Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)
Chương 41
Thời điểm Bộ Hoài Viễn trở về, Mục Kỳ đã tỉnh dậy, hiện đang tựa vào thành giường đùa giỡn với Minh nhi. Bộ Hoài Viễn nhìn sắc mặt tái nhợt của Mục Kỳ, khẽ cau mày đi lên trước, từ trong lòng Mục Kỳ ôm qua Minh nhi, nhẹ giọng trách mắng: “Như thế nào vừa mới tỉnh lại liền ôm đứa nhỏ, sao không nghỉ ngơi nhiều thêm chứ?"
“Ta đã hạ sốt, sẽ không lây bệnh cho con trai ngươi." Mục Kỳ hé miệng, tà tà liếc mắt Bộ Hoài Viễn một cái, nhưng không có ngăn cản động tác của Bộ Hoài Viễn.
Bộ Hoài Viễn bất đắc dĩ sủng nịch nở nụ cười, đem đứa nhỏ vẫn đang say ngủ giao cho Ảnh Cửu mang đi, rồi sau đó mới ngồi vào bên giường, ôn nhu nhìn Mục Kỳ, “Ta không lo lắng con, ta lo lắng ngươi. Hôm qua còn khó chịu như vậy, dù tỉnh lại vẫn phải nghỉ ngơi nhiều thêm chút, không nên để cơ thể mệt mỏi!"
Mục Kỳ biểu tình không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bộ Hoài Viễn trong chốc lát, thấy hắn vẫn là vẻ mặt ôn nhu chân thành, lập tức nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng thu hồi tầm mắt, “Ngươi không quan tâm thì ta quan tâm, đó là con trai ta."
Bộ Hoài Viễn có chút kinh ngạc nhìn Mục Kỳ khí thế bức nhân, nhưng nghĩ Mục Kỳ có thể là vì đang bệnh nên tâm tình mới không tốt, thêm nữa đang ở tại một nơi có hoàn cảnh xa lạ cùng với việc vừa khôi phục ký ức, trong lòng cũng liền nghỉ thoáng hơn. Cầm lấy bàn tay cuả Mục Kỳ, nhẹ nhàng bao bọc lấy, mang theo tươi cười hối lỗi, “Là ta nói sai rồi, ta đau Minh nhi còn không kịp, như thế nào không quan tâm con chứ!? Chính là rất lo lắng ngươi, quan tâm quá sẽ bị loạn, tha thứ ta đi, Tiểu Kỳ."
Mục Kỳ rũ mắt, trong lòng âu sầu. Bộ Hoài Viễn cho tới bây giờ đều có tài ăn nói, y vĩnh viễn không tranh cãi lại hắn. Đã qua nhiều năm như vậy rồi, mà y vẫn thật ngốc, lúc mất trí nhớ vẫn như cũ bị người ăn đến gắt gao, sau khi khôi phục ký ức lại không thể đoán rõ người này, vĩnh viễn đều đấu không lại đối phương. Nghĩ vậy, ánh mắt Mục Kỳ đột nhiên thoáng có chút hồng, trong đôi mắt hơi hơi nheo lại thậm chí còn nổi lên một ít bóng nước.
Bộ Hoài Viễn nhìn thấy mà hoảng sợ, vội thân thiết lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Có chổ nào không thoải mái sao?"
“Không có việc gì." Mục Kỳ âm thầm hít một hơi, bình ổn một chút cảm xúc, mới thản nhiên đáp.
Bộ Hoài Viễn chấp nhất hỏi thêm vài câu, sau khi xác định Mục Kỳ không có việc gì mới hòa hoản lại khẩu khí, theo sau cười nói: “Không có việc gì là tốt rồi. Ngươi phải hảo hảo tĩnh dưỡng một hai ngày, chờ thêm hai ngày nữa, Phù Phong sẽ cởi bỏ huyệt đạo trên người ngươi trước."
Mục Kỳ nghe vậy thân mình có hơi hơi cương cứng một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, ngẩng đầu thẳng tắp nhìn Bộ Hoài Viễn, thấp giọng hỏi: “Vậy còn ngươi?"
Bộ Hoài Viễn chưa phát hiện dị trạng của Mục Kỳ, chỉ thản nhiên cười cười, “Ta đã hỏi qua Phù Phong, thương thế của ngươi nhẹ hơn, trước xử lý cũng tiện. Ta đây lại là bệnh cũ lâu ngày, phải tổn hao một đoạn thời gian, bất quá chung quy mọi chuyện đều ổn. Chờ thân thể của ngươi tốt lên thì quay trở về bờ chờ ta là được."
Mục Kỳ nhìn chằm chằm vào hai mắt Bộ Hoài Viễn hồi lâu, nhìn thẳng đến khi trong mắt của Bộ Hoài Viễn đều dẫn theo chút nghi vấn mới thu hồi tầm nhìn, lạnh lùng phun ra một câu, “Cũng tốt." Sau liền không thèm nhắc lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mặc dù trong lòng Bộ Hoài Viễn vẫn cảm thấy Mục Kỳ có chút là lạ, nhưng xem đối phương tựa hồ mệt mỏi, đã nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn liền không nói thêm gì nữa, chỉ ôn nhu nhẹ giọng dặn dò: “Ngươi nếu mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi nhiều chút, ta đi chuẩn bị chút thức ăn cho ngươi."
Mục Kỳ nhỏ giọng lên tiếng “Ân", gật đầu nhẹ nhàng đến nổi không thể nhận ra, rồi nghiêng mặt tựa vào gối đầu. Bộ Hoài Viễn sủng nịch nhìn y, mềm nhẹ thay Mục Kỳ đắp kín chắn, mới đứng dậy rời khỏi phòng.
Mà vào thời khắc Bộ Hoài Viễn bước đến cửa, Mục Kỳ vốn nằm ở đầu giường, hai mắt nhắm chặt đột nhiên mở to. Ánh mắt lợi hại mà lại thâm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Bộ Hoài Viễn một hồi lâu, mới lại cúi đầu gục xuống.
******
Mấy ngày kế tiếp Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ đều ở trên đảo tĩnh dưỡng. Bộ Hoài Viễn cũng được xem như là biểu thiếu gia của Vô Âm đảo, bọn hạ nhân chiếu cố cũng đều dụng tâm. Vẻ mặt của Mục Kỳ vẫn như cũ không chút thay đổi, ngẫu nhiên khi nhìn Minh nhi khóe mắt sẽ ánh lên vài phần ôn nhu hiếm thấy, cười cười giỡn với con trai. Còn phần lớn thời điểm y đều xuất thần ngẩn người, không biết là đang suy nghĩ cài gì. Bộ Hoài Viễn có chút lo lắng, nhưng sau vài lần hỏi thăm, Mục Kỳ đều nói là vô sự. Hỏi Liễu Phù Phong, đối phương cũng xác định thân thể Mục Kỳ rất tốt, nên chỉ nghĩ là Mục Kỳ là bị vây ở trên đảo chờ đến thời điểm trị liệu cho nên tâm tình mới không tốt.
Dù sao thân thể của Mục Kỳ vốn rất khỏe mạnh, tĩnh dưỡng mấy ngày liền khôi phục không sai biệt lắm. Ngược lại Bộ Hoài Viễn vì qua lo lắng cho Mục Kỳ nên tinh thần có chút bị ảnh hưởng. Bất quá bởi vì sợ làm cho Mục Kỳ lo lắng, nên hắn cũng không có nhiều lời.
Mặc dù tâm tư Mục Kỳ không nhanh nhạy bằng Bộ Hoài Viễn, nhưng thời thời khắc khắc y đều chú ý đến Bộ Hoài Viễn, vì thế sao y có thể nhìn không ra những việc mà hắn đang giấu giếm chứ. Suy nghĩ hết một ngày, cuối cùng y vẫn quyết định thực hiện việc trị liệu của mình trước tiên.
Bộ Hoài Viễn vốn là muốn chờ thân mình Mục Kỳ được bồi dưỡng thêm một thời gian mới để cho Liễu Phù Phong ra tay, nhưng vì Mục Kỳ quá kiên trì, nên hắn cũng phải miễn cưỡng đồng ý. Chính hắn cũng biết, nội thương này càng sớm điều trì bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu, huống chi đợi đến khi Mục Kỳ ly khai, mới có thể bắt đầu quá trình trị liệu cho hắn.
Bởi vậy ngay sáng sớm hôm sau, Bộ Hoài Viễn liền mời Liễu Phù Phong tới. Thời điểm hai người đến nơi Mục Kỳ đang ngồi ở trước bàn, lại là một bộ dáng xuất thần nhìn phương xa. Đến khi Bộ Hoài Viễn nhíu nhíu mày, ho nhẹ một tiếng, Mục Kỳ mới từ từ thu hồi ánh mắt.
Liễu Phù Phong nhìn thấy Mục Kỳ liền khẽ gật đầu cười cười, đánh cái tiếp đón, Mục Kỳ cũng gật gật đầu coi như đáp lễ. Hai người đều thực lạnh nhạt, tựa hồ đối với việc trị liệu sắp bắt đầu không có chút lo lắng nào. Đối lập với họ, Bộ Hoài Viễn luôn luôn ôn nhu bình tĩnh ngược lại càng khẩn trương hơn.
“Thế nào, hiện tại bắt đầu luôn sao? Có chuyện gì cần phải chú ý không?" Thanh âm của Bộ Hoài Viễn mang theo một tia lo lắng cùng khẩn trương rất rõ ràng.
“Không cần, vấn đề của Mục Kỳ không lớn, rất nhanh sẽ khỏi thôi, ngươi trước tránh đi một chút đi!" Liễu Phù Phong trấn định giải thích.
Từ sau khi hai người tiến vào rồi khẽ liếc mắt chào hỏi một cái xong, Mục Kỳ vẫn bán cúi đầu không lên tiếng, còn ánh mắt thì chỉ nhìn chằm chằm chén trà trong tay. Bộ Hoài Viễn bên này thì đang nhíu nhíu mày, không chút đồng ý với lời nói của Liễu Phù Phong, “Ta ở đây nhìn, các ngươi bắt đầu đi!"
Liễu Phù Phong khẽ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tuy rằng vấn đề không lớn, nhưng dù sao cũng liên quan đến kinh mạch. Nếu xảy ra một chút sai lầm cũng không thể được, ngươi ở tại nơi này sẽ làm cho chúng ta phân tâm."
Ngay vào lúc này, Mục Kỳ cũng ngẩng đầu lên, lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi ra ngoài."
Bộ Hoài Viễn do dự một chút, cuối cùng vẫn nghe theo những lời Liễu Phù Phong nói, đứng lên hướng ra phía ngoài. Trước khi xuất môn, hắn lại ngừng bước một hồi, quay đầu đối Liễu Phù Phong mỉm cười nói: “Phù Phong, Tiểu Kỳ liền kính nhờ ngươi, ta đến đại sảnh đợi."
Liễu Phù Phong gật gật đầu, Bộ Hoài Viễn nhìn Mục Kỳ một cái, gợi lên khóe môi nhợt nhạt cười cười, đẩy cửa đi ra.
Sau khi Bộ Hoài Viễn đi rồi, Liễu Phù Phong cùng Mục Kỳ liền cứ như vậy một người đứng một người ngồi, đều không nói gì. Bộ dạng của Mục Kỳ rõ ràng là thần hồn đã không còn ở nơi này, ngồi ngốc một hồi lâu. Cuối cùng vẫn là Liễu Phù Phong bất đắc dĩ kéo ra chiếc ghế, ngồi đối diện Mục Kỳ, Mục Kỳ khi nghe được thanh âm mới nhìn qua.
“Hiện tại có thể tiến hành chưa?" Liễu Phù Phong ôn hòa hỏi, từ trong ngực lấy ra một một cái bình nhỏ đặt lên bàn.
Mục Kỳ nhìn chằm chằm cái bình kia hết nửa ngày, cuối cùng mới gật đầu lên tiếng: “Ân."
Liễu Phù Phong thấy thế cũng không tái chần chờ, từ trên bàn lấy qua một cái chén, rót vào chút nước ấm. Lại mở ra nút lọ của bình ngọc, ở trong nước ấm rót vào hơn một nửa chất lỏng sền sệt trong suốt có chứa một tia vàng óng ánh, theo sau lập tức đem nắp bình đậy kín. Chất lỏng được rót vào chén rất nhanh đã hòa vào trong nước, một chút ít mảy may còn lại cũng nhìn không thấy đâu. Mặt nước vốn có chút màu vàng nay cũng hoàn toàn biến mất tăm, giống như đây chỉ là chén nước trằng bình thường.
Đem chén nước đẩy đến trước mặt Mục Kỳ, Liễu Phù Phong nghiêm túc nhìn Mục Kỳ bảo: “Trong chén này ta đã đổ vào một phần ba, dược lực không lớn nhưng hẳn là đủ để ứng phó với nội thương của ngươi. Sau đó ta sẽ giúp ngươi cởi bỏ huyệt đạo cấm, nội tức không thuộc về người sẽ lập tức bắt đầu bạo động, ta sẽ nghĩ cách dẫn đường cho nó tiết ra. Ngươi không cần dùng nội lực ngăn trở, uống xong chén dược này liền có thể chữa trị kinh mạch. Bất quá dù sao chừng lượng không đủ, có khả năng trong quá trình còn có chút thống khổ, ngươi phải tận lực kiên nhẫn."
Mục Kỳ ánh mắt không rõ nhìn chén nước trước mặt, cầm lên khẽ lung lay một cái, vô sắc vô vị, quả nhiên nhìn không ra bất luận tung tích huyết thanh của ngọc lưu ly. Mục Kỳ gật gật đầu tỏ vẻ tự mình đã biết, theo sau lại ngẩng đầu hỏi, “Hắn…nơi đó còn có vấn đề gì không?"
Liễu Phù Phong chợt cười khẽ trong nháy mắt. Người này bình thường luôn luôn biểu hiện lạnh nhạt, tuy rằng cách nói chuyện làm việc luôn nhất nhất ôn hòa, lại làm cho người ta cảm thấy một bộ khó có thể lãnh tịnh được. Hôm nay lại nhìn đến bộ dạng tươi cười nhàn nhã này của đối phương, lập tức càng làm cho người ta thêm tức giận, “Ngươi yên tâm, ta có chín phần nắm chắc sẽ chữa khỏi cho hắn, bất quá phải chịu thêm một chút khổ thôi."
Mục Kỳ ừ một tiếng, không thèm nhắc lại. Liễu Phù Phong nhìn mà cười bảo: “Ngươi trái lại rất thông minh, sớm nghĩ đến việc bảo ta đem huyết thanh tách ra sử dụng. Không giống như Hoài Viễn cố chấp như vậy. Hắn ngày thường trái lại thật khôn khéo, đụng phải ngươi liền hoàn toàn không còn chủ ý, làm việc gì hay ra quyết định đều thật hồ đồ. Nếu không cho hắn nếm chút mùi đau khổ, sợ là hắn sẽ vĩnh viễn hồ đồ như vậy."
Mục Kỳ nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, trong lòng có cảm giác như bị chọt trúng vào chỗ đau mà cảm thấy vô cùng phiền táo. Chính là như những lời Liễu Phù Phong nói, y cùng Bộ Hoài Viễn vẫn là Bộ Hoài Viễn thông minh y ngu ngốc. Nhưng mỗi lần gặp phải vấn đề liên quan đến mình, Bộ Hoài Viễn liền luôn so với những người khác trì độn hơn mấy phần.
Từ lúc đến Hàn Hoa điện, y đã liền nghĩ tới vấn đề phân lượng của ngọc lưu ly, vốn là chuẩn bị sau khi trở về cùng Bộ Hoài Viễn thương lượng, lại bị một hồi nóng sốt quấy rầy kế hoạch. Nhưng không nghĩ tới vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy cảnh Bộ Hoài Viễn lén lút rời đi, trong lòng nhất thời đoán được Bộ Hoài Viễn có mục đích. Khi đó, y đã cố ý tránh khỏi Ảnh Cửu Ảnh Thập theo đuôi Bộ Hoài Viễn đi đến phòng của Liễu Phù Phong. Tuy rằng vào lúc ấy, đại bộ phận nội lực của y đã bị phong bế, nhưng thi triển chút khinh công ẩn thân cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, người kia lại không bố trí phòng vệ với bọn họ tại nơi này. Bởi vậy lúc đó khi đứng ở bên ngoài gian phòng, y đã nghe được nhất thanh nhị sỡ những lời đối thoại của Bộ Hoài Viễn cùng Liễu Phù Phong, trong lòng khi ấy vừa sinh khí vừa tức giận, vô cùng mâu thuẫn.
Y tuy rằng hiểu được Bộ Hoài Viễn là vì lo lắng cho y, mong muốn cho y được khỏe mạnh mới có thể đưa ra quyết định này. Nhưng y đã không phải là đứa con nít không biết gì, luôn cần được Bộ Hoài Viễn liều mình bảo hộ dưới thân như năm đó. Nhiều năm trôi qua như vậy y đã sớm trưởng thành, Bộ Hoài Viễn lại vẫn như cũ, mỗi lần gặp chuyện không may đều sẽ lựa chọn chính mình tự gánh vác tất cả, còn đem y bỏ qua một bên. Trong nháy mắt kia y thật sự có một loại cảm giác rất rất khó chịu.
Sau khi trở về, y lại làm bộ như không có việc gì, cũng không có vạch trần đối phương, rồi lén tìm một thời gian thích hợp gặp mặt Liễu Phù Phong. Cẩn thận hỏi về cách dùng ngọc lưu ly, cũng xác định huyết thanh ngọc lưu ly là có thể tách ra sử dụng, chẳng qua công hiệu sẽ suy giảm đi ít nhiều.
Sau khi Mục Kỳ biết được tin tức này cũng không có nói cho Bộ Hoài Viễn. Thật ra, y không biết nên nói như thế nào với Bộ Hoài Viễn, nếu nghị luận, y nghĩ cả đời này y cũng sẽ nói không lại Bộ Hoài Viễn. Bởi vậy cuối cùng y đã quyết định cùng Liễu Phù Phong đồng mưu, làm bộ dựa theo kế hoạch Bộ Hoài Viễn mà thực hiện. Trên thực tế y chỉ dùng một phần ba huyết thanh, còn thừa hai phần ba vẫn lưu cho Bộ Hoài Viễn.
Y còn nhớ rõ lúc ấy Liễu Phù Phong đã mang theo một tia tươi cười tà khí cùng bề ngoài và khí chất ổn trọng của hắn hoàn toàn không hợp, còn nói với y: “Cô cô năm đó không có trách nhiệm tự ý rời đảo, hại phụ thân ta cùng ta đều là lúc tuổi nhỏ đã phải tiếp nhận toàn bộ Vô Âm đảo, không được tận hưởng một chút vui vẻ của thời thơ ấu. Mà cô cô vừa đi liền mười mấy năm không trở về, một hồi quay lại chỉ vì ăn cắp thánh vật. Nói thật, trong lòng ta thực rất tức giận. Bất quá cô cô đã qua đời, làm vãn bối ta cũng không thể chỉ trích cô cô cái gì. Nhưng nếu không nói ra, trong lòng ta cũng rất không vui. Hoài Viễn tuy rằng là biểu ca của ta, nhưng làm việc lại ngu ngốc như vậy, cũng phải chịu chút đau khổ à."
Thời điểm Liễu Phù Phong nói đoạn này quả thật là mang theo một tia căm giận bất bình, bất quá phần nhiều lại là một ít cảm giác như trò đùa dai thiện ý của trẻ nhỏ. Cũng không phải đối phương có tâm nhãn xấu xa gì, bởi vậy Mục Kỳ cuối cùng vẫn đồng ý đề nghị của Liễu Phù Phong.
“Sau khi ta rời đảo sẽ trực tiếp đến Miêu Cương, ngươi phải chiếu cố hắn thật tốt. Cần phải đợi đến khi hắn khôi phục hoàn toàn mới được cho hắn rời đảo." Mục Kỳ thu hồi suy nghĩ, lạnh lùng nói.
“Đương nhiên, ngươi yên tâm, ta đã muốn thông tri cho người của Miêu Cương tới đón ngươi. Trưởng lão của Miêu Cương nơi đó đã biết việc này, bởi vậy những người muốn động đến ngươi cũng không thể dễ dàng xuống tay." Liễu Phù Phong công đạo.
“Chuyện này không sao cả." Mục Kỳ đối với những nười truy giết y cũng không thèm quan tâm.
Hai người nói vài câu, cũng không nhiều lời nữa, Liễu Phù Phong chỉ chỉ vào chiếc giường, khôi phục vẻ ôn hòa lạnh nhạt như thường ngày, bảo: “Ngươi uống nó xong thì đến ngồi xếp bằng ở trên giường. Ta sẽ tương trợ ngươi cởi bỏ huyệt đạo."
Mục Kỳ khẽ nhúc nhích gật đầu, một ngụm uống cạn nước trong chén, rồi khoanh chân ngồi ở trên giường. Liễu Phù Phong ngồi ở phía sau y, cách một lớp y phục dẫn một chưởng lực vào sau lưng, chỉ chốc lát sau, trên đầu Mục Kỳ liền ẩn ẩn bay lên một làn khói trắng.
“Ta đã hạ sốt, sẽ không lây bệnh cho con trai ngươi." Mục Kỳ hé miệng, tà tà liếc mắt Bộ Hoài Viễn một cái, nhưng không có ngăn cản động tác của Bộ Hoài Viễn.
Bộ Hoài Viễn bất đắc dĩ sủng nịch nở nụ cười, đem đứa nhỏ vẫn đang say ngủ giao cho Ảnh Cửu mang đi, rồi sau đó mới ngồi vào bên giường, ôn nhu nhìn Mục Kỳ, “Ta không lo lắng con, ta lo lắng ngươi. Hôm qua còn khó chịu như vậy, dù tỉnh lại vẫn phải nghỉ ngơi nhiều thêm chút, không nên để cơ thể mệt mỏi!"
Mục Kỳ biểu tình không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bộ Hoài Viễn trong chốc lát, thấy hắn vẫn là vẻ mặt ôn nhu chân thành, lập tức nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng thu hồi tầm mắt, “Ngươi không quan tâm thì ta quan tâm, đó là con trai ta."
Bộ Hoài Viễn có chút kinh ngạc nhìn Mục Kỳ khí thế bức nhân, nhưng nghĩ Mục Kỳ có thể là vì đang bệnh nên tâm tình mới không tốt, thêm nữa đang ở tại một nơi có hoàn cảnh xa lạ cùng với việc vừa khôi phục ký ức, trong lòng cũng liền nghỉ thoáng hơn. Cầm lấy bàn tay cuả Mục Kỳ, nhẹ nhàng bao bọc lấy, mang theo tươi cười hối lỗi, “Là ta nói sai rồi, ta đau Minh nhi còn không kịp, như thế nào không quan tâm con chứ!? Chính là rất lo lắng ngươi, quan tâm quá sẽ bị loạn, tha thứ ta đi, Tiểu Kỳ."
Mục Kỳ rũ mắt, trong lòng âu sầu. Bộ Hoài Viễn cho tới bây giờ đều có tài ăn nói, y vĩnh viễn không tranh cãi lại hắn. Đã qua nhiều năm như vậy rồi, mà y vẫn thật ngốc, lúc mất trí nhớ vẫn như cũ bị người ăn đến gắt gao, sau khi khôi phục ký ức lại không thể đoán rõ người này, vĩnh viễn đều đấu không lại đối phương. Nghĩ vậy, ánh mắt Mục Kỳ đột nhiên thoáng có chút hồng, trong đôi mắt hơi hơi nheo lại thậm chí còn nổi lên một ít bóng nước.
Bộ Hoài Viễn nhìn thấy mà hoảng sợ, vội thân thiết lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Có chổ nào không thoải mái sao?"
“Không có việc gì." Mục Kỳ âm thầm hít một hơi, bình ổn một chút cảm xúc, mới thản nhiên đáp.
Bộ Hoài Viễn chấp nhất hỏi thêm vài câu, sau khi xác định Mục Kỳ không có việc gì mới hòa hoản lại khẩu khí, theo sau cười nói: “Không có việc gì là tốt rồi. Ngươi phải hảo hảo tĩnh dưỡng một hai ngày, chờ thêm hai ngày nữa, Phù Phong sẽ cởi bỏ huyệt đạo trên người ngươi trước."
Mục Kỳ nghe vậy thân mình có hơi hơi cương cứng một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, ngẩng đầu thẳng tắp nhìn Bộ Hoài Viễn, thấp giọng hỏi: “Vậy còn ngươi?"
Bộ Hoài Viễn chưa phát hiện dị trạng của Mục Kỳ, chỉ thản nhiên cười cười, “Ta đã hỏi qua Phù Phong, thương thế của ngươi nhẹ hơn, trước xử lý cũng tiện. Ta đây lại là bệnh cũ lâu ngày, phải tổn hao một đoạn thời gian, bất quá chung quy mọi chuyện đều ổn. Chờ thân thể của ngươi tốt lên thì quay trở về bờ chờ ta là được."
Mục Kỳ nhìn chằm chằm vào hai mắt Bộ Hoài Viễn hồi lâu, nhìn thẳng đến khi trong mắt của Bộ Hoài Viễn đều dẫn theo chút nghi vấn mới thu hồi tầm nhìn, lạnh lùng phun ra một câu, “Cũng tốt." Sau liền không thèm nhắc lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mặc dù trong lòng Bộ Hoài Viễn vẫn cảm thấy Mục Kỳ có chút là lạ, nhưng xem đối phương tựa hồ mệt mỏi, đã nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn liền không nói thêm gì nữa, chỉ ôn nhu nhẹ giọng dặn dò: “Ngươi nếu mệt mỏi thì phải nghỉ ngơi nhiều chút, ta đi chuẩn bị chút thức ăn cho ngươi."
Mục Kỳ nhỏ giọng lên tiếng “Ân", gật đầu nhẹ nhàng đến nổi không thể nhận ra, rồi nghiêng mặt tựa vào gối đầu. Bộ Hoài Viễn sủng nịch nhìn y, mềm nhẹ thay Mục Kỳ đắp kín chắn, mới đứng dậy rời khỏi phòng.
Mà vào thời khắc Bộ Hoài Viễn bước đến cửa, Mục Kỳ vốn nằm ở đầu giường, hai mắt nhắm chặt đột nhiên mở to. Ánh mắt lợi hại mà lại thâm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Bộ Hoài Viễn một hồi lâu, mới lại cúi đầu gục xuống.
******
Mấy ngày kế tiếp Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ đều ở trên đảo tĩnh dưỡng. Bộ Hoài Viễn cũng được xem như là biểu thiếu gia của Vô Âm đảo, bọn hạ nhân chiếu cố cũng đều dụng tâm. Vẻ mặt của Mục Kỳ vẫn như cũ không chút thay đổi, ngẫu nhiên khi nhìn Minh nhi khóe mắt sẽ ánh lên vài phần ôn nhu hiếm thấy, cười cười giỡn với con trai. Còn phần lớn thời điểm y đều xuất thần ngẩn người, không biết là đang suy nghĩ cài gì. Bộ Hoài Viễn có chút lo lắng, nhưng sau vài lần hỏi thăm, Mục Kỳ đều nói là vô sự. Hỏi Liễu Phù Phong, đối phương cũng xác định thân thể Mục Kỳ rất tốt, nên chỉ nghĩ là Mục Kỳ là bị vây ở trên đảo chờ đến thời điểm trị liệu cho nên tâm tình mới không tốt.
Dù sao thân thể của Mục Kỳ vốn rất khỏe mạnh, tĩnh dưỡng mấy ngày liền khôi phục không sai biệt lắm. Ngược lại Bộ Hoài Viễn vì qua lo lắng cho Mục Kỳ nên tinh thần có chút bị ảnh hưởng. Bất quá bởi vì sợ làm cho Mục Kỳ lo lắng, nên hắn cũng không có nhiều lời.
Mặc dù tâm tư Mục Kỳ không nhanh nhạy bằng Bộ Hoài Viễn, nhưng thời thời khắc khắc y đều chú ý đến Bộ Hoài Viễn, vì thế sao y có thể nhìn không ra những việc mà hắn đang giấu giếm chứ. Suy nghĩ hết một ngày, cuối cùng y vẫn quyết định thực hiện việc trị liệu của mình trước tiên.
Bộ Hoài Viễn vốn là muốn chờ thân mình Mục Kỳ được bồi dưỡng thêm một thời gian mới để cho Liễu Phù Phong ra tay, nhưng vì Mục Kỳ quá kiên trì, nên hắn cũng phải miễn cưỡng đồng ý. Chính hắn cũng biết, nội thương này càng sớm điều trì bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu, huống chi đợi đến khi Mục Kỳ ly khai, mới có thể bắt đầu quá trình trị liệu cho hắn.
Bởi vậy ngay sáng sớm hôm sau, Bộ Hoài Viễn liền mời Liễu Phù Phong tới. Thời điểm hai người đến nơi Mục Kỳ đang ngồi ở trước bàn, lại là một bộ dáng xuất thần nhìn phương xa. Đến khi Bộ Hoài Viễn nhíu nhíu mày, ho nhẹ một tiếng, Mục Kỳ mới từ từ thu hồi ánh mắt.
Liễu Phù Phong nhìn thấy Mục Kỳ liền khẽ gật đầu cười cười, đánh cái tiếp đón, Mục Kỳ cũng gật gật đầu coi như đáp lễ. Hai người đều thực lạnh nhạt, tựa hồ đối với việc trị liệu sắp bắt đầu không có chút lo lắng nào. Đối lập với họ, Bộ Hoài Viễn luôn luôn ôn nhu bình tĩnh ngược lại càng khẩn trương hơn.
“Thế nào, hiện tại bắt đầu luôn sao? Có chuyện gì cần phải chú ý không?" Thanh âm của Bộ Hoài Viễn mang theo một tia lo lắng cùng khẩn trương rất rõ ràng.
“Không cần, vấn đề của Mục Kỳ không lớn, rất nhanh sẽ khỏi thôi, ngươi trước tránh đi một chút đi!" Liễu Phù Phong trấn định giải thích.
Từ sau khi hai người tiến vào rồi khẽ liếc mắt chào hỏi một cái xong, Mục Kỳ vẫn bán cúi đầu không lên tiếng, còn ánh mắt thì chỉ nhìn chằm chằm chén trà trong tay. Bộ Hoài Viễn bên này thì đang nhíu nhíu mày, không chút đồng ý với lời nói của Liễu Phù Phong, “Ta ở đây nhìn, các ngươi bắt đầu đi!"
Liễu Phù Phong khẽ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tuy rằng vấn đề không lớn, nhưng dù sao cũng liên quan đến kinh mạch. Nếu xảy ra một chút sai lầm cũng không thể được, ngươi ở tại nơi này sẽ làm cho chúng ta phân tâm."
Ngay vào lúc này, Mục Kỳ cũng ngẩng đầu lên, lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi ra ngoài."
Bộ Hoài Viễn do dự một chút, cuối cùng vẫn nghe theo những lời Liễu Phù Phong nói, đứng lên hướng ra phía ngoài. Trước khi xuất môn, hắn lại ngừng bước một hồi, quay đầu đối Liễu Phù Phong mỉm cười nói: “Phù Phong, Tiểu Kỳ liền kính nhờ ngươi, ta đến đại sảnh đợi."
Liễu Phù Phong gật gật đầu, Bộ Hoài Viễn nhìn Mục Kỳ một cái, gợi lên khóe môi nhợt nhạt cười cười, đẩy cửa đi ra.
Sau khi Bộ Hoài Viễn đi rồi, Liễu Phù Phong cùng Mục Kỳ liền cứ như vậy một người đứng một người ngồi, đều không nói gì. Bộ dạng của Mục Kỳ rõ ràng là thần hồn đã không còn ở nơi này, ngồi ngốc một hồi lâu. Cuối cùng vẫn là Liễu Phù Phong bất đắc dĩ kéo ra chiếc ghế, ngồi đối diện Mục Kỳ, Mục Kỳ khi nghe được thanh âm mới nhìn qua.
“Hiện tại có thể tiến hành chưa?" Liễu Phù Phong ôn hòa hỏi, từ trong ngực lấy ra một một cái bình nhỏ đặt lên bàn.
Mục Kỳ nhìn chằm chằm cái bình kia hết nửa ngày, cuối cùng mới gật đầu lên tiếng: “Ân."
Liễu Phù Phong thấy thế cũng không tái chần chờ, từ trên bàn lấy qua một cái chén, rót vào chút nước ấm. Lại mở ra nút lọ của bình ngọc, ở trong nước ấm rót vào hơn một nửa chất lỏng sền sệt trong suốt có chứa một tia vàng óng ánh, theo sau lập tức đem nắp bình đậy kín. Chất lỏng được rót vào chén rất nhanh đã hòa vào trong nước, một chút ít mảy may còn lại cũng nhìn không thấy đâu. Mặt nước vốn có chút màu vàng nay cũng hoàn toàn biến mất tăm, giống như đây chỉ là chén nước trằng bình thường.
Đem chén nước đẩy đến trước mặt Mục Kỳ, Liễu Phù Phong nghiêm túc nhìn Mục Kỳ bảo: “Trong chén này ta đã đổ vào một phần ba, dược lực không lớn nhưng hẳn là đủ để ứng phó với nội thương của ngươi. Sau đó ta sẽ giúp ngươi cởi bỏ huyệt đạo cấm, nội tức không thuộc về người sẽ lập tức bắt đầu bạo động, ta sẽ nghĩ cách dẫn đường cho nó tiết ra. Ngươi không cần dùng nội lực ngăn trở, uống xong chén dược này liền có thể chữa trị kinh mạch. Bất quá dù sao chừng lượng không đủ, có khả năng trong quá trình còn có chút thống khổ, ngươi phải tận lực kiên nhẫn."
Mục Kỳ ánh mắt không rõ nhìn chén nước trước mặt, cầm lên khẽ lung lay một cái, vô sắc vô vị, quả nhiên nhìn không ra bất luận tung tích huyết thanh của ngọc lưu ly. Mục Kỳ gật gật đầu tỏ vẻ tự mình đã biết, theo sau lại ngẩng đầu hỏi, “Hắn…nơi đó còn có vấn đề gì không?"
Liễu Phù Phong chợt cười khẽ trong nháy mắt. Người này bình thường luôn luôn biểu hiện lạnh nhạt, tuy rằng cách nói chuyện làm việc luôn nhất nhất ôn hòa, lại làm cho người ta cảm thấy một bộ khó có thể lãnh tịnh được. Hôm nay lại nhìn đến bộ dạng tươi cười nhàn nhã này của đối phương, lập tức càng làm cho người ta thêm tức giận, “Ngươi yên tâm, ta có chín phần nắm chắc sẽ chữa khỏi cho hắn, bất quá phải chịu thêm một chút khổ thôi."
Mục Kỳ ừ một tiếng, không thèm nhắc lại. Liễu Phù Phong nhìn mà cười bảo: “Ngươi trái lại rất thông minh, sớm nghĩ đến việc bảo ta đem huyết thanh tách ra sử dụng. Không giống như Hoài Viễn cố chấp như vậy. Hắn ngày thường trái lại thật khôn khéo, đụng phải ngươi liền hoàn toàn không còn chủ ý, làm việc gì hay ra quyết định đều thật hồ đồ. Nếu không cho hắn nếm chút mùi đau khổ, sợ là hắn sẽ vĩnh viễn hồ đồ như vậy."
Mục Kỳ nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng, trong lòng có cảm giác như bị chọt trúng vào chỗ đau mà cảm thấy vô cùng phiền táo. Chính là như những lời Liễu Phù Phong nói, y cùng Bộ Hoài Viễn vẫn là Bộ Hoài Viễn thông minh y ngu ngốc. Nhưng mỗi lần gặp phải vấn đề liên quan đến mình, Bộ Hoài Viễn liền luôn so với những người khác trì độn hơn mấy phần.
Từ lúc đến Hàn Hoa điện, y đã liền nghĩ tới vấn đề phân lượng của ngọc lưu ly, vốn là chuẩn bị sau khi trở về cùng Bộ Hoài Viễn thương lượng, lại bị một hồi nóng sốt quấy rầy kế hoạch. Nhưng không nghĩ tới vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy cảnh Bộ Hoài Viễn lén lút rời đi, trong lòng nhất thời đoán được Bộ Hoài Viễn có mục đích. Khi đó, y đã cố ý tránh khỏi Ảnh Cửu Ảnh Thập theo đuôi Bộ Hoài Viễn đi đến phòng của Liễu Phù Phong. Tuy rằng vào lúc ấy, đại bộ phận nội lực của y đã bị phong bế, nhưng thi triển chút khinh công ẩn thân cũng không thành vấn đề. Hơn nữa, người kia lại không bố trí phòng vệ với bọn họ tại nơi này. Bởi vậy lúc đó khi đứng ở bên ngoài gian phòng, y đã nghe được nhất thanh nhị sỡ những lời đối thoại của Bộ Hoài Viễn cùng Liễu Phù Phong, trong lòng khi ấy vừa sinh khí vừa tức giận, vô cùng mâu thuẫn.
Y tuy rằng hiểu được Bộ Hoài Viễn là vì lo lắng cho y, mong muốn cho y được khỏe mạnh mới có thể đưa ra quyết định này. Nhưng y đã không phải là đứa con nít không biết gì, luôn cần được Bộ Hoài Viễn liều mình bảo hộ dưới thân như năm đó. Nhiều năm trôi qua như vậy y đã sớm trưởng thành, Bộ Hoài Viễn lại vẫn như cũ, mỗi lần gặp chuyện không may đều sẽ lựa chọn chính mình tự gánh vác tất cả, còn đem y bỏ qua một bên. Trong nháy mắt kia y thật sự có một loại cảm giác rất rất khó chịu.
Sau khi trở về, y lại làm bộ như không có việc gì, cũng không có vạch trần đối phương, rồi lén tìm một thời gian thích hợp gặp mặt Liễu Phù Phong. Cẩn thận hỏi về cách dùng ngọc lưu ly, cũng xác định huyết thanh ngọc lưu ly là có thể tách ra sử dụng, chẳng qua công hiệu sẽ suy giảm đi ít nhiều.
Sau khi Mục Kỳ biết được tin tức này cũng không có nói cho Bộ Hoài Viễn. Thật ra, y không biết nên nói như thế nào với Bộ Hoài Viễn, nếu nghị luận, y nghĩ cả đời này y cũng sẽ nói không lại Bộ Hoài Viễn. Bởi vậy cuối cùng y đã quyết định cùng Liễu Phù Phong đồng mưu, làm bộ dựa theo kế hoạch Bộ Hoài Viễn mà thực hiện. Trên thực tế y chỉ dùng một phần ba huyết thanh, còn thừa hai phần ba vẫn lưu cho Bộ Hoài Viễn.
Y còn nhớ rõ lúc ấy Liễu Phù Phong đã mang theo một tia tươi cười tà khí cùng bề ngoài và khí chất ổn trọng của hắn hoàn toàn không hợp, còn nói với y: “Cô cô năm đó không có trách nhiệm tự ý rời đảo, hại phụ thân ta cùng ta đều là lúc tuổi nhỏ đã phải tiếp nhận toàn bộ Vô Âm đảo, không được tận hưởng một chút vui vẻ của thời thơ ấu. Mà cô cô vừa đi liền mười mấy năm không trở về, một hồi quay lại chỉ vì ăn cắp thánh vật. Nói thật, trong lòng ta thực rất tức giận. Bất quá cô cô đã qua đời, làm vãn bối ta cũng không thể chỉ trích cô cô cái gì. Nhưng nếu không nói ra, trong lòng ta cũng rất không vui. Hoài Viễn tuy rằng là biểu ca của ta, nhưng làm việc lại ngu ngốc như vậy, cũng phải chịu chút đau khổ à."
Thời điểm Liễu Phù Phong nói đoạn này quả thật là mang theo một tia căm giận bất bình, bất quá phần nhiều lại là một ít cảm giác như trò đùa dai thiện ý của trẻ nhỏ. Cũng không phải đối phương có tâm nhãn xấu xa gì, bởi vậy Mục Kỳ cuối cùng vẫn đồng ý đề nghị của Liễu Phù Phong.
“Sau khi ta rời đảo sẽ trực tiếp đến Miêu Cương, ngươi phải chiếu cố hắn thật tốt. Cần phải đợi đến khi hắn khôi phục hoàn toàn mới được cho hắn rời đảo." Mục Kỳ thu hồi suy nghĩ, lạnh lùng nói.
“Đương nhiên, ngươi yên tâm, ta đã muốn thông tri cho người của Miêu Cương tới đón ngươi. Trưởng lão của Miêu Cương nơi đó đã biết việc này, bởi vậy những người muốn động đến ngươi cũng không thể dễ dàng xuống tay." Liễu Phù Phong công đạo.
“Chuyện này không sao cả." Mục Kỳ đối với những nười truy giết y cũng không thèm quan tâm.
Hai người nói vài câu, cũng không nhiều lời nữa, Liễu Phù Phong chỉ chỉ vào chiếc giường, khôi phục vẻ ôn hòa lạnh nhạt như thường ngày, bảo: “Ngươi uống nó xong thì đến ngồi xếp bằng ở trên giường. Ta sẽ tương trợ ngươi cởi bỏ huyệt đạo."
Mục Kỳ khẽ nhúc nhích gật đầu, một ngụm uống cạn nước trong chén, rồi khoanh chân ngồi ở trên giường. Liễu Phù Phong ngồi ở phía sau y, cách một lớp y phục dẫn một chưởng lực vào sau lưng, chỉ chốc lát sau, trên đầu Mục Kỳ liền ẩn ẩn bay lên một làn khói trắng.
Tác giả :
Ti Trúc Vô Âm