Thú Sủng
Chương 71: Phiên ngoại 3
Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt Nhan Tử Kì đã kết hôn với dã thú đại thúc được 10 năm, lúc này Nhan Tử Kì không chỉ chăm sóc cho hai cục cưng bướng bỉnh trong nhà mà còn tìm thấy mục tiêu phấn đấu của mình ở Nạp Tây, chính là giành lấy nhiều quyền lợi của mấy vạn nhân loại ở Nạp Tây, để bọn họ ở Nạp Tây được đối xử công bằng hơn.
Năm nay, Nhan Tử Kì thậm chí còn thành lập phòng làm việc, công việc chính ở đây là để tất cả nhân loại bị nhập cư trái phép ở Nạp Tây tới đăng ký, sau đó sẽ tiến hành điều tra, khẩu hiệu của họ là: nhân loại phải mở miệng nói chuyện, nhân loại không cần mập mạp, nhân loại không phải tính sủng!
Từ khi có mục tiêu cao thượng này để phấn đấu, Nhan Tử Kì sửa lại tác phong biếng nhác ngày thường, sớm ra vãn về, khắp nơi tuyên truyền diễn thuyết.
Bởi vì Nhan Tử Kì cố gắng vất vả mà hiện tại nhập cư nhân loại trái phép đã trở thành cấm lệnh trong pháp luật Nạp Tây, bất quá, thượng có chính sách thì hạ có đối sách, cho dù pháp luật quy định không thể tiến hành nhập cư trái phép nhân loại, nhưng người địa cầu tiến vào Nạp Tây mỗi năm chỉ nhiều hơn chứ không giảm.
Đây là vì cái gì?
Đó là bởi dân buôn lậu tiến hóa, trở nên thông minh, không cho phép nhập cư trái phép thì bọn họ liền biến thành dụ dỗ, đem Nạp Tây nói tới ba hoa chích chòe, Nhan Tử Kì sai người đi tìm hiểu mới biết được, tới những quốc gia phương Tây ở trái đất, bọn họ liền nói Nạp Tây như một thiên đường, tới quốc gia châu Á, liền đem Nạp Tây biến thành tiên giới, dù sao Nạp Tây bộ dáng gì chính là căn cứ theo tín ngưỡng của nhân loại mà biến hóa.
Nhan Tử Kì sau khi biết việc này thì chỉ biết lắc đầu: mê tín phong kiến quả thực rất hại người a!
Bất quá, đối với sự phát triển phòng làm việc của Nhan Tử Kì, thì có người vui sướng cũng có người u sầu, hắn là cứu tinh của nhân loại, nhưng cũng là khắc tinh của các quý tộc thu dưỡng nhân sủng, các quý tộc mỗi lần tụ họp lại nhắc tới Nhan Tử Kì người nào cũng nghiến răng nghiến lợi, không căm giận thì cũng oán hận, nhưng cũng không dám làm gì Nhan Tử Kì, ai bảo hắn là ‘ái thê’ của Lan Nô Tu Đốn cơ chứ, ở Nạp Tây, ai dám đi tìm Lan gia gây phiền toái? Kia không phải muốn chết sao! Nghe nói năm đó Nạp Tây Vương vì đắc tội Nhan Tử Kì, đã bị Lan Nô Tu Đốn đánh đến mức biến thành đầu heo! Ngay cả vương còn bị chỉnh, kia với cấp bậc của bọn họ lại càng không dám vọng tưởng.
Tuy rằng rất nhiều người oán giận nhưng không dám nói gì, bất quá vẫn có một vài lão nhân thâm niên ngẫu nhiên sẽ nói vài câu trước mặt Lan Nô Tu Đốn, đơn giản chính là muốn y giám sát lão bà của mình chặt chẽ hơn đừng để hắn chạy ra ngoài gây chuyện thị phi.
Mỗi lần nghe thấy ngoại nhân đề nghị, Lan Nô Tu Đốn sẽ ra vẻ y nhất định sẽ tận lực, nhưng khi xoay người bắt gặp ánh mắt u buồn của vợ yêu, lời đề nghị vừa nghe thấy lập tức vất bỏ ra ngoài không gian, trời đất bao la, vợ là lớn nhất, chỉ cần Nhan Tử Kì cao hứng, muốn làm Nạp Tây Vương cũng không thành vấn đề.
Vì thế, có một ông chồng mù quáng sủng ái vợ mình như vậy, các quý tộc chờ đợi cuộc sống an nhàn lại càng xa xôi.
Bất quá, Lan Nô Tu Đốn tuy rằng sủng ái Nhan Tử Kì để hắn đi làm việc mình thích, nhưng thường xuyên thấy người vắng nhà, gia chủ Lan gia vẫn vô cùng oán hận.
Lúc trước bởi vì hai cục cưng tinh nghịch còn nhỏ, Nhan Tử Kì cố gắng ở nhà chăm sóc bọn họ, vì thế chỉ cần Lan Nô Tu Đốn có ở nhà, cho dù bị lạnh nhạt nhưng cũng có thể tận mắt nhìn thấy người, trong lòng liền trông ngóng đứa con sớm lớn một chút hảo hảo đem Nhan Tử Kì trả lại cho y, không dễ dàng gì chờ hai tiểu thú lớn lên nhưng tình huống lại càng phát triển theo hướng bất thường! Y không chỉ bị lạnh nhạt mà ngay cả hiện tại muốn nhìn thấy bóng dáng vợ yêu cũng đã trở thành một loại hi vọng xa vời! !
Bên người không còn bóng dáng người kia!
Vì thế dưới sự dung túng của Lan Nô Tu Đốn, dưới sự thờ ơ của Nhan Tử Kì, mâu thuẫn giữa hai vợ chồng ngày càng tăng, giống như một quả bóng chậm rãi bị thổi phồng, chờ đến khi nó đủ lớn mà mớ hơi tràn vào không hề dừng lại, cuối cùng quả bóng ‘bùm’ một tiếng, nổ tanh bành!
Nhan Tử Kì thức dậy, cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức, từ từ nhắm hai mắt nhớ lại, chính mình tối hôm qua bị Lan Nô Tu Đốn áp trên giường làm thiệt nhiều lần, thẳng đến cuối cùng mất đi ý thức.
Dã thú chết tiệt này lại phát điên cái gì.
Nhan Tử Kì mở mắt ra nhìn vị trí bên cạnh trống trơn, đưa tay qua sờ sờ, lạnh lẽo, hẳn là Lan Nô Tu Đốn đã rời giường được một đoạn thời gian đi.
Trở mình trên chăn nệm mềm mại, chờ cảm giác không còn mê man Nhan Tử Kì mới ngồi dậy xuống giường, hai chân vừa đứng lên, Nhan Tử Kì lập tức cảm thấy có chút không thích hợp, tiếng đinh đinh đang đang này ở đâu ra?
Cúi đầu tìm kiếm, Nhan Tử Kì suýt chút nữa hôn mê, trên mắt cá chân hắn có thêm một cái vòng kim loại nhỏ! Vòng trang sức tuy nhỏ nhưng lại rất dài, Nhan Tử Kì nhấc chân lên kiểm tra thử, chiều dài này vừa vặn để hắn có thể tự do hoạt động trong phòng, thậm chí đi vào phòng tắm cũng không thành vấn đề, không cần nghĩ cũng biết đây nhất định là Lan Nô Tu Đốn thừa dịp hắn ngủ mà đeo vào.
Nhan Tử Kì cầm lấy vòng trang sức kéo kéo, vòng này tuy nhỏ nhưng rắn chắc dị thường, cho dù hắn khỏe hơn cũng không thể tháo được, đừng nói tháo ra, muốn nới lỏng một chút cũng không được.
Nhan Tử Kì ngồi trên ghế, nhất thời cảm thấy lửa giận bùng lên, nghĩ thầm, dã thú chết tiệt này rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ lại muốn chơi đùa một ít trò chơi tình dục xấu xa? Nhưng dù muốn ngoạn thì cũng không cần phải dùng một cái dây xích dài như vậy a.
Chẳng lẽ y muốn nhốt mình? Nhan Tử Kì rùng mình, cảm thấy sức tưởng tượng của mình cũng quá mức phong phú đi, cho dù Lan Nô Tu Đốn có can đảm cách mấy y cũng không dám làm vậy.
‘Cùm cụp’ một tiếng, cửa mở ra, Nhan Tử Kì nhanh chóng đứng lên, cầm lấy dây xích trên chân, hướng người đi vào quát: “Lan Nô Tu Đốn, ngươi làm vậy là ý gì!"
Lan Nô Tu Đốn bưng bữa sáng đi vào, thấy bộ dáng hổn hển của Nhan Tử Kì nhịn không được cười khẽ ra tiếng, làm sao bây giờ, chính mình quả nhiên yêu đến phát điên rồi, ngay cả bộ dáng tức giận của tiểu tử kia cũng làm y say mê đến thất điên bát đảo.
“Không có ý gì, chúng ta ăn chút đồ ăn trước đi." Lan Nô Tu Đốn đặt thức ăn lên bàn, lôi kéo hắn tới bên bàn ngồi xuống.
“Không có ý gì thì mau tháo ra cho ta, đeo một sợi xích trên chân nhìn ra cái gì." Nhan Tử Kì trừng y.
“Ta cảm thấy nhìn rất tốt." Lan Nô Tu Đốn cúi đầu nhìn vòng trang sức chói lọi: “Thực hợp với ngươi."
“Xuống địa ngục đi, như vậy sao ta xuất môn." Nhan Tử Kì tiếp nhận mấy miếng thịt đối phương đưa qua, thúc giục nói: “Lát nữa ta còn phải ra ngoài, mau tháo ra cho ta."
Lan Nô Tu Đốn trợn mắt: “Xuất môn nếu không tiện thì đừng ra."
Nhan Tử Kì mở to mắt: “Đừng náo loạn, ta còn một đống việc phải làm."
“Không có chìa khóa." Lan Nô Tu Đốn thản nhiên bật ra mấy chữ này sau đó dồn tinh lực ăn uống.
Nhan Tử Kì suýt chút nữa bị ngụm thịt làm nghẹn chết, trừng to hai mắt, chụp tay lên bàn: “Lan Nô Tu Đốn, ngươi cố ý đúng không, cố ý khóa lại để ta không thể xuất môn đúng hay không!"
Nhìn thấy tiểu tử kia xù lông, Lan Nô Tu Đốn khẽ mân môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Phản ứng của Lan Nô Tu Đốn làm Nhan Tử Kì tức giận xông thiên, nâng tay lên lật bàn, đồ ăn lập tức rớt xuống đất: “Vì cái gì!"
Đối mặt với hắn tức giận, Lan Nô Tu Đốn mặt không biểu tình: “Ta chỉ bảo vệ quyền lợi của chính mình."
Nhan Tử Kì trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ói ra ngụm máu: “Ngươi rốt cuộc phải bảo vệ quyền lợi gì! Chẳng lẽ khóa ta lại chính là bảo vệ mà ngươi nói?"
Lan Nô Tu Đốn gật gật đầu, chậm rãi nói: “Ta chỉ muốn vợ mình bồi bên cạnh mình, không phải cả ngày chạy tới trước mặt những người không quen biết mà khua môi múa mép." Chân của ngươi chỉ có thể dùng để quấn lấy thắt lưng ta, miệng ngươi chỉ có thể dùng để hôn môi ta! Đương nhiên, câu sau Lan Nô Tu Đốn chỉ nói trong lòng mình mà thôi.
“Ta không phải ở cùng ngươi suốt cả đêm sao, ngay cả đứa nhỏ ta cũng chỉ nhìn qua vài lần lúc ăn cơm chiều." Nhan Tử Kì đột nhiên cảm thấy thực mệt mỏi, mỗi ngày hắn cố gắng như vậy chỉ vì tìm ra mục tiêu mới trong cuộc sống, kết quả lại bị người mình yêu thương nhất hoàn toàn phủ nhận.
“Không đủ." Kia căn bản là không đủ, khát vọng của y với tiểu tử này, không phải khoảng thời gian chút ít trong buổi tối có thể bù đắp được, y muốn lúc nào cũng được nhìn thấy hắn, cảm thụ hắn, có đôi khi thật sự muốn đem hắn cột vào bên người mình, như vậy đi đâu cũng có thể cùng một chỗ.
Nguyên bản Nhan Tử Kì còn đang thở phì phì, nghe thấy Lan Nô Tu Đốn vô cùng kiên định nói ra hai từ không đủ xong thì tâm tình liền mềm nhũn, bất đắc dĩ thở dài: “Đại thúc, cho dù ngươi không muốn để ta đi khắp nơi thì cũng không nên khóa trụ ta như vậy a, ngươi làm vậy thực sự làm tổn thương ta."
Nhan Tử Kì đi qua ngồi trên đùi Lan Nô Tu Đốn, nhẹ nhàng ôm lấy y.
Lan Nô Tu Đốn tựa đầu dựa vào bên bờ vai hắn, nói: “Thực xin lỗi." Dừng một chút lại nghe y nói: “Ta yêu ngươi."
Vì thế một hồi chiến tranh bùng nổ, vì một câu nói ngọt ngào ‘ta yêu ngươi’ cứ vậy chấm dứt.
Lại qua một hồi, từ trong phòng ngủ vang lên âm thanh đinh đinh đang đang kịch liệt, Nhan Tử Kì không ngừng thở phì phò nhỏ giọng nói: “Đại thúc….. trước cởi bỏ vòng trang sức trên chân ta đi, ân……."
Dã thú đại thúc nâng hai chân Nhan Tử Kì, tiếp tục dùng sức cử động phần eo: “Như vậy nghe rất tốt." Chỉ cần dùng lực một chút liền nghe thấy âm thanh đinh đang vang lên, nghe thấy làm người ta phá lệ hưng phấn.
“Không cần…….a……….." Nhan Tử Kì đong đưa mông nghênh đón va chạm của y, tuy rằng ngoài miệng nói không cần nhưng theo đó lại càng phát ra tiếng rên rỉ hùa theo.
Vì thế cuối cùng vòng trang sức này rốt cuộc có cởi ra hay không, cũng chỉ có thể đợi bọn họ thỏa mãn nhau xong mới tái quyết định đi.
Năm nay, Nhan Tử Kì thậm chí còn thành lập phòng làm việc, công việc chính ở đây là để tất cả nhân loại bị nhập cư trái phép ở Nạp Tây tới đăng ký, sau đó sẽ tiến hành điều tra, khẩu hiệu của họ là: nhân loại phải mở miệng nói chuyện, nhân loại không cần mập mạp, nhân loại không phải tính sủng!
Từ khi có mục tiêu cao thượng này để phấn đấu, Nhan Tử Kì sửa lại tác phong biếng nhác ngày thường, sớm ra vãn về, khắp nơi tuyên truyền diễn thuyết.
Bởi vì Nhan Tử Kì cố gắng vất vả mà hiện tại nhập cư nhân loại trái phép đã trở thành cấm lệnh trong pháp luật Nạp Tây, bất quá, thượng có chính sách thì hạ có đối sách, cho dù pháp luật quy định không thể tiến hành nhập cư trái phép nhân loại, nhưng người địa cầu tiến vào Nạp Tây mỗi năm chỉ nhiều hơn chứ không giảm.
Đây là vì cái gì?
Đó là bởi dân buôn lậu tiến hóa, trở nên thông minh, không cho phép nhập cư trái phép thì bọn họ liền biến thành dụ dỗ, đem Nạp Tây nói tới ba hoa chích chòe, Nhan Tử Kì sai người đi tìm hiểu mới biết được, tới những quốc gia phương Tây ở trái đất, bọn họ liền nói Nạp Tây như một thiên đường, tới quốc gia châu Á, liền đem Nạp Tây biến thành tiên giới, dù sao Nạp Tây bộ dáng gì chính là căn cứ theo tín ngưỡng của nhân loại mà biến hóa.
Nhan Tử Kì sau khi biết việc này thì chỉ biết lắc đầu: mê tín phong kiến quả thực rất hại người a!
Bất quá, đối với sự phát triển phòng làm việc của Nhan Tử Kì, thì có người vui sướng cũng có người u sầu, hắn là cứu tinh của nhân loại, nhưng cũng là khắc tinh của các quý tộc thu dưỡng nhân sủng, các quý tộc mỗi lần tụ họp lại nhắc tới Nhan Tử Kì người nào cũng nghiến răng nghiến lợi, không căm giận thì cũng oán hận, nhưng cũng không dám làm gì Nhan Tử Kì, ai bảo hắn là ‘ái thê’ của Lan Nô Tu Đốn cơ chứ, ở Nạp Tây, ai dám đi tìm Lan gia gây phiền toái? Kia không phải muốn chết sao! Nghe nói năm đó Nạp Tây Vương vì đắc tội Nhan Tử Kì, đã bị Lan Nô Tu Đốn đánh đến mức biến thành đầu heo! Ngay cả vương còn bị chỉnh, kia với cấp bậc của bọn họ lại càng không dám vọng tưởng.
Tuy rằng rất nhiều người oán giận nhưng không dám nói gì, bất quá vẫn có một vài lão nhân thâm niên ngẫu nhiên sẽ nói vài câu trước mặt Lan Nô Tu Đốn, đơn giản chính là muốn y giám sát lão bà của mình chặt chẽ hơn đừng để hắn chạy ra ngoài gây chuyện thị phi.
Mỗi lần nghe thấy ngoại nhân đề nghị, Lan Nô Tu Đốn sẽ ra vẻ y nhất định sẽ tận lực, nhưng khi xoay người bắt gặp ánh mắt u buồn của vợ yêu, lời đề nghị vừa nghe thấy lập tức vất bỏ ra ngoài không gian, trời đất bao la, vợ là lớn nhất, chỉ cần Nhan Tử Kì cao hứng, muốn làm Nạp Tây Vương cũng không thành vấn đề.
Vì thế, có một ông chồng mù quáng sủng ái vợ mình như vậy, các quý tộc chờ đợi cuộc sống an nhàn lại càng xa xôi.
Bất quá, Lan Nô Tu Đốn tuy rằng sủng ái Nhan Tử Kì để hắn đi làm việc mình thích, nhưng thường xuyên thấy người vắng nhà, gia chủ Lan gia vẫn vô cùng oán hận.
Lúc trước bởi vì hai cục cưng tinh nghịch còn nhỏ, Nhan Tử Kì cố gắng ở nhà chăm sóc bọn họ, vì thế chỉ cần Lan Nô Tu Đốn có ở nhà, cho dù bị lạnh nhạt nhưng cũng có thể tận mắt nhìn thấy người, trong lòng liền trông ngóng đứa con sớm lớn một chút hảo hảo đem Nhan Tử Kì trả lại cho y, không dễ dàng gì chờ hai tiểu thú lớn lên nhưng tình huống lại càng phát triển theo hướng bất thường! Y không chỉ bị lạnh nhạt mà ngay cả hiện tại muốn nhìn thấy bóng dáng vợ yêu cũng đã trở thành một loại hi vọng xa vời! !
Bên người không còn bóng dáng người kia!
Vì thế dưới sự dung túng của Lan Nô Tu Đốn, dưới sự thờ ơ của Nhan Tử Kì, mâu thuẫn giữa hai vợ chồng ngày càng tăng, giống như một quả bóng chậm rãi bị thổi phồng, chờ đến khi nó đủ lớn mà mớ hơi tràn vào không hề dừng lại, cuối cùng quả bóng ‘bùm’ một tiếng, nổ tanh bành!
Nhan Tử Kì thức dậy, cảm thấy toàn thân vô cùng đau nhức, từ từ nhắm hai mắt nhớ lại, chính mình tối hôm qua bị Lan Nô Tu Đốn áp trên giường làm thiệt nhiều lần, thẳng đến cuối cùng mất đi ý thức.
Dã thú chết tiệt này lại phát điên cái gì.
Nhan Tử Kì mở mắt ra nhìn vị trí bên cạnh trống trơn, đưa tay qua sờ sờ, lạnh lẽo, hẳn là Lan Nô Tu Đốn đã rời giường được một đoạn thời gian đi.
Trở mình trên chăn nệm mềm mại, chờ cảm giác không còn mê man Nhan Tử Kì mới ngồi dậy xuống giường, hai chân vừa đứng lên, Nhan Tử Kì lập tức cảm thấy có chút không thích hợp, tiếng đinh đinh đang đang này ở đâu ra?
Cúi đầu tìm kiếm, Nhan Tử Kì suýt chút nữa hôn mê, trên mắt cá chân hắn có thêm một cái vòng kim loại nhỏ! Vòng trang sức tuy nhỏ nhưng lại rất dài, Nhan Tử Kì nhấc chân lên kiểm tra thử, chiều dài này vừa vặn để hắn có thể tự do hoạt động trong phòng, thậm chí đi vào phòng tắm cũng không thành vấn đề, không cần nghĩ cũng biết đây nhất định là Lan Nô Tu Đốn thừa dịp hắn ngủ mà đeo vào.
Nhan Tử Kì cầm lấy vòng trang sức kéo kéo, vòng này tuy nhỏ nhưng rắn chắc dị thường, cho dù hắn khỏe hơn cũng không thể tháo được, đừng nói tháo ra, muốn nới lỏng một chút cũng không được.
Nhan Tử Kì ngồi trên ghế, nhất thời cảm thấy lửa giận bùng lên, nghĩ thầm, dã thú chết tiệt này rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ lại muốn chơi đùa một ít trò chơi tình dục xấu xa? Nhưng dù muốn ngoạn thì cũng không cần phải dùng một cái dây xích dài như vậy a.
Chẳng lẽ y muốn nhốt mình? Nhan Tử Kì rùng mình, cảm thấy sức tưởng tượng của mình cũng quá mức phong phú đi, cho dù Lan Nô Tu Đốn có can đảm cách mấy y cũng không dám làm vậy.
‘Cùm cụp’ một tiếng, cửa mở ra, Nhan Tử Kì nhanh chóng đứng lên, cầm lấy dây xích trên chân, hướng người đi vào quát: “Lan Nô Tu Đốn, ngươi làm vậy là ý gì!"
Lan Nô Tu Đốn bưng bữa sáng đi vào, thấy bộ dáng hổn hển của Nhan Tử Kì nhịn không được cười khẽ ra tiếng, làm sao bây giờ, chính mình quả nhiên yêu đến phát điên rồi, ngay cả bộ dáng tức giận của tiểu tử kia cũng làm y say mê đến thất điên bát đảo.
“Không có ý gì, chúng ta ăn chút đồ ăn trước đi." Lan Nô Tu Đốn đặt thức ăn lên bàn, lôi kéo hắn tới bên bàn ngồi xuống.
“Không có ý gì thì mau tháo ra cho ta, đeo một sợi xích trên chân nhìn ra cái gì." Nhan Tử Kì trừng y.
“Ta cảm thấy nhìn rất tốt." Lan Nô Tu Đốn cúi đầu nhìn vòng trang sức chói lọi: “Thực hợp với ngươi."
“Xuống địa ngục đi, như vậy sao ta xuất môn." Nhan Tử Kì tiếp nhận mấy miếng thịt đối phương đưa qua, thúc giục nói: “Lát nữa ta còn phải ra ngoài, mau tháo ra cho ta."
Lan Nô Tu Đốn trợn mắt: “Xuất môn nếu không tiện thì đừng ra."
Nhan Tử Kì mở to mắt: “Đừng náo loạn, ta còn một đống việc phải làm."
“Không có chìa khóa." Lan Nô Tu Đốn thản nhiên bật ra mấy chữ này sau đó dồn tinh lực ăn uống.
Nhan Tử Kì suýt chút nữa bị ngụm thịt làm nghẹn chết, trừng to hai mắt, chụp tay lên bàn: “Lan Nô Tu Đốn, ngươi cố ý đúng không, cố ý khóa lại để ta không thể xuất môn đúng hay không!"
Nhìn thấy tiểu tử kia xù lông, Lan Nô Tu Đốn khẽ mân môi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Phản ứng của Lan Nô Tu Đốn làm Nhan Tử Kì tức giận xông thiên, nâng tay lên lật bàn, đồ ăn lập tức rớt xuống đất: “Vì cái gì!"
Đối mặt với hắn tức giận, Lan Nô Tu Đốn mặt không biểu tình: “Ta chỉ bảo vệ quyền lợi của chính mình."
Nhan Tử Kì trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ói ra ngụm máu: “Ngươi rốt cuộc phải bảo vệ quyền lợi gì! Chẳng lẽ khóa ta lại chính là bảo vệ mà ngươi nói?"
Lan Nô Tu Đốn gật gật đầu, chậm rãi nói: “Ta chỉ muốn vợ mình bồi bên cạnh mình, không phải cả ngày chạy tới trước mặt những người không quen biết mà khua môi múa mép." Chân của ngươi chỉ có thể dùng để quấn lấy thắt lưng ta, miệng ngươi chỉ có thể dùng để hôn môi ta! Đương nhiên, câu sau Lan Nô Tu Đốn chỉ nói trong lòng mình mà thôi.
“Ta không phải ở cùng ngươi suốt cả đêm sao, ngay cả đứa nhỏ ta cũng chỉ nhìn qua vài lần lúc ăn cơm chiều." Nhan Tử Kì đột nhiên cảm thấy thực mệt mỏi, mỗi ngày hắn cố gắng như vậy chỉ vì tìm ra mục tiêu mới trong cuộc sống, kết quả lại bị người mình yêu thương nhất hoàn toàn phủ nhận.
“Không đủ." Kia căn bản là không đủ, khát vọng của y với tiểu tử này, không phải khoảng thời gian chút ít trong buổi tối có thể bù đắp được, y muốn lúc nào cũng được nhìn thấy hắn, cảm thụ hắn, có đôi khi thật sự muốn đem hắn cột vào bên người mình, như vậy đi đâu cũng có thể cùng một chỗ.
Nguyên bản Nhan Tử Kì còn đang thở phì phì, nghe thấy Lan Nô Tu Đốn vô cùng kiên định nói ra hai từ không đủ xong thì tâm tình liền mềm nhũn, bất đắc dĩ thở dài: “Đại thúc, cho dù ngươi không muốn để ta đi khắp nơi thì cũng không nên khóa trụ ta như vậy a, ngươi làm vậy thực sự làm tổn thương ta."
Nhan Tử Kì đi qua ngồi trên đùi Lan Nô Tu Đốn, nhẹ nhàng ôm lấy y.
Lan Nô Tu Đốn tựa đầu dựa vào bên bờ vai hắn, nói: “Thực xin lỗi." Dừng một chút lại nghe y nói: “Ta yêu ngươi."
Vì thế một hồi chiến tranh bùng nổ, vì một câu nói ngọt ngào ‘ta yêu ngươi’ cứ vậy chấm dứt.
Lại qua một hồi, từ trong phòng ngủ vang lên âm thanh đinh đinh đang đang kịch liệt, Nhan Tử Kì không ngừng thở phì phò nhỏ giọng nói: “Đại thúc….. trước cởi bỏ vòng trang sức trên chân ta đi, ân……."
Dã thú đại thúc nâng hai chân Nhan Tử Kì, tiếp tục dùng sức cử động phần eo: “Như vậy nghe rất tốt." Chỉ cần dùng lực một chút liền nghe thấy âm thanh đinh đang vang lên, nghe thấy làm người ta phá lệ hưng phấn.
“Không cần…….a……….." Nhan Tử Kì đong đưa mông nghênh đón va chạm của y, tuy rằng ngoài miệng nói không cần nhưng theo đó lại càng phát ra tiếng rên rỉ hùa theo.
Vì thế cuối cùng vòng trang sức này rốt cuộc có cởi ra hay không, cũng chỉ có thể đợi bọn họ thỏa mãn nhau xong mới tái quyết định đi.
Tác giả :
Nhan Thiếu