Thu Tư

Quyển 1 - Chương 15

Sửa sang lại bản thân mình, khi bước ra khỏi văn phòng Tang Mặc Ngôn thì đã hơn 2h rồi. Đi đến thang máy, cậu chạm mặt Âu Dương Hằng Ngữ vừa mới gặp lúc trước.

Nhìn thấy Âu Dương Hằng Ngữ có vẻ như đứng chờ đã lâu, Thu Tư lập tức hiểu ra, hỏi: “Anh đang chờ tôi à?"

“Đúng, tôi đang chờ cậu. Tôi có thể gọi cậu là Thu Tư không?"

Thu Tư khẽ gật đầu, nở nụ cười thân mật với Âu Dương Hằng Ngữ: “Đương nhiên có thể."

“Nếu như vậy, cậu và tôi coi như là bạn bè. Cậu cũng gọi tôi là Hằng Ngữ đi. Chúng ta có thể nói chuyện chứ?"

Biết nội dung vấn đề mà Âu Dương Hằng Ngữ muốn nói, Thu Tư miễn cưỡng gật đầu: “…Được."

“Chúng ta qua bên kia đi." Âu Dương Hằng Ngữ chỉ một nơi cách đó không xa rồi làm một tư thế mời cậu qua đó.

“Vâng." Tuy rằng bốn phía rất im lặng nhưng dù sao cũng là tầng chuyên dụng của chủ tịch, quả thực không thích hợp nói chuyện. Hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể bị Tang Mặc Ngôn phát hiện cho nên Thu Tư cùng với Âu Dương Hằng Ngữ đi đến chỗ kia.

Khi đến nơi để nói chuyện, khuôn mặt của Âu Dương Hằng Ngữ khôi phục lại vẻ nghiêm túc lúc đầu: “Thu Tư, tôi muốn nói với cậu về chuyện của Mặc Ngôn. Mặc Ngôn là một người đàn ông tốt, Vương Lạc đã kể cho tôi những việc xảy ra giữa cậu và Tang Mặc Ngôn trong mấy ngày qua. Tôi quen Mặc Ngôn đã lâu, chưa từng nhìn thấy anh ấy để tâm đến người nào như vậy cả. Tôi cũng biết tình yêu của anh ấy mang đến rất nhiều phiền toái cho cậu…"

Không đợi đối phương nói xong, Thu Tư đã lên tiếng cắt ngang: “Hằng Ngữ, những điều anh nói tôi cũng biết. Tang Mặc Ngôn đối xử tốt với tôi, tôi rất rõ ràng. Nhưng mà nếu hai người chúng ta đổi lập trường cho nhau, tôi tin anh cũng sẽ hiểu được tâm trạng của tôi. Tôi còn công việc, tôi đi trước. Chào anh."

Âu Dương Hằng Ngữ giơ tay kéo lấy Thu Tư đang muốn rời đi: “Thu Tư, tôi chỉ muốn cho cậu biết, Mặc Ngôn dù có nhà, có người thân nhưng sống không hề hạnh phúc. Sự giáo dục mà anh ấy phải chịu đựng từ nhỏ là rất tàn khốc. Rất nhiều sự thật khiến anh ấy càng thêm lạnh lùng hà khắc. Cho nên khi đối mặt với cậu là người duy nhất làm cho anh ấy động tâm, Mặc Ngôn không hiểu phải bày tỏ như thế nào. Tôi hy vọng cậu có thể cố gắng hiểu cho Mặc Ngôn."

“…Tôi sẽ cố."

Nghe được câu trả lời của Thu Tư, Âu Dương Hằng Ngữ mỉm cười buông tay cậu ra: “Chúc cậu và Mặc Ngôn hạnh phúc."

Ngẩng đầu nhìn Âu Dương Hằng Ngữ, từ trong ánh mắt của đối phương, dường như Thu Tư nhìn ra được điều gì. Vừa muốn mở miệng nói, Âu Dương Hằng Ngữ đã nâng tay làm động tác cấm thanh rồi nhắm mắt lại, mỉm cười lắc đầu. Trên gương mặt tuy là ý cười nhưng lại làm Thu Tư cảm nhận từ dáng tươi cười kia một sự đau khổ.

