Thứ Xuất Thứ Xuất
Chương 48: Chuyện được ổn định

Thứ Xuất Thứ Xuất

Chương 48: Chuyện được ổn định

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Nhân viên của hồi môn của La Y sắp điên rồi, tình huống quá mức nghiêm trọng nhất định sẽ gạt không báo. La Y nghe được ở trước mặt Thái phu nhân chỉ là bản cắt bớt, mà bọn họ đã biết tình huống chân thực trước mắt của Dung Nghi. Nói không tức đó là chuyện không thể nào. La Y còn chưa sinh con, ngay cả hi vọng cũng không có. Ngày đó Hải Đường sinh chỉ là con gái, nếu là con trai mà mẹ đẻ chết rồi, không phải là không dạy dỗ được. Vậy phải làm sao bây giờ!

Bên này đang loạn, Định Tây Bá phu nhân mang theo Uyên Văn tới nhà. Thì ra trong đám bị bỏ ngục kia có một người là con vợ lẽ Định Tây Bá, đệ đệ chồng Uyên Văn. Mẹ chồng nàng dâu muốn sang hội họp với Thái phu nhân nghĩ cách, người mấy nhà cùng nhau tiến cung xin ân huệ. Người bị giam là nhỏ, thể diện là lớn. Uyên văn bây giờ hối hận xanh ruột, nhà mẹ đẻ muội muội thật sự là bị lừa thảm. Lúc trước nàng thật sự làm câu truyền lời buồn cười nhất trên đời, làm sao lại nghĩ được sẽ gả lại đây? Nhìn La Y đã tức muốn khóc mà không khóc được thì càng khó chịu. Không khỏi âm thầm trách móc Tiêu thị máu chó xối đầu! Rõ ràng không phải là ý của nàng, lúc này lại thành như nàng đẩy đường muội thân ái vào hố lửa ấy, trong ngoài không được lòng người, hộc máu!

Bị quan văn đạp một đầu, toàn bộ huân quý trong lòng đau nhói. Nhớ năm đó nhóm ông nội cụ kị ta hơn người thế nào, đám trứng mềm kia không xứng xách giày cho họ. Bây giờ đắc tội một đứa con của quan lục phẩm nho nhỏ, thế nhưng một đám người bị tống giam, mặt bị người ta vạch tới sát đất rồi.

Không bao lâu sau lại có phu nhân mấy nhà huân quý chạy đến. Vốn mấy chỗ chạm trán, lúc này đều tập trung ở An Dương Hầu phủ. Bảy miệng tám lời thảo luận thế nào đi chuyển bài tử gặp Thái hậu và Hoàng hậu.

Một phòng phu nhân ríu ra ríu rít bàn bạc kế hoạch, La Y nghe nhao nhao mà đau đầu. Cáo tội Thái phu nhân một tiếng rồi đi ra ngoài, Uyên Văn cũng lặng lẽ nói với mẹ chồng một tiếng rồi đi theo ra.

"Tam muội muội." Uyên Văn gọi La Y lại: “Muội có ổn không?"

La Y phúc thân: “Đại tỷ tỷ an."

"Tần công tử chỉ bị thương nhỏ thôi, muội phu chịu thiệt một chút sẽ được thả về, Tam muội muội đừng quá lo lắng." Uyên Văn khuyên nhủ.

La Y lắc đầu: “Triều đình đều có pháp luật."

"Sắc mặt muội không tốt, ta đưa muội về nghỉ đi."

La Y vô lực gật đầu, dẫn Uyên Văn về Thanh Quỳ Viện.

Hai người vốn không thân thiết, lúc này nhìn nhau chẳng nói gì. Uyên Văn quan sát phòng ở, trang sức rất thông thường, không có mấy thứ đáng giá, chắc là sống không tốt lắm. Đối mặt một trượng phu quần áo lụa là sẽ là cuộc sống như thế nào, không ai hiểu hơn nàng cả. Nhưng nàng còn có vinh hoa phú quý, mà La Y không có gì cả. Mệnh khổ chính là thế này đây.

Uyên Văn thở dài: “Chỉ hi vọng muội phu từ nay về sau cải tà quy chính."

La Y đơ đơ nói: “Vào đại lao là có án để lại, đường khoa cử coi như tuyệt rồi. Quyên quan cũng sẽ không dùng tới phạm nhân. Đã như thế còn không bằng chết đi. Tránh cho ảnh hưởng tới tiền đồ con cháu."

Uyên Văn dừng lại: “Chưa hẳn đến nông nỗi này."

"Muội chẳng trông cậy được gì khác." Nàng thực sự không có hứng thú sống chung với phạm nhân tội cưỡng dâm.

"Là ta sai rồi." Uyên Văn áy náy nói, đúng là nàng cũng đọc thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh lớn lên, quần áo lụa là đủ loại, thực chất trong lòng không chấp nhận được.

La Y lắc đầu: “Oan có đầu nợ có chủ, dù thế nào cũng không thể oán lên đầu tỷ được. Lại xem đi, dù sao muội cũng không có ý định sống cùng hắn. Khi hắn trở về đừng tiến vào phòng của muội. Đừng làm muội ghê tởm."

Uyên Văn biết rõ giờ phút này La Y đang nổi nóng, không thể khuyên được. Nói gì cũng phải chờ Dung Nghi trở lại mới nói được. Vì thế cúi đầu trầm mặc không nói. La Y càng không có cảm xúc, không khí liền lạnh xuống.

Bên kia một đám Phu nhân, Thái phu nhân thương lượng viết sổ con như thế nào, cầu xin như thế nào, từng người đi về chuẩn bị. Uyên Văn cũng hầu hạ mẹ chồng đi về. La Y lẳng lặng ngồi một mình một lúc lâu cũng không nghĩ ra đầu mối gì.

Trước mắt Tiêu gia vẫn chưa có người nào có tư cách vào triều, tin tức sẽ trễ nửa ngày. Chờ nghe đầy đủ hết bát quái, Vu thị như lửa đốt xông tới, trời tối rồi cũng bất chấp không hỏi Thái phu nhân, chỉ bảo nhũ mẫu đi báo lỗi, dẫn người đến thẳng Thanh Quỳ Viện.

La Y không cho người đốt đèn, chỉ một mình dựa vào đệm ngẩn người. Vu thị vừa vào nhà nhìn thấy cái dạng này, nước mắt chảy xuống. Chị dâu em chồng hai người nhìn nhau rơi lệ.

Dữu Tử thấy La Y khóc lên mới yên lòng. Nhìn thấy Vu thị lại giống như có tâm phúc, vừa buông lỏng chân liền nhũn ra ngã trên mặt đất. Cũng khóc lên.

Vu thị lau nước mắt nói: “Ca ca muội còn chưa có công danh, việc này cũng không có cách nào. Đại bá và Tam thúc đã đồng ý đi biện hộ cho rồi, chỉ là phải đợi..., chúng ta không thể loạn như ong vỡ tổ. Muội an tâm đi."

La Y ghé vào trong lòng Vu thị: “Tẩu tử, chờ hắn trở lại, bất luận chết sống, các ngươi nhận muội về nhà đi. Muội không muốn sống với một súc sinh như thế. Còn chưa đủ mất mặt đâu! Còn cùng hắn sinh con, về sau làm sao muội dám nói cha nó là người như vậy."

"Người trẻ tuổi ai mà không từng phạm lỗi chứ?" Vu thị vỗ phía sau lưng La Y nói: “Huân quý có chỗ tốt của huân quý, bọn họ có nhiều đường hơn người khác, đến lúc đó sửa lại là được."

"Tẩu tử,“ La Y rưng rưng nói: “Tẩu không biết rồi, hắn văn không được, võ không phải còn chưa tính, muội cũng không phải người luôn tâm niệm trông cậy vào mũ phượng khăn quàng kia. Nhưng hắn phá sản, không thành tính, bạo ngược gia đình. Hải Đường khó sinh nhưng hắn lại không nói được một câu nào. Thái phu nhân nói bảo vệ đứa nhỏ, hắn nay cả một câu cũng không cầu. Từ nhỏ hầu hạ đến lớn như vậy nói một câu thôi có khó nhọc gì? Hắn là phu chủ muốn bảo vệ người lớn, có người dám không nghe hắn sao? Mắt thấy Hải Đường chết rồi, muội nghĩ hắn bị kích thích như vậy, dù sao vẫn cần biết chuyện một ít. Không ngờ được nữ nhân sinh con cho hắn mà chết, hắn lại đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm đùa giỡn đại gia công tử, ngay cả đứa nhỏ tắm ba ngày cũng không về nhà. Lạnh bạc đến tận đây, muội sống cùng hắn làm gì? Đợi đến khi không có cơm ăn, có phải hắn còn muốn bán muội đi không? Bán hết nữ nhân để hắn tiêu xài? Còn không bằng vào từ đường làm ni cô. Từ khi muội gả lại đây cho tới hôm nay, nhẫn nhịn từng bước tới mức này rồi, bây giờ muội không thể nhịn được nữa. Hu hu... Tẩu tử, tẩu dẫn muội trở về đi."

"Được, được“. Vu thị gật đầu: “Đợi hắn trở về, ta gọi ca ca muội tới đón muội về nhà ở mấy ngày lại nói."

La Y thế này mới phun một tiếng khóc lớn lên.

Vu thị không có cách nào, đành phải ở cùng La Y một đêm. Ngày thứ hai mới cáo từ.

Sự tình la hét ầm ĩ mấy ngày, tập đoàn quan văn nghiêm túc không muốn chèn huân quý nữa. Con nhà người ta nào là bị đánh, nào là bị nhốt. Tiểu tử Tần gia lại không có gì đáng ngại, nếu tiếp tục truy cứu thành ra họ là người không tốt, Hoàng Thượng nhìn cũng không hay. Dù sao mấy đời thường xuyên có đám hỏi với Hoàng thất, không tiện làm tiếp. Hoàng đế hạ chỉ khiển trách một phen, Hoàng hậu cho gọi một đám phu nhân tiến cung dạy một lần, rồi cho thả người.

Dung Nghi chân trước bị nâng vào nhà, thái y xác nhận tạm thời không chết được. Sau lưng Tiêu gia liền sai người đón La Y về nhà mẹ đẻ. Tuy rằng trên triều đình chưa nói chân tướng, nhưng người nào không biết? Thái phu nhân trầm xuống, chán ghét hành vi của La Y. Nhưng chung quy là gia giáo nhà mình không tốt, trong lúc mấu chốt này không muốn gây chuyện nữa, đành mở một con mắt nhắm một con mắt cho đi, chỉ là cảm thấy rốt cuộc không thoải mái. Thói đời này không có mẹ chồng nào thích con dâu có chuyện lại chạy về nhà mẹ đẻ, huống chi cháu trai ruột còn đang bị thương nằm trên giường cần người chăm sóc, tức giận cũng không thể mặc kệ như thế. Mệt bà ngày thường còn chiếu cố nhà nó, quả thực là đồ vô ơn!

La Y đi theo Đại thái thái tự mình đi Tần gia bồi tội trước, ít nhất đừng làm cho Tần gia giận chó đánh mèo Tiêu gia, đây cũng cần phải tỏ thái độ. Lão thái thái Tần gia cực kì hiền lành, nhìn La Y còn sưng mắt, kéo đến bên cạnh ngồi xuống: “Đáng thương, nữ nhân lập gia đình như đầu thai, các ngươi làm sao lại để cho người ta lừa gạt thế này."

La Y xấu hổ muốn chết, vị lão thái thái này, ngài nói quá trực tiếp rồi? Nhưng mà có thể hiểu, nếu đổi lại thành con mình bị giày vò như thế, phỏng chừng càng không nể mặt đối phương đâu.

Đại thái thái cũng gạt lệ: “Thực sự không biết lại là người như vậy, nhưng chung quy là con rể nhà chúng ta chọn, chẳng oán được ai. Chỉ có thể mặt dày thỉnh tội với ngài thôi."

Tần lão thái thái vẫy vẫy tay: “Lão đại nhà các ngươi cùng năm với lão Nhị nhà ta đấy. Trước kia đã từng tới chỗ ta đây, ta tin gia giáo nhà các người. Chính chủ không tới, ngươi cuống làm gì chứ? Cho dù là con rể nhà các ngươi, nhưng ồn ào là người kia! Không hiểu chuyện cũng có, nhưng không hư hỏng quá mức." Đây là chỗ tốt của gia phong tốt đấy, đã xảy ra chuyện nhưng người ta vẫn nguyện ý tin tưởng ngươi là người không tới mức hư hỏng. Bởi vậy nhân phẩm phải dựa vào tích lũy, không phải vạn bất đắc dĩ không thể liều lĩnh, cùng tính chất với công quỹ ở nhà.

"Cung nhân ngài nói như thế, làm chúng ta xấu hổ vô cùng rồi." Đại thái thái cảm giác sâu sắc mất mặt, nhưng không đến mức trốn tránh, vậy càng làm cho người ta coi thường. Tốt xấu đem nhà mình hái xuất ra.

"Mà thôi bỏ đi, bỏ đi, đừng lèo bèo nữa." Tần lão thái thái nói: “Đừng làm ủy khuất đứa nhỏ. Đây là Tam cô nương nhà các ngươi à?"

"Thỉnh cung nhân an. Cung nhân vạn phúc." La Y đứng dậy hành lễ.

Tần lão thái thái cười nói: “Đừng khách khí, bộ dáng khá lắm. Đại Lang lục phòng Phạm gia là tỷ phu ngươi?"

La Y trả lời: “Vâng, bây giờ ở Vân Nam làm thông phán."

"Con dâu út nhà ta cũng là nữ nhi Phạm gia, cũng coi như quan hệ thông gia, ngày sau thân cận nhiều mới tốt."

La Y gật đầu, thầm nghĩ Phạm gia lợi hại vậy sao? Sao nhiều người thích nhắc tới Phạm gia thế? Mấy người nói phiếm mấy câu rồi cáo từ. La Y không nhịn được hỏi đại thái thái: “Phạm gia thật sự rất lợi hại sao?"

"Bản thân Phạm gia không phải là quan lớn gì. Nhưng mấy đời đều có chút học chính, lại có Phạm thị thư viện, học trò ở khắp thiên hạ, bởi vậy người ta phải nhường nhịn ba phần. Tỷ phu ngươi là bàng chi thôi còn là Thám hoa lang. Có thể thấy được gia đình đó có tiếng là học giỏi sâu xa."

La Y mỉm cười, thật tốt, ít nhất tỷ tỷ gả tới nơi tốt, về sau trốn chạy có thêm chỗ để đi.

Dung Nghi lần này nếm mùi đau khổ lớn, cha hắn không tiện đánh thêm nữa. Thái phu nhân ngại Tiết di nương nháo đằng, trực tiếp ném vào viện nhốt lại. Vinh Trăn chỉ dám khóc sau lưng, Tào phu nhân quyết định nhốt cái tai họa này ba năm rồi mới nói, miễn cho đi ra ngoài mất mặt xấu hổ. Thái phu nhân còn nhớ rõ một ngày sai người sang đây xem một lần. La Y mang hết của hồi môn của mình về, trong phòng trống rỗng, thời tiết vừa nóng, lại không được bày chậu nước đá, đại tỷ nhi lại thỉnh thoảng khóc vài tiếng, như vậy Dung Nghi phiền chán không chịu nổi. Nằm ở trên giường thống mạ: “Còn tưởng rằng nàng coi như có chút lương tâm! Không ngờ vừa xảy ra chuyện bỏ một mình ta ở lại chạy về nhà mẹ đẻ! Đây coi là cái gì? Các ngươi không có ai tốt hết!"

"Chỉ là đụng vào đầu một ít, có cần phải để người đánh roi như vậy sao?"

"Ai u này, đau chết gia."

"Đồ nữ nhân lòng dạ rắn rết, bỏ trượng phu mà đi! Xem ta ngày sau thu thập ngươi thế nào."

Đúng lúc Vinh Trăn rảnh rỗi đến thăm, nghe được Dung Nghi vẫn không biết hối cải, cũng giận dễ sợ, vào cửa liền mắng: “Huynh tìm đường chết đi! Lão Thất nhà Thọ Ninh Công nghe nói hôm nay không còn thở rồi, nghe nói Lão Cửu cũng sắp không qua, huynh muốn gọi lão gia tới cho huynh đi làm bạn với bọn họ à!"

Dung Nghi giật nảy mình: “Sao lại như vậy? Khi trở về không phải rất tốt sao? Thọ Ninh công có quyền thế, tên hỗn kia bị đánh nhẹ nhất! Chỉ bọn ta bị đánh nặng."

Vinh Trăn oán hận nắm cánh tay Dung Nghi, thấp giọng nói: “Huynh! Huynh! Phải như thế nào huynh mới hiểu được đây! Chúng ta chỉ là nha đầu nuôi thôi, huynh cho rằng huynh là thứ quý giá à!"

Dung Nghi nghe xong sợ run nửa ngày: “Lão thái thái nhà bọn họ không quan tâm sao?"

Vinh Trăn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Thọ Ninh Công gia có mười mấy người con vợ lẽ, chết mấy cái thì mấy cái! Sao huynh lại không hiểu vậy!" Huynh cho rằng người có thế là người ngốc à? Vì sao người ta còn có thế hơn nhà chúng ta? Vinh Trăn khóc không ra nước mắt, ca ca của nàng là thật ngốc!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại