Thu Tư
Quyển 2 - Chương 96: Phiên ngoại : Cuộc sống hạnh phúc của Thu Tư (3)
Tang Mặc Ngôn đã thay áo ngủ ngồi tựa vào đầu thành giường, dịch góc chăn cho hai đứa trẻ nghịch ngợm rồi nhíu mày nhìn về phía phòng tắm. Thu Tư vào trong đó đã nửa tiếng rồi, tâm tình lo lắng quấn quýt lấy suy nghĩ hắn làm Tang Mặc Ngôn đứng dậy đi đến trước cửa phòng tắm, dịu dàng gọi khẽ. “Thu Tư."
“Em ra luôn đây."
Giọng nói bên trong vẫn như thường làm tâm trạng Tang Mặc Ngôn dần bình tĩnh lại, nhìn Thu Tư bước luôn ra cửa, nụ cười của Tang Mặc Ngôn cũng trở lại trên khuôn mặt. “Hôm nay mệt muốn chết rồi nhỉ."
“Đúng vậy a, đã lâu không đi bộ nhiều như thế."
Nhận khăn bông trên tay Thu Tư, nhẹ nhàng giúp anh lau mái tóc ướt nước. “Ngủ sớm đi."
Nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư nhẹ nhàng nói một tiếng. “Ừ."
Vừa thương tiếc vừa cưng chiều lau tóc người trong lòng, Tang Mặc Ngôn ôm Thu Tư đã gần như thiếp đi rồi lên, lơ đãng nhìn trên chân trái Thu Tư có một vết thâm tím, hắn nhíu chặt mày và khẽ gọi Thu Tư. “Đây là khi nào bị thế vậy?"
Mơ màng híp mắt lại, nhìn chỗ Tang Mặc Ngôn chỉ thì cơn buồn ngủ của Thu Tư cũng bớt đi phần nào. Ở trong phòng tắm che giấu cả nửa ngày cũng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của người yêu. “Anh cũng biết cơ thể em thế nào mà, không cẩn thận va chạm một chút cũng sẽ thâm tím." Anh nâng hai tay vòng qua cổ Tang Mặc Ngôn, giọng điệu có phần làm nũng. “Em sợ anh lo lắng nên không muốn nói cho anh biết."
Hít một hơi thật sâu Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng đặt Thu Tư lên giường, bàn tay dịu dàng vuốt qua vết bầm ứ đọng máu. Từ sau khi sinh Diệc Thần Diệc Húc, thân thể Thu Tư không được như trước nữa, yếu ớt đi rất nhiều mà ngay cả làn da cũng càng thêm mẫn cảm. Nghĩ đến đây, đáy mắt Tang Mặc Ngôn ngưng tụ nhiều tự trách.
“Mặc Ngôn, anh đừng như thế. Trước kia là sự lựa chọn của em, hơn nữa em không hối hận." Anh giữ chặt tay Tang Mặc Ngôn, mười ngón cùng đan xen lại với nhau. “Anh không cần đem tất cả mọi chuyện dồn cả lên trên người mình đâu." Cảm nhận được hơi ấm của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn chậm rãi ngẩng đầu, hắn ôm anh vào lòng. “Thực xin lỗi!"
Ba chữ kia của Tang Mặc Ngôn làm ngực Thu Tư hơi đau đớn vì anh biết Tang Mặc Ngôn đối với sự đau yếu nhiều năm của anh đã tự trách trầm trọng cỡ nào, ba chữ kia bao hàm chính là lòng yêu thương nhiều năm đến vậy.
Một lúc lâu sau Thu Tư mới ngồi dậy khỏi ngực Tang Mặc Ngôn, nhìn hai đứa nhỏ ngủ say trên giường thì khóe môi anh cong lên thành một độ cung ấm áp. “Anh xem, Diệc Thần và Diệc Húc đã 8 tuổi rồi. Hai đứa khỏe mạnh và vui vẻ biết mấy, nhìn hai đứa, nhìn anh thì em cảm thấy cuộc đời này đã thỏa mãn lắm rồi."
“Mặc Ngôn, hai đứa là sự tiếp nối sinh mệnh của em và anh, nhìn chúng em thấy chúng ta đã hòa vào làm một. Cảm giác này hạnh phúc lắm, thực sự rất hạnh phúc. Dù có phải hy sinh tính mạng của mình thì em cũng không hối hận vì sự chọn lựa năm đó." Bởi vì hai đứa chính là nhân chứng cho tình yêu của chúng ta.
“Thu Tư." Hắn vươn tay ôm Thu Tư vào lòng lần nữa, tất cả đau lòng cùng tình yêu trào ra trong phút chốc chiếm giữ trọn vẹn tâm tư của hắn, ánh mắt ấm áp chuyển sang hai đứa trẻ bên cạnh. Ánh trăng qua cửa sổ chiếu vào trong phòng khiến cả thiên không chứng kiến cảnh hạnh phúc của gia đình bốn người này.
Màu sắc trên khoảng không dần dần sáng lên, không khí trong lành của bình minh chan hòa trên từng góc thế gian cũng mang đến tâm trạng tốt đẹp. Vì hôm nay là hội phụ huynh nên Thu Tư cực kì để tâm, anh thức dậy sớm lựa chọn quần áo. Nhìn người đàn ông đứng cạnh hai tay ôm ngực mỉm cười dịu dàng, Thu Tư đặt lại quần áo trong tay vào tủ và hỏi ý kiến người yêu. “Mặc Ngôn, hôm nay em nên mặc gì thì đẹp?"
Tiến lên ôm Thu Tư vào lòng, bờ môi ấm áp nhẹ nhàng cọ cọ bên cổ Thu Tư. “Em mặc cái gì đều đẹp cả."
Khóe môi cong lên, đem tất cả những lời ngon tiếng ngọt của Tang Mặc Ngôn vào trong đáy lòng, anh tựa vào ngực hắn. “Mặc Ngôn." Nghiêng đầu nhìn về phía mấy bộ quần áo đã chọn ra trước, “Em mặc bộ màu trắng kia được không?" Vừa gọn gàng lại không quá nghiêm túc.
Tầm mắt không nhìn bộ quần áo Thu Tư chỉ mà dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào Thu Tư, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc anh. “Được."
“Vậy em đi thay quần áo." Thu Tư đứng thẳng dậy, anh cảm nhận được rõ ràng người đàn ông ngồi bên có chút bất mãn, khóe miệng mỉm cười và anh không để ý đến hắn mà cứ thong thả vào nhà tắm để thay bộ quần áo ở nhà trên người.
Thay quần áo và chuẩn bị mọi thứ xong rồi anh lái xe đến trường học của hai nhóc…
“Em ra luôn đây."
Giọng nói bên trong vẫn như thường làm tâm trạng Tang Mặc Ngôn dần bình tĩnh lại, nhìn Thu Tư bước luôn ra cửa, nụ cười của Tang Mặc Ngôn cũng trở lại trên khuôn mặt. “Hôm nay mệt muốn chết rồi nhỉ."
“Đúng vậy a, đã lâu không đi bộ nhiều như thế."
Nhận khăn bông trên tay Thu Tư, nhẹ nhàng giúp anh lau mái tóc ướt nước. “Ngủ sớm đi."
Nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư nhẹ nhàng nói một tiếng. “Ừ."
Vừa thương tiếc vừa cưng chiều lau tóc người trong lòng, Tang Mặc Ngôn ôm Thu Tư đã gần như thiếp đi rồi lên, lơ đãng nhìn trên chân trái Thu Tư có một vết thâm tím, hắn nhíu chặt mày và khẽ gọi Thu Tư. “Đây là khi nào bị thế vậy?"
Mơ màng híp mắt lại, nhìn chỗ Tang Mặc Ngôn chỉ thì cơn buồn ngủ của Thu Tư cũng bớt đi phần nào. Ở trong phòng tắm che giấu cả nửa ngày cũng vẫn không thoát khỏi ánh mắt của người yêu. “Anh cũng biết cơ thể em thế nào mà, không cẩn thận va chạm một chút cũng sẽ thâm tím." Anh nâng hai tay vòng qua cổ Tang Mặc Ngôn, giọng điệu có phần làm nũng. “Em sợ anh lo lắng nên không muốn nói cho anh biết."
Hít một hơi thật sâu Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng đặt Thu Tư lên giường, bàn tay dịu dàng vuốt qua vết bầm ứ đọng máu. Từ sau khi sinh Diệc Thần Diệc Húc, thân thể Thu Tư không được như trước nữa, yếu ớt đi rất nhiều mà ngay cả làn da cũng càng thêm mẫn cảm. Nghĩ đến đây, đáy mắt Tang Mặc Ngôn ngưng tụ nhiều tự trách.
“Mặc Ngôn, anh đừng như thế. Trước kia là sự lựa chọn của em, hơn nữa em không hối hận." Anh giữ chặt tay Tang Mặc Ngôn, mười ngón cùng đan xen lại với nhau. “Anh không cần đem tất cả mọi chuyện dồn cả lên trên người mình đâu." Cảm nhận được hơi ấm của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn chậm rãi ngẩng đầu, hắn ôm anh vào lòng. “Thực xin lỗi!"
Ba chữ kia của Tang Mặc Ngôn làm ngực Thu Tư hơi đau đớn vì anh biết Tang Mặc Ngôn đối với sự đau yếu nhiều năm của anh đã tự trách trầm trọng cỡ nào, ba chữ kia bao hàm chính là lòng yêu thương nhiều năm đến vậy.
Một lúc lâu sau Thu Tư mới ngồi dậy khỏi ngực Tang Mặc Ngôn, nhìn hai đứa nhỏ ngủ say trên giường thì khóe môi anh cong lên thành một độ cung ấm áp. “Anh xem, Diệc Thần và Diệc Húc đã 8 tuổi rồi. Hai đứa khỏe mạnh và vui vẻ biết mấy, nhìn hai đứa, nhìn anh thì em cảm thấy cuộc đời này đã thỏa mãn lắm rồi."
“Mặc Ngôn, hai đứa là sự tiếp nối sinh mệnh của em và anh, nhìn chúng em thấy chúng ta đã hòa vào làm một. Cảm giác này hạnh phúc lắm, thực sự rất hạnh phúc. Dù có phải hy sinh tính mạng của mình thì em cũng không hối hận vì sự chọn lựa năm đó." Bởi vì hai đứa chính là nhân chứng cho tình yêu của chúng ta.
“Thu Tư." Hắn vươn tay ôm Thu Tư vào lòng lần nữa, tất cả đau lòng cùng tình yêu trào ra trong phút chốc chiếm giữ trọn vẹn tâm tư của hắn, ánh mắt ấm áp chuyển sang hai đứa trẻ bên cạnh. Ánh trăng qua cửa sổ chiếu vào trong phòng khiến cả thiên không chứng kiến cảnh hạnh phúc của gia đình bốn người này.
Màu sắc trên khoảng không dần dần sáng lên, không khí trong lành của bình minh chan hòa trên từng góc thế gian cũng mang đến tâm trạng tốt đẹp. Vì hôm nay là hội phụ huynh nên Thu Tư cực kì để tâm, anh thức dậy sớm lựa chọn quần áo. Nhìn người đàn ông đứng cạnh hai tay ôm ngực mỉm cười dịu dàng, Thu Tư đặt lại quần áo trong tay vào tủ và hỏi ý kiến người yêu. “Mặc Ngôn, hôm nay em nên mặc gì thì đẹp?"
Tiến lên ôm Thu Tư vào lòng, bờ môi ấm áp nhẹ nhàng cọ cọ bên cổ Thu Tư. “Em mặc cái gì đều đẹp cả."
Khóe môi cong lên, đem tất cả những lời ngon tiếng ngọt của Tang Mặc Ngôn vào trong đáy lòng, anh tựa vào ngực hắn. “Mặc Ngôn." Nghiêng đầu nhìn về phía mấy bộ quần áo đã chọn ra trước, “Em mặc bộ màu trắng kia được không?" Vừa gọn gàng lại không quá nghiêm túc.
Tầm mắt không nhìn bộ quần áo Thu Tư chỉ mà dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào Thu Tư, ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc anh. “Được."
“Vậy em đi thay quần áo." Thu Tư đứng thẳng dậy, anh cảm nhận được rõ ràng người đàn ông ngồi bên có chút bất mãn, khóe miệng mỉm cười và anh không để ý đến hắn mà cứ thong thả vào nhà tắm để thay bộ quần áo ở nhà trên người.
Thay quần áo và chuẩn bị mọi thứ xong rồi anh lái xe đến trường học của hai nhóc…
Tác giả :
Nam Quân