Buông tiếng thở dài, Thu Tư xoay người rời đi. Vì tâm tình phiền muộn nên cậu không muốn đi thang máy xuống lầu mà chọn lối đi an toàn bên kia. Bước xuống cầu thang, từng bậc từng bậc đi xuống tầng dưới cho đến khi bị một tiếng tranh chấp lớn làm giật mình mới dừng bước chân lại…

“…"

“Không phải anh đã đáp ứng tôi ly hôn với bà vợ của anh rồi lấy tôi sao?"

“Được rồi, được rồi, cưng à, đừng náo loạn nữa. Trong khoảng thời gian này em cũng biết con gái anh muốn kết hôn. Hiện giờ ly hôn với bà ta thì sẽ ảnh hưởng đến hôn lễ của nó."

“Hừ! Anh chỉ biết đến con gái anh. Đứa nhỏ trong bụng tôi thì anh không quan tâm đúng không?"

“Quan tâm, quan tâm, đương nhiên sẽ quan tâm rồi. Đừng giận. Chờ hôn sự của bọn nó xong xuôi cả, anh sẽ cho em một danh phận."

“Vậy còn tạm được, không được thay đổi đấy!" Thanh âm ngọt mà quá ngấy khiến Thu Tư bất giác rùng mình, vốn định lặng lẽ rời đi nhưng lại sợ hành động của mình sẽ bị đối phương phát hiện. Để tránh mọi người đều xấu hổ, cậu đành phải tiếp tục đứng yên ở chỗ này.

“Ừ, anh phải đi làm, một lát nữa còn có việc. Đợi đến tối anh đưa em đi chọn nữ trang coi như bồi thường được không?"

“Được." Đối phương hình như đang hôn nhau, điều này làm Thu Tư càng thấy xấu hổ. Nghe thấy câu chuyện của đối phương cũng gần đến lúc kết thúc, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại không dám di chuyển nửa bước vì sợ đối phương phát hiện ra. Nhưng tính một đằng ra một nẻo, thường thường chuyện gì càng muốn tránh thì sẽ lại càng dễ xảy ra.

Thu Tư vốn tưởng rằng sẽ an toàn trải qua chuyện này, vừa mới thả lỏng tâm tình thì bị thanh âm lộ rõ vẻ già nua hét lớn: “Kẻ nào ở đó?" làm cậu kinh động “A!" lên một tiếng.

Bất cẩn nghe được việc riêng tư của người khác, lại còn bị bắt gặp tại chỗ, chuyện này thật sự làm cho gương mặt Thu Tư bắt đầu nóng lên. Mặc dù trong lòng chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó mà nhét mình vào, nhưng có lẽ cứ đối mặt với sự thật thì tốt hơn, nên cậu từ trên cầu thang đi xuống: “…Thật ngại quá, tôi không có ý nghe hai người nói chuyện đâu, chỉ là…"

Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp kia, mặc một bộ đồ gọn gàng đẹp đẽ, vốn là mỹ nhân khiến người ta cảnh đẹp ý vui nhưng lại bị chính thái độ kiêu ngạo của cô ta hủy đi không còn sót lại chút nào: “Anh không cần giải thích, anh là người phòng nào?"

Tuy là mình không phải cố ý nhưng dù sao nghe được việc riêng của người ta cũng là sự thật, cho nên đối với câu hỏi của đối phương, Thu Tư không muốn thì cũng trả lời: “Tôi ở phòng công văn."

Người đàn ông kia trên mặt đầy nếp nhăn, mang theo sự coi thường nhìn Thu Tư, giọng điệu khinh rẻ nói: “Hóa ra cậu chính là người trẻ tuổi từ cái công ty nhỏ nhoi kia điều tới sao? Hừ, cũng là cái loại thường thôi nhỉ?"

Thu Tư bất đắc dĩ thở dài: “Tôi tốt hay xấu thì không liên quan gì đến ông. Nghe hai người nói chuyện tôi thật có lỗi, nhưng mà…"

“Cậu không cần phải nói cái gì hết. Chỉ là viên chức của phòng công văn nho nhỏ, ngày mai cậu không cần đến làm nữa."

“Việc tôi không đi làm không phải ông có thể quyết định được. Hơn nữa chỉ vì nghe hai người nói chuyện thôi mà đuổi việc tôi, không phải ông có phần không biết lí lẽ sao?"

