Thú Sủng

Chương 29: Chân diện mục

Lan Nô Tu Đốn ngồi dựa vào ghế, không kiên nhẫn nghe Lam Đặc đang lặp đi lặp lại những chuyện vụn vặt, với mớ kinh nghiệm nhiều năm ở chung với người này, y dám chắc Lam Đặc cố tình dùng những chuyện loạn thất bát tao này để phiền chết y, một người keo kiệt lại độc đoán như Lam Đặc làm sao cam tâm ôm phiền muộn một mình? Nhất định phải tìm một người ôm phiền chung với ông.

Vì vậy, đừng thấy Lan Nô Tu Đốn là một nhân vật khó lường ai ai cũng e sợ, hiếm ai biết được, cả ngày y bị đại quản gia bắt nạt gần chết, tức giận mà lại không dám nói gì?

“Lam Đặc, chuyện này ngươi đã nói hai lần rồi." Đề phòng chính mình nghe tới muốn nôn, Lan Nô Tu Đốn lười biếng mở miệng nhắc nhở vị quản gia của mình.

“Phải không?" Lam Đặc nhíu mày, bình thản nói tiếp: “Ta sợ ngươi có bệnh hay quên, nên nói nhiều một chút cho ngươi nhớ kỹ."

“Ba" một tiếng, một cây bút gãy nát trong tay Lan Nô Tu Đốn, y vất tàn tích vỡ nát của cây bút sang bên cạnh, thích thú hỏi: “Lam Đặc, dạo này tâm tình không được tốt sao?"

Lam Đặc liếc nhìn y một cái, ngoài cười nhưng trong không cười trả lời: “Chủ tử, gần đây tâm tình tốt lắm sao?"

Bị đối phương hỏi ngược lại như vậy, trong đầu Lan Nô Tu Đốn liền xuất hiện hình ảnh của tiểu tử kia, cảm giác sinh lực tràn trề, càng trêu đùa tiểu tử kia càng nhìn thấy thuận mắt, đặc biệt khi có hắn bên cạnh chính mình lại ngủ rất ngon.

Nhớ lại ngày đó tóm hắn lên giường, ở trên người hắn phát tiết một trận, cảm giác đó đúng là rất thích a, cảm giác so với bên cạnh nữ giới hoàn toàn khác biệt, chẳng trách nhiều người thích dưỡng nhân sủng như vậy, xem ra có nguyên nhân cả. (ORZ, đại thúc ngươi ngày đó chỉ áp một cái đã xong, giờ nhớ lại còn thấy thích thú, khinh bỉ a!)

Lam Đặc nhìn thấy chủ tử lộ ra vẻ mặt dâm đãng, thầm nghĩ, không lẽ mùa xuân của chủ tử rốt cuộc đã tới rồi? Tuy rằng đã trễ mấy trăm năm, nhưng dù sao có vẫn tốt hơn không!

“Chủ tử, ta đoán hiện giờ ngươi cảm thấy rất vui đi."

Lan Nô Tu Đốn đưa đôi chân thon dài đặt lên trên mặt bàn, nhướng mi bảo ông cứ việc đoán.

“Có liên quan tới nhân loại tên Nhan Tử Kì kia, có đúng không." Lam Đặc một phát bắn trúng tim đen, sở dĩ ông biết rõ ràng như vậy đương nhiên là có nguyên nhân, nửa đêm hào hứng sai dực thú trắng đi săn thú, ngoại trừ chủ tử vĩ đại của ông thì còn ai nữa.

Lan Nô Tu Đốn không thừa nhận cũng không phủ nhận hỏi: “Tiểu gia hỏa kia là sủng vật của A Triết?"

“Đúng vậy, nghe nói là Vi Nhĩ của Tây Ca đưa tới tặng cho thiếu chủ, sau đó thiếu chủ thấy hắn gầy yếu quá nên để lại dưỡng, vì vậy hắn mới tới chỗ của Na Cổ." Lam Đặc phát huy năng lực đại quản gia không gì không biết của mình, tường tận kể lại tin tức cho chủ tử.

“Ngươi biết rõ thật đấy." Lan Nô Tu Đốn nửa tán thưởng nửa trêu chọc nói: “Cái gì có liên quan tới Na Cổ ngươi luôn tìm hiểu cặn kẽ như vậy."

Lam Đặc cũng không muốn phản bác lại, chủ tử nói cái gì thì chính là cái đó, dù sao chuyện mình đi thăm dò Nhan Tử Kì quả thật có lòng riêng.

Lan Nô Tu Đốn đưa một tay lên gối đầu, có chút đăm chiêu thì thào nói: “Gầy yếu sao?" Ở chung lâu như vậy, y quả thực không hề chú ý tới điểm đó, thân hình tiểu gia khỏa kia quả thực rất hợp với vũ đạo, những lúc bực bội nhìn hắn khiêu vũ tâm tình cũng thoải mái lên nhiều.

“Có lẽ chủ tử không biết, hiện tại Nạp Tây đang thịnh hành mốt dưỡng nhân sủng thành hình cầu,  nói là như vậy rất đáng yêu, lúc làm chuyện ấy cũng hưởng thụ hơn." Lam Đặc đặc biệt nhấn mạnh chữ làm chuyện ấy.

Quả nhiên, Lan Nô Tu Đốn nghe tới mấy từ này, hai hàng chân mày lập tức nhếch lên, hồ nghi nhìn Lam Đặc, vốn định hỏi gì đó nhưng nhìn tới biểu tình tựa tiếu phi tiếu của Lam Đặc lập tức im lặng, nhưng vẫn tò mò hỏi một chút: “Béo thành hình cầu? Chuyện như vậy cũng nghĩ ra được?"

“Ta cảm thấy cũng không sai lắm, mềm nhũn, sờ vào rất thoải mái." Lam Đặc phản đối nói lại.

“Ngươi cũng dưỡng?" Lan Nô Tu Đốn kinh ngạc nhìn ông.

Lam Đặc trở mặt xem thường: “Không phải, ta có sờ qua tân sủng của thiếu chủ, cảm giác không tồi."

Lan Nô Tu Đốn nghe thấy ông nói như vậy, lập tức nhớ tới cảm giác ngày đó mình liếm lên ngực Nhan Tử Kì, mùi vị như đang nếm mỹ vị, hận không thể một ngụm nuốt vào bụng.

“Ta còn tưởng ngươi có hứng thú với Na Cổ chứ." Lan Nô Tu Đốn lạnh lùng nói.

Lam Đặc nghe thấy lời này của y, gương mặt lập tức méo mó, hổn hển nói: “Có điên mới có hứng thú với lão bất tử ấy!"

“Giữ khư khư cả vài trăm năm rồi, thật là không có hứng thú sao?" Lan Nô Tu Đốn được một tấc lại muốn tiến một thước tiếp tục trêu chọc ông.

Mà Lam Đặc tính tình vốn không nóng không lạnh, lúc này lại tức giận đến mặt đỏ bừng, chỉ kém là tiến tới đấm một quyền vào mặt Lan Nô Tu Đốn hảo hảo phát tiết cơn giận trong lòng, nhưng dù tốt xấu thế nào y cũng là chủ tử, hít sâu vài hơi, nhanh chóng lấy lại biểu tình bình tĩnh.

Nghiêm trang nói: “Chủ tử, đêm nay có yến hội người nhất định phải tham dự, không được tới trễ, không có chuyện gì nữa thì ta xin phép lui xuống."

Lan Nô Tu Đốn phất tay, ý bảo ông có thể đi.

Lam Đặc đi tới cạnh cửa, quay đầu lại nói thêm một câu: “Đúng rồi, yêu sủng Niên Vân của vương năm nay cũng tới."

“Niên Vân?" Lan Nô Tu Đốn bất ngờ nhìn Lam Đặc, mà Lam Đặc cũng bày ra bộ dáng cung kính, vui vẻ mở cửa ra ngoài.

Vì sao Niên Vân cũng tới? Mấy lần vương nghỉ phép tới trang viên nghỉ ngơi, đều đi một mình, năm nay vì sao lại mang theo nhân sủng? Cậu ta rốt cuộc muốn làm gì đây?

Lan Nô Tu Đốn phiền toái nhíu mày, nhưng nhanh chóng vất chuyện này sang một bên, ai quản chuyện cậu ta chứ, ai tới cũng không cần quan tâm.

Tiện may mở màn hình máy tính ẩn trên bàn, Lan Nô Tu Đốn tìm kiếm tư liệu mình đang muốn tìm hiểu, rất chuyên tâm nghiên cứu.

Một lúc lâu sau, vẻ mặt Lan Nô Tu Đốn như giác ngộ ra gì đó, tắt màn hình, bắt đầu miên man suy nghĩ.

Nhan Tử Kì bị cảm, nhưng không phải cảm mạo bình thường mà là sốt cao không hạ, cả người nóng bừng như phát lửa thành màu tím, nằm bẹp trên giường, còn vô thức nói mê sảng, đã lâm vào trạng thái bán hôn mê.

Lão cha đi qua đi lại trước giường, bó tay không còn biện pháp nào, biết cách nào ông cũng đã dùng hết nhưng nửa ngày cũng không có tác dụng gì, ông gấp đến độ tóc cũng sắp hóa thành bạc trắng.

Than thở một lúc, lão cha vẫn tính toán muốn đi tìm Kì Na, chỉ có nàng mới biết các liên lạc với bác sĩ, kỳ thật vừa rồi ông đã muốn đi một lần, nhưng tối nay tổ chức yến tiệc nên Kì Na rất bận rộn đến mức không để ý thấy ông, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì tiểu tử này nhất định xong đời.

Lão cha thay khăn chườm đầu cho Nhan Tử Kì xong mới ra ngoài tìm Kì Na.

Đại sảnh trang viên vẫn còn đang bố trí nên người đến người đi, tấp nập loạn thành một đoàn, lão cha đứng trong đám người, tìm suốt nửa ngày cũng không thấy Kì Na, túm vài người lại hỏi cũng không được tin tức gì.

Bởi vì dáng người có vẻ thấp bé hơn nên bị một vài thú nhân vội vã va phải, lão cha đành phải rời khỏi đám người leo lên bậc thang trên đại sảnh, nghĩ rằng đừng cao một chút có thể dễ dàng tìm được người hơn.

“Ngươi làm gì ở đây?" Lão cha còn chưa kịp ổn định, phía sau đã vang lên một âm thanh cứng đờ.

Lão cha hoảng sợ quay đầu lại nhìn thấy Lam Đặc đang trừng mắt từ trên cao nhìn mình, hoảng sợ vội vàng xoay người muốn bỏ chạy, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lam Đặc thò tay một cái đã túm lão cha lại.

“Muốn chạy?" Lam Đặc nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Lão cha giật giật môi, cuối cùng cúi đầu trả lời: “Ta cũng không muốn tới đây, tại tiểu Kì bị bệnh, ta đến tìm Kì Na."

Lam Đặc hừ lạnh một tiếng, tùy tay thả lão cha ra: “Bất cứ ai cũng có thể quan tâm, đúng là người bác ái." Kì thật lời Lam Đặc muốn nói chính là, bất cứ ai cũng có thể quan tâm, vì cái gì chỉ mình ta là không được, bất quá những lời này ông tuyệt đối sẽ không nói ra, thời điểm mấy trăm năm trước đã không nói được thì càng miễn bàn tới mấy trăm năm sau.

Lão cha bị Lam Đặc bất ngờ đẩy xuống như vậy, liền té ngã xuống bậc thang, vội vàng bò dậy chạy nhanh khỏi nơi đó, cũng không dám quay đầu lại liếc mắt một cái, hoang mang lủi đi mất, mà mục đích tới nơi này cũng quên bén đi mất.

Lan Nô Tu Đốn đi xuống lầu liền nhìn thấy Lam Đặc đang đứng trên cầu thang lầm bầm mắng chửi, đứng bên người ông nhìn theo tầm mắt lại nhìn thấy bóng dáng Na Cổ đang vội vội vàng vàng, không khỏi tò mò hỏi han: “Ông ta tới đây làm gì?"

Lam Đặc nhìn thấy chủ tử bất ngờ xuất hiện vô cùng hoảng sợ, vội vàng bày ra bộ dáng bình thường lạnh nhạt: “Đến tìm Kì Na, bảo là Nhan Tử Kì sinh bệnh."

“Bị bệnh?" Lan Nô Tu Đốn nhíu mày, không hài lòng hỏi: “Bệnh thế nào?"

Lam Đặc liền trợn mắt tức giận nói: “Na Cổ còn chưa nói ta sao biết được."

Lan Nô Tu Đốn cũng không để ý tới ông nữa, đi thẳng xuống bậc thang bộ dáng chuẩn bị vọt theo hướng lão cha vừa lủi đi, Lam Đặc vội vàng giữ y lại: “Ngươi muốn đi đâu, vương  sắp tới rồi."

Lan Nô Tu Đốn trừng mắt nhìn Lam Đặc liếc mắt một cái, vẫy tay thoát khỏi kìm kẹp sau đó xoay người đi về phía cửa.

Lam Đặc thở hổn hển thấp giọng chửi một tiếng: “Chết tiệt, lần nào cũng vậy, cứ đến thời điểm mấu chốt lại chuồn mất!"
Tác giả : Nhan Thiếu
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại