Thú Y - Lạc Tân
Chương 23: Cùng tắm
" Gia… Ngài, ngài như thế nào vào được?" Triệu Thanh Hà trong thang trì vội đứng lên, lại nghĩ tới toàn thân trần trụi, hai điểm hồng ann trước ngực bị lộ ra vội vàng ngồi chồm hổm xuống, vài giọt nước trên thân rơi xuống diễm lệ tan theo gợn sóng tản ra. Hai tròng mắt ngập nước mở tròn tròn, than thở bị huân hồng môi, giọt nước trượt lướt qua trên khuôn mặt trắng nõn, một bộ dáng xấu hổ mang theo vẻ gợi d*c mời đón.
Thường Đình Chiêu giật mình, trong nháy mắt lập tức đổi thành biểu tình say mê, ôn nhu như hoà tan cùng nước, " Hà nhi đừng đứng lên, chớ để bị đông lạnh phá huỷ thân mình, để ta đi xuống cùng ngươi."
Hà nhi?!
Triệu Thanh Hà đánh cái giật mình, vẻ mặt kích động gắt giọng: " Gia, này, này không hợp lễ nghi."
Một tiếng gia này nghe không phải như lừa gạt, thanh âm phảng phất giọng mũi, tiếng ngọt nị làm người say mê.
Thường Đình Chiêu bán ngồi xổm trước mặt Triệu Thanh Hà, nâng cằm hắn lên mang theo lời nói đầy tà mị cùng cuồng quyến khí phách mười phần, " Cùng ngươi hoà làm một, đó là lễ."
" Gia ——– ngươi thật đáng ghét!" Triệu Thanh Hà ngọc thủ khinh chuỷ, thẹn thùng giận dữ di chuyển thân tránh sang một bên. Xoay người trong nháy mắt ngồi bệt xuống d*c thuỷ, một bộ dáng buồn nôn tới cực điểm. Trong lòng mắng to một câu, ta thao! Thật sự làm bậy không thể sống, tại sao phải so mặt dày với người khác kia chứ, đã không đem người ta gạt được còn tự làm mình ghê tởm muốn chết.
[ Ex: hai đứa có mần thì mần lẹ đi, chứ con edit ngồi edit mấy dòng này cũng buồn nôn lắm (*´﹃`*)]
Thường Đình Chiêu kiêu ngạo cười to, hai tay giang ra để cho nha hoàn cởi áo. Hoa phục bên ngoài thuần thục được thoát ra chỉ còn áo lót, cởi bỏ vạt áo lộ ra l*ng ngực tinh tráng to lớn làm các nha hoàn đều đỏ mặt, cúi đầu nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh.
" Được rồi, lui xuống đi." Thường Đình Chiêu cắt ngang động tác của nha hoàn, phất tay đem bọn họ phái ra ngoài. Bọn nha hoàn cúi đầu từ từ đi ra, lúc rời đi còn mang theo ánh mắt oán độc nhìn Triệu Thanh Hà.
Triệu Thanh Hà cảm giác nằm cũng trúng đạn, cho dù không phải hắn thì Thường Đình Chiêu trước mắt được xưng tinh khiết loan nam nhân* cũng không thể coi trọng các nàng. [ nam nhân thuần tuý chỉ thích nam nhân ]
Cửa phòng đóng lại, Triệu Thanh Hà liền thay đổi hoàn toàn bộ dáng, mị thái biến mất thay vào đó là để cái khăn lên trán, vẻ mặt thích ý tựa vào cạnh ao nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác toàn thân lỗ chân lông thoải mái khi phao ôn tuyền. Nếu không phải sợ người bên ngoài nghe được chắc hắn còn ngâm nga một tiểu khúc.
Thường Đình Chiêu đem quần áo trên người cởi ra, mỉm cười đùa giỡn nói: " Hà nhi vì sao không dám mở to mắt?"
Triệu Thanh Hà khoé miệng trừu trừu, kẻ này diễn đến nghiện rồi. Từ từ nhắm mắt giọng reo lên từ cổ họng: " Gia, chán ghét, làm xấu hổ ta."
Trong phòng tiếng nước rạp rạp, còn thỉnh thoảng phát ra âm thanh khác thường, bọn nha hoàn ngoài phòng nghe được mặt đỏ tai hồng, không khỏi thối một ngụm, thật là một tên yêu mị, thật sự là rất vô liêm sỉ.
" Diễn như vậy thật vất vả, không bằnb để cho gia hảo hảo thương ngươi." Thường Đình Chiêu bơi tới bên người Triệu Thanh Hà, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn cười khẽ, còn khoát tay lên trên vai hắn.
Triệu Thanh Hà lật thân mình, hai tay vòng ra sau ôm cổ Thường Đình Chiêu, khuôn mặt cơ hồ dán sát vào nhau khiến cả hai đều cảm nhận được hơi thở của đối phương, " Gia nhiệt tình mời như vậy, ta không thuận theo thật sự không ý tứ. Ngoan, mở chân ra, làm cho ta hảo hảo hầu hạ gia…"
Triệu Thanh Hà chỉ cảm thấy trời đất luân chuyển, khi lấy lại tinh thần thì đã bị Thường Đình Chiêu đặt ở cạnh ao, hai tay kéo lên đỉnh đầu, nửa người trên cùng Thường Đình Chiêu thân mật khăng khít dính vào nhau, còn nghe được tiếng tim đập của đối phương.
Thường Đình Chiêu dùng ngón tay vẽ theo hình dáng trên bề mặt Triệu Thanh Hà, thanh âm trầm thấp đầy từ tính, " Loại việc tốn sức vẫn là để thân thể khoẻ mạnh như ta đến làm ngươi, thân thể ngươi mềm mại chỉ cần nằm hưởng thụ là được."
Triệu Thanh Hà bị chắn ở góc, đối diện khuôn mặt đẹp trai tuấn lãng của Thường Đình Chiêu, làm một cái không hơn không kém yêu thích nam nhân, tịch mịch hơn hai mươi năm vẫn chỉ yêu nam nhân. Đối mặt với cực phẩm nam nhân lại thập phần không tiền đồ mà tim gia tốc đập nhanh hơn.
Cứ để như vậy tiếp tục thật sẽ sát súng ra lửa! Vui chơi thành làm thật a.
Triệu Thanh Hà đối với phương diện này yêu cầu rất khắc nghiệt, cho nên đời trước gần ba mươi tuổi không tìm được bầu bạn cũng chưa từng có kinh nghiệm, không có nghĩa như vậy hắn không nghĩ tới, thậm chí nội tâm vô cùng phát tình, chính là có chút lý trí mà thôi. Nhưng đối với khuôn mặt xinh đẹp hấp dẫn, lại như thế thuận lý thành chương, hắn định luật vẫn không đủ a.
Nếu để cho hắn bị làm mà trước đó còn chưa nghiên cứu kỹ hướng dẫn, chắc chắn cúc đản tránh không được đau do không làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý. Luận giá trị võ lực, hắn hoàn toàn không sánh được một thân cơ bắp Thường Đình Chiêu. Người ta nhẹ nhàng nhấc tay một cái có thể đem cánh tay hắn bẽ gãy, cho dù là thân thể kiếp trước lại đây cũng bị đánh đứt đoạn, đừng nói bây giờ chỉ là cái thân tiểu nhân. Nghĩ đến tưởng tượng, mấy cái nhộn nhạo trong lòng nháy mắt lập tức tan biến.
Triệu Thanh Hà mạnh mẽ trấn định, thua người chứ không thua trận, " Gia ngày thường đã vất vả như vậy, ta không thể vì ngài phân ưu, ta nguyện góp phần sức lực non nớt này."
" Ta càng vui với việc tiêu hao sức lực." Nói xong, Thường Đình Chiêu tới gần đè ép lại, mắt thấy thân hắn dán đến trên mặt, Triệu Thanh Hà trượt xuống tránh né qua đi, ánh mắt tức giận đỏ hồng ngấn nước, Thường Đình Chiêu liền buông lỏng tay, Triệu Thanh Hà lập tức chạy tới một bên khác.
Thường Đình Chiêu lau nước trên mặt, cười ha ha, " Như thế nào lại không diễn nữa?"
Triệu Thanh Hà vẻ mặt thản nhiên: " Ta với ngươi cũng không phải thật sự, ta lại thích nam nhân, nếu như vậy mà không có cảm giác thì ngươi phải tự kiểm điểm lại thân mình đi."
Thường Đình Chiêu thu hồi cười, nửa thật nửa giả nói: " Không bằng hai ta thử một lần?"
Triệu Thanh Hà cười nhạo, " Ta rời núi là muốn làm trợ thủ đắc lực của ngươi không phải nam sủng ấm giường. Vui đùa chính là vui đùa, nếu là thật sẽ không ý tứ. Ta mặc dù xuất thân hàn môn cũng không có gì hơn người, nhưng cũng không lưu lạc đến mức này. Nếu chỉ là cùng người để vui vẻ, không bằng cô độc cả đời."
Thường Đình Chiêu cười khẽ, " Tận hưởng lạc thú trước mắt, làm gì thuần tuý."
" Không có biện pháp, ai bảo ta là thú y."
" Giải thích thế nào?"
Triệu Thanh Hà tiếc hận thở dài, bóp bóp cổ tay, " Thân là thú y, súc sinh g**o p**i này đã nhìn qua nhiều lắm, đừng hiểu lầm ta không phải biến thái, đơn giản chỉ là vì chữa bệnh với lai giống. Gặp nhiều không tránh được suy nghĩ, nếu không yêu cũng làm như vậy chẳng phải giống như súc sinh hay sao? Ta tự nhận mình thanh cao, có thể nào lại giống như vậy."
Thường Đình Chiêu lại cười ha ha, nha hoàn bên ngoài trong lòng đối với Triệu Thanh Hà lại có đánh giá mới. Tứ gia chắc chắn là rất sủng ái Triệu Thanh Hà mới có thể trước mặt hắn thả lỏng tâm tình. Tối nay cười lớn như vậy đến vài lần, có thể thấy được trong lòng Tứ gia địa vị ra sao.
" Ngươi rất có ý tứ."
Triệu Thanh Hà ôm quyền chắp tay, " Đa tạ khích lệ, có thể làm cho lão bản ngài vui vẻ, thân làm công nhân trong lòng càng phát ra kiên định."
Lời này mặc dù nghe cổ quái nhưng cũng dễ dàng đoán ra ý nghĩa.
Thường Đình Chiêu thu liễm tươi cười, không khí vui đùa ầm ĩ dần dần tán đi, trên mặt có vài phần thật lòng: " Nếu ta thật sự thành tâm?"
Triệu Thanh Hà chọn mi, biểu tình cao ngạo, " Kia cũng phải xem ta có hứng thú, suy nghĩ vài ngày để suy xét a."
Thường Đình Chiêu hí mắt, khí thế toả nhanh, " Không tán thưởng, ta không xứng với ngươi sao?"
Triệu Thanh Hà nheo nheo mắt, không cam lòng yếu thế, " Nếu người vĩ đại nào ta cũng ái mộ, tên của ta có thể sửa thành — lẳng lơ."
Thường Đình Chiêu hanh hanh, " Người muốn gả cho ta phải xếp dài từ đây đến kinh thành, nếu ngươi bỏ qua sẽ hối hận muốn chết nha."
Triệu Thanh Hà chậc chậc lưỡi, " Trong đó số người muốn giết ngươi chắc phải hơn một nửa, nếu trúng chiêu còn không làm chết ngươi."
Mặt Thường Đình Chiêu chợt ám trầm, nước ôn tuyền như lạnh thêm vài phần.
Triệu Thanh Hà ra vẻ không biết, cầm lấy khăn kỳ cọ lại phát hiện với sau lưng không tới, " Chúng ta tắm kỳ lưng cho nhau?"
Ba ———–
Một cái khăn tắm đáp đến trên đầu Triệu Thanh Hà, đang muốn mở miệng thì bị sóng nước lộn nhạo đánh tới, thân ảnh cao lớn áp sát vào, Triệu Thanh Hà vội vàng ghé vào cạnh ao khoé miệng mang theo tươi cười.
Triệu Thanh Hà tỉnh lại thì Thường Đình Chiêu đã sớm đứng dậy chẳng biết đi đâu, hắn mới xoay người xuống giường, Thanh Đại ở bên ngoài nói: " Công tử đã thức dậy?"
" Ân, vào đi."
Vừa mới nói xong, nha hoàn nối đuôi nhau mang thau nước vào. Triệu Thanh Hà tuy không có chút thích ứng nha hoàn hầu hạ rửa mặt nhưng cũng không có cự tuyệt, hắn nghĩ đã diễn phải diễn cho tới cùng. Huống hồ nhập gia tuỳ tục, ban đầu được hầu hạ có chút xấu hổ về sau thì cảm thấy vô cùng mỹ mãn, cho tới bây giờ chỉ nghe ghét bỏ làm nhiều chứ ai chán ghét nhàn hạ.
Triệu Thanh Hà giương tay cho bọn nha hoàn tuỳ ý lộng, gặp Thanh Đại cầm kiện quần áo hoa lệ tiên diễm không khỏi cau mày nói: " Ta hôm nay muốn đi bệnh mã giam, lấy bộ xiêm y bình thường là được."
Thanh Đại gật đầu, mang quần áo cất lại đi thay đổi một kiện sắc tím, nhìn không chói mắt nhưng vẫn giá trị xa xỉ như cũ. Một thân quần áo như vậy đi chữa bệnh cho súc vật, Triệu Thanh Hà cũng không dám giậm chân giận dữ.
" Thôi, vẫn là lấy xiêm y ta mang đến đi."
Thanh Đại hơi hơi ngẩn người, không nói gì đem cái hành trang lục tung ra tìm kiếm, bên trong là xiêm y Triệu Thanh Hà mang tới, so với quần áo bọn nha hoàn mặc cũng không bằng.
Thanh Đại không khỏi nói: " Công tử, quần áo này có vẻ không thích hợp a."
Nếu trở thành nam sủng của Thường Đình Chiêu, cũng xem như đại biểu cho mặt mũi của hắn, ăn mặc keo kiệt như vậy còn không sợ người ta nhạo báng sao.
Triệu Thanh Hà không cho là đúng, " Không có gì không thích hợp, gia chính là coi trọng ta đơn giản cũng không thích ta bên ngoài ăn mặc hay trang điểm xinh đẹp."
Thanh Đại mí mắt nhảy khiêu, biểu tình lại như thường: " Phải."
Mặc quần áo tử tế Thanh Đại giúp Triệu Thanh Hà bó tóc, nữ tử quả nhiên khéo tay, cùng một kiểu tóc nhưng hắn thấy mình so với trước kia còn đẹp trai hơn nhiều. Kính tuy là bằng gương đồng nhưng rất sáng, có thể thấy được bộ dáng của mình. Đi vào thế giới này đến bây giờ mới thấy rõ diện mạo chính mình, mặt mày cũng kiếp trước có bảy phần tương tự chỉ có hơi trắng nõn hơn, hiện giờ tuổi còn quá nhỏ về sau vẫn còn thời gian phát triển!
Cử động kia làm cho Thanh Đại hiểu lầm, " Công tử còn muốn thoa phấn miêu hồng?"
Mặt Triệu Thanh Hà thiếu chút cứng đơ, hắn là nam nhân thì hoá cái gì trang a, nhưng nghĩ đến nguyên thân trước kia tựa hồ thích thoa phấn làm cho mình càng thêm trắng nõn, sắc mặt nháy mắt liền khó coi. Có chút nghiến răng nghiến lợi nói: " Không cần, nhan sắc cần phải phụ trợ mới xinh đẹp thật không có chí tiến thủ, quý nhất chính là bản sắc của chính mình."
Thanh Đại cả người đều cương.
Triệu Thanh Hà nhìn ánh mắt trong phòng khác thường khiến da đầu run lên, vờ khụ một tiếng nói: " Gia đâu?"
Đêm qua hai người sau khi tắm, lại cùng giường ngủ đông lạp tay xả tán gẫu trên trời dưới đất, có chút thân cận hơn trước. Bất quá đánh chết cũng không tắm kỳ cho nhau nữa, không phải vì ái muội sát súng ra hoả mà là hắn thiếu chút bị cọ rớt một tầng da. Mà lúc hắn giúp Thường Đình Chiêu chà xát, mệt chết mệt sống còn bị người ta nói như cong ngứa, da dày thịt béo quả nhiên không phải là người. Mà miệng vết thương sau lưng lại thần kỳ khép lại hoàn hảo, chỉ để lại vết sẹo nhàn nhạt, trong khoảng thời gian ngắn như vậy khôi phục đúng là làm cho người ta líu lưỡi.
" Gia còn ở trong luyện công phòng."
Mỗi ngày luyện công trách không được thân thể tốt vậy, Triệu Thanh Hà nhìn lại thân mình tiểu tiểu, âm thầm tự nhủ mình cũng phải luyện tập. Nếu không khi có chuyện lại không có khí lực chạy trốn, trong lòng có một chút tính toán.
" Đưa ta qua nhìn một cái."
Thường Đình Chiêu giật mình, trong nháy mắt lập tức đổi thành biểu tình say mê, ôn nhu như hoà tan cùng nước, " Hà nhi đừng đứng lên, chớ để bị đông lạnh phá huỷ thân mình, để ta đi xuống cùng ngươi."
Hà nhi?!
Triệu Thanh Hà đánh cái giật mình, vẻ mặt kích động gắt giọng: " Gia, này, này không hợp lễ nghi."
Một tiếng gia này nghe không phải như lừa gạt, thanh âm phảng phất giọng mũi, tiếng ngọt nị làm người say mê.
Thường Đình Chiêu bán ngồi xổm trước mặt Triệu Thanh Hà, nâng cằm hắn lên mang theo lời nói đầy tà mị cùng cuồng quyến khí phách mười phần, " Cùng ngươi hoà làm một, đó là lễ."
" Gia ——– ngươi thật đáng ghét!" Triệu Thanh Hà ngọc thủ khinh chuỷ, thẹn thùng giận dữ di chuyển thân tránh sang một bên. Xoay người trong nháy mắt ngồi bệt xuống d*c thuỷ, một bộ dáng buồn nôn tới cực điểm. Trong lòng mắng to một câu, ta thao! Thật sự làm bậy không thể sống, tại sao phải so mặt dày với người khác kia chứ, đã không đem người ta gạt được còn tự làm mình ghê tởm muốn chết.
[ Ex: hai đứa có mần thì mần lẹ đi, chứ con edit ngồi edit mấy dòng này cũng buồn nôn lắm (*´﹃`*)]
Thường Đình Chiêu kiêu ngạo cười to, hai tay giang ra để cho nha hoàn cởi áo. Hoa phục bên ngoài thuần thục được thoát ra chỉ còn áo lót, cởi bỏ vạt áo lộ ra l*ng ngực tinh tráng to lớn làm các nha hoàn đều đỏ mặt, cúi đầu nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh.
" Được rồi, lui xuống đi." Thường Đình Chiêu cắt ngang động tác của nha hoàn, phất tay đem bọn họ phái ra ngoài. Bọn nha hoàn cúi đầu từ từ đi ra, lúc rời đi còn mang theo ánh mắt oán độc nhìn Triệu Thanh Hà.
Triệu Thanh Hà cảm giác nằm cũng trúng đạn, cho dù không phải hắn thì Thường Đình Chiêu trước mắt được xưng tinh khiết loan nam nhân* cũng không thể coi trọng các nàng. [ nam nhân thuần tuý chỉ thích nam nhân ]
Cửa phòng đóng lại, Triệu Thanh Hà liền thay đổi hoàn toàn bộ dáng, mị thái biến mất thay vào đó là để cái khăn lên trán, vẻ mặt thích ý tựa vào cạnh ao nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác toàn thân lỗ chân lông thoải mái khi phao ôn tuyền. Nếu không phải sợ người bên ngoài nghe được chắc hắn còn ngâm nga một tiểu khúc.
Thường Đình Chiêu đem quần áo trên người cởi ra, mỉm cười đùa giỡn nói: " Hà nhi vì sao không dám mở to mắt?"
Triệu Thanh Hà khoé miệng trừu trừu, kẻ này diễn đến nghiện rồi. Từ từ nhắm mắt giọng reo lên từ cổ họng: " Gia, chán ghét, làm xấu hổ ta."
Trong phòng tiếng nước rạp rạp, còn thỉnh thoảng phát ra âm thanh khác thường, bọn nha hoàn ngoài phòng nghe được mặt đỏ tai hồng, không khỏi thối một ngụm, thật là một tên yêu mị, thật sự là rất vô liêm sỉ.
" Diễn như vậy thật vất vả, không bằnb để cho gia hảo hảo thương ngươi." Thường Đình Chiêu bơi tới bên người Triệu Thanh Hà, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn cười khẽ, còn khoát tay lên trên vai hắn.
Triệu Thanh Hà lật thân mình, hai tay vòng ra sau ôm cổ Thường Đình Chiêu, khuôn mặt cơ hồ dán sát vào nhau khiến cả hai đều cảm nhận được hơi thở của đối phương, " Gia nhiệt tình mời như vậy, ta không thuận theo thật sự không ý tứ. Ngoan, mở chân ra, làm cho ta hảo hảo hầu hạ gia…"
Triệu Thanh Hà chỉ cảm thấy trời đất luân chuyển, khi lấy lại tinh thần thì đã bị Thường Đình Chiêu đặt ở cạnh ao, hai tay kéo lên đỉnh đầu, nửa người trên cùng Thường Đình Chiêu thân mật khăng khít dính vào nhau, còn nghe được tiếng tim đập của đối phương.
Thường Đình Chiêu dùng ngón tay vẽ theo hình dáng trên bề mặt Triệu Thanh Hà, thanh âm trầm thấp đầy từ tính, " Loại việc tốn sức vẫn là để thân thể khoẻ mạnh như ta đến làm ngươi, thân thể ngươi mềm mại chỉ cần nằm hưởng thụ là được."
Triệu Thanh Hà bị chắn ở góc, đối diện khuôn mặt đẹp trai tuấn lãng của Thường Đình Chiêu, làm một cái không hơn không kém yêu thích nam nhân, tịch mịch hơn hai mươi năm vẫn chỉ yêu nam nhân. Đối mặt với cực phẩm nam nhân lại thập phần không tiền đồ mà tim gia tốc đập nhanh hơn.
Cứ để như vậy tiếp tục thật sẽ sát súng ra lửa! Vui chơi thành làm thật a.
Triệu Thanh Hà đối với phương diện này yêu cầu rất khắc nghiệt, cho nên đời trước gần ba mươi tuổi không tìm được bầu bạn cũng chưa từng có kinh nghiệm, không có nghĩa như vậy hắn không nghĩ tới, thậm chí nội tâm vô cùng phát tình, chính là có chút lý trí mà thôi. Nhưng đối với khuôn mặt xinh đẹp hấp dẫn, lại như thế thuận lý thành chương, hắn định luật vẫn không đủ a.
Nếu để cho hắn bị làm mà trước đó còn chưa nghiên cứu kỹ hướng dẫn, chắc chắn cúc đản tránh không được đau do không làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý. Luận giá trị võ lực, hắn hoàn toàn không sánh được một thân cơ bắp Thường Đình Chiêu. Người ta nhẹ nhàng nhấc tay một cái có thể đem cánh tay hắn bẽ gãy, cho dù là thân thể kiếp trước lại đây cũng bị đánh đứt đoạn, đừng nói bây giờ chỉ là cái thân tiểu nhân. Nghĩ đến tưởng tượng, mấy cái nhộn nhạo trong lòng nháy mắt lập tức tan biến.
Triệu Thanh Hà mạnh mẽ trấn định, thua người chứ không thua trận, " Gia ngày thường đã vất vả như vậy, ta không thể vì ngài phân ưu, ta nguyện góp phần sức lực non nớt này."
" Ta càng vui với việc tiêu hao sức lực." Nói xong, Thường Đình Chiêu tới gần đè ép lại, mắt thấy thân hắn dán đến trên mặt, Triệu Thanh Hà trượt xuống tránh né qua đi, ánh mắt tức giận đỏ hồng ngấn nước, Thường Đình Chiêu liền buông lỏng tay, Triệu Thanh Hà lập tức chạy tới một bên khác.
Thường Đình Chiêu lau nước trên mặt, cười ha ha, " Như thế nào lại không diễn nữa?"
Triệu Thanh Hà vẻ mặt thản nhiên: " Ta với ngươi cũng không phải thật sự, ta lại thích nam nhân, nếu như vậy mà không có cảm giác thì ngươi phải tự kiểm điểm lại thân mình đi."
Thường Đình Chiêu thu hồi cười, nửa thật nửa giả nói: " Không bằng hai ta thử một lần?"
Triệu Thanh Hà cười nhạo, " Ta rời núi là muốn làm trợ thủ đắc lực của ngươi không phải nam sủng ấm giường. Vui đùa chính là vui đùa, nếu là thật sẽ không ý tứ. Ta mặc dù xuất thân hàn môn cũng không có gì hơn người, nhưng cũng không lưu lạc đến mức này. Nếu chỉ là cùng người để vui vẻ, không bằng cô độc cả đời."
Thường Đình Chiêu cười khẽ, " Tận hưởng lạc thú trước mắt, làm gì thuần tuý."
" Không có biện pháp, ai bảo ta là thú y."
" Giải thích thế nào?"
Triệu Thanh Hà tiếc hận thở dài, bóp bóp cổ tay, " Thân là thú y, súc sinh g**o p**i này đã nhìn qua nhiều lắm, đừng hiểu lầm ta không phải biến thái, đơn giản chỉ là vì chữa bệnh với lai giống. Gặp nhiều không tránh được suy nghĩ, nếu không yêu cũng làm như vậy chẳng phải giống như súc sinh hay sao? Ta tự nhận mình thanh cao, có thể nào lại giống như vậy."
Thường Đình Chiêu lại cười ha ha, nha hoàn bên ngoài trong lòng đối với Triệu Thanh Hà lại có đánh giá mới. Tứ gia chắc chắn là rất sủng ái Triệu Thanh Hà mới có thể trước mặt hắn thả lỏng tâm tình. Tối nay cười lớn như vậy đến vài lần, có thể thấy được trong lòng Tứ gia địa vị ra sao.
" Ngươi rất có ý tứ."
Triệu Thanh Hà ôm quyền chắp tay, " Đa tạ khích lệ, có thể làm cho lão bản ngài vui vẻ, thân làm công nhân trong lòng càng phát ra kiên định."
Lời này mặc dù nghe cổ quái nhưng cũng dễ dàng đoán ra ý nghĩa.
Thường Đình Chiêu thu liễm tươi cười, không khí vui đùa ầm ĩ dần dần tán đi, trên mặt có vài phần thật lòng: " Nếu ta thật sự thành tâm?"
Triệu Thanh Hà chọn mi, biểu tình cao ngạo, " Kia cũng phải xem ta có hứng thú, suy nghĩ vài ngày để suy xét a."
Thường Đình Chiêu hí mắt, khí thế toả nhanh, " Không tán thưởng, ta không xứng với ngươi sao?"
Triệu Thanh Hà nheo nheo mắt, không cam lòng yếu thế, " Nếu người vĩ đại nào ta cũng ái mộ, tên của ta có thể sửa thành — lẳng lơ."
Thường Đình Chiêu hanh hanh, " Người muốn gả cho ta phải xếp dài từ đây đến kinh thành, nếu ngươi bỏ qua sẽ hối hận muốn chết nha."
Triệu Thanh Hà chậc chậc lưỡi, " Trong đó số người muốn giết ngươi chắc phải hơn một nửa, nếu trúng chiêu còn không làm chết ngươi."
Mặt Thường Đình Chiêu chợt ám trầm, nước ôn tuyền như lạnh thêm vài phần.
Triệu Thanh Hà ra vẻ không biết, cầm lấy khăn kỳ cọ lại phát hiện với sau lưng không tới, " Chúng ta tắm kỳ lưng cho nhau?"
Ba ———–
Một cái khăn tắm đáp đến trên đầu Triệu Thanh Hà, đang muốn mở miệng thì bị sóng nước lộn nhạo đánh tới, thân ảnh cao lớn áp sát vào, Triệu Thanh Hà vội vàng ghé vào cạnh ao khoé miệng mang theo tươi cười.
Triệu Thanh Hà tỉnh lại thì Thường Đình Chiêu đã sớm đứng dậy chẳng biết đi đâu, hắn mới xoay người xuống giường, Thanh Đại ở bên ngoài nói: " Công tử đã thức dậy?"
" Ân, vào đi."
Vừa mới nói xong, nha hoàn nối đuôi nhau mang thau nước vào. Triệu Thanh Hà tuy không có chút thích ứng nha hoàn hầu hạ rửa mặt nhưng cũng không có cự tuyệt, hắn nghĩ đã diễn phải diễn cho tới cùng. Huống hồ nhập gia tuỳ tục, ban đầu được hầu hạ có chút xấu hổ về sau thì cảm thấy vô cùng mỹ mãn, cho tới bây giờ chỉ nghe ghét bỏ làm nhiều chứ ai chán ghét nhàn hạ.
Triệu Thanh Hà giương tay cho bọn nha hoàn tuỳ ý lộng, gặp Thanh Đại cầm kiện quần áo hoa lệ tiên diễm không khỏi cau mày nói: " Ta hôm nay muốn đi bệnh mã giam, lấy bộ xiêm y bình thường là được."
Thanh Đại gật đầu, mang quần áo cất lại đi thay đổi một kiện sắc tím, nhìn không chói mắt nhưng vẫn giá trị xa xỉ như cũ. Một thân quần áo như vậy đi chữa bệnh cho súc vật, Triệu Thanh Hà cũng không dám giậm chân giận dữ.
" Thôi, vẫn là lấy xiêm y ta mang đến đi."
Thanh Đại hơi hơi ngẩn người, không nói gì đem cái hành trang lục tung ra tìm kiếm, bên trong là xiêm y Triệu Thanh Hà mang tới, so với quần áo bọn nha hoàn mặc cũng không bằng.
Thanh Đại không khỏi nói: " Công tử, quần áo này có vẻ không thích hợp a."
Nếu trở thành nam sủng của Thường Đình Chiêu, cũng xem như đại biểu cho mặt mũi của hắn, ăn mặc keo kiệt như vậy còn không sợ người ta nhạo báng sao.
Triệu Thanh Hà không cho là đúng, " Không có gì không thích hợp, gia chính là coi trọng ta đơn giản cũng không thích ta bên ngoài ăn mặc hay trang điểm xinh đẹp."
Thanh Đại mí mắt nhảy khiêu, biểu tình lại như thường: " Phải."
Mặc quần áo tử tế Thanh Đại giúp Triệu Thanh Hà bó tóc, nữ tử quả nhiên khéo tay, cùng một kiểu tóc nhưng hắn thấy mình so với trước kia còn đẹp trai hơn nhiều. Kính tuy là bằng gương đồng nhưng rất sáng, có thể thấy được bộ dáng của mình. Đi vào thế giới này đến bây giờ mới thấy rõ diện mạo chính mình, mặt mày cũng kiếp trước có bảy phần tương tự chỉ có hơi trắng nõn hơn, hiện giờ tuổi còn quá nhỏ về sau vẫn còn thời gian phát triển!
Cử động kia làm cho Thanh Đại hiểu lầm, " Công tử còn muốn thoa phấn miêu hồng?"
Mặt Triệu Thanh Hà thiếu chút cứng đơ, hắn là nam nhân thì hoá cái gì trang a, nhưng nghĩ đến nguyên thân trước kia tựa hồ thích thoa phấn làm cho mình càng thêm trắng nõn, sắc mặt nháy mắt liền khó coi. Có chút nghiến răng nghiến lợi nói: " Không cần, nhan sắc cần phải phụ trợ mới xinh đẹp thật không có chí tiến thủ, quý nhất chính là bản sắc của chính mình."
Thanh Đại cả người đều cương.
Triệu Thanh Hà nhìn ánh mắt trong phòng khác thường khiến da đầu run lên, vờ khụ một tiếng nói: " Gia đâu?"
Đêm qua hai người sau khi tắm, lại cùng giường ngủ đông lạp tay xả tán gẫu trên trời dưới đất, có chút thân cận hơn trước. Bất quá đánh chết cũng không tắm kỳ cho nhau nữa, không phải vì ái muội sát súng ra hoả mà là hắn thiếu chút bị cọ rớt một tầng da. Mà lúc hắn giúp Thường Đình Chiêu chà xát, mệt chết mệt sống còn bị người ta nói như cong ngứa, da dày thịt béo quả nhiên không phải là người. Mà miệng vết thương sau lưng lại thần kỳ khép lại hoàn hảo, chỉ để lại vết sẹo nhàn nhạt, trong khoảng thời gian ngắn như vậy khôi phục đúng là làm cho người ta líu lưỡi.
" Gia còn ở trong luyện công phòng."
Mỗi ngày luyện công trách không được thân thể tốt vậy, Triệu Thanh Hà nhìn lại thân mình tiểu tiểu, âm thầm tự nhủ mình cũng phải luyện tập. Nếu không khi có chuyện lại không có khí lực chạy trốn, trong lòng có một chút tính toán.
" Đưa ta qua nhìn một cái."
Tác giả :
Lạc Tân