Thứ Xuất Thứ Xuất

Chương 10: Thiệu y

Edit: Hắc Phượng Hoàng

Ngày giữ đạo hiếu giống như nước sôi nhạt nhẽo vô vị. La Y mỗi sáng sớm thức dậy đọc sách viết chữ, buổi chiều và buổi tối làm nữ công, cường độ lao động cư nhiên chẳng khác nào thi vào trường cao đẳng. Vì để tránh cho mệt quá mà chết đành phải mỗi ngày đều đi tới hoa viên mấy chuyến giãn gân cốt. Haiz, đời trước mười hai mười ba tuổi, vẫn còn ở bên ngoài hành lang phòng học nhảy dây thì phải?

Tiếng ca xa xa như vang vọng ở bên tai: “Rau cỏ xanh, thảm cỏ xanh, hoa Mã Lan nở hoa hai mươi mốt, hai mươi sáu, hai mươi bảy..."

Bỗng nhiên một bà tử kêu một tiếng: “Ôi! Tam cô nương của ta!"

La Y bị hoảng sợ: “Chuyện gì vậy?"

"Tam cô nương, những hoa này mỗi phòng đều có lệ, cái này đều để phơi khô mang ra cửa hàng bán đấy, sao có thể dẫm đạp như vậy chứ?" Bà tử hắng giọng nói.

La Y nhìn một đóa lẻ loi trong tay rút rút khóe miệng: “Một đóa này ư?"

"Ai u, cô nương, haiz, người là không lo việc nhà không biết gạo củi mắc. Hôm nay người vặt một đóa, người khác véo một đóa, cứ như vậy khu vườn này có thể thừa lại bao nhiêu?" Bà tử ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Huống hồ cô nương còn đang để tang đấy, giày vò đoá hoa cũng không tốt, ta cũng là vì suy nghĩ cho cô nương."

La Y nghẹn họng, buồn bực phi thường!! Từ khi Triệu thị tìm nàng phiền toái, lão thái thái thấy nàng không ưa nữa! Lão thái thái không thích nàng, khó tránh khỏi có người bỏ đá xuống giếng, trong đó nhiều nhất là người phòng lão thái thái và Đại phòng! Người bà tử này mặc dù không biết tên nhưng cũng biết là trong phòng lão thái thái, nàng vốn là người không giỏi ăn nói, còn là trong phòng trưởng bối, lại càng không dám ồn ào, nhất thời ngạnh lại nhìn bà tử cười đắc ý.

"Chanh Tử" Một thanh âm thanh thúy vang lên phía sau: “Gọi bà tử kia đi chiết mấy chục cành liễu xuống dưới, cô nương ta muốn cắm vào bình!"

Bà tử đang muốn phản kích, nhìn lại thấy đó là Tam phòng Bảo Lạc, bên cạnh còn có tam thái thái đang đứng, chỉ một thoáng xấu hổ vô cùng: “Tam thái thái an, Ngũ cô nương an."

Tam thái thái nhìn chằm chằm bà tử kia, không hô một tiếng. Bà tử bị nhìn chằm chằm sợ hãi.

Sau một lúc lâu Tam thái thái chậm rãi nói: “Tào ma ma, bảo nha đầu đi lấy mấy đồng tiền đến, ta mua bông hoa kia thay Tam cô nương."

Nghe nói như thế bà tử thầm kêu không tốt. Tam thái thái lại tiếp tục nói: “Phải rồi, Ngũ nha đầu nhà chúng ta còn muốn mấy chục cành liễu cắm đấy, không biết muốn mấy lượng vàng?"

"Không dám không dám." Bà tử mồ hôi lạnh đều xuống đến nơi: “Chỉ là chút hoa cỏ thôi."

"Ta không dám làm hỏng quy củ, nếu không hôm nay ta lấy mấy cây, ngày mai người khác lấy mấy chục cây..."

Bà tử coi như phản ứng mau: “Phu nhân thứ tội, là ta hồ đồ." Lại xoay người nói với La Y: “Tam cô nương, tha ta đây một lần đi."

Rốt cuộc là người của lão thái thái, Tam thái thái không làm căng, vẫy vẫy tay: “Đi xuống đi, chỉ là... nếu như ta nghe được một câu nhàn thoại, cũng đừng trách ta thế nào."

"Không có." Nói xong cũng nhanh như chớp chạy đi.

La Y mới nghiêm túc vén áo thi lễ Tam thái thái: “Chất nữ tạ ơn thẩm."

"Ta thân thiết với mẫu thân cháu, hiện thời bà mất tự nhiên muốn coi chừng các cháu một ít." Tam thái thái nói: “Cháu là đứa nhỏ thành thật, ngày sau..." Tam thái thái vốn muốn nói khiến nàng lợi hại chút, nhưng là thân phận thứ xuất, lợi hại thì không ai chào đón rồi, đành phải vòng vo nói: “Không cần phải so đo với bà tử nha đầu."

"Vâng." La Y hiển nhiên còn chưa thích ứng được cuộc sống kẹp thương treo gậy thế này.

Tam thái thái thấy nàng bộ dạng chim cút thì âm thầm nhíu mày, trong nhà càng ngày càng rối loạn! Mọi người đều là người thông minh, thứ nữ quá mức khúm núm, ở nhà mẹ đẻ đã bị nha đầu bà tử bắt nạt, Hoàng thị hiền danh chỉ là chê cười. Với tư cách là chủ mẫu giống như Hoàng thị cũng mang thứ nữ, Hoàng thị tốt chưa chắc tới lượt bà, xấu thì sẽ liên lụy rất nhiều tới bà. Bà còn muốn đưa con gái ruột tới Phạm gia không nạp thiếp đấy! Loại nhà như vậy nhất quán một nhà có “Tử" vạn nhà cầu, hễ là có một tia thanh danh không tốt cũng đừng có mà mơ tưởng! Chuyện nuôi nấng con cái thứ xuất là chuyện đánh rớt răng nanh nuốt vào trong bụng, bà không muốn nữ nhi mình bị vậy! Phải tìm cơ hội nói cho đại tẩu biết! Nghĩ xong tùy ý dặn dò La Y vài câu, mang theo nữ nhi đi trở về.

Tình tiết vừa rồi La Y xem rành mạch. Thứ xuất, chẳng lẽ là cả đời không ngẩng đầu lên được sao? Có phải mình quá nhu nhược? Nhưng nếu phản kích thì lão thái thái nhất định sẽ càng ghét nàng hơn. Lần đó tranh chấp với lão thái thái, Cẩm Tú cầm thước đuổi theo nàng đánh mấy chục cái, ngỗ nghịch! Tội danh tội ác tày trời! Nên đối phó như thế nào với trưởng bối tôi tớ đây?

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một con châu chấu, ngẩng đầu nhìn lên: “Tứ ca ca?"

"Ai nha, không bị sợ!" Tứ Gia Thiệu Y cười nói.

"Cái này có cái gì đáng sợ?" La Y xem qua đội đặc công côn trùng tỏ vẻ rất bình tĩnh.

"Vậy thì tốt, ta đang lo không có gì chơi cho ngươi làm quà sinh nhật đây. Muội chờ một chút,“ Thiệu Y quay đầu hô một câu: “Hồng Đàn, đi lấy hộp gỗ trên bàn bên trong có một bộ con sâu nhỏ của ta ra đây."

Nhìn đối phương mặt cười ôn hòa, trong đầu La Y nhanh chóng hiện lên các màu mè trò chơi hắn đưa ở trong trong phòng mình, tỷ như chim bói cá trên bàn, ve sầu bên trong hộp trang sức, kệ làm bằng gỗ có con rắn nhỏ biết động - - nghe nói đồ chơi này năm đó làm nhị phòng gà bay chó sủa, Cẩm Tú thậm chí bị dọa khóc. Không khỏi cười: “Sẽ không phải lại là những thứ dọa người khóc đấy chứ?"

"Người khác thì không biết, nhưng muội nhất định không sợ." Thiệu Y cười nói: “Di nương muội được chứ? Di nương ta hôm trước muốn đi thăm lại sợ các ngươi bận nên không qua." Di nương hai người là biểu tỷ muội, lại phân biệt hai phòng thuộc một nhà, quan hệ tốt hơn nhiều so với người khác.

Nói lên đề tài này, La Y có chút nghi vấn: “Sao các người cũng biết chúng ta 'bận rộn' vậy?"

"Nhà có nhiều người, nói nhảm tự nhiên nhiều." Thiệu Y nhấc khuôn mặt tươi cười lên nói.

La Y trầm mặc, trong lúc nhất thời có chút tẻ ngắt.

"Đại tẩu tử..." Thiệu Y nghĩ nghĩ nói: “Với cái tính cách đó, muội đừng để ý."

La Y bật cười: “Nói cứ như là vợ huynh đắc tội muội vậy."

Thiệu Y quẫn bách: “Lời này không thể nói trước."

Theo như lời Dữu tử, Quýt Tử, thân thể này trước đây rất thân thiết với người này, La Y châm chước hỏi: “Huynh... có biết đại tẩu tử vì sao làm như vậy không?"

"Cô ta không quen nhìn muội, dù sao cũng không phải tẩu tử ruột của muội, coi như cô ta không tồn tại là tốt rồi."

"Huynh cũng nói cô ta không phải là tẩu tử ruột của ta, vậy cô ta không quen nhìn muội là ý gì?" Đây là vấn đề La Y vẫn nghĩ mãi không thông.

Thiệu Y mỉm cười: “Không phải đích thứ vẫn luôn như vậy sao?"

La Y khóe miệng rụt rụt, nghĩ tới Uyên Văn mấy lần không nhìn nàng, được rồi, ta là thứ xuất e ngại các ngươi trưởng dòng chính nữ cao quý lãnh diễm...

Thiệu Y thấy La Y không nói lời nào, lại nghĩ tới trận vừa rồi kia, không nhịn được nhắc nhở: “Bọn họ chỉ là cảm thấy muội giả nhân giả nghĩa, dỗ được trưởng bối thích muội mà thôi."

"A!? Trưởng bối?" Vị nào? Cho dù tính cả Tam thái thái đã giúp nàng, bình thường cũng không thấy thân cận ai mà?

"Đương nhiên là mẫu thân muội rồi." Thiệu Y cười lạnh: “Chỉ là thấy muội được hưởng chút lợi, không nghĩ xem Nhị thẩm là loại người nào? Cảm thấy mình là người thông minh nhất chắc, cũng quá tự tin rồi." Giống như La Y ngốc kia, cả nhà nàng nếu như xưng thứ hai, không ai dám xưng đệ nhất. Có vài người trong lòng mình âm u, nghĩ toàn bộ thế giới đều âm u. Nhưng mà La Y đúng là rất.. Khụ, hơi đơn thuần...

La Y quẫn rồi, chợt nhớ tới quy tắc nổi tiếng thiên nhai - - Tám Mốt Bát Ngã cực phẩm XXX, nàng hiện tại cũng rất muốn dán cái Tám Mốt Bát Ngã lên mồm trưởng đại tẩu tử này, thật sự là có liên quan gì tới ngươi chứ! Quan tâm rộng thế, may mà không phải là tẩu tử nhị phòng, nếu không cuộc sống này không còn sống được nữa rồi!

"Đúng rồi!" La Y nói: “Cô ta không làm khó dễ huynh chứ “

Thiệu Y sờ sờ cằm: “Ah... Phỏng chừng về sau sẽ khó xử vợ ta."

"Ách, vậy huynh định làm như thế nào?"

"Thi công danh, người như chúng ta vậy, chỉ cần có thể tiến học, mặc kệ con vợ cả hay thứ xuất, tự nhiên không ai dám coi khinh ngươi." Thiệu Y cười nói: “Cô nương chịu thiệt chút ít, cũng may Nhị thẩm Tam thẩm đều không phải là người như vậy."

La Y lại quẫn rồi, ý ở ngoài lời chính là đại thái thái là người như vậy? Lời nói này quá rõ ràng rồi đấy? Nàng đã hiểu! Nhưng mà dựa theo truyền thống đại phòng, bình thường là không nhìn được tới cuối.

"Phải rồi, muội vẫn muốn hỏi, tên của chúng ta sao lại giống nhau vậy? Nghe qua cứ như huynh muội ruột." La Y đột nhiên nhớ tới liền hỏi.

"Muội đã quên rồi ư?" Thiệu Y lắc đầu cười nói: “Ta sinh đầu tháng, muội sinh cuối tháng, tổ phụ lúc đặt tên cho ta, cũng đặt luôn cho muội chứ sao."

"Thì ra là thuận tiện..." La Y bị đả kích, nàng mới đầu còn nghĩ có phải hai vị mẹ ruột đặt hay không, nhưng về sau lại nghĩ di nương cổ đại căn bản không có tư cách này.

"Dễ nghe là được, huống hồ khuê danh nữ tử vốn là không có mấy người gọi. Có hay không cũng không quan trọng

La Y trừng mắt!

Vừa vặn Hồng Đàn mang tráp tới, La Y mở ra thấy, lại là trọn vẹn tượng côn trùng diễn tấu, màu sắc rực rỡ, không khỏi ý cười dạt dào: “Tâm tư thật khéo! Thật đáng yêu!"

"Ta nói muội sẽ thích mà!" Thiệu Y cũng cười vui vẻ: “Muội tuy rằng ngây người một chút, thưởng thức cũng không ít đấy!"

"Huynh mới là ngốc!" La Y khẽ vuốt vuốt con côn trùng, không ngẩng đầu lên đáp lại: “Còn nữa không? Muội đưa tỷ tỷ một bộ!"

"Muội thật đúng là không khách khí!" Thiệu Y trợn trắng: “Muội nhận đi, Nhị tỷ tỷ không thích nhất chính là đám trùng này, muội cho muội ấy cũng không cần."

"Keo kiệt!" Có lẽ là ảnh hưởng trí nhớ của thân thể này, La Y ở trước mặt hắn dần dần thả lỏng lên, nói chuyện cũng không câu thúc: “Tỷ ấy nếu không thích, muội muốn hai bộ không được sao?"

Thiệu Y bất đắc dĩ: “Hồng Đàn, buổi chiều đưa bộ tạp kĩ đùa giỡn trên bàn cho Tam cô nương đi."

Hồng Đàn phúc thân tỏ vẻ đã biết.

Thiệu Y nhìn sắc trời một chút: “Sợ là đến giờ truyền cơm tối rồi, muội đi về trước đi. Ngày sau đừng đi ra một mình như thế, dù sao thì khuôn cách tiểu thư ra ngoài vẫn cần mang theo người mới đúng. Có lúc làm chủ tử không dễ nói chuyện, chi bằng cho nô tài đi nói. Hôm nay nếu như Quýt Tử ở chỗ này, Tào bà tử nhất định bị sặc vài câu."

La Y gật đầu chấp nhận, trong lòng biết nếu không có quan hệ tốt lắm, hắn sẽ không nhắc nhở như vậy.

"Hồng Đàn đưa Tam cô nương trở về đi, ta một mình đi về là được rồi."

"Vâng." Hồng Đàn vâng theo.

La Y cũng thi lễ: “Vậy muội đi trước, Tứ ca ca tái kiến."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại