Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng
Chương 25: Phụ xướng phu đến tùy(3)
Đêm dài yên tĩnh, trăng tròn ở trên cao.
Tiếng chuông canh ba vang lên, so sánh với ban ngày ồn ào náo động, giờ phút này ngã tư đường, hơi có chút quái dị.
Ba người một chồn, hơn nữa con chồn này còn có cánh, bị nam nhân tao nhã lạnh nhạt như thần cầm lấy tai xách đi. Lông tơ màu trắng bóng loáng, bốn chân liều mạng giãy dụa cố gắng thoát khỏi nam nhân nhưng lại không được gì, vì thế chỉ có thể nằm yên không nhúc nhích giả chết.
"Ngươi mau đưa nó trả lại cho ta, nó không thở được kìa ." Khuynh Lăng có chút đau lòng nhìn Tiểu Bạch Bạch, liền muốn chộp lấy nó.
An Lịch Cảnh căn bản là không hề động đậy, lại làm cho nàng chụp hụt, ngược lại nhào đến bên người hắn.
Hương thơm lạnh nhạt của hắn phảng phất bên người nàng, Khuynh Lăng lập tức nhìn thấy khóe môi hắn hơi hơi giương lên: "Nếu thực sự là Lăng nhi vì làm cho vi phu buông tha nó mà dùng mỹ nhân kế, vi phu thật ra rất lo lắng."
"Ngươi là cái đồ đăng đồ tử, miệng hồ ngôn loạn ngữ, thánh nhân lễ giáo không biết gì! Nếu mà ngươi còn dám khinh bạc như thế ta, ta sẽ..."
"Lăng nhi đây không phải là oan uổng vi phu sao?Đây rõ ràng đó là nàng yêu thương nhung nhớ vi phu, chỗ nào là vi phu động thủ trước?"
"Ngươi..."
Trong bóng đêm, có thể nghe được hô hấp của đối phương, hương thơm của nữ tử quanh quẩn quanh thân, phảng phất như giao hợp cùng tâm hồn hắn, ba ngàn năm quên đi, ba ngàn năm chờ đợi, giờ khắc này ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, An Lịch Cảnh biết, thế gian có hàng vạn vật trân quý, nhưng thứ duy nhất hắn muốn , chỉ có nàng.
Trong mắt hắn, căn bản không chứa những thứ khác.
Đem Tiểu Bạch Bạch trong tay tùy tiện quăng tới Hoàn Ngọc ở phía sau đang trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, An Lịch Cảnh trực tiếp ôm Khuynh Lăng phi thân mà đi.
Đương nhiên, trong mắt phàm nhân, đây rõ ràng là khinh công.
"Ngươi làm sao có thể để Hoàn Ngọc cùng Tiểu Bạch Bạch ở lại."
"Một người sống cùng một con chồn, yên tâm, sẽ không xảy ra việc gì." Cách Khuynh phủ vài bước đường , hắn chính là muốn cùng nàng một mình ở chung nhiều một chút thôi, ôm nàng bay vọt qua đầu tường hậu viện Khuynh phủ, hai người đứng vững trên mặt đất.
Đêm tối đen chỉ có một vầng trăng tròn, vầng sáng thản nhiên lưu chuyển, đối với người không tinh thông ngũ hành bát quái bên trong Khuynh phủ như Khuynh Lăng căn bản là không thể tự mình đi, đành nhắm mắt theo đuôi An Lịch Cảnh.
Rừng đào được bày trận, hoa đào màu hồng nhạt cùng lửa đỏ theo gió lay động, như một màn múa kiều diễm.
Càng đi về phía trước, Khuynh Lăng càng cảm thấy có cái gì không thích hợp.
Ngày thường bên trong phủ đều là Hoàn Ngọc dẫn nàng dễ dàng đi qua cánh rừng . Nhưng hôm nay lúc này đây, trận pháp này tựa hồ đã bị người cố ý động tay chân , bọn họ mỗi khi thành công đi qua một chỗ, lại sẽ xuất hiện ảo cảnh, nếu là người ý chí không kiên định sẽ bị cuốn vào trong đó không dứt ra được.
"Xem ra còn có người cố ý cải biến bày trận thủ pháp, che che lấp lấp như vậy, chắc hẳn trong rừng này cất giấu bí mật." Thanh âm hơi nhỏ, ánh mắt chợt lóe, nhìn về phía cách đó không xa người bị ánh trăng bao phủ dưới tàng cây kia quần áo không chỉnh tề không ngừng đùa nghịch các loại tư thế nam nữ, An Lịch Cảnh trong mắt dần dần hiện lên ý cười "Nửa đêm cẩu thả không biết liêm sỉ, quả thật là bí mật lớn."
Tiếng chuông canh ba vang lên, so sánh với ban ngày ồn ào náo động, giờ phút này ngã tư đường, hơi có chút quái dị.
Ba người một chồn, hơn nữa con chồn này còn có cánh, bị nam nhân tao nhã lạnh nhạt như thần cầm lấy tai xách đi. Lông tơ màu trắng bóng loáng, bốn chân liều mạng giãy dụa cố gắng thoát khỏi nam nhân nhưng lại không được gì, vì thế chỉ có thể nằm yên không nhúc nhích giả chết.
"Ngươi mau đưa nó trả lại cho ta, nó không thở được kìa ." Khuynh Lăng có chút đau lòng nhìn Tiểu Bạch Bạch, liền muốn chộp lấy nó.
An Lịch Cảnh căn bản là không hề động đậy, lại làm cho nàng chụp hụt, ngược lại nhào đến bên người hắn.
Hương thơm lạnh nhạt của hắn phảng phất bên người nàng, Khuynh Lăng lập tức nhìn thấy khóe môi hắn hơi hơi giương lên: "Nếu thực sự là Lăng nhi vì làm cho vi phu buông tha nó mà dùng mỹ nhân kế, vi phu thật ra rất lo lắng."
"Ngươi là cái đồ đăng đồ tử, miệng hồ ngôn loạn ngữ, thánh nhân lễ giáo không biết gì! Nếu mà ngươi còn dám khinh bạc như thế ta, ta sẽ..."
"Lăng nhi đây không phải là oan uổng vi phu sao?Đây rõ ràng đó là nàng yêu thương nhung nhớ vi phu, chỗ nào là vi phu động thủ trước?"
"Ngươi..."
Trong bóng đêm, có thể nghe được hô hấp của đối phương, hương thơm của nữ tử quanh quẩn quanh thân, phảng phất như giao hợp cùng tâm hồn hắn, ba ngàn năm quên đi, ba ngàn năm chờ đợi, giờ khắc này ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, An Lịch Cảnh biết, thế gian có hàng vạn vật trân quý, nhưng thứ duy nhất hắn muốn , chỉ có nàng.
Trong mắt hắn, căn bản không chứa những thứ khác.
Đem Tiểu Bạch Bạch trong tay tùy tiện quăng tới Hoàn Ngọc ở phía sau đang trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, An Lịch Cảnh trực tiếp ôm Khuynh Lăng phi thân mà đi.
Đương nhiên, trong mắt phàm nhân, đây rõ ràng là khinh công.
"Ngươi làm sao có thể để Hoàn Ngọc cùng Tiểu Bạch Bạch ở lại."
"Một người sống cùng một con chồn, yên tâm, sẽ không xảy ra việc gì." Cách Khuynh phủ vài bước đường , hắn chính là muốn cùng nàng một mình ở chung nhiều một chút thôi, ôm nàng bay vọt qua đầu tường hậu viện Khuynh phủ, hai người đứng vững trên mặt đất.
Đêm tối đen chỉ có một vầng trăng tròn, vầng sáng thản nhiên lưu chuyển, đối với người không tinh thông ngũ hành bát quái bên trong Khuynh phủ như Khuynh Lăng căn bản là không thể tự mình đi, đành nhắm mắt theo đuôi An Lịch Cảnh.
Rừng đào được bày trận, hoa đào màu hồng nhạt cùng lửa đỏ theo gió lay động, như một màn múa kiều diễm.
Càng đi về phía trước, Khuynh Lăng càng cảm thấy có cái gì không thích hợp.
Ngày thường bên trong phủ đều là Hoàn Ngọc dẫn nàng dễ dàng đi qua cánh rừng . Nhưng hôm nay lúc này đây, trận pháp này tựa hồ đã bị người cố ý động tay chân , bọn họ mỗi khi thành công đi qua một chỗ, lại sẽ xuất hiện ảo cảnh, nếu là người ý chí không kiên định sẽ bị cuốn vào trong đó không dứt ra được.
"Xem ra còn có người cố ý cải biến bày trận thủ pháp, che che lấp lấp như vậy, chắc hẳn trong rừng này cất giấu bí mật." Thanh âm hơi nhỏ, ánh mắt chợt lóe, nhìn về phía cách đó không xa người bị ánh trăng bao phủ dưới tàng cây kia quần áo không chỉnh tề không ngừng đùa nghịch các loại tư thế nam nữ, An Lịch Cảnh trong mắt dần dần hiện lên ý cười "Nửa đêm cẩu thả không biết liêm sỉ, quả thật là bí mật lớn."
Tác giả :
Điềm Kiếm Linh