Thư Tình
Chương 9
Kết quả, Thiệu Chuẩn phi thường phiền muộn, đợi hết một kì nghỉ đông cũng không có đợi được điện thoại của Khang Kế, chỉ có vào ngày cuối tuần sát lễ mừng năm mới mới một lúc nhận được bốn phong thư tình từ Khang Kế, phong phong ai oán, thật không biết hắn đang ai oán cái gì. Hành vi của Khang Kế rốt cuộc là muốn biểu đạt thân cận, hay là muốn biểu đạt xa lánh, làm cho Thiệu Chuẩn không thể hiểu nổi.
Nhưng chuyện càng làm cho Thiệu Chuẩn cảm thấy bất khả tư nghị là, vào cái đêm vui vẻ nhận được bốn lá thư tình ấy, Thiệu Chuẩn có một giấc mơ về Khang Kế, tình tiết trong mộng quên toàn bộ, chỉ nhớ rõ khuôn mặt cười rộ lên ngốc hồ hồ kia của Khang Kế ở rất gần mình. Đáng sợ nhất chính là, sau khi tỉnh mộng, Thiệu Chuẩn phát hiện, quần nhỏ bị ướt. Thiệu Chuẩn vừa thẹn vừa tức, nửa đêm mùa đông đứng dậy thay quần lót, lần đầu tiên tự mình lén lút giặt quần lót.
Sau đó, Thiệu Chuẩn luôn tâm thần không yên, lo sợ bất an, cảm thấy bản thân có vấn đề. Thẳng đến khi lại nhận được thư tình, buổi tối cũng tâm tình vui sướng y hệt, nhưng lại không mơ như vậy nữa. Tâm tình Thiệu Chuẩn mới xem như chậm rãi hồi phục lại.
Học kì sau. trải qua lễ mừng năm mới thịt cá tẩm bổ, mỗi đồng học đến đây đều béo thêm một vòng. Khuôn mặt tròn vo vo trong mùa xuân có vẻ càng đáng yêu.
Học kỳ này chỉ có hai sự kiện đáng để nhắc tới. Đầu tiên là Thiệu Chuẩn nhận được thư tình từ người thứ hai trong đời. Thứ hai là Khang Kế mặc dù không có trợ giúp từ Thiệu Chuẩn, nhưng học tập vẫn có tiến bộ nhất định, dẫu mức độ tiến bộ không lớn, bởi vì Khang Kế phần lớn thời gian đi học đều hao phí cho chuyện giả bộ ngủ để nhìn Thiệu Chuẩn.
Khi Thiệu Chuẩn nhận được thư tình từ người thứ hai, cảm giác tò mò nhiều hơn kích động. Thiệu Chuẩn rất ngạc nhiên, người khác ngưỡng mộ là thế nào? Nhưng nội dung phong thư tình đó làm cho Thiệu Chuẩn đứt hết mọi hứng thú. Từ nay về sau, trừ Khang Kế ra, người khác viết thư tình đều lười nhìn đến. Phong thư nọ ngoại trừ phía trên viết tên Thiệu Chuẩn ra, câu đầu tiên nói chính là: “Bởi vì cậu lớn lên thực giống Bách Nguyên Sùng, tớ rất thích cậu. Viết thư tình này, muốn cho chúng ta giống như trong phim điện ảnh, hoàn thành một tình yêu thê mỹ đi."
Bách Nguyên Sùng là ai vậy? Thiệu Chuẩn đối với ngôi sao giải trí căn bản không có chút hứng thú, tra nửa ngày mới biết được người kia là ai. Thiệu Chuẩn bĩu môi, nghĩ thầm: “Bởi vì tôi bộ dạng giống Bách Nguyên Sùng liền thích tôi, hừ, vậy không bằng trực tiếp đi thích Bách Nguyên Sùng là được, viết cái gì thư tình?!"
Tiếp tục xem tiếp, nữ sinh quả nhiên không có cô phụ Thiệu Chuẩn oán thầm, nguyên trang đều là thổ lộ lời yêu với Bách Nguyên Sùng, Thiệu Chuẩn đáng thương bị người ẩn dụ mất. Thiệu Chuẩn nhíu mày, thật sự không kiên nhẫn xem nữa, ngay cả tên nữ sinh ở cuối cùng cũng chẳng xem, lần đầu tiên phi thường không tôn trọng, đem thư vò thành một cục, một cái đường vòng cung, chuẩn xác quăng vào thùng rác.
Một lần nữa lấy ra thư tình của Khang Kế, nhìn thấy Khang Kế viết: “Cậu lớn lên giống như hoa Dã Khương, thật là đẹp mắt, mình dưỡng mộ cậu." Nói như vậy thì, Thiệu Chuẩn khóe miệng giật giật, nhìn trời. Một cái là thích Bách Nguyên Sùng cho nên viết thư tình cho mình, chính mình rất gai tinh. Kỳ thật, nói đến thì… Vị Khang Kế đồng học này cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu so với nữ sinh kia, cư nhiên bởi vì mình bộ dạng như hoa Dã Khương mà viết thư tình cho mình. Ách… Càng hoang đường chính là, chính mình đây còn không có ghét bỏ.
Thiệu Chuẩn cảm thấy mình có bệnh, ảo não nắm nắm tóc, gấp thư lại, một lần nữa cất vào trong hộp giấy. Bách Nguyên Sùng ít ra vẫn là người, vẫn là một nam nhân. Hoa Dã Khương… phối với cây tiên nhân cầu sẽ thích hợp sao? Thiệu Chuẩn nghĩ nghĩ bộ dạng Khang Kế, có chút câm nín.
Có lẽ nam sinh tên Bách Nguyên Sùng kia thật sự rất được các nữ sinh thích đi, từ sau bức thư tình thứ nhất về Bách Nguyên Sùng, Thiệu Chuẩn lại liên tiếp nhận được mấy phong thư tình, Thiệu Chuẩn đều là mỉm cười tiếp nhận, về đến nhà lại mặt không cảm xúc mà xé hết cả, ném vào thùng rác, sợ bị cô giáo ma ma phát hiện, công đoạn tiền kỳ là xé giấy đã tiến hành phi thường cẩn thận.
Thiệu Chuẩn nhận được thư tình chỉ là khởi đầu, nhìn vườn trường chầm chậm trở nên quỷ dị, Thiệu Chuẩn không khỏi cảm thán: Thời kỳ dậy thì đến rồi sao? Nội tiết tố tính dục bắt đầu sôi trào rồi sao? Vườn trường lén lút mạ lên một màu phấn hồng, trong không khí đều là hương vị luyến ái, người cô độc đều là đáng xấu hổ. Hoa Dã Khương nơi nơi lưu lại hương thơm, mà cây tiên nhân cầu chỉ lặng lẽ sinh trưởng trong góc xó.
Khang Kế Thiệu Chuẩn hai người cho nhau chú ý lại cho nhau không để ý, hai bên giấu diếm, hai bên không biết, hai người mỗi ngày cùng nhau chơi trò mắt đuổi mắt, một học kỳ bí mật vui vẻ lại qua đi, một kì nghỉ hè hoàn mỹ cuối cùng của sơ trung cũng trôi qua. Khang Kế cùng Thiệu Chuẩn đều đã mười lăm tuổi, mắt thấy ngày thành niên càng ngày càng gần, trách nhiệm cũng càng ngày càng gần. Hai thiếu niên không biết sầu, lớn lên một cách ngốc hồ hồ.
Khang Kế phơi nắng càng thêm đen, một cái nghỉ hè liền cao đến 1m81, mà Thiệu Chuẩn cũng nhổ giò cao thêm một ít, 1m77 cũng không tính thấp. Ở trong mắt Khang Kế, diện mạo cậu ta càng giống hoa Dã Khương, trắng trong tinh thuần, khí chất tao nhã, còn có một hương khí sâu xa nhàn nhạt.
Sơ tam đến rồi, sơ tam, cũng hàm nghĩa thăng học. Các thầy cô bắt đầu còn khẩn trương hơn so với học trò, người người trở nên phi thường loạn thần kinh, vừa nhắc đến chuyện học tập, bèn nói năng lộn xộn, nước miếng bay tứ tung, may mà Khang Kế ngồi cuối lớp, cũng không ở trong phạm vi thăng học của các thầy cô, nhân viên trốn việc một đứa.
Thiệu Chuẩn là của báu bảo chứng tỷ lệ thăng học của các thầy cô, ở trường học càng được coi trọng. Cô giáo Vương cũng đề cho Thiệu Chuẩn một mục tiêu – trọng điểm trong trọng điểm – là Nhị Trung. Nhị Trung cũng không dễ dàng vào, cho dù Thiệu Chuẩn thành tích như vậy, ở trong mắt cô giáo Vương vẫn là một chút cũng không thể sơ sẩy, Thiệu Chuẩn là con bà, chẳng những phải vào Nhị Trung, còn phải có thứ bậc, mới không mất mặt.
Thiệu Chuẩn nhìn ma ma lên kế hoạch cho mình một thời gian biểu vô cùng chặt chẽ, biết lần này là trốn không thoát rồi, hẳn nhiên là phải đậu Nhị Trung. Vậy… tên Khang Kế ngu ngốc kia làm sao bây giờ? Thành tích của hắn, đừng nói Nhị Trung, ngay cả lên thẳng lớp ở trường này cũng không nhất định đậu được. Thiệu Chuẩn suy nghĩ lại nghĩ suy, viết ra một phong “uy hiếp thư" cho “bé dê" của mình.
“Tiểu Dương, năm ba rồi, tôi không biết cậu có nghĩ tới chuyện cao trung hay không. Nhưng tôi có thể rõ ràng nói cho cậu, tôi sẽ đậu Nhị Trung. Nếu cậu còn muốn tiếp tục nhìn tôi, vậy cậu liền ngoan ngoãn nỗ lực cho tôi, khi đi học đừng có mơ đông tưởng tây nữa. Nếu cậu không lên tới Nhị Trung, vậy cậu hãy chờ tôi đi Nhị Trung kết giao bạn gái đem cậu quên mất tiêu đi, tôi sẽ càng đi càng xa, xa cho cậu rốt cuộc nhìn không thấy nữa. Cho nên, cậu tốt nhất ngoan ngoãn chiếu theo lời tôi mà làm, ngoan ngoãn thăng lên Nhị Trung. P/s: Có cái gì không hiểu hoặc là cần tư liệu học tập gì đều có thể viết thư cho tôi, tôi giúp cậu."
Thiệu Chuẩn cũng không quản đây gần như là nhiệm vụ bất khả thi, để thư ở hòm thư nhà mình, hãy cố gắng học tập đi, cùng với việc bảo người khác ngoan ngoãn, chẳng phải là chính mình nên làm tấm gương trước sao. Thiệu Chuẩn cứ như vậy vô cùng đơn giản để lại cho Khang Kế một nan đề.
Khang Kế lấy thư đọc một lần lại một lần, tóc đều giựt mất mấy dúm, lo âu giống như một ông cụ non. Mình sao có thể đậu được vào Nhị Trung?! Nhưng mà, cảnh tượng Thiệu Chuẩn quên mất hắn, đi tìm bạn gái khác vừa xuất hiện, Khang Kế đã muốn lắc đầu rống to, không được, tuyệt đối không được! Khang Kế cảm thấy cuộc sống của mình thật quá nghẹn khuất mà.
Thi vào Nhị Trung đối với Khang Kế là nan đề, nhưng đối với người nhà Khang gia mà nói, cũng không cho là vấn đề.
Lại là thời gian ăn tối của Khang gia. Hôm nay ăn đầu cá nấu đậu hủ, ách, tuy nói là đầu cá nấu đậu hủ, nhưng cá so với đậu hủ còn nhiều hơn, bản sắc Khang gia.
Khang Kế có chút khổ não, có chút do dự nói: “Ba mẹ, con muốn lên Nhị Trung."
Ba Khang còn chưa nói gì, mẹ Khang chiếc đũa không ngừng liền nối vào một câu: “Vậy đi thi thôi."
Khang Hồng cũng hoàn toàn không để ý hình tượng nhu thuận ở bên ngoài của mình, cắn miếng lớn ăn, miệng còn nhồi đồ ăn, liền quay sang kêu to: “Anh hai, đi thi đi đi thi đi, thi vào Nhị Trung rồi đợi em, em muốn làm học muội của anh!"
Khang Kế liếc mắt xem thường, biết ngay sẽ là loại tình huống này, trong nhà có hai vị nữ quyền, cho tới bây giờ đều là những người không hiểu tình huống như vậy.
“Chủ yếu là thành tích của con, thi Nhị Trung rất khó." Khang Kế giải thích.
“Vậy cố gắng thôi, còn một năm, sợ gì!" Một già một trẻ hai nàng không để vào mắt hai miệng một lời.
“Anh hai, đừng sợ, em giúp anh. Kiến thức căn bản anh cũng không tệ lắm, em gái chép vài đề thi cho anh, anh làm làm, một năm sau, nhất định không thành vấn đề, em lo trọn gói." Câu cuối cùng hơi có tính kiến thiết là em gái thiên tài Khang Hồng nhà mình vỗ vỗ bộ ngực chưa phát dục của nàng mà nói.
“Cha ủng hộ con, con trai." Ba Khang làm cái tổng kết lên tiếng.
Vì thế, Khang Kế không trâu bắt chó đi cày, bắt đầu liều mạng, vì “người dưỡng mộ".
—
* thăng học: là chỉ cách nghĩ xem việc “thi vào trường tốt nhất" là lối ra duy nhất của cuộc đời. Theo đó, học sinh trung học (thậm chí tiểu học), mục tiêu chủ yếu là làm các bài thi sách vở cho đạt, còn việc phát triển thể chất và nhân cách không được chú trọng.
Nhưng chuyện càng làm cho Thiệu Chuẩn cảm thấy bất khả tư nghị là, vào cái đêm vui vẻ nhận được bốn lá thư tình ấy, Thiệu Chuẩn có một giấc mơ về Khang Kế, tình tiết trong mộng quên toàn bộ, chỉ nhớ rõ khuôn mặt cười rộ lên ngốc hồ hồ kia của Khang Kế ở rất gần mình. Đáng sợ nhất chính là, sau khi tỉnh mộng, Thiệu Chuẩn phát hiện, quần nhỏ bị ướt. Thiệu Chuẩn vừa thẹn vừa tức, nửa đêm mùa đông đứng dậy thay quần lót, lần đầu tiên tự mình lén lút giặt quần lót.
Sau đó, Thiệu Chuẩn luôn tâm thần không yên, lo sợ bất an, cảm thấy bản thân có vấn đề. Thẳng đến khi lại nhận được thư tình, buổi tối cũng tâm tình vui sướng y hệt, nhưng lại không mơ như vậy nữa. Tâm tình Thiệu Chuẩn mới xem như chậm rãi hồi phục lại.
Học kì sau. trải qua lễ mừng năm mới thịt cá tẩm bổ, mỗi đồng học đến đây đều béo thêm một vòng. Khuôn mặt tròn vo vo trong mùa xuân có vẻ càng đáng yêu.
Học kỳ này chỉ có hai sự kiện đáng để nhắc tới. Đầu tiên là Thiệu Chuẩn nhận được thư tình từ người thứ hai trong đời. Thứ hai là Khang Kế mặc dù không có trợ giúp từ Thiệu Chuẩn, nhưng học tập vẫn có tiến bộ nhất định, dẫu mức độ tiến bộ không lớn, bởi vì Khang Kế phần lớn thời gian đi học đều hao phí cho chuyện giả bộ ngủ để nhìn Thiệu Chuẩn.
Khi Thiệu Chuẩn nhận được thư tình từ người thứ hai, cảm giác tò mò nhiều hơn kích động. Thiệu Chuẩn rất ngạc nhiên, người khác ngưỡng mộ là thế nào? Nhưng nội dung phong thư tình đó làm cho Thiệu Chuẩn đứt hết mọi hứng thú. Từ nay về sau, trừ Khang Kế ra, người khác viết thư tình đều lười nhìn đến. Phong thư nọ ngoại trừ phía trên viết tên Thiệu Chuẩn ra, câu đầu tiên nói chính là: “Bởi vì cậu lớn lên thực giống Bách Nguyên Sùng, tớ rất thích cậu. Viết thư tình này, muốn cho chúng ta giống như trong phim điện ảnh, hoàn thành một tình yêu thê mỹ đi."
Bách Nguyên Sùng là ai vậy? Thiệu Chuẩn đối với ngôi sao giải trí căn bản không có chút hứng thú, tra nửa ngày mới biết được người kia là ai. Thiệu Chuẩn bĩu môi, nghĩ thầm: “Bởi vì tôi bộ dạng giống Bách Nguyên Sùng liền thích tôi, hừ, vậy không bằng trực tiếp đi thích Bách Nguyên Sùng là được, viết cái gì thư tình?!"
Tiếp tục xem tiếp, nữ sinh quả nhiên không có cô phụ Thiệu Chuẩn oán thầm, nguyên trang đều là thổ lộ lời yêu với Bách Nguyên Sùng, Thiệu Chuẩn đáng thương bị người ẩn dụ mất. Thiệu Chuẩn nhíu mày, thật sự không kiên nhẫn xem nữa, ngay cả tên nữ sinh ở cuối cùng cũng chẳng xem, lần đầu tiên phi thường không tôn trọng, đem thư vò thành một cục, một cái đường vòng cung, chuẩn xác quăng vào thùng rác.
Một lần nữa lấy ra thư tình của Khang Kế, nhìn thấy Khang Kế viết: “Cậu lớn lên giống như hoa Dã Khương, thật là đẹp mắt, mình dưỡng mộ cậu." Nói như vậy thì, Thiệu Chuẩn khóe miệng giật giật, nhìn trời. Một cái là thích Bách Nguyên Sùng cho nên viết thư tình cho mình, chính mình rất gai tinh. Kỳ thật, nói đến thì… Vị Khang Kế đồng học này cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu so với nữ sinh kia, cư nhiên bởi vì mình bộ dạng như hoa Dã Khương mà viết thư tình cho mình. Ách… Càng hoang đường chính là, chính mình đây còn không có ghét bỏ.
Thiệu Chuẩn cảm thấy mình có bệnh, ảo não nắm nắm tóc, gấp thư lại, một lần nữa cất vào trong hộp giấy. Bách Nguyên Sùng ít ra vẫn là người, vẫn là một nam nhân. Hoa Dã Khương… phối với cây tiên nhân cầu sẽ thích hợp sao? Thiệu Chuẩn nghĩ nghĩ bộ dạng Khang Kế, có chút câm nín.
Có lẽ nam sinh tên Bách Nguyên Sùng kia thật sự rất được các nữ sinh thích đi, từ sau bức thư tình thứ nhất về Bách Nguyên Sùng, Thiệu Chuẩn lại liên tiếp nhận được mấy phong thư tình, Thiệu Chuẩn đều là mỉm cười tiếp nhận, về đến nhà lại mặt không cảm xúc mà xé hết cả, ném vào thùng rác, sợ bị cô giáo ma ma phát hiện, công đoạn tiền kỳ là xé giấy đã tiến hành phi thường cẩn thận.
Thiệu Chuẩn nhận được thư tình chỉ là khởi đầu, nhìn vườn trường chầm chậm trở nên quỷ dị, Thiệu Chuẩn không khỏi cảm thán: Thời kỳ dậy thì đến rồi sao? Nội tiết tố tính dục bắt đầu sôi trào rồi sao? Vườn trường lén lút mạ lên một màu phấn hồng, trong không khí đều là hương vị luyến ái, người cô độc đều là đáng xấu hổ. Hoa Dã Khương nơi nơi lưu lại hương thơm, mà cây tiên nhân cầu chỉ lặng lẽ sinh trưởng trong góc xó.
Khang Kế Thiệu Chuẩn hai người cho nhau chú ý lại cho nhau không để ý, hai bên giấu diếm, hai bên không biết, hai người mỗi ngày cùng nhau chơi trò mắt đuổi mắt, một học kỳ bí mật vui vẻ lại qua đi, một kì nghỉ hè hoàn mỹ cuối cùng của sơ trung cũng trôi qua. Khang Kế cùng Thiệu Chuẩn đều đã mười lăm tuổi, mắt thấy ngày thành niên càng ngày càng gần, trách nhiệm cũng càng ngày càng gần. Hai thiếu niên không biết sầu, lớn lên một cách ngốc hồ hồ.
Khang Kế phơi nắng càng thêm đen, một cái nghỉ hè liền cao đến 1m81, mà Thiệu Chuẩn cũng nhổ giò cao thêm một ít, 1m77 cũng không tính thấp. Ở trong mắt Khang Kế, diện mạo cậu ta càng giống hoa Dã Khương, trắng trong tinh thuần, khí chất tao nhã, còn có một hương khí sâu xa nhàn nhạt.
Sơ tam đến rồi, sơ tam, cũng hàm nghĩa thăng học. Các thầy cô bắt đầu còn khẩn trương hơn so với học trò, người người trở nên phi thường loạn thần kinh, vừa nhắc đến chuyện học tập, bèn nói năng lộn xộn, nước miếng bay tứ tung, may mà Khang Kế ngồi cuối lớp, cũng không ở trong phạm vi thăng học của các thầy cô, nhân viên trốn việc một đứa.
Thiệu Chuẩn là của báu bảo chứng tỷ lệ thăng học của các thầy cô, ở trường học càng được coi trọng. Cô giáo Vương cũng đề cho Thiệu Chuẩn một mục tiêu – trọng điểm trong trọng điểm – là Nhị Trung. Nhị Trung cũng không dễ dàng vào, cho dù Thiệu Chuẩn thành tích như vậy, ở trong mắt cô giáo Vương vẫn là một chút cũng không thể sơ sẩy, Thiệu Chuẩn là con bà, chẳng những phải vào Nhị Trung, còn phải có thứ bậc, mới không mất mặt.
Thiệu Chuẩn nhìn ma ma lên kế hoạch cho mình một thời gian biểu vô cùng chặt chẽ, biết lần này là trốn không thoát rồi, hẳn nhiên là phải đậu Nhị Trung. Vậy… tên Khang Kế ngu ngốc kia làm sao bây giờ? Thành tích của hắn, đừng nói Nhị Trung, ngay cả lên thẳng lớp ở trường này cũng không nhất định đậu được. Thiệu Chuẩn suy nghĩ lại nghĩ suy, viết ra một phong “uy hiếp thư" cho “bé dê" của mình.
“Tiểu Dương, năm ba rồi, tôi không biết cậu có nghĩ tới chuyện cao trung hay không. Nhưng tôi có thể rõ ràng nói cho cậu, tôi sẽ đậu Nhị Trung. Nếu cậu còn muốn tiếp tục nhìn tôi, vậy cậu liền ngoan ngoãn nỗ lực cho tôi, khi đi học đừng có mơ đông tưởng tây nữa. Nếu cậu không lên tới Nhị Trung, vậy cậu hãy chờ tôi đi Nhị Trung kết giao bạn gái đem cậu quên mất tiêu đi, tôi sẽ càng đi càng xa, xa cho cậu rốt cuộc nhìn không thấy nữa. Cho nên, cậu tốt nhất ngoan ngoãn chiếu theo lời tôi mà làm, ngoan ngoãn thăng lên Nhị Trung. P/s: Có cái gì không hiểu hoặc là cần tư liệu học tập gì đều có thể viết thư cho tôi, tôi giúp cậu."
Thiệu Chuẩn cũng không quản đây gần như là nhiệm vụ bất khả thi, để thư ở hòm thư nhà mình, hãy cố gắng học tập đi, cùng với việc bảo người khác ngoan ngoãn, chẳng phải là chính mình nên làm tấm gương trước sao. Thiệu Chuẩn cứ như vậy vô cùng đơn giản để lại cho Khang Kế một nan đề.
Khang Kế lấy thư đọc một lần lại một lần, tóc đều giựt mất mấy dúm, lo âu giống như một ông cụ non. Mình sao có thể đậu được vào Nhị Trung?! Nhưng mà, cảnh tượng Thiệu Chuẩn quên mất hắn, đi tìm bạn gái khác vừa xuất hiện, Khang Kế đã muốn lắc đầu rống to, không được, tuyệt đối không được! Khang Kế cảm thấy cuộc sống của mình thật quá nghẹn khuất mà.
Thi vào Nhị Trung đối với Khang Kế là nan đề, nhưng đối với người nhà Khang gia mà nói, cũng không cho là vấn đề.
Lại là thời gian ăn tối của Khang gia. Hôm nay ăn đầu cá nấu đậu hủ, ách, tuy nói là đầu cá nấu đậu hủ, nhưng cá so với đậu hủ còn nhiều hơn, bản sắc Khang gia.
Khang Kế có chút khổ não, có chút do dự nói: “Ba mẹ, con muốn lên Nhị Trung."
Ba Khang còn chưa nói gì, mẹ Khang chiếc đũa không ngừng liền nối vào một câu: “Vậy đi thi thôi."
Khang Hồng cũng hoàn toàn không để ý hình tượng nhu thuận ở bên ngoài của mình, cắn miếng lớn ăn, miệng còn nhồi đồ ăn, liền quay sang kêu to: “Anh hai, đi thi đi đi thi đi, thi vào Nhị Trung rồi đợi em, em muốn làm học muội của anh!"
Khang Kế liếc mắt xem thường, biết ngay sẽ là loại tình huống này, trong nhà có hai vị nữ quyền, cho tới bây giờ đều là những người không hiểu tình huống như vậy.
“Chủ yếu là thành tích của con, thi Nhị Trung rất khó." Khang Kế giải thích.
“Vậy cố gắng thôi, còn một năm, sợ gì!" Một già một trẻ hai nàng không để vào mắt hai miệng một lời.
“Anh hai, đừng sợ, em giúp anh. Kiến thức căn bản anh cũng không tệ lắm, em gái chép vài đề thi cho anh, anh làm làm, một năm sau, nhất định không thành vấn đề, em lo trọn gói." Câu cuối cùng hơi có tính kiến thiết là em gái thiên tài Khang Hồng nhà mình vỗ vỗ bộ ngực chưa phát dục của nàng mà nói.
“Cha ủng hộ con, con trai." Ba Khang làm cái tổng kết lên tiếng.
Vì thế, Khang Kế không trâu bắt chó đi cày, bắt đầu liều mạng, vì “người dưỡng mộ".
—
* thăng học: là chỉ cách nghĩ xem việc “thi vào trường tốt nhất" là lối ra duy nhất của cuộc đời. Theo đó, học sinh trung học (thậm chí tiểu học), mục tiêu chủ yếu là làm các bài thi sách vở cho đạt, còn việc phát triển thể chất và nhân cách không được chú trọng.
Tác giả :
Phạm Tỉnh