Thú Sủng
Chương 49: Thú nhân ngạc nhiên
Nhan Tử Kì thả bức màn trong phòng xuống, che thật kín, sợ bộ dạng thú của đại thúc bị người khác nhìn thấy, này nhất định là tin tức nóng hổi cho báo hôm sau, nghĩ đến đây, trong đầu hiện lên một hình ảnh một con thú cao lớn uy mãnh trên đầu có sừng dài bị mọi người vây đến xem, Nhan Tử Kì túng quẫn lắc đầu, điều này sao có thể chứ, nếu bị phát hiện ra, việc đầu tiên của đại thúc chính là chạy tới cắn chết người ta.
Đang lúc Nhan Tử Kì phân vân tiếp theo nên làm thế nào thì cái điện thoại bị bỏ quên trên sô pha chợt kêu vang, suốt nửa năm trời không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lúc này vừa nghe thấy đúng là có chút hoảng sợ, bất quá hiện tại điện thoại di động là thứ con người ta sử dụng trong ngày nhiều nhất, nhưng lúc này chủ nhân của nó lại vô cùng ngạc nhiên.
Điện thoại từ trung tâm gọi tới, bởi vì hôm nay hắn không tới lớp, cũng không xin phép vì thế gọi tới hỏi thăm một chút, Nhan Tử Kì vội vàng lấy cớ sinh bệnh, thuận tiện xin nghỉ ốm vài ngày, bởi vì hắn cũng có thể xem là vũ đạo gia có chút danh tiếng, nói vài câu bên trung tâm nghệ thuật đã lập tức đồng ý.
Cúp điện thoại, Nhan Tử Kì bắt đầu ngẩn người trên sô pha, trong đầu vô cùng lộn xộn, Lan Nô Tu Đốn cùng tới địa cầu, ý đồ thực rõ ràng, chính là dẫn hắn về đây một chút, nhân tiện đi giải sầu, chỉ cần bên Nạp Tây có việc bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, nhưng Nhan Tử Kì là nhân loại, nơi này mới là nhà của hắn, tuy rằng hắn phát hiện mình đã thích thú nhân này nhưng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để cùng chung sống với y cả đời…………..
Nên nghĩ biện pháp để lưu lại không? Hay vẫn là buông tay hết thảy, cùng Lan Nô Tu Đốn quay về Nạp Tây?
Đây là vấn đề chọn lựa khó khăn nhất mà Nhan Tử Kì gặp phải từ khi sinh ra đến nay.
Nghĩ nghĩ, bất giác Nhan Tử Kì mơ màng dựa vào sô pha ngủ mất, không biết qua bao lâu, hắn bị cảm giác ngưa ngứa làm tỉnh lại.
Vừa híp mắt mở ra đã thấy một con dã thú cực đại đang chen chúc với hắn trên sô pha, lớp lông mềm mại của dã thú cọ lên da hắn nên mới có cảm giác ngứa như vậy.
“Lan Nô tiên sinh, ngươi cũng quá coi thường dáng người của mình đi, sô pha này căn bản không thể chứa nổi ngươi."
Nguyên bản dã thú đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy hắn tỉnh lại thì hơi xê dịch một chút, muốn quay đầu lại nhìn hắn, đáng tiếc sô pha này thực sự quá nhỏ, cơ thể Lan Nô Tu Đốn đột ngột lăn mạnh xuống.
Nhan Tử Kì cảm thấy hoa mắt, nguyên cơ thể khổng lồ của dã thú cuộn tròn xoay vòng như một trái cầu tuyết khổng lồ, rầm rầm lăn trên mặt đất.
Lan Nô Tu Đốn bị ngã xuống, sửng sốt hết 2 giây mới lập tức biến về bộ dáng nhân loại, nhìn Nhan Tử Kì đang nghẹn cười đến mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Nhìn cái gì."
So với việc đi ra ngoài để chịu đựng bầu không khí có 50% chất thải, Lan Nô Tu Đốn tình nguyện ở trong nhà hưởng thụ thế giới của hai người, nhưng nhìn tiểu tử kia không hề che dấu ánh mắt vô cùng mong chờ, lời nói cự tuyệt lại không thể nói ra miệng, ngược lại lại theo ý đối phương mà gật đầu.
Tưởng tượng ở trên địa cầu, mình là chủ nhân còn Lan Nô Tu Đốn là khách nhân làm tâm tình Nhan Tử Kì sảng khoái vô cùng, trong lòng vô cùng chờ mong nhìn Lan Nô Tu Đốn đi theo phía sau, dùng ánh mắt ngạc nhiên quan sát mọi vật xung quanh.
Nghĩ như vậy làm Nhan Tử Kì có chút thúc dục.
Chính là khi bọn họ mở cửa đi ra ngoài, Nhan Tử Kì lại có chút bối rối, ánh mắt quét vài lần trên người Lan Nô Tu Đốn, đột nhiên cười hắc hắc nói: “Ngươi có thể điều chỉnh thân hình một chút không?" Suốt nửa năm qua, hắn đã sớm quen hình dáng cao lớn của thú nhân, đối với dáng người cao 2m này cũng không lấy làm lạ, nhưng những người khác hoàn toàn bất đồng, người ta nếu thấy một người cao 2m trên đường nhất định sẽ hoảng sợ, người cao như vậy nhất định đã bị chộp vào đội tuyển bóng rổ, còn ai rãnh rang đi dạo phố chứ!
Lan Nô Tu Đốn nhìn hắn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nghĩ ta là cây kẹo đường, tùy tiện có thể biến lớn nhỏ sao?"
Nhan Tử Kì tiếp tục cười gượng: “Ta không nghĩ ngươi là kẹo đường, ta nghĩ là Transformers……." Chính xác hơn là diễn viên đóng vai đó.
Lan Nô Tu Đốn là ngoại nhân dĩ nhiên không biết Transformers là cái gì, bất quá vẫn hiểu được hai chữ biến hình: “Nếu bộ dạng ta không thích hợp để ra ngoài thì quên đi, ở nhà còn làm được nhiều chuyện ý nghĩa hơn." Lan Nô Tu Đốn cau mày nói xong liền chuẩn bị quay về phòng.
Nhan Tử Kì dĩ nhiên biết chuyện ý nghĩa y nói là cái gì, nhất thời cảm thấy cúc hoa nơi mông mình lại bắt đầu ẩn ẩn đau, vội vàng đưa tay ôm lấy thắt lưng Lan Nô Tu Đốn: “Hợp hợp hợp, sao lại không hợp chứ, ngươi chính là tỉ lệ hoàng kim tiêu chuẩn nhất, là mẫu người hoàn hảo nhất a, cùng dạo phố với người có tướng tá hoàn mỹ như ngươi là vinh hạnh của ta!"
Lan Nô Tu Đốn thiêu mi: “Nga, thế còn cần điều chỉnh không?"
“Điều chỉnh cái gì? Hoàn mỹ như vậy còn điều chỉnh được chỗ nào a."
Nhìn biểu tình hắn sinh động như vậy, khóe miệng Lan Nô Tu Đốn nhếch lên, chung quy vẫn bị hắn pha trò làm vui vẻ, khom lưng hướng Nhan Tử Kì ngoắc tay, thấp giọng nói: “Hôn một chút, ta liền thỏa mãn yêu cầu của ngươi."
Nhan Tử Kì trừng mắt: “Chỉ hôn một chút, không làm gì khác?"
Lan Nô Tu Đốn đang vui vẻ lập tức gật đầu.
Nhan Tử Kì cũng không khách khí nữa, cánh tay vòng qua cổ y, đặt nụ hôn sâu lên môi Lan Nô Tu Đốn, chỉ một thoáng sau, nơi huyền quan chỉ còn hai đôi môi dây dưa, thỉnh thoảng vang lên tiếng nước bọt tấm tắc trao đổi.
Chờ Nhan Tử Kì hai mắt mông lung buông Lan Nô Tu Đốn ra liền phát hiện chính mình khoát tay lên cổ y cũng không còn quá sức nữa.
“Ngươi….. ngươi thực sự co rút lại?" Nhìn nam nhân chỉ cao hơn mình một cái đầu, Nhan Tử Kì kinh ngạc đánh giá Lan Nô Tu Đốn từ trên xuống dưới n lần.
Đối với chuyện bị nói là co rút người lại này Lan Nô Tu Đốn hiển nhiên là không hài lòng, bất quá so với hiện thực cũng không khác biệt nhiều nên cũng không phản bác hắn, thản nhiên nói: “Bởi vì hình dạng con người nên có thể dùng ý niệm để thay đổi."
Nghe y nói như vậy hai mắt Nhan Tử Kì lập tức bừng sáng, cả người lâm vào trạng thái bay bổng: “Hóa ra ngươi thực sự có thể biến nhỏ lại, vậy lần sau lúc lên giường ngươi có thể biến thành dạng này không?"
“Vì cái gì?" Lan Nô Tu Đốn phát hiện suy nghĩ của vật nhỏ này rất kỳ lạ.
“Như thế này thì cái tên phía dưới của ngươi cũng nhỏ đi một chút a."
“Ngươi thích nhỏ?" Lan Nô Tu Đốn nhíu mày.
Mặt Nhan Tử Kì đỏ bừng: “Cũng không phải nhỏ, chính là tương đối nhỏ đi một chút, bình thường một chút."
Sắc mặt Lan Nô Tu Đốn biến thành màu đen: “Ngươi nói của ta không bình thường?"
Nhan Tử Kì rối rắm, nên trả lời thế nào đây? Nên nói tên kia rất không bình thường, hay là bình thường, nhưng mà lúc đâm vào có điểm đau! ? Nên trả lời thế nào bây giờ.
“Khụ khụ, vấn đề này để lúc khác thảo luận đi, chúng ta mau đi thôi." Nhan Tử Kì vội vàng lảng qua chuyện khác, đưa tay mở cửa.
Nhìn thấu hành vi của hắn nhưng Lan Nô Tu Đốn cũng không tiếp tục truy vấn nữa, y thích trêu chọc tiểu gia hỏa này, nhưng cũng không muốn dọa hắn sợ.
Vừa bước ra ngoài, không khí ồn ào làm Lan Nô Tu Đốn bất mãn nhíu mày.
“Khó trách nhân loại sống không lâu." Lan Nô Tu Đốn có chút thấu hiểu.
Nhan Tử Kì biết y lại bắt đầu phê bình địa cầu nên không nói gì, dẫn y tới bãi giữ xe, mở cửa bảo y ngồi vào trong.
Khởi động máy, Nhan Tử Kì cười nói: “Tuy là xe này không mạnh như Tái Á bất quá vẫn rất thuận tiện cho chúng ta ra ngoài."
Đối với phương tiện giao thông chật hẹp có hình dạng như cái thùng này, Lan Nô Tu Đốn không có nhiều hảo cảm lắm, nghe hắn nhắc tới Tái Á, liền thuận miệng nói: “Nếu ngươi không ngại, ta có thể gọi Tái Á tới."
Nhan Tử Kì lập tức lắc đầu lia lịa: “Ta không có ý đó!"
“………….."
Xe chở bọn họ vượt qua các điểm giao thông, trải qua n lần ùn tắc rốt cuộc tới được trung tâm thành phố vô cùng náo nhiệt.
Từ lúc xe bắt đầu khởi động, sắc mặt Lan Nô Tu Đốn đã bắt đầu dần dần chuyển sang màu đen, sau vài lần ùn tắc giao thông, màu đen lại chuyển sang xanh, thẳng đến lúc Nhan Tử Kì dừng lại thì sắc mặt Lan Nô Tu Đốn đã trắng như tờ giấy, không còn chút huyết sắc.
“Ngươi…….có khỏe không." Nhan Tử Kì lo lắng nhìn y, chẳng lẽ vì đại thúc ở tinh cầu xa xôi tới nên không thể thích ứng mà say xe? !
“Không ổn." Lan Nô Tu Đốn vội vàng chui ra khỏi xe, từng ngụm từng ngụm hít thở, nhưng ghê tởm trong lồng ngực không giảm bớt chút nào.
“Có phải muốn ói không? !" Nhan Tử Kì vội vàng hỏi, còn đưa tay ra sau vuốt lưng giúp y thuận khí.
Lan Nô Tu Đốn không nói gì chỉ nhìn Nhan Tử Kì, theo y, chính mình ngồi trong cái xe này lại không chịu nỗi mà muốn ói quả thực vô cùng nhục nhã, Nhan Tử Kì so với mình lại nhỏ bé hơn rất nhiều lại hoàn toàn vô sự, nhận thức này làm Lan Nô Tu Đốn rất khó chịu.
Bất quá cũng may là ý niệm Lan Nô Tu Đốn rất mạnh, tuy là ghê tởm muốn chết nhưng không tới mức ói tùm lum, cũng cố gắng lấy lại chút mặt mũi.
Đầu năm nay, mấy chàng đẹp trai có mặt khắp nơi, tùy tiện gặp trên đường, mười người hết chín người đẹp trai, người còn lại tuy không thể gọi là đẹp nhưng cũng rất dễ nhìn, nhưng không phải ai cũng có được dáng người tốt,vì thế trên đường đột nhiên xuất hiện hai nam tử dáng người hoàn mỹ, gương mặt cực kỳ xuất sắc thì dù không muốn cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Tất cả mọi người đang suy đoán không biết có phải tổ quay phim đã dời trường quay tới đây hay không, hai nam tử tuấn mỹ này nói không chừng chính là diễn viên, có người nghĩ là người mẫu được thương hiệu thời trang mời làm quảng cáo, có người đi theo phía sau, cầm điện thoại chụp không ngừng.
Vì thế tối hôm đó trên một diễn đàn của hủ nữ có một tin tức cực nóng sốt, chủ đề là: “Hoàn mỹ nam nhân, hoàn mỹ tổ hợp, hoàn mỹ gian tình a a a a……….(có hình ảnh minh họa, lick vào bài để xem)"
Đây là chuyện nói sau.
…………………
Còn lúc này Lan Nô Tu Đốn và Nhan Tử Kì không hề biết sự xuất hiện của mình lại tạo ra nhiều ảnh hưởng như vậy, vô tư dạo chơi trên phố.
Lan Nô Tu Đốn mặc một bộ quần áo đơn giản, tuy là có chút giống áo khoát dài nhưng trong mắt nhiều người kiểu dáng này vẫn có chút kỳ quái, sau khi đến khu chợ, chuyện đầu tiên Nhan Tử Kì làm chính là giúp Lan Nô Tu Đốn mua quần áo.
Diện mạo Lan Nô Tu Đốn vô cùng tuấn mỹ, dáng người lại hoàn mỹ, chính là một con ma nơ canh tiêu chuẩn, mặc kệ là kiểu dáng gì lên người y đều đẹp.
Một lát sau trên tay Nhan Tử Kì đã có vài bộ chiến lợi phẩm, lúc hắn tới quầy thu ngân tính tiền, cô gái vừa nhanh nhẹn thanh toán vừa nheo mắt nhìn hắn cười: “Bạn trai anh thực đẹp trai."
Nghe thấy hai từ bạn trai Nhan Tử Kì có chút sững sờ, chờ đến lúc hắn tỉnh táo lại trên mặt đã đỏ bừng, vội vàng lấy thẻ, sau đó cầm lấy đồ đạc kéo tay Lan Nô Tu Đốn giống như chạy trốn rời khỏi cửa hàng.
Sau khi trốn được, nội tâm Nhan Tử Kì vô cùng rối rắm, thực sự rõ ràng như vậy sao? Dễ dàng nhìn ra bọn họ là một đôi?
Đang lúc Nhan Tử Kì phân vân tiếp theo nên làm thế nào thì cái điện thoại bị bỏ quên trên sô pha chợt kêu vang, suốt nửa năm trời không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lúc này vừa nghe thấy đúng là có chút hoảng sợ, bất quá hiện tại điện thoại di động là thứ con người ta sử dụng trong ngày nhiều nhất, nhưng lúc này chủ nhân của nó lại vô cùng ngạc nhiên.
Điện thoại từ trung tâm gọi tới, bởi vì hôm nay hắn không tới lớp, cũng không xin phép vì thế gọi tới hỏi thăm một chút, Nhan Tử Kì vội vàng lấy cớ sinh bệnh, thuận tiện xin nghỉ ốm vài ngày, bởi vì hắn cũng có thể xem là vũ đạo gia có chút danh tiếng, nói vài câu bên trung tâm nghệ thuật đã lập tức đồng ý.
Cúp điện thoại, Nhan Tử Kì bắt đầu ngẩn người trên sô pha, trong đầu vô cùng lộn xộn, Lan Nô Tu Đốn cùng tới địa cầu, ý đồ thực rõ ràng, chính là dẫn hắn về đây một chút, nhân tiện đi giải sầu, chỉ cần bên Nạp Tây có việc bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, nhưng Nhan Tử Kì là nhân loại, nơi này mới là nhà của hắn, tuy rằng hắn phát hiện mình đã thích thú nhân này nhưng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để cùng chung sống với y cả đời…………..
Nên nghĩ biện pháp để lưu lại không? Hay vẫn là buông tay hết thảy, cùng Lan Nô Tu Đốn quay về Nạp Tây?
Đây là vấn đề chọn lựa khó khăn nhất mà Nhan Tử Kì gặp phải từ khi sinh ra đến nay.
Nghĩ nghĩ, bất giác Nhan Tử Kì mơ màng dựa vào sô pha ngủ mất, không biết qua bao lâu, hắn bị cảm giác ngưa ngứa làm tỉnh lại.
Vừa híp mắt mở ra đã thấy một con dã thú cực đại đang chen chúc với hắn trên sô pha, lớp lông mềm mại của dã thú cọ lên da hắn nên mới có cảm giác ngứa như vậy.
“Lan Nô tiên sinh, ngươi cũng quá coi thường dáng người của mình đi, sô pha này căn bản không thể chứa nổi ngươi."
Nguyên bản dã thú đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy hắn tỉnh lại thì hơi xê dịch một chút, muốn quay đầu lại nhìn hắn, đáng tiếc sô pha này thực sự quá nhỏ, cơ thể Lan Nô Tu Đốn đột ngột lăn mạnh xuống.
Nhan Tử Kì cảm thấy hoa mắt, nguyên cơ thể khổng lồ của dã thú cuộn tròn xoay vòng như một trái cầu tuyết khổng lồ, rầm rầm lăn trên mặt đất.
Lan Nô Tu Đốn bị ngã xuống, sửng sốt hết 2 giây mới lập tức biến về bộ dáng nhân loại, nhìn Nhan Tử Kì đang nghẹn cười đến mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Nhìn cái gì."
So với việc đi ra ngoài để chịu đựng bầu không khí có 50% chất thải, Lan Nô Tu Đốn tình nguyện ở trong nhà hưởng thụ thế giới của hai người, nhưng nhìn tiểu tử kia không hề che dấu ánh mắt vô cùng mong chờ, lời nói cự tuyệt lại không thể nói ra miệng, ngược lại lại theo ý đối phương mà gật đầu.
Tưởng tượng ở trên địa cầu, mình là chủ nhân còn Lan Nô Tu Đốn là khách nhân làm tâm tình Nhan Tử Kì sảng khoái vô cùng, trong lòng vô cùng chờ mong nhìn Lan Nô Tu Đốn đi theo phía sau, dùng ánh mắt ngạc nhiên quan sát mọi vật xung quanh.
Nghĩ như vậy làm Nhan Tử Kì có chút thúc dục.
Chính là khi bọn họ mở cửa đi ra ngoài, Nhan Tử Kì lại có chút bối rối, ánh mắt quét vài lần trên người Lan Nô Tu Đốn, đột nhiên cười hắc hắc nói: “Ngươi có thể điều chỉnh thân hình một chút không?" Suốt nửa năm qua, hắn đã sớm quen hình dáng cao lớn của thú nhân, đối với dáng người cao 2m này cũng không lấy làm lạ, nhưng những người khác hoàn toàn bất đồng, người ta nếu thấy một người cao 2m trên đường nhất định sẽ hoảng sợ, người cao như vậy nhất định đã bị chộp vào đội tuyển bóng rổ, còn ai rãnh rang đi dạo phố chứ!
Lan Nô Tu Đốn nhìn hắn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nghĩ ta là cây kẹo đường, tùy tiện có thể biến lớn nhỏ sao?"
Nhan Tử Kì tiếp tục cười gượng: “Ta không nghĩ ngươi là kẹo đường, ta nghĩ là Transformers……." Chính xác hơn là diễn viên đóng vai đó.
Lan Nô Tu Đốn là ngoại nhân dĩ nhiên không biết Transformers là cái gì, bất quá vẫn hiểu được hai chữ biến hình: “Nếu bộ dạng ta không thích hợp để ra ngoài thì quên đi, ở nhà còn làm được nhiều chuyện ý nghĩa hơn." Lan Nô Tu Đốn cau mày nói xong liền chuẩn bị quay về phòng.
Nhan Tử Kì dĩ nhiên biết chuyện ý nghĩa y nói là cái gì, nhất thời cảm thấy cúc hoa nơi mông mình lại bắt đầu ẩn ẩn đau, vội vàng đưa tay ôm lấy thắt lưng Lan Nô Tu Đốn: “Hợp hợp hợp, sao lại không hợp chứ, ngươi chính là tỉ lệ hoàng kim tiêu chuẩn nhất, là mẫu người hoàn hảo nhất a, cùng dạo phố với người có tướng tá hoàn mỹ như ngươi là vinh hạnh của ta!"
Lan Nô Tu Đốn thiêu mi: “Nga, thế còn cần điều chỉnh không?"
“Điều chỉnh cái gì? Hoàn mỹ như vậy còn điều chỉnh được chỗ nào a."
Nhìn biểu tình hắn sinh động như vậy, khóe miệng Lan Nô Tu Đốn nhếch lên, chung quy vẫn bị hắn pha trò làm vui vẻ, khom lưng hướng Nhan Tử Kì ngoắc tay, thấp giọng nói: “Hôn một chút, ta liền thỏa mãn yêu cầu của ngươi."
Nhan Tử Kì trừng mắt: “Chỉ hôn một chút, không làm gì khác?"
Lan Nô Tu Đốn đang vui vẻ lập tức gật đầu.
Nhan Tử Kì cũng không khách khí nữa, cánh tay vòng qua cổ y, đặt nụ hôn sâu lên môi Lan Nô Tu Đốn, chỉ một thoáng sau, nơi huyền quan chỉ còn hai đôi môi dây dưa, thỉnh thoảng vang lên tiếng nước bọt tấm tắc trao đổi.
Chờ Nhan Tử Kì hai mắt mông lung buông Lan Nô Tu Đốn ra liền phát hiện chính mình khoát tay lên cổ y cũng không còn quá sức nữa.
“Ngươi….. ngươi thực sự co rút lại?" Nhìn nam nhân chỉ cao hơn mình một cái đầu, Nhan Tử Kì kinh ngạc đánh giá Lan Nô Tu Đốn từ trên xuống dưới n lần.
Đối với chuyện bị nói là co rút người lại này Lan Nô Tu Đốn hiển nhiên là không hài lòng, bất quá so với hiện thực cũng không khác biệt nhiều nên cũng không phản bác hắn, thản nhiên nói: “Bởi vì hình dạng con người nên có thể dùng ý niệm để thay đổi."
Nghe y nói như vậy hai mắt Nhan Tử Kì lập tức bừng sáng, cả người lâm vào trạng thái bay bổng: “Hóa ra ngươi thực sự có thể biến nhỏ lại, vậy lần sau lúc lên giường ngươi có thể biến thành dạng này không?"
“Vì cái gì?" Lan Nô Tu Đốn phát hiện suy nghĩ của vật nhỏ này rất kỳ lạ.
“Như thế này thì cái tên phía dưới của ngươi cũng nhỏ đi một chút a."
“Ngươi thích nhỏ?" Lan Nô Tu Đốn nhíu mày.
Mặt Nhan Tử Kì đỏ bừng: “Cũng không phải nhỏ, chính là tương đối nhỏ đi một chút, bình thường một chút."
Sắc mặt Lan Nô Tu Đốn biến thành màu đen: “Ngươi nói của ta không bình thường?"
Nhan Tử Kì rối rắm, nên trả lời thế nào đây? Nên nói tên kia rất không bình thường, hay là bình thường, nhưng mà lúc đâm vào có điểm đau! ? Nên trả lời thế nào bây giờ.
“Khụ khụ, vấn đề này để lúc khác thảo luận đi, chúng ta mau đi thôi." Nhan Tử Kì vội vàng lảng qua chuyện khác, đưa tay mở cửa.
Nhìn thấu hành vi của hắn nhưng Lan Nô Tu Đốn cũng không tiếp tục truy vấn nữa, y thích trêu chọc tiểu gia hỏa này, nhưng cũng không muốn dọa hắn sợ.
Vừa bước ra ngoài, không khí ồn ào làm Lan Nô Tu Đốn bất mãn nhíu mày.
“Khó trách nhân loại sống không lâu." Lan Nô Tu Đốn có chút thấu hiểu.
Nhan Tử Kì biết y lại bắt đầu phê bình địa cầu nên không nói gì, dẫn y tới bãi giữ xe, mở cửa bảo y ngồi vào trong.
Khởi động máy, Nhan Tử Kì cười nói: “Tuy là xe này không mạnh như Tái Á bất quá vẫn rất thuận tiện cho chúng ta ra ngoài."
Đối với phương tiện giao thông chật hẹp có hình dạng như cái thùng này, Lan Nô Tu Đốn không có nhiều hảo cảm lắm, nghe hắn nhắc tới Tái Á, liền thuận miệng nói: “Nếu ngươi không ngại, ta có thể gọi Tái Á tới."
Nhan Tử Kì lập tức lắc đầu lia lịa: “Ta không có ý đó!"
“………….."
Xe chở bọn họ vượt qua các điểm giao thông, trải qua n lần ùn tắc rốt cuộc tới được trung tâm thành phố vô cùng náo nhiệt.
Từ lúc xe bắt đầu khởi động, sắc mặt Lan Nô Tu Đốn đã bắt đầu dần dần chuyển sang màu đen, sau vài lần ùn tắc giao thông, màu đen lại chuyển sang xanh, thẳng đến lúc Nhan Tử Kì dừng lại thì sắc mặt Lan Nô Tu Đốn đã trắng như tờ giấy, không còn chút huyết sắc.
“Ngươi…….có khỏe không." Nhan Tử Kì lo lắng nhìn y, chẳng lẽ vì đại thúc ở tinh cầu xa xôi tới nên không thể thích ứng mà say xe? !
“Không ổn." Lan Nô Tu Đốn vội vàng chui ra khỏi xe, từng ngụm từng ngụm hít thở, nhưng ghê tởm trong lồng ngực không giảm bớt chút nào.
“Có phải muốn ói không? !" Nhan Tử Kì vội vàng hỏi, còn đưa tay ra sau vuốt lưng giúp y thuận khí.
Lan Nô Tu Đốn không nói gì chỉ nhìn Nhan Tử Kì, theo y, chính mình ngồi trong cái xe này lại không chịu nỗi mà muốn ói quả thực vô cùng nhục nhã, Nhan Tử Kì so với mình lại nhỏ bé hơn rất nhiều lại hoàn toàn vô sự, nhận thức này làm Lan Nô Tu Đốn rất khó chịu.
Bất quá cũng may là ý niệm Lan Nô Tu Đốn rất mạnh, tuy là ghê tởm muốn chết nhưng không tới mức ói tùm lum, cũng cố gắng lấy lại chút mặt mũi.
Đầu năm nay, mấy chàng đẹp trai có mặt khắp nơi, tùy tiện gặp trên đường, mười người hết chín người đẹp trai, người còn lại tuy không thể gọi là đẹp nhưng cũng rất dễ nhìn, nhưng không phải ai cũng có được dáng người tốt,vì thế trên đường đột nhiên xuất hiện hai nam tử dáng người hoàn mỹ, gương mặt cực kỳ xuất sắc thì dù không muốn cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Tất cả mọi người đang suy đoán không biết có phải tổ quay phim đã dời trường quay tới đây hay không, hai nam tử tuấn mỹ này nói không chừng chính là diễn viên, có người nghĩ là người mẫu được thương hiệu thời trang mời làm quảng cáo, có người đi theo phía sau, cầm điện thoại chụp không ngừng.
Vì thế tối hôm đó trên một diễn đàn của hủ nữ có một tin tức cực nóng sốt, chủ đề là: “Hoàn mỹ nam nhân, hoàn mỹ tổ hợp, hoàn mỹ gian tình a a a a……….(có hình ảnh minh họa, lick vào bài để xem)"
Đây là chuyện nói sau.
…………………
Còn lúc này Lan Nô Tu Đốn và Nhan Tử Kì không hề biết sự xuất hiện của mình lại tạo ra nhiều ảnh hưởng như vậy, vô tư dạo chơi trên phố.
Lan Nô Tu Đốn mặc một bộ quần áo đơn giản, tuy là có chút giống áo khoát dài nhưng trong mắt nhiều người kiểu dáng này vẫn có chút kỳ quái, sau khi đến khu chợ, chuyện đầu tiên Nhan Tử Kì làm chính là giúp Lan Nô Tu Đốn mua quần áo.
Diện mạo Lan Nô Tu Đốn vô cùng tuấn mỹ, dáng người lại hoàn mỹ, chính là một con ma nơ canh tiêu chuẩn, mặc kệ là kiểu dáng gì lên người y đều đẹp.
Một lát sau trên tay Nhan Tử Kì đã có vài bộ chiến lợi phẩm, lúc hắn tới quầy thu ngân tính tiền, cô gái vừa nhanh nhẹn thanh toán vừa nheo mắt nhìn hắn cười: “Bạn trai anh thực đẹp trai."
Nghe thấy hai từ bạn trai Nhan Tử Kì có chút sững sờ, chờ đến lúc hắn tỉnh táo lại trên mặt đã đỏ bừng, vội vàng lấy thẻ, sau đó cầm lấy đồ đạc kéo tay Lan Nô Tu Đốn giống như chạy trốn rời khỏi cửa hàng.
Sau khi trốn được, nội tâm Nhan Tử Kì vô cùng rối rắm, thực sự rõ ràng như vậy sao? Dễ dàng nhìn ra bọn họ là một đôi?
Tác giả :
Nhan Thiếu