“Ta chính là đang nói lí lẽ đấy, cho nên mới đơn giản chỉ đuổi việc cậu vậy thôi. Hơn nữa ta là phó tổng giám đốc của công ty, sao ta lại không có tư cách quyết định cậu đi hay ở?"

“Cứ theo ý ông đi." Cùng người này nói chuyện thêm cũng chẳng có tác dụng gì, Thu Tư vừa định xoay người lách qua họ để rời đi lại bị đối phương chặn lại: “Anh đây là cái thái độ gì hả? Hoàng phó tổng của chúng ta là chú họ của chủ tịch. Cẩn thận anh không thể làm việc ở nơi này, ngay cả công việc ngoài kia cũng tìm không được đâu."

“Nếu cô cảm thấy thái độ của tôi có vấn đề thì tôi cũng chẳng có cách nào cả." Trách không đươc dáng vẻ của đối phương kiêu ngạo như vậy, hóa ra cũng là người họ Tang.

“Ô! Nói anh vài câu, anh liền bày kiểu mặt đó ra cho chúng tôi nhìn hả? Tôi thấy anh thật sự không muốn sống yên trong xã hội này rồi."

Đáng nhẽ đối phương là một phụ nữ đang mang thai, Thu Tư không muốn so đo cái gì, nhưng cái cách nói chuyện và giọng điệu của cô ta khiến Thu Tư không nhịn được tức giận mà cãi lại: “Vị tiểu thư này, có phải thần kinh của cô có vấn đề gì phải không? Nếu thật vậy, cô nên sớm đi gặp bác sĩ đi để tránh ảnh hưởng đến bé cưng trong bụng cô."

Nghe những lời nói này của Thu Tư, cô ta tức giận hét lớn: “Anh nói cái gì?"

“Thật sự đáng thương, ngay cả lời nói của tôi cũng không nghe rõ. Vậy tôi giải thích cho cô, thần kinh có vấn đề chính là bệnh tâm thần hay gọi là bệnh thần kinh ấy."

“Mày, mày nói tao bị bệnh thần kinh…" Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta vì tức giận mà thành ra méo mó xấu xí.

“Tiểu thư không biết nói lý lẽ thì cũng phải có mức độ thôi. Tôi không có chỉ tên gọi họ cô bảo cô bị bệnh thần kinh. Tôi chỉ có lòng tốt nhắc cô nên đi khám bệnh, là tự cô dò số lấy chỗ nhé." Thu Tư buông tay, làm bộ dạng đành chịu.

“Mày…"

“Tôi có việc đi trước, hẹn gặp lại." Không muốn tiếp tục dây dưa ở chỗ này nữa, vừa dứt lời Thu Tư liền cất bước đi qua đối phương đi xuống tầng dưới.

Vị xưng là phó tổng kia thấy tên viên chức nhỏ nhoi hoàn toàn không để ý đến mình, ông ta giận dữ: “Mày đứng lại cho tao!"

Thu Tư đã bước xuống mấy bậc cầu thang, vốn không muốn để ý đến tiếng gọi của đối phương, nhưng dù sao cũng là cậu gây ra rắc rối cho nên đành phải quay lại, dùng giọng điệu bình thản nói: “Xin lỗi thì tôi cũng đã nói rồi, ông còn muốn thế nào nữa?"

Ông ta nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Thu Tư: “Hừ! Thằng ranh, đừng có mà không biết trời cao bao nhiêu, đất dày thế nào."

Bộ dạng vênh váo tự đắc của phó tổng khiến Thu Tư có phần phiền chán nhíu mày: “Tôi thực sự không biết con số chính xác về độ cao độ dày của trời đất. Chẳng lẽ phó tổng ngài biết?"

“Mày…" Hoàng Thụy Sinh thở gấp, hoàn toàn không để ý đến thân phận của mình, vươn một tay túm cổ áo Thu Tư, tay kia cũng nâng cao lên…

Thu Tư không thể né tránh đành phải nhắm chặt hai mắt, định chịu sự đau đớn sắp đến này. Nhưng ánh mắt vừa mới nhắm lại thì ngay sau đó cậu đã bị một ngoại lực không biết tên kéo về phía sau, ngã vào một lồng ngực ấm áp.

Minh Nhược Phong nhìn Thu Tư được kéo vào ngực mình, anh tản ra hơi thở lạnh như băng. Hoàng Thụy Sinh vội vàng ngưng bàn tay đang muốn đánh lại, kinh hoảng gọi một tiếng: “Chủ tịch Minh?"

“Thu Tư là bạn của ta." Khí thế không giận mà có uy lúc này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn trên người Minh Nhược Phong. Anh lạnh lùng quét ánh mắt về phía Hoàng Thụy Sinh làm cho ông ta bất giác rùng mình.

“Thật…thật xin lỗi…xin lỗi!" Mặc dù bản thân đã qua tuổi năm mươi, luận về đạo lí vẫn là trưởng bối nhưng ông ta không dám đắc tội với Minh Nhược Phong.

“Ta không hy vọng nhìn thấy cảnh này nữa."

“A…Ha ha, sao dám vậy, sao dám vậy nữa." Hoàng Thụy Sinh vừa cười gượng lấy lòng, vừa lấy khăn tay ra lau mồ hôi lạnh ở hai gò má.

Minh Nhược Phong chỉ hừ lạnh một tiếng với Hoàng Thụy Sinh, quay đầu nhìn Thu Tư vẫn đang ngẩn người trong ngực: “Không sao chứ?" Thanh âm lạnh băng cũng vì giọng điệu quan tâm mà trở nên dịu dàng vài phần.

Thu Tư đang suy nghĩ đến thất thần bị đối phương bất ngờ kéo lại gần mặt mà hoảng sợ, cũng vì vậy mà nhớ tới mình đang có chút ám muội tựa vào ngực Minh Nhược Phong, cậu vội vàng đẩy ra, hai má hơi hơi đỏ ửng: “Không, không sao. Cảm ơn anh."

Minh Nhược Phong không nói gì tiếp, chỉ là hơi mất mát nhìn Thu Tư, sao đó xoay người, ánh mắt lạnh băng nhìn Hoàng Thụy Sinh mặt cắt không còn chút máu.

Bị ánh mắt như trời đông giá rét của Minh Nhược Phong nhìn chằm chằm, cả người Hoàng phó tổng cứng ngắc, vội vàng đeo lên một khuôn mặt tươi cười dối trá lấy lòng: “Chủ…chủ tịch Minh, lần này chỉ là hiểu lầm thôi. Lần sau tôi cam đoan sẽ không phát sinh ra tình trạng như vậy nữa. Vậy, tôi còn công việc, có thể đi trước không?" Vị trí phó tổng của ông ta ngồi cũng không ổn định lắm, hơn nữa tuy rằng ông ta là chú họ của chủ tịch Tang nhưng cũng không có quan hệ huyết thống gì. Giờ đắc tội với Minh Nhược Phong có địa vị thương trường tương tự như Tang Mặc Ngôn chẳng khác nào đắc tội với vinh hoa những năm tuổi già cuối đời của mình, huống chi khí thế của Minh Nhược Phong cũng làm ông ta e ngại.

Nghe lời nói của đối phương, Minh Nhược Phong vẫn không nói lời nào lạnh lùng nhìn Hoàng Thụy Sinh. Hành động này khiến mồ hôi của ông ta chảy xuôi theo thái dương nhanh hơn. Hồng Lệ đứng ở một bên nhìn thấy bộ dạng khiếp đảm của tình nhân, dáng vẻ kiêu ngạo cũng biến mất đi nhiều, ngoan ngoãn đứng yên bên cạnh, không dám phát ra tiếng nào.

Nhìn thấy Hoàng Thụy Sinh cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu, Thu Tư có phần không đành lòng nói: “Minh tiên sinh, phó tổng giám đốc chắc là có chuyện quan trọng hơn phải làm, để cho ông ta đi trước đi!" Cậu là người đứng xem cũng cảm nhận được hơi thở đáng sợ của Minh Nhược Phong ngang với Tang Mặc Ngôn. Loại cảm giác tiến gần đến chết này, bất luận là ai đều không chịu được, huống chi là ông bác tuổi hơn năm mươi này.

Thu Tư vừa nói hết những lời giải thích cho đối phương, Minh Nhược Phong chỉ lạnh nhạt nói một từ: “Được."

Thấy Minh Nhược Phong đã cho phép, Hoàng Thụy Sinh vội vàng chuyển ánh mắt cảm tạ qua Thu Tư, để lại một lời hẹn gặp lại rồi kéo Hồng Lệ gấp gáp rời đi.

Nhìn thấy thân ảnh hai người biến mất ở trước mắt, giờ chỉ còn lại Thu Tư và Minh Nhược Phong ở cầu thang. Trong không khí tràn đầy sự ngượng ngập, Thu Tư muốn xua tan cảm giác này nên lên tiếng hỏi: “Sao anh lại đến công ty chúng tôi?" Hơn nữa lại đi cầu thang, chẳng lẽ tất cả thang máy đều có vấn đề?

“Tôi đến tìm Mặc Ngôn bàn chuyện làm ăn." Âm sắc lạnh băng của Minh Nhược Phong cũng hòa lẫn với sự dịu dàng trong đó. Sự thay đổi này ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện được.

“A, vậy anh định đi cầu thang lên?" Nơi này là tầng 20, vậy lên đến tầng cao nhất…

“Tôi thích vận động."

Gương mặt lạnh lùng, cộng thêm sự ôn hòa có trong ánh mắt kết hợp với biểu tình tàn khốc, Minh Nhược Phong nhẹ nhàng nói ra những lời này khiến Thu Tư thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng.

Nhìn Thu Tư vừa bước xuống cầu thang, vừa cố gắng hết sức che giấu ý cười, khóe miệng Minh Nhược Phong cũng bất giác hơi nhếch lên: “Cậu nên cười nhiều."

“A?…" Thu Tư không biết phải trả lời Minh Nhược Phong thế nào, bất chợt bị trượt chân, thân thể nghiêng đi ngã xuống cầu thang, may mắn Minh Nhược Phong ở bên cạnh nhanh tay giữ chặt lấy cổ tay Thu Tư, kéo về phía ngực mình, bàn tay cũng theo phản xạ đỡ lấy lưng Thu Tư.

“…Cảm ơn…" Thu Tư đang quay đầu nhìn những bậc cầu thang ở phía sau, hơi sợ hãi vừa nói cảm ơn, vừa ngẩng lên nhìn về phía Minh Nhược Phong, nhưng bất ngờ Minh Nhược Phong cũng đang cúi đầu nhìn cậu nên hai đôi môi cùng chạm vào nhau…

Việc ngoài ý muốn này khiến Minh Nhược Phong bình thường làm việc không hề kinh động cũng ngây ngốc một lúc, trên má hiện lên một vệt đỏ ửng nhàn nhạt, ánh mắt nhìn Thu Tư cũng càng trở nên dịu dàng.

Mà đối mặt với việc quá bất ngờ này, gương mặt Thu Tư trong nháy mắt cũng đỏ bừng lên, lời vừa định nói cũng đã bị sự xấu hổ này làm biến mất rồi. Bất ngờ phía sau truyền đến thanh âm đặc biệt lạnh lẽo của Tang Mặc Ngôn: “Hai người thật đúng là thân thiết quá."

Nghe thấy thanh âm lạnh băng của Tang Mặc Ngôn, Thu Tư cuống quýt đẩy Minh Nhược Phong còn đang ôm chặt cậu vào ngực ra, lại quên phía sau là cầu thang nên cứ lui từng bước về, hậu quả có thể nghĩ ngay được là bước chân chênh vênh lần thứ hai ngã xuống cầu thang.

“Thu Tư!" Nhìn Thu Tư đang ngã xuống dưới, hai người kinh sợ hét một tiếng, vội vàng vươn tay ra giữ chắc lấy cánh tay Thu Tư, thuận thế kéo cậu quay về ở giữa hai người, mà cả hai cũng vì tình huống vừa rồi mà cầm chặt lấy bàn tay Thu Tư, cũng không có ý định buông ra.

“Thu Tư, thế nào? Có bị thương không?" Lời nói quan tâm truyền ra từ trong miệng hai người họ, trên gương mặt mang theo sự sốt ruột hiếm có.

Không muốn Tang Mặc Ngôn và Minh Nhược Phong phải lo lắng, Thu Tư cố gắng làm ra vẻ mình không có việc gì, miễn cưỡng cười: “Không có việc gì, tôi không sao."

Nhìn ra sự chịu đựng trong ánh mắt của Thu Tư, trên gương mặt của Tang Mặc Ngôn tràn đầy lo lắng, hắn vội hỏi: “Rốt cuộc em không thoải mái ở chỗ nào?"

“Thật sự không có việc gì…" Thấy vì sự giấu giếm của mình mà trong nháy mắt khuôn mặt Tang Mặc Ngôn tái mét lại, Thu Tư cắn cắn môi, đành phải nói thật: “Chỉ là..hình như chân trái bị thương rồi."

Tang Mặc Ngôn vội vàng ngồi xuống dưới, xắn ống quần Thu Tư lên, nhìn thấy chỗ cổ chân trái Thu Tư sưng đỏ, vẻ mặt tức giận vừa nhìn đã biết. Hắn đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn lướt qua Minh Nhược Phong vẫn đang cầm tay Thu Tư không buông rồi cúi xuống ôm ngang lấy Thu Tư để cho cậu dựa vào ngực mình rồi đi đến thang máy trong lối thoát hiểm.

Biết Tang Mặc Ngôn định cứ ôm mình như vậy mà đi ra ngoài, điều này khiến gương mặt nhăn lại vì đau của Thu Tư càng thêm trắng bệch. Cậu không để ý đến cổ chân bị thương mà kịch liệt giãy dụa trong lòng Tang Mặc Ngôn: “Anh mau buông tôi xuống. Nếu bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao. Tang Mặc Ngôn, anh thả tôi xuống, tôi sẽ tự đi."

Tang Mặc Ngôn cúi đầu nhìn Thu Tư trong lòng mình, gương mặt đã như tờ giấy trắng mà còn cậy mạnh, vẻ mặt giận dữ trầm giọng nói: “Đừng tùy hứng," Sau đó lại nghĩ đến cảnh tượng giữa Thu Tư và Minh Nhược Phong trước đó, đôi mắt thâm thúy của Tang Mặc Ngôn ánh lên lửa giận rõ ràng: “Anh ôm em là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện hiển nhiên là vậy), tại sao phải sợ người khác nhìn thấy?"

“Tôi là đàn ông."

Bốn chữ này của Thu Tư khiến Tang Mặc Ngôn dừng bước lại, trong ánh mắt lộ ra thần sắc bi thương: “Thu Tư, chừng nào thì em mới có thể hiểu được, chúng ta là vợ chồng."

“Tôi…"

Nhìn thấy đôi mắt của Tang Mặc Ngôn trong phút chốc hiện ra sự mất mát, Thu Tư biết mình đã náo loạn hơi quá, nên cũng chỉ im lặng không nói gì.

Hiểu được vấn đề Thu Tư lo lắng trong lòng, không đành lòng nhìn bộ dạng mất tinh thần của cậu, Tang Mặc Ngôn thở dài một tiếng: “Bây giờ, trong tầng này sẽ không có ai xuất hiện đâu, em yên tâm được rồi."

Tang Mặc Ngôn luôn lo lắng cho mình ở mọi nơi, mặc dù có lúc hơi cứng rắn nhưng hắn là người duy nhất thật tâm ở bên cạnh cậu. Mình lại năm lần bảy lượt tùy hứng, chắc chắn cũng đem đến cho Tang Mặc Ngôn không ít phiền toái. Nghĩ đến đấy, Thu Tư ngẩng đầu mang theo vẻ mặt xin lỗi nhìn Tang Mặc Ngôn: “Vừa rồi…xin lỗi…"

Nghe lời nói tràn đầy sự chân thành của Thu Tư, chẳng những Tang Mặc Ngôn không vui vẻ gì, trái lại trong tim còn co lại đau đớn, hắn cúi đầu nhìn Thu Tư không vùng vẫy trong ngực nữa, nở nụ cười có phần khổ tâm: “Thu Tư, em vẫn không hiểu…"

Vẫn đứng tại chỗ, Minh Nhược Phong nhìn bóng dáng hai người càng ngày càng xa, thất thần nâng tay mình lên, ngây ngốc nhìn bàn tay vừa nắm chặt một sự ấm áp, trong mắt chỉ còn lưu lại một vẻ mơ hồ vô tận…
Tác giả : Nam Quân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại