Thú Y - Lạc Tân

Chương 79

E&B: Strangers Ex

Triệu Thanh Hà không biết chém giết qua bao lâu mới chấm dứt, những con lang này không ngừng cuồn cuộn xông vào đám người, hoàn toàn không bị lưỡi đao doạ sợ, chẳng sợ bọn họ giết từng đầu lang, cũng không ngừng lại nhào tới, cho đến con cuối cùng chết đi mới yên tĩnh.

Triệu Thanh Hà xụi lơ trên mặt đất, hắn tuy là được vây ở giữa nhưng thỉnh thoảng vẫn có con lọt lưới nhảy vào, hắn cũng theo đó chém giết không ít. Tuy nói đã ở trong quân hơn một năm, nhưng hắn bình thường chưa từng ra chiến trường, ở hậu phương vô cùng an toàn, đêm nay kinh tâm động phách quả thật hù chết hắn, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không quên.

" Mặt trời sắp mọc rồi, sẽ không có chuyện gì đi?" Triệu Thanh Hà rốt cục nhịn không được nói.

Tuy rằng chém giết đã sớm chấm dứt, nhưng không có ai dám thả lỏng cảnh giác, Thường Đình Chiêu vẫn ra lệnh mọi người vây quanh cùng nhau, người bên ngoài canh gác, người bên trong nghỉ ngơi, luân phiên coi chừng còn có bầy lang âm thầm. Nhưng tình hình này có ai dám ngủ thật, tất cả mọi người đều mờ to mắt tỉnh ngủ.

Đám lang này dị thường gian xảo, hôm qua bọn họ thiếu chút nữa bị chúng nó xem thường, cho dù là đã tiêu diệt hết lũ lang, kết quả mới yên tĩnh gần nửa canh giờ thì đột nhiên bị tập kích, thế tới còn hung mãnh ác liệt hơn lần thứ nhất. Nếu không có Thường Đình Chiêu vẫn như cũ cảnh giác mệnh tất cả mọi người vây quanh ở cùng nhau mà không phải về doanh trướng nghỉ ngơi, hiện giờ chỉ sợ tổn thất thảm trọng.

Bóng tối tản đi, sợ hãi cũng dần lui, mà kính viễn vọng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Thường Đình Chiêu quan sát bốn phía, không thấy khác thường mới tuyên bố nguy cơ đã qua, chỉ lệnh vài người tiếp tục canh gác.

" Sao lại có nhiều lang như vậy!" Nghiêm Hoảng sau khi thư giản mới phát hiện thi thể tích tụ như núi, biết là hôm qua có rất nhiều lang tập kích nhưng khi đó làm sao có thì giờ để ý chuyện gì khác, bây giờ mới kịp hồi thần lại nhìn một lượt, số lượng này quả thực hù chết người.

" Mịa, chiêu này thực CMN đủ ác." Gia Cát Như nhịn không được chửi lên, trên mặt còn dính vết máu.

Mọi người ở đây đều là vào nam ra bắc đã quen mặt, cũng là lần đầu tiên gặp được nhiều dã lang như vậy, chỉ sợ toàn bộ lang ở núi này đều tụ tập ở đây. Cần phải biết là núi này phải thúc ngựa một ngày một đêm mới có thể đi ra ngoài, bình thường bầy lang phân chia địa bàn, đâu thể nào tụ tập lại với nhau, nếu nói trong đó không có quỷ dị, đứa trẻ bảy tuổi cũng không tin.

Tả hộ quân cao mày nói: " Chỉ sợ toàn bộ lang ở núi này đều tại đây."

Nghiêm Khác hừ lạnh, đôi mắt thoáng qua tàn khốc, " Nếu không phải các ngươi đề phòng mang theo nhiều bom, lần này chết là không nghi ngờ."

Mặc dù không có người chết, nhưng hầu hết là đều bị thương, nghiệm trọng nhất là có một người bị mất một cánh tay. Những con lang này hết sức gian trá, biết được uy lực của bom thì không còn công kích thành đàn, mà bom thì có hạn, khiến cho mọi người không dám dùng tuỳ tiện, chỉ có thể đến một con chém một con. Đám lang thập phần hung mãnh, nếu không có hộ vệ với thân binh đều võ nghệ cao cường, không thì dù có bom cũng khó cứu lấy mạng bọn họ.

Triệu Thanh Hà đang đứng đếm, bi ai phát hiện trừ một quả bom còn lại cuối cùng trên người hắn, tất cả mọi người đều ném sạch rồi!

" Bây giờ bom cũng không có, nếu đến thêm lần nữa phải làm sao bây giờ?"

Tuy nói mọi người bị thương không nặng, nhưng hôm qua hao hết thể lực phải mất một lúc lâu mới có thể hồi phục, lại đến một lần nữa chỉ sợ không còn sức chiến đấu như hôm qua. Lần này là lang, ai biết chừng còn cái gì nữa, thật sự rất bị động.

Chân mày Thường Đình Chiên vặn lại: " Hôm nay đã có thể đi ra khỏi mảnh rừng núi này, chỉ cần đi đến nơi có người thì không cần lo lắng như vậy."

Nghiêm Khác cũng nói, " Qua nơi đây sẽ có thế lực của Nghiêm gia ta."

Lúc này Triệu Thanh Hà mới thở phào một cái, lập tức lại cau mày: " Ngựa của chúng ta bị lang cắn thương không ít, có rất nhiều con không biết chạy đi đâu, định là đi bộ rời khỏi đây sao?"

Hôm qua tình huống khẩn cấo, căn bản không có thời gian chiếu cố những con ngựa nên tháo ra hết dây cương cho chúng nó tự chạy trối chết, vẫn có mấy con không chạy kịp bị cắn thương, hoặc là chạy trốn không thấy bóng dáng, hiện tại một con ngựa dùng cũng không có."

Nghiêm Khác nói: " Không sao, mấy con ngựa này đều biết đường, sẽ tự mình tìm tới."

Thường Đình Chiêu quét mắt sang Gia Cát Như, Gia Cát Như đang xụi lơ trên mặt đất vội vàng nhảy dựng lên, từ trong l*ng ngực lấy ra một cây sáo ngắn bắt đầu thổi, âm thanh vang vọng.

Vốn là đang mềm giống như một vũng bùn, Nghiêm Hoảng lập tức phục hồi tinh thần, " Đúng là triệu mã lệnh, không hổ là quân mã, huấn luyện thật tốt."

Triệu Thanh Hà dạo qua một vòng liền cười không nổi, doanh trướng của bọn họ hôm qua bị phá hỏng, trang bị đầy đủ trên xe ngựa thành một đống hỗn độn, thức ăn hôm nay còn chưa biết ở đâu đâu.

" Một lát chúng ta ăn cái gì đây? Nguyên liệu ta chuẩn bị đều bị phá hỏng gần hết, lương khô cũng thế, có thể ăn được không có nhiều."

Nghiêm Hoảng trực tiếp nở nụ cười, " Thanh Hà, ngươi thật đúng là hồ đồ, thịt lang nhiều ở đây nhiều như vậy còn hỏi ăn cái gì!"

Triệu Thanh Hà lúc này mới phản ứng, không khỏi vỗ vỗ đầu, " Xem ta, đều quên mất tiêu, thật sự là bị doạ đến phát ngốc."

Thường Đình Chiêu nhìn thi thể khắp nơi, hừ lạnh nói: " Nhiều da lang như vậy vừa lúc hồi kinh làm lễ."

Mọi người cũng không nhàn rỗi, Triệu Thanh Hà với các đầu bếp cùng nhau làm điểm tâm, những người khác thì bắt đầu lột da. Bởi vì không cần phải để ý nên tốc độ lột da rất nhanh, đến khi chuẩn bị xong điểm tâm thì trên căn bản đều lột tốt lắm. Chỉ cần không bị nổ quá khó xem, cơ bản đều bị lột sạch.

Triệu Thanh Hà bất đắc dĩ nói: " Nhiều da lang như vậy phải mang đi thế nào đây, ngựa của chúng ta không đủ."

Thường Đình Chiêu vung tay lên, " Hai người một con, những con ngựa khác dùng để chở đồ."

Đoàn người cứ như vậy mà đi khỏi núi, chừng mười con ngựa trên người còn phải mang theo da lang đầy mùi máu tanh, rêu rao khắp nơi.

Dân chúng thành trấn ven đường đã sớm được tin tức, Thường tướng quân đánh bại Tây Nhung khải hoàn trở về, rốt rít đi ra nhìn vị anh hùng thiếu niên này, kết quả chứng kiến một màn này ai nấy đều hoảng sợ.

Một lão hán chà xát ánh mắt, " Trên lưng con ngựa kia chính là đống da lang?"

" Đúng, là da lang, ông trời của ta, nhiều da sói như vậy sao, một hai ba… Nhiều con ngựa mang như vậy phải có hơn một ngàn đi?"

" Nhìn hình như là vừa mới lột xuống, chẳng lẽ là Thường tướng quân một đường đánh?"

" Không thể nào, Thường tướng quân lúc này có bao nhiêu người đâu, đám lang này hung mãnh lắm, cho dù quân Thường gia có hung mãnh cỡ nào cũng đánh không được nhiều như vậy đi?"

" Có gì không thể, quân Thường gia là ai, là thiên binh thiên tướng! Ngươi không nghe nói lúc đánh giặc còn có thiên lôi hỗ trợ sao."

" Gì? Thiên lôi trợ trận, rõ ràng là đại pháo trận."

" Lừa ai nha, có ai chưa chơi pháo đốt không, làm sao động tĩnh lớn như vậy được, nghe nói còn nổ chết người đó."

" Đó là do ngươi chưa thấy sự đời, pháo đốt này không phải là loại bình thường chúng ta chơi, lợi hại lắm. Nghe nói là do một thú y tên là Triệu Thanh Hà phát minh… “

" Thú y? Mẹ nó, thú y còn có thể làm việc này?"

Triệu Thanh Hà cỡi ngựa đi song song với Thường Đình Chiêu, nghe dân chúng nghị luận nhịn không được nở nụ cười.

Kỳ thật lúc vừa ra khỏi núi, ở thành trấn đầu tiên Nghiêm gia đã chuẩn bị ngựa với xe ngựa, cũng đủ kéo hết da sói. Nhưng Thường Đình Chiêu không dùng xe ngựa, mà vẫn như trước dùng ngựa mang, không hề che đậy, chẳng qua là mỗi con ngựa vác ít đi, chia làm mấy chục con mang, giống như là sợ người ta không nhìn thấy.

Mà dọc đường đi chỉ cần ngang qua địa phương có người, cũng sẽ có đân chúng hoan hô, một đường này đi hết sức hênh hoang chỉ kém không khua chiêng gõ trống gọi to tên Thường Đình Chiêu. Triệu Thanh Hà mới đầu không hiểu, sau lại thấy một đường không có ai quấy rầy thì vô cùng sáng tỏ. Đây là cố ý nổi bật, mới để cho một ít người muốn xuống tay không được. Oán giận của người Đại Hữa đối với Tây Nhung rất sâu, có thể nói là kẻ thù truyền kiếp, hiện giờ đem Tây Nhung đánh cho hoa rơi nước chảy, dân chúng sao lại không hưng phấn, thờ phụng Thường Đình Chiêu như anh hùng. Nếu anh hùng có chuyện ngoài ý muốn, tất là sẽ khiến cho dân chúng phẫn nộ.

Mà da lang trên lưng ngựa rõ rành là đánh mắt một số người, làm cho không dám nhúc nhích. Mấu chốt nhất là đã vào địa bàn của Nghiêm gia, muốn động tay động chân đâu dễ dàng như vậy. Thế lực của Nghiêm gia trải rộng khắp Đại Hữu, chỉ cần nơi nào có người có muối là có Nghiêm gia. Minh đế vì sao kiêng kị Nghiêm gia, đó là như thế.

" Phô trương như vậy, có thể sẽ rước lấy mầm tai hoạ không?" Triệu Thanh Hà có chút sầu lo nói, dọc đường đi Thường Đình Chiêu được dân chúng reo hò, tuy nói tự đáy lòng mình cũng kiêu ngạo nhưng cũng không khỏi lo lắng chuyện này truyền lên phía trên sẽ thành cái dạng gì. Hậu quả công cao chấn chủ, chỉ có một đường chết.

Thường Đình Chiêu kéo Triệu Thanh Hà vào l*ng ngực, " Bất kể như thế nào đều là gây hoạ, không bằng phô trương thống khoái một phen. Huống hồ tình thế đã như vậy, vào kinh muốn đụng đến ta thì trước phải ngăn chặn lại mồm miệng."

Triệu Thanh Hà ngẫm lại cũng đúng, hôm nay đã có tính toán khác, còn phải lo lắng cái gì nữa, mắt nhìn đã sắp tới kinh thành, không biết cái gì đang chờ đợi bọn họ.

" Chẳng biết tại sao, trong lòng ta rất bồn chồn."

Thường Đình Chiêu hôn trán hắn, cầm tay hắn, " Đừng lo lắng, có ta ở đây."

Triệu Thanh Hà thở dài, hắn cũng không phải lo lắng cho mình, " Trở về kinh thành chỉ sợ phiền toái chỉ có nhiều chứ không ít, cục diện rối rắm của nhà ngươi phải thu thập như thế nào? Ca ngươi khó có thể có con, chỉ sợ phụ thân ngươi trở lại thì Lục hoàng tử liền muốn phát tác, thế tử vị tất khó bảo toàn. Ngươi muốn cưới ta thì không thể kế thừa thế tử vị, cũng không thể đem thái tử vị truyền cho bên bè đảng của Phùng tiểu thiếp, nhà các ngươi còn có huynh đệ nào có thể tín nhiệm tiếp nhận? Nếu không có, chỉ sợ Lục hoàng tử cũng sẽ dựa vào lý do này thu hồi binh quyền của Thường gia."

Ánh mắt Thường Đình Chiêu tối sầm, Thường gia vốn có bảy con trai, đã chết hai người, trừ bỏ Thường Đình Ân hắn không tín nhiệm ai. Hắn cũng không hiếm lạ cái thế tử vị này, nhưng chỉ sợ thế tử vị này cùng binh quyền Thường gia là chung một nhịp thở, nếu bỏ qua thì dù hắn không có ham quyền thế truyền thừa này, nhưng như thế thì tình cảnh sau này càng thêm nguy hiểm.

" Chúng ta đã đáp lên chiên thuyền của Thập Tam Vương gia với Nghiêm gia, rốt cục ai là thế tử cũng không quan trọng. Chỉ cần trước đó nắm chặt binh quyền, thì chẳng có gì sợ hãi. Nhưng mà không thể nhanh như vậy tách ra khỏi Quốc công phủ, nếu ta độc lập môn hộ, binh quyền này tất sẽ bức bách giao ra. Thực xin lỗi, ta nuốt lời."

Triệu Thanh Hà nở nụ cười, giả vờ giận dỗi nói: " Ở trước mặt ta còn khách khí như vậy? Huống hồ ta cũng muốn nhìn một chút nơi ngươi từ nhỏ lớn lên. Ta dù gả cho ngươi làm vợ cũng không phải phụ nhân, ở hậu trạch có thể bị uỷ khuất gì, nữ quyến của cha ngươi tránh còn không kịp. Chỉ cần ngươi đừng sinh chuyện nạp thiếp, chúng ta đóng cửa sống qua ngày có gì đáng lo."

Thường Đình Chiêu lắc đầu thở dài: " Nếu ngươi cứ thế này, ta cũng không dám đem ngươi cưới vào cửa."

Triệu Thanh Hà khó hiểu, " Vì sao? Không lẽ còn sợ ta phá hư quy củ của nhà các ngươi?"

Thường Đình Chiêu thở dài: " Những bẩn thỉu của hậu trạch không đơn giản hơn trên triều, bên trong cong cong lượn lượn nhiều ngõ ngách. Ngươi chỉ cần gả cho ta làm vợ thì không thể tránh được, khác không nói, chỉ tổ mẫu ta cũng có thể cho ngươi đau đầu."

Thường lão phu nhân xuất thân bình dân, ngậm đắng nuốt cay đem Định Quốc Công nuôi lớn, tính tình cương liệt quật cường, đối đãi với nhi tử tôn tử là tận tâm hết sức, nhưng đối với con dâu hay cháu dâu đúng là khó nói. Huống hồ Triệu Thanh Hà là nam thê, Thường lão phu nhân dĩ nhiên càng không vừa mắt, khẳng định sẽ làm khó dễ.

Định Quốc Công cũng là cương liệt hán tử lăn lộn từ trên chiến trường nhào thành, nhưng ở trước mặt Thường lão phu nhân cũng không dám ho lên một tiếng. Năm đó Định Quốc Công phá hư giao ước nhất sinh nhất thế một đôi nhân với Định Quốc Công phu nhân, trong đó là có bút tích của Thường lão phu nhân.

Năm đó Thường phu nhân gà cho Định Quốc Công, khi đó Định Quốc Công chỉ là một giáo uý nho nhỏ, mà Thường phu nhân lại là tài nữ nổi danh trong kinh thành, xuất thân thư hương dòng dõi. Lúc ấy Định Quốc Công đối với thê tử tri thức hiểu lễ, xinh đẹp như hoa hết sức kính trọng và sủng ái, dù cho mấy năm không có con cũng không từng dao động muốn nạp thiếp, thậm chí cự tuyệt Thường lão phu nhân an bài thông phòng.

Thời điểm đó Định Quốc Công cũng nổi danh là si tình, không biết bao nhiêu phụ nhân cực kỳ hâm mộ Thường phu nhân ánh mắt tốt tìm được phu quân tốt. Trên thực tế mỗi ngày trôi qua không có giống như bên ngoài thanh thản như vậy, Thường lão phu nhân sốt ruột ôm tôn tử, lại nhìn không quen điệu bộ kia của Thường phu nhân, mỗi ngày luôn làm khó dễ. Mới đầu thì thôi, sau này Định Quốc Công dần dần bò lên địa vị cao, mà nhà mẹ Thường phu nhân ngày càng sa sút, khiến cho Thường lão phu nhân nhìn Thường phu nhân cái mũi không phải cái mũi ánh mắt không phải ánh mắt.

Thậm chí trước khi Định Quốc Công xuất chinh, Thường lão phu nhân cường ép đem Phùng tiểu thiếp nâng vào cửa. Thường lão phu nhân lý do rất đơn giản là chiến trường tràn ngập hung hiểm, có thể đi không về được, nhất định phải để Thường gia lưu lại huyết mạch.

Lúc ấy tình huống khẩn cấp, Thương phu nhân tuy là uỷ khuất nhưng cũng không thể làm gì. Thường lão phu nhân giở thủ đoạn, khi Định Quốc Công với Thường phu nhân biết được thì người đã được nâng vào, đêm đó Định Quốc Công mơ hồ liền cùng Phùng trắc phu nhân động phòng.

Cụ thể năm đó như thế nào, Thường Đình Chiêu rất khó tra ra được, chỉ biết tổ mẫu không phải là phu nhân xuất thân danh môn, làm việc khó tránh tác phong ngoài phường chợ. Mà bụng Phùng trắc phu nhân càng không chịu thua kém, thật đúng là mang bầu, tuy rằng không bao lâu sau Thường phu nhân cũng phát hiện mình có thai, khi đó Phùng trắc phu nhân đã đứng vững gót chân, thêm việc đương kim hoàng hậu cũng được phong làm Lệ tần, khó mà nhúc nhích được.

Tuy nói sau này Định Quốc Công liên tục nạp thiếp, lúc đầu ‘ tình thế đã định ra’ có khi là giả vờ làm bộ làm tịch, kỳ thật đã sớm không vui thì bây giờ là thuận theo nước chảy. Nhưng tất cả những chuyện phát sinh này, cũng có thể nhìn ra thủ đoạn Thường lão phu nhân như thế nào.

Triệu Thanh Hà nghe xong không khỏi nhíu mày, " Tổ mẫu ngươi sẽ không giở trò cũ nữa đi?"

Thường Đình Chiêu cười khổ, " Lý do ta không muốn trở về nhà chính là như vậy, mỗi lần trở về là luôn luôn ‘kinh hỉ’. Ta biết tổ mẫu cũng là suy nghĩ như ta, nhưng dạng yêu thương này ta không thở nổi. Có đôi khi ta cảm thấy yêu thương này không phải bởi vì ta là tôn tử của bà mà thương yêu ta, mà là vì ta có thể kéo dài huyết mạch Thường gia nên mới thương ta. Suy luận trưởng bối như vậy tuy là bất kính, nhưng là… Ai."

Triệu Thanh Hà ôm Thường Đình Chiêu, " Ta không có lương thiện như mẫu thân ngươi, bị thiết kế chỉ nhận mệnh. Ta không quan tâm những kẻ này là tình một đêm hay trong bụng có một đứa, ta sẽ không chút lưu tình xử lý sạch. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi dại dột bị trúng thuốc, không hiểu vì sao lại lên giường người khác. A, không được, ta tưởng tượng cũng thấy ghê tởm phát hoảng! Nếu thật sự là như vậy, cái đồ chơi này của ngươi ta không thèm dùng nữa. Cảnh cáo ngươi, không cho ngươi ngốc như vậy!"

Vốn là còn hơi ưu sầu, Thường Đình Chiêu nghe xong lời này liền vui vẻ, " Ta tất nhiên là toàn tâm toàn ý chỉ muốn cái đồ chơi này của ta vùi vào chỗ tiêu hồn này của ngươi, nhưng ngươi cũng phải coi chừng, chớ để cho nó say đến hôn mê tiến vào sai chỗ."

Triệu Thanh Hà híp mắt, cười đến quỷ dị: " Ta ngược lại đã nghĩ ra một biện pháp vĩnh viễn."

Thường Đình Chiêu trực tiếp nhéo nơi kia của hắn một phen, " Muốn thiến ta không có cửa đâu! Không có cái đồ chơi này thì làm sao cho ngươi thích."

Triệu Thanh Hà khiêu khích nói: " Ai nói không thể thích, nam tử chỉ có điểm này là tiện lợi, giống như vậy là có thể dùng."

Thường Đình Chiêu lập tức ôm lấy Triệu Thanh Hà, áp đảo ở trên giường, hung tợn nói: " Xem ra mấy ngày này không muốn ngươi khổ cực ngược lại làm cho ngươi quên đi tư vị kia, tối nay để vi phu khiến cho ngươi nhớ kỹ."

Một đêm xuân sắc vô biên.

Liên tục bôn ba mấy ngày, đoàn người rốt cục chạy tới kinh thành. Không giống những địa phương khác vừa nghe Thường Đình Chiêu trở về, bên đường dân chúng đứng nơi nơi hoan hô tung hoa, quan viên địa phương cũng tới đón mừng hoan nghênh. Kinh thành có vẻ bình tĩnh rất nhiều, chỉ có một chút dân chúng theo sau, quan viên không có một người đến, rất là vắng lạnh. Không giống bình thường công thần trở về toàn kinh thành đều oanh động, Thường Đình Chiêu thấy vậy chẳng qua là cười cười, đáy mắt thoáng qua một tia trào phúng.

" Sư phụ, sư phụ!"

Triệu Thanh Hà nghe được một âm thanh quen thuộc, theo tiếng nhìn lại không khỏi vui vẻ lên.

" Hầu ca nhi! Hơn một năm không gặp đúng là cao lớn không ít!"

Hầu ca nhi ở thật xa đã vẫy tay chạy tới hướng bọn họ, từ trước giống như khỉ ốm giờ càng phát ra gầy gò, bất quá cũng cao lên một khúc lớn. Trong lòng Triệu Thanh Hà không khỏi ê ẩm, Hầu ca nhi trước cao cũng ngang ngang hắn, hiện giờ vọt nhanh như vậy cao hơn hắn nửa cái đầu. Triệu Thanh Hà vốn dĩ định xuống ngựa, hiện giờ vừa thấy nhất thời quyết tâm tạm không xuống. Nhìn lại bộ dáng của mình, đã cỡ này tuổi chỉ sợ khó mà cao được như đời trước.

Hầu ca nhi mặt kích động, hốc mắc hồng hồng, " Sư phụ, đồ nhi nhớ người muốn chết!"

Triệu Thanh Hà sờ sờ đầu của hắn, " Xem ngươi kìa, không biết còn tưởng là vi sư chết trận rồi đó… “

Hầu ca nhi trực tiếp đánh gảy, " Phi phi phi! Sư phụ sao có thể nói bậy như thế."

Hai người trò chuyện vài câu, Hầu ca nhi mới phát hiện lưng ngựa phía sau có da lang, không khỏi trừng lớn cặp mắt, " Sao có nhiều da lang như vậy? Sư phụ, ngài còn định buôn bán cái này?"

Triệu Thanh Hà nở nụ cười, " Ngươi nghĩ sư phụ ngươi chui tiền trong mắt đi, đều là do những tráng sĩ này đánh được, lợi hại không."

Hầu ca nhi trực tiếp oa một tiếng, " Cái này phải hơn một ngàn con đi? Nhìn cái đầu không nhỏ nha, các ngươi quá lợi hại. Nhưng mà, sao lại có nhiều lang như vậy?"

Triệu Thanh Hà lần này cười càng sáng lạn hơn, âm thanh có chút vang dội nói: " Có lẽ là do kẻ xấu nào đó gọi tới đi, ta nghe nói dân gian có một bí thuật, có thể kéo tới bầy lang."

Hầu ca nhi bị hù nhảy dựng lên, " Kẻ xấu nào dám lớn mật như thế? Còn không muốn sống!"

Triệu Thanh Hà cười mà không nói, chẳng qua là mặt nhìn những da lang đắc ý.

Thường Đình Chiêu đưa Triệu Thanh Hà về Thanh Viên, tắm sạch một phen, sau đó một mình vào cung.

Triệu Thanh Hà sửa sang lại quần áo cho hắn, có chút lo lắng, " Cần phải cẩn thận, hay là ta đem quả bom cuối cùng này cho ngươi?"

Thường Đình Chiêu hôn hắn một ngụm, cười nói: " Một quả đó của ngươi thì dùng được cái gì, còn không bằng đưa ta một cây đao. Đừng lo lắng, ta sẽ bình an trở về, đừng nói là không đi lên vị trí này, cho dù lên rồi, muốn diệt ta cũng không dễ dàng như vậy."

Thường Đình Chiêu vào cung, dọc đường nhạy bén phát hiện thị vệ, thái giám trong cung đều là gương mặt xa lạ, chỉ sợ trong ngoài đã sớm bị đổi một lần.

" Thường tướng quân, thỉnh lúc này chờ một lát, tiểu nhân đi thông báo." Thái giám một mực cung kính nói, sau đó đi vào ngự thư phòng.

Thường Đình Chiêu không khỏi nhíu mày, tuy đã sớm biết Lục hoàng tử giám quốc xử lý quốc sự, nhưng hôm nay đã vào ngự thư phòng, ở Đại Hữu ngự thư phòng chỉ có hoàng thượng mới có thể sử dụng. Dù là bây giờ Lục hoàng tử giám quốc, nếu không có hoàng thượng ở đây, hắn cũng không có quyền ở chỗ này làm việc. Lục hoàng tử này đúng là kiêu ngạo, mà Minh đế mê luyến tiên đan đã đến mức không hỏi thế sự sao?

Ít nhất qua hai khắc thái giám mới từ ngự thư phòng bước ra, không có gì giải thích, nói thẳng: " Thường tướng quân, thỉnh."

Thường Đình Chiêu thiêu mi, nhưng cũng bất động thanh sắc bước vào ngự thư phòng. Lục hoàng tử lại không có vượt quá, không có ngồi lên ghế hoàng thượng mà là ngồi ở một bên ghế xem tấu chương. Vừa nhìn thấy Thường Đình Chiêu, Lục hoàng tử vẻ mặt kích động.

" Thường tướng quân đại thắng trở về, thật đúng là Đại Hữu ta may mắn!"

Thường Đình Chiêu chắp tay hành lễ, " Không có nhục sứ mệnh."

Lục hoàng tử mặt mang mỉm cười, bộ dáng hiền hoà, " Nghe nói lần này dùng cái gì pháo trận? Có thật không?"

Thường Đình Chiêu vẻ mặt lạnh nhạt, " Quả thật là nhờ phúc cái đồ vật này, nếu không có nó đem quân mã Tây Nhung nổ cho hôn mê, có khi không thuận lợi như vậy, mài mòn thêm một hai năm cũng là bình thường."

Lục hoàng tử rất là bấ mãn nói: " Đã có vật ấy vì sao không mau lấy ra dùng, trận chiến này đã kéo dài hơn một năm, hao tổn của cải thật lớn làm cho tiếng oán thán đầy trời, vì muốn trấn an sự phẫn nộ của dân chúng khiến ta đau đầu không thôi."

Sắc mặt Thường Đình Chiêu cũng không có gì khác thường, cũng không giải thích, chỉ là lấy một xấp giấy từ trong l*ng ngực đưa cho Lục hoàng tử.

Lục hoàng tử nhìn xấp giấy, khó hiểu hỏi: " Đây là cái gì?"

Thường Đình Chiêu mặt vẫn không chút thay đổi, làm cho người ta đoán không ra ý gì, " Nghiên cứu chế tạo đại pháo trận cần có phí dụng, trước là vì không biết có chế tạo được không cho nên vi thần vẫn luôn tự bỏ tiền túi lấp cái hố này, vi thần bây giờ nghèo chỉ còn mỗi cái áo lót, thậm chí không đủ che mông."

Lục hoàng tử vừa nhìn thấy danh sách này không khỏi chắt lưỡi hít hà, trên mặt cũng không lộ ra, " Ngươi là có ý gì?"

Thường Đình Chiêu phiêu mi, bộ dáng đương nhiên, " Đòi tiền, vi thần thắng trận đó là chuyện phải làm, không dám cầu ban thưởng. Nhưng những thứ này đều dùng trong quân, hết thảy vì đánh trận, cũng bởi vậy mới thắng trận, vậy thì trong triều phải xuất ra đúng không?"

Lục hoàng tử trực tiếp đem danh sách để qua một bên, không hề liếc mắt nhìn một cái, " Việc này ta không thể làm chủ, chờ khi khải hoàn hồi triều thì phụ hoàng sẽ định đoạt, Thường tướng quân lập công lớn tất sẽ không để ngươi thua thiệt. Lần này triệu ngươi đến còn có chuyện vui lớn."

Đáy lòng Thường Đình Chiêu trầm xuống, " Lục hoàng tử có chuyện gì vui?"

Lục hoàng tử cười đến sáng lạn, " Không phải là chuyện vui của ta, mà là Thường tướng quân ngươi."
Tác giả : Lạc Tân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại