Thừa Tướng Phu Nhân
Quyển 1 - Chương 48: Có nữ không lo
Edit: Trảm Phong
“Hô…" Thở phào một hơi, Vân Khanh tự giễu cười cười, nàng quả nhiên không thích ứng trường hợp náo nhiệt như vậy, ở giữa một đám oanh oanh yến yến vờn quanh tìm không được tự đắc tự mãn dĩ vãng, chỉ cảm thấy hết sức đè nén.
“Tiểu thư…" Tử Khâm cũng vội vã chạy ra ngoài, nàng thấy Vân Khanh thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện ra một nụ cười trêu tức, “Đám cô gái kia quá kinh khủng, nhìn thấy tiểu thư hận không thể đem tiểu thư nuốt sống, tiểu thư chạy ra ngoài nguyên một đám các nàng liền đến oanh tạc nô tỳ, thật may là nô tỳ thoát nhanh, nếu không cũng bị hương thơm trên người các nàng xông chết."
Vân Khanh khẽ lắc đầu, “Về sau cách người như vậy xa một chút." Nguyên một đám thấy gió đổi chiều, mắt thấy Khánh Viễn Đế đem nàng phong làm công chúa nguyên một đám liền nịnh bợ, người như vậy vô cùng chán ghét. Nói không chừng ngày nào đó nàng ngã ngựa những người này còn có thể bỏ đá xuống giếng nói lời lạnh nhạt, người như vậy nàng gặp nhiều rồi.
“Chúng ta hồi phủ!"
“Trở về? Không cần cùng biểu tiểu thư chào hỏi một tiếng sao?"
“Không cần." Vân Khanh lắc lắc đầu, đón ánh nắng thoáng ảm đạm chậm rãi đi về phía trước, thanh âm lạnh nhạt, “Nàng một tân nương tử cần đối phó quá nhiều người, hơn nữa… Cũng không cần thiết cùng nàng chào hỏi!" Nàng cùng Bạch Lộ giao tình còn không có đạt tới trình độ này.
Chủ tớ hai người dọc theo con đường lúc trước đến chậm rãi đi về phía trước, hậu viện Lưu phủ bố trí có chút tinh mỹ, nhất là chỗ nàng đang đi này, một mảng lớn rừng đào cành lá xum xuê, từng quả đào đem nhánh cây ép tới rất thấp, cơ hồ vươn tay lên liền có thể hái được. Nhìn một mảng lớn rừng đào này liền có thể tưởng tượng lúc đến ngày xuân, lúc hoa đào nở rộ có bao nhiêu mỹ.
“Khanh tỷ tỷ? A, Khanh tỷ tỷ, ta rốt cuộc tìm được tỷ." Một thanh âm mang theo vui mừng đột nhiên từ đằng xa truyền đến, Vân Khanh hơi sững sờ, dừng bước nhìn lại, chỉ thấy Phong Hân Duyệt một thân trang phục lửa đỏ, chân đạp giày hoa mềm, nụ cười sáng rỡ so với ánh mặt trời càng thêm chói mắt.
Đáy mắt Vân Khanh ấm áp, đang chuẩn bị cùng nàng chào hỏi đồng tử lại mãnh liệt co lại một hồi, nàng sững sờ nhìn tiểu cô nương trắng mịn bên cạnh Phong Hân Duyệt. Tiểu cô nương kia bộ dạng đại khái bốn năm tuổi, một khuôn mặt phấn hồng nhỏ nhắn mượt mà, trên đầu búi hai đoàn nho nhỏ, nàng mặc trên người một món quần áo đỏ vui mừng nho nhỏ, cực kỳ giống búp bê phúc hỉ trên tranh tết.
Mà làm Vân Khanh thất thố không phải là tiểu hài tử này đáng yêu, mà là khuôn mặt đứa nhỏ này thế nhưng cùng nàng có năm sáu phần tương tự, tựa như… Giống như là hài nhi của nàng…
Trong lòng nàng đau xót, không thể đè nén nhớ tới hài tử của nàng không thể xuất thế kia, hốc mắt không khỏi đỏ bừng, nếu là… Nếu là hài nhi của nàng cũng có thể thuận lợi giáng sinh, cũng nên đáng yêu trắng mịn như con bé đi.
Đang lúc ngây người, Phong Hân Duyệt đã mang theo tiểu cô nương kia sôi nổi chạy đến bên cạnh nàng, tới gần nhìn lại, tiểu cô nương lại càng cực kỳ giống nàng, Vân Khanh không phòng bị chảy xuống một giọt lệ…
Sau khi sống lại, bất kể là bị ủy khuất hay là gặp lại thân nhân nàng đều chưa từng chảy qua một giọt nước mắt, mà bây giờ nhìn tiểu oa nhi nho nhỏ như nắm gạo nếp này, nàng thế nhưng không cách nào ức chế tâm tình của mình. Chẳng lẽ là trời xanh thấy nàng đáng thương, mới đưa cho nàng một món lễ vật như vậy sao?
“Nương?" Tiểu cô nương mở to mắt đen nhìn Vân Khanh một hồi lâu, đột nhiên hô ra một câu mà không làm cho người nghe kinh ngạc thì chết cũng không ngừng. Vân Khanh nghe vậy tâm thần lại càng run rẩy dữ dội.
Nàng ngồi xổm người xuống, ngón tay run rẩy xoa lên gò má tiểu cô nương trắng mịn, tiếng nói có chút ấm ách khô khốc, “Con… Tên gọi là gì?"
Tiểu cô nương thay Vân Khanh lau đi lệ trên khóe mắt, mắt quay vòng vòng lại chớp mắt một cái, giọng trẻ con non nớt tăng lên, “Nương, ta gọi Phong Vô Ưu."
“Không lo… Không lo…" Vân Khanh cúi đầu niệm đôi câu, cầm bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của tiểu cô nương, rưng rưng cười, “Là một cái tên rất hay."
“Nương, người tại sao lại khóc a?" Tiểu Vô Ưu phình miệng, nhìn qua bộ dạng lã chã chực khóc.
“Không có, ta… Nương chỉ là thấy Tiểu Vô Ưu thật cao hứng." Trong nội tâm Vân Khanh một mảnh mềm mại, nàng ngửa mặt lên đè nén ướt ý nơi đáy mắt, thanh âm run rẩy như lá rụng trong gió, “Tiểu Ưu… Ta có thể hay không… Ôm con một cái."
“Đương nhiên có thể a."
Vân Khanh ôm Phong Vô Ưu, rõ ràng tâm tình nàng đã lại mất khống chế, nhưng cũng khống chế được rất tốt độ mạnh yếu khi ôm, nàng vùi đầu tại cổ Tiểu Vô Ưu, hồi lâu… Hồi lâu. Nàng ở trong lòng cầu nguyện, nếu thật là trên trời thương tiếc nàng, cho dù là mộng, nàng cũng hi vọng mình vĩnh viễn không cần phải tỉnh lại.
Tử Khâm cùng Phong Hân Duyệt bàng quan nhìn thấy tình hình này, hốc mắt thậm chí có chút ít đỏ lên, trong lòng một mảnh chua xót cảm động.
Hồi lâu sau Vân Khanh mới bình tĩnh trở lại, nàng tại trên gương mặt Tiểu Vô Ưu hôn một cái, mâu quang một mảnh mềm mại, “Vô ưu, cám ơn con." Cám ơn sự xuất hiện của con làm cho tâm hồn ta được cứu rỗi.
“Nương, người chớ khóc, tiểu Ưu sẽ khổ sở, cô cô nói, muốn sống qua ngày thật vui vẻ tiêu tiêu sái sái nha." Tiểu Vô Ưu cười nheo mắt, càng thêm vui vẻ.
“Cô cô? Cô cô con là ai?"
Phong Hân Duyệt toát mồ hôi, một hồi lâu mới chỉ chỉ cái mũi của mình, lúng túng nói, “Là kẻ bất tài tại hạ."
“Ngạch…" Vân Khanh xấu hổ không thôi, lý trí rốt cục trở lại, nàng lúc này mới nhớ tới dòng họ Tiểu Vô Ưu, Phong Vô Ưu, Phong Hân Duyệt… Một cái ý nghĩ đột nhiên như sấm nhập vào linh đài, cường đại đến Vân Khanh cũng không khỏi lắp bắp ngu ngơ nhìn Phong Hân Duyệt, đáy mắt cất giấu một tia hi vọng chính nàng chưa từng phát hiện, “Muội… Có mấy huynh đệ tỷ muội?"
Phong Hân Duyệt khẳng định trả lời, “Một người ca ca hai người đệ đệ."
“Vậy Tiểu Vô Ưu…"
“Là nữ nhi ca ca ta Phong Lam Cẩn!"
Lòng Vân Khanh khôi phục lại, quả thật là duyên phận đi, nàng cũng không tính không thích ứng từ “Nương" này, đợi nàng gả vào phủ thừa tướng, tiểu Vô Ưu xác thực nên gọi nàng một tiếng mẫu thân. Vân Khanh lần đầu tiên cảm thấy, lần này Khánh Viễn Đế tứ hôn là chuyện thật tốt.
“Nương, người là mẫu thân của ta đúng không?" Tiểu Vô Ưu cắn ngón tay sợ hãi nhìn Vân Khanh.
Vân Khanh nặng nề gật đầu, lại đem Phong Vô Ưu ôm vào trong ngực, khắp người đều là quang mang từ ái thánh khiết, “Phải, ta là mẫu thân tiểu Vô Ưu."
Tiểu Vô Ưu bị kích động vui vẻ kêu to ở trong ngực Vân Khanh, “A a, quá tốt rồi, Tiểu Vô Ưu có mẫu thân rồi, về sau người trong phủ cũng sẽ không nói tiểu Vô Ưu là một đứa trẻ không có nương dưỡng."
Phong Hân Duyệt biến sắc, “Ai nói như vậy?!"
“Là Mặc Nhụy tỷ tỷ a, nàng nói với ta mẫu thân không quan tâm ta, chạy theo nam nhân khác." Tiểu Vô Ưu u mê hỏi, “Cô cô, đây là ý gì a?"
Phong Hân Duyệt sắc mặt đại biến, hừ lạnh một tiếng, “Hay cho một Mặc Nhụy, thật là to gan, thậm chí ngay cả tiểu Ưu cũng dám lừa gạt. Tiểu Ưu, đợi lát nữa ta và con cho phụ thân con biết đi, để cho cha con đi trừng phạt nàng được hay không?"
Tiểu Vô Ưu không biết trừng phạt là có ý gì, nhưng cũng biết ý cô cô là nói Mặc Nhụy tỷ tỷ lừa nàng, miệng nàng cong lên, bộ dạng không mấy vui vẻ.
“Hân Duyệt." Vân Khanh nhìn Phong Hân Duyệt nhẹ nhàng nói, “Những chuyện nhỏ nhặt này các ngươi xử lý một chút là được, đừng làm cho tiểu Ưu không vui."
Tử Khâm nhắc nhở Vân Khanh, “Tiểu thư, chúng ta nên trở về phủ."
Tiểu Vô Ưu nghe vậy lập tức khẩn trương rất nhanh nắm tay áo Vân Khanh, ủy ủy khuất khuất nói, “Mẫu thân, người còn muốn bỏ lại ta sao?"
Trong lòng Vân Khanh đau xót, tại trên gương mặt Tiểu Vô Ưu hôn một chút, an ủi, “Mẫu thân làm sao sẽ bỏ lại tiểu Vô Ưu đây." Nàng quay đầu có chút khó xử nhìn Phong Hân Duyệt một chút, đáy mắt thoáng hiện lên một tia cầu khẩn, “Hân Duyệt… Hôm nay có thể để cho tiểu Vô Ưu cùng ta trở về Vân gia không?"
“A?" Phong Hân Duyệt lấy làm kinh hãi, khó xử nói, “Cha ta mẫu thân ta đem tiểu Vô Ưu coi như đầu quả tim, một ngày không thấy được con bé, chỉ sợ…" Thấy Vân Khanh cùng tiểu Vô Ưu này một lớn một nhỏ bốn con mắt đồng thời cầu khẩn nhìn nàng, câu nói kế tiếp nàng rốt cuộc nói không nên lời.
“Có thể!" Có thanh âm trầm đục xe lăn nghiền đá xanh phát ra, xa xa Phong Lam Cẩn một thân trường bào màu lam nhạt bị Mặc Huyền sau lưng nhẹ nhàng đẩy tới, hắn mỉm cười nhìn Vân Khanh cùng Tiểu Vô Ưu, đáy mắt thoáng hiện lên một tia dò xét, cười nói, “Chỉ là nha đầu tiểu Ưu kia vô cùng không an phận, suốt ngày nghịch ngợm chơi đùa, còn phiền Vân cô nương đa tâm."
“Hô…" Thở phào một hơi, Vân Khanh tự giễu cười cười, nàng quả nhiên không thích ứng trường hợp náo nhiệt như vậy, ở giữa một đám oanh oanh yến yến vờn quanh tìm không được tự đắc tự mãn dĩ vãng, chỉ cảm thấy hết sức đè nén.
“Tiểu thư…" Tử Khâm cũng vội vã chạy ra ngoài, nàng thấy Vân Khanh thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện ra một nụ cười trêu tức, “Đám cô gái kia quá kinh khủng, nhìn thấy tiểu thư hận không thể đem tiểu thư nuốt sống, tiểu thư chạy ra ngoài nguyên một đám các nàng liền đến oanh tạc nô tỳ, thật may là nô tỳ thoát nhanh, nếu không cũng bị hương thơm trên người các nàng xông chết."
Vân Khanh khẽ lắc đầu, “Về sau cách người như vậy xa một chút." Nguyên một đám thấy gió đổi chiều, mắt thấy Khánh Viễn Đế đem nàng phong làm công chúa nguyên một đám liền nịnh bợ, người như vậy vô cùng chán ghét. Nói không chừng ngày nào đó nàng ngã ngựa những người này còn có thể bỏ đá xuống giếng nói lời lạnh nhạt, người như vậy nàng gặp nhiều rồi.
“Chúng ta hồi phủ!"
“Trở về? Không cần cùng biểu tiểu thư chào hỏi một tiếng sao?"
“Không cần." Vân Khanh lắc lắc đầu, đón ánh nắng thoáng ảm đạm chậm rãi đi về phía trước, thanh âm lạnh nhạt, “Nàng một tân nương tử cần đối phó quá nhiều người, hơn nữa… Cũng không cần thiết cùng nàng chào hỏi!" Nàng cùng Bạch Lộ giao tình còn không có đạt tới trình độ này.
Chủ tớ hai người dọc theo con đường lúc trước đến chậm rãi đi về phía trước, hậu viện Lưu phủ bố trí có chút tinh mỹ, nhất là chỗ nàng đang đi này, một mảng lớn rừng đào cành lá xum xuê, từng quả đào đem nhánh cây ép tới rất thấp, cơ hồ vươn tay lên liền có thể hái được. Nhìn một mảng lớn rừng đào này liền có thể tưởng tượng lúc đến ngày xuân, lúc hoa đào nở rộ có bao nhiêu mỹ.
“Khanh tỷ tỷ? A, Khanh tỷ tỷ, ta rốt cuộc tìm được tỷ." Một thanh âm mang theo vui mừng đột nhiên từ đằng xa truyền đến, Vân Khanh hơi sững sờ, dừng bước nhìn lại, chỉ thấy Phong Hân Duyệt một thân trang phục lửa đỏ, chân đạp giày hoa mềm, nụ cười sáng rỡ so với ánh mặt trời càng thêm chói mắt.
Đáy mắt Vân Khanh ấm áp, đang chuẩn bị cùng nàng chào hỏi đồng tử lại mãnh liệt co lại một hồi, nàng sững sờ nhìn tiểu cô nương trắng mịn bên cạnh Phong Hân Duyệt. Tiểu cô nương kia bộ dạng đại khái bốn năm tuổi, một khuôn mặt phấn hồng nhỏ nhắn mượt mà, trên đầu búi hai đoàn nho nhỏ, nàng mặc trên người một món quần áo đỏ vui mừng nho nhỏ, cực kỳ giống búp bê phúc hỉ trên tranh tết.
Mà làm Vân Khanh thất thố không phải là tiểu hài tử này đáng yêu, mà là khuôn mặt đứa nhỏ này thế nhưng cùng nàng có năm sáu phần tương tự, tựa như… Giống như là hài nhi của nàng…
Trong lòng nàng đau xót, không thể đè nén nhớ tới hài tử của nàng không thể xuất thế kia, hốc mắt không khỏi đỏ bừng, nếu là… Nếu là hài nhi của nàng cũng có thể thuận lợi giáng sinh, cũng nên đáng yêu trắng mịn như con bé đi.
Đang lúc ngây người, Phong Hân Duyệt đã mang theo tiểu cô nương kia sôi nổi chạy đến bên cạnh nàng, tới gần nhìn lại, tiểu cô nương lại càng cực kỳ giống nàng, Vân Khanh không phòng bị chảy xuống một giọt lệ…
Sau khi sống lại, bất kể là bị ủy khuất hay là gặp lại thân nhân nàng đều chưa từng chảy qua một giọt nước mắt, mà bây giờ nhìn tiểu oa nhi nho nhỏ như nắm gạo nếp này, nàng thế nhưng không cách nào ức chế tâm tình của mình. Chẳng lẽ là trời xanh thấy nàng đáng thương, mới đưa cho nàng một món lễ vật như vậy sao?
“Nương?" Tiểu cô nương mở to mắt đen nhìn Vân Khanh một hồi lâu, đột nhiên hô ra một câu mà không làm cho người nghe kinh ngạc thì chết cũng không ngừng. Vân Khanh nghe vậy tâm thần lại càng run rẩy dữ dội.
Nàng ngồi xổm người xuống, ngón tay run rẩy xoa lên gò má tiểu cô nương trắng mịn, tiếng nói có chút ấm ách khô khốc, “Con… Tên gọi là gì?"
Tiểu cô nương thay Vân Khanh lau đi lệ trên khóe mắt, mắt quay vòng vòng lại chớp mắt một cái, giọng trẻ con non nớt tăng lên, “Nương, ta gọi Phong Vô Ưu."
“Không lo… Không lo…" Vân Khanh cúi đầu niệm đôi câu, cầm bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của tiểu cô nương, rưng rưng cười, “Là một cái tên rất hay."
“Nương, người tại sao lại khóc a?" Tiểu Vô Ưu phình miệng, nhìn qua bộ dạng lã chã chực khóc.
“Không có, ta… Nương chỉ là thấy Tiểu Vô Ưu thật cao hứng." Trong nội tâm Vân Khanh một mảnh mềm mại, nàng ngửa mặt lên đè nén ướt ý nơi đáy mắt, thanh âm run rẩy như lá rụng trong gió, “Tiểu Ưu… Ta có thể hay không… Ôm con một cái."
“Đương nhiên có thể a."
Vân Khanh ôm Phong Vô Ưu, rõ ràng tâm tình nàng đã lại mất khống chế, nhưng cũng khống chế được rất tốt độ mạnh yếu khi ôm, nàng vùi đầu tại cổ Tiểu Vô Ưu, hồi lâu… Hồi lâu. Nàng ở trong lòng cầu nguyện, nếu thật là trên trời thương tiếc nàng, cho dù là mộng, nàng cũng hi vọng mình vĩnh viễn không cần phải tỉnh lại.
Tử Khâm cùng Phong Hân Duyệt bàng quan nhìn thấy tình hình này, hốc mắt thậm chí có chút ít đỏ lên, trong lòng một mảnh chua xót cảm động.
Hồi lâu sau Vân Khanh mới bình tĩnh trở lại, nàng tại trên gương mặt Tiểu Vô Ưu hôn một cái, mâu quang một mảnh mềm mại, “Vô ưu, cám ơn con." Cám ơn sự xuất hiện của con làm cho tâm hồn ta được cứu rỗi.
“Nương, người chớ khóc, tiểu Ưu sẽ khổ sở, cô cô nói, muốn sống qua ngày thật vui vẻ tiêu tiêu sái sái nha." Tiểu Vô Ưu cười nheo mắt, càng thêm vui vẻ.
“Cô cô? Cô cô con là ai?"
Phong Hân Duyệt toát mồ hôi, một hồi lâu mới chỉ chỉ cái mũi của mình, lúng túng nói, “Là kẻ bất tài tại hạ."
“Ngạch…" Vân Khanh xấu hổ không thôi, lý trí rốt cục trở lại, nàng lúc này mới nhớ tới dòng họ Tiểu Vô Ưu, Phong Vô Ưu, Phong Hân Duyệt… Một cái ý nghĩ đột nhiên như sấm nhập vào linh đài, cường đại đến Vân Khanh cũng không khỏi lắp bắp ngu ngơ nhìn Phong Hân Duyệt, đáy mắt cất giấu một tia hi vọng chính nàng chưa từng phát hiện, “Muội… Có mấy huynh đệ tỷ muội?"
Phong Hân Duyệt khẳng định trả lời, “Một người ca ca hai người đệ đệ."
“Vậy Tiểu Vô Ưu…"
“Là nữ nhi ca ca ta Phong Lam Cẩn!"
Lòng Vân Khanh khôi phục lại, quả thật là duyên phận đi, nàng cũng không tính không thích ứng từ “Nương" này, đợi nàng gả vào phủ thừa tướng, tiểu Vô Ưu xác thực nên gọi nàng một tiếng mẫu thân. Vân Khanh lần đầu tiên cảm thấy, lần này Khánh Viễn Đế tứ hôn là chuyện thật tốt.
“Nương, người là mẫu thân của ta đúng không?" Tiểu Vô Ưu cắn ngón tay sợ hãi nhìn Vân Khanh.
Vân Khanh nặng nề gật đầu, lại đem Phong Vô Ưu ôm vào trong ngực, khắp người đều là quang mang từ ái thánh khiết, “Phải, ta là mẫu thân tiểu Vô Ưu."
Tiểu Vô Ưu bị kích động vui vẻ kêu to ở trong ngực Vân Khanh, “A a, quá tốt rồi, Tiểu Vô Ưu có mẫu thân rồi, về sau người trong phủ cũng sẽ không nói tiểu Vô Ưu là một đứa trẻ không có nương dưỡng."
Phong Hân Duyệt biến sắc, “Ai nói như vậy?!"
“Là Mặc Nhụy tỷ tỷ a, nàng nói với ta mẫu thân không quan tâm ta, chạy theo nam nhân khác." Tiểu Vô Ưu u mê hỏi, “Cô cô, đây là ý gì a?"
Phong Hân Duyệt sắc mặt đại biến, hừ lạnh một tiếng, “Hay cho một Mặc Nhụy, thật là to gan, thậm chí ngay cả tiểu Ưu cũng dám lừa gạt. Tiểu Ưu, đợi lát nữa ta và con cho phụ thân con biết đi, để cho cha con đi trừng phạt nàng được hay không?"
Tiểu Vô Ưu không biết trừng phạt là có ý gì, nhưng cũng biết ý cô cô là nói Mặc Nhụy tỷ tỷ lừa nàng, miệng nàng cong lên, bộ dạng không mấy vui vẻ.
“Hân Duyệt." Vân Khanh nhìn Phong Hân Duyệt nhẹ nhàng nói, “Những chuyện nhỏ nhặt này các ngươi xử lý một chút là được, đừng làm cho tiểu Ưu không vui."
Tử Khâm nhắc nhở Vân Khanh, “Tiểu thư, chúng ta nên trở về phủ."
Tiểu Vô Ưu nghe vậy lập tức khẩn trương rất nhanh nắm tay áo Vân Khanh, ủy ủy khuất khuất nói, “Mẫu thân, người còn muốn bỏ lại ta sao?"
Trong lòng Vân Khanh đau xót, tại trên gương mặt Tiểu Vô Ưu hôn một chút, an ủi, “Mẫu thân làm sao sẽ bỏ lại tiểu Vô Ưu đây." Nàng quay đầu có chút khó xử nhìn Phong Hân Duyệt một chút, đáy mắt thoáng hiện lên một tia cầu khẩn, “Hân Duyệt… Hôm nay có thể để cho tiểu Vô Ưu cùng ta trở về Vân gia không?"
“A?" Phong Hân Duyệt lấy làm kinh hãi, khó xử nói, “Cha ta mẫu thân ta đem tiểu Vô Ưu coi như đầu quả tim, một ngày không thấy được con bé, chỉ sợ…" Thấy Vân Khanh cùng tiểu Vô Ưu này một lớn một nhỏ bốn con mắt đồng thời cầu khẩn nhìn nàng, câu nói kế tiếp nàng rốt cuộc nói không nên lời.
“Có thể!" Có thanh âm trầm đục xe lăn nghiền đá xanh phát ra, xa xa Phong Lam Cẩn một thân trường bào màu lam nhạt bị Mặc Huyền sau lưng nhẹ nhàng đẩy tới, hắn mỉm cười nhìn Vân Khanh cùng Tiểu Vô Ưu, đáy mắt thoáng hiện lên một tia dò xét, cười nói, “Chỉ là nha đầu tiểu Ưu kia vô cùng không an phận, suốt ngày nghịch ngợm chơi đùa, còn phiền Vân cô nương đa tâm."
Tác giả :
Quân Tàn Tâm