Thú Vợ Tùy Thê
Chương 8
Vừa ra Lục phủ, Luyện Vô Tâm lập tức tìm nơi thay Lục Viễn Tri giải độc, độc này cùng độc nàng từng biết trong quá khứ không giống nhau, bụng hắn trở nên đau quặn, có khi toàn thân nóng lên như lửa đốt, có khi lại giống như bị trùng cắn nội tạng toàn thân đau đớn, nàng chỉ có thể dùng các loại dược thảo khác nhau giúp hắn lần lượt chữa từng bệnh.
Mỗi lần phát tác, hắn đều đau đến chết đi sống lại, Luyện Vô Tâm chỉ có thể trong lòng nóng như lửa đốt nắm chặt tay hắn, muốn hắn chống cự lại chất độc.
May mắn là, Lục Viễn Tri bây giờ đã khác lúc trước, trong cơ thể hắn còn có nội lực hùng hậu giúp hắn chống cự, làm cho hắn có thể lực sống sót qua từng trận tra tấn đau đớn.
Nhưng mà, đến ngày thứ năm, hắn vẫn không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt, Luyện Vô Tâm lập tức quyết định, thuê xe ngựa, ra roi thúc ngựa đưa hắn đi, nàng nghĩ, ở Y Thánh Lạc Vân Cư, có lẽ sẽ có sách ghi lại loại độc này.
Suy đoán của nàng hoàn toàn đúng, tại đó, nàng tìm được phương pháp cứu hắn, làm Lục Viễn Tri cuối cùng cũng khôi phục ý thức, đó cũng là chuyện tình của nửa tháng sau.
Đã mất một năm để dưỡng tráng thân mình, vậy mà tất cả chỉ qua nửa tháng này vì kịch độc trong cơ thể đã khiến hắn gầy đi nhanh chóng.
“Ta chỉ biết, nàng nhất định có biện pháp cứu ta". Nở nụ cười yếu ớt, đây là câu đầu tiên mà hắn nói sau khi tỉnh lại.
Trải qua một kiếp nạn này, hắn hoàn toàn hết hy vọng, trong lòng buông hai chữ Lục gia, từ đó về sau, hắn chỉ cần có nàng là đủ rồi, hắn rất tin, sau này, bọn họ sẽ là bạn lữ hạnh phúc nhất.
Nhưng mà, nếu hắn thật muốn như vậy, liền quá ngây thơ rồi.
Bảy ngày đi qua, ngoại trừ bị hạn chế nằm ở trên giường không thể nhúc nhíc, mỗi ngày hai canh giờ hắn còn phải bị bắt uống chén thuốc vừa nồng vừa đắng.
Mỗi lần uống thuốc xong, đều làm cho hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đau đến muốn chết, hắn nghĩ, hôn mê bất tỉnh nói không chừng còn có vẻ tốt hơn. “Tâm nhi nương tử nha! Ta có thể đừng uống thuốc này nữa được không? Thật sự khổ, ta nuốt không trôi, ngửi mùi vị này ta đã muốn phun".
Luyện Vô Tâm không nói gì, dùng loại ánh mắt xem xét hắn làm người nào đó lo lắng, một khắc sau, nam nhân một bên khụ khụ, đầu hàng đem thuốc nuốt vào.
“Ông trời, ta đến tột cùng còn phải uống thuốc này tới khi nào?" khuôn mặt ngũ quan gầy guộc, vì khổ sở mà mặt nhăn nhúm.
“Uống đến khi nào độc tốc trong cơ thể chàng tiêu tan, thể lực toàn bộ khôi phục mới thôi".
Vừa nghe điều này, miệng khổ, thân khổ, trên mặt hắn biểu tình càng khổ. Cũng đã uống bảy ngày, độc không tiên sao? “Thể lực của ta đã sớm khôi phục, là nương tử nàng đông lo lắng này, tây lo lắng kia không cho phép ta xuống giường, bằng không ta làm sao lại có bộ dáng vẻ mặt bệnh…." Thấy ánh mắt chỉ trích của nàng, hắn ngoan ngoãn câm mồm.
“Nếu chàng không uống bát độc dược kia, sẽ không cần chịu tội như vậy".
“Ta vốn không biết cái đó có hạ…. hạ…." ánh mắt hắn lóe ra, nói nói lại chột dạ.
Nàng nhẹ giọng hừ một cái, “Chàng không biết cái bát đó có hạ độc sao?"
“Đúng, đương nhiên không biết!" thiếu chút nữa, hắn cắn chính lưỡi mình.
“Vậy đừng rầy rà, câm miệng uống cho ta".
Tỏa ra nồng đầm mùi thuốc súng, Lục Viễn Tri ngây ngô cười, nguyên lại đều bị nàng nhìn thấu!
Ngày ấy đã quên lấy thìa, cho nên hắn nhất thời quay lại phòng ăn, lại vô tình nghe thấy nương cùng Ân Nham Tuyền nói chuyện với nhau, hắn cũng biết đám người kia theo đuôi phía sau hắn, ở ngoài phòng giám thị hắn cùng Tâm nhi.
Hắn thay Tâm nhi uống là vì bảo hộ nàng, cũng vì muốn biết nương hắn có hay không nhìn hắn chết sẽ mở miệng cứu hắn, nếu nương thật sự thống hận hắn như vậy, hắn nguyện ý dùng cái chết để tạ lỗi về cái chết của cha.
“Tâm nhi nương tử nha! Nàng sớm đã biết ?"
Luyện Vô Tâm liếc hắn một chút, rũ mắt xuống, “Đã quyết định uống xong độc dược, nếu ta không cứu được chàng thì làm sao bây giờ? Chàng hoàn toàn không nghĩ một chút đến cảm thụ của ta sao?"
“Như thế nào không có, ta tin tưởng nàng có thể cứu ta…"
Nàng cướp đi lời nói của hắn. “Nếu ta không nhớ tới sư phụ có bản chép tay ghi lại các loại độc khác nhau, mạng nhỏ của chàng sớm đã không có!"
Luyện Vô Tâm chưa bao giờ tức giận quá như vậy, nói cho cùng, hắn tín nhiệm nàng, cứ như vậy hoàn toàn đem nàng để qua một bên, dứt khoát quyết định con đường chết.
Có loại cảm giáp ê ẩm chiếm cứ lồng ngực, khóe mắt dần ẩm ướt, nàng rất sợ mất đi hắn, hắn rốt cục có hiểu hay không?
“Đợi chút! Đợi chút nha! Tâm nhi nương tử!" Thấy nàng đột nhiên bỏ đi, Lục Viễn Tri không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống giường, đã quên căn bản chính mình hiện tại thân thể gầy yếu, kết quả của việc cậy mạnh là thê thảm ngã xuống giường. “Ai nha!"
Thêm mắm thêm muối lên tiếng hô đau, chung quy cũng khiến nàng quay lại, Luyện Vô Tâm đem nam nhân không biết tự lượng sức mình kia trở về trên giường.
Hắn một bên ai ai kêu, một bên chú ý khuôn mặt thanh mĩ vô cùng mệt mỏi, cùng nới vành mắt hồng hồng ướt át.
Bất ngờ không kịp phòng bị, hắn dùng tận lực đem nàng áp trên giường, hai tay vòng trụ thắt lưng nàng.
Luyện Vô Tâm muốn tránh ra, lại phát hiện người này ôm thật chặt, nếu nàng cứng rắn động đậy hắn sẽ bị thương, chỉ có thể bất động mặc hắn ôm.
“Ta làm cho nàng lo lắng, thực xin lỗi". Cảm nhận được tay nhỏ bé trước ngực nhéo vạt áo hắn, ánh mắt hắn tràn ngập nhu tình, thu lại cánh tay, “Ta nói rồi, ta vĩnh viễn sẽ không rời bỏ nàng, tin tưởng ta một lần nữa, ta sẽ không lại lỗ mãng như vậy, bởi vì ta còn muốn khoái hoạt cùng nàng cả đời này!"
Lúc này trong ngực một loại cảm xúc đã thay thế nỗi lo lắng, chính là, cũng đồng dạnh làm trong mắt nàng chứa đầy nước mắt ẩm ướt.
“Tâm nhi nương tử, xem ta lúc này thê thảm như vậy, đừng tự giận mình nữa được không?"
Hắn thăm dò hỏi, nàng không nói lời nào, hắn coi như nàng ngầm đồng ý. “Kia, Tâm nhi nương tử, nàng xem ta ngay cả khí lực ôm nàng đều cũng đã có, về sau có thể thay vì mỗi hai canh giờ uống một lần đổi thành mỗi ngày uống hai lần, thế nào?"
Xem, nàng không nói chuyện, Lục Viễn Tri dương mi, nàng cư nhiên không phản bác nha!
“Lại hoặc là…. Một ngày uống một lần thuốc thì càng tốt".
Vẫn là không phản bác, quả nhiên không ngoài sở liệu nha! Tiểu nương tử của hắn, cũng là người biết trêu cợt, nghĩ đến lãnh nhan buộc hắn uống xong khổ dược, là cố ý trả thù hắn.
Người mặc dù suy yếu, nhưng đầu óc lại mau, thừa dịp lúc này nàng mềm lòng, không nhiều lắm yêu cầu thêm một chút. “Tâm nhi nương tử, về sau, ai làm cho nàng xem không vừa mắt muốn chỉnh hắn, cho ta biết một tiếng được không?"
“Không cần vừa thấy không vừa mắt liền động thủ, ta không nghĩ lại nghe thấy người khác kêu nàng ma nữ, nàng không cảm giác, đối với ta nghe xong đáy lòng thực khó chịu! Còn có, nàng cấp cho tướng công ta một chút cơ hội biểu hiện đi, ít nhất trước mặt người ngoài, đừng làm cho lão công tư ta thật mất mặt như vậy!" Tuy rằng căn bản không có người đang nhìn, “Ta là thực suy yếu, cũng cần nàng bảo hộ, nhưng là, ta ít nhất có thể lắng nghe, về sau nàng có cái gì không thoải mái hoặc chuyện không vui, hết thảy nói cho ta nghe, ta đến giúp nàng vui vẻ……"
Bên trong ngôi nhà xây bằng đá, lục tục truyền ra thanh âm trầm thấp của nam nhân
“….. Tâm nhi nương tử, ta có một đề nghị, cái kia, cái kia, chính là khi chúng ta về Anh Đào Cốc, có thể đừng xử lý ta, chúng ta cũng không phải người ngoài, một quả một quyền rất đau nha…."
“A a, nương tử nha! Nàng đừng véo đừng véo… Da ta thật đau, a a! Được được được, ta đã biết, ta sai lầm rồi, ở trong lòng nàng anh đào là bảo bối, ta là cỏ…" thật đáng thương, hắn đã là người trưởng thành như vậy thế nhưng so sánh với cái thứ còn nhỏ hơn lòng bàn tay còn thực kém hơn nhiều.
“…..A! Đau nha! Được được được, ta nói sai, anh đào là cỏ, ta là bảo…. A! Đừng cấu nữa, da của ta đều bị nàng tháo xuống hết rồi, được được được, chúng ta đều là bảo là được rồi đi…."
Làm nam nhân như hắn hướng nương tử cầu xin tha thứ, thật sự rất mất mặt.
Hai chân chậm rãi đặt xuống khỏi giường, xác định đứng ổn, đứng một lúc, hé miệng ra tươi cười thật to, nương tử chỉ cho hắn cách ngồi vận khó, hắn luyện hai ngày, quả thật rất có hiệu quả.
Xác nhận hai chân đình công hơn hai mươi ngày rốt cục nghe theo mệnh lệnh của mình, hoạt động tự nhiên, Lục Viễn Tri thế này mới phóng đại lá gan, chuồn ra đi thông khí!
Hắc hắc! Nương tử nhất định không biết, hắn từ vài ngày trước, thừa dịp nương tử ra ngoài hái thuốc, vụng trộm xuống giường chuồn ra, chính là không có can đảm đi xa, sợ chính mình không có khí lực bò về, như vậy không phải là tự hại mình sao.
Lạc Vân Cư nằm ở đỉnh núi, thật sự lạnh ẩm ướt, cái gì chó má thiên linh mỹ hắn không cảm thụ đc, chỉ biết là vào đêm hắn đều phải ôm nương tử ấm áp mới có thể ngủ được, thực không hiểu Y Thánh tiền bối kia vì sao thích đem chính mình làm thần tiên dưỡng?
Nơi này một chút náo nhiệt tức giận cũng không có, khó trách tạo ra Tâm nhi này tính tình lạnh lùng thản nhiên, vẫn là ở Anh Cốc ngày ngày ấm áp thật tốt.
Suy tính canh giờ, nương tử hắn là còn một canh giờ nữa mới có thể trở về, Lục Viễn Tri mới dám tiếp tục thám hiểm.
Lạc Vân Cư nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ là phòng luyện đan, liên phân có ba cỗ, có hai nơi đã tích đầy bụi bậm, nghĩ đến lâu không người dùng.
Một chỗ khác, một chung dược đang ở trong lư hỏa, Lục Viễn Tri đại ân một tiếng, hắn vững chắc xác định là hắn như thế này muốn uống “thuốc hay", gần đây thuốc càng uống hương vị càng quái lạ, cảm thấy ở trong có mùi vị khác, hại hắn không dám nghĩ nương tử rốt cuộc thả cái gì vào làm thuốc dẫn.
Chuột chết? Rắn? vẫn là động vật kỳ quái khác đi?
Đúng!
Nhanh chóng đi quanh gian phòng luyện đan, hắn đi mấy vòng, đi vào một gian chất đống các cuốn sách trong thư viện. “Thế này cũng quá dốc lòng cầu học đi? Nếu ta cũng niệm hết nhiều sách như vậy, ta cũng có thể trở thành một thế hệ Y Thanh"
Tùy tay lấy ra một quyển dược thảo bách khoa toàn thư lật xem, mùi vị bụi bặm do để lâu làm hắn ngứa mũi, “Ắt xì ắt xì" vài tiếng, người lui lại một chút, đánh lên bàn gỗ phía sau.
“Khách" một tiếng, giống cái gì bị nứt ra, bàn vuông để lộ ra một ngăn cách bí mật trong đó có ba quyển sách bìa trắng.
Mọi cuốn sách trong phòng này đều đặt ở bên ngoài, cũng chỉ có mấy cuốn này…
Lòng hiếu kỳ rục rịch, hắn lao ra chỗ bộ sách cũ nát không chịu nổi, tiện tay lật lật, không đến một khắc, hai mắt tỏa sáng.
Oa oa oa, thật! Đây là Y Thánh tự tay viết nha!
Bên trong có ghi lại cuộc đời hắn, cùng với các loại chứng bệnh quỷ dị cùng cách dùng dược cũng được ghi lại, miêu tả một cách chi tiết hoàn mỹ, hắn nhìn thấy hô to, thật bội phục cái cuốn tự truyện này của Y Thánh, cho đến khi phát hiện ba chữ “Luyện Vô Tâm" mới thôi…
Bất tri bất giác, mặt trời dần dần dời đi về phía tây, ở trong này đã bao lâu hắn cũng không biết, khi hắn đem ba quyển sách kia cầm trong tay không biết có cảm tưởng gì lại thả tại chỗ, mặt trời đã sớm lặn nơi núi tây.
Hai chân không nghe theo đúng đã tính toán ban nãy, hướng ra ngoài chạy đi, mặc kệ có thể hay không bị Tâm nhi phát hiện hắn chuồn êm đi ra, hắn chỉ biết chính mình phải nhanh một chút tìm được nàng, hắn phải biết việc này… có phải hay không là sự thật?
Cái gì kêu Y Thánh?
Hóa ra nói cho cùng cũng là cái tên vì mình ích kỷ.
Theo như hắn bố trí tìm những đứa trẻ có điều kiện phù hợp, kế hoạch tính độc hại chết cha mẹ của đứa trẻ để cướp chúng về, nắm trong tay cuộc sống của bọn nhỏ, bức chúng trở thành người thử thuốc của mình, thậm chí còn lợi dụng các nàng, lợi dùng các nàng….
Lục Viễn Tri ở phòng luyện đan tìm trở về, đưa lưng về phía hắn chuẩn bị thuốc, Luyện Vô Tâm chuẩn bị để cho phương thuốc cuối cùng vào.
“Tâm nhi nương tử!"
Bất ngờ không kịp phòng bị bị ôm một lực thật lớn, Luyện Vô Tâm căn bản không kịp che lấp động tác sắp bị phát hiện.
“Tâm nhi nương tử, ta có lời hỏi nàng, nàng…." Suýt cắn phải đầu lưỡi, hắn khiếp sợ cảnh tượng trước mắt, hổn hển rống to, “Nàng đang làm cái gì?"
Hắn bừng tỉnh hiểu ra, rốt cục biết mùi vị lạ trong bát thuốc kia từ đâu mà đến.
Không phải con chuột, không phải rắn, lại càng không phải là ếch, đó là máu của nương tử hắn!
Vải trắng quấn quanh cánh tay, bên dưới là các vết thương cũ, tính ra không dưới bảy, tám vết, mà nương tử hắn, bằng một thanh chủy thủ ngắn nhỏ, vừa mới chế tọa thêm một miệng vết thương mới, máu đỏ tươi từng giọt rơi xuống nhập lẫn hòa vào bát thuốc.
Lục Viễn Tri lần đầu tiên tức giận bão nổi.
Trên trán gân xanh lần lượt thay đổi, Lục Viễn Tri hé ra mặt xanh mét chết khiếp, một bên vừa mắng vừa thay nương tử băng bó miệng vết thương. “Khó trách lúc trước ta hỏi nàng trên tay làm sao lại quán lấy băng trắng, nàng như thế nào cũng không chịu nói, ta nên sớm phát giác mới đúng, lại giống như lợn chết mà ngủ".
Tất cả đều tại nàng, dịu ngoan giống như con mèo nhỏ nằm trong lòng hắn, hại hắn thoải mái mà ôm nàng liền ngủ, mới bỏ qua cơ hội bức cung.
“Mặc kệ căn cứ vào cái lý do gì, ta cảnh cáo nàng, không cho phép, không cho phép còn làm như vậy". Lục Viễn Tri đứng một bên thận trọng cảnh cáo.
Luyện Vô Tâm rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Muốn giải kịch độc tây vực trên người chàng, nhất định phải dùng máu người làm dẫn".
“Độc của ta đã sớm giải, đây là chính mồm nàng nói! Cho dù thật muốn dùng máu làm dẫn, ta dùng chính máu của mình làm dẫn là tốt rồi".
“Máu của chàng còn có độc, không thể dùng". Nàng không nể mặt cự tuyệt thẳng thừng.
“Máu của ta độc tố chưa mất, chẳng lẽ của nàng không phải cũng như vậy sao?" Luyện Vô Tâm dấu đi trong mắt một tia bối rối, là đoán đi? Hắn không nên biết…..
Đúng rồi, chính là lần trước nàng cùng hắn nói qua, sư phụ ở trên người nàng dùng qua không ít dược vật, cho nên hắn mới có thể nói ra như vậy.
“Đừng choáng váng, muốn cho ta cùng nàng bách độc bất xâm, nàng muốn cho ta bao nhiêu máu? Nàng đã quên sư muội nàng là một ví dụ sao?"
Luyện Vô Tâm cả người chấn động, máu trên mặt rút xuống làm mặt nàng trắng bệch, “Chàng như thế nào, làm sao có thể biết…"
“Ta trong lúc vô tình phát hiện bản chép tay của sư phụ nàng, bên trong ghi lại hắn như thế nào trăm phương ngàn kế muốn làm cho chính mình trường sinh bất lão cũng như thiên hạ vô địch".
Có lẽ là nghiên cứu y thuật đến tẩu hỏa nhập ma, Y Thánh bắt đầu ham thích y thuật tà giáo của nước khác, lợi dụng âm khí sinh ra ngày trăng tròn của nữ nhân, luyện thành thanh xuân dược ăn, đạt tới hiệu quả giữ lại khuôn mặt không già đi, sau hắn thấy chưa đủ, đem trộm đến trẻ con dùng đọc, phá hư các cảm giác đau của các nàng, làm cho các nàng không cảm thụ đến thống khổ, để ngày sau thực hiện kế hoạch.
Hắn trước làm cho bọn nhỏ ăn trăm độc, bồi dưỡng mấy đứa nhỏ này trở thành dược nhân, sau đó uống cạn máu của các cô gái, đạt đến thể chất bách độc bất xâm.
Hắn càng ngày càng tiến tới muốn trở thành võ lâm vô địch, lợi dụng trong tay còn lại vài tên nữ đồng, làm cho các nàng luyện nội công tâm pháp chí âm của nước khác, phối hợp hắn nghiên cứu đan dược tăng cường nội lực, muốn các nàng mau chóng có được nội công không người địch nổi.
Nhưng không phải cô gái nào cũng có thể thừa nhận kiểu đối đãi như vậy, có người độc tính phát tác hoặc nội lực quá mức khổng lồ mà thân thể chống đỡ không được, giữa một đám bị bệnh, cuối cùng chỉ có thể trở thành thuốc dẫn tử của Y Thánh.
Luyện Vô Tâm không thể nghi ngờ là người hoàn mỹ nhất, các loại thử luyện nàng đều trụ lại đc, Y Thánh tính toán lúc nàng mười lăm tuổi, thực hiện nam nữ ân ái, sẽ làm cho nội công khổng lồ trong cơ thể nàng chuyển dời sang trên người mình. (Mip: Ta khinh, ta chém, ta đá… @Kat: còn ta muốn ói ah.)
Y Thánh đem kế hoạch hoàn mỹ toàn bộ viết vào bản chép tay kia, hiển nhiên hắn quá mức tự mãn, đến nỗi xem nhẹ một sự kiện, nếu ngày sau Luyện Vô Tâm phát hiện chân tướng sự thật, có được một thân tuyệt kỹ nàng sẽ như thế nào?
Kết quả rất đơn giản, cô gái bảy tuổi ngày nào đó biết được chân tướng, đã đem kế hoạch hắn nắm trong tay giấu ở đáy lòng, mười tuổi, nàng tập luyện một thân cực âm ngoan tuyệt nội lực, không hề mềm lòng, lập tức giải quyết Y Thánh.
“Đáng chết cực kỳ, ta hy bọng có thể đem chuyện này rải khắp thiên hạ, muốn bọn họ nhận rõ cái gì kêu ma đầu, cái gì mới kêu là vô tội bị hại chỉ là giả". Hắn nói mà trong lòng đầy căm phẫn, cả người kích động không thôi.
Thân mình hắn vừa hồi phục, vì kích động mà hơi thở hỗn loạn, thở nặng nề.
“Chàng trước hết tĩnh tâm ngồi xuống, ta đi mang thuốc đến, chàng uống xong sẽ thấy thoải mái hơn".
“Trước hết đáp ứng ta, không cho phép lại tiếp tục làm cái việc ngu ngốc này". Hắn hơi nhếch môi, nắm chặt tay nàng, không cho nàng rời đì tầm mắt của mình, chịu đựng đầu choáng vàng cùng thân mình không khỏe, hắn kiên trì đợi đáp án mới bằng lòng ngồi xuống.
Luyện Vô Tâm nhẹ nhàng thở dài, đáy mắt lộ ra nhiều tình cảm.
“Ta chỉ là không nghĩ lại lần nữa phát sinh sự tình như vậy". Một lần kịch độc cơ hồ muốn đoạt đi sinh mệnh hắn đã dọa đến nàng.
“Ta biết nàng sẽ không cảm thấy đau, nhưng là ta sẽ đau!" hắn cầm lấy tay trái hoàn hảo của nàng, đem hai bàn tay xoa lấy nhau.. “Ta không phải nàng, không có đánh mất cảm giác đau, gặp nàng vì ta mà làm chính mình bị thương, tâm của ta thật đau nha!"
Bàn tay ấm áp khiến lòng nàng cũng theo đó tan chảy, thủy mâu theo dõi thái dương hắn đang chảy mồ hôi lạnh, Luyện Vô Tâm thỏa hiệp nói: “Được, ta sẽ không làm như vậy nữa"
Vậy là được rồi!
Lục Viễn Tri thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng nếu không đáp ứng, chính mình cũng không nắm chắc có thể chống đỡ để không ngã hay không, trên thực tế, hắn đã choáng váng sắp hôn mê.
Nàng lau đi mồ hôi trên trán hắn, dìu hắn trên giường nho nhỏ nghỉ tạm trong chốc lát, lại bưng tới bát thuốc muốn hắn uống hết.
“Tâm nhi nương tử, nàng có thể nói cho ta biết, cái kia…. Thượng Quan Thiện Nhân, sao lại thế này?" Đã biết một sự kiến, tránh không được lại muốn biết cái khác.
“Ta rời khỏi Lạc Vân Cư, ở dưới chân núi bồi hồi mà không có chỗ đi, Thượng Quan cùng thê tử hắn đi du ngoạn gặp được ta, vì thế mang ta về nhà, nói muốn chiếu cố ta, nhưng kỳ thật hắn cùng sư phụ sớm có giao tình, biết sư phụ ở trên người ta chú tâm huyết, hắn thu dụng ta là vì muốn ta tin tưởng hắn"
“Hai năm sau, hắn thấy ta đối với hắn đã mất phòng bị, liền muốn bắt buộc ta theo hắn truyền cho hắn nội lực". (Kat: tiếp tục muốn ói, mặt bọn lang sói kia quả nhiên dày hơn bê-tông)
“Có lầm hay không, tên kia đều đã ngoài năm mươi, nàng mới mười hai nha! Thế nhưng muốn…." Hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trước mắt tối xầm, thiếu chút nữa không thể hít thở nổi, ít nhiều cặp tay ấm áp nhỏ bé kia cũng giúp xua tan không ít hờn dỗi trong ngực hắn.
Nàng bình tĩnh nói: “Chàng bình tĩnh một chút, ta đã không còn để ý, chàng cũng đừng tức giận". Tình huống rất kỳ quái, là chuyện nàng gặp phải, nhưng là hắn lại oán giận.
“Đối với nàng mà nói, sự tình đã trôi qia, nhưng ta vừa mới nghe thấy, không thể giống như nàng tiêu sái nghe một chút liền quên, đáng chết! Chỉ vì hai gã nam nhân tư tâm này, nàng lại lưng đeo tội danh đại ma nữ…"
Một hơi lại suýt nữa vận lên không được, hắn nhắm mắt vì tức mà thở hổn hển.
Khó trách nương tử hắn đối với người khác luôn lạnh lùng phòng bị, thậm chí không thích người ta đụng chạm, muốn hắn sống trong cuộc sống như vậy mà tin tưởng đc người khác mới là lạ, tùy thời nam nhân đều mơ ước có được nội lực của nàng…
Đợi chút!
Hắn ngộ đạo cái gì, nhanh mở mắt ra: “Nương tử, nàng, nàng…. Cái kia ta, ta trong cơ thể kỳ quặc, sẽ không là…. 『 trộm 』của nàng “cái kia" chứ?"
Cho nên hắn nói không phải bởi vì đan được, chỉ có hắn là đồ con lợn đắc chí vì quái lực của mình không hiểu từ đâu mà đến.
“Theo suy đoán của ta, trong cơ thể chàng đã có năm phần công lực của ta, ước chừng cũng là hơn hẳn người thường"
Luyện Vô Tâm trả lời không khiến hắn vui vẻ, chính là càng làm cho ngũ quan của hắn nhăn thành một đoàn.
Khó trách thân thể của nàng càng ngày càng suy yếu, hết thảy nguyên nhân đều là…. Đáng chết nha! Hắn như vậy chẳng phải lần lượt đem nội lực của nàng trộm đi sao. “Nàng thành thật nói cho ta biết, nàng đem toàn bộ nội lực trên người nàng truyền cho ta, nàng sẽ như thế nào?"
Hắn nghĩ đến sư tỉ của nàng, lúc ban đầu là vài cái thí nghiệm, đều làm cho các nàng thành tử vong.
Luyện Vô Tâm chính là lẳng lặng nhìn hắn, không nói.
Tâm lạnh một nửa, Lục Viễn Tri nắm chặt tay bé nhỏ của nàng, giống như thề nói: “Ta tuyệt không cho phép chuyện này phát sinh!"
Luyện Vô Tâm nháy mắt mấy cái, khó hiểu.
“Ta không cần cái gì bách độc bất xâm, cũng không muốn từ trên người nàng có được cái gì ưu việt, ta chỉ muốn chính mính có thể âu yếm thê tử bồi tại bên người. nàng biết, trên đời này duy nhất chỉ có nàng có thể cùng ta ở cùng một chỗ, theo giúp ta cuộc sống, theo giúp ta nói chuyện, trừ bỏ nàng là ngoại lệ, rốt cuộc không còn ai"
Sau một lúc lâu, cặp mắt kia hiện lên một tia kinh ngạc, ý tứ của hắn có phải hay không, ngày sau sẽ không gặp mặt nàng?
“Cho nên," hắn banh khởi mặt, cố gắng bày ra vẻ uy nghiêm, “Nàng phải nhớ kỹ, ta là mệnh của nàng, nàng, ta không cho phép nàng có chuyện gì gạt ta, nghe rõ không?"
Biểu tình của nàng có chút chần chờ.
Lục Viễn Tri đi theo khẩn trương đứng lên, “Nói? Nàng còn gạt ta chuyện gì?"
“Chàng xác định chàng còn trụ nổi?" nhìn hắn hô hâp dồn dập, sắc mặt tái nhợt, hẳn là cần nghỉ ngơi.
“Chê cười, ta là tướng công của nàng, vốn sẽ có trách nhiệm đảm đương, đến đây đi! Còn có cái gì gạt ta, nhất định nói ra cho ta!" Chứng khí hư chết khiếp, làm hắn không có phong độ gì cả.
Nếu hắn kiên trì như vậy, Luyện Vô Tâm nhún nhún vai, chậm rãi nói: “Ta, mang thai"
Rầm!Namnhân đã bị kích thích quá lớn, nhất thời hôn mê bất tỉnh (Mip: đúng là cười chết anh đi)
Đợi hắn tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau, niềm vui sướng làm cho hắn nhảy xuống giường ôm Luyện Vô Tâm bay qua bay lại, không cần phải nói, chờ hắn gầm rú xong, thân mình này lại nằm lăn trên giường vài ngày.
Xem ra nếu hắn muốn rời khỏi Lạc Vân Cư, phải tiêu tốn nhiều công sức điều dưỡng.
Trong nhà người khác, phụ nữ có thai bị kiêng kị đủ điều, vì sao trong nhà hắn tình huống lại hoàn toàn tương phản?
Nằm ở trên giường là hắn, bị mệnh lệnh không cho phép lộn xộn là hắn, mỗi ngày nên uống thuốc bổ cũng là hắn; mà cái người kia đáng lí phải nghỉ ngơi vì là phụ nữ có thai, đằng này nàng một mình ôm lấy mọi việc nhà từ trong ra ngoài, nam nhân như hắn mặt mũi đã không còn sót lại chút gì, chỉ có thể ngẫu nhiên phô trương thanh thế, môi đùa giỡn người uy nghiêm kia, không hơn.
Bởi vì rất uất ức, làm cho hắn đau lòng hạ quyết tâm, đợi khi thân mình tốt hơn, liền lập tức yêu cầu Tâm nhi truyền thụ vài chiêu thức đơn giản cho hắn.
Hay nói giỡn, đây đều là công lực mà Tâm nhi trải qua bao nhiêu vất vả mới tập đến, há có thể ở trong cơ thể hắn mà lãng phí.
Kết quả, ngược lại là Luyện Vô Tâm vừa thấy hắn liền khinh bỉ, người đâu không biết tự lượng sức mình luôn vận động thân thể quá độ, nàng cũng không muốn cuối cùng hắn chết vì cậy mạnh.
“Chàng phải nhớ, thân mình chàng trước mắt không thể thích hợp ngay nội lực khổng lồ trong cơ thể, chàng phải luyện tâm pháp tiếp theo ta dạy chàng, ngăn chặn nội lực, sau khi ngang tử hoàn toàn khôi phục, sẽ phóng thích nó chuyển lưu trong cơ thể, cẩn thận luồng nội lực này làm chàng bị nội thương, chàng liền cả đời nằm ở trên giường uống thuốc đi!"
Truyền thụ cho hắn thiên xu tâm pháp cùng lưu tinh kiếm pháp, cái khác, chờ thân thể hắn hoàn toàn không có việc gì rồi nói sau.
Do việc trì hoãn này, thời điểm bọn họ có thể xuống núi đã là bắt đầu mùa đông, từ từ đem cả tòa sơn bao trùm thành một mảnh màu ngân bạch bởi tuyết, nếu không phải do hắn không chịu nổi hàn khí đông lạnh, Lục Viễn Tri cũng không muốn sớm như vậy rời đi.
Hai người cộng thêm một đứa con, hướng phương hướng Anh Đào Cốc đi tới, đã đi mấy ngày bọn họ quyết định đêm nay ở trong trấn lý tìm một chỗ tạm túc, thuận tiện tìm cái gì ăn.
Tìm được nhà trọ, vừa vào trong, oa oa oa! Thật không tin nổi, bên trong đông nghìn nghịt, nháo rừng rừng thật nóng nha, một bàn còn cắm đầy các lá cờ khác nhau, nghiễm nhiên tựa như các môn phái nhỏ đang tụ hội.
Lục Viễn Tri bĩu môi, hắn đối với giang hồ chính phái càng lúc càng phản cảm, ban đầu muốn đổi nhà trọ, nhưng thoáng nhìn tên mặt Tâm nhi có vẻ mệt mỏi, hắn thay đổi chủ ý.
Dù sao không có ai biết thân phận của Tâm nhi, không cần sợ!
Ngựa là nàng cưỡi, toàn bộ tinh thần đương nhiên sẽ mệt mỏi, hắn chỉ phụ trách ngồi sau lưng nàng, ít nhất hằn còn còn một tác dụng, chính là thời điểm thê tư mệt, nàng có thể dựa vào điểm ấm áp.
Lục Viễn Tri cẩn thận nắm tay thê tử, trái tránh phải tránh không va trạm bất luận kẻ nào, phát hiện ra ở góc có một bàn không người ngồi.
Ngồi xuống, gọi mấy thứ rượu và thức ăn đơn giản, xung quanh ríu ra ríu rít thanh âm lục tục truyền vào tai bọn họ.
“….. Nghe hói Hiên Viên phái tổng cộng phái ra ba mươi đệ tử, nhưng đối với Hoắc Giới đều không có hiệu quả".
“Mới ngắn ngủn ba tháng, Hoắc Giới công lực liền tăng nhiều, trình độ điên cuống này càng ngày càng nghiêm trọng đáng sợ"
“Đúng vậy, hiện nay lòng người hoảng sợ, ai biết đi trên đường, có thể hay không đột nhiên xuất hiện Phong Ma, bị hắn đánh trở một khối thi thể tàn phá"
“Chẳng lẽ không có ai có năng lực ngăn cản hắn sao?"
Câu hỏi vừa ra, một đám mặt mày ủ rũ đứng lên.
“Ân đại hiệp, ngươi triệu tập chúng ta đến, có phải hay không đã có biện pháo?"
Ân Nham Tuyền bị điểm danh, mang theo vẻ mặt hổ thẹn đứng lặng ở giữa, “Các vị huynh đệ, nếu không có sơ suất của ta Phong Ma sẽ không thể đào thoát, sẽ không thành kết quả như hôm nay, Ân mỗ lúc này hướng các vị xin lỗi, mời mọi người đến, chính là hy vọng có thể thương thảo ra kế hoạch.."
“Khụ, khụ, khụ".
Người nào đó ở phía sau truyền đến một trận nồng khí thanh, Ân Nham Tuyền dừng một chút nói tiếp, “Trước hướng mọi người giới thiệu, vị cô nương bên cạnh ta là đại tiểu thư của Thủy gia, lần này nhận được trợ lực của Thủy gia, tại hạ vô cùng cảm kích; bên kia là trưởng bối Giang Nam Lục phủ Lục phu nhân, cũng là lần này hiệp trợ ta một truy tìm tung tích Ma Phong, lúc này chuyện cũng liên lụy đến Lục phủ…"
Phía sau bức tường người lại truyền đến tiếng vang vỡ vụn khiến không ít người chú ý, chỉ thấy một gã nam tử ném tiền ở trên bàn, nắm tay nữ tử đang muốn rời đi.
Không cần phải nói, người nọ chính là Lục Viễn Tri
Rõ ràng là Lục phủ ở phía tây, Anh Đào Cốc ở phía đông, vì sao nhóm người này lại xuất hiện trên đường hắn về nhà?
Muốn tránh đi, nào biết, đầu nhân kia đã phát hiện bọn họ.
“Tri nhi!" Lục phu nhân kinh ngạc trừng lớn mắt, đối với bóng dáng quen thuộc kia hô to.
Trong lúc nhất thời, thanh âm ồn ào im bặt, toàn bộ ánh mắt đều đặt trên người đôi vợ chồng kia.
Cái này đi cũng không được, ở lại cũng không xong, Lục Viễn Tri nơm nớp lo sợ xoay người lại, đối mặt với những cái nhìn xem ra không tốt của mấy người trong chốn võ lâm, khóe mắt lại phát giác thê tử mỉm cười đi tới trước người hắn, hắn vẻ mặt khó chịu đem nàng bắt đến phía sau.
Lỗ mũi đối nàng hừ khí, nên bị bảo hộ là nàng, không phải hắn, hắn không quên nương hắn cùng tên họ Ân kia muốn đẩy Tâm nhi vào chỗ chết, nên trượng phu là hắn đây động thân bảo hộ thê tử mình, chẳng lẽ không thể cho hắn một chút khí khái nam nhân sao?
Đến đây đi! Nhóm người này muốn gây bất lợi cho Tâm nhi sao? Hắn sẽ bảo hộ nàng, phương pháp thì hắn chưa rõ, nhưng tuyệt không để cho bất luận kẻ nào làm thương tổn nàng!
Lại không dự đoán được, kết quả nằm ngoài suy nghĩ của hắn.
“Nhìn thấy ngươi bình an vô sự, thật sự là quá tốt!" Lục phu nhân nhìn thấy thái độ hắn, khoa trương giống như một người khác, hưng phấn đến mức chỉ tiếc không tiến lên ôm lấy hắn. “Ngươi có biết ta rất cao hứng sao? Ngươi, các ngươi là cứu tinh của ta nha!"
Lục phu nhân một bước tiến lên, than thở khóc lóc nhìn Lục Viễn Tri, hắn thật giống như Bồ Tát sống, thần tiên sống.
Lục Viễn Tri nghiêng đầu nhìn thể tử liếc mắt một cái, thử hỏi có phải hay không nàng từ đe dọa bọn họ cái gì?
Luyện Vô Tâm hồi cho hắn là vẻ mặt khó hiểu.
“Lục công tử, có thể nhìn thấy ngươi bình an vô sự, thật sự là quá tốt". Ân Nham Tuyền cũng đi theo đứng trước vợ chồng Lục Viễn Tri, hơn nữa vẻ mặt thực kích động.
Lục Viễn Tri cùng Luyện Vô Tâm nhìn nhau, trời biết, trong hồ lô hai người này rốt cuộc bán thuốc gì nha! (ý muốn nói là không hiểu trong lòng đang nghĩ cái gì)
Mỗi lần phát tác, hắn đều đau đến chết đi sống lại, Luyện Vô Tâm chỉ có thể trong lòng nóng như lửa đốt nắm chặt tay hắn, muốn hắn chống cự lại chất độc.
May mắn là, Lục Viễn Tri bây giờ đã khác lúc trước, trong cơ thể hắn còn có nội lực hùng hậu giúp hắn chống cự, làm cho hắn có thể lực sống sót qua từng trận tra tấn đau đớn.
Nhưng mà, đến ngày thứ năm, hắn vẫn không hề có dấu hiệu chuyển biến tốt, Luyện Vô Tâm lập tức quyết định, thuê xe ngựa, ra roi thúc ngựa đưa hắn đi, nàng nghĩ, ở Y Thánh Lạc Vân Cư, có lẽ sẽ có sách ghi lại loại độc này.
Suy đoán của nàng hoàn toàn đúng, tại đó, nàng tìm được phương pháp cứu hắn, làm Lục Viễn Tri cuối cùng cũng khôi phục ý thức, đó cũng là chuyện tình của nửa tháng sau.
Đã mất một năm để dưỡng tráng thân mình, vậy mà tất cả chỉ qua nửa tháng này vì kịch độc trong cơ thể đã khiến hắn gầy đi nhanh chóng.
“Ta chỉ biết, nàng nhất định có biện pháp cứu ta". Nở nụ cười yếu ớt, đây là câu đầu tiên mà hắn nói sau khi tỉnh lại.
Trải qua một kiếp nạn này, hắn hoàn toàn hết hy vọng, trong lòng buông hai chữ Lục gia, từ đó về sau, hắn chỉ cần có nàng là đủ rồi, hắn rất tin, sau này, bọn họ sẽ là bạn lữ hạnh phúc nhất.
Nhưng mà, nếu hắn thật muốn như vậy, liền quá ngây thơ rồi.
Bảy ngày đi qua, ngoại trừ bị hạn chế nằm ở trên giường không thể nhúc nhíc, mỗi ngày hai canh giờ hắn còn phải bị bắt uống chén thuốc vừa nồng vừa đắng.
Mỗi lần uống thuốc xong, đều làm cho hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đau đến muốn chết, hắn nghĩ, hôn mê bất tỉnh nói không chừng còn có vẻ tốt hơn. “Tâm nhi nương tử nha! Ta có thể đừng uống thuốc này nữa được không? Thật sự khổ, ta nuốt không trôi, ngửi mùi vị này ta đã muốn phun".
Luyện Vô Tâm không nói gì, dùng loại ánh mắt xem xét hắn làm người nào đó lo lắng, một khắc sau, nam nhân một bên khụ khụ, đầu hàng đem thuốc nuốt vào.
“Ông trời, ta đến tột cùng còn phải uống thuốc này tới khi nào?" khuôn mặt ngũ quan gầy guộc, vì khổ sở mà mặt nhăn nhúm.
“Uống đến khi nào độc tốc trong cơ thể chàng tiêu tan, thể lực toàn bộ khôi phục mới thôi".
Vừa nghe điều này, miệng khổ, thân khổ, trên mặt hắn biểu tình càng khổ. Cũng đã uống bảy ngày, độc không tiên sao? “Thể lực của ta đã sớm khôi phục, là nương tử nàng đông lo lắng này, tây lo lắng kia không cho phép ta xuống giường, bằng không ta làm sao lại có bộ dáng vẻ mặt bệnh…." Thấy ánh mắt chỉ trích của nàng, hắn ngoan ngoãn câm mồm.
“Nếu chàng không uống bát độc dược kia, sẽ không cần chịu tội như vậy".
“Ta vốn không biết cái đó có hạ…. hạ…." ánh mắt hắn lóe ra, nói nói lại chột dạ.
Nàng nhẹ giọng hừ một cái, “Chàng không biết cái bát đó có hạ độc sao?"
“Đúng, đương nhiên không biết!" thiếu chút nữa, hắn cắn chính lưỡi mình.
“Vậy đừng rầy rà, câm miệng uống cho ta".
Tỏa ra nồng đầm mùi thuốc súng, Lục Viễn Tri ngây ngô cười, nguyên lại đều bị nàng nhìn thấu!
Ngày ấy đã quên lấy thìa, cho nên hắn nhất thời quay lại phòng ăn, lại vô tình nghe thấy nương cùng Ân Nham Tuyền nói chuyện với nhau, hắn cũng biết đám người kia theo đuôi phía sau hắn, ở ngoài phòng giám thị hắn cùng Tâm nhi.
Hắn thay Tâm nhi uống là vì bảo hộ nàng, cũng vì muốn biết nương hắn có hay không nhìn hắn chết sẽ mở miệng cứu hắn, nếu nương thật sự thống hận hắn như vậy, hắn nguyện ý dùng cái chết để tạ lỗi về cái chết của cha.
“Tâm nhi nương tử nha! Nàng sớm đã biết ?"
Luyện Vô Tâm liếc hắn một chút, rũ mắt xuống, “Đã quyết định uống xong độc dược, nếu ta không cứu được chàng thì làm sao bây giờ? Chàng hoàn toàn không nghĩ một chút đến cảm thụ của ta sao?"
“Như thế nào không có, ta tin tưởng nàng có thể cứu ta…"
Nàng cướp đi lời nói của hắn. “Nếu ta không nhớ tới sư phụ có bản chép tay ghi lại các loại độc khác nhau, mạng nhỏ của chàng sớm đã không có!"
Luyện Vô Tâm chưa bao giờ tức giận quá như vậy, nói cho cùng, hắn tín nhiệm nàng, cứ như vậy hoàn toàn đem nàng để qua một bên, dứt khoát quyết định con đường chết.
Có loại cảm giáp ê ẩm chiếm cứ lồng ngực, khóe mắt dần ẩm ướt, nàng rất sợ mất đi hắn, hắn rốt cục có hiểu hay không?
“Đợi chút! Đợi chút nha! Tâm nhi nương tử!" Thấy nàng đột nhiên bỏ đi, Lục Viễn Tri không chút nghĩ ngợi liền nhảy xuống giường, đã quên căn bản chính mình hiện tại thân thể gầy yếu, kết quả của việc cậy mạnh là thê thảm ngã xuống giường. “Ai nha!"
Thêm mắm thêm muối lên tiếng hô đau, chung quy cũng khiến nàng quay lại, Luyện Vô Tâm đem nam nhân không biết tự lượng sức mình kia trở về trên giường.
Hắn một bên ai ai kêu, một bên chú ý khuôn mặt thanh mĩ vô cùng mệt mỏi, cùng nới vành mắt hồng hồng ướt át.
Bất ngờ không kịp phòng bị, hắn dùng tận lực đem nàng áp trên giường, hai tay vòng trụ thắt lưng nàng.
Luyện Vô Tâm muốn tránh ra, lại phát hiện người này ôm thật chặt, nếu nàng cứng rắn động đậy hắn sẽ bị thương, chỉ có thể bất động mặc hắn ôm.
“Ta làm cho nàng lo lắng, thực xin lỗi". Cảm nhận được tay nhỏ bé trước ngực nhéo vạt áo hắn, ánh mắt hắn tràn ngập nhu tình, thu lại cánh tay, “Ta nói rồi, ta vĩnh viễn sẽ không rời bỏ nàng, tin tưởng ta một lần nữa, ta sẽ không lại lỗ mãng như vậy, bởi vì ta còn muốn khoái hoạt cùng nàng cả đời này!"
Lúc này trong ngực một loại cảm xúc đã thay thế nỗi lo lắng, chính là, cũng đồng dạnh làm trong mắt nàng chứa đầy nước mắt ẩm ướt.
“Tâm nhi nương tử, xem ta lúc này thê thảm như vậy, đừng tự giận mình nữa được không?"
Hắn thăm dò hỏi, nàng không nói lời nào, hắn coi như nàng ngầm đồng ý. “Kia, Tâm nhi nương tử, nàng xem ta ngay cả khí lực ôm nàng đều cũng đã có, về sau có thể thay vì mỗi hai canh giờ uống một lần đổi thành mỗi ngày uống hai lần, thế nào?"
Xem, nàng không nói chuyện, Lục Viễn Tri dương mi, nàng cư nhiên không phản bác nha!
“Lại hoặc là…. Một ngày uống một lần thuốc thì càng tốt".
Vẫn là không phản bác, quả nhiên không ngoài sở liệu nha! Tiểu nương tử của hắn, cũng là người biết trêu cợt, nghĩ đến lãnh nhan buộc hắn uống xong khổ dược, là cố ý trả thù hắn.
Người mặc dù suy yếu, nhưng đầu óc lại mau, thừa dịp lúc này nàng mềm lòng, không nhiều lắm yêu cầu thêm một chút. “Tâm nhi nương tử, về sau, ai làm cho nàng xem không vừa mắt muốn chỉnh hắn, cho ta biết một tiếng được không?"
“Không cần vừa thấy không vừa mắt liền động thủ, ta không nghĩ lại nghe thấy người khác kêu nàng ma nữ, nàng không cảm giác, đối với ta nghe xong đáy lòng thực khó chịu! Còn có, nàng cấp cho tướng công ta một chút cơ hội biểu hiện đi, ít nhất trước mặt người ngoài, đừng làm cho lão công tư ta thật mất mặt như vậy!" Tuy rằng căn bản không có người đang nhìn, “Ta là thực suy yếu, cũng cần nàng bảo hộ, nhưng là, ta ít nhất có thể lắng nghe, về sau nàng có cái gì không thoải mái hoặc chuyện không vui, hết thảy nói cho ta nghe, ta đến giúp nàng vui vẻ……"
Bên trong ngôi nhà xây bằng đá, lục tục truyền ra thanh âm trầm thấp của nam nhân
“….. Tâm nhi nương tử, ta có một đề nghị, cái kia, cái kia, chính là khi chúng ta về Anh Đào Cốc, có thể đừng xử lý ta, chúng ta cũng không phải người ngoài, một quả một quyền rất đau nha…."
“A a, nương tử nha! Nàng đừng véo đừng véo… Da ta thật đau, a a! Được được được, ta đã biết, ta sai lầm rồi, ở trong lòng nàng anh đào là bảo bối, ta là cỏ…" thật đáng thương, hắn đã là người trưởng thành như vậy thế nhưng so sánh với cái thứ còn nhỏ hơn lòng bàn tay còn thực kém hơn nhiều.
“…..A! Đau nha! Được được được, ta nói sai, anh đào là cỏ, ta là bảo…. A! Đừng cấu nữa, da của ta đều bị nàng tháo xuống hết rồi, được được được, chúng ta đều là bảo là được rồi đi…."
Làm nam nhân như hắn hướng nương tử cầu xin tha thứ, thật sự rất mất mặt.
Hai chân chậm rãi đặt xuống khỏi giường, xác định đứng ổn, đứng một lúc, hé miệng ra tươi cười thật to, nương tử chỉ cho hắn cách ngồi vận khó, hắn luyện hai ngày, quả thật rất có hiệu quả.
Xác nhận hai chân đình công hơn hai mươi ngày rốt cục nghe theo mệnh lệnh của mình, hoạt động tự nhiên, Lục Viễn Tri thế này mới phóng đại lá gan, chuồn ra đi thông khí!
Hắc hắc! Nương tử nhất định không biết, hắn từ vài ngày trước, thừa dịp nương tử ra ngoài hái thuốc, vụng trộm xuống giường chuồn ra, chính là không có can đảm đi xa, sợ chính mình không có khí lực bò về, như vậy không phải là tự hại mình sao.
Lạc Vân Cư nằm ở đỉnh núi, thật sự lạnh ẩm ướt, cái gì chó má thiên linh mỹ hắn không cảm thụ đc, chỉ biết là vào đêm hắn đều phải ôm nương tử ấm áp mới có thể ngủ được, thực không hiểu Y Thánh tiền bối kia vì sao thích đem chính mình làm thần tiên dưỡng?
Nơi này một chút náo nhiệt tức giận cũng không có, khó trách tạo ra Tâm nhi này tính tình lạnh lùng thản nhiên, vẫn là ở Anh Cốc ngày ngày ấm áp thật tốt.
Suy tính canh giờ, nương tử hắn là còn một canh giờ nữa mới có thể trở về, Lục Viễn Tri mới dám tiếp tục thám hiểm.
Lạc Vân Cư nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ là phòng luyện đan, liên phân có ba cỗ, có hai nơi đã tích đầy bụi bậm, nghĩ đến lâu không người dùng.
Một chỗ khác, một chung dược đang ở trong lư hỏa, Lục Viễn Tri đại ân một tiếng, hắn vững chắc xác định là hắn như thế này muốn uống “thuốc hay", gần đây thuốc càng uống hương vị càng quái lạ, cảm thấy ở trong có mùi vị khác, hại hắn không dám nghĩ nương tử rốt cuộc thả cái gì vào làm thuốc dẫn.
Chuột chết? Rắn? vẫn là động vật kỳ quái khác đi?
Đúng!
Nhanh chóng đi quanh gian phòng luyện đan, hắn đi mấy vòng, đi vào một gian chất đống các cuốn sách trong thư viện. “Thế này cũng quá dốc lòng cầu học đi? Nếu ta cũng niệm hết nhiều sách như vậy, ta cũng có thể trở thành một thế hệ Y Thanh"
Tùy tay lấy ra một quyển dược thảo bách khoa toàn thư lật xem, mùi vị bụi bặm do để lâu làm hắn ngứa mũi, “Ắt xì ắt xì" vài tiếng, người lui lại một chút, đánh lên bàn gỗ phía sau.
“Khách" một tiếng, giống cái gì bị nứt ra, bàn vuông để lộ ra một ngăn cách bí mật trong đó có ba quyển sách bìa trắng.
Mọi cuốn sách trong phòng này đều đặt ở bên ngoài, cũng chỉ có mấy cuốn này…
Lòng hiếu kỳ rục rịch, hắn lao ra chỗ bộ sách cũ nát không chịu nổi, tiện tay lật lật, không đến một khắc, hai mắt tỏa sáng.
Oa oa oa, thật! Đây là Y Thánh tự tay viết nha!
Bên trong có ghi lại cuộc đời hắn, cùng với các loại chứng bệnh quỷ dị cùng cách dùng dược cũng được ghi lại, miêu tả một cách chi tiết hoàn mỹ, hắn nhìn thấy hô to, thật bội phục cái cuốn tự truyện này của Y Thánh, cho đến khi phát hiện ba chữ “Luyện Vô Tâm" mới thôi…
Bất tri bất giác, mặt trời dần dần dời đi về phía tây, ở trong này đã bao lâu hắn cũng không biết, khi hắn đem ba quyển sách kia cầm trong tay không biết có cảm tưởng gì lại thả tại chỗ, mặt trời đã sớm lặn nơi núi tây.
Hai chân không nghe theo đúng đã tính toán ban nãy, hướng ra ngoài chạy đi, mặc kệ có thể hay không bị Tâm nhi phát hiện hắn chuồn êm đi ra, hắn chỉ biết chính mình phải nhanh một chút tìm được nàng, hắn phải biết việc này… có phải hay không là sự thật?
Cái gì kêu Y Thánh?
Hóa ra nói cho cùng cũng là cái tên vì mình ích kỷ.
Theo như hắn bố trí tìm những đứa trẻ có điều kiện phù hợp, kế hoạch tính độc hại chết cha mẹ của đứa trẻ để cướp chúng về, nắm trong tay cuộc sống của bọn nhỏ, bức chúng trở thành người thử thuốc của mình, thậm chí còn lợi dụng các nàng, lợi dùng các nàng….
Lục Viễn Tri ở phòng luyện đan tìm trở về, đưa lưng về phía hắn chuẩn bị thuốc, Luyện Vô Tâm chuẩn bị để cho phương thuốc cuối cùng vào.
“Tâm nhi nương tử!"
Bất ngờ không kịp phòng bị bị ôm một lực thật lớn, Luyện Vô Tâm căn bản không kịp che lấp động tác sắp bị phát hiện.
“Tâm nhi nương tử, ta có lời hỏi nàng, nàng…." Suýt cắn phải đầu lưỡi, hắn khiếp sợ cảnh tượng trước mắt, hổn hển rống to, “Nàng đang làm cái gì?"
Hắn bừng tỉnh hiểu ra, rốt cục biết mùi vị lạ trong bát thuốc kia từ đâu mà đến.
Không phải con chuột, không phải rắn, lại càng không phải là ếch, đó là máu của nương tử hắn!
Vải trắng quấn quanh cánh tay, bên dưới là các vết thương cũ, tính ra không dưới bảy, tám vết, mà nương tử hắn, bằng một thanh chủy thủ ngắn nhỏ, vừa mới chế tọa thêm một miệng vết thương mới, máu đỏ tươi từng giọt rơi xuống nhập lẫn hòa vào bát thuốc.
Lục Viễn Tri lần đầu tiên tức giận bão nổi.
Trên trán gân xanh lần lượt thay đổi, Lục Viễn Tri hé ra mặt xanh mét chết khiếp, một bên vừa mắng vừa thay nương tử băng bó miệng vết thương. “Khó trách lúc trước ta hỏi nàng trên tay làm sao lại quán lấy băng trắng, nàng như thế nào cũng không chịu nói, ta nên sớm phát giác mới đúng, lại giống như lợn chết mà ngủ".
Tất cả đều tại nàng, dịu ngoan giống như con mèo nhỏ nằm trong lòng hắn, hại hắn thoải mái mà ôm nàng liền ngủ, mới bỏ qua cơ hội bức cung.
“Mặc kệ căn cứ vào cái lý do gì, ta cảnh cáo nàng, không cho phép, không cho phép còn làm như vậy". Lục Viễn Tri đứng một bên thận trọng cảnh cáo.
Luyện Vô Tâm rũ mắt xuống, lạnh nhạt nói: “Muốn giải kịch độc tây vực trên người chàng, nhất định phải dùng máu người làm dẫn".
“Độc của ta đã sớm giải, đây là chính mồm nàng nói! Cho dù thật muốn dùng máu làm dẫn, ta dùng chính máu của mình làm dẫn là tốt rồi".
“Máu của chàng còn có độc, không thể dùng". Nàng không nể mặt cự tuyệt thẳng thừng.
“Máu của ta độc tố chưa mất, chẳng lẽ của nàng không phải cũng như vậy sao?" Luyện Vô Tâm dấu đi trong mắt một tia bối rối, là đoán đi? Hắn không nên biết…..
Đúng rồi, chính là lần trước nàng cùng hắn nói qua, sư phụ ở trên người nàng dùng qua không ít dược vật, cho nên hắn mới có thể nói ra như vậy.
“Đừng choáng váng, muốn cho ta cùng nàng bách độc bất xâm, nàng muốn cho ta bao nhiêu máu? Nàng đã quên sư muội nàng là một ví dụ sao?"
Luyện Vô Tâm cả người chấn động, máu trên mặt rút xuống làm mặt nàng trắng bệch, “Chàng như thế nào, làm sao có thể biết…"
“Ta trong lúc vô tình phát hiện bản chép tay của sư phụ nàng, bên trong ghi lại hắn như thế nào trăm phương ngàn kế muốn làm cho chính mình trường sinh bất lão cũng như thiên hạ vô địch".
Có lẽ là nghiên cứu y thuật đến tẩu hỏa nhập ma, Y Thánh bắt đầu ham thích y thuật tà giáo của nước khác, lợi dụng âm khí sinh ra ngày trăng tròn của nữ nhân, luyện thành thanh xuân dược ăn, đạt tới hiệu quả giữ lại khuôn mặt không già đi, sau hắn thấy chưa đủ, đem trộm đến trẻ con dùng đọc, phá hư các cảm giác đau của các nàng, làm cho các nàng không cảm thụ đến thống khổ, để ngày sau thực hiện kế hoạch.
Hắn trước làm cho bọn nhỏ ăn trăm độc, bồi dưỡng mấy đứa nhỏ này trở thành dược nhân, sau đó uống cạn máu của các cô gái, đạt đến thể chất bách độc bất xâm.
Hắn càng ngày càng tiến tới muốn trở thành võ lâm vô địch, lợi dụng trong tay còn lại vài tên nữ đồng, làm cho các nàng luyện nội công tâm pháp chí âm của nước khác, phối hợp hắn nghiên cứu đan dược tăng cường nội lực, muốn các nàng mau chóng có được nội công không người địch nổi.
Nhưng không phải cô gái nào cũng có thể thừa nhận kiểu đối đãi như vậy, có người độc tính phát tác hoặc nội lực quá mức khổng lồ mà thân thể chống đỡ không được, giữa một đám bị bệnh, cuối cùng chỉ có thể trở thành thuốc dẫn tử của Y Thánh.
Luyện Vô Tâm không thể nghi ngờ là người hoàn mỹ nhất, các loại thử luyện nàng đều trụ lại đc, Y Thánh tính toán lúc nàng mười lăm tuổi, thực hiện nam nữ ân ái, sẽ làm cho nội công khổng lồ trong cơ thể nàng chuyển dời sang trên người mình. (Mip: Ta khinh, ta chém, ta đá… @Kat: còn ta muốn ói ah.)
Y Thánh đem kế hoạch hoàn mỹ toàn bộ viết vào bản chép tay kia, hiển nhiên hắn quá mức tự mãn, đến nỗi xem nhẹ một sự kiện, nếu ngày sau Luyện Vô Tâm phát hiện chân tướng sự thật, có được một thân tuyệt kỹ nàng sẽ như thế nào?
Kết quả rất đơn giản, cô gái bảy tuổi ngày nào đó biết được chân tướng, đã đem kế hoạch hắn nắm trong tay giấu ở đáy lòng, mười tuổi, nàng tập luyện một thân cực âm ngoan tuyệt nội lực, không hề mềm lòng, lập tức giải quyết Y Thánh.
“Đáng chết cực kỳ, ta hy bọng có thể đem chuyện này rải khắp thiên hạ, muốn bọn họ nhận rõ cái gì kêu ma đầu, cái gì mới kêu là vô tội bị hại chỉ là giả". Hắn nói mà trong lòng đầy căm phẫn, cả người kích động không thôi.
Thân mình hắn vừa hồi phục, vì kích động mà hơi thở hỗn loạn, thở nặng nề.
“Chàng trước hết tĩnh tâm ngồi xuống, ta đi mang thuốc đến, chàng uống xong sẽ thấy thoải mái hơn".
“Trước hết đáp ứng ta, không cho phép lại tiếp tục làm cái việc ngu ngốc này". Hắn hơi nhếch môi, nắm chặt tay nàng, không cho nàng rời đì tầm mắt của mình, chịu đựng đầu choáng vàng cùng thân mình không khỏe, hắn kiên trì đợi đáp án mới bằng lòng ngồi xuống.
Luyện Vô Tâm nhẹ nhàng thở dài, đáy mắt lộ ra nhiều tình cảm.
“Ta chỉ là không nghĩ lại lần nữa phát sinh sự tình như vậy". Một lần kịch độc cơ hồ muốn đoạt đi sinh mệnh hắn đã dọa đến nàng.
“Ta biết nàng sẽ không cảm thấy đau, nhưng là ta sẽ đau!" hắn cầm lấy tay trái hoàn hảo của nàng, đem hai bàn tay xoa lấy nhau.. “Ta không phải nàng, không có đánh mất cảm giác đau, gặp nàng vì ta mà làm chính mình bị thương, tâm của ta thật đau nha!"
Bàn tay ấm áp khiến lòng nàng cũng theo đó tan chảy, thủy mâu theo dõi thái dương hắn đang chảy mồ hôi lạnh, Luyện Vô Tâm thỏa hiệp nói: “Được, ta sẽ không làm như vậy nữa"
Vậy là được rồi!
Lục Viễn Tri thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng nếu không đáp ứng, chính mình cũng không nắm chắc có thể chống đỡ để không ngã hay không, trên thực tế, hắn đã choáng váng sắp hôn mê.
Nàng lau đi mồ hôi trên trán hắn, dìu hắn trên giường nho nhỏ nghỉ tạm trong chốc lát, lại bưng tới bát thuốc muốn hắn uống hết.
“Tâm nhi nương tử, nàng có thể nói cho ta biết, cái kia…. Thượng Quan Thiện Nhân, sao lại thế này?" Đã biết một sự kiến, tránh không được lại muốn biết cái khác.
“Ta rời khỏi Lạc Vân Cư, ở dưới chân núi bồi hồi mà không có chỗ đi, Thượng Quan cùng thê tử hắn đi du ngoạn gặp được ta, vì thế mang ta về nhà, nói muốn chiếu cố ta, nhưng kỳ thật hắn cùng sư phụ sớm có giao tình, biết sư phụ ở trên người ta chú tâm huyết, hắn thu dụng ta là vì muốn ta tin tưởng hắn"
“Hai năm sau, hắn thấy ta đối với hắn đã mất phòng bị, liền muốn bắt buộc ta theo hắn truyền cho hắn nội lực". (Kat: tiếp tục muốn ói, mặt bọn lang sói kia quả nhiên dày hơn bê-tông)
“Có lầm hay không, tên kia đều đã ngoài năm mươi, nàng mới mười hai nha! Thế nhưng muốn…." Hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trước mắt tối xầm, thiếu chút nữa không thể hít thở nổi, ít nhiều cặp tay ấm áp nhỏ bé kia cũng giúp xua tan không ít hờn dỗi trong ngực hắn.
Nàng bình tĩnh nói: “Chàng bình tĩnh một chút, ta đã không còn để ý, chàng cũng đừng tức giận". Tình huống rất kỳ quái, là chuyện nàng gặp phải, nhưng là hắn lại oán giận.
“Đối với nàng mà nói, sự tình đã trôi qia, nhưng ta vừa mới nghe thấy, không thể giống như nàng tiêu sái nghe một chút liền quên, đáng chết! Chỉ vì hai gã nam nhân tư tâm này, nàng lại lưng đeo tội danh đại ma nữ…"
Một hơi lại suýt nữa vận lên không được, hắn nhắm mắt vì tức mà thở hổn hển.
Khó trách nương tử hắn đối với người khác luôn lạnh lùng phòng bị, thậm chí không thích người ta đụng chạm, muốn hắn sống trong cuộc sống như vậy mà tin tưởng đc người khác mới là lạ, tùy thời nam nhân đều mơ ước có được nội lực của nàng…
Đợi chút!
Hắn ngộ đạo cái gì, nhanh mở mắt ra: “Nương tử, nàng, nàng…. Cái kia ta, ta trong cơ thể kỳ quặc, sẽ không là…. 『 trộm 』của nàng “cái kia" chứ?"
Cho nên hắn nói không phải bởi vì đan được, chỉ có hắn là đồ con lợn đắc chí vì quái lực của mình không hiểu từ đâu mà đến.
“Theo suy đoán của ta, trong cơ thể chàng đã có năm phần công lực của ta, ước chừng cũng là hơn hẳn người thường"
Luyện Vô Tâm trả lời không khiến hắn vui vẻ, chính là càng làm cho ngũ quan của hắn nhăn thành một đoàn.
Khó trách thân thể của nàng càng ngày càng suy yếu, hết thảy nguyên nhân đều là…. Đáng chết nha! Hắn như vậy chẳng phải lần lượt đem nội lực của nàng trộm đi sao. “Nàng thành thật nói cho ta biết, nàng đem toàn bộ nội lực trên người nàng truyền cho ta, nàng sẽ như thế nào?"
Hắn nghĩ đến sư tỉ của nàng, lúc ban đầu là vài cái thí nghiệm, đều làm cho các nàng thành tử vong.
Luyện Vô Tâm chính là lẳng lặng nhìn hắn, không nói.
Tâm lạnh một nửa, Lục Viễn Tri nắm chặt tay bé nhỏ của nàng, giống như thề nói: “Ta tuyệt không cho phép chuyện này phát sinh!"
Luyện Vô Tâm nháy mắt mấy cái, khó hiểu.
“Ta không cần cái gì bách độc bất xâm, cũng không muốn từ trên người nàng có được cái gì ưu việt, ta chỉ muốn chính mính có thể âu yếm thê tử bồi tại bên người. nàng biết, trên đời này duy nhất chỉ có nàng có thể cùng ta ở cùng một chỗ, theo giúp ta cuộc sống, theo giúp ta nói chuyện, trừ bỏ nàng là ngoại lệ, rốt cuộc không còn ai"
Sau một lúc lâu, cặp mắt kia hiện lên một tia kinh ngạc, ý tứ của hắn có phải hay không, ngày sau sẽ không gặp mặt nàng?
“Cho nên," hắn banh khởi mặt, cố gắng bày ra vẻ uy nghiêm, “Nàng phải nhớ kỹ, ta là mệnh của nàng, nàng, ta không cho phép nàng có chuyện gì gạt ta, nghe rõ không?"
Biểu tình của nàng có chút chần chờ.
Lục Viễn Tri đi theo khẩn trương đứng lên, “Nói? Nàng còn gạt ta chuyện gì?"
“Chàng xác định chàng còn trụ nổi?" nhìn hắn hô hâp dồn dập, sắc mặt tái nhợt, hẳn là cần nghỉ ngơi.
“Chê cười, ta là tướng công của nàng, vốn sẽ có trách nhiệm đảm đương, đến đây đi! Còn có cái gì gạt ta, nhất định nói ra cho ta!" Chứng khí hư chết khiếp, làm hắn không có phong độ gì cả.
Nếu hắn kiên trì như vậy, Luyện Vô Tâm nhún nhún vai, chậm rãi nói: “Ta, mang thai"
Rầm!Namnhân đã bị kích thích quá lớn, nhất thời hôn mê bất tỉnh (Mip: đúng là cười chết anh đi)
Đợi hắn tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau, niềm vui sướng làm cho hắn nhảy xuống giường ôm Luyện Vô Tâm bay qua bay lại, không cần phải nói, chờ hắn gầm rú xong, thân mình này lại nằm lăn trên giường vài ngày.
Xem ra nếu hắn muốn rời khỏi Lạc Vân Cư, phải tiêu tốn nhiều công sức điều dưỡng.
Trong nhà người khác, phụ nữ có thai bị kiêng kị đủ điều, vì sao trong nhà hắn tình huống lại hoàn toàn tương phản?
Nằm ở trên giường là hắn, bị mệnh lệnh không cho phép lộn xộn là hắn, mỗi ngày nên uống thuốc bổ cũng là hắn; mà cái người kia đáng lí phải nghỉ ngơi vì là phụ nữ có thai, đằng này nàng một mình ôm lấy mọi việc nhà từ trong ra ngoài, nam nhân như hắn mặt mũi đã không còn sót lại chút gì, chỉ có thể ngẫu nhiên phô trương thanh thế, môi đùa giỡn người uy nghiêm kia, không hơn.
Bởi vì rất uất ức, làm cho hắn đau lòng hạ quyết tâm, đợi khi thân mình tốt hơn, liền lập tức yêu cầu Tâm nhi truyền thụ vài chiêu thức đơn giản cho hắn.
Hay nói giỡn, đây đều là công lực mà Tâm nhi trải qua bao nhiêu vất vả mới tập đến, há có thể ở trong cơ thể hắn mà lãng phí.
Kết quả, ngược lại là Luyện Vô Tâm vừa thấy hắn liền khinh bỉ, người đâu không biết tự lượng sức mình luôn vận động thân thể quá độ, nàng cũng không muốn cuối cùng hắn chết vì cậy mạnh.
“Chàng phải nhớ, thân mình chàng trước mắt không thể thích hợp ngay nội lực khổng lồ trong cơ thể, chàng phải luyện tâm pháp tiếp theo ta dạy chàng, ngăn chặn nội lực, sau khi ngang tử hoàn toàn khôi phục, sẽ phóng thích nó chuyển lưu trong cơ thể, cẩn thận luồng nội lực này làm chàng bị nội thương, chàng liền cả đời nằm ở trên giường uống thuốc đi!"
Truyền thụ cho hắn thiên xu tâm pháp cùng lưu tinh kiếm pháp, cái khác, chờ thân thể hắn hoàn toàn không có việc gì rồi nói sau.
Do việc trì hoãn này, thời điểm bọn họ có thể xuống núi đã là bắt đầu mùa đông, từ từ đem cả tòa sơn bao trùm thành một mảnh màu ngân bạch bởi tuyết, nếu không phải do hắn không chịu nổi hàn khí đông lạnh, Lục Viễn Tri cũng không muốn sớm như vậy rời đi.
Hai người cộng thêm một đứa con, hướng phương hướng Anh Đào Cốc đi tới, đã đi mấy ngày bọn họ quyết định đêm nay ở trong trấn lý tìm một chỗ tạm túc, thuận tiện tìm cái gì ăn.
Tìm được nhà trọ, vừa vào trong, oa oa oa! Thật không tin nổi, bên trong đông nghìn nghịt, nháo rừng rừng thật nóng nha, một bàn còn cắm đầy các lá cờ khác nhau, nghiễm nhiên tựa như các môn phái nhỏ đang tụ hội.
Lục Viễn Tri bĩu môi, hắn đối với giang hồ chính phái càng lúc càng phản cảm, ban đầu muốn đổi nhà trọ, nhưng thoáng nhìn tên mặt Tâm nhi có vẻ mệt mỏi, hắn thay đổi chủ ý.
Dù sao không có ai biết thân phận của Tâm nhi, không cần sợ!
Ngựa là nàng cưỡi, toàn bộ tinh thần đương nhiên sẽ mệt mỏi, hắn chỉ phụ trách ngồi sau lưng nàng, ít nhất hằn còn còn một tác dụng, chính là thời điểm thê tư mệt, nàng có thể dựa vào điểm ấm áp.
Lục Viễn Tri cẩn thận nắm tay thê tử, trái tránh phải tránh không va trạm bất luận kẻ nào, phát hiện ra ở góc có một bàn không người ngồi.
Ngồi xuống, gọi mấy thứ rượu và thức ăn đơn giản, xung quanh ríu ra ríu rít thanh âm lục tục truyền vào tai bọn họ.
“….. Nghe hói Hiên Viên phái tổng cộng phái ra ba mươi đệ tử, nhưng đối với Hoắc Giới đều không có hiệu quả".
“Mới ngắn ngủn ba tháng, Hoắc Giới công lực liền tăng nhiều, trình độ điên cuống này càng ngày càng nghiêm trọng đáng sợ"
“Đúng vậy, hiện nay lòng người hoảng sợ, ai biết đi trên đường, có thể hay không đột nhiên xuất hiện Phong Ma, bị hắn đánh trở một khối thi thể tàn phá"
“Chẳng lẽ không có ai có năng lực ngăn cản hắn sao?"
Câu hỏi vừa ra, một đám mặt mày ủ rũ đứng lên.
“Ân đại hiệp, ngươi triệu tập chúng ta đến, có phải hay không đã có biện pháo?"
Ân Nham Tuyền bị điểm danh, mang theo vẻ mặt hổ thẹn đứng lặng ở giữa, “Các vị huynh đệ, nếu không có sơ suất của ta Phong Ma sẽ không thể đào thoát, sẽ không thành kết quả như hôm nay, Ân mỗ lúc này hướng các vị xin lỗi, mời mọi người đến, chính là hy vọng có thể thương thảo ra kế hoạch.."
“Khụ, khụ, khụ".
Người nào đó ở phía sau truyền đến một trận nồng khí thanh, Ân Nham Tuyền dừng một chút nói tiếp, “Trước hướng mọi người giới thiệu, vị cô nương bên cạnh ta là đại tiểu thư của Thủy gia, lần này nhận được trợ lực của Thủy gia, tại hạ vô cùng cảm kích; bên kia là trưởng bối Giang Nam Lục phủ Lục phu nhân, cũng là lần này hiệp trợ ta một truy tìm tung tích Ma Phong, lúc này chuyện cũng liên lụy đến Lục phủ…"
Phía sau bức tường người lại truyền đến tiếng vang vỡ vụn khiến không ít người chú ý, chỉ thấy một gã nam tử ném tiền ở trên bàn, nắm tay nữ tử đang muốn rời đi.
Không cần phải nói, người nọ chính là Lục Viễn Tri
Rõ ràng là Lục phủ ở phía tây, Anh Đào Cốc ở phía đông, vì sao nhóm người này lại xuất hiện trên đường hắn về nhà?
Muốn tránh đi, nào biết, đầu nhân kia đã phát hiện bọn họ.
“Tri nhi!" Lục phu nhân kinh ngạc trừng lớn mắt, đối với bóng dáng quen thuộc kia hô to.
Trong lúc nhất thời, thanh âm ồn ào im bặt, toàn bộ ánh mắt đều đặt trên người đôi vợ chồng kia.
Cái này đi cũng không được, ở lại cũng không xong, Lục Viễn Tri nơm nớp lo sợ xoay người lại, đối mặt với những cái nhìn xem ra không tốt của mấy người trong chốn võ lâm, khóe mắt lại phát giác thê tử mỉm cười đi tới trước người hắn, hắn vẻ mặt khó chịu đem nàng bắt đến phía sau.
Lỗ mũi đối nàng hừ khí, nên bị bảo hộ là nàng, không phải hắn, hắn không quên nương hắn cùng tên họ Ân kia muốn đẩy Tâm nhi vào chỗ chết, nên trượng phu là hắn đây động thân bảo hộ thê tử mình, chẳng lẽ không thể cho hắn một chút khí khái nam nhân sao?
Đến đây đi! Nhóm người này muốn gây bất lợi cho Tâm nhi sao? Hắn sẽ bảo hộ nàng, phương pháp thì hắn chưa rõ, nhưng tuyệt không để cho bất luận kẻ nào làm thương tổn nàng!
Lại không dự đoán được, kết quả nằm ngoài suy nghĩ của hắn.
“Nhìn thấy ngươi bình an vô sự, thật sự là quá tốt!" Lục phu nhân nhìn thấy thái độ hắn, khoa trương giống như một người khác, hưng phấn đến mức chỉ tiếc không tiến lên ôm lấy hắn. “Ngươi có biết ta rất cao hứng sao? Ngươi, các ngươi là cứu tinh của ta nha!"
Lục phu nhân một bước tiến lên, than thở khóc lóc nhìn Lục Viễn Tri, hắn thật giống như Bồ Tát sống, thần tiên sống.
Lục Viễn Tri nghiêng đầu nhìn thể tử liếc mắt một cái, thử hỏi có phải hay không nàng từ đe dọa bọn họ cái gì?
Luyện Vô Tâm hồi cho hắn là vẻ mặt khó hiểu.
“Lục công tử, có thể nhìn thấy ngươi bình an vô sự, thật sự là quá tốt". Ân Nham Tuyền cũng đi theo đứng trước vợ chồng Lục Viễn Tri, hơn nữa vẻ mặt thực kích động.
Lục Viễn Tri cùng Luyện Vô Tâm nhìn nhau, trời biết, trong hồ lô hai người này rốt cuộc bán thuốc gì nha! (ý muốn nói là không hiểu trong lòng đang nghĩ cái gì)
Tác giả :
Chanh Tinh