Thừa Tướng, Phu Nhân Không Thể Sủng
Chương 16: Là ai đã đánh mất ai ?(4)
Đợi trở lại chỗ ở của mình, con mắt của Khuynh Lăng đã sớm không biết bao nhiêu lần nhìn quanh nơi mà bản thân đã sinh sống bấy lâu nay.
Mở cửa phòng ra, Khuynh Lăng ba bước biến thành hai bước qua bức bình phong sơn thủy cẩm tú, hướng về phía giường của mình tê liệt ngã xuống.
Mắt rõ ràng là mặn chát đến cực hạn, nhưng là lại giống trong dĩ vãng không có đến nửa giọt nước mắt.
Giờ phút này, Khuynh Lăng đột nhiên thấy may mắn mà đứng lên.
A... Không có nước mắt không phải là tốt lắm sao? Ít nhất giường của chính mình sẽ không bị dính ẩm ướt .
Có cái gì đó đầu đang hướng tới lòng nàng mà dựa vào.
Khuynh Lăng cảm thấy ấm áp, đem thứ đang vùi trong lòng mình lôi ra .
Cả thân thể màu tuyết trắng, vật nhỏ trong lòng rất giống một chú chó con, chỉ là so với chó bình thường thì có nhiều hơn một đôi cánh nhỏ.
Đương nhiên Khuynh Lăng cho rằng đó là đôi cánh . Trừ bỏ cánh, nàng thật sự nghĩ không ra một đôi kia là cái gì.
Lúc này, đôi mắt đen láy của nó ngập nước, cái đuôi đang phe phẩy lấy lòng, mà chân trước của nó tựa hồ đang cầm cái gì, đem giơ lên cao, giống như đang nịnh nọt lấy lòng Khuynh Lăng.
"Tiểu Bạch Bạch, đói bụng?" Đơn giản đem nó ôm vào trong ngực, nhẹ tay vuốt ve bộ lông tuyết trắng của nó, Khuynh Lăng này mới nhìn rõ cái móng vuốt của nó .
Thì ra là bị gãy.
Khuynh Lăng bật cười, mắt vừa rồi còn mặn chát đã nhanh chóng không thấy.
Vuốt đầu Tiểu Bạch Bạch, Khuynh Lăng có chút vui mừng: " Tiểu Bạch Bạch của chúng ta rốt cục cũng lớn lên không còn nhỏ nữa rồi. Nhớ rõ về sau đều phải như lúc còn nhỏ biết không? Từ ngày mai trở đi, không cho phép khi dễ mèo trong phủ nữa."
"Ngao!ngao ——" hai tiếng đáng thương hề hề kêu to, giống như đang nói là chính mình không tình nguyện, Tiểu Bạch Bạch lập tức liền cúi đầu xuống, chỗ nào còn đắc ý dào dạt giống vừa rồi.
"Tứ tiểu thư, để cho nô tỳ ôm Tiểu Bạch Bạch đi ra ngoài đi, người nên tranh thủ lúc đồ ăn còn nóng ăn nhiều một chút." Cửa phòng đã mở, Hoàn Ngọc trực tiếp bưng một mâm đầy đồ ăn bước vào. Nàng cũng không quên trước phải dặn dò tiểu thư,hơn nữa lúc nãy tiểu thư nhìn thấy Thừa tướng cùng nhị tiểu thư thân mật, tâm tình khó chịu, chỉ sợ cái gì nuốt cũng không vô.
Ăn no , mới có khí lực để ai oán không phải sao?
"Vậy ngươi mang nó đi trước, nhớ rõ phải chuẩn bị đệm dày cho nó. Ban đêm trên mặt đất rất lạnh, đừng để cho nó bị đông cứng ."
"Là là, tứ tiểu thư nhanh ngồi xuống ăn đi. Nô tỳ tuyệt đối hội hầu hạ Tiểu Bạch Bạch tốt ." Đem Tiểu Bạch Bạch không an phận trong tay Khuynh Lăng bế xuống dưới, Hoàn Ngọc liền cười đi ra ngoài.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình nàng , Khuynh Lăng dùng đũa gắp thức ăn lên nhưng thủy chung không có một chút hương vị .
Tầm mắt chậm rãi dừng lại ở bức họa được giắt bên cạnh gương đồng.
Hoa rơi , người có nhiều vẻ phong hoa tuyệt đại. Cười khuynh thành, cười khuynh quốc.
Đáng tiếc, trong thâm tâm nàng cũng chỉ là trống rỗng.
Từng cố kỵ thân phận lẫn nhau, không thể dễ dàng vui vẻ.
Nhưng hôm nay nàng mới hiểu được,kì thật hết thảy chỉ là lý do mà thôi.
Mở cửa phòng ra, Khuynh Lăng ba bước biến thành hai bước qua bức bình phong sơn thủy cẩm tú, hướng về phía giường của mình tê liệt ngã xuống.
Mắt rõ ràng là mặn chát đến cực hạn, nhưng là lại giống trong dĩ vãng không có đến nửa giọt nước mắt.
Giờ phút này, Khuynh Lăng đột nhiên thấy may mắn mà đứng lên.
A... Không có nước mắt không phải là tốt lắm sao? Ít nhất giường của chính mình sẽ không bị dính ẩm ướt .
Có cái gì đó đầu đang hướng tới lòng nàng mà dựa vào.
Khuynh Lăng cảm thấy ấm áp, đem thứ đang vùi trong lòng mình lôi ra .
Cả thân thể màu tuyết trắng, vật nhỏ trong lòng rất giống một chú chó con, chỉ là so với chó bình thường thì có nhiều hơn một đôi cánh nhỏ.
Đương nhiên Khuynh Lăng cho rằng đó là đôi cánh . Trừ bỏ cánh, nàng thật sự nghĩ không ra một đôi kia là cái gì.
Lúc này, đôi mắt đen láy của nó ngập nước, cái đuôi đang phe phẩy lấy lòng, mà chân trước của nó tựa hồ đang cầm cái gì, đem giơ lên cao, giống như đang nịnh nọt lấy lòng Khuynh Lăng.
"Tiểu Bạch Bạch, đói bụng?" Đơn giản đem nó ôm vào trong ngực, nhẹ tay vuốt ve bộ lông tuyết trắng của nó, Khuynh Lăng này mới nhìn rõ cái móng vuốt của nó .
Thì ra là bị gãy.
Khuynh Lăng bật cười, mắt vừa rồi còn mặn chát đã nhanh chóng không thấy.
Vuốt đầu Tiểu Bạch Bạch, Khuynh Lăng có chút vui mừng: " Tiểu Bạch Bạch của chúng ta rốt cục cũng lớn lên không còn nhỏ nữa rồi. Nhớ rõ về sau đều phải như lúc còn nhỏ biết không? Từ ngày mai trở đi, không cho phép khi dễ mèo trong phủ nữa."
"Ngao!ngao ——" hai tiếng đáng thương hề hề kêu to, giống như đang nói là chính mình không tình nguyện, Tiểu Bạch Bạch lập tức liền cúi đầu xuống, chỗ nào còn đắc ý dào dạt giống vừa rồi.
"Tứ tiểu thư, để cho nô tỳ ôm Tiểu Bạch Bạch đi ra ngoài đi, người nên tranh thủ lúc đồ ăn còn nóng ăn nhiều một chút." Cửa phòng đã mở, Hoàn Ngọc trực tiếp bưng một mâm đầy đồ ăn bước vào. Nàng cũng không quên trước phải dặn dò tiểu thư,hơn nữa lúc nãy tiểu thư nhìn thấy Thừa tướng cùng nhị tiểu thư thân mật, tâm tình khó chịu, chỉ sợ cái gì nuốt cũng không vô.
Ăn no , mới có khí lực để ai oán không phải sao?
"Vậy ngươi mang nó đi trước, nhớ rõ phải chuẩn bị đệm dày cho nó. Ban đêm trên mặt đất rất lạnh, đừng để cho nó bị đông cứng ."
"Là là, tứ tiểu thư nhanh ngồi xuống ăn đi. Nô tỳ tuyệt đối hội hầu hạ Tiểu Bạch Bạch tốt ." Đem Tiểu Bạch Bạch không an phận trong tay Khuynh Lăng bế xuống dưới, Hoàn Ngọc liền cười đi ra ngoài.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình nàng , Khuynh Lăng dùng đũa gắp thức ăn lên nhưng thủy chung không có một chút hương vị .
Tầm mắt chậm rãi dừng lại ở bức họa được giắt bên cạnh gương đồng.
Hoa rơi , người có nhiều vẻ phong hoa tuyệt đại. Cười khuynh thành, cười khuynh quốc.
Đáng tiếc, trong thâm tâm nàng cũng chỉ là trống rỗng.
Từng cố kỵ thân phận lẫn nhau, không thể dễ dàng vui vẻ.
Nhưng hôm nay nàng mới hiểu được,kì thật hết thảy chỉ là lý do mà thôi.
Tác giả :
Điềm Kiếm Linh