Thú Y - Lạc Tân
Chương 83
E&B: Strangers Ex
Việc hôn lễ có Chu gia nhúng tay, làm cho Triệu Thanh Hà giảm bớt không ít áp lực. Hôn lễ vốn có nhiều việc, cũng có không ít kiêng kị. Không ít đồ vật không thể dùng lung tung, vượt qua nghiêm trọng sẽ bị chém đầu, hiện tại có người Chu gia giúp đỡ khiến Triệu Thanh Hà thoải mái hơn nhiều. Người Chu gia tuy là trước mắt người khác thì hạ mình, nhưng nói thế nào cũng là công hầu gia, đối với những lễ nghi này hết sức rõ ràng.
Có rất nhiều chuyện tuy là không cần Triệu Thanh Hà xen vào, nhưng vẫn bận rộn xoay tròn, hai cụ Triệu lão hán đang chuẩn bị tới kinh thành, còn có một toà nhà lớn chờ hắn đến bố trí, còn thêm việc chọn lựa nô bộc. Đối với những thứ này Triệu Thanh Hà không có kinh nghiệm, mà Thường Đình Chiêu cũng không hỗ trợ được nhiều, hàng năm hắn đều ở bên ngoài thì làm sao biết những chuyện như vậy. Trừ bỏ vài thân tín giúp mình chạy chân, những hạ nhân khác phần lớn là đến từ trong phủ Định Quốc Công. Triệu Thanh Hà không dám dùng bọn họ, cho dù đối với Thường Đình Chiêu trung thành nhưng không nhất định đối với hắn cũng thế, sợ là còn không bằng người mình mua từ bên ngoài về làm việc.
Tuy nô bộc mua bên ngoài có văn tự bán đứt, cũng không biết nguồn gốc xuất thân nên không bảo đảm được. Hai người Triệu lão hán đều thành thật phúc hậu, trước giờ cũng chưa được người hầu hạ, chỉ sợ đến lúc đó còn bị nô bộc khinh chủ. Chớ nói đến việc giúp Triệu Thanh Hà quản lý thôn trang, Triệu Thanh Hà lại không có rảnh rỗi thường xuyên đi xem, đến lúc đó bị che mắt cũng không biết.
" Nhiều sản nghiệp cũng là chuyện phiền toái a." Triệu Thanh Hà nhìn tài sản trong tay không khỏi cảm thán. Hoàng đế đúng thật là hào phóng, ban cho hắn một toà nhà lớn cùng không ít đất đai, nhưng mà bây giờ đi đâu tìm người quản lý mới là vấn đề. Ngay cả lãnh đạo cấp bậc nhỏ nhất Triệu Thanh Hà cũng chưa làm qua, để cho hắn làm mấy cái này quả thật đầu muốn đau.
Đương Quy xách bình nước vào, vừa nghe liền nở nụ cười, " Đại nhân, ngài được lợi lộc còn khoe khoang."
Triệu Thanh Hà bật cười, trước nghe Nghiêm Hoảng nói như vậy hắn trong lòng đều thấy chua, hiện giờ đổi thành hắn nói.
" Đương Quy, ngươi biết cách mua nô bộc như thế nào mới ổn không?"
Đương Quy không khỏi nhíu mày, " Đại nhân, thứ cho tiểu nhân nói thẳng, nếu là hầu hạ người bình thường thì không sao, nhưng nếu có chuyện quan trọng thì lại không thể dùng được. Nếu xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo thì tất nhiên sẽ không hiểu quy cũ, những người như vậy tuy có thể dùng nhưng sẽ tốn rất nhiều công phu. Ở nhà lớn hầu hạ lão thái gia lão phu nhân thì còn được, nhưng nếu đi cùng ngài gả vào phủ Quốc công thì không ổn. Nô tài phạm sai, trên mặt chủ tử cũng không sáng. Nhưng nếu ngài mua nô bộc ra từ mấy nhà giàu có, cái loại nô bộc này hoặc là phạm tội nếu không sao lại bị đuổi ra, hoặc là chủ nhà lụi bại, loại nô bộc này cũng không tốt lành gì, toàn là những tên giảo hoạt, dễ dàng lừa trên gạt dưới trong lòng cũng không trung thành."
Triệu Thanh Hà xoa bóp đầu, hắn sao lại không biết những điều này, cho nên những nhà giàu đều thích dùng con cháu nô bộc trong nhà sinh, hiếm khi ra ngoài mua là vậy. Cho dù có mua cũng là tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nhưng hiện tại thì hắn cần dùng gấp, nhất định phải chọn có sẵn.
" Cái gì cũng không được vậy làm sao mới tốt đây?"
Đương Quy suy nghĩ, thấp giọng nói: " Đại nhân, ngài sao không hỏi xem Thường tướng quân?"
Triệu Thanh Hà cùng Đương Quy nói chuyện cũng không có gì giấu diếm, tuy Đương Quy tuổi không lớn lắm nhưng chút chuyện này ngược lại rõ ràng, liền đem băn khoăn nói ra.
Đương Quy gật gật đầu, " Điều này cũng đúng, nhưng mà việc này nên cùng ngài ấy thương thảo một chút mới tốt."
Triệu Thanh Hà rối rắm mấy ngày không có kết quả, cũng chỉ có thể như thế. Vì vậy đêm đó nói chuyện này cho Thường Đình Chiêu, Thường Đình Chiêu cũng không khỏi nhíu mày, " Chuyện hậu trạch ta không hiểu biết, mấy năm nay thời gian ta ở trong quân doanh nhiều hơn ở nhà, ngay cả nha hoàn trong sân của ta còn không nhớ được tên vài người."
Triệu Thanh Hà đã biết như thế nên không có thất vọng lắm, chỉ là lo lắng nói: " Cũng không thể để Trung nghĩa hầu tìm người chứ? Tuy nói ấn tượng đối với bọn họ cũng rất tốt, nhưng cũng không tới mức tín nhiệm."
Thường Đình Chiêu nghĩ nghĩ nói: " Không bằng thế này, quản lý thôn trang ta có thể giao cho binh sĩ bị thương xuất ngũ trong trận chiến tranh này, phần lớn sản nghiệp trên danh nghĩa của ta đều để bọn họ quản lý."
Hai mắt Triệu Thanh Hà sáng lên, hắn sao lại quên chuyện này. " Biện pháp này rất được, ngươi không nói thì ta đã quên mất."
Triệu Thanh Hà ở trong quân làm đại phu cho cả người lẫn vật, cho nên quen biết không ít người, được Thường Đình Chiêu nhắc nhở thì trong đàu đã hiện ra vài người thích hợp. Quân hộ địa vị thấp, những người này lại thương tật về sau sống sẽ không quá tốt. Như vậy không chỉ có người làm việc cho Triệu Thanh Hà, cũng có thể giảm bớt áp lực cuộc sống cho những thương binh này. Tuy trong triều có bồi thường cho bọn họ, nhưng chung quy cũng không phải là kế lâu dài.
Trong quân Triệu Thanh Hà rất có danh tiếng, Triệu Thanh Hà cũng có tín nhiệm binh sĩ xuất thân từ quân Thường gia, huống hồ trước kia còn có giao tiếp nên hiểu biết tính nết đối phương, so với mua bên ngoài thì tốt hơn nhiều.
Thường Đình Chiêu lại nói: " Đến lúc tuyển người ngoài việc ngươi nhìn người, còn phải xem người nhà của bọn họ thế nào."
Triệu Thanh Hà vừa nghe nói không khỏi nâng mi, " Sao vậy? Ăn mệt rồi?"
Thường Đình Chiêu thở dài, " Tuy nói không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng thật sự rất ghê tởm."
Triệu Thanh Hà gật gật đầu ghi nhớ trong lòng, " Có người xử lý thôn trang sẽ dễ dàng hơn, hạ nhân bên người thì không bằng tạm mua vài người, sau đó mua vài đứa nhỏ từ từ bồi dưỡng. Về sau dùng không được thì đưa ra ngoài, dù sau ở dưới mí mắt cũng không nháo ra được cái gì."
Thường Đình Chiêu không đồng ý: " Đại tẩu của ta chính là bị người bên cạnh gài bẫy, hầu hạ bên người càng phải cẩn thận."
Triệu Thanh Hà khó xử nói: " Ta phải đi đâu chọn lựa người thích hợp đây? Bên cạnh ngươi lại không có ai."
" Không bằng đi tìm đồng hương của ngươi? Bên Nghiêm gia cũng được."
" Thích hợp sao?" Triệu Thanh Hà cảm thấy chủ ý này không ổn lắm, tuy nói quan hệ giữa bọn họ rất tốt nhưng mà vẫn nên có chuyện không nên nói.
Thường Đình Chiêu lại cảm thấy có thể được, " Chỉ cần chọn trong tay bọn họ một hai người dùng là được, giúp đỡ hay giám sát cũng vậy. Bên cạnh đó cũng làm cho bọn họ yên tâm hơn."
Triệu Thanh Hà lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Thường Đình Chiêu, hiện giờ hoàng thượng trở về, tình hình trong triều đại biến, đồng minh trước đó cần phải chịu khảo nghiệm mới. Tuy nói ba bên cảm tình tốt nhưng nếu đã liên luỵ đến triều đình, thì sẽ không đơn giản như vậy. Bây giờ ở mặt ngoài ba bên không có quá nhiều giao tình, như vậy cũng là tạo điều kiện liên lạc mà không dễ dàng bị phát hiện. Người ở trên nghi ngờ rất nặng, tất nhiên sẽ không tin tưởng Thường Đình Chiêu để người ngoài bên cạnh mình. Nhiều nhất sẽ cho là đối phương xếp vào cọc ngầm, mà hai phu phu Thường Đình Chiêu không biết thôi.
Triệu Thanh Hà gật đầu, " Như vậy cũng tốt, làm thế nào đem nô bộc nhét vào là chuyện của bọn họ."
Ngày thứ hai Triệu Thanh Hà đi tìm Thập Tam Vương gia, Vân Hi nhìn hắn nói: " Nghĩ vậy thật sao?"
Triệu Thanh Hà hiểu rõ, đồng hương đây là đang nhắc nhở mình. Mặc dù là đồng hương nhưng không phải chuyện gì cũng có thể tín nhiệm lẫn nhau.
" Việc này là hắn đề."
Thập Tam Vương gia cùng Vân Hi không khỏi nhìn nhau, Thập Tam Vương gia nói: " Thường tướng quân tín nhiệm bản vương như vậy, bản vương cũng sẽ không để cho hắn thất vọng."
" Ngoài ra, thỉnh Thập Tam Vương gia với Vương phi chọn người thêm để ý, nếu ta dùng không được sẽ lui trả về." Triệu Thanh Hà không khách khí nói, tuy nói là tín nhiệm đối phương nhưng không phải ai cũng có thể nhét cho hắn được,
Thập Tam Vương gia không đồng ý, " Ta đây là kết thân không phải kết thù, văn tự bán đứt sẽ đưa cho ngươi, bao gồm người nhà của hắn. Nếu không thích hợp thì trực tiếp bán đi hoặc là đánh chết, không cần khách khí."
Triệu Thanh Hà càng thêm an tâm, " Ta không có yêu cầu gì cao, chỉ cần làm việc cẩn thận là được. Nhưng mà nếu như không đủ, thì cùng lắm các ngươi cho thêm vài người, dù sao các ngươi tài đại khí thô trong tay nhiều người."
Vân Hi thật lòng nói: " Lấy người từ chỗ chúng ta tổng cũng không phải là kế lâu dài, ngươi tự mình chọn vừa đứa nhỏ, trẻ mồ côi tầm sáu bảy tuổi, chỉ cần năm năm đã có thể bồi dưỡng thành người của mình."
Triệu Thanh Hà nhếch miệng cười, " Đồng hương đúng là bạn hiền!"
Vân Hi tức giận lườm hắn một cái, " Không trả lại kính viễn vọng cho ta còn tới chỗ ta lấy người, da mặt ngươi ngày càng dày đó!"
Triệu Thanh Hà cười nói: " Hai chúng ta là ai với ai nha, kính viễn vọng thì ngươi đừng nhớ thương làm gì nữa, bây giờ ngay cả ta còn khó sờ được một cái. Nếu ngươi cảm thấy thiệt thòi, ta đưa cho ngươi vài trái bom, bảo đảm bình an cho nhà ngươi."
Vân Hi phất phất tay, " Cái đồ chơi đó ngươi giữ mà dùng đi, nếu không cẩn thận bị nổ, Vương phủ của ta cũng hi sinh."
Nhưng mà Thập Tam Vương gia lại tò mò, " Nghe nói cái đồ này hết sức lợi hại, ta cũng muốn trộm xem một chút."
" Ta còn có giữ lại một quả, ngươi muốn xem thì ngày mai ta đưa cho ngươi. Lực sát thương không lớn lắm, cả đám lang chỉ có nổ chết mấy con."
Thập Tam Vương gia nghe đến bầy lang thì hứng thú, " Nghe nói ngươi mang về không ít da lang, sao không thấy đưa đến quý phủ ta hả?"
" Còn đang thuộc da, mấy ngày nửa chắc là có thể mang tới. Nguyên vẹn không có nhiều, ngươi thích thì chọn một ít đi." Đây chính là hậu quả của việc gióng trống khua chiêng khoe khoang, da lang bây giờ bị không ít người đặt cọc lấy đi, chỉ sợ cuối cùng chẳng còn dư bao nhiêu
Triệu Thanh Hà ở Vương phủ không lâu thì đi đến Nghiêm phủ, Nghiêm Hoảng nhìn thấy hắn thì vội vàng chạy tới, " Thanh Hà, ngươi rốt cuộc cũng đến, ta muốn đi tìm ngươi nhưng ca ta không cho, nói mấy ngày nay ngươi bận."
" Không phải sao, bận đến mức chân không chạm đất, ngươi như vậy thật quá đúng thảnh thơi." Triệu Thanh Hà không khách khí ngồi vào trên ghế, cầm miếng dưa hậu gặm.
Nghiêm Hoảng than thở nói: " Ta nhàm chán muốn chết rồi, Lục hoàng tử lăn đi núi tuyết, ca ta vẫn quản ta nghiêm như vậy."
Hiện giờ phe phái Lục hoàng tử chẳng mấy tốt đẹp, phe phái Nghiêm phi lại trở nên chạm tay có thể bỏng. Tuy nói Thập nhất hoàng tử còn nhỏ, trong cung cũng chỉ có Thập nhất hoàng tử có khả năng kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước. Nghiêm Khác quản lý chặt Nghiêm Hoảng cũng là sợ hiềm nghi, Nghiêm gia nếu gây chú ý quá mức chỉ sợ có người ước mơ, hiện tại thấp điệu mới tốt. Chớ để ngày nào đó trong lòng hoàng thượng lại không thích, nhổ gốc cả nhà bọn họ.
" Việc này ngươi phải nghe ca ngươi, mà ca ngươi đâu rồi?"
Tất nhiên không phải Nghiêm hoảng không hiểu, chẳng qua là oán giận vài câu thôi, vừa nghe Triệu Thanh Hà tìm Nghiêm Khác lập tức cảnh giác, " Ngươi tìm ca ta để làm chi?"
Triệu Thanh Hà tức giânh trợn mắt liếc hắn một cái, " Ta là người sắp kết hôn, đoán mò cái gì đâu."
Nghiêm Hoảng không biết cái gì là ngượng ngùng, đúng lý hợp tình nói: " Ta cái này gọi là phòng bị trước, ngặn chặn mọi thứ có thể."
" Ngươi là cái đồ bưng hủ dấm to, nể ca ngươi có thể chịu được ngươi."
Vẻ mặt Nghiêm Hoảng lại đắc ý, " Ca ta thích ta như vậy."
Triệu Thanh Hà rùng mình một cái, lông gà lông vịt rụng đầy đất.
Không lâu sau Nghiêm Hoảng đã trở về, Triệu Thanh Hà nói cho hắn nghe việc này, Nghiêm Khác chưa mở miệng, Nghiêm Hoảng đã nói: " Không phải chỉ là vài tên nô bộc thôi sao, có vậy cũng giấu giấu không chịu nói, làm ta còn nghĩ ngươi có suy nghĩ không an phận với ca ta, chuyện đơn giản như vậy cũng phải chờ ca ta về mới nói. Ta làm chủ, quyên cho ngươi mấy chục tên nô bộc."
Triệu Thanh Hà á khẩu, Nghiêm Khác vẫn như cũ mặt không có biểu tình, sờ sờ đầu Nghiêm Hoảng, " Chớ ăn nhiều băng như vậy, buổi tối bụng sẽ khó chịu."
Nghiêm Hoảng lập tức giống như con mèo nhỏ co lại dính sát vào l*ng ngực Nghiêm Khác, mùa hè nóng bức như vậy cũng không sợ nóng.
Nghiêm Khác vừa nghe liền biết chuyện gì xảy ra, chỉ đáp một chữ ‘được’, sau không nói thêm chữ thứ hai.
Triệu Thanh Hà biết rõ tính tình Nghiêm Khác là vậy, nếu đáp ứng sẽ làm ổn thoả, không cần hắn quan tâm.
Không mấy ngày sau, bên phía Thập Tam Vương gia đem một nha hoàn mười lăm tuổi qua, không chỉ là nha hoàn mà còn có thêm nhiều ban thưởng khác. Mà bên phía Nghiêm Khác lại không có động tĩnh, đợi khi Triệu Thanh Hà đi mua nô bộc thì mua được một nha đầu khá hài lòng.
Hai nha hoàn đều cầu ban tên một lần nữa, bởi vậy Triệu Thanh Hà đặt tên người trước là Lưu Ly người sau gọi Lưu Tô.
Lưu Ly tính tình ổn trọng ít nói, Lưu Tô thông minh nói nhiều, vừa lúc bổ trợ lẫn nhau.
Triệu Thanh Hà không có nói nhiều với bọn họ, cũng không để bọn họ tới hầu hạ mà đưa hai người tới ở nhà lớn, đi huấn luyện nô bộc mới mua về.
Mặc dù không có giám sát hai người làm việc rất có quy củ, tuy tính tình khác biệt nhưng ở chung coi như hoà hợp, cũng không có phát sinh chuyện gì không thoả đáng.
Sáng sớm Triệu Thanh Hà ra chờ ở cảnh thuyền, hôm nay hai vợ chồng Triệu lão hán tới kinh thành, dù là không phải cha mẹ ruột nhưng trong lòng vô cùng kích động chờ mong.
" Cha mẹ!" Triệu Thanh Hà nhìn thấy hai cụ liền vẫy vẫy tay hô to lên.
Triệu lão hán với Trương thị kích động không thôi, đứng ở dưới thuyền nắm chặt tay Triệu Thành Hà nửa ngày không nói được một câu. Trước đó biết được Triệu Thanh Hà lên chiến trường, hơn một năm nay chưa có một giấc ngủ ngon, mỗi buổi tối đều bị ác mộng làm tỉnh.
Chỉ mới hai năm không thấy, hai cụ so với trước già hơn không ít, tóc bạc trên đầu nhiều hơn, nếp nhăn trên mặt có thể kẹp chết muỗi.
Trong lòng Triệu Thanh Hà chua xót, " Hài nhi bất hiếu, để cha mẹ lo lắng."
Hai cụ nhìn thấy Triệu Thanh Hà không việc gì trong lòng nhất thời an tâm lại, sau nhìn thấy Thường Đình Chiêu đứng một bên thì bối rối không biết làm sao, hoàn toàn không ngờ được Thường Đình Chiêu sẽ tự mình lại đây đón bọn họ, đây là cỡ não thể diện a!
Hiện tại có ai không biết Thường Đình Chiêu là không đồng nhất bàn, đánh bại Tây Nhung, được hoàng thượng ngợi khen, có thể nói là vinh quang tới cực điểm.
Thường Đình Chiêu cung kính hành lễ, " Bá phụ, bá mẫu, đi đường vất vả."
Hai cụ Triệu lão hán bị hù nhảy dựng, miệng liên tục nói: " Này, này sao lại để ngài như vậy được."
Triệu Thanh Hà cười nói: " Có cái gì không được, sau này sẽ là người một nhà."
Mặt hai cụ Triệu lão hán không khỏi cứng đờ, hai nam tử kết hôn nói thế nào cũng không phải chuyện tầm thường, Triệu Thanh Hà lại có thể nói không chút kiêng kị.
" Biểu thúc!" Một thiếu niên cao gầy miệng cười tươi gọi Triệu Thanh Hà.
Triệu Thanh Hà theo tiếng nhìn lại, chấn động, " Đây là Tiếu Quý sao? Ai yêu, mới có hơn hai năm đã cao bằng biểu thúc nha?"
Vốn dĩ Tiếu Quý kém Triệu Thanh Hà một cái đầu, hiện giờ đúng là cao hơn. Hai cụ Triệu lão hán đơn độc lên kinh nên người Tiếu gia lo lắng, vì thế để Tiếu Quý đi cùng. Hiện tại Tiếu Quý cũng sắp mười lăm tuổi, đã có thể làm được không ít chuyện. Tiếu Phúc cũng muốn đi tới đây, nhưng trong nhà nhiều việc thật sự không đi được, vì vậy phái Tiếu Quý làm bạn.
Trương thị cười nói: " Hai năm nay mấy nhà chúng ta đều rất tốt, ăn ngon nên mấy đứa nhỏ đứa nào cũng giống như măng mọc mùa xuân cao nhanh chóng."
Tuy Triệu Thanh Hà ít có thư từ qua lại trong nhà, nhưng cũng biết được tình hình đại khái. Trại nuôi gà làm hừng hực khí thế không nói, buôn bán lẩu que xiên cực kỳ náo nhiệt, bây giờ không chỉ ở huyện mà ở phủ cũng có cửa hàng mặt tiền. Bởi vì được Thường Đình Chiêu quan tâm, không ai dám trêu chọc, buôn bán càng thêm xuôi buồm, hiện tại càng ngày càng thêm bận rộn. Hiện giờ Triệu gia, Tiếu gia với Lưu gia biến thành nhà già trong Thuý Sợ thôn, bao nhiêu người đều muốn nịnh bợ.
Nói đến chuyện trong nhà, Trương thị quên luôn có Thường Đình Chiêu ở một bên, nói liên tục không ngưng lại được. Vẫn là Thường Đình Chiêu cắt ngang, mùa hè nóng bức, hai cụ Triệu lão hán lại xóc nảy hơn nửa tháng, phơi nắng như vậy thân thể sẽ chịu không nổi.
Hai cụ Triệu lão hán tuy rằng đã sớm biết quan hệ giữa Triệu Thanh Hà với Thường Đình Chiêu có cái gì, nhưng nghe được hai người muốn thành hôn mà còn do hoàng thượng tứ hôn thì bị hù hoảng sợ. Chuyện này ở Thuý Sơn thôn nhấc lên bão táp không nhỏ, ngày trước Triệu lão nhị với Triệu lão tam không ít lần tới làm tiền, đều bị Triệu lão hán đuổi trở về. Trong lòng bọn họ cực kỳ tức giận nên đem chuyện Triệu Thanh Hà thích nam nhân truyền ra ngoài, điều này làm cho trong thôn có nhiều lời đồn nhảm, khiến cho hai cụ Triệu lão hán trong đoạn thời gian này vô cùng khó chịu. Không ngờ chớp mắt một cái, Triệu Thành Hà có thể leo lên cành cao như vậy, chớ nói là trong thôn, mà ngay cả Huyện thái gia phải chạy tới thôn hành lễ với hai cụ Triệu lão hán.
Tuy nói là nam thê, nhưng nam đinh trong nhà tiểu dân chúng có thể tới nhà công hầu làm thiếp đã là chuyện cỡ nào lợi hại, huống chi là chính thê, còn là hoàng thượng tứ hôn, này là rạng rỡ đến mức làm cho người ta không nhìn thấy nam thê có chỗ nào không ổn cả. Mà tất cả mọi người đều biết Triệu Thanh Hà thích nam nhân, hiện giờ coi như là được đền bù như nguyện.
" Biểu thúc, xe ngựa cũng thật khí thế." Tiếu Quý cảm thán nói. Thời gian này trong nhà buôn bán náo nhiệt, Tiếu Quý coi như là thấy được nhiều, nhưng khi ngồi vào xe ngựa này vẫn thấy thổn thức không thôi.
Đợi đến khi nhìn thấy toà nhà hoàng thượng ban cho Triệu Thanh Hà, không chỉ là Tiếu Quý mà ngay cả hai cụ Triệu lão hán trừng mắt to.
Trương thị không thể tin được nói: " Nhi a, đây là toà nhà của ngươi?"
Triệu Thanh Hà cười nói: " Nương, xem ngài nói kìa, đây là toà nhà của chúng ta."
Triệu lão hán cũng không thể tin được, " Nghe nói kinh thành cái gì cũng đắt đỏ, toà nhà này tốn không ít tiền đi?"
" Đây là hoàng thượng ban cho… “
Triệu lão hán với Trương thị hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống đất, " Gì? Đây là hoàng thượng ban cho?"
Triệu Thanh Hà cười gật đầu.
Hai cụ nuốt xuống ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy đi đường muốn bay lên.
Mà lúc này đám nô bộc cũng đều vây lại đây, xếp thành hàng đứng ở hai bên, cùng nhau kêu to: " Lão thái gia, lão phu nhân an."
Hai cụ Triệu lão hán bị hù nhảy dựng, " Này, đây là… “
" Là dùng để hầu hạ cha mẹ."
Trương thị nhịn không được cầm lấy tay Triệu Thanh Hà, " Thanh Hà, cái này xài hết bao nhiêu tiền a, nhà chúng ta không có quen như vậy. Ta và cha ngươi có tay có chân, không cần người hầu hạ."
Tiếu Quý tới gần nói: " Nãi nãi, đây chính là kinh thành không giống với Thuý Sơn thôn của chúng ta. Hơn nữa sân lớn như vậy, ngài cùng gia gia làm sao thu dọn được. Huống chi biểu thúc hiện tại không giống như trước, không có nô bộc sai bảo, tất sẽ bị người ta xem thường."
Những điều này là do trước khi đi Tiếu Đại Sơn nói cho Tiếu Quý, chỉ sợ hai cụ không hiểu chuyện làm ra sai lầm. Tiếu Đại Sơn làm người buôn bán nên tầm nhìn rộng, dĩ nhiên hiểu được đạo lý bên trong.
Vẫn luôn không nói chuyện Triệu lão hán cũng gật đầu nói: " Nương hài nhi, việc này nghe theo Thanh Hà đi, trong lòng con chúng ta có chừng mực."
Trương thị được nhắc như vậy tỉnh ra, sợ Thường Đình Chiêu chê cười, không khỏi ngượng ngùng nói: " Là ta không nghĩ tới."
Thường Đình Chiêu cười nói: " Bá phụ bá mẫu chất phác đúng là hiếm có, nhưng mà nên hưởng phúc thì nên hưởng, nếu không những cố gắng của Thanh Hà sẽ vô ích sao."
Trương thị nghe như vậy trong lòng vô cùng ấm áp, khoảng cách với Thường Đình Chiêu cũng kéo gần lại chút. Tuy rằng vẫn như cũ không tự nhiên, nhưng không có giống như trước đến liếc mắt nhìn còn không dám.
Buổi tối bữa cơm đoàn viên lại làm cho hai cụ Triệu lão hán đối với Thường Đình Chiêu càng thêm ấn tượng tốt, cảm thấy Thường Đình Chiêu không như người ta nói là khát máu vô tình, ngược lại là đứa trẻ vô cùng kiên định, hơn nữa hoàn toàn không làm giá, đối với bọn họ hết sức tôn kính, đối với Triệu Thanh Hà đặt ở trong tâm, bất an cũng hơi hơi thả xuống.
Thường Đình Chiêu đi rồi, Trương thị lôi kéo Triệu Thanh Hà nói chuyện, " Nhi a, ta và cha ngươi không có bản lãnh gì, cũng không biết ngươi thành hôn nên chuẩn bị cái gì. Số tiền này tuy không nhiều lắm, cũng là một chút tâm ý của hai ta… “
Triệu Thanh Hà vội đẩy trở về, " Nương, ta không thiếu tiền, cha mẹ tự mình giữ lại."
Triệu lão hán hút thuốc lá rời, nói: " Nhận lấy, ta và nương ngươi vất vả cả đời vì cái gì, không phải là vì muốn ngươi sống tốt sao. Hiện tại ta và nương ngươi có ăn có mặc, mấy thứ này cũng không dùng tới."
Triệu Thanh Hà biết nếu không nhận chỉ sợ hai cụ không an lòng, vì vậy liền cầm lấy, cũng nói với bọn họ chuyện nghĩa phụ nghĩa mẫu.
" Nghĩa phụ nghĩa mẫu đều là người phúc hậu, hôm nào hai nhà chúng ta tìm thời gian gặp nhau."
Triệu lão hán với Trương thị không khỏi khẩn trương lên, Trương thị nói: " Này, này sao có thể."
Triệu Thanh Hà cười nói: " Có gì không thể, không có gì đáng sợ. Huống chi nói cái này tuy khó nghe, hiện giờ nghĩa phụ nghĩa mẫu còn cần có ta quan tâm kìa."
Nghe lời này Triệu lão hán vẻ mặt nghiêm túc, " Tuy nói là ngươi có chừng mực, nhưng cũng không nên đắc ý, cũng không được ỷ vào Thường tướng quân làm việc lung tung."
Trương thị trừng mắt nhìn hắn, " Thanh Hà làm người như vậy sao, nhưng mà, Thanh Hà a, ngươi dù sao chính là nam thê không thể nào cho tướng quân nối dõi, làm việc gì cũng phải chừa đường lui."
Trong lòng Triệu Thanh Hà ấm áp, đây mới là người nhà nha.
Lúc này Lưu Tô đi đến, bưng vào một mâm trái cây. Bộ dáng Lưu Tô có chút xinh đẹp, dáng người cực kỳ chuẩn. Ánh mắt Trương thị nhìn nàng loé loé lên, chờ Lưu Tô rời đi mới mở miệng, " Nha đầu này là nha hoàn hồi môn của ngươi?"
Triệu Thanh Hà vừa nghe liền hiểu được, " Nương, ngài đừng nghĩ nhiều."
Trương thị thở dài, " Về sau khẳng định Thường tướng quân sẽ muốn lưu lại huyết mạch đi? Trong lòng ngươi nên tự mình cân nhấc."
Triệu Thanh Hà biết mình có giải thích thế nào hai cụ cũng không tin tưởng, chỉ nói: " Nương, ta đã biết."
Hai cụ Triệu lão hán thấy thái độ hắn như vậy cũng không tiện nói gì thêm.
Ngày thứ hai, Trung nghĩa hầu với Hầu phu nhân đã đăng môn bái phỏng, thực sự làm hai cụ hoảng sợ. Được cái hai người nhìn bộ dáng béo béo mượt mà không có tính công kích, có vẻ vô cùng phúc hậu, rất nhanh liền quen thuộc nhau, trước khi rời đi hai cụ Triệu lão hán còn quên mất hai vị này là Hầu gia cùng Hầu phu nhân.
Hai nhà bình thường tới lui thân mật, khiến cho hai cụ Triệu lão hán nhanh chóng thích ứng cuộc sống trong kinh thành, xử lý hậu trạch có Hầu phu nhân hỗ trợ thoả đáng, làm cho Triệu Thanh Hà bớt lo không ít. Nửa năm qua đi, Triệu lão hán với Trương thị tuy vẫn thuần phác như cũ, nhưng không có giống như lúc mới tới kinh thành luống ca luống cuống, không còn nhìn thấy nhân vật lớn hai chân như nhũn ra.
Mà hôn lễ bất tri bất giác đã tới trước mắt.
Việc hôn lễ có Chu gia nhúng tay, làm cho Triệu Thanh Hà giảm bớt không ít áp lực. Hôn lễ vốn có nhiều việc, cũng có không ít kiêng kị. Không ít đồ vật không thể dùng lung tung, vượt qua nghiêm trọng sẽ bị chém đầu, hiện tại có người Chu gia giúp đỡ khiến Triệu Thanh Hà thoải mái hơn nhiều. Người Chu gia tuy là trước mắt người khác thì hạ mình, nhưng nói thế nào cũng là công hầu gia, đối với những lễ nghi này hết sức rõ ràng.
Có rất nhiều chuyện tuy là không cần Triệu Thanh Hà xen vào, nhưng vẫn bận rộn xoay tròn, hai cụ Triệu lão hán đang chuẩn bị tới kinh thành, còn có một toà nhà lớn chờ hắn đến bố trí, còn thêm việc chọn lựa nô bộc. Đối với những thứ này Triệu Thanh Hà không có kinh nghiệm, mà Thường Đình Chiêu cũng không hỗ trợ được nhiều, hàng năm hắn đều ở bên ngoài thì làm sao biết những chuyện như vậy. Trừ bỏ vài thân tín giúp mình chạy chân, những hạ nhân khác phần lớn là đến từ trong phủ Định Quốc Công. Triệu Thanh Hà không dám dùng bọn họ, cho dù đối với Thường Đình Chiêu trung thành nhưng không nhất định đối với hắn cũng thế, sợ là còn không bằng người mình mua từ bên ngoài về làm việc.
Tuy nô bộc mua bên ngoài có văn tự bán đứt, cũng không biết nguồn gốc xuất thân nên không bảo đảm được. Hai người Triệu lão hán đều thành thật phúc hậu, trước giờ cũng chưa được người hầu hạ, chỉ sợ đến lúc đó còn bị nô bộc khinh chủ. Chớ nói đến việc giúp Triệu Thanh Hà quản lý thôn trang, Triệu Thanh Hà lại không có rảnh rỗi thường xuyên đi xem, đến lúc đó bị che mắt cũng không biết.
" Nhiều sản nghiệp cũng là chuyện phiền toái a." Triệu Thanh Hà nhìn tài sản trong tay không khỏi cảm thán. Hoàng đế đúng thật là hào phóng, ban cho hắn một toà nhà lớn cùng không ít đất đai, nhưng mà bây giờ đi đâu tìm người quản lý mới là vấn đề. Ngay cả lãnh đạo cấp bậc nhỏ nhất Triệu Thanh Hà cũng chưa làm qua, để cho hắn làm mấy cái này quả thật đầu muốn đau.
Đương Quy xách bình nước vào, vừa nghe liền nở nụ cười, " Đại nhân, ngài được lợi lộc còn khoe khoang."
Triệu Thanh Hà bật cười, trước nghe Nghiêm Hoảng nói như vậy hắn trong lòng đều thấy chua, hiện giờ đổi thành hắn nói.
" Đương Quy, ngươi biết cách mua nô bộc như thế nào mới ổn không?"
Đương Quy không khỏi nhíu mày, " Đại nhân, thứ cho tiểu nhân nói thẳng, nếu là hầu hạ người bình thường thì không sao, nhưng nếu có chuyện quan trọng thì lại không thể dùng được. Nếu xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo thì tất nhiên sẽ không hiểu quy cũ, những người như vậy tuy có thể dùng nhưng sẽ tốn rất nhiều công phu. Ở nhà lớn hầu hạ lão thái gia lão phu nhân thì còn được, nhưng nếu đi cùng ngài gả vào phủ Quốc công thì không ổn. Nô tài phạm sai, trên mặt chủ tử cũng không sáng. Nhưng nếu ngài mua nô bộc ra từ mấy nhà giàu có, cái loại nô bộc này hoặc là phạm tội nếu không sao lại bị đuổi ra, hoặc là chủ nhà lụi bại, loại nô bộc này cũng không tốt lành gì, toàn là những tên giảo hoạt, dễ dàng lừa trên gạt dưới trong lòng cũng không trung thành."
Triệu Thanh Hà xoa bóp đầu, hắn sao lại không biết những điều này, cho nên những nhà giàu đều thích dùng con cháu nô bộc trong nhà sinh, hiếm khi ra ngoài mua là vậy. Cho dù có mua cũng là tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nhưng hiện tại thì hắn cần dùng gấp, nhất định phải chọn có sẵn.
" Cái gì cũng không được vậy làm sao mới tốt đây?"
Đương Quy suy nghĩ, thấp giọng nói: " Đại nhân, ngài sao không hỏi xem Thường tướng quân?"
Triệu Thanh Hà cùng Đương Quy nói chuyện cũng không có gì giấu diếm, tuy Đương Quy tuổi không lớn lắm nhưng chút chuyện này ngược lại rõ ràng, liền đem băn khoăn nói ra.
Đương Quy gật gật đầu, " Điều này cũng đúng, nhưng mà việc này nên cùng ngài ấy thương thảo một chút mới tốt."
Triệu Thanh Hà rối rắm mấy ngày không có kết quả, cũng chỉ có thể như thế. Vì vậy đêm đó nói chuyện này cho Thường Đình Chiêu, Thường Đình Chiêu cũng không khỏi nhíu mày, " Chuyện hậu trạch ta không hiểu biết, mấy năm nay thời gian ta ở trong quân doanh nhiều hơn ở nhà, ngay cả nha hoàn trong sân của ta còn không nhớ được tên vài người."
Triệu Thanh Hà đã biết như thế nên không có thất vọng lắm, chỉ là lo lắng nói: " Cũng không thể để Trung nghĩa hầu tìm người chứ? Tuy nói ấn tượng đối với bọn họ cũng rất tốt, nhưng cũng không tới mức tín nhiệm."
Thường Đình Chiêu nghĩ nghĩ nói: " Không bằng thế này, quản lý thôn trang ta có thể giao cho binh sĩ bị thương xuất ngũ trong trận chiến tranh này, phần lớn sản nghiệp trên danh nghĩa của ta đều để bọn họ quản lý."
Hai mắt Triệu Thanh Hà sáng lên, hắn sao lại quên chuyện này. " Biện pháp này rất được, ngươi không nói thì ta đã quên mất."
Triệu Thanh Hà ở trong quân làm đại phu cho cả người lẫn vật, cho nên quen biết không ít người, được Thường Đình Chiêu nhắc nhở thì trong đàu đã hiện ra vài người thích hợp. Quân hộ địa vị thấp, những người này lại thương tật về sau sống sẽ không quá tốt. Như vậy không chỉ có người làm việc cho Triệu Thanh Hà, cũng có thể giảm bớt áp lực cuộc sống cho những thương binh này. Tuy trong triều có bồi thường cho bọn họ, nhưng chung quy cũng không phải là kế lâu dài.
Trong quân Triệu Thanh Hà rất có danh tiếng, Triệu Thanh Hà cũng có tín nhiệm binh sĩ xuất thân từ quân Thường gia, huống hồ trước kia còn có giao tiếp nên hiểu biết tính nết đối phương, so với mua bên ngoài thì tốt hơn nhiều.
Thường Đình Chiêu lại nói: " Đến lúc tuyển người ngoài việc ngươi nhìn người, còn phải xem người nhà của bọn họ thế nào."
Triệu Thanh Hà vừa nghe nói không khỏi nâng mi, " Sao vậy? Ăn mệt rồi?"
Thường Đình Chiêu thở dài, " Tuy nói không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng thật sự rất ghê tởm."
Triệu Thanh Hà gật gật đầu ghi nhớ trong lòng, " Có người xử lý thôn trang sẽ dễ dàng hơn, hạ nhân bên người thì không bằng tạm mua vài người, sau đó mua vài đứa nhỏ từ từ bồi dưỡng. Về sau dùng không được thì đưa ra ngoài, dù sau ở dưới mí mắt cũng không nháo ra được cái gì."
Thường Đình Chiêu không đồng ý: " Đại tẩu của ta chính là bị người bên cạnh gài bẫy, hầu hạ bên người càng phải cẩn thận."
Triệu Thanh Hà khó xử nói: " Ta phải đi đâu chọn lựa người thích hợp đây? Bên cạnh ngươi lại không có ai."
" Không bằng đi tìm đồng hương của ngươi? Bên Nghiêm gia cũng được."
" Thích hợp sao?" Triệu Thanh Hà cảm thấy chủ ý này không ổn lắm, tuy nói quan hệ giữa bọn họ rất tốt nhưng mà vẫn nên có chuyện không nên nói.
Thường Đình Chiêu lại cảm thấy có thể được, " Chỉ cần chọn trong tay bọn họ một hai người dùng là được, giúp đỡ hay giám sát cũng vậy. Bên cạnh đó cũng làm cho bọn họ yên tâm hơn."
Triệu Thanh Hà lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của Thường Đình Chiêu, hiện giờ hoàng thượng trở về, tình hình trong triều đại biến, đồng minh trước đó cần phải chịu khảo nghiệm mới. Tuy nói ba bên cảm tình tốt nhưng nếu đã liên luỵ đến triều đình, thì sẽ không đơn giản như vậy. Bây giờ ở mặt ngoài ba bên không có quá nhiều giao tình, như vậy cũng là tạo điều kiện liên lạc mà không dễ dàng bị phát hiện. Người ở trên nghi ngờ rất nặng, tất nhiên sẽ không tin tưởng Thường Đình Chiêu để người ngoài bên cạnh mình. Nhiều nhất sẽ cho là đối phương xếp vào cọc ngầm, mà hai phu phu Thường Đình Chiêu không biết thôi.
Triệu Thanh Hà gật đầu, " Như vậy cũng tốt, làm thế nào đem nô bộc nhét vào là chuyện của bọn họ."
Ngày thứ hai Triệu Thanh Hà đi tìm Thập Tam Vương gia, Vân Hi nhìn hắn nói: " Nghĩ vậy thật sao?"
Triệu Thanh Hà hiểu rõ, đồng hương đây là đang nhắc nhở mình. Mặc dù là đồng hương nhưng không phải chuyện gì cũng có thể tín nhiệm lẫn nhau.
" Việc này là hắn đề."
Thập Tam Vương gia cùng Vân Hi không khỏi nhìn nhau, Thập Tam Vương gia nói: " Thường tướng quân tín nhiệm bản vương như vậy, bản vương cũng sẽ không để cho hắn thất vọng."
" Ngoài ra, thỉnh Thập Tam Vương gia với Vương phi chọn người thêm để ý, nếu ta dùng không được sẽ lui trả về." Triệu Thanh Hà không khách khí nói, tuy nói là tín nhiệm đối phương nhưng không phải ai cũng có thể nhét cho hắn được,
Thập Tam Vương gia không đồng ý, " Ta đây là kết thân không phải kết thù, văn tự bán đứt sẽ đưa cho ngươi, bao gồm người nhà của hắn. Nếu không thích hợp thì trực tiếp bán đi hoặc là đánh chết, không cần khách khí."
Triệu Thanh Hà càng thêm an tâm, " Ta không có yêu cầu gì cao, chỉ cần làm việc cẩn thận là được. Nhưng mà nếu như không đủ, thì cùng lắm các ngươi cho thêm vài người, dù sao các ngươi tài đại khí thô trong tay nhiều người."
Vân Hi thật lòng nói: " Lấy người từ chỗ chúng ta tổng cũng không phải là kế lâu dài, ngươi tự mình chọn vừa đứa nhỏ, trẻ mồ côi tầm sáu bảy tuổi, chỉ cần năm năm đã có thể bồi dưỡng thành người của mình."
Triệu Thanh Hà nhếch miệng cười, " Đồng hương đúng là bạn hiền!"
Vân Hi tức giận lườm hắn một cái, " Không trả lại kính viễn vọng cho ta còn tới chỗ ta lấy người, da mặt ngươi ngày càng dày đó!"
Triệu Thanh Hà cười nói: " Hai chúng ta là ai với ai nha, kính viễn vọng thì ngươi đừng nhớ thương làm gì nữa, bây giờ ngay cả ta còn khó sờ được một cái. Nếu ngươi cảm thấy thiệt thòi, ta đưa cho ngươi vài trái bom, bảo đảm bình an cho nhà ngươi."
Vân Hi phất phất tay, " Cái đồ chơi đó ngươi giữ mà dùng đi, nếu không cẩn thận bị nổ, Vương phủ của ta cũng hi sinh."
Nhưng mà Thập Tam Vương gia lại tò mò, " Nghe nói cái đồ này hết sức lợi hại, ta cũng muốn trộm xem một chút."
" Ta còn có giữ lại một quả, ngươi muốn xem thì ngày mai ta đưa cho ngươi. Lực sát thương không lớn lắm, cả đám lang chỉ có nổ chết mấy con."
Thập Tam Vương gia nghe đến bầy lang thì hứng thú, " Nghe nói ngươi mang về không ít da lang, sao không thấy đưa đến quý phủ ta hả?"
" Còn đang thuộc da, mấy ngày nửa chắc là có thể mang tới. Nguyên vẹn không có nhiều, ngươi thích thì chọn một ít đi." Đây chính là hậu quả của việc gióng trống khua chiêng khoe khoang, da lang bây giờ bị không ít người đặt cọc lấy đi, chỉ sợ cuối cùng chẳng còn dư bao nhiêu
Triệu Thanh Hà ở Vương phủ không lâu thì đi đến Nghiêm phủ, Nghiêm Hoảng nhìn thấy hắn thì vội vàng chạy tới, " Thanh Hà, ngươi rốt cuộc cũng đến, ta muốn đi tìm ngươi nhưng ca ta không cho, nói mấy ngày nay ngươi bận."
" Không phải sao, bận đến mức chân không chạm đất, ngươi như vậy thật quá đúng thảnh thơi." Triệu Thanh Hà không khách khí ngồi vào trên ghế, cầm miếng dưa hậu gặm.
Nghiêm Hoảng than thở nói: " Ta nhàm chán muốn chết rồi, Lục hoàng tử lăn đi núi tuyết, ca ta vẫn quản ta nghiêm như vậy."
Hiện giờ phe phái Lục hoàng tử chẳng mấy tốt đẹp, phe phái Nghiêm phi lại trở nên chạm tay có thể bỏng. Tuy nói Thập nhất hoàng tử còn nhỏ, trong cung cũng chỉ có Thập nhất hoàng tử có khả năng kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước. Nghiêm Khác quản lý chặt Nghiêm Hoảng cũng là sợ hiềm nghi, Nghiêm gia nếu gây chú ý quá mức chỉ sợ có người ước mơ, hiện tại thấp điệu mới tốt. Chớ để ngày nào đó trong lòng hoàng thượng lại không thích, nhổ gốc cả nhà bọn họ.
" Việc này ngươi phải nghe ca ngươi, mà ca ngươi đâu rồi?"
Tất nhiên không phải Nghiêm hoảng không hiểu, chẳng qua là oán giận vài câu thôi, vừa nghe Triệu Thanh Hà tìm Nghiêm Khác lập tức cảnh giác, " Ngươi tìm ca ta để làm chi?"
Triệu Thanh Hà tức giânh trợn mắt liếc hắn một cái, " Ta là người sắp kết hôn, đoán mò cái gì đâu."
Nghiêm Hoảng không biết cái gì là ngượng ngùng, đúng lý hợp tình nói: " Ta cái này gọi là phòng bị trước, ngặn chặn mọi thứ có thể."
" Ngươi là cái đồ bưng hủ dấm to, nể ca ngươi có thể chịu được ngươi."
Vẻ mặt Nghiêm Hoảng lại đắc ý, " Ca ta thích ta như vậy."
Triệu Thanh Hà rùng mình một cái, lông gà lông vịt rụng đầy đất.
Không lâu sau Nghiêm Hoảng đã trở về, Triệu Thanh Hà nói cho hắn nghe việc này, Nghiêm Khác chưa mở miệng, Nghiêm Hoảng đã nói: " Không phải chỉ là vài tên nô bộc thôi sao, có vậy cũng giấu giấu không chịu nói, làm ta còn nghĩ ngươi có suy nghĩ không an phận với ca ta, chuyện đơn giản như vậy cũng phải chờ ca ta về mới nói. Ta làm chủ, quyên cho ngươi mấy chục tên nô bộc."
Triệu Thanh Hà á khẩu, Nghiêm Khác vẫn như cũ mặt không có biểu tình, sờ sờ đầu Nghiêm Hoảng, " Chớ ăn nhiều băng như vậy, buổi tối bụng sẽ khó chịu."
Nghiêm Hoảng lập tức giống như con mèo nhỏ co lại dính sát vào l*ng ngực Nghiêm Khác, mùa hè nóng bức như vậy cũng không sợ nóng.
Nghiêm Khác vừa nghe liền biết chuyện gì xảy ra, chỉ đáp một chữ ‘được’, sau không nói thêm chữ thứ hai.
Triệu Thanh Hà biết rõ tính tình Nghiêm Khác là vậy, nếu đáp ứng sẽ làm ổn thoả, không cần hắn quan tâm.
Không mấy ngày sau, bên phía Thập Tam Vương gia đem một nha hoàn mười lăm tuổi qua, không chỉ là nha hoàn mà còn có thêm nhiều ban thưởng khác. Mà bên phía Nghiêm Khác lại không có động tĩnh, đợi khi Triệu Thanh Hà đi mua nô bộc thì mua được một nha đầu khá hài lòng.
Hai nha hoàn đều cầu ban tên một lần nữa, bởi vậy Triệu Thanh Hà đặt tên người trước là Lưu Ly người sau gọi Lưu Tô.
Lưu Ly tính tình ổn trọng ít nói, Lưu Tô thông minh nói nhiều, vừa lúc bổ trợ lẫn nhau.
Triệu Thanh Hà không có nói nhiều với bọn họ, cũng không để bọn họ tới hầu hạ mà đưa hai người tới ở nhà lớn, đi huấn luyện nô bộc mới mua về.
Mặc dù không có giám sát hai người làm việc rất có quy củ, tuy tính tình khác biệt nhưng ở chung coi như hoà hợp, cũng không có phát sinh chuyện gì không thoả đáng.
Sáng sớm Triệu Thanh Hà ra chờ ở cảnh thuyền, hôm nay hai vợ chồng Triệu lão hán tới kinh thành, dù là không phải cha mẹ ruột nhưng trong lòng vô cùng kích động chờ mong.
" Cha mẹ!" Triệu Thanh Hà nhìn thấy hai cụ liền vẫy vẫy tay hô to lên.
Triệu lão hán với Trương thị kích động không thôi, đứng ở dưới thuyền nắm chặt tay Triệu Thành Hà nửa ngày không nói được một câu. Trước đó biết được Triệu Thanh Hà lên chiến trường, hơn một năm nay chưa có một giấc ngủ ngon, mỗi buổi tối đều bị ác mộng làm tỉnh.
Chỉ mới hai năm không thấy, hai cụ so với trước già hơn không ít, tóc bạc trên đầu nhiều hơn, nếp nhăn trên mặt có thể kẹp chết muỗi.
Trong lòng Triệu Thanh Hà chua xót, " Hài nhi bất hiếu, để cha mẹ lo lắng."
Hai cụ nhìn thấy Triệu Thanh Hà không việc gì trong lòng nhất thời an tâm lại, sau nhìn thấy Thường Đình Chiêu đứng một bên thì bối rối không biết làm sao, hoàn toàn không ngờ được Thường Đình Chiêu sẽ tự mình lại đây đón bọn họ, đây là cỡ não thể diện a!
Hiện tại có ai không biết Thường Đình Chiêu là không đồng nhất bàn, đánh bại Tây Nhung, được hoàng thượng ngợi khen, có thể nói là vinh quang tới cực điểm.
Thường Đình Chiêu cung kính hành lễ, " Bá phụ, bá mẫu, đi đường vất vả."
Hai cụ Triệu lão hán bị hù nhảy dựng, miệng liên tục nói: " Này, này sao lại để ngài như vậy được."
Triệu Thanh Hà cười nói: " Có cái gì không được, sau này sẽ là người một nhà."
Mặt hai cụ Triệu lão hán không khỏi cứng đờ, hai nam tử kết hôn nói thế nào cũng không phải chuyện tầm thường, Triệu Thanh Hà lại có thể nói không chút kiêng kị.
" Biểu thúc!" Một thiếu niên cao gầy miệng cười tươi gọi Triệu Thanh Hà.
Triệu Thanh Hà theo tiếng nhìn lại, chấn động, " Đây là Tiếu Quý sao? Ai yêu, mới có hơn hai năm đã cao bằng biểu thúc nha?"
Vốn dĩ Tiếu Quý kém Triệu Thanh Hà một cái đầu, hiện giờ đúng là cao hơn. Hai cụ Triệu lão hán đơn độc lên kinh nên người Tiếu gia lo lắng, vì thế để Tiếu Quý đi cùng. Hiện tại Tiếu Quý cũng sắp mười lăm tuổi, đã có thể làm được không ít chuyện. Tiếu Phúc cũng muốn đi tới đây, nhưng trong nhà nhiều việc thật sự không đi được, vì vậy phái Tiếu Quý làm bạn.
Trương thị cười nói: " Hai năm nay mấy nhà chúng ta đều rất tốt, ăn ngon nên mấy đứa nhỏ đứa nào cũng giống như măng mọc mùa xuân cao nhanh chóng."
Tuy Triệu Thanh Hà ít có thư từ qua lại trong nhà, nhưng cũng biết được tình hình đại khái. Trại nuôi gà làm hừng hực khí thế không nói, buôn bán lẩu que xiên cực kỳ náo nhiệt, bây giờ không chỉ ở huyện mà ở phủ cũng có cửa hàng mặt tiền. Bởi vì được Thường Đình Chiêu quan tâm, không ai dám trêu chọc, buôn bán càng thêm xuôi buồm, hiện tại càng ngày càng thêm bận rộn. Hiện giờ Triệu gia, Tiếu gia với Lưu gia biến thành nhà già trong Thuý Sợ thôn, bao nhiêu người đều muốn nịnh bợ.
Nói đến chuyện trong nhà, Trương thị quên luôn có Thường Đình Chiêu ở một bên, nói liên tục không ngưng lại được. Vẫn là Thường Đình Chiêu cắt ngang, mùa hè nóng bức, hai cụ Triệu lão hán lại xóc nảy hơn nửa tháng, phơi nắng như vậy thân thể sẽ chịu không nổi.
Hai cụ Triệu lão hán tuy rằng đã sớm biết quan hệ giữa Triệu Thanh Hà với Thường Đình Chiêu có cái gì, nhưng nghe được hai người muốn thành hôn mà còn do hoàng thượng tứ hôn thì bị hù hoảng sợ. Chuyện này ở Thuý Sơn thôn nhấc lên bão táp không nhỏ, ngày trước Triệu lão nhị với Triệu lão tam không ít lần tới làm tiền, đều bị Triệu lão hán đuổi trở về. Trong lòng bọn họ cực kỳ tức giận nên đem chuyện Triệu Thanh Hà thích nam nhân truyền ra ngoài, điều này làm cho trong thôn có nhiều lời đồn nhảm, khiến cho hai cụ Triệu lão hán trong đoạn thời gian này vô cùng khó chịu. Không ngờ chớp mắt một cái, Triệu Thành Hà có thể leo lên cành cao như vậy, chớ nói là trong thôn, mà ngay cả Huyện thái gia phải chạy tới thôn hành lễ với hai cụ Triệu lão hán.
Tuy nói là nam thê, nhưng nam đinh trong nhà tiểu dân chúng có thể tới nhà công hầu làm thiếp đã là chuyện cỡ nào lợi hại, huống chi là chính thê, còn là hoàng thượng tứ hôn, này là rạng rỡ đến mức làm cho người ta không nhìn thấy nam thê có chỗ nào không ổn cả. Mà tất cả mọi người đều biết Triệu Thanh Hà thích nam nhân, hiện giờ coi như là được đền bù như nguyện.
" Biểu thúc, xe ngựa cũng thật khí thế." Tiếu Quý cảm thán nói. Thời gian này trong nhà buôn bán náo nhiệt, Tiếu Quý coi như là thấy được nhiều, nhưng khi ngồi vào xe ngựa này vẫn thấy thổn thức không thôi.
Đợi đến khi nhìn thấy toà nhà hoàng thượng ban cho Triệu Thanh Hà, không chỉ là Tiếu Quý mà ngay cả hai cụ Triệu lão hán trừng mắt to.
Trương thị không thể tin được nói: " Nhi a, đây là toà nhà của ngươi?"
Triệu Thanh Hà cười nói: " Nương, xem ngài nói kìa, đây là toà nhà của chúng ta."
Triệu lão hán cũng không thể tin được, " Nghe nói kinh thành cái gì cũng đắt đỏ, toà nhà này tốn không ít tiền đi?"
" Đây là hoàng thượng ban cho… “
Triệu lão hán với Trương thị hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống đất, " Gì? Đây là hoàng thượng ban cho?"
Triệu Thanh Hà cười gật đầu.
Hai cụ nuốt xuống ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy đi đường muốn bay lên.
Mà lúc này đám nô bộc cũng đều vây lại đây, xếp thành hàng đứng ở hai bên, cùng nhau kêu to: " Lão thái gia, lão phu nhân an."
Hai cụ Triệu lão hán bị hù nhảy dựng, " Này, đây là… “
" Là dùng để hầu hạ cha mẹ."
Trương thị nhịn không được cầm lấy tay Triệu Thanh Hà, " Thanh Hà, cái này xài hết bao nhiêu tiền a, nhà chúng ta không có quen như vậy. Ta và cha ngươi có tay có chân, không cần người hầu hạ."
Tiếu Quý tới gần nói: " Nãi nãi, đây chính là kinh thành không giống với Thuý Sơn thôn của chúng ta. Hơn nữa sân lớn như vậy, ngài cùng gia gia làm sao thu dọn được. Huống chi biểu thúc hiện tại không giống như trước, không có nô bộc sai bảo, tất sẽ bị người ta xem thường."
Những điều này là do trước khi đi Tiếu Đại Sơn nói cho Tiếu Quý, chỉ sợ hai cụ không hiểu chuyện làm ra sai lầm. Tiếu Đại Sơn làm người buôn bán nên tầm nhìn rộng, dĩ nhiên hiểu được đạo lý bên trong.
Vẫn luôn không nói chuyện Triệu lão hán cũng gật đầu nói: " Nương hài nhi, việc này nghe theo Thanh Hà đi, trong lòng con chúng ta có chừng mực."
Trương thị được nhắc như vậy tỉnh ra, sợ Thường Đình Chiêu chê cười, không khỏi ngượng ngùng nói: " Là ta không nghĩ tới."
Thường Đình Chiêu cười nói: " Bá phụ bá mẫu chất phác đúng là hiếm có, nhưng mà nên hưởng phúc thì nên hưởng, nếu không những cố gắng của Thanh Hà sẽ vô ích sao."
Trương thị nghe như vậy trong lòng vô cùng ấm áp, khoảng cách với Thường Đình Chiêu cũng kéo gần lại chút. Tuy rằng vẫn như cũ không tự nhiên, nhưng không có giống như trước đến liếc mắt nhìn còn không dám.
Buổi tối bữa cơm đoàn viên lại làm cho hai cụ Triệu lão hán đối với Thường Đình Chiêu càng thêm ấn tượng tốt, cảm thấy Thường Đình Chiêu không như người ta nói là khát máu vô tình, ngược lại là đứa trẻ vô cùng kiên định, hơn nữa hoàn toàn không làm giá, đối với bọn họ hết sức tôn kính, đối với Triệu Thanh Hà đặt ở trong tâm, bất an cũng hơi hơi thả xuống.
Thường Đình Chiêu đi rồi, Trương thị lôi kéo Triệu Thanh Hà nói chuyện, " Nhi a, ta và cha ngươi không có bản lãnh gì, cũng không biết ngươi thành hôn nên chuẩn bị cái gì. Số tiền này tuy không nhiều lắm, cũng là một chút tâm ý của hai ta… “
Triệu Thanh Hà vội đẩy trở về, " Nương, ta không thiếu tiền, cha mẹ tự mình giữ lại."
Triệu lão hán hút thuốc lá rời, nói: " Nhận lấy, ta và nương ngươi vất vả cả đời vì cái gì, không phải là vì muốn ngươi sống tốt sao. Hiện tại ta và nương ngươi có ăn có mặc, mấy thứ này cũng không dùng tới."
Triệu Thanh Hà biết nếu không nhận chỉ sợ hai cụ không an lòng, vì vậy liền cầm lấy, cũng nói với bọn họ chuyện nghĩa phụ nghĩa mẫu.
" Nghĩa phụ nghĩa mẫu đều là người phúc hậu, hôm nào hai nhà chúng ta tìm thời gian gặp nhau."
Triệu lão hán với Trương thị không khỏi khẩn trương lên, Trương thị nói: " Này, này sao có thể."
Triệu Thanh Hà cười nói: " Có gì không thể, không có gì đáng sợ. Huống chi nói cái này tuy khó nghe, hiện giờ nghĩa phụ nghĩa mẫu còn cần có ta quan tâm kìa."
Nghe lời này Triệu lão hán vẻ mặt nghiêm túc, " Tuy nói là ngươi có chừng mực, nhưng cũng không nên đắc ý, cũng không được ỷ vào Thường tướng quân làm việc lung tung."
Trương thị trừng mắt nhìn hắn, " Thanh Hà làm người như vậy sao, nhưng mà, Thanh Hà a, ngươi dù sao chính là nam thê không thể nào cho tướng quân nối dõi, làm việc gì cũng phải chừa đường lui."
Trong lòng Triệu Thanh Hà ấm áp, đây mới là người nhà nha.
Lúc này Lưu Tô đi đến, bưng vào một mâm trái cây. Bộ dáng Lưu Tô có chút xinh đẹp, dáng người cực kỳ chuẩn. Ánh mắt Trương thị nhìn nàng loé loé lên, chờ Lưu Tô rời đi mới mở miệng, " Nha đầu này là nha hoàn hồi môn của ngươi?"
Triệu Thanh Hà vừa nghe liền hiểu được, " Nương, ngài đừng nghĩ nhiều."
Trương thị thở dài, " Về sau khẳng định Thường tướng quân sẽ muốn lưu lại huyết mạch đi? Trong lòng ngươi nên tự mình cân nhấc."
Triệu Thanh Hà biết mình có giải thích thế nào hai cụ cũng không tin tưởng, chỉ nói: " Nương, ta đã biết."
Hai cụ Triệu lão hán thấy thái độ hắn như vậy cũng không tiện nói gì thêm.
Ngày thứ hai, Trung nghĩa hầu với Hầu phu nhân đã đăng môn bái phỏng, thực sự làm hai cụ hoảng sợ. Được cái hai người nhìn bộ dáng béo béo mượt mà không có tính công kích, có vẻ vô cùng phúc hậu, rất nhanh liền quen thuộc nhau, trước khi rời đi hai cụ Triệu lão hán còn quên mất hai vị này là Hầu gia cùng Hầu phu nhân.
Hai nhà bình thường tới lui thân mật, khiến cho hai cụ Triệu lão hán nhanh chóng thích ứng cuộc sống trong kinh thành, xử lý hậu trạch có Hầu phu nhân hỗ trợ thoả đáng, làm cho Triệu Thanh Hà bớt lo không ít. Nửa năm qua đi, Triệu lão hán với Trương thị tuy vẫn thuần phác như cũ, nhưng không có giống như lúc mới tới kinh thành luống ca luống cuống, không còn nhìn thấy nhân vật lớn hai chân như nhũn ra.
Mà hôn lễ bất tri bất giác đã tới trước mắt.
Tác giả :
Lạc Tân