Thú Y - Lạc Tân
Chương 92
E&B: Strangers Ex
Triệu Thanh Hà cùng Thường Đình Chiêu trở lại phủ Quốc công nhạy cảm phát hiện không khí có chút là lạ, nhất là Phùng trắc phu nhân với Thường Đình Huy, tuy là cố gắng giữ bình tĩnh cho mình, nhưng cũng có thể nhận ra hiện giờ vô cùng vui sướng, mặt mày giương lên.
Từ lúc Lục hoàng tử hồi kinh, thế lực bị dập thành tro tàn lại bùng cháy lên, trong triều có không ít đại thần dù chưa mở miệng trực tiếp ủng hộ Lục hoàng tử, nhưng cũng không phản đối giống như trước. Danh tiếng của Lục hoàng tử trước mặt người khác cũng coi như tốt, nhưng lại bị Hạ gia liên luỵ cho nên đại thần trong triều không thích. Lại thêm việc sau này, lại càng làm cho Lục hoàng tử ngã xuống đáy cốc.
Nhưng tuy mấy năm nay Hạ gia không đáng kể, thế nhưng lại thắng ở gia tộc khổng lồ, từ khi Hạ hoàng hậu thượng vị, người Hạ gia cùng quan to quý nhân đám hỏi không ít, cũng làm cho thế lực này ngày càng cường thịnh. Dù trước đó bị Minh đế chèn ép không nhẹ, trong triều thế cục rắc rối phức tạp không phải là chuyện dễ dàng như vậy, chỉ hận một nỗi Minh đế suy kiệt quá nhanh, bởi vậy mặt trên tuy đổ nát nhưng vẫn chưa tổn thương nền móng.
Mà Thập nhất hoàng tử tuổi còn nhỏ, tương lai thế nào khó mà nói trước, huống hồ nếu bây giờ thượng vị thì chỉ có thể làm con rối của Nghiêm gia. Từ góc độ đó so sánh, đặt cược vào Thập nhất hoàng tử tương lai không rõ ràng, không bằng biết thời biết thế để cho Lục hoàng tử thượng vị. Dựa theo tình hình hiện tại, các hoàng tử khác không ổn, lúc này chỉ có thể đặt lên người Lục hoàng tử. Tuy Đại Hữu vừa mới đánh bại Tây Nhung, nhưng thế cục biên quan vẫn luôn không xong, không ít phiên vương rục rịch, hiện tại vẫn nên ổn định cục diện. Bây giờ trong triều có không ít kẻ thèm muốn vị trí đó, chẳng qua là không có nguyên do.
Lại thêm Thường Đình Chiêu tuy rằng ủng hộ Nghiêm gia, nhưng quân quyền Thường gia không phải là đều nằm hết trong tay hắn, trên đầu có có một vị Định Quốc Công đè nặng. Hiện tại Định Quốc Công vẫn đứng ở vị trí trung lập, điều này cũng làm cho Thường Đình Chiêu không có cách nào trở thành lợi thế của Thập nhất hoàng tử.
Bất quá, Minh đế vẫn còn đang tại thế, lại chưa lập di chiếu. Thế lực Nghiêm gia ở trong triều không yếu, cộng thêm Nghiêm phi luôn luôn ở bên người Minh đế hầu hạ, Thập nhất hoàng tử tuy nhỏ tuổi nhưng hết sức lanh lợi luôn làm Minh đế vui vẻ, bởi vậy trong khoảng thời gian này khó phân thắng bại.
Phùng trắc phu nhân là vì Lục hoàng tử hồi triều, lo lắng trước giờ đã trở lại, nhưng cũng không có thế nào được. Hiện giờ thái độ như vậy, hay là có chuyện xảy ra?
Triệu Thanh Hà cùng Thường Đình Chiêu lặng lẽ liếc nhìn nhau một cái, trên mặt không biểu lộ gì, yên lặng theo dõi diễn biến.
Ngạc nhiên là, bữa tối không có điểm gì đặc biệt, vẫn giống như trước giờ ngược lại làm cho hai người càng thêm nghi hoặc. Phùng trắc phu nhân tuy nói rất có tâm cơ, nhưng tính cách không phải là người có thể nhẫn nhịn, rõ ràng nhìn vô cùng đắc ý sung sướng, nhưng ở bữa tối lại không có biểu lộ nửa phần, đây không giống như điệu bộ thường ngày của nàng. Từ lúc Lục hoàng tử bắt đầu hồi triều, Phùng trắc phu nhân hễ chút là bắt đầu khoe khoang gia tộc Hạ gia sẽ lại rạng rỡ, dựa vào đó nâng cao thân phận của mình lên, nhưng mà so với lúc trước thu liễm không ít, không dám đối với Thường Đình Chiêu châm chọc khiêu khích.
Mà sau khi ăn xong, Định Quốc Công gọi Thường Đình Chiêu đến thư phòng, sắc mặt ủ dột.
“Ngươi cảm thấy tình thế trong triều hiện giờ ra sao?"
Ánh mắt Thường Đình Chiêu loé lên, “Thường gia ta nhất định phải có sự lựa chọn."
Định Quốc Công cau mày, chắp tay sau lưng đi qua lại một lúc trong phòng, “Không còn cách nào khác?"
Thường Đình Chiêu khẳng định: “Không còn cách khác."
Đầu mày Định Quốc Công nhăn càng chặc hơn, hắn càng về già càng không giống như thời trẻ tràn đầy tâm huyết, hơn nữa đã quen hưởng thụ cẩm y ngọc thực, làm sao có thể nguyện ý trở lại như trước kia. Trước là trung quân, hiện giờ cũng là vì tự bảo vệ mình, cho nên bên nào cũng không nghiêng. Nhưng trong triều nào có đơn giản như vậy, không đứng thành hàng cũng sẽ có người lựa chọn gạt ngươi ra. Không sử dụng cho mình được, thì phải bị huỷ diệt, đây là quy luật vốn có.
Nửa ngày, Định Quốc Công mới mở miệng, “Vi phụ biết ngươi có quan hệ tốt với Nghiêm gia, thế nhưng trên thế gian này chỉ có quan hệ huyết thống mới đáng tín nhiệm. Nhị nương của ngươi là biểu muội của đương kim hoàng hậu, thê tử đại ca ngươi cưới cũng là trực hệ Hạ gia…"
Thường Đình Chiêu lập tức cắt ngang, “Phụ thân, ngài đây là muốn hài nhi phản bội sao?"
Đôi mắt Định Quốc Công trầm xuống, võ tướng quan trọng nhất là cái gì? Chính là một lời nói một gói vàng, vững chắc như cốt thép, vi phạm định ước không phải là chuyện anh hùng nên làm.
Lúc trước hắn đã nhận ra manh mối, cũng không có cản trở, trước mắt trận đổi, hiện giờ nhắc lại lời này vô cùng không ổn. Hiện tại thế lực của hai vị hoàng tử nhìn có vẻ ngang nhau, nhưng thực sự không phải, Thập nhất hoàng tử cùng Thập Tam Vương gia xích lại gần nhau, nhưng Lục hoàng tử cũng tìm phiên vương khác. Nguyên bản thế lực xấp xỉ, thế nhưng Thập nhất hoàng tử thua ở tuổi nhỏ, lại thêm thiên tai có lời đồn đãi nhảm nhí nhắm thẳng vào Thập nhất hoàng tử, tính tổng ra thì Thập nhất hoàng tử tình hình không có lợi.
Việc này liên quan đến toàn bộ tương lai của Thường gia, Định Quốc Công cũng từng giằng co, nhưng tình thế trước mắt cũng không thể không cúi đầu. Hiện giờ còn có cơ hội, nếu muộn chỉ sợ toàn bộ Thường gia gặp tai ương. Trước đó hắn không có dứt khoát, nghĩ muốn kéo dài tới thời gian cuối cùng, nhưng Phùng trắc phu nhân đưa cho hắn tin tức khiến trong lòng hắn vô cùng sợ hãi.
Đối mặt với nghi hoặc của Thường Đình Chiêu, Định Quốc Công có chút trốn tránh nhưng chỉ là trong nháy mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chuyện này liên quan đến tương lai của Thường gia, không thể hành động theo cảm tính được. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Thập nhất hoàng tử sắp phải ngã ngựa, cần gì…"
Thường Đình Chiêu ngẩn ra, “Phụ thân! Ngài nói vậy là sao?"
Định Quốc Công lắc lắc đầu, “Cụ thể ta không biết, lời tiên đoán của đạo sĩ nói như thế. Phía nam ôn dịch hoành hành, lời tiên đoán đã chứng thực, cũng đã đến lúc bức yêu nghiệt hiện nguyên hình…"
Thường Đình Chiêu cười lạnh, “Phụ thân, ngài từ khi nào tin tưởng vào những lời nói vô căn cứ này?"
Cũng không biếg Lục hoàng tử này đạp trúng vận cứt chó gì, từ lúc hồi kinh không hề có thiên tai phát sinh nữa. Như vậy thì thôi đi, nguyên bản đại tai sau đó phát sinh ôn dịch, bởi vì Triệu Thanh Hà nhắc nhở nước thuốc tiêu độc nên khiến cho diện tích ôn dịch không bị lan rộng, kết quả lại làm cho Lục hoàng tử ăn may. May mắn là bọn họ sớm có phòng bị, nhưng do có lời đồn đãi trước đó khiến Lục hoàng tử chiếm tiên cơ, cho nên vẫn bị Lục hoàng tử dính không ít công lao. Không ít người hoài nghi, nhưng càng có khuynh hướng nghiêng về Lục hoàng tử.
Điều này làm cho Triệu Thanh Hà tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bận bịu như vậy rốt cục lại thành áo cưới cho người ta. Bất quá cũng làm cho bọn họ tỉnh ra, muốn thắng trận này, dư luận mới là quan trọng. Nhân vật trong cổ đại muốn tạo phản không ít người lợi dụng lời nói quỷ thần, Lục hoàng tử hiện giờ cũng là nương theo những lời đồn đãi này là bay lên.
Quốc công gia: “Thà tin rằng có còn không là không tin, tín hay không không quan trọng, không bằng bây giờ nắm chắc lấy."
Lời này quả thật không sai, phân tích lợi và hại thì nhà bọn họ cùng hoàng hậu có một tầng quan hệ, bất kể là người nào chỉ sợ là đã có khuynh hướng ủng hộ Lục hoàng tử. Chẳng qua là chỉ mới cùng Nghiêm gia thành lập quan hệ, theo lý thì đương nhiên tín nhiệm phía hoàng hậu hơn. Nếu hoàng hậu là biểu tỷ của Định Quốc Công phu nhân, Thường Đình Chiêu khẳng định sẽ nghiêng qua.
Đáng tiếc, nhà bọn họ không phải là tình huống như vậy.
Nếu ủng hộ thế lực hoàng hậu, không cần nói cũng biết Phùng trắc phu nhân sẽ được nâng lên chính thê, Thường Đình Huy lập thành thế tử, trong nhà này sẽ có chỗ cho hai huynh đệ bọn họ sao? Tuy Thường Đình Chiêu cùng Thường Đình Ân không nhớ thương thế tử vị, nhưng tuyệt đối không để cho Thường Đình Huy chiếm thượng phong. Hiện giờ bọn họ chỉ có một lựa chọn, chính là Thập nhất hoàng tử, nếu không mặc kệ là thắng thua đều không có kết cục tốt.
Thường Đình Chiêu nhìn thật sâu vào Định Quốc Công, “Phụ thân, hài nhi đã từng nói, hài nhi muốn sống, muốn ca ta sống."
Nếu có ngày đó, Phùng trắc phu nhân có thể dung hạ được Thường Đình Ân sao? Tuy Thường Đình Ân đã mất thế tử vị, nhưng hiện tại thân thể ngày càng khoẻ mạnh, còn bắt đầu chưởng quản việc quan trọng trong triều. Theo lời thần y nói, thân mình tốt thêm hai năm nữa muốn có con không phải không có khả năng. Như vậy khi đó thế tử vị phải làm thế nào? Cho dù Thường Đình Huy kế thừa thế tử vị, nhưng trong lòng vẫn sẽ không để đối thủ mạnh như vậy sống sót.
Định Quốc Công vô cùng bất mãn nói: “Đại ca ngươi cũng là ca ca ngươi, Thường gia ta tuyệt đối không xuất hiện chuyện tay chân tương tàn." [ cùng 1 nhà giết lẫn nhau ]
Thường Đình Chiêu nở nụ cười, chỉ cảm thấy ở trong phòng này bị đè nén quá, lạnh lùng nói: “Phụ thân muốn lừa mình dối người hài nhi không muốn cũng không thể, sau lưng mộng đẹp chính là kiếm nhọn."
Định Quốc Công giận dữ, nhưng cuối cùng cũng không có phát hoả, nửa ngày mới nói: “Vi phụ tuyệt sẽ không để chuyện ngươi lo lắng phát sinh."
Thường Đình Chiêu cười châm chọc lại không nói thêm, Định Quốc Công cảm thấy rất chói mắt, nhớ lại những năm gần đây nhưng vẫn không nói gì nữa. Chỉ nói: “Đến cùng như thế nào còn chưa biết, hôm nay tìm ngươi tới chẳng qua là nói cho ngươi mọi sự chớ nên làm quá mực, nếu có thể chuyển thì còn có cơ hội hối hận."
Thường Đình Chiêu miễn cưỡng đáp ứng, không muốn nói thêm chuyện gì nữa.
Sau khi Thường Đình Chiêu về phòng liền ôm lấy Triệu Thanh Hà, Triệu Thanh Hà thấy hắn như vậy thì biết nhất định bị Định Quốc Công làm cho thương tâm. Đưa tay đặt lên trên lưng hắn, im lặng vuốt ve nhẹ nhàng.
Tuy Thường Đình Chiêu khó chịu nhưng lại không có bao nhiêu thương tâm, mấy năm nay đều như vậy, sớm đã không mong chờ. Làm gia chủ, phụ thân làm như vậy quả thực không thể chỉ trích nặng, chỉ là đã đánh giá quá cao năng lực của bản thân. Nếu là Trung nghĩa hầu gia, chỉ sợ sẽ không có nhiều rối rắm như vậy.
Thường Đình Chiêu buông tay ra, nhớ tới lời nói lúc nãy của Định Quốc Công, trong lòng không yên, luôn cảm thấy Định Quốc Công phải có được tin tức gì nên thái độ mới biến hoá. Thường Đình Chiêu nói lại cho Triệu Thanh Hà, hắn cũng không khỏi nhăn chặc đầu mày.
“Hay là Lục hoàng tử muốn âm thầm độc hại Thập nhất hoàng tử?"
Thường Đình Chiêu lắc lắc đầu, “Giai đoạn mấu chốt này nếu Thập nhất hoàng tử có chuyện, Lục hoàng tử cũng không hay ho. Tuy trong triều là vì hai vị hoàng tử tranh chấp, nhưng cũng có không ít người chờ ở phía sau ngư ông đắc lợi."
Triệu Thanh Hà cũng biết điều này khả năng không lớn, khác không nói, Thập Tam Vương gia có thể nhân cơ hội thượng vị. Lục hoàng tử có ngu đến đâu cũng sẽ không ở trong thời điểm này lén lút ra tay, hơn nữa muốn xuống tay cũng không dễ dàng, hoàng hậu ngày trước nắm giữ hậu cung cũng không thành công, huống chi hiện giờ là Nghiêm phi quản lý, thế lực của hoàng hậu ở hậu cũng không còn lớn như trước.
“Thật lạ, việc này có thể làm cho phụ thân tin tưởng, khẳng định là Lục hoàng tử có thể làm gì đó với Thập nhất hoàng tử, nếu không dựa theo cách giải tiên đoán trong lời đồn sẽ không có người tin tưởng."
Từ lúc lời đồn bắt đầu, Vân Hi cũng ra tay tiến hành đại chiến dư luận, tuy nói trong thời gian ngắn không áp được Lục hoàng tử nhưng cũng không có diễn biến xấu. Hiện tại chỉ cần chờ một thời cơ, có thể nghịch chuyển. Nhưng thời điểm này Lục hoàng tử dám truyền ra lời đồn như vậy, chỉ sợ là mười phần nắm chắc mới như vậy. Chẳng lẽ là đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu?* Nhưng nếu Lục hoàng tử có động tĩnh lớn như vậy, không có khả năng không bố trí phòng vệ, huống hồ Định Quốc Công cũng biết tin, vậy lời đồn đãi này hẳn là do Lục hoàng tử truyền.
Hai người nghĩ mãi không thông, liền viết một phong thư cho Thập Tam Vương gia và Nghiêm Khác để bọn họ cảnh giác. Mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng vẫn nên phòng bị trước mới tốt. Hơn nữa trong thời gian này phải chiếu cố Thập nhất hoàng tử cho thật tốt, không để hắn có xảy ra sơ xuất gì.
Chưa được vài ngày, trong cung truyền ra tin tức, Thập nhất hoàng tử bị nhiễm đậu mùa!
Triệu Thanh Hà cùng Thường Đình Chiêu trở lại phủ Quốc công nhạy cảm phát hiện không khí có chút là lạ, nhất là Phùng trắc phu nhân với Thường Đình Huy, tuy là cố gắng giữ bình tĩnh cho mình, nhưng cũng có thể nhận ra hiện giờ vô cùng vui sướng, mặt mày giương lên.
Từ lúc Lục hoàng tử hồi kinh, thế lực bị dập thành tro tàn lại bùng cháy lên, trong triều có không ít đại thần dù chưa mở miệng trực tiếp ủng hộ Lục hoàng tử, nhưng cũng không phản đối giống như trước. Danh tiếng của Lục hoàng tử trước mặt người khác cũng coi như tốt, nhưng lại bị Hạ gia liên luỵ cho nên đại thần trong triều không thích. Lại thêm việc sau này, lại càng làm cho Lục hoàng tử ngã xuống đáy cốc.
Nhưng tuy mấy năm nay Hạ gia không đáng kể, thế nhưng lại thắng ở gia tộc khổng lồ, từ khi Hạ hoàng hậu thượng vị, người Hạ gia cùng quan to quý nhân đám hỏi không ít, cũng làm cho thế lực này ngày càng cường thịnh. Dù trước đó bị Minh đế chèn ép không nhẹ, trong triều thế cục rắc rối phức tạp không phải là chuyện dễ dàng như vậy, chỉ hận một nỗi Minh đế suy kiệt quá nhanh, bởi vậy mặt trên tuy đổ nát nhưng vẫn chưa tổn thương nền móng.
Mà Thập nhất hoàng tử tuổi còn nhỏ, tương lai thế nào khó mà nói trước, huống hồ nếu bây giờ thượng vị thì chỉ có thể làm con rối của Nghiêm gia. Từ góc độ đó so sánh, đặt cược vào Thập nhất hoàng tử tương lai không rõ ràng, không bằng biết thời biết thế để cho Lục hoàng tử thượng vị. Dựa theo tình hình hiện tại, các hoàng tử khác không ổn, lúc này chỉ có thể đặt lên người Lục hoàng tử. Tuy Đại Hữu vừa mới đánh bại Tây Nhung, nhưng thế cục biên quan vẫn luôn không xong, không ít phiên vương rục rịch, hiện tại vẫn nên ổn định cục diện. Bây giờ trong triều có không ít kẻ thèm muốn vị trí đó, chẳng qua là không có nguyên do.
Lại thêm Thường Đình Chiêu tuy rằng ủng hộ Nghiêm gia, nhưng quân quyền Thường gia không phải là đều nằm hết trong tay hắn, trên đầu có có một vị Định Quốc Công đè nặng. Hiện tại Định Quốc Công vẫn đứng ở vị trí trung lập, điều này cũng làm cho Thường Đình Chiêu không có cách nào trở thành lợi thế của Thập nhất hoàng tử.
Bất quá, Minh đế vẫn còn đang tại thế, lại chưa lập di chiếu. Thế lực Nghiêm gia ở trong triều không yếu, cộng thêm Nghiêm phi luôn luôn ở bên người Minh đế hầu hạ, Thập nhất hoàng tử tuy nhỏ tuổi nhưng hết sức lanh lợi luôn làm Minh đế vui vẻ, bởi vậy trong khoảng thời gian này khó phân thắng bại.
Phùng trắc phu nhân là vì Lục hoàng tử hồi triều, lo lắng trước giờ đã trở lại, nhưng cũng không có thế nào được. Hiện giờ thái độ như vậy, hay là có chuyện xảy ra?
Triệu Thanh Hà cùng Thường Đình Chiêu lặng lẽ liếc nhìn nhau một cái, trên mặt không biểu lộ gì, yên lặng theo dõi diễn biến.
Ngạc nhiên là, bữa tối không có điểm gì đặc biệt, vẫn giống như trước giờ ngược lại làm cho hai người càng thêm nghi hoặc. Phùng trắc phu nhân tuy nói rất có tâm cơ, nhưng tính cách không phải là người có thể nhẫn nhịn, rõ ràng nhìn vô cùng đắc ý sung sướng, nhưng ở bữa tối lại không có biểu lộ nửa phần, đây không giống như điệu bộ thường ngày của nàng. Từ lúc Lục hoàng tử bắt đầu hồi triều, Phùng trắc phu nhân hễ chút là bắt đầu khoe khoang gia tộc Hạ gia sẽ lại rạng rỡ, dựa vào đó nâng cao thân phận của mình lên, nhưng mà so với lúc trước thu liễm không ít, không dám đối với Thường Đình Chiêu châm chọc khiêu khích.
Mà sau khi ăn xong, Định Quốc Công gọi Thường Đình Chiêu đến thư phòng, sắc mặt ủ dột.
“Ngươi cảm thấy tình thế trong triều hiện giờ ra sao?"
Ánh mắt Thường Đình Chiêu loé lên, “Thường gia ta nhất định phải có sự lựa chọn."
Định Quốc Công cau mày, chắp tay sau lưng đi qua lại một lúc trong phòng, “Không còn cách nào khác?"
Thường Đình Chiêu khẳng định: “Không còn cách khác."
Đầu mày Định Quốc Công nhăn càng chặc hơn, hắn càng về già càng không giống như thời trẻ tràn đầy tâm huyết, hơn nữa đã quen hưởng thụ cẩm y ngọc thực, làm sao có thể nguyện ý trở lại như trước kia. Trước là trung quân, hiện giờ cũng là vì tự bảo vệ mình, cho nên bên nào cũng không nghiêng. Nhưng trong triều nào có đơn giản như vậy, không đứng thành hàng cũng sẽ có người lựa chọn gạt ngươi ra. Không sử dụng cho mình được, thì phải bị huỷ diệt, đây là quy luật vốn có.
Nửa ngày, Định Quốc Công mới mở miệng, “Vi phụ biết ngươi có quan hệ tốt với Nghiêm gia, thế nhưng trên thế gian này chỉ có quan hệ huyết thống mới đáng tín nhiệm. Nhị nương của ngươi là biểu muội của đương kim hoàng hậu, thê tử đại ca ngươi cưới cũng là trực hệ Hạ gia…"
Thường Đình Chiêu lập tức cắt ngang, “Phụ thân, ngài đây là muốn hài nhi phản bội sao?"
Đôi mắt Định Quốc Công trầm xuống, võ tướng quan trọng nhất là cái gì? Chính là một lời nói một gói vàng, vững chắc như cốt thép, vi phạm định ước không phải là chuyện anh hùng nên làm.
Lúc trước hắn đã nhận ra manh mối, cũng không có cản trở, trước mắt trận đổi, hiện giờ nhắc lại lời này vô cùng không ổn. Hiện tại thế lực của hai vị hoàng tử nhìn có vẻ ngang nhau, nhưng thực sự không phải, Thập nhất hoàng tử cùng Thập Tam Vương gia xích lại gần nhau, nhưng Lục hoàng tử cũng tìm phiên vương khác. Nguyên bản thế lực xấp xỉ, thế nhưng Thập nhất hoàng tử thua ở tuổi nhỏ, lại thêm thiên tai có lời đồn đãi nhảm nhí nhắm thẳng vào Thập nhất hoàng tử, tính tổng ra thì Thập nhất hoàng tử tình hình không có lợi.
Việc này liên quan đến toàn bộ tương lai của Thường gia, Định Quốc Công cũng từng giằng co, nhưng tình thế trước mắt cũng không thể không cúi đầu. Hiện giờ còn có cơ hội, nếu muộn chỉ sợ toàn bộ Thường gia gặp tai ương. Trước đó hắn không có dứt khoát, nghĩ muốn kéo dài tới thời gian cuối cùng, nhưng Phùng trắc phu nhân đưa cho hắn tin tức khiến trong lòng hắn vô cùng sợ hãi.
Đối mặt với nghi hoặc của Thường Đình Chiêu, Định Quốc Công có chút trốn tránh nhưng chỉ là trong nháy mắt, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chuyện này liên quan đến tương lai của Thường gia, không thể hành động theo cảm tính được. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Thập nhất hoàng tử sắp phải ngã ngựa, cần gì…"
Thường Đình Chiêu ngẩn ra, “Phụ thân! Ngài nói vậy là sao?"
Định Quốc Công lắc lắc đầu, “Cụ thể ta không biết, lời tiên đoán của đạo sĩ nói như thế. Phía nam ôn dịch hoành hành, lời tiên đoán đã chứng thực, cũng đã đến lúc bức yêu nghiệt hiện nguyên hình…"
Thường Đình Chiêu cười lạnh, “Phụ thân, ngài từ khi nào tin tưởng vào những lời nói vô căn cứ này?"
Cũng không biếg Lục hoàng tử này đạp trúng vận cứt chó gì, từ lúc hồi kinh không hề có thiên tai phát sinh nữa. Như vậy thì thôi đi, nguyên bản đại tai sau đó phát sinh ôn dịch, bởi vì Triệu Thanh Hà nhắc nhở nước thuốc tiêu độc nên khiến cho diện tích ôn dịch không bị lan rộng, kết quả lại làm cho Lục hoàng tử ăn may. May mắn là bọn họ sớm có phòng bị, nhưng do có lời đồn đãi trước đó khiến Lục hoàng tử chiếm tiên cơ, cho nên vẫn bị Lục hoàng tử dính không ít công lao. Không ít người hoài nghi, nhưng càng có khuynh hướng nghiêng về Lục hoàng tử.
Điều này làm cho Triệu Thanh Hà tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bận bịu như vậy rốt cục lại thành áo cưới cho người ta. Bất quá cũng làm cho bọn họ tỉnh ra, muốn thắng trận này, dư luận mới là quan trọng. Nhân vật trong cổ đại muốn tạo phản không ít người lợi dụng lời nói quỷ thần, Lục hoàng tử hiện giờ cũng là nương theo những lời đồn đãi này là bay lên.
Quốc công gia: “Thà tin rằng có còn không là không tin, tín hay không không quan trọng, không bằng bây giờ nắm chắc lấy."
Lời này quả thật không sai, phân tích lợi và hại thì nhà bọn họ cùng hoàng hậu có một tầng quan hệ, bất kể là người nào chỉ sợ là đã có khuynh hướng ủng hộ Lục hoàng tử. Chẳng qua là chỉ mới cùng Nghiêm gia thành lập quan hệ, theo lý thì đương nhiên tín nhiệm phía hoàng hậu hơn. Nếu hoàng hậu là biểu tỷ của Định Quốc Công phu nhân, Thường Đình Chiêu khẳng định sẽ nghiêng qua.
Đáng tiếc, nhà bọn họ không phải là tình huống như vậy.
Nếu ủng hộ thế lực hoàng hậu, không cần nói cũng biết Phùng trắc phu nhân sẽ được nâng lên chính thê, Thường Đình Huy lập thành thế tử, trong nhà này sẽ có chỗ cho hai huynh đệ bọn họ sao? Tuy Thường Đình Chiêu cùng Thường Đình Ân không nhớ thương thế tử vị, nhưng tuyệt đối không để cho Thường Đình Huy chiếm thượng phong. Hiện giờ bọn họ chỉ có một lựa chọn, chính là Thập nhất hoàng tử, nếu không mặc kệ là thắng thua đều không có kết cục tốt.
Thường Đình Chiêu nhìn thật sâu vào Định Quốc Công, “Phụ thân, hài nhi đã từng nói, hài nhi muốn sống, muốn ca ta sống."
Nếu có ngày đó, Phùng trắc phu nhân có thể dung hạ được Thường Đình Ân sao? Tuy Thường Đình Ân đã mất thế tử vị, nhưng hiện tại thân thể ngày càng khoẻ mạnh, còn bắt đầu chưởng quản việc quan trọng trong triều. Theo lời thần y nói, thân mình tốt thêm hai năm nữa muốn có con không phải không có khả năng. Như vậy khi đó thế tử vị phải làm thế nào? Cho dù Thường Đình Huy kế thừa thế tử vị, nhưng trong lòng vẫn sẽ không để đối thủ mạnh như vậy sống sót.
Định Quốc Công vô cùng bất mãn nói: “Đại ca ngươi cũng là ca ca ngươi, Thường gia ta tuyệt đối không xuất hiện chuyện tay chân tương tàn." [ cùng 1 nhà giết lẫn nhau ]
Thường Đình Chiêu nở nụ cười, chỉ cảm thấy ở trong phòng này bị đè nén quá, lạnh lùng nói: “Phụ thân muốn lừa mình dối người hài nhi không muốn cũng không thể, sau lưng mộng đẹp chính là kiếm nhọn."
Định Quốc Công giận dữ, nhưng cuối cùng cũng không có phát hoả, nửa ngày mới nói: “Vi phụ tuyệt sẽ không để chuyện ngươi lo lắng phát sinh."
Thường Đình Chiêu cười châm chọc lại không nói thêm, Định Quốc Công cảm thấy rất chói mắt, nhớ lại những năm gần đây nhưng vẫn không nói gì nữa. Chỉ nói: “Đến cùng như thế nào còn chưa biết, hôm nay tìm ngươi tới chẳng qua là nói cho ngươi mọi sự chớ nên làm quá mực, nếu có thể chuyển thì còn có cơ hội hối hận."
Thường Đình Chiêu miễn cưỡng đáp ứng, không muốn nói thêm chuyện gì nữa.
Sau khi Thường Đình Chiêu về phòng liền ôm lấy Triệu Thanh Hà, Triệu Thanh Hà thấy hắn như vậy thì biết nhất định bị Định Quốc Công làm cho thương tâm. Đưa tay đặt lên trên lưng hắn, im lặng vuốt ve nhẹ nhàng.
Tuy Thường Đình Chiêu khó chịu nhưng lại không có bao nhiêu thương tâm, mấy năm nay đều như vậy, sớm đã không mong chờ. Làm gia chủ, phụ thân làm như vậy quả thực không thể chỉ trích nặng, chỉ là đã đánh giá quá cao năng lực của bản thân. Nếu là Trung nghĩa hầu gia, chỉ sợ sẽ không có nhiều rối rắm như vậy.
Thường Đình Chiêu buông tay ra, nhớ tới lời nói lúc nãy của Định Quốc Công, trong lòng không yên, luôn cảm thấy Định Quốc Công phải có được tin tức gì nên thái độ mới biến hoá. Thường Đình Chiêu nói lại cho Triệu Thanh Hà, hắn cũng không khỏi nhăn chặc đầu mày.
“Hay là Lục hoàng tử muốn âm thầm độc hại Thập nhất hoàng tử?"
Thường Đình Chiêu lắc lắc đầu, “Giai đoạn mấu chốt này nếu Thập nhất hoàng tử có chuyện, Lục hoàng tử cũng không hay ho. Tuy trong triều là vì hai vị hoàng tử tranh chấp, nhưng cũng có không ít người chờ ở phía sau ngư ông đắc lợi."
Triệu Thanh Hà cũng biết điều này khả năng không lớn, khác không nói, Thập Tam Vương gia có thể nhân cơ hội thượng vị. Lục hoàng tử có ngu đến đâu cũng sẽ không ở trong thời điểm này lén lút ra tay, hơn nữa muốn xuống tay cũng không dễ dàng, hoàng hậu ngày trước nắm giữ hậu cung cũng không thành công, huống chi hiện giờ là Nghiêm phi quản lý, thế lực của hoàng hậu ở hậu cũng không còn lớn như trước.
“Thật lạ, việc này có thể làm cho phụ thân tin tưởng, khẳng định là Lục hoàng tử có thể làm gì đó với Thập nhất hoàng tử, nếu không dựa theo cách giải tiên đoán trong lời đồn sẽ không có người tin tưởng."
Từ lúc lời đồn bắt đầu, Vân Hi cũng ra tay tiến hành đại chiến dư luận, tuy nói trong thời gian ngắn không áp được Lục hoàng tử nhưng cũng không có diễn biến xấu. Hiện tại chỉ cần chờ một thời cơ, có thể nghịch chuyển. Nhưng thời điểm này Lục hoàng tử dám truyền ra lời đồn như vậy, chỉ sợ là mười phần nắm chắc mới như vậy. Chẳng lẽ là đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu?* Nhưng nếu Lục hoàng tử có động tĩnh lớn như vậy, không có khả năng không bố trí phòng vệ, huống hồ Định Quốc Công cũng biết tin, vậy lời đồn đãi này hẳn là do Lục hoàng tử truyền.
Hai người nghĩ mãi không thông, liền viết một phong thư cho Thập Tam Vương gia và Nghiêm Khác để bọn họ cảnh giác. Mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng vẫn nên phòng bị trước mới tốt. Hơn nữa trong thời gian này phải chiếu cố Thập nhất hoàng tử cho thật tốt, không để hắn có xảy ra sơ xuất gì.
Chưa được vài ngày, trong cung truyền ra tin tức, Thập nhất hoàng tử bị nhiễm đậu mùa!
Tác giả :
Lạc Tân