Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng
Chương 24: Phụ xướng phu đến tùy (2)
"Tứ tiểu thư, xác chết vùng dậy sao? Là xác chết Triệu thiên kim vùng dậy sao? A! ——" Hoàn Ngọc khẩn trương, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, dùng sức buông quan tài ra, kinh hô ra tiếng.
Nhưng mà, lại bị Khuynh Lăng lấy tay vừa chạm vào cổ xác chết bưng kín miệng.
Chỉ còn nghe ngô ngô vang lên.
"Nhỏ giọng chút, Triệu thiên kim không phải xác chết sống dậy, mà là có người có mưu đồ gây rối bên trong quan tài, ta nhân cơ hội này thỏa mãn nguyện vọng của hắn thôi."
Tức giận nhìn về phía quan tài có một bàn tay chuyển động, có người lập tức nhanh nhẹn phi thân lên, lại là nam nhân kia, Khuynh Lăng chỉ cảm thấy mình vừa mới xuống tay vẫn còn rất nhẹ.
"Lăng nhi, nàng đây chính là mưu sát chồng." An Lịch Cảnh ngọc quan thúc phát, váy dài huyền phục phiêu đãng như gió, một tay đặt ở sau lưng , còn tay kia phe phẩy ngọc cốt phiến, giọng điệu mang phần trêu tức.
"Mưu sát tên đăng đồ tử nhà ngươi!" Lo lắng sẽ kinh động thị vệ, Khuynh Lăng hạ giọng, nhưng mà càng nhìn hắn, nàng càng cảm thấy người này ra vẻ đạo mạo, căn bản chính là ngụy quân tử.
An Lịch Cảnh lơ đễnh, ngược lại cười khẽ. Mắt phượng hẹp dài híp lại, làm cho người ta choáng váng trầm luân: "Mạng của vi phu còn để đến về sau cho nương tử, hiện giờ đâu dễ bị chôn vùi như vậy!".
Lấy ngọc cốt phiến khẽ gõ vào trán, An Lịch Cảnh làm ra một bộ trạng giật mình: "Vi phu thật đúng là hồ đồ, rõ ràng là ở chỗ này chờ Lăng nhi đến , tự nhiên lại ngủ quên mất. Đến đây, Lăng nhi ,thi thể Triệu thiên kim ở đằng kia."
Vừa nói đến chính sự, Khuynh Lăng không thèm để ý tới ân oán cùng hắn, theo hắn đi đến bên giường.
Rèm bị An Lịch Cảnh dùng ngọc cốt phiến vén ra, nhìn theo hướng ngọc cốt phiến, thân mình Triệu thiên kim được thu vào tầm mắt của nàng .
Quần áo đỏ tươi được cẩn thận tỉ mỉ mặc trên người nàng, vạt áo cũng cẩn thận được buộc, không nhìn ra một chút sai lầm. Mà trên mặt Triệu thiên kim tái nhợt, không nhìn ra là người đã bị xâm phạm thân thể đau đớn, mà là có thêm một chút thâm ý mỉm cười làm cho người ta đoán không ra.
Màu đỏ...
Triệu Thiên Kim thế nhưng lại mặc màu sắc nàng chán ghét đến cực điểm...
Phản ứng đầu tiên của Khuynh Lăng là kháng cự nhắm mắt lại.
Trong đầu, có cái gì đó đang luân phiên hiện ra, giống như bị đánh úp lại, làm nàng đau đớn toàn thân. Cuối cùng, hai tay trong tay áo nàng nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay: "Một thân quần áo này..."
"
Vi phu đã dùng mỹ nam kế giúp nàng hỏi thăm nha hoàn hầu hạ trong phủ Thái Sư, váy này Triệu thiên kim mặc lúc chết. Nhưng mà lúc ấy váy đỏ tươi cùng tiết khố bị xé rách, lộ ra hạ thể. Sau này được đổi lại thành một thân quần áo mới."
Đôi mi thanh tú có chút nhăn lại, Khuynh Lăng ôm ấp Tiểu Bạch uổng công tiến lên, nhìn Triệu thiên kim ,trầm mặt lầm bầm: "Chẳng lẽ thật sự bị người ta tiền dâm hậu sát? Thủ vệ trong phủ Thái Sư sâm nghiêm, người bình thường chắc hẳn không thể vào được. Hung phạm chắc không phải là nam đinh trong phủ?!"
An Lịch Cảnh nhân lúc nàng đang mải suy nghĩ, cánh tay dài duỗi ra, cuốn lấy thứ nho nhỏ lông trắng mượt như nhung trong tay nàng: "Người bình thường không thể vào được, vậy những người kia vào bằng cách nào?" Mi nhăn lại, như vui mừng khi đoạt được Tiểu Bạch Bạch , An Lịch Cảnh lui về phía sau mấy bước, cười đến vô hại , "Đêm đã khuya, vi phu đưa nàng về trước. Về phần những cái khác , ngày mai nàng cũng sẽ biết."
Giữ chặt hai chân của Tiểu Bạch Bạch đang dùng móng vuốt ô ô cầu cứu, đôi chân thon dài cất bước, dẫn đầu rồi đi ra ngoài.
Nhưng mà, lại bị Khuynh Lăng lấy tay vừa chạm vào cổ xác chết bưng kín miệng.
Chỉ còn nghe ngô ngô vang lên.
"Nhỏ giọng chút, Triệu thiên kim không phải xác chết sống dậy, mà là có người có mưu đồ gây rối bên trong quan tài, ta nhân cơ hội này thỏa mãn nguyện vọng của hắn thôi."
Tức giận nhìn về phía quan tài có một bàn tay chuyển động, có người lập tức nhanh nhẹn phi thân lên, lại là nam nhân kia, Khuynh Lăng chỉ cảm thấy mình vừa mới xuống tay vẫn còn rất nhẹ.
"Lăng nhi, nàng đây chính là mưu sát chồng." An Lịch Cảnh ngọc quan thúc phát, váy dài huyền phục phiêu đãng như gió, một tay đặt ở sau lưng , còn tay kia phe phẩy ngọc cốt phiến, giọng điệu mang phần trêu tức.
"Mưu sát tên đăng đồ tử nhà ngươi!" Lo lắng sẽ kinh động thị vệ, Khuynh Lăng hạ giọng, nhưng mà càng nhìn hắn, nàng càng cảm thấy người này ra vẻ đạo mạo, căn bản chính là ngụy quân tử.
An Lịch Cảnh lơ đễnh, ngược lại cười khẽ. Mắt phượng hẹp dài híp lại, làm cho người ta choáng váng trầm luân: "Mạng của vi phu còn để đến về sau cho nương tử, hiện giờ đâu dễ bị chôn vùi như vậy!".
Lấy ngọc cốt phiến khẽ gõ vào trán, An Lịch Cảnh làm ra một bộ trạng giật mình: "Vi phu thật đúng là hồ đồ, rõ ràng là ở chỗ này chờ Lăng nhi đến , tự nhiên lại ngủ quên mất. Đến đây, Lăng nhi ,thi thể Triệu thiên kim ở đằng kia."
Vừa nói đến chính sự, Khuynh Lăng không thèm để ý tới ân oán cùng hắn, theo hắn đi đến bên giường.
Rèm bị An Lịch Cảnh dùng ngọc cốt phiến vén ra, nhìn theo hướng ngọc cốt phiến, thân mình Triệu thiên kim được thu vào tầm mắt của nàng .
Quần áo đỏ tươi được cẩn thận tỉ mỉ mặc trên người nàng, vạt áo cũng cẩn thận được buộc, không nhìn ra một chút sai lầm. Mà trên mặt Triệu thiên kim tái nhợt, không nhìn ra là người đã bị xâm phạm thân thể đau đớn, mà là có thêm một chút thâm ý mỉm cười làm cho người ta đoán không ra.
Màu đỏ...
Triệu Thiên Kim thế nhưng lại mặc màu sắc nàng chán ghét đến cực điểm...
Phản ứng đầu tiên của Khuynh Lăng là kháng cự nhắm mắt lại.
Trong đầu, có cái gì đó đang luân phiên hiện ra, giống như bị đánh úp lại, làm nàng đau đớn toàn thân. Cuối cùng, hai tay trong tay áo nàng nắm chặt lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay: "Một thân quần áo này..."
"
Vi phu đã dùng mỹ nam kế giúp nàng hỏi thăm nha hoàn hầu hạ trong phủ Thái Sư, váy này Triệu thiên kim mặc lúc chết. Nhưng mà lúc ấy váy đỏ tươi cùng tiết khố bị xé rách, lộ ra hạ thể. Sau này được đổi lại thành một thân quần áo mới."
Đôi mi thanh tú có chút nhăn lại, Khuynh Lăng ôm ấp Tiểu Bạch uổng công tiến lên, nhìn Triệu thiên kim ,trầm mặt lầm bầm: "Chẳng lẽ thật sự bị người ta tiền dâm hậu sát? Thủ vệ trong phủ Thái Sư sâm nghiêm, người bình thường chắc hẳn không thể vào được. Hung phạm chắc không phải là nam đinh trong phủ?!"
An Lịch Cảnh nhân lúc nàng đang mải suy nghĩ, cánh tay dài duỗi ra, cuốn lấy thứ nho nhỏ lông trắng mượt như nhung trong tay nàng: "Người bình thường không thể vào được, vậy những người kia vào bằng cách nào?" Mi nhăn lại, như vui mừng khi đoạt được Tiểu Bạch Bạch , An Lịch Cảnh lui về phía sau mấy bước, cười đến vô hại , "Đêm đã khuya, vi phu đưa nàng về trước. Về phần những cái khác , ngày mai nàng cũng sẽ biết."
Giữ chặt hai chân của Tiểu Bạch Bạch đang dùng móng vuốt ô ô cầu cứu, đôi chân thon dài cất bước, dẫn đầu rồi đi ra ngoài.
Tác giả :
Điềm Kiếm Linh