Thứ Xuất Thứ Xuất
Chương 35: Bị đánh
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Buổi chiều Dung Nghi không biết uống rượu ở đâu say khướt trở về. Nghe được tin tức này khó tránh khỏi cao hứng! Vui tươi hớn hở chạy đến phòng Hải Đường, lại là một đêm lời ngon tiếng ngọt.
Ngày hôm sau Hải Đường đến nhà giữa thỉnh an, ánh mắt đắc ý thế nào cũng không giấu được: “Thỉnh nãi nãi an, tạ nãi nãi hôm qua thưởng, thật sự là nô tì tam sinh hữu hạnh."
Dung Nghi thì càng lên mặt: “Đứng lên đứng lên, ngươi bây giờ có thai!" Lại vui vẻ ra mặt nói: “Sai người đi phòng bếp nói một tiếng, cho Hải Đường thêm đồ ăn!"
La Y ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ai cho bạc thế?"
Dung Nghi hưng phấn đã quên La Y bưu hãn: “Gia có bạc."
"Không cho! Ngươi có bản lĩnh thì đi xin phu nhân ấy." Ngươi không biết xấu hổ ta còn muốn mặt đấy, vốn là lúng túng lại còn sủng thiếp diệt thê, cuộc sống thế này thì sống làm sao được!
"Đó là tiền tiêu vặt hàng tháng của ta!"
"Ta không cho ngươi thì như thế nào?"
"Vậy ngươi cất nhắc Hải Đường đi, nha đầu có thai làm di nương, vừa hợp!"
"Ngươi hôm nay cực kì không kiêng nể gì hả?" Làm sao hôm nay lớn lối như vậy?
Dung Nghi cười ha ha: “Vợ ~ gia trước đây không để ý, vừa mới suy nghĩ cẩn thận. Nếu ngươi không sinh, bỏ ngươi không cần phải nói! Ngươi tính làm sao? Van cầu gia nhà ngươi, cho ngươi cái ân điển?"
"Không sinh con bỏ ta?" La Y nói lạnh như băng: “Hướng ma ma, mang Hải Đường xuống, xoá sạch đứa nhỏ trong bụng, thuận tiện đuổi tiện tỳ này!"
"Ngươi dám!" Dung Nghi nhảy dựng lên.
"Ngươi không phải nói ta không sinh con sao? Làm sao không làm triệt để một chút?" Giết người nàng không dám, dọa người nàng chẳng ngại gì đâu.
"A..." Dung Nghi sờ mũi, cũng đúng, Hải Đường sinh không phải được tính trên đầu La Y à? Thoáng chốc xẹp hơi, thật khó khăn mới tìm được một nhược điểm, đáng tiếc.
"Nãi nãi tha nô tì đi!" Hải Đường mềm mại yếu ớt quỳ xuống, được gọi là vừa gặp càng thương.
Còn đang ầm ĩ, Tiết di nương cũng chạy vào: “Ai dám cầm... tôn tử Hậu gia! Ta liều mạng với nó!"
La Y vừa thấy Tiết di nương là tâm tình không tốt, càng thêm tức giận, vỗ bàn một cái: “Người ngoài cửa đều chết hết à, con chó con mèo nào cũng cho vào à!"
"Ngươi dám mắng ta?" Tiết di nương thét chói tai: “Có người dám nói chuyện với trưởng bối như ngươi vậy sao?"
"Di nương dạy ta à, ngài đây một trưởng bối xưng hô như thế nào?"
"Ai nha! Ghê rồi! Ngươi bây giờ ngay cả già trẻ cũng không phân biệt được!" Tiết di nương lại sử dụng ra tuyệt sát: “Triều đình còn coi trọng hiếu đạo đấy! Con là bò ra từ bụng ta, nhưng lại bị vợ nó trách móc! Ai u! Ta chết mất thôi! Con phải làm chủ cho ta! Ta một bó tuổi thế này rồi, chỉ có một con trai là con thôi!"
La Y không thể nhịn được nữa! Đang định gọi Hướng ma ma kéo bà ta ra ngoài. Liền thấy ngoài cửa bay tới một hòn gạch xanh, thẳng tắp nện ở trên đầu Dung Nghi, thoáng chốc máu tươi chảy ròng.
"Tứ ca!?" La Y đứng lên, thấy bốn nam đinh Tiêu gia xếp thành một hàng, phía sau còn có Tiêu tam thái thái mang một đám vú già cường tráng. Tào phu nhân cũng ở trong đó, mặt xanh mét, người Tiêu gia đi thẳng tới đây, không ngăn được, bà không kịp chuẩn bị một chút nào, thật mất thể diện.
Tiết di nương thấy thế lao thẳng tới người Dung Nghi gào khóc: “Con của ta!"
Sắc mặt Tào phu càng khó xem, trong lúc nhất thời lời tức giận đều nghẹn ở trong miệng không nói nên lời.
Thiệu Hi tức nắm chặt nắm tay, trừng mắt nói Tào phu nhân: “Giỏi một An Dương Hầu phủ! Thật sự là cực kỳ quy củ! Loại thông gia này chúng ta không trèo cao được! Hôm nay nhận muội muội về nhà thôi!"
Tam thái thái nói tiếp: “Ta nhất định nói cha chồng đi nha môn nói rõ ràng mới được! Cho dù là Hầu phủ cũng không thể dùng cái nô tài làm thiếu gia lừa hôn!"
Tào phu nhân phản ứng kịp xấu hổ cười: “Thông gia phu nhân, hiểu lầm, hiểu lầm!" Tiết di nương ngươi nhớ kỹ cho ta!
"Mặc kệ hắn là nô tài hay thiếu gia khỉ gió gì, hôm nay ta đánh lại nói!" Thiệu Y chưa nói xong đã vọt vào trong phòng, một chân đá văng Tiết di nương, một trận đấm đá Dung Nghi ngã trên mặt đất, Dung Nghi bị đánh kêu thảm thiết liên tục.
Đại cữu đánh muội phu, đánh cũng như không. Chờ đoàn người Thái phu nhân đuổi tới, Dung Nghi sớm biến thành đầu heo rồi.
Thái phu nhân đành phải cười làm lành, tam thái thái nhất quyết không tha, cắn chết Cố gia lừa hôn.
"Thông gia phu nhân thực sự hiểu lầm rồi, Tứ Gia nhà chúng ta cưới Tam cô nương nhà các ngươi, làm sao lại là lừa hôn chứ? Trên thiếp canh không phải viết rõ ràng sao?" Thái phu nhân cười nói.
Tam thái thái lạnh lùng nói: “Tam cô nương nhà ta, gả chính là con An Dương Hầu gia và An Dương Hầu phu nhân, nhà các ngươi thành thân cho con bà vú già, không phải gạt hôn là cái gì?"
"Kia đương nhiên là ấu tử của ta mà." Tào phu nhân cắn răng nghiến lợi nói.
"Thật hả? Làm sao ta nghe được người khác gọi con vậy? Hay là quy củ quý phủ không giống nơi khác?" Tam thái thái cũng nghiến răng nghiến lợi, một di nương lại dám cãi lộn trong phòng chất nữ của bà, quả thực lật trời rồi! Coi người Tiêu gia bọn họ chết hết rồi sao?
"Tiết di nương có bệnh điên, thông gia phu nhân chê cười." Thái phu nhân tức chết khiếp còn phải mang khuôn mặt tươi cười ra: “Đến đây, mang Tiết di nương về, nếu đã bị bệnh, ai thả ra hả?"
Thái phu nhân mở miệng, nháy mắt có bảy tám bà tử như ong vỡ tổ kéo Tiết di nương đi.
Đột nhiên yên tĩnh khiến không khí giằng co.
Sau một lúc lâu tam thái thái mở miệng nói: “Tam cô nãi nãi, chúng ta về nhà thôi. Triều đình có luật pháp, không cưới tiện nô. Nha đầu kia là tiện tịch, không làm được phu nhân. Chỉ là thông dâm mà thôi, lại để thúc thúc cháu viết mảnh giấy lại nói." Tiết di nương là khúc mắc đời trước, không cần dây dưa quá nhiều. Xử lý trước mắt quan trọng hơn.
"Thông gia phu nhân, đây vốn là chuyện nhỏ, chúng ta tự nói rõ ràng là được mà, làm gì phải kéo tới công đường chứ?" Thái phu nhân khuyên nhủ: “Việc này nhà chúng ta không đúng, lão bà tử bồi cái lễ các ngươi trước. Đầu lưỡi còn có lúc đụng tới răng nanh, không bằng cùng nhau ngồi xuống thương thảo như thế nào?"
Thái phu nhân là cáo mệnh siêu phẩm, phải nể mặt. Huống chi Tiêu gia không phải thật sự muốn ồn ào tới công đường, làm chuyện tuyệt tình quá, La Y chỉ có thể thanh đăng cổ phật cả đời, với nữ nhân mà nói đó là kết cục rất thảm, vì vậy hạ bậc nói: “Thái phu nhân là người hiểu chuyện, chúng ta nghe ngài một hồi."
Một đám người vào nhà ngồi xuống, bọn nha đầu nhanh nhẹn dâng trà. Dung Nghi nằm trên mặt đất đầu vang ong ong, trên người không chỗ nào không đau, lại từ đầu không có người để ý hắn, cảm thấy đại hận!
Mọi người uống ngụm trà, Thái phu nhân cười hỏi: “Nghi ca con dâu, nói đến cùng đây là chuyện vợ chồng các cháu, cháu có ý gì không?"
Người Tiêu gia thầm mắng: lão hồ li! Lập trường La Y từ đầu không tiện lên tiếng! Một cái không tốt chính là đố kỵ! Hỏi như vậy chỉ có thể giả vờ rộng lượng! Nếu mà đương sự không đúng ý, bọn họ những người này chẳng phải là xen vào việc của người khác à? Thiệu Y làm động tác cắt cổ gà về phía La Y.
Sự thực chứng minh trên thế giới này không có chuyện tâm linh thông suốt, La Y thất thần hồi lâu không hiểu được Thiệu Y có ý gì. Cũng may nàng không thông minh, nhưng cũng không phải ngu ngốc: “Loại chuyện này cháu ở nhà mẹ đẻ chưa từng gặp qua, lại trẻ tuổi không hiểu chuyện, không biết giải quyết như thế nào, kính xin lão thái thái bảo cho biết, nàng dâu không thể không theo." Tiêu gia ta là nơi quy củ.
Thiệu Y âm thầm gật đầu, vậy là được rồi, bóng cao su bị đá trở về, ai làm chủ trước ai sẽ không chiếm quyền chủ động!
"Thông gia phu nhân thấy thế nào?" Thái phu nhân lại hỏi tam thái thái.
Tam thái thái cũng y theo La Y nói tiếp: “Ta thực sự chưa từng gặp qua loại chuyện thế này, Thái phu nhân ngài kiến thức rộng rãi, uy vọng lại cao, vẫn là ngài dạy chúng ta đi?"
"Dù sao cũng là cô nãi nãi quý phủ." Thái phu nhân cắn răng nghiến lợi, từng câu châm chọc không dứt đúng không!
"Chuyện nhà chồng, nhà mẹ đẻ chỉ làm chứng thôi, không tiện bao biện làm thay." Tam thái thái tiếp tục đẩy lại.
Hai vị đánh Thái Cực lốp ba lốp bốp một hồi lâu mà chưa chấm dứt, vẫn là Thái phu nhân thấy bộ dạng Dung Nghi thì đau lòng, trực tiếp mở miệng nói: “Như vậy thì, đánh chết nha đầu này coi như xong."
La Y biết, dựa theo trình tự chính quy, nàng lúc này phải ra mặt hạ bậc thang. Cổ nhân luôn luôn coi trọng cốt nhục, cho dù là con riêng trưởng thành đến nhận thân, xã hội dư luận vẫn cổ vũ. Thái phu nhân không nói đuổi ra ngoài, mà nói trực tiếp đánh chết, nàng làm chủ mẫu không mở miệng cầu tình thì có vẻ bất cận nhân tình. Nhưng nàng thật sự không muốn, Cố gia khinh người quá đáng! Nàng không phải không có nhà mẹ đẻ, có thế không cậy là ngu ngốc! Vì thế trực tiếp giả chết. Người Tiêu gia càng ăn ý một chữ không lên tiếng. Thái phu nhân trực tiếp cứng đơ, càng tức lộn ruột.
Hải Đường sợ chết khiếp, chỉ để ý dập đầu cầu xin tha thứ, khóc như hoa lê đẫm mưa. Dung Nghi không nhìn được: “Lần nào cũng như thế này! Các ngươi không nhìn nổi con ta sinh ra!"
La Y khát nước, bưng chén lên uống miếng nước. Nghe nói như thế một ngụm văng ra ngoài, quả nhiên Dung Nghi hay ở chỗ ngu xuẩn không oán không hối!
Tào phu nhân lúng túng hơn: “Nói vớ nói vẩn cái gì! Bị đập hồ đồ rồi à? Còn không nhận sai với vợ ngươi!"
Dung Nghi cố đứng lên vọt tới trước mặt Hải Đường COS một hồi kịch Quỳnh Dao: “Các ngươi muốn đánh nàng, đánh chết ta trước đi!"
Thái phu nhân nổi giận! Vốn chỉ là bà nói lệ vậy thôi, mọi người van cầu tình, làm cái giữ con bỏ mẹ, đều thối lui từng bước coi như xong. Nhưng Dung Nghi làm ầm như vậy, bà nhìn Hải Đường biến sắc mặt. Lúc trước Lão hầu gia sủng tiểu thiếp là như thế, hiện tại tôn tử sủng Hải Đường lại là như thế! Những hồ ly tinh xinh đẹp này nên trực tiếp đánh chết! Nhất thời giận tái mặt: “Còn đứng ngây đó làm gì? Nam nhân đều biết lễ, đều tại tiểu nhân thường xuyên xúi giục học xấu! Nô tài xảo quyệt như vậy giữ lại làm gì? Còn chưa ra tay hả?"
Vú già của Thái phu nhân định kéo Hải Đường, Dung Nghi lại che chở, nhất thời Thanh Quỳ Viện một trận gà bay chó sủa. Tam thái thái nhân cơ hội nói với La Y: “Bảo vệ nha đầu kia! Nhanh chút!"
La Y sửng sốt, trong lòng biết tam thẩm sẽ không hại nàng bèn nói: “Chậm đã!"
Mọi người đang ở bậc thềm bết bát nhất, lập tức ngừng lại, âm thầm thở ra.
"Lão thái thái, nàng dâu nghĩ, chung quy mạng người quan trọng, đừng bị thương âm đức. Chúng ta tạm tha nàng một lần này đi."
Thái phu nhân đang định gật đầu, chợt thấy Dung Nghi cười đắc ý đứng lên, thiếu chút nữa nôn ra máu - - ta làm sao lại có tôn tử ngu xuẩn như vậy! Biểu tình tùy tiện này làm cho Thiệu Y lại bắt đầu ngứa tay.
Tam thái thái tiếp tục nói: “Chất nữ thiện tâm, chúng ta làm trưởng bối không thể không theo, Thái phu nhân ngài nói có đúng hay không?"
Thái phu nhân gật đầu cười nói: “Quý phủ giáo dưỡng thật sự làm cho người ta không thể nói gì, cô nương biết lễ lại thiện tâm như thế, đúng là trời thiên vị cho nhà chúng ta mà."
"Chỉ là chúng ta cũng cảnh cáo trước." Tam thái thái dừng một chút: “Vừa mới vị Tiết di nương kia..."
"Nhất định để nó dưỡng bệnh cho tốt!" Tào phu nhân phi nhanh nói tiếp.
Tam thái thái gật đầu: “Chất nữ cũng lâu chưa về nhà, cải lương không bằng bạo lực, không bằng về ở mấy ngày, không biết ý Thái phu nhân và Hậu gia phu nhân như thế nào?"
"Cứ việc đi, ở mấy ngày cho thoải mái. Ta gọi Nghi nhi đi đón là được."
Tam thái thái lại khách sáo vài câu, chờ Quất Tử và Dữu Tử thu thập mấy thứ đồ cùng ngồi xe đi về.
Buổi chiều Dung Nghi không biết uống rượu ở đâu say khướt trở về. Nghe được tin tức này khó tránh khỏi cao hứng! Vui tươi hớn hở chạy đến phòng Hải Đường, lại là một đêm lời ngon tiếng ngọt.
Ngày hôm sau Hải Đường đến nhà giữa thỉnh an, ánh mắt đắc ý thế nào cũng không giấu được: “Thỉnh nãi nãi an, tạ nãi nãi hôm qua thưởng, thật sự là nô tì tam sinh hữu hạnh."
Dung Nghi thì càng lên mặt: “Đứng lên đứng lên, ngươi bây giờ có thai!" Lại vui vẻ ra mặt nói: “Sai người đi phòng bếp nói một tiếng, cho Hải Đường thêm đồ ăn!"
La Y ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ai cho bạc thế?"
Dung Nghi hưng phấn đã quên La Y bưu hãn: “Gia có bạc."
"Không cho! Ngươi có bản lĩnh thì đi xin phu nhân ấy." Ngươi không biết xấu hổ ta còn muốn mặt đấy, vốn là lúng túng lại còn sủng thiếp diệt thê, cuộc sống thế này thì sống làm sao được!
"Đó là tiền tiêu vặt hàng tháng của ta!"
"Ta không cho ngươi thì như thế nào?"
"Vậy ngươi cất nhắc Hải Đường đi, nha đầu có thai làm di nương, vừa hợp!"
"Ngươi hôm nay cực kì không kiêng nể gì hả?" Làm sao hôm nay lớn lối như vậy?
Dung Nghi cười ha ha: “Vợ ~ gia trước đây không để ý, vừa mới suy nghĩ cẩn thận. Nếu ngươi không sinh, bỏ ngươi không cần phải nói! Ngươi tính làm sao? Van cầu gia nhà ngươi, cho ngươi cái ân điển?"
"Không sinh con bỏ ta?" La Y nói lạnh như băng: “Hướng ma ma, mang Hải Đường xuống, xoá sạch đứa nhỏ trong bụng, thuận tiện đuổi tiện tỳ này!"
"Ngươi dám!" Dung Nghi nhảy dựng lên.
"Ngươi không phải nói ta không sinh con sao? Làm sao không làm triệt để một chút?" Giết người nàng không dám, dọa người nàng chẳng ngại gì đâu.
"A..." Dung Nghi sờ mũi, cũng đúng, Hải Đường sinh không phải được tính trên đầu La Y à? Thoáng chốc xẹp hơi, thật khó khăn mới tìm được một nhược điểm, đáng tiếc.
"Nãi nãi tha nô tì đi!" Hải Đường mềm mại yếu ớt quỳ xuống, được gọi là vừa gặp càng thương.
Còn đang ầm ĩ, Tiết di nương cũng chạy vào: “Ai dám cầm... tôn tử Hậu gia! Ta liều mạng với nó!"
La Y vừa thấy Tiết di nương là tâm tình không tốt, càng thêm tức giận, vỗ bàn một cái: “Người ngoài cửa đều chết hết à, con chó con mèo nào cũng cho vào à!"
"Ngươi dám mắng ta?" Tiết di nương thét chói tai: “Có người dám nói chuyện với trưởng bối như ngươi vậy sao?"
"Di nương dạy ta à, ngài đây một trưởng bối xưng hô như thế nào?"
"Ai nha! Ghê rồi! Ngươi bây giờ ngay cả già trẻ cũng không phân biệt được!" Tiết di nương lại sử dụng ra tuyệt sát: “Triều đình còn coi trọng hiếu đạo đấy! Con là bò ra từ bụng ta, nhưng lại bị vợ nó trách móc! Ai u! Ta chết mất thôi! Con phải làm chủ cho ta! Ta một bó tuổi thế này rồi, chỉ có một con trai là con thôi!"
La Y không thể nhịn được nữa! Đang định gọi Hướng ma ma kéo bà ta ra ngoài. Liền thấy ngoài cửa bay tới một hòn gạch xanh, thẳng tắp nện ở trên đầu Dung Nghi, thoáng chốc máu tươi chảy ròng.
"Tứ ca!?" La Y đứng lên, thấy bốn nam đinh Tiêu gia xếp thành một hàng, phía sau còn có Tiêu tam thái thái mang một đám vú già cường tráng. Tào phu nhân cũng ở trong đó, mặt xanh mét, người Tiêu gia đi thẳng tới đây, không ngăn được, bà không kịp chuẩn bị một chút nào, thật mất thể diện.
Tiết di nương thấy thế lao thẳng tới người Dung Nghi gào khóc: “Con của ta!"
Sắc mặt Tào phu càng khó xem, trong lúc nhất thời lời tức giận đều nghẹn ở trong miệng không nói nên lời.
Thiệu Hi tức nắm chặt nắm tay, trừng mắt nói Tào phu nhân: “Giỏi một An Dương Hầu phủ! Thật sự là cực kỳ quy củ! Loại thông gia này chúng ta không trèo cao được! Hôm nay nhận muội muội về nhà thôi!"
Tam thái thái nói tiếp: “Ta nhất định nói cha chồng đi nha môn nói rõ ràng mới được! Cho dù là Hầu phủ cũng không thể dùng cái nô tài làm thiếu gia lừa hôn!"
Tào phu nhân phản ứng kịp xấu hổ cười: “Thông gia phu nhân, hiểu lầm, hiểu lầm!" Tiết di nương ngươi nhớ kỹ cho ta!
"Mặc kệ hắn là nô tài hay thiếu gia khỉ gió gì, hôm nay ta đánh lại nói!" Thiệu Y chưa nói xong đã vọt vào trong phòng, một chân đá văng Tiết di nương, một trận đấm đá Dung Nghi ngã trên mặt đất, Dung Nghi bị đánh kêu thảm thiết liên tục.
Đại cữu đánh muội phu, đánh cũng như không. Chờ đoàn người Thái phu nhân đuổi tới, Dung Nghi sớm biến thành đầu heo rồi.
Thái phu nhân đành phải cười làm lành, tam thái thái nhất quyết không tha, cắn chết Cố gia lừa hôn.
"Thông gia phu nhân thực sự hiểu lầm rồi, Tứ Gia nhà chúng ta cưới Tam cô nương nhà các ngươi, làm sao lại là lừa hôn chứ? Trên thiếp canh không phải viết rõ ràng sao?" Thái phu nhân cười nói.
Tam thái thái lạnh lùng nói: “Tam cô nương nhà ta, gả chính là con An Dương Hầu gia và An Dương Hầu phu nhân, nhà các ngươi thành thân cho con bà vú già, không phải gạt hôn là cái gì?"
"Kia đương nhiên là ấu tử của ta mà." Tào phu nhân cắn răng nghiến lợi nói.
"Thật hả? Làm sao ta nghe được người khác gọi con vậy? Hay là quy củ quý phủ không giống nơi khác?" Tam thái thái cũng nghiến răng nghiến lợi, một di nương lại dám cãi lộn trong phòng chất nữ của bà, quả thực lật trời rồi! Coi người Tiêu gia bọn họ chết hết rồi sao?
"Tiết di nương có bệnh điên, thông gia phu nhân chê cười." Thái phu nhân tức chết khiếp còn phải mang khuôn mặt tươi cười ra: “Đến đây, mang Tiết di nương về, nếu đã bị bệnh, ai thả ra hả?"
Thái phu nhân mở miệng, nháy mắt có bảy tám bà tử như ong vỡ tổ kéo Tiết di nương đi.
Đột nhiên yên tĩnh khiến không khí giằng co.
Sau một lúc lâu tam thái thái mở miệng nói: “Tam cô nãi nãi, chúng ta về nhà thôi. Triều đình có luật pháp, không cưới tiện nô. Nha đầu kia là tiện tịch, không làm được phu nhân. Chỉ là thông dâm mà thôi, lại để thúc thúc cháu viết mảnh giấy lại nói." Tiết di nương là khúc mắc đời trước, không cần dây dưa quá nhiều. Xử lý trước mắt quan trọng hơn.
"Thông gia phu nhân, đây vốn là chuyện nhỏ, chúng ta tự nói rõ ràng là được mà, làm gì phải kéo tới công đường chứ?" Thái phu nhân khuyên nhủ: “Việc này nhà chúng ta không đúng, lão bà tử bồi cái lễ các ngươi trước. Đầu lưỡi còn có lúc đụng tới răng nanh, không bằng cùng nhau ngồi xuống thương thảo như thế nào?"
Thái phu nhân là cáo mệnh siêu phẩm, phải nể mặt. Huống chi Tiêu gia không phải thật sự muốn ồn ào tới công đường, làm chuyện tuyệt tình quá, La Y chỉ có thể thanh đăng cổ phật cả đời, với nữ nhân mà nói đó là kết cục rất thảm, vì vậy hạ bậc nói: “Thái phu nhân là người hiểu chuyện, chúng ta nghe ngài một hồi."
Một đám người vào nhà ngồi xuống, bọn nha đầu nhanh nhẹn dâng trà. Dung Nghi nằm trên mặt đất đầu vang ong ong, trên người không chỗ nào không đau, lại từ đầu không có người để ý hắn, cảm thấy đại hận!
Mọi người uống ngụm trà, Thái phu nhân cười hỏi: “Nghi ca con dâu, nói đến cùng đây là chuyện vợ chồng các cháu, cháu có ý gì không?"
Người Tiêu gia thầm mắng: lão hồ li! Lập trường La Y từ đầu không tiện lên tiếng! Một cái không tốt chính là đố kỵ! Hỏi như vậy chỉ có thể giả vờ rộng lượng! Nếu mà đương sự không đúng ý, bọn họ những người này chẳng phải là xen vào việc của người khác à? Thiệu Y làm động tác cắt cổ gà về phía La Y.
Sự thực chứng minh trên thế giới này không có chuyện tâm linh thông suốt, La Y thất thần hồi lâu không hiểu được Thiệu Y có ý gì. Cũng may nàng không thông minh, nhưng cũng không phải ngu ngốc: “Loại chuyện này cháu ở nhà mẹ đẻ chưa từng gặp qua, lại trẻ tuổi không hiểu chuyện, không biết giải quyết như thế nào, kính xin lão thái thái bảo cho biết, nàng dâu không thể không theo." Tiêu gia ta là nơi quy củ.
Thiệu Y âm thầm gật đầu, vậy là được rồi, bóng cao su bị đá trở về, ai làm chủ trước ai sẽ không chiếm quyền chủ động!
"Thông gia phu nhân thấy thế nào?" Thái phu nhân lại hỏi tam thái thái.
Tam thái thái cũng y theo La Y nói tiếp: “Ta thực sự chưa từng gặp qua loại chuyện thế này, Thái phu nhân ngài kiến thức rộng rãi, uy vọng lại cao, vẫn là ngài dạy chúng ta đi?"
"Dù sao cũng là cô nãi nãi quý phủ." Thái phu nhân cắn răng nghiến lợi, từng câu châm chọc không dứt đúng không!
"Chuyện nhà chồng, nhà mẹ đẻ chỉ làm chứng thôi, không tiện bao biện làm thay." Tam thái thái tiếp tục đẩy lại.
Hai vị đánh Thái Cực lốp ba lốp bốp một hồi lâu mà chưa chấm dứt, vẫn là Thái phu nhân thấy bộ dạng Dung Nghi thì đau lòng, trực tiếp mở miệng nói: “Như vậy thì, đánh chết nha đầu này coi như xong."
La Y biết, dựa theo trình tự chính quy, nàng lúc này phải ra mặt hạ bậc thang. Cổ nhân luôn luôn coi trọng cốt nhục, cho dù là con riêng trưởng thành đến nhận thân, xã hội dư luận vẫn cổ vũ. Thái phu nhân không nói đuổi ra ngoài, mà nói trực tiếp đánh chết, nàng làm chủ mẫu không mở miệng cầu tình thì có vẻ bất cận nhân tình. Nhưng nàng thật sự không muốn, Cố gia khinh người quá đáng! Nàng không phải không có nhà mẹ đẻ, có thế không cậy là ngu ngốc! Vì thế trực tiếp giả chết. Người Tiêu gia càng ăn ý một chữ không lên tiếng. Thái phu nhân trực tiếp cứng đơ, càng tức lộn ruột.
Hải Đường sợ chết khiếp, chỉ để ý dập đầu cầu xin tha thứ, khóc như hoa lê đẫm mưa. Dung Nghi không nhìn được: “Lần nào cũng như thế này! Các ngươi không nhìn nổi con ta sinh ra!"
La Y khát nước, bưng chén lên uống miếng nước. Nghe nói như thế một ngụm văng ra ngoài, quả nhiên Dung Nghi hay ở chỗ ngu xuẩn không oán không hối!
Tào phu nhân lúng túng hơn: “Nói vớ nói vẩn cái gì! Bị đập hồ đồ rồi à? Còn không nhận sai với vợ ngươi!"
Dung Nghi cố đứng lên vọt tới trước mặt Hải Đường COS một hồi kịch Quỳnh Dao: “Các ngươi muốn đánh nàng, đánh chết ta trước đi!"
Thái phu nhân nổi giận! Vốn chỉ là bà nói lệ vậy thôi, mọi người van cầu tình, làm cái giữ con bỏ mẹ, đều thối lui từng bước coi như xong. Nhưng Dung Nghi làm ầm như vậy, bà nhìn Hải Đường biến sắc mặt. Lúc trước Lão hầu gia sủng tiểu thiếp là như thế, hiện tại tôn tử sủng Hải Đường lại là như thế! Những hồ ly tinh xinh đẹp này nên trực tiếp đánh chết! Nhất thời giận tái mặt: “Còn đứng ngây đó làm gì? Nam nhân đều biết lễ, đều tại tiểu nhân thường xuyên xúi giục học xấu! Nô tài xảo quyệt như vậy giữ lại làm gì? Còn chưa ra tay hả?"
Vú già của Thái phu nhân định kéo Hải Đường, Dung Nghi lại che chở, nhất thời Thanh Quỳ Viện một trận gà bay chó sủa. Tam thái thái nhân cơ hội nói với La Y: “Bảo vệ nha đầu kia! Nhanh chút!"
La Y sửng sốt, trong lòng biết tam thẩm sẽ không hại nàng bèn nói: “Chậm đã!"
Mọi người đang ở bậc thềm bết bát nhất, lập tức ngừng lại, âm thầm thở ra.
"Lão thái thái, nàng dâu nghĩ, chung quy mạng người quan trọng, đừng bị thương âm đức. Chúng ta tạm tha nàng một lần này đi."
Thái phu nhân đang định gật đầu, chợt thấy Dung Nghi cười đắc ý đứng lên, thiếu chút nữa nôn ra máu - - ta làm sao lại có tôn tử ngu xuẩn như vậy! Biểu tình tùy tiện này làm cho Thiệu Y lại bắt đầu ngứa tay.
Tam thái thái tiếp tục nói: “Chất nữ thiện tâm, chúng ta làm trưởng bối không thể không theo, Thái phu nhân ngài nói có đúng hay không?"
Thái phu nhân gật đầu cười nói: “Quý phủ giáo dưỡng thật sự làm cho người ta không thể nói gì, cô nương biết lễ lại thiện tâm như thế, đúng là trời thiên vị cho nhà chúng ta mà."
"Chỉ là chúng ta cũng cảnh cáo trước." Tam thái thái dừng một chút: “Vừa mới vị Tiết di nương kia..."
"Nhất định để nó dưỡng bệnh cho tốt!" Tào phu nhân phi nhanh nói tiếp.
Tam thái thái gật đầu: “Chất nữ cũng lâu chưa về nhà, cải lương không bằng bạo lực, không bằng về ở mấy ngày, không biết ý Thái phu nhân và Hậu gia phu nhân như thế nào?"
"Cứ việc đi, ở mấy ngày cho thoải mái. Ta gọi Nghi nhi đi đón là được."
Tam thái thái lại khách sáo vài câu, chờ Quất Tử và Dữu Tử thu thập mấy thứ đồ cùng ngồi xe đi về.
Tác giả :
Tiêu Tương Bích Ảnh