Thừa Tướng Đại Nhân Sợ Ngây Người
Chương 25: Vốn dĩ chỉ là nữ phụ mà thôi
Sắc trời cũng không còn sớm, Tống Trường Tuyết vùi mình trong chăn lăn qua lăn lại, nằm lâu rồi nhưng vẫn không ngủ được, cũng không biết là đang lo lắng điều gì.
Lúc sau, Tiểu Đào lặng lẽ bước vào, đôi mắt ngấn lệ nhìn nàng. Tuy rằng bề ngoài tràn ngập ủy khuất nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng.
Tống Trường Tuyết vừa thấy nàng, ngay tức tức mừng rỡ. Thiếu chút nữa là nhảy từ trên giường xuống mà xông tới. Kịp nghĩ đến hậu quả, nàng nhịn, chỉ ngồi trên giường gọi nàng qua.
Tiểu Đào méo miệng mở lời: "Nước đã nấu xong, nô tỳ đến giúp phu nhân tắm rửa".
Tống Trường Tuyết cũng méo miệng: "Ngươi chỉ nói với ta chuyện này, lẽ nào ngươi không nhớ ta sao?".
Tiểu Đào ủy khuất, "Người nhẫn tâm bỏ nô tỳ vào Tướng phủ, nô tỳ còn lâu mới nhớ người".
Tống Trường Tuyết nhìn bộ dáng của nàng cũng thấy có lỗi, ấp úng: "Không phải trước đây ngươi nói tiền lương ở đây nhiều, ta còn tưởng ngươi rất thích ở chỗ này chứ".
"Nếu người ở đây nô tỳ mới ở đây chứ!". Tiểu Đào lắc đầu một cái, cả giận, "Tiểu thư người không biết đâu, sau khi người đi, chỗ này quả thật là thiên hạ của Lương tiểu thư! Tuy nói Tướng gia đối nàng ấy khách khí, không mặn không nhạt, nhưng không có ý cản nàng. Tướng gia thì luôn bận, không biết khi nào mới về, trong phủ từ trên xuống dưới đều nghe nàng. Đúng là trong núi không có hổ, con khỉ xưng bá vương!".
Tống Trường Tuyết không hiểu lắm ho khan một chút, với cái ví dụ này của nàng không dám gật bừa, dù sao nàng vẫn thấy mình mới là con khỉ kia?
Nàng vẫn luôn thấy áy náy, nếu không có chuyện trước đó, thì Lương Chiếu Đường mới là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Tướng phủ. Huống hồ hồi đó còn là nàng ấy cứu mình, tuy rằng người này luôn mâu thuẫn, nhưng bản chất không xấu, mọi chuyện phát triển đến nước này, nàng cũng không biết nói gì mới phải.
"Vốn dĩ... Nên là của nàng ấy mà".
Tiểu Đào nghe câu này lập tức phát bực, không nhịn được nữa: "Tiểu thư, sao người có thể nghĩ như vậy chứ. Không lẽ người không biết sao, Hoàng hậu nương nương đã thu lại đạo thánh chỉ kia rồi! Đã sớm không còn liên quan đến Lương tiểu thư nhưng nàng vẫn cứ cố chấp không chịu đi!". Tiên đế mới ra đi, Tiểu Đào vẫn chưa đổi được cách xưng hô, ánh mắt Tiểu Đào ngập tràn căm hận, bộ ngực phập phồng liên tục.
"Hoàng hậu nương nương?". Dễ nhận thấy Tống Trường Tuyết đang đi lệch trọng điểm.
Tiểu Đào ý thức được mình nói sai, vội nhìn ngang ngó dọc, nhỏ giọng: "Dã tâm của Hoàng hậu nương nương Hoài Tống ai cũng biết hết, Tiên đế ra đi kỳ lạ, hiện tại Hoàng hậu lại khéo léo nắm giữ triều chính, ngay cả danh hiệu Thái hậu cũng bỏ qua, sợ là trong tương lai không xa sẽ xưng đế đó".
Tống Trường Tuyết càng thêm hoảng sợ, một thời gian không tiếp xúc với bên ngoài, giờ nghe được vẫn thấy sợ, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nói: "Những chuyện này sau này bớt nói đi, rước phải chuyện gì đó sẽ không tốt".
Tiểu Đào gật đầu lia lịa, bước lên dìu nàng đi tắm. Tống Trường Tuyết tới nguyệt sự, cả người rất lạnh, chỉ mong có thể ngâm mình thỏa thích. Mùa đông trời nhanh tối chứ cũng chưa muộn, chờ nàng tắm xong, mặc y phục đàng hoàng ra ngoài, trời đã vào đêm từ lâu rồi.
Đêm nay trăng giấu mình sau tầng mây dày, gió đêm lạnh lẽo tạt vào mặt nàng, Tống Trường Tuyết không tự chủ được rùng mình một cái, mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện chẳng lành, nhưng lại không muốn nghĩ nhiều.
Nàng để Tiểu Đào về trước, nhấc chân đi tới chính viện, hiếu kỳ hỏi một tỳ nữ trực đêm.
"Tướng gia đã về chưa?".
Từ nữ vốn vô cùng cảnh giác, đêm đen như mực không nhìn rõ. Lúc này đột nhiên nghe thấy giọng người, sợ đến vội quát một tiếng: "Ai đó!".
Tống Trường Tuyết bị dọa sợ hết hồn, lại không biết trả lời mình là ai.
Người nọ nhìn mặt nàng, nhìn rõ một chút cũng không biết, nhất thời không biết nên nói gì. Nàng vốn là nha hoàn theo Lương Chiếu Đường từ phủ Quốc công đến, không biết Tống Trường Tuyết cũng không lạ. Thấy nàng ăn mặc cũng không quá phức tạp, cứ nghĩ là một tỳ nữ chạy loạn.
Không đợi người trả lời, tỳ nữ kia đã đánh đòn phủ đầu, dạy dỗ nàng một phen: "Nửa đêm ngươi không ngủ được, chạy đến tìm Tướng gia làm gì?".
Tống Trường Tuyết có chút ngạc nhiên, sắc mặt cứng lại, trả lời: "Ta tìm tướng công của ta mà..".
Tỳ nữ cả kinh, lúc này mới nhớ đến cảnh lúc trưa khi Tướng gia trở về. Khi đó sắc mặt tiểu thư vô cùng dọa người, cả đời này nàng cũng không dám quên. Có lẽ vị trước mắt này chính là người Thừa tướng thừa nhận là phu nhân chính quy...
"Tỳ nữ thất lễ..". Nàng vội vã lui sau hai bước, hoảng hối hành lễ với nàng.
Tống Trường Tuyết hít một hơi: "Không sao không sa, tướng gia có ở bên trong không?".
Nghe được lời này, tỳ nữ biến sắc, ấp úng: "Không có... Tướng gia vẫn chưa về ạ".
Tống Trường Tuyết thoáng ngờ vực, tuy chàng bận nhiều chuyện nhưng chưa bao giờ ngủ lại bên ngoài, giờ cũng đã muộn lắm rồi, sao có thể còn chưa về được?
"Thật sao?".
"Thật ạ thật ạ!". Tỳ nữ vội vàng gật đầu, tròng mắt bất định, "Nếu không phu nhân có thể đi hỏi lính gác trực đêm... Thật sự vẫn chưa về".
"Ừ". Tống Trường Tuyết gật đầu, nhấc chân đi vào, "Vừa hay ta ở đây, đi đâu đó một lát".
Tỳ nữ kia sợ đến cả người chấn động, vội vàng đưa tay cản nàng, cuống quít: "Không được không được".
"Tại sao?". Trong lòng nàng như có ngàn con ngựa đang chạy loạn, ta đi ngắm nhà của tướng công ta, ngươi là một nha hoàn sao lại trăm phương ngàn kế ngăn cản?
Tức thì.
"Tướng gia đã đi nghỉ ngơi! Ngàn vạn lần phu nhân không nên đi quấy rối ạ!". Dưới tình thế cấp bách buộc tỳ nữ phải thốt ra. Dứt lời, cả người lập tức đứng hình, hận không thể đưa tay tự vả vào mặt...
Tống Trường Tuyết lạnh tim, ngạc nhiên nhìn nàng, "Không phải ngươi vừa mới nói... Chàng còn chưa có về sao".
Cô nương kia thật ra cũng là một người nhát gan, mặc dù biết thân thế người trước mắt không tốt, nhưng dù sao cũng treo trên người thân phận nhất phẩm phu nhân vua ban. Giờ mình nói sai, tức khắc chẳng biết nói lại thế nào. Chỉ đứng tại chỗ cúi thấp đầu, lo lắng vê tay áo.
Tuy rằng đầu óc Tống Trường Tuyết không thông minh, nhưng cũng hiểu gần hết, biết nhưng vẫn hỏi: "Trước đây chưa từng thấy ngươi... Ngươi là nha hoàn bên người của Lương tiểu thư sao?".
Tỳ nữ cúi đầu, không dám trả lời.
Tống Trường Tuyết đã hiểu toàn bộ mọi chuyện, không nói nữa quay người đi. Nàng nghe rõ tỳ nữ phía sau thở phào một hơi.
Tống Trường Tuyết đưa lưng về phía nàng, không hiểu sao trái tim lạnh lẽo. Hít sâu một hơi rồi hướng về phòng mình, dưới tay áo, bàn tay siết chặt, trong ánh mắt không nhìn ra hỉ nộ ái ố.
Ban đêm có gió, tiếng lá xào xạc.
***
Bên trong phòng im lặng đến một giọng nói cũng không có, ngoại trừ tiếng ma sát của gấm vóc.
Lướng Chiếu Đường nằm ở trên người hắn, hai tay lướt qua, chậm rãi cởi vạt áo hắn. Ánh mắt kia không biết là hận, là lưu luyến... hay là thỏa mãn.
Trữ Khác nhắm mắt, tựa như đã ngủ say, cả người không chút động tĩnh.
Tay Lương Chiếu Đường chạm vào mặt Trữ Khác, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Đáy lòng nàng không khỏi khẽ nguyền rủa nha đầu không biết nặng nhẹ kia, hạ thuốc quá nặng. Giờ thì như người chết, đâu còn có thể hoạt động kịch liệt nữa!
Nàng không cam lòng đưa tay véo lên người hắn, cúi người khẽ cắn lên lỗ tai hắn một cái. Cảm giác mềm mềm từ tai truyền tới, đầu Trữ Khác hơi khẽ động.
Lúc này Lương Chiếu Đường mới thở phào một hơi, không ngủ như chết là tốt rồi. Nàng cởi áo phía trên, thuần thục đem y phục của mình toàn bộ cởi sạch sẽ, dáng người nàng lả lướt đưa đẩy, làn da vô cùng mịn, từ xa nhìn lại, sau một lớp màn mỏng, càng thêm lả lướt.
Lương Chiếu Đường hơi tự đắc, tự nhận không có người đàn ông nào cưỡng lại được vóc dáng của nàng, cho dù có là người thanh tâm tiết dục, cũng nhất định đều quỳ dưới gấu váy nàng. Nàng cúi người, tựa đầu lên ngực hắn, hai tay sờ lên người hắn, trực tiếp cởi áo hắn ra. Trong nháy mắt, cơ ngực cường tráng phơi ra trước ánh sáng, nàng có phần lo lắng lại có phần ngây ngấy say dựa sát vào.
Lương Chiếu Đường nhìn lên khuôn mặt tuấn mỹ tựa thiên thần của hắn, không nói được tư vị trong lòng lúc này, dứt khoát cúi đầu cởi đến quần của hắn, đưa tay nắm lấy thứ mềm mại không xương kia. Tuy rằng chưa trao thân cho Nghiêm Thuật Chi, nhưng những chuyện thế này ít nhiều cũng từng làm qua, trước mắt cũng rất thành thạo.
Trữ Khác đang ngủ bỗng khẽ nói mơ một tiếng.
Lương Chiếu Đường vô cùng vui mừng, không khỏi tăng nhanh động tác, tuy nàng không đoán không ra tâm tư người này, nhưng nàng biết chỗ khuyết điểm trí mạng của hắn, đó chính là coi trọng trách nhiệm. Chỉ cần ngủ với hắn, cho dù sau đó đã ghét lại càng thêm hận nàng, cũng tuyệt đối không có khả năng đuổi nàng đi, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng đổi đời sau một đêm. Phủ Quốc công ở trong tay hắn, cũng có cơ hội khiến hắn rút lại đơn kiện... Lương Chiếu Đường càng nghĩ càng vui vẻ, thầm nghĩ chỉ cần xong chuyện đêm nay, nàng sẽ đoạt lại mọi thứ mình đã đánh mất, bao gồm cả nam nhân này, bao gồm cả danh dự và địa vị kia. Những thứ này vốn dĩ thuộc về nàng, tất cả mọi thứ, toàn bộ đoạt lại!
Từ trong cổ họng Trữ Khác bật ra một tiếng thở dốc, mắt vẫn nhắm, bỗng nhiên xoay người đặt nàng xuống phía dưới, tựa như là việc làm không có chủ định.
Lương Chiếu Đường bị người hắn đè nặng, tuy là thở không ra hơi nhưng lại rất vui mừng. Vừa vặn đặt lên cơ thể mình, muốn dẫn dắt hắn tiến vào.
Trong bóng đêm yên tĩnh bỗng truyền đến một tiếng gọi khàn khàn.
"Trường Tuyết".
...
Tròng mắt vương lệ, Lương Chiếu Đường đột nhiên đưa tay đẩy hắn ra!
Như vừa rơi từ trên mây xuống, nàng nằm nơi đó thở hổn hển, một câu cũng không nói được. Lát sau, nàng từ từ ngồi dậy, nhìn sang bên Trữ Khác vẫn đang ngủ say như trước. Hắn bình thản ngủ, lông mi dài trùm lên đôi mắt, dịu dàng khiến người ta mê say. Hắn vừa mới động tình đã không cứng nữa, ngay cả đẩy mạnh như vậy cũng không có cảm giác gì.
Lương Chiếc Đường lôi ra một cái kéo đã chuẩn bị dưới gối từ trước, cắn môi nhìn hắn một chút, hướng ngực hắn đánh dấu vài chỗ.
Sau đó nàng hít một hơi, hướng mắt cá chân của mình hung hăng rạch xuống, rất nhanh liền chảy ra một ít máu tươi. Hình như nàng không thấy đau đưa chân cọ vào chăn, thêm vào vài giọt máu.
Nàng vẫn có kiêu ngạo.
Làm xong những chuyện này, Lương Chiếu Đường giấu kỹ kéo. Xoay người nằm cùng hắn, không chút xấu hổ vươn tay ôm chặt thắt lưng của hắn, có vẻ nàng đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình.
Gió đêm đập vào cửa sổ, vừa dài vừa lạnh, chẳng biết từ lúc nào đã đem nước mắt chảy ra của nàng khô lại...
Lúc sau, Tiểu Đào lặng lẽ bước vào, đôi mắt ngấn lệ nhìn nàng. Tuy rằng bề ngoài tràn ngập ủy khuất nhưng trong lòng lại tràn đầy vui sướng.
Tống Trường Tuyết vừa thấy nàng, ngay tức tức mừng rỡ. Thiếu chút nữa là nhảy từ trên giường xuống mà xông tới. Kịp nghĩ đến hậu quả, nàng nhịn, chỉ ngồi trên giường gọi nàng qua.
Tiểu Đào méo miệng mở lời: "Nước đã nấu xong, nô tỳ đến giúp phu nhân tắm rửa".
Tống Trường Tuyết cũng méo miệng: "Ngươi chỉ nói với ta chuyện này, lẽ nào ngươi không nhớ ta sao?".
Tiểu Đào ủy khuất, "Người nhẫn tâm bỏ nô tỳ vào Tướng phủ, nô tỳ còn lâu mới nhớ người".
Tống Trường Tuyết nhìn bộ dáng của nàng cũng thấy có lỗi, ấp úng: "Không phải trước đây ngươi nói tiền lương ở đây nhiều, ta còn tưởng ngươi rất thích ở chỗ này chứ".
"Nếu người ở đây nô tỳ mới ở đây chứ!". Tiểu Đào lắc đầu một cái, cả giận, "Tiểu thư người không biết đâu, sau khi người đi, chỗ này quả thật là thiên hạ của Lương tiểu thư! Tuy nói Tướng gia đối nàng ấy khách khí, không mặn không nhạt, nhưng không có ý cản nàng. Tướng gia thì luôn bận, không biết khi nào mới về, trong phủ từ trên xuống dưới đều nghe nàng. Đúng là trong núi không có hổ, con khỉ xưng bá vương!".
Tống Trường Tuyết không hiểu lắm ho khan một chút, với cái ví dụ này của nàng không dám gật bừa, dù sao nàng vẫn thấy mình mới là con khỉ kia?
Nàng vẫn luôn thấy áy náy, nếu không có chuyện trước đó, thì Lương Chiếu Đường mới là nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận của Tướng phủ. Huống hồ hồi đó còn là nàng ấy cứu mình, tuy rằng người này luôn mâu thuẫn, nhưng bản chất không xấu, mọi chuyện phát triển đến nước này, nàng cũng không biết nói gì mới phải.
"Vốn dĩ... Nên là của nàng ấy mà".
Tiểu Đào nghe câu này lập tức phát bực, không nhịn được nữa: "Tiểu thư, sao người có thể nghĩ như vậy chứ. Không lẽ người không biết sao, Hoàng hậu nương nương đã thu lại đạo thánh chỉ kia rồi! Đã sớm không còn liên quan đến Lương tiểu thư nhưng nàng vẫn cứ cố chấp không chịu đi!". Tiên đế mới ra đi, Tiểu Đào vẫn chưa đổi được cách xưng hô, ánh mắt Tiểu Đào ngập tràn căm hận, bộ ngực phập phồng liên tục.
"Hoàng hậu nương nương?". Dễ nhận thấy Tống Trường Tuyết đang đi lệch trọng điểm.
Tiểu Đào ý thức được mình nói sai, vội nhìn ngang ngó dọc, nhỏ giọng: "Dã tâm của Hoàng hậu nương nương Hoài Tống ai cũng biết hết, Tiên đế ra đi kỳ lạ, hiện tại Hoàng hậu lại khéo léo nắm giữ triều chính, ngay cả danh hiệu Thái hậu cũng bỏ qua, sợ là trong tương lai không xa sẽ xưng đế đó".
Tống Trường Tuyết càng thêm hoảng sợ, một thời gian không tiếp xúc với bên ngoài, giờ nghe được vẫn thấy sợ, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nói: "Những chuyện này sau này bớt nói đi, rước phải chuyện gì đó sẽ không tốt".
Tiểu Đào gật đầu lia lịa, bước lên dìu nàng đi tắm. Tống Trường Tuyết tới nguyệt sự, cả người rất lạnh, chỉ mong có thể ngâm mình thỏa thích. Mùa đông trời nhanh tối chứ cũng chưa muộn, chờ nàng tắm xong, mặc y phục đàng hoàng ra ngoài, trời đã vào đêm từ lâu rồi.
Đêm nay trăng giấu mình sau tầng mây dày, gió đêm lạnh lẽo tạt vào mặt nàng, Tống Trường Tuyết không tự chủ được rùng mình một cái, mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện chẳng lành, nhưng lại không muốn nghĩ nhiều.
Nàng để Tiểu Đào về trước, nhấc chân đi tới chính viện, hiếu kỳ hỏi một tỳ nữ trực đêm.
"Tướng gia đã về chưa?".
Từ nữ vốn vô cùng cảnh giác, đêm đen như mực không nhìn rõ. Lúc này đột nhiên nghe thấy giọng người, sợ đến vội quát một tiếng: "Ai đó!".
Tống Trường Tuyết bị dọa sợ hết hồn, lại không biết trả lời mình là ai.
Người nọ nhìn mặt nàng, nhìn rõ một chút cũng không biết, nhất thời không biết nên nói gì. Nàng vốn là nha hoàn theo Lương Chiếu Đường từ phủ Quốc công đến, không biết Tống Trường Tuyết cũng không lạ. Thấy nàng ăn mặc cũng không quá phức tạp, cứ nghĩ là một tỳ nữ chạy loạn.
Không đợi người trả lời, tỳ nữ kia đã đánh đòn phủ đầu, dạy dỗ nàng một phen: "Nửa đêm ngươi không ngủ được, chạy đến tìm Tướng gia làm gì?".
Tống Trường Tuyết có chút ngạc nhiên, sắc mặt cứng lại, trả lời: "Ta tìm tướng công của ta mà..".
Tỳ nữ cả kinh, lúc này mới nhớ đến cảnh lúc trưa khi Tướng gia trở về. Khi đó sắc mặt tiểu thư vô cùng dọa người, cả đời này nàng cũng không dám quên. Có lẽ vị trước mắt này chính là người Thừa tướng thừa nhận là phu nhân chính quy...
"Tỳ nữ thất lễ..". Nàng vội vã lui sau hai bước, hoảng hối hành lễ với nàng.
Tống Trường Tuyết hít một hơi: "Không sao không sa, tướng gia có ở bên trong không?".
Nghe được lời này, tỳ nữ biến sắc, ấp úng: "Không có... Tướng gia vẫn chưa về ạ".
Tống Trường Tuyết thoáng ngờ vực, tuy chàng bận nhiều chuyện nhưng chưa bao giờ ngủ lại bên ngoài, giờ cũng đã muộn lắm rồi, sao có thể còn chưa về được?
"Thật sao?".
"Thật ạ thật ạ!". Tỳ nữ vội vàng gật đầu, tròng mắt bất định, "Nếu không phu nhân có thể đi hỏi lính gác trực đêm... Thật sự vẫn chưa về".
"Ừ". Tống Trường Tuyết gật đầu, nhấc chân đi vào, "Vừa hay ta ở đây, đi đâu đó một lát".
Tỳ nữ kia sợ đến cả người chấn động, vội vàng đưa tay cản nàng, cuống quít: "Không được không được".
"Tại sao?". Trong lòng nàng như có ngàn con ngựa đang chạy loạn, ta đi ngắm nhà của tướng công ta, ngươi là một nha hoàn sao lại trăm phương ngàn kế ngăn cản?
Tức thì.
"Tướng gia đã đi nghỉ ngơi! Ngàn vạn lần phu nhân không nên đi quấy rối ạ!". Dưới tình thế cấp bách buộc tỳ nữ phải thốt ra. Dứt lời, cả người lập tức đứng hình, hận không thể đưa tay tự vả vào mặt...
Tống Trường Tuyết lạnh tim, ngạc nhiên nhìn nàng, "Không phải ngươi vừa mới nói... Chàng còn chưa có về sao".
Cô nương kia thật ra cũng là một người nhát gan, mặc dù biết thân thế người trước mắt không tốt, nhưng dù sao cũng treo trên người thân phận nhất phẩm phu nhân vua ban. Giờ mình nói sai, tức khắc chẳng biết nói lại thế nào. Chỉ đứng tại chỗ cúi thấp đầu, lo lắng vê tay áo.
Tuy rằng đầu óc Tống Trường Tuyết không thông minh, nhưng cũng hiểu gần hết, biết nhưng vẫn hỏi: "Trước đây chưa từng thấy ngươi... Ngươi là nha hoàn bên người của Lương tiểu thư sao?".
Tỳ nữ cúi đầu, không dám trả lời.
Tống Trường Tuyết đã hiểu toàn bộ mọi chuyện, không nói nữa quay người đi. Nàng nghe rõ tỳ nữ phía sau thở phào một hơi.
Tống Trường Tuyết đưa lưng về phía nàng, không hiểu sao trái tim lạnh lẽo. Hít sâu một hơi rồi hướng về phòng mình, dưới tay áo, bàn tay siết chặt, trong ánh mắt không nhìn ra hỉ nộ ái ố.
Ban đêm có gió, tiếng lá xào xạc.
***
Bên trong phòng im lặng đến một giọng nói cũng không có, ngoại trừ tiếng ma sát của gấm vóc.
Lướng Chiếu Đường nằm ở trên người hắn, hai tay lướt qua, chậm rãi cởi vạt áo hắn. Ánh mắt kia không biết là hận, là lưu luyến... hay là thỏa mãn.
Trữ Khác nhắm mắt, tựa như đã ngủ say, cả người không chút động tĩnh.
Tay Lương Chiếu Đường chạm vào mặt Trữ Khác, vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Đáy lòng nàng không khỏi khẽ nguyền rủa nha đầu không biết nặng nhẹ kia, hạ thuốc quá nặng. Giờ thì như người chết, đâu còn có thể hoạt động kịch liệt nữa!
Nàng không cam lòng đưa tay véo lên người hắn, cúi người khẽ cắn lên lỗ tai hắn một cái. Cảm giác mềm mềm từ tai truyền tới, đầu Trữ Khác hơi khẽ động.
Lúc này Lương Chiếu Đường mới thở phào một hơi, không ngủ như chết là tốt rồi. Nàng cởi áo phía trên, thuần thục đem y phục của mình toàn bộ cởi sạch sẽ, dáng người nàng lả lướt đưa đẩy, làn da vô cùng mịn, từ xa nhìn lại, sau một lớp màn mỏng, càng thêm lả lướt.
Lương Chiếu Đường hơi tự đắc, tự nhận không có người đàn ông nào cưỡng lại được vóc dáng của nàng, cho dù có là người thanh tâm tiết dục, cũng nhất định đều quỳ dưới gấu váy nàng. Nàng cúi người, tựa đầu lên ngực hắn, hai tay sờ lên người hắn, trực tiếp cởi áo hắn ra. Trong nháy mắt, cơ ngực cường tráng phơi ra trước ánh sáng, nàng có phần lo lắng lại có phần ngây ngấy say dựa sát vào.
Lương Chiếu Đường nhìn lên khuôn mặt tuấn mỹ tựa thiên thần của hắn, không nói được tư vị trong lòng lúc này, dứt khoát cúi đầu cởi đến quần của hắn, đưa tay nắm lấy thứ mềm mại không xương kia. Tuy rằng chưa trao thân cho Nghiêm Thuật Chi, nhưng những chuyện thế này ít nhiều cũng từng làm qua, trước mắt cũng rất thành thạo.
Trữ Khác đang ngủ bỗng khẽ nói mơ một tiếng.
Lương Chiếu Đường vô cùng vui mừng, không khỏi tăng nhanh động tác, tuy nàng không đoán không ra tâm tư người này, nhưng nàng biết chỗ khuyết điểm trí mạng của hắn, đó chính là coi trọng trách nhiệm. Chỉ cần ngủ với hắn, cho dù sau đó đã ghét lại càng thêm hận nàng, cũng tuyệt đối không có khả năng đuổi nàng đi, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng đổi đời sau một đêm. Phủ Quốc công ở trong tay hắn, cũng có cơ hội khiến hắn rút lại đơn kiện... Lương Chiếu Đường càng nghĩ càng vui vẻ, thầm nghĩ chỉ cần xong chuyện đêm nay, nàng sẽ đoạt lại mọi thứ mình đã đánh mất, bao gồm cả nam nhân này, bao gồm cả danh dự và địa vị kia. Những thứ này vốn dĩ thuộc về nàng, tất cả mọi thứ, toàn bộ đoạt lại!
Từ trong cổ họng Trữ Khác bật ra một tiếng thở dốc, mắt vẫn nhắm, bỗng nhiên xoay người đặt nàng xuống phía dưới, tựa như là việc làm không có chủ định.
Lương Chiếu Đường bị người hắn đè nặng, tuy là thở không ra hơi nhưng lại rất vui mừng. Vừa vặn đặt lên cơ thể mình, muốn dẫn dắt hắn tiến vào.
Trong bóng đêm yên tĩnh bỗng truyền đến một tiếng gọi khàn khàn.
"Trường Tuyết".
...
Tròng mắt vương lệ, Lương Chiếu Đường đột nhiên đưa tay đẩy hắn ra!
Như vừa rơi từ trên mây xuống, nàng nằm nơi đó thở hổn hển, một câu cũng không nói được. Lát sau, nàng từ từ ngồi dậy, nhìn sang bên Trữ Khác vẫn đang ngủ say như trước. Hắn bình thản ngủ, lông mi dài trùm lên đôi mắt, dịu dàng khiến người ta mê say. Hắn vừa mới động tình đã không cứng nữa, ngay cả đẩy mạnh như vậy cũng không có cảm giác gì.
Lương Chiếc Đường lôi ra một cái kéo đã chuẩn bị dưới gối từ trước, cắn môi nhìn hắn một chút, hướng ngực hắn đánh dấu vài chỗ.
Sau đó nàng hít một hơi, hướng mắt cá chân của mình hung hăng rạch xuống, rất nhanh liền chảy ra một ít máu tươi. Hình như nàng không thấy đau đưa chân cọ vào chăn, thêm vào vài giọt máu.
Nàng vẫn có kiêu ngạo.
Làm xong những chuyện này, Lương Chiếu Đường giấu kỹ kéo. Xoay người nằm cùng hắn, không chút xấu hổ vươn tay ôm chặt thắt lưng của hắn, có vẻ nàng đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình.
Gió đêm đập vào cửa sổ, vừa dài vừa lạnh, chẳng biết từ lúc nào đã đem nước mắt chảy ra của nàng khô lại...
Tác giả :
Hoa Tri Phủ