốc này cả." Thư Nghiễn phái người đi điều tra thân thế của tám người đó, lại không thể thăm dò ra lai lịch cụ thể: “Chủ Thượng, chắc hẳn hắn đã đoán ra được tính toán của ngài, cho nên mới phái nhiều người đi mua gây nhiễu loạn đến vậy."
“Tên này thật giảo hoạt." Thư Nghiễn phiền muội nói.
Thanh Linh cười khẽ, không thể tra bằng con đường này, nàng tựa hồ cũng không quá sốt ruột, cũng không giận dữ: “Nếu hắn không thông minh, há để cho đến tận bây giờ các ngươi vẫn chưa tra ra hắn là ai."
Thư Nghiễn thở dài: “Ai, thật uổng phí thời gian."
Thanh Linh cười nhẹ: “Chưa chắc."
Sắp đến cuối năm, nhà nhà bắt đầu sắm tết. Đường phố ngày càng náo nhiệt.
Hách Liên Dực ngồi trong xe ngựa, nghe bên ngoài ồn ào, hắn cảm thấy bản thân thật cô độc. Mẫu phi chết, Ngạo Nguyệt chết, đến cả cái người vẫn luôn vờ vịt với hắn là Dung Thi Thi cũng đã chết, bên cạnh hắn không còn ai.
Hắn tự giễu cười một tiếng, hắn chưa bao giờ nghĩ bản thân thế mà lại có lúc cảm thấy cô đơn.
Con đường đoạt vương quyền này, hắn bị bức bách vào hoàn cảnh bị cô lập hoàn toàn, càng đi về phía trước càng thấy mịt mù. Lui về phía sau, hắn lại không cam lòng. Hắn vĩnh viễn không cam lòng, chỉ cần còn một hơi thở, hắn quyết không buông tha việc đoạt quyền!
Nghe bên ngoài nhốn nháo náo nhiệt, hắn cảm thấy tai ngày càng đau: “Đổi đường hồi phủ." Hắn nói với phu xe.
Xe ngựa nhanh chóng đổi đường, tiếng huyên náo xa dần, trong xe yên tĩnh trở lại. Hách Liên Dực ngả người ra sau, nhắm mắt dưỡng thần một lúc.
“Haizz." Xe ngựa đột ngột dừng lại, Hách Liên Dực mở mắt: “Sao không đi tiếp?"
“Bẩm Vương gia, phía trước là xe ngựa của Thái tử, chỗ này có chút chật hẹp, hai chiếc xe ngựa không thể cùng đi. Người của phủ Thái tử muốn lão nô nhường đường." Phu xe nói, con đường nhỏ, cũng may không quá dài, xe của Hách Liên Dực và Hách Liên Thành cùng đối đầu nhau, cần phải có một bên nhường đường cho bên còn lại.
Muốn Hách Liên Dực hắn nhường cho Hách Liên Thành sao? Đây không phải là vấn đề nhường đường, mà là khiến cho hắn trước mặt Hách Liên Thành tựa như thấp đi một bậc. Trên thực tế, đúng là thế lực của hắn nay đã không bằng Hách Liên Thành, nhưng hắn vẫn không cam lòng. Muốn hắn nhường đường cho Hách Liên Thành? Trong lòng hắn vạn lần không muốn: “Ngươi nói bản vương có việc gấp, thứ lỗi không thể nhường đường!"
Phu xe nói nguyên văn cho người phủ Thái tử nghe.
“Vinh Vương gia, Thái tử cũng là có việc gấp muốn làm, kính xin Vương gia nhường một đoạn đường. Làm trễ nải công chuyện của Thái tử, không phải chuyện tốt." Người đang nói tên là Tề Đường.
Hách Liên Dực nhướn mày, lạnh lùng đáp: “Nếu như bản vương không nhường?"
“Ngăn trở xe ngựa của Thái tử, trở ngại công việc của Thái tử. Đây là tội mạo phạm…"
“Hừ, bản vương dù gì cũng là huynh trưởng của Hách Liên Thành, Nam Hạ ta coi trọng lễ nghĩa, từ xưa đến nay trưởng ấu khác biệt, bản vương thân là huynh trưởng chẳng lẽ còn phải nhường đường cho Hoàng đệ sao?
Hách Liên Thành, không phải ngươi làm Thái tử, mắt liền cao hơn đầu, ngay cả nói bản vương cũng khinh thường nói với ngươi, ngươi vậy mà dám để cho tên nô tài đến cả xách giày cho bản vương cũng không xứng này thay mặt nói chuyện?"
“Ai biết ngài có phải huynh trưởng của Thái tử hay không?" Tề Đường không chút sợ hãi uy nghiêm của Vinh Vương gia, lớn tiếng phản bác lại.
“Cẩu nô tài! Ngươi có ý gì?!" Hách Liên Dực tức giận, nếu như không phải Hách Liên Thành ngầm đồng ý, nô tài này dám nói lời đại bất kính này sao?
Hách Liên Thành ở bên ngoài dám bắt nạt đến trên đầu hắn!
Ngõ hẹp yên tĩnh trong thoáng chốc, bầu không khí tựa như cũng ngưng trệ, căng thẳng hơn bao giờ hết. (MTLTH.dđlqđ)
“Hiện tại có người nào không biết Thục phi nương nương dây dưa không rõ với Kính Nam vương, Vinh Vương gia có phải huyết mạch Hoàng Thất hay không…." Tề Đường còn chưa nói hết lời, một thanh kiếm mang lệ khí đột nhiên bay ra từ trong xe ngựa của Hách Liên Dực, đâm thẳng về phía hắn.
Tề Đường bị dọa đến ngơ ngẩn, quên mất tránh né, may Hách Liên Thành kịp thời vén rèm xe ngựa, đỡ cho hắn đường kiếm này.
“Tề Đường, không được vô lễ."Hách Liên Thành thản nhiên nói, khẩu khí lại không có chút trách cứ nào.
“Nô tài không hiểu chuyện, lời nói xúc phạm đếnTứ Hoàng huynh, kính xin Tứ Hoàng huynh bớt giận. Sau khi trở về, bản Thái tử chắc chắn sẽ nghiêm phạt hắn." Hách Liên Thành nhàn nhạt nói: “Nhường đường là việc nhỏ, để tránh rạn nứt thình cảm, bản Thái tử sẽ nhường Tứ Hoàng huynh đi trước. Nhưng Tứ Hoàng huynh lại vừa nhắc nhở Thần đệ một việc, Nam Hạ ta coi trong lễ nghĩa."
Thanh âm hắn tạm ngừng, lại nói: “Thần đệ thân là Thái tử, không có đạo lý Thái tử phải nhường đường cho Thân vương.
Kính xin Vinh Vương gia nhường đường, bản Thái tử không thể chậm trễ hơn được nữa. Nếu Phụ Hoàng biết huynh đệ chúng ta vì việc nhỉ này mà giằng co, chỉ sợ Phụ Hoàng lại giận dữ."
“Hách Liên Thành, ngươi!" Bị đối phương nói đến nghẹn họng, Hách Liên Dực nhất thời không biết phải phản bác như thế nào.
“Ngươi" Hách Liên Thành chỉ phu xe của Hách Liên Dực: “Còn ngẩn người cái gì, không mau lùi ngựa ra sau?"
“Vương gia?" Phu xe dè dặt hỏi thăm Hách Liên Dực.
Thật lâu sau đó, trong xe ngựa truyền ra âm thanh ẩn nhẫn tức giận của Hách Liên Dực: “Nhường đường cho Thái tử." Mỗi chữ phát ra là một lần nghiến răng.
Hách Liên Dực nhắm mắt lại, tức giận chưa tiêu, ngực kịch liệt phập phồng. Ai bảo hắn không phải Thái tử cơ chứ.
Hách Liên Thành thân là Thái tử còn không đặt hắn vào mắt, khắp nơi khắp chốn nhằm vào hắn, nếu như Hách Liên Thành đăng cơ, Hách Liên Dực hắn có thể còn có đường sống sao?
Nhất định phải diệt trừ Hách Liên Thành! Chỉ là hiện tại hắn thân cô thế cô…Trong đầu đột nhiên nhớ đến lời nói của ngân diện hắc y nhân: “Nếu như Vinh Vương nguyện hợp tác cùng lão phu, lão phu nhất định cam tâm tình nguyện phò tá Vinh Vương gia."
Ban đên, con đường phụ cận Vinh Vương đột nhiên xuất hiện pháo hoa màu xanh.
Trong sảnh Vinh Vương phủ, Hách Liên Dực ngồi trên ghế, tay để trên bàn, ngón tay như có như không gõ trên mặt bàn.
Có mấy cái ly cùng một bình rượu đặt trên bàn. Bên cạnh hắn có một lò lửa lớn, một nồi rượu nho nhỏ được đặt trên đống lửa.
“Vương gia tìm lão phu đến là có chuyện gì?" Thanh âm trầm thấp lọt vào tai, tay đang gõi mặt bàn của Hách Liên Dực thu lại, mắt nhìn ngân diện hắc y nhân đứng ở cửa.
Ngân diện hắc y nhân từng đưa Hách Liên Dực vài viên đạn tín hiệu, nếu như Hách Liên Dực tìm hắn, chỉ cần phát tín hiệu.
Vừa rồi Hách Liên Dực cho người thả đạn tín hiệu, hẹn ngân diện hắc y nhân đến.
Tác giả :
Sương Nhiễm Tuyết Y