Thú Sủng
Chương 48: Thú nhân sửng sốt
Nhan Tử Kì mơ màng chuyển thân, đột nhiên cảm thấy cơ thể vô cùng đau nhức làm ý thức thoáng chốc thanh tỉnh lại một ít, lúc này mới nhắc nhở hắn chuyện lúc sớm đã rời giường sau đó lại không hiểu vì sao lại lăn trở về quần nhau suốt buổi sáng.
Mệt mỏi quá, ngay cả trở người cũng phải cố hết sức, nơi bị tiến vào ở mặt sau bị ma xát nhiều cũng đã bắt đầu ẩn ẩn đau.
Vốn định tiếp tục nằm lười trên giường ngủ thêm một hồi, tiếc là cái bụng không thức thời réo lên ầm ĩ, lúc này Nhan Tử Kì mới nhớ ra bọn họ đã không ăn gì suốt 2 ngày.
Uể oải bò dậy, sau đó chợt nhìn thấy dung nhan mỹ nhân say ngủ bên cạnh liền ngây ngốc nửa ngày, lúc này mới phát hiện ra đây là lần đầu Lan Nô Tu Đốn dùng hình dạng con người hoan ái với hắn, như vậy, đây cũng là lần đầu của dã thú đại thúc nhỉ?
Hai chữ lần đầu làm Nhan Tử Kì có chút lúng túng, lập tức xoay người leo xuống giường, tùy tiện mặc một cái quần rồi vào bếp lục đồ ăn.
Mở tủ lạnh, bên trong trống rỗng, nhưng cũng không làm Nhan Tử Kì cảm thấy bất ngờ cho lắm, hắn trước nay luôn sống một mình nên không bao giờ lo lắng về chuyện ăn uống, trước nay hắn vẫn luôn tùy ý như vậy, hơn nữa hắn cơ bản cũng không biết nấu nướng, nhà bếp có cũng chỉ để trưng bày vậy thôi.
Trở về phòng thay một bộ quần áo và cầm lấy ví, liếc qua người đang ngủ thật sâu trên giường, Nhan Tử Kì nhẹ nhàng rời nhà.
Xung quanh ồn ào, đông đúc, đường phố náo nhiệt, Nhan Tử Kì đứng trước cửa nhà, nhất thời làm hắn có chút rối loạn, không khí không còn mùi thơm thoang thoảng, không còn cây cối rậm rạp, không còn thú nhân muôn hình muôn vẻ, ngã tư đường tấp nập người qua lại, vội vội vàng vàng, tuy không nhìn thấy gương mặt nhưng chính là người da vàng tóc đen quen thuộc.
Nhan Tử Kì thở dài một hơi, hắn rốt cuộc đã về nhà.
Tuy thời gian trở về chính xác hôm bị bắt đi, nhưng rời địa cầu suốt 6 tháng làm hắn có vô số hoài niệm, vì thế hậu quả của chuyến dạo chơi siêu thị là trái một túi, phải một túi, trên vai một túi, nếu không phải sợ gây chú ý cho người khác hắn cũng không ngại quàng thêm một túi trên đầu.
Siêu thị gần sát khu nhà hắn, tuy rằng hơi mệt nhưng hắn vẫn nhanh chóng vận chuyển một đống lớn thực vật về đến nhà, vừa định lấy chìa khóa ra mở cửa, cửa đã bị mở ra từ bên trong, một nam nhân cao lớn xích lõa, bên hông tùy ý quấn một tấm sàng đan, vẻ mặt tức giận nhìn hắn.
“Tỉnh?" Nhan Tử Kì cố ý làm lơ vẻ mặt y, xoay người xách mấy túi đồ ăn vào trong.
Lan Nô Tu Đốn lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi đi đâu?"
Nhan Tử Kì cười hắc hắc: “Ta đi mua đồ ăn, không lẽ ngươi không đói sao?"
Khi hắn hỏi xong, bụng Lan Nô Tu Đốn vô cùng phối hợp càu nhàu một tiếng, Nhan Tử Kì nhíu mày, lục túi đồ to tìm một cái khăn mặt, bàn chải đánh răng và một số thứ lặt vặt đưa cho y: “Đi rửa mặt đi, trưa nay ăn thức ăn nhanh, buổi tối sẽ dắt ngươi ra ngoài ăn."
Lan Nô Tu Đốn vừa tỉnh lại tìm khắp nơi không thấy người đâu, hoàn cảnh bên ngoài y lại không quen thuộc, chỉ có thể ở trong nhà vừa chờ vừa bực bội, suy nghĩ lúc hắn về phải trừng phạt thế nào nhưng thực tế bây giờ lại có chút chán nản phát hiện, chính mình căn bản không thể phát hỏa với hắn, tiểu gia hỏa này gương mặt vui vẻ như vậy thực không có cách nào nổi giận được.
Cầm lấy mấy thứ Nhan Tử Kì đưa qua, Lan Nô Tu Đốn làm mặt lạnh đi vào phòng tắm.
Nhìn theo bóng lưng Lan Nô Tu Đốn, Nhan Tử Kì khẽ hút một hơi, cho dù tới địa cầu xa xôi này dã thú đại thúc vẫn rất dễ tức giận khi mới rời giường nha.
Nhan Tử Kì ngơ ngác nhìn cửa phòng tắm khép hờ, kỳ thật sau khi thức dậy trong lòng hắn đã có một vấn đề, rất muốn hỏi Lan Nô Tu Đốn nhưng lại không dám nói.
Người này có thể ở lại đây bao lâu a?
Một vấn đề đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng lại cứ nghẹn ngay cổ họng hắn, mãi không bật ra được.
“Ba………." Âm thanh từ phòng tắm truyền ra, tiếp theo đó là tiếng nước từ vòi sen phun ra sàn sạt, Nhan Tử Kì cảm thấy có chút không thích hợp vội vàng chạy vào.
Chỉ thấy một nhân loại cao lớn đứng bên trong bồn tắm, sàng đan trên người đã bị nước phun ướt nhẹp dính bết vào trên đùi, còn cái vòi sen cơ bản nên dính trên vòi nước lại bị người nọ cầm trong tay, ống nước treo lơ lửng trên trần đang phun nước ào ạt.
Biểu tình Nhan Tử Kì lập tức đông cứng, khóe miệng co giật, cố gắng trấn định nói: “Vòi sen của ngươi đặt sai tư thế rồi, Lan Nô tiên sinh."
Nhìn tình hình trước mắt, Lan Nô Tu Đốn có chút xấu hổ, sắc mặt nguyên bản có chút đen, hiện tại lại càng đen hơn, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi đến làm mẫu tư thế chính xác một chút."
Nhan Tử Kì vốn nghẹn cười đến vất vả, nghe y nói xong nhất thời cảm thấy vừa buồn cười lại có chút ủy khuất, rõ ràng là chính y không biết dùng lại vặn lại lời hắn, rõ ràng là giận chó đánh mèo đổ hết tội lên người nhân loại vô tội là hắn.
Nhan Tử Kì lúc này mới nhớ lại lúc ở trang viên Lan gia, Lan Nô Tu Đốn cơ bản chỉ tắm trong bồn lớn, cho dù tắm vòi sen thì toàn bộ cũng là tự động, có người đứng trước mặt nó sẽ tự động phun nước, không cần dùng tay mở chốt.
Bất quá vòi sen bị vặn ra rồi nên không còn khả năng sử dụng được nữa, Nhan Tử Kì nhanh nhẹn tẩy rửa bồn tắm một lần, sau đó vặn vòi nước ấm để dã thú đại thúc bước vào ngâm, nhìn cơ thể to lớn của dã thú đại thúc ủy khuất chui vào bồn tắm, Nhan Tử Kì rốt cuộc nhịn không được, lại không dám cười ra tiếng chỉ vội vàng nói một câu: “Ngươi chậm rãi tắm, ta đi chuẩn bị đồ ăn." Sau đó liền nhanh chân vọt lẹ khỏi phòng tắm, vừa nện vào tường vừa im lặng cười đau cả bụng.
Lúc Lan Nô Tu Đốn rời khỏi phòng tắm, Nhan Tử Kì đang ngồi gặm chân gà, ngẩng đầu nhìn thấy Lan Nô Tu Đốn cả người đầy bọt nước, miệng lập tức hé ra, chân gà thuận thế từ miệng hắn rớt xuống bàn.
Trong đầu chợt xuất hiện một dãy từ —— hoa sen mới nở, tuy rằng từ này thường được dùng để so sánh với nử tử, nhưng lúc này Nhan Tử Kì quả thực không thể dùng từ nào khác để hình dung nét đẹp của Lan Nô Tu Đốn.
Làn da trắng nõn bởi vì ngâm nước lâu mà nhiễm chút hồng nhạt, môi mỏng khẽ nhếch, mắt phượng mông lung, một đầu tóc đen dài dán sát trên cổ, trên vai, đầu ngọn tóc tí tách nhiễu nước trong suốt.
Tú sắc khả san là gì, chim sa cá lặn là gì, khuynh quốc khuynh thành là gì, không cần hỏi, cứ nhìn bộ dáng của Lan Nô Tu Đốn lúc này là hiểu.
Nhan Tử Kì nuốt nước miếng, vội vàng khép miệng lại tránh trường hợp nước miếng chảy ra.
Cho dù bọn họ đã quay cuồng trên giường không biết bao nhiêu lần, nhưng giờ phút này trong lòng hắn vẫn dâng trào một cơn sóng xúc động.
Nhan Tử Kì mặc niệm trong lòng: “Xúc động là ma quỷ, bình tĩnh, bình tĩnh………..
“Đói bụng rồi phải không, có hamburger, ăn dằn bụng đi." Tuy rằng người trẻ tuổi rất thích loại thức ăn nhanh này, nhưng Nhan Tử Kì không dám xác định người ngoại tinh trước mặt có như vậy hay không.
Lan Nô Tu Đốn trên người không mặc quần áo, chỉ quấn quanh eo một tấm khăn, liền thản nhiên ngồi vào bàn ăn, thoải mái đón nhận chăm sóc từ Nhan Tử Kì.
Chính là khi y cắn một ngụm cái thứ gọi là hamburger, hai hàng chân mày lập tức nhíu chặt lại: “Đây là cái gì?"
“Ách, bánh mì…….." Nụ cười của Nhan Tử Kì lập tức chùn xuống, thức ăn nhanh quả nhiên không hợp khẩu vị của thú nhân a: “Có phải rất khó ăn không."
Lan Nô Tu Đốn cũng không trả lời hắn, chỉ cau mày nhai nhai mấy cái, chỗ nhíu trên trán cũng dần thả lỏng.
Sau đó, Nhan Tử Kì liền há hốc nhìn dã thú đại thúc dùng tư thế vô cùng tao nhã nhanh chóng giải quyết toàn bộ thức ăn nhanh trên bàn, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên nửa khối chân gà trên tay Nhan Tử Kì.
Nhan Tử Kì theo bản năng lập tức bảo vệ cái chân gà cuối cùng, run rẩy nói: “Đừng hòng, cái này là của ta."
Lan Nô Tu Đốn nhíu mày, ánh mắt đảo qua cốc nước to bên cạnh, đưa tay cầm qua hút một ngụm, sau đó trong nháy mắt lập tức phun ra.
“Đây là cái gì?" Lan Nô Tu Đốn ngạc nhiên hỏi, mùi vị thứ này khó uống như độc dược.
Nhan Tử Kì bị phản ứng của y làm khiếp sợ lây, ngơ ngác trả lời: “Đó là coca, một loại thức uống."
Lan Nô Tu Đốn bày ra vẻ mặt ghét bỏ đưa nó ra thật xa, kết luận nói: “Khó uống!"
Nhan Tử Kì lúc này mới lấy lại tinh thần: “Ngươi thích ăn thứ này không?"
Lan Nô Tu Đốn chớp mi: “Hương vị không tồi."
Hóa ra loại thức ăn nhanh này còn vượt cả tưởng tượng, ngay cả người ngoại tinh cũng thích a ! Nếu mở một chi nhánh ở đại lục Nạp Tây, kinh doanh có lẽ rất tốt đi.
Nhan Tử Kì qua quýt gặm cục chân gà cuối cùng vào bụng, phát hiện bụng vẫn còn đói, vì thế lại lục đồ ăn tìm ra vài thứ có thể ăn no.
Trong buổi ăn trưa này, Nhan Tử Kì bất ngờ phát hiện ra dã thú đại thúc không chỉ có thể biến thành nhân loại, ngay cả khẩu vị cũng giống y đúc, rất thích ăn thức ăn nhanh, ngay cả mớ đồ ăn vặt hắn mua về cũng bị y ăn hết phân nửa.
Quả thực rất ngạc nhiên.
Ăn no bụng rồi, Nhan Tử Kì cảm thấy tinh thần và thể lực đều dồi dào, muốn dắt người này ra ngoài shopping, để y cảm thụ được cách sống của người địa cầu.
Không đợi hắn nói ra đề nghị, dã thú đại thúc đã đi thẳng về phòng ngủ, Nhan Tử Kì khó hiểu chạy theo sau, sau đó lại vô cùng kinh ngạc nhìn Lan Nô Tu Đốn lười biếng leo lên giường.
“Sao vậy, có phải ăn nhiều quá nên thấy không thoải mái không."
Lan Nô Tu Đốn nhìn hắn một chút, thản nhiên nói: “Mệt."
“Mới thức dậy không bao lâu, sao lại mệt rồi?" Nhan Tử Kì lo lắng hỏi, thầm nghĩ, không phải tác dụng phụ khi tới địa cầu đi.
“Ta không biến về hình dáng ban đầu được, duy trì hình thái người rất phí sinh lực."
“Sao lại như vậy? Vì sao không biến về hình dạng thú nhân được?"
Lan Nô Tu Đốn lắc đầu, y cũng không rõ, có lẽ do từ trường đi, y lười nói với Nhan Tử Kì, bằng không tiểu tử kia lại càng hỏi nhiều hơn.
“Vậy có thể biến về hình dạng thú không?"
Mắt Lan Nô Tu Đốn lóe sáng, vấn đề này y không hề nghĩ tới.
Nhan Tử Kì cảm thấy trong chớp mắt Lan Nô Tu Đốn đã từ hình dạng một công tử tuyệt thế hóa thành một con sư tử cao lớn dũng mãnh……….
Nếu có thể biến về hình dạng này chắc cũng không còn gì lo lắng, Nhan Tử Kì nhẹ nhàng thở ra, nhìn dã thú bán nằm trên giường, nhịn không được vươn tay vuốt ve bộ lông của dã thú: “Như vậy chắc hẳn ngươi nghỉ ngơi sẽ thoải mái hơn một chút."
Chiếc giường lớn 1m8 khi sư tử khổng lồ nằm úp sấp lên liền phá lệ bé nhỏ.
Dã thú đại thúc giương mắt nhìn mục tiêu của mình một chốc, sau đó liền nhắm lại ngủ.
Mệt mỏi quá, ngay cả trở người cũng phải cố hết sức, nơi bị tiến vào ở mặt sau bị ma xát nhiều cũng đã bắt đầu ẩn ẩn đau.
Vốn định tiếp tục nằm lười trên giường ngủ thêm một hồi, tiếc là cái bụng không thức thời réo lên ầm ĩ, lúc này Nhan Tử Kì mới nhớ ra bọn họ đã không ăn gì suốt 2 ngày.
Uể oải bò dậy, sau đó chợt nhìn thấy dung nhan mỹ nhân say ngủ bên cạnh liền ngây ngốc nửa ngày, lúc này mới phát hiện ra đây là lần đầu Lan Nô Tu Đốn dùng hình dạng con người hoan ái với hắn, như vậy, đây cũng là lần đầu của dã thú đại thúc nhỉ?
Hai chữ lần đầu làm Nhan Tử Kì có chút lúng túng, lập tức xoay người leo xuống giường, tùy tiện mặc một cái quần rồi vào bếp lục đồ ăn.
Mở tủ lạnh, bên trong trống rỗng, nhưng cũng không làm Nhan Tử Kì cảm thấy bất ngờ cho lắm, hắn trước nay luôn sống một mình nên không bao giờ lo lắng về chuyện ăn uống, trước nay hắn vẫn luôn tùy ý như vậy, hơn nữa hắn cơ bản cũng không biết nấu nướng, nhà bếp có cũng chỉ để trưng bày vậy thôi.
Trở về phòng thay một bộ quần áo và cầm lấy ví, liếc qua người đang ngủ thật sâu trên giường, Nhan Tử Kì nhẹ nhàng rời nhà.
Xung quanh ồn ào, đông đúc, đường phố náo nhiệt, Nhan Tử Kì đứng trước cửa nhà, nhất thời làm hắn có chút rối loạn, không khí không còn mùi thơm thoang thoảng, không còn cây cối rậm rạp, không còn thú nhân muôn hình muôn vẻ, ngã tư đường tấp nập người qua lại, vội vội vàng vàng, tuy không nhìn thấy gương mặt nhưng chính là người da vàng tóc đen quen thuộc.
Nhan Tử Kì thở dài một hơi, hắn rốt cuộc đã về nhà.
Tuy thời gian trở về chính xác hôm bị bắt đi, nhưng rời địa cầu suốt 6 tháng làm hắn có vô số hoài niệm, vì thế hậu quả của chuyến dạo chơi siêu thị là trái một túi, phải một túi, trên vai một túi, nếu không phải sợ gây chú ý cho người khác hắn cũng không ngại quàng thêm một túi trên đầu.
Siêu thị gần sát khu nhà hắn, tuy rằng hơi mệt nhưng hắn vẫn nhanh chóng vận chuyển một đống lớn thực vật về đến nhà, vừa định lấy chìa khóa ra mở cửa, cửa đã bị mở ra từ bên trong, một nam nhân cao lớn xích lõa, bên hông tùy ý quấn một tấm sàng đan, vẻ mặt tức giận nhìn hắn.
“Tỉnh?" Nhan Tử Kì cố ý làm lơ vẻ mặt y, xoay người xách mấy túi đồ ăn vào trong.
Lan Nô Tu Đốn lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi đi đâu?"
Nhan Tử Kì cười hắc hắc: “Ta đi mua đồ ăn, không lẽ ngươi không đói sao?"
Khi hắn hỏi xong, bụng Lan Nô Tu Đốn vô cùng phối hợp càu nhàu một tiếng, Nhan Tử Kì nhíu mày, lục túi đồ to tìm một cái khăn mặt, bàn chải đánh răng và một số thứ lặt vặt đưa cho y: “Đi rửa mặt đi, trưa nay ăn thức ăn nhanh, buổi tối sẽ dắt ngươi ra ngoài ăn."
Lan Nô Tu Đốn vừa tỉnh lại tìm khắp nơi không thấy người đâu, hoàn cảnh bên ngoài y lại không quen thuộc, chỉ có thể ở trong nhà vừa chờ vừa bực bội, suy nghĩ lúc hắn về phải trừng phạt thế nào nhưng thực tế bây giờ lại có chút chán nản phát hiện, chính mình căn bản không thể phát hỏa với hắn, tiểu gia hỏa này gương mặt vui vẻ như vậy thực không có cách nào nổi giận được.
Cầm lấy mấy thứ Nhan Tử Kì đưa qua, Lan Nô Tu Đốn làm mặt lạnh đi vào phòng tắm.
Nhìn theo bóng lưng Lan Nô Tu Đốn, Nhan Tử Kì khẽ hút một hơi, cho dù tới địa cầu xa xôi này dã thú đại thúc vẫn rất dễ tức giận khi mới rời giường nha.
Nhan Tử Kì ngơ ngác nhìn cửa phòng tắm khép hờ, kỳ thật sau khi thức dậy trong lòng hắn đã có một vấn đề, rất muốn hỏi Lan Nô Tu Đốn nhưng lại không dám nói.
Người này có thể ở lại đây bao lâu a?
Một vấn đề đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng lại cứ nghẹn ngay cổ họng hắn, mãi không bật ra được.
“Ba………." Âm thanh từ phòng tắm truyền ra, tiếp theo đó là tiếng nước từ vòi sen phun ra sàn sạt, Nhan Tử Kì cảm thấy có chút không thích hợp vội vàng chạy vào.
Chỉ thấy một nhân loại cao lớn đứng bên trong bồn tắm, sàng đan trên người đã bị nước phun ướt nhẹp dính bết vào trên đùi, còn cái vòi sen cơ bản nên dính trên vòi nước lại bị người nọ cầm trong tay, ống nước treo lơ lửng trên trần đang phun nước ào ạt.
Biểu tình Nhan Tử Kì lập tức đông cứng, khóe miệng co giật, cố gắng trấn định nói: “Vòi sen của ngươi đặt sai tư thế rồi, Lan Nô tiên sinh."
Nhìn tình hình trước mắt, Lan Nô Tu Đốn có chút xấu hổ, sắc mặt nguyên bản có chút đen, hiện tại lại càng đen hơn, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi đến làm mẫu tư thế chính xác một chút."
Nhan Tử Kì vốn nghẹn cười đến vất vả, nghe y nói xong nhất thời cảm thấy vừa buồn cười lại có chút ủy khuất, rõ ràng là chính y không biết dùng lại vặn lại lời hắn, rõ ràng là giận chó đánh mèo đổ hết tội lên người nhân loại vô tội là hắn.
Nhan Tử Kì lúc này mới nhớ lại lúc ở trang viên Lan gia, Lan Nô Tu Đốn cơ bản chỉ tắm trong bồn lớn, cho dù tắm vòi sen thì toàn bộ cũng là tự động, có người đứng trước mặt nó sẽ tự động phun nước, không cần dùng tay mở chốt.
Bất quá vòi sen bị vặn ra rồi nên không còn khả năng sử dụng được nữa, Nhan Tử Kì nhanh nhẹn tẩy rửa bồn tắm một lần, sau đó vặn vòi nước ấm để dã thú đại thúc bước vào ngâm, nhìn cơ thể to lớn của dã thú đại thúc ủy khuất chui vào bồn tắm, Nhan Tử Kì rốt cuộc nhịn không được, lại không dám cười ra tiếng chỉ vội vàng nói một câu: “Ngươi chậm rãi tắm, ta đi chuẩn bị đồ ăn." Sau đó liền nhanh chân vọt lẹ khỏi phòng tắm, vừa nện vào tường vừa im lặng cười đau cả bụng.
Lúc Lan Nô Tu Đốn rời khỏi phòng tắm, Nhan Tử Kì đang ngồi gặm chân gà, ngẩng đầu nhìn thấy Lan Nô Tu Đốn cả người đầy bọt nước, miệng lập tức hé ra, chân gà thuận thế từ miệng hắn rớt xuống bàn.
Trong đầu chợt xuất hiện một dãy từ —— hoa sen mới nở, tuy rằng từ này thường được dùng để so sánh với nử tử, nhưng lúc này Nhan Tử Kì quả thực không thể dùng từ nào khác để hình dung nét đẹp của Lan Nô Tu Đốn.
Làn da trắng nõn bởi vì ngâm nước lâu mà nhiễm chút hồng nhạt, môi mỏng khẽ nhếch, mắt phượng mông lung, một đầu tóc đen dài dán sát trên cổ, trên vai, đầu ngọn tóc tí tách nhiễu nước trong suốt.
Tú sắc khả san là gì, chim sa cá lặn là gì, khuynh quốc khuynh thành là gì, không cần hỏi, cứ nhìn bộ dáng của Lan Nô Tu Đốn lúc này là hiểu.
Nhan Tử Kì nuốt nước miếng, vội vàng khép miệng lại tránh trường hợp nước miếng chảy ra.
Cho dù bọn họ đã quay cuồng trên giường không biết bao nhiêu lần, nhưng giờ phút này trong lòng hắn vẫn dâng trào một cơn sóng xúc động.
Nhan Tử Kì mặc niệm trong lòng: “Xúc động là ma quỷ, bình tĩnh, bình tĩnh………..
“Đói bụng rồi phải không, có hamburger, ăn dằn bụng đi." Tuy rằng người trẻ tuổi rất thích loại thức ăn nhanh này, nhưng Nhan Tử Kì không dám xác định người ngoại tinh trước mặt có như vậy hay không.
Lan Nô Tu Đốn trên người không mặc quần áo, chỉ quấn quanh eo một tấm khăn, liền thản nhiên ngồi vào bàn ăn, thoải mái đón nhận chăm sóc từ Nhan Tử Kì.
Chính là khi y cắn một ngụm cái thứ gọi là hamburger, hai hàng chân mày lập tức nhíu chặt lại: “Đây là cái gì?"
“Ách, bánh mì…….." Nụ cười của Nhan Tử Kì lập tức chùn xuống, thức ăn nhanh quả nhiên không hợp khẩu vị của thú nhân a: “Có phải rất khó ăn không."
Lan Nô Tu Đốn cũng không trả lời hắn, chỉ cau mày nhai nhai mấy cái, chỗ nhíu trên trán cũng dần thả lỏng.
Sau đó, Nhan Tử Kì liền há hốc nhìn dã thú đại thúc dùng tư thế vô cùng tao nhã nhanh chóng giải quyết toàn bộ thức ăn nhanh trên bàn, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên nửa khối chân gà trên tay Nhan Tử Kì.
Nhan Tử Kì theo bản năng lập tức bảo vệ cái chân gà cuối cùng, run rẩy nói: “Đừng hòng, cái này là của ta."
Lan Nô Tu Đốn nhíu mày, ánh mắt đảo qua cốc nước to bên cạnh, đưa tay cầm qua hút một ngụm, sau đó trong nháy mắt lập tức phun ra.
“Đây là cái gì?" Lan Nô Tu Đốn ngạc nhiên hỏi, mùi vị thứ này khó uống như độc dược.
Nhan Tử Kì bị phản ứng của y làm khiếp sợ lây, ngơ ngác trả lời: “Đó là coca, một loại thức uống."
Lan Nô Tu Đốn bày ra vẻ mặt ghét bỏ đưa nó ra thật xa, kết luận nói: “Khó uống!"
Nhan Tử Kì lúc này mới lấy lại tinh thần: “Ngươi thích ăn thứ này không?"
Lan Nô Tu Đốn chớp mi: “Hương vị không tồi."
Hóa ra loại thức ăn nhanh này còn vượt cả tưởng tượng, ngay cả người ngoại tinh cũng thích a ! Nếu mở một chi nhánh ở đại lục Nạp Tây, kinh doanh có lẽ rất tốt đi.
Nhan Tử Kì qua quýt gặm cục chân gà cuối cùng vào bụng, phát hiện bụng vẫn còn đói, vì thế lại lục đồ ăn tìm ra vài thứ có thể ăn no.
Trong buổi ăn trưa này, Nhan Tử Kì bất ngờ phát hiện ra dã thú đại thúc không chỉ có thể biến thành nhân loại, ngay cả khẩu vị cũng giống y đúc, rất thích ăn thức ăn nhanh, ngay cả mớ đồ ăn vặt hắn mua về cũng bị y ăn hết phân nửa.
Quả thực rất ngạc nhiên.
Ăn no bụng rồi, Nhan Tử Kì cảm thấy tinh thần và thể lực đều dồi dào, muốn dắt người này ra ngoài shopping, để y cảm thụ được cách sống của người địa cầu.
Không đợi hắn nói ra đề nghị, dã thú đại thúc đã đi thẳng về phòng ngủ, Nhan Tử Kì khó hiểu chạy theo sau, sau đó lại vô cùng kinh ngạc nhìn Lan Nô Tu Đốn lười biếng leo lên giường.
“Sao vậy, có phải ăn nhiều quá nên thấy không thoải mái không."
Lan Nô Tu Đốn nhìn hắn một chút, thản nhiên nói: “Mệt."
“Mới thức dậy không bao lâu, sao lại mệt rồi?" Nhan Tử Kì lo lắng hỏi, thầm nghĩ, không phải tác dụng phụ khi tới địa cầu đi.
“Ta không biến về hình dáng ban đầu được, duy trì hình thái người rất phí sinh lực."
“Sao lại như vậy? Vì sao không biến về hình dạng thú nhân được?"
Lan Nô Tu Đốn lắc đầu, y cũng không rõ, có lẽ do từ trường đi, y lười nói với Nhan Tử Kì, bằng không tiểu tử kia lại càng hỏi nhiều hơn.
“Vậy có thể biến về hình dạng thú không?"
Mắt Lan Nô Tu Đốn lóe sáng, vấn đề này y không hề nghĩ tới.
Nhan Tử Kì cảm thấy trong chớp mắt Lan Nô Tu Đốn đã từ hình dạng một công tử tuyệt thế hóa thành một con sư tử cao lớn dũng mãnh……….
Nếu có thể biến về hình dạng này chắc cũng không còn gì lo lắng, Nhan Tử Kì nhẹ nhàng thở ra, nhìn dã thú bán nằm trên giường, nhịn không được vươn tay vuốt ve bộ lông của dã thú: “Như vậy chắc hẳn ngươi nghỉ ngơi sẽ thoải mái hơn một chút."
Chiếc giường lớn 1m8 khi sư tử khổng lồ nằm úp sấp lên liền phá lệ bé nhỏ.
Dã thú đại thúc giương mắt nhìn mục tiêu của mình một chốc, sau đó liền nhắm lại ngủ.
Tác giả :
Nhan Thiếu