Thừa Tướng Phu Nhân
Quyển 3 - Chương 1: Tướng phủ phong vân thiếu niên thừa tướng - Thân phận bại lộ

Thừa Tướng Phu Nhân

Quyển 3 - Chương 1: Tướng phủ phong vân thiếu niên thừa tướng - Thân phận bại lộ

Edit: Trảm Phong

Cũng không biết qua bao lâu, người không có bị thương mới chậm rãi đứng lên, trong đại sảnh đã là một mảnh hỗn độn đập vào mắt đều là dấu vết màu đen nổ tung lưu lại. Ánh mắt tất cả mọi người đều hoảng sợ khó tả, nhớ tới viên đạn nho nhỏ màu đen Quân Tư Điềm vừa rồi nắm trong tay kia không ngờ có uy lực lớn như vậy.

Quân Tư Điềm ở trung tâm nổ tung sớm đã chết không thể chết lại, thân thể nàng tàn phá, tứ chi sớm bị nổ bay, hôm nay trong đại sảnh chỉ còn lại thi thể nàng bể thành từng mảnh.

Vài quan văn có chút gần Quân Tư Điềm không thể may mắn thoát khỏi, chết tương đối thảm thiết. Nhiều người nhờ Vân Khanh nhắc nhở kịp thời tránh né, nhưng là có vài người động tác chậm bị chút tổn thương nặng nhẹ.

“Cha, nương – -" Phong Lan Tinh cùng Phong Lan Nguyệt ở ngoài cửa đón khách nghe được động tĩnh nhanh chóng đi đến, nhìn trong đại sảnh một mảnh hỗn độn, sắc mặt mơ hồ trắng bệch, nguyên một đám người trong phòng té trên mặt đất, bởi vì dư ba nổ tung, đại đa số người ở vào trạng thái hôn mê. Ngoài cửa một vài người hầu Phong gia cũng rối rít nhanh chóng chạy vào cứu người. Phong Lan Tinh cùng Phong Lan Nguyệt ngay cả mồ hôi lạnh đều xông ra, đặc biệt là Phong Lan Nguyệt tính tình nóng nảy, hắn lớn giọng cơ hồ ném đi nóc nhà, “Cha mẹ, hai người ở nơi nào?"

Bên kia Phong Nhiễm Mặc nghe được thanh âm che lấy môi ho nhẹ một tiếng, hắn vào thời khắc mấu chốt chỉ lo lắng bảo vệ Mạc Ngôn không có có võ công, người khác liền thực hữu tâm vô lực, bởi vì Vân Khanh nhắc nhở hắn mặc dù bị một chút liên lụy, nhưng thật may là không có gì đáng ngại.

Đem Mạc Ngôn từ dưới thân kéo lên, thấy khuôn mặt nàng nhỏ nhắn khẽ trắng bệch, Phong Nhiễm Mặc vội vàng điểm huyệt ngủ của nàng, không để nàng nhìn thấy bộ dáng thảm thiết trong phòng, đem Mạc Ngôn ôm ngang lên giao cho hai huynh đệ Phong Lan Nguyệt, lúc này hắn là chủ gia đình nhất định là không thể tách khỏi, cho nên chỉ có thể trước tiên đem ái thê giao cho hai đứa con trai chiếu cố.

“Hai đứa đem mẫu thân đưa về đào viên trước."

Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, nhẹ nhàng gật đầu, Phong Lan Nguyệt ôm Mạc Ngôn thân hình đơn bạc liền biến mất ở cuối đại sảnh.

Bên kia Phong Lam Cẩn cũng từ trên mặt đất ngồi dậy, hắn bị Vân Khanh ôm chặt lấy quay cuồng vài vòng ở trong đại sảnh, hai người kịp phản ứng trước hết, bởi vậy cũng không có bị thương. Chỉ là xiêm y có chút nếp uốn, sợi tóc có chút mất trật tự mà thôi.

“Mặc Huyền!"

Một thân hắc y Mặc Huyền cũng không có bị tổn thương, nghe được thanh âm Phong Lam Cẩn hắn lập tức hành động một tay nắm chặt tay cầm xe lăn liền đem xe lăn đẩy tới bên người Phong Lam Cẩn, Vân Khanh chậm rãi đứng lên đỡ Phong Lam Cẩn ngồi trên xe lăn.

“Ngươi không có bị thương đi!"

“Có bị thương không?!"

Hai người trăm miệng một lời hỏi ra, sau đó hai người nhìn nhau mâu quang khẽ tĩnh mịch, hết thảy đều không nói lời nào.

“Phụ hoàng! Người thế nào?!"

Quân Ngạo rất là chật vật. Một thân xiêm y màu vàng sáng tổn hại mấy chỗ, trên mặt đều là bụi đen, mắt thấy không có nguy hiểm khác, hắn vội vã từ trên người Khánh Viễn Đế đứng lên, mâu quang hơi lo lắng nhìn Khánh Viễn Đế.

“Trẫm không có việc gì!" May mà lần này Khánh Viễn Đế không có bị thương, hắn trước nhìn thoáng qua Quân Ngạo, ánh mắt khẽ mang theo chút ít ấm áp, lại nhìn trong đại sảnh một mảnh hỗn độn cùng thi thể Quân Tư Điềm không toàn thây, mâu quang thoáng hiện lên một tia sắc bén cùng trầm thống, lúc này đây có thể nói tổn thương thảm trọng, vài quan viên trong triều bỏ mạng, cũng có mấy người bị trọng thương. Mi tâm Khánh Viễn Đế nhíu chặt, hôm nay trong đám người vội tới chúc mừng Phong Lam Cẩn không thiếu có một vài thái y tinh thông y thuật, hắn nhìn thoáng qua quan viên trọng thương bất tỉnh nhân sự đã được bọn hạ nhân Phong gia nâng lên, sắc mặt thâm trầm nói với mấy thái y, “Cần phải đem các ái khanh bị thương cứu về!"

Mấy thái y liếc mắt nhìn nhau, cung kính cúi đầu."Thần, tuân chỉ!"

“Điềm Nhi…" Trên người Hiền phi cũng tương đối chật vật, nàng nhìn trong đại sảnh bay đầy các mảnh vụn đau kêu một tiếng chớp mắt liền bất tỉnh nhân sự.

“Mẫu phi!" Quân Ngạo kinh hô một tiếng, ôm lấy Hiền phi, bên hông lại đau nhói, là Hiền phi lợi dụng ống tay áo che lấp véo hắn một cái. Mâu quang Quân Ngạo chợt lóe, cơ hồ là lập tức liền hiểu ý tứ mẫu phi.

Lúc này đây hoàng muội xông đại họa, hắn mặc dù cứu giá có công lại cũng không thể không bị phụ hoàng nghi kỵ, hắn dù sao cũng là ca ca ruột của Quân Tư Điềm, mà mẫu phi cũng là vì tránh hiềm nghi mới sẽ như thế.

Thân hình Quân Ngạo hơi ngưng, bộ dạng hắn chật vật, mâu quang ám trầm, nhìn Khánh Viễn Đế sắc mặt tĩnh mịch, mở miệng nói, “Phụ hoàng, mẫu phi chỉ sợ là bị chút tổn thương, tâm tình ba động quá lớn, có thể cho phép nhi thần tìm nha đầu đến trước đưa mẫu phi hồi cung hay không."

Mặt Khánh Viễn Đế trầm như nước, đôi mắt sắc bén như lệ ưng dạo qua một vòng trên người Hiền phi, sau đó hắn nhìn nhìn Quân Ngạo vẻ mặt chật vật, trầm ngâm một lát mới trầm giọng nói, “Đi đi."

Nhớ tới một viên đạn nho nhỏ của Quân Tư Điềm có thể có uy lực lớn như vậy, Quân Ngạo oán hận nàng không đem phương pháp chế tạo viên đạn đưa cho hắn trước. Ánh mắt dạo qua một vòng trên người Vân Khanh, nàng hiển nhiên là từng gặp qua viên đạn kia, cũng biết uy lực của nó, nếu không cũng sẽ không thể nào làm ra phản ứng như vậy. Ánh mắt Quân Ngạo nhìn Vân Khanh lúc này có chút ít khác thường.

Phong Lam Cẩn bỗng nhúc nhích đẩy xe lăn, không để lại dấu vết ngăn trở ánh mắt Quân Ngạo đầy tính xâm lược, hắn một thân hồng y cũng lây dính chút bụi bặm, ánh mắt luôn luôn ôn hòa cũng thay đổi mấy lần.

“Bệ hạ, lần này Phong phủ xảy ra chuyện như vậy, thần khó chối tội này, thỉnh bệ hạ trị tội!"

Khánh Viễn Đế mặt mày lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn thoáng qua Phong Lam Cẩn, không nói gì. Phong gia xác thực có tội, nhưng là phạm tội lại là con gái của hắn, Phong Lam Cẩn vừa nói như vậy, hiển nhiên chính là không có ý định gánh chịu.

“Ái khanh có tội gì, là trẫm giáo nữ vô phương hôm nay mới có thể gây thành đại họa bực này!" Mâu quang Khánh Viễn Đế rơi vào trên người Quân Tư Điềm tàn phá, con mắt ưng khẽ biến đổi, ánh mắt của hắn trầm thống nhìn thi thể quan viên bị gấm bố màu trắng bao trùm, trầm giọng nói, “Truyền khẩu dụ của trẫm, đem Quân Tư Điềm xoá tên khỏi gia phả hoàng thất, hậu táng các vị ái khanh, hơn nữa trợ cấp người nhà. Đem…" Khánh Viễn Đế nhắm lại hai mắt, đáy mắt thoáng hiện lên một tia không đành lòng, lần nữa mở ra đã là một mảnh bén nhọn."… Đem tội nữ Quân Tư Điềm vứt xác hoang dã bày tỏ khiển trách!"

“Phụ hoàng…" Quân Ngạo khiếp sợ.

“Câm miệng! Ý trẫm đã quyết! Nàng nếu không phải không nghe ý chỉ của trẫm như thế nào lại rơi vào kết cục như vậy, trẫm tuyệt không thể chứa nàng!"

Chết không có chỗ chôn… Đây là kết cục tất nhiên của Quân Tư Điềm.

Vân Khanh thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng cũng lãnh trào, nếu không phải chuyện hôm nay huyên náo quá lớn, Khánh Viễn Đế làm sao có thể thỏa hiệp, một Phong gia còn uy hiếp không được hắn. Hắn nói lại rất đường hoàng, kỳ thật bất quá là làm cho những người khác xem thôi, Quân Tư Điềm làm ra chuyện này hại chết người cũng không bỏ qua chính nàng, Khánh Viễn Đế cũng là vì cho nhà người chết một cái công đạo, đỡ phải làm cho các đại thần rét lạnh tâm.

Phong Lam Cẩn tự nhiên cũng hiểu đạo lý này, chỉ là trong lòng vẫn tức giận dị thường như cũ, hôn lễ hắn tĩnh tâm thật tốt chuẩn bị cứ như vậy trôi theo dòng nước.

Bất quá thật may là kết thúc buổi lễ.

Phong Lam Cẩn nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lần này cũng coi như giải quyết một người xem Khanh nhi của ta như cái đinh trong mắt.

Dưới mắt xảy ra chuyện như vậy, hôn lễ nhất định là không có cách nào lại tiến hành, Phong Lam Cẩn dặn dò Mặc Huyền vài câu, để cho Mặc Huyền mang theo Vân Khanh trở về tân phòng nghỉ ngơi, hắn lại cùng Phong Nhiễm Mặc cùng nhau ứng đối với phong ba đến tiếp sau chuyện này.

Vân Khanh vào tân phòng, thiếp thân nha hoàn của nàng cùng Phong Hân Duyệt còn có mấy cô gái trong gia tộc Phong Lam Cẩn nguyên một đám đã thủ trong phòng, tân phòng được trang trí rất dụng tâm, trong phòng là nội thất nghỉ ngơi, trong nội thất bày đặt một chút lê mộc gia cụ hợp lý, giường lớn gỗ lim khắc hoa cực kỳ làm cho người ta chú ý, giường kia ước chừng có thể đủ sáu bảy người nằm, màn che màu đỏ bị cái móc treo lên, lộ ra gối uyên ương phù dung bên trong, trên mặt còn rải đầy long nhãn táo đỏ đậu phụng các loại.

Trong phòng trên bàn lớn gỗ thô đốt hai cây nến hỉ lớn bằng cánh tay đứa trẻ, nến đỏ rơi lệ, tách ra ngọn lửa diêm dúa. Trên bàn bày đầy điểm tâm cùng trái cây, còn có đòn cân thả ở một bên. Vân Khanh khẽ mỉm cười, đòn cân này dưới mắt nên không dùng đến.(đòn cân này để vén hỉ khăn đấy ạ)

“Khanh tỷ tỷ, tỷ không sao chứ!" Phong Hân Duyệt đã biết chuyện xảy ra ở tiền viện, lúc này vẻ mặt lo lắng, mắt thấy Vân Khanh đi vào phòng vội vàng ấn nàng trên giường lớn, từ trên xuống dưới kiểm tra toàn thân của nàng một chút lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Thở phào nhẹ nhõm đồng thời nàng lại phẫn uất, “Thật sự là quá ghê tởm, Quân Tư Điềm kia cũng thật quá mức, cũng dám đến Phong gia chúng ta giương oai."

“Yên tâm, ta không sao! Bệ hạ đã trừng trị nàng." Trong lòng Vân Khanh ấm áp, khẽ mỉm cười đối với một phòng người, áy náy nói, “Làm phiền các vị lo lắng, là Vân Khanh không phải."

“Khanh tỷ tỷ… A, không đúng không đúng! Hiện tại nên gọi đại tẩu." Phong Hân Duyệt khẽ mỉm cười, chỉ chỉ nguyên cái bàn gỗ nói, “Đại tẩu, Phong gia chúng ta không có quy củ gì, ta nghe nói ngày tân nương tử lập gia đình không cho phép ăn cái gì ở nhà mẹ đẻ, nơi này có một chút điểm tâm cùng trái cây Đại ca chuyên môn vì tẩu chuẩn bị, tẩu trước tùy ý dùng một chút, ta đến vấn an mẫu thân trước, tẩu ở trong phòng chờ Đại ca trở lại đi."

“Ừ!" Vân Khanh khẽ mỉm cười, “Muội yên tâm đi đi."

Nàng dù sao cũng là tân nương tử, còn chưa tới ngày thứ hai kính trà cho cha mẹ, lúc này nếu tùy tiện tiến đến cũng không hợp quy củ.

Một phòng lớn người tầng tầng lớp lớp tới cũng tầng tầng lớp lớp đi, lúc mọi người đi sạch chỉ còn lại người của mình, Vân Khanh mới phát giác được vừa mệt vừa đói, nàng mở rộng hai tay nằm ở trên giường lớn, giường lớn mềm mại hiện ra một tia cảm giác mát, ở giữa mùa hè cực kỳ thoải mái.

“Tiểu thư, người một ngày cũng không có ăn cái gì, có muốn dùng một chút điểm tâm hay không?" Tử Khâm nhìn bộ dáng Vân Khanh mệt mỏi không khỏi lên tiếng hỏi, nàng thấy đầu Vân Khanh đầy trâm cài đồ trang sức đã cảm thấy nằm không thoải mái, huống chi tiểu thư dù sao cũng là tân nương tử, cô gia vẫn chưa về, nàng cũng không thể ngủ a.

Bất đắc dĩ đứng dậy, Vân Khanh dùng một chút điểm tâm lại uống vài ngụm trà nóng, nàng nghiêng đầu nhìn Tử Khâm, nhìn thấy phía dưới hốc mắt nàng một vòng đen nhánh, cau mày nói, “Ngươi cũng mệt mỏi, sớm đi nghỉ ngơi đi, nơi này không cần người hầu hạ."

Tử Khâm cũng thực cực kỳ mệt mỏi, mắt thấy Vân Khanh ngồi thẳng người nàng mới yên tâm, lại cầm lấy khăn voan màu đỏ bày đặt một bên một lần nữa đắp lên cho Vân Khanh, còn an ủi cười nói, “Dù nói thế nào cũng nên có đầu có đuôi. Tiểu thư, hôm nay là ngày đại hỉ, người cũng không thể lười biếng đem khăn voan này lấy xuống, bằng không ta cũng không thuận."

“Hảo hảo hảo!" Tầm mắt Vân Khanh giấu ở phía dưới khăn voan đỏ, nàng cười nhạt một tiếng, lấy tay đem khăn voan ngay ngắn trùm thỏa đáng, “Như vậy được chưa, ngươi nhanh đi ra ngoài đi, suốt ngày nói lảm nhảm, ta cũng hoài nghi ngươi có phải bị những đại lão phu nhân nhiều tuổi tác nhập vào thân hay không."

“Tiểu thư!" Tử Khâm cáu thẹn giậm chân.

“Được rồi, biết rõ là ngươi tốt với ta. Nhanh đi ra ngoài đi."

Tiếng bước chân Tử Khâm dần dần đi xa, không bao lâu liền truyền đến thanh âm cửa phòng đóng lại.

Vân Khanh lắng đọng suy nghĩ một chút, thật lâu không nói gì, sự tình hôm nay quá mức kỳ quặc, Khánh Viễn Đế nếu đã xuống cấm túc lệnh, Quân Tư Điềm một cô gái yếu đuối làm sao có thể xuyên qua tầng tầng thị vệ từ phủ công chúa trốn thoát, hơn nữa Phong gia thủ vệ cũng tương đối nghiêm ngặt, làm sao sẽ cho phép một thích khách cùng Quân Tư Điềm xông tới, trừ phi… Vân Khanh rùng mình, trừ phi là Phong Lam Cẩn cố ý thả nàng tiến vào! Nhưng là tại sao hắn phải làm như vậy đây.

Nàng suy nghĩ hồi lâu vẫn không có kết quả, rốt cục trong trầm trầm suy nghĩ chậm rãi dựa vào cột giường ngủ mất.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân nhạt nhẽo, Vân Khanh giật mình một cái, buồn ngủ hoàn toàn không còn, nàng nghe được tiếng cười nịnh bợ của người săn sóc dâu giữ ở ngoài cửa, “Chúc mừng thừa tướng đại nhân tân hôn hoan hỉ, Chúc đại nhân cùng thiếu phu nhân niên niên tuế tuế vĩnh kết đồng tâm sớm sinh quý tử phúc lộc lâm môn." Nàng luôn miệng nói một chuỗi cát tường cũng không có dừng một lần, có thể thấy được ngày thường rất quen thuộc, Vân Khanh cười nhạt một tiếng.

Phong Lam Cẩn hợp với tình hình cười nói, “Mặc Huyền, thưởng!"

“Đa tạ Đại nhân đa tạ Đại nhân!"

“Tốt lắm, các ngươi đều lui ra đi." Phong Lam Cẩn nói ra lời này, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng bước chân Mặc Huyền cùng người săn sóc dâu đi xa, Vân Khanh đột nhiên khẩn trương, nàng nghe ngoài phòng thanh âm “Kẽo kẹt – -" đẩy cửa, nghe thanh âm xe lăn nghiền trên mặt đất trầm đục, tim đập nhất thời như sấm như cổ (cổ: trống), lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ tới buổi tối hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của nàng.

Trong lòng nàng không khỏi sợ hãi.

Dưới tay áo dài ngón tay gắt gao siết thành một đoàn, nghe động tĩnh xe lăn kia càng ngày càng tiếp cận, Vân Khanh cưỡng bách mình dời đi tâm tư, nhưng là luôn làm không được, móng tay nàng dùng sức nhéo ở lòng bàn tay, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng. Động phòng hoa chúc, nàng biết rõ sẽ phát sinh cái gì, trong lòng không thể đè nén lại khủng hoảng, nếu như có thể nàng thà rằng vừa rồi ở trong đại sảnh bị trọng thương, như vậy có lẽ còn có thể tránh được một kiếp…

“Ngươi… Chuyện bên ngoài đều xử lý thỏa đáng sao?" Nàng tìm kiếm đề tài, chỉ hy vọng có thể trốn tránh bao lâu thì tránh bấy lâu, thanh âm bởi vì khẩn trương xuất hiện khàn khàn. Màu đỏ khăn voan che đậy tầm mắt của nàng, trước mắt nàng một mảnh đỏ thẫm, chỉ có thể xuyên thấu qua xước ảnh mông lung đến phân biệt vị trí Phong Lam Cẩn.

Phong Lam Cẩn lúc này thân mang hỉ phục hơi bụi bặm, hắn chậm rãi đẩy xe lăn, nhìn phần lưng Vân Khanh khẩn trương phảng phất như là một cây cung tiễn sắp sửa bị bẻ gẫy, không khỏi nhịn không được cười lên!

Khóe môi kéo lê một cái độ cong sung sướng, hắn cười nhạt một tiếng, tiếng nói ôn nhu, “Ừ, cũng đã xử lý thỏa đáng, bệ hạ cùng thái tử trở về hoàng cung, các đại thần bị trọng thương cũng đều chuyển dời đến thái y viện, các quan viên bị thương nhẹ còn lại tự hành hồi phủ điều dưỡng, trong phủ chúng ta không một người thương vong, phụ thân đi cùng mẫu thân, Hân Duyệt đi theo tiểu Ưu chơi, Lan Tinh cùng Lan Nguyệt cũng trở về viện tử của mình nghỉ ngơi." Hắn thoáng cái đem tất cả vấn đề đều đáp xong, trêu tức nhìn phần lưng Vân Khanh thẳng tắp, lại cười nói, “Còn có cái gì muốn hỏi à?"

“Biểu ca ta, người khác mới không có gặp chuyện không may đi! Còn có ngoại tổ phụ."

“Hôm nay ngoại tổ phụ thân thể khó chịu không có đến, thân thủ Thanh Tiêu càng sẽ không xảy ra vấn đề."

Vân Khanh rốt cục không còn lời nào để nói, cảm giác được xe lăn Phong Lam Cẩn đến gần một chút, nàng khẩn trương cổ họng đều khô khốc, đột nhiên, hai mắt nàng sáng lên, nguyên lai là Phong Lam Cẩn dùng đòn cân đẩy ra khăn voan đỏ tươi.

Mũ phượng trên đầu nàng sớm bị nàng gỡ xuống, giờ phút này tầm mắt trong sáng, ánh mắt của nàng lơ đãng lướt qua trên mặt Phong Lam Cẩn, kinh ngạc mạnh mẽ từ trên giường nhảy dựng lên.

Chỉ thấy nam tử trước mắt một thân hỉ phục đỏ tươi như lửa, tóc dài dùng một cây trâm huyết ngọc vấn lên, kim quan màu lửa đỏ nổi bật lên mặt hắn như quan ngọc, nét mặt tươi cười như hoa. Mặt mày hắn trong sáng, một đôi tinh mâu giống như là bị rót vào quang mang sáng chói, sống mũi cao thẳng, môi mỏng câu dẫn ra độ cong như cười như không. Thân hình hắn cao ngất, thân thể thẳng tắp lẳng lặng đứng vững, cách đó không xa xe lăn yên lặng đặt đó đã không có người nào ngồi.

Nhưng làm nàng hoa dung thất sắc không phải là những thứ này, mà là dung nhan kia làm nàng quen thuộc đến mức tận cùng.

Hai tay nàng run rẩy chỉ vào Phong Lam Cẩn, nàng nhìn xe lăn trống rỗng lại nhìn lại Phong Lam Cẩn lẳng lặng đứng ở chỗ đó, đầu óc “Phanh – -" một tiếng nổ tung, trong óc nàng hiện ra các loại hình ảnh, thanh âm lại không ngừng run rẩy, “Ngươi… Ngươi ngươi… Ngươi là Phong Lam Cẩn?"

Nam tử nắm hỉ xứng nhìn như bình tĩnh mỉm cười nhìn nàng, trên thực tế tay phải cầm đòn cân tại nơi nàng nhìn không thấy hết sức căng thẳng, xương ngón tay đều khẽ trắng bệch, nhìn thấy Vân Khanh khiếp sợ như vậy, đuôi lông mày hắn hơi động một chút, trên mặt bất động thanh sắc, khóe mắt lại khẽ chảy xuôi nụ cười thản nhiên cùng một tia áy náy. Hắn ám ách thanh tuyến, dùng lời nói khinh bạc nàng quen thuộc cố làm ra vẻ lạnh nhạt nói.

“Nếu không, nương tử nghĩ sao?"
Tác giả : Quân Tàn Tâm